Cảm Xúc epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
ell để nàng đứng trên nền nhà trong phòng nàng. Molly nheo mắt nhìn anh, ánh sáng trong phòng sáng trưng.
Molly lóa mắt, nàng nhìn vào tấm gương phía sau lưng anh, ngắm nghía mình một chốc. Có phải là nàng đây không? Da dẻ hồng hào láng lây, cặp mắt sáng long lanh, mái tóc mây mịn màng ôm quanh khuôn mặt. Nàng trông xinh đẹp đấy chứ. Mỉm cười e thẹn, nàng ngước mắt nhìn anh.
Tell đang đứng trong phòng, lồng ngực phập phồng lên xuống như khi anh đang chạy. Molly cảm thấy đã bình tĩnh; nàng không có vẻ choáng váng nữa.
Bỗng có tiếng gõ cửa, nàng giật mình. Nàng xuôi tay quay người. Ai đến vào giờ khuya khoắt như thế này nhỉ? Nàng nhìn đồng hồ, hình như đã quá nửa đêm rồi mà.
Tell bước đến bên nàng, nghiêng người nói nhỏ vào tai nàng:
- Ai thế?
- Em chẳng rõ.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, rồi có giọng bà Beverly Sampson hỏi:
- Molly, cô có trong phòng không?
- Quỷ thật! - Tell thở hổn hển. Anh hôn lên má Molly - Em phải mở cửa cho bà ta vào thôi - Anh bước ra ngoài theo phía các cửa lùa.
Molly bước ra, mở hé cửa trước rồi mở rộng ra.
- Tôi hy vọng cô sẽ về, mà tôi thì không bật đèn ở phòng lên được. Tôi bỏ quên chiếc ví chỗ nào đó nơi tôi đã ghé chơi đêm nay rồi. Cho nên tôi không có chìa khóa mở cửa phòng. Tôi không muốn phải lái xe trở lại các chỗ ấy về lấy cái ví vào đêm nay, và khi thấy đèn phòng tắm của cô sáng cách đây một phút, tôi nghĩ chắc cô đã về rồi. Cô và Luis vui vẻ chứ? Chắc cô mới về. Cô còn mặc áo dài đấy kìa.
Bà Beverly tuôn vào trong phòng của Molly, rồi ngồi phịch xuống ghế.
- Cháu mới về cách đây mấy phút. - Molly đáp vừa liếc nhanh ra phía sân sau. Nàng không thấy bóng dáng của Tell đâu hết. Liệu bà Beverly có nghi ngờ gì không đấy? Molly cảm thấy môi phồng lên vì đã hôn nhiều; bà Beverly có nhận thấy không nhỉ? Và nếu bà nhận ra, liệu bà có nghĩ là do Luis không?
- Này cô, tôi hy vọng cô sẽ không phiền lòng cho tôi ngủ với cô đêm nay. Tôi không biết đã bỏ quên chiếc ví ở đâu, và tôi lại không thích xuống ngủ ở tiền sảnh khách sạn. Tôi đã làm một chìa khóa thứ ba rồi đây, chắc họ sẽ rất phiền lòng khi phải thay khóa. Giường cô lớn đấy. Ta ngủ chung được chứ? Molly nghẹn ngào, nàng ngồi phịch xuống mép giường. Mới cách đây mấy phút, nàng đã nghĩ đến chuyện ngủ chung với Tell trên chiếc giường này; bây giờ thì nàng phải ngủ chung với bà Beverly. Nàng tự hỏi Tell đứng ngoài kia có nghe không. Và nếu anh nghe, anh tính sao nhỉ?
- Dạ được chứ, giường rộng mà. Cháu còn thừa một cái áo ngủ, chắc bà mặc vừa đấy - Molly cười - Phải thế, chứ biết làm sao bây giờ.
Khi bà Beverly vào phòng tắm để thay áo chuẩn bị đi ngủ, thì Molly lẻn ra ngoài sân. Tell đang đứng nép người vào tường. Nàng đến bên anh.
- Em chắc anh đã nghe hết rồi.
- Rồi, anh nghe rồi. Cái bà già mắc dịch ấy không thể tha thứ được. Em muốn về trại với anh không? - Anh hỏi, mắt nhìn nàng vẻ châm chọc. Anh thừa biết câu trả lời rồi.
Nàng cười với anh, nàng biết anh chỉ nói đùa để ghẹo nàng.
- Không.
Nàng muốn anh trở lại, nhưng nàng không muốn bày tỏ trước với anh ý muốn ấy. Nàng đứng yên nhìn anh.
- Em nên vào trong đi. Sẽ gặp lại sau.
- Anh trở lại không? - Nàng đánh bạo hỏi, không thể nào kìm lòng được nữa.
- Vào một ngày sắp đến. Em muốn cưỡi ngựa dọc theo bãi bể không?
- Em không biết khi nào thì lại được nghỉ.
- Em cứ báo cho Miguel biết.
Nàng thất vọng. Nàng đã nghĩ thế nào anh cũng trở lại để gặp nàng chứ. Nhưng có thể anh đã có kế hoạch gì khác đây. Nghĩ thế nàng thấy buồn nản, bồi hồi trong dạ.
- Thôi chào em Molly - Anh nghiên người hôn nhẹ nhàng. Giống như đêm đầu tiên, anh biến mất trong bóng đêm. Anh không nghe được tiếng chân, nhưng nàng biết anh đã đi rồi. Nàng từ từ quay vào phòng ngủ và chỉ một lát sau nàng lên giường.
* * * * *
Sáng hôm sau, khi hai người cùng ăn bánh sừng trâu và uống cà phê ở sau sân, bà Beverly nói:
- Tôi thấy Luis thật dễ thương đấy.
Trời trong sáng, ấm áp, gió phảng phất. Khi mặt trời lên cao. Chắc trời sẽ nóng!
Molly không muốn nghĩ đến Luis Alverado; nàng thích nhớ đến những nụ hôn của Tell đêm qua, nàng thích nhớ đến cảm giác hai bàn tay anh đặt lên lưng nàng và nhớ niềm hạnh phúc hai người đã cùng hưởng. Bây giờ đang tắm mình trong ánh nắng ban mai, nàng cảm thấy khoan khoái, vì đã không để cho dục vọng làm mờ mắt. Nàng nên cắt đứt liên lạc với anh thôi. Anh không xứng với nàng. Đã có khi nào anh tỏ ra xứng đáng với nàng đâu. Nàng không hiểu gì về anh hết. Anh đi nghỉ hè chơi thôi. Rõ ràng anh nghèo xơ nghèo xác. Anh không phải là người để cho nàng lấy làm chồng.
Nàng muốn một người có sự nghiệp ổn định, bền vững. Một người có thể bảo đảm được cuộc sống cho nàng và cho con cái của họ. Khi nào chưa tìm được một người như thế nàng còn phải làm việc. Tương lai quá bấp bênh, nàng không tin tưởng vào một người không có nghề nghiệp ổn định. Một người không có sự nghiệp ổn định mà thay vì dành dụm tiền bạc, lại đem phung phí vào những chuyến nghỉ hè phủ phiếm, phung phí vào những thú vui buông tuồng. Một người giống bố nàng như thế, không xứng với nàng.
Nàng cứ nhủ mình như thế mãi, vậy mà nàng lại vẫn hiến dâng cho Tell Hardin.
- Cô có gặp lại anh ta không? - Bà Beverly hỏi, đầu ngẩng lên với vẻ quan tâm.
- Ai? - Molly nháy mắt nhìn bà. Có phải bà muốn nói đến Tell?
- Thì Luis chứ ai!
- Ồ, không, cháu đâu có gặp. Hôm nay anh ấy sẽ đi Mexico City, và có lẽ phải một thời gian lâu nữa anh ấy mới về lại Acapulco. Cháu không biết chúng ta còn ở đây bao lâu.
- Tôi chắc cũng phải vài tuần nữa. Chúng ta đã xong nửa phần đầu. Tôi sẽ làm cho xong phần này mới tính chuyện đến một chỗ khác. Tôi về nhà xem nhà cửa ra sao đã. Rồi sau đó có lẽ chúng ta đi Canada, ở tại Banff. Tôi cũng có bạn bè ở đấy.
- Cháu tin ở đâu bà cũng có bạn bè hết. - Molly đáp.
- Chỉ những nơi tôi đã ở một thời gian rồi mới có. Tôi thích gặp gỡ những người mới và thăm viếng những nơi mới. Tôi nghĩ là cô phải sống một nơi trong một thời gian mới quen biết được, phải không?
Molly gật đầu, nhưng nàng tự hỏi không biết khi sống trong một khách sạn xa hoa như thế này, người ta có biết được Mêhicô thật đầy đủ không! Sống trong một căn nhà bình thường ở thành phố, chắc là sẽ biết được sự thực đầy đủ hơn. Nói thế không phải là không nên ở đây? Ở đây thì quá tuyệt.
Ở đây thật là tuyệt, nhưng vẫn phải làm việc. Molly làm việc suốt ngày, bà Beverly không có dấu hiệu gì cho thấy bà mệt mỏi. Nàng nghỉ giải lao hai lần để bơi lội và nằm phơi nắng một lúc, lòng tự hỏi không biết có nơi nào mà một cô thư ký lại có thể nghỉ giải lao trong hồ bơi không nhỉ. Nàng tin nàng đã có một công việc tuyệt nhất trần đời.
Đến chiều tối, nàng vẫn còn ngồi trước máy vi tính, cố ghi cho kịp những lời bà Beverly đọc ra. Bà ta cứ đọc, đọc mãi, và Molly hết sức cố gắng để đánh cho kịp. Xong như không biết đến lúc nào thì bà Beverly sang một chương khác, vì hết chương nàng mới được nghỉ. Và tất nhiên Molly mong muốn đến ngày đó, cái ngày nàng sẽ đi cưỡi ngựa với Tell.
Thì giờ trôi qua chậm chạp. Ngày lại ngày, bà Beverly đọc, Molly đánh máy và mơ màng nghĩ đến Tell. Anh không đến đây và Molly không đến gặp Miguel. Không có lời nhắn nào chuyển đi, và nàng cũng không biết khi nào thì nàng được một ngày nghỉ.
Nàng phân vân không biết anh làm gì trong thời gian nàng không gặp anh. Anh có tìm một cô gái khác đi nghỉ hè không, một cô gái đi vui chơi và không cần để ý đến việc anh không có một đồng xu dính túi? Hay là, phải chăng tình thế quá căng đến nỗi anh không dám chi tiêu, hầu để dành dụm cho đến lúc anh và nàng đi chơi lại với nhau, mới có tiền để chi trả phần anh? Anh đã đưa ra quyết định ấy vào hôm hai người đi xem phong cảnh thành phố. Molly mỉm cười khi nhớ lại buổi chiều hôm ấy, nhớ lại buổi ăn tối tại căn lều của anh. Nàng cứ cười mãi khi nhớ lại nhiều chuyện về Tell. Nàng ước chi anh đã...
Trở lại việc đánh máy. Mơ mộng viển vông là vô ích. Nàng đã học được điều đó từ lúc còn tấm bé.
Cuối cùng thì cái ngày nàng chờ đợi cũng đã đến. Một buổi chiều, bà Beverly bước vào phòng nàng, để cuốn băng lên bàn rồi nói.
- Đấy, tôi mệt quá, người kiệt sức rồi. Tôi không viết được chữ nào nữa, cho đến khi tôi lấy lại được sức hãy hay. Tôi không muốn nghe ai nói về Black Jack Pershing với tôi nữa. Tôi muốn quên chuyện tôi đã viết về cái lão mắc dịch này! - Bà đưa hai tay lên vuối mái tóc ngắn trên đầu.
Molly mừng quýnh; cuối cùng thì nàng cũng sắp được đi chơi với Tell rồi. Đêm nay nàng sẽ làm xong công việc còn lỡ dở và cuộn băng trên bàn. Ngày mai nàng sẽ rảnh rỗi.
- Chắc tôi phải lái xe đi Taxco để xem cửa hàng đồ đạc ở đấy. Cô biết không, ở đây nổi tiếng về đồ bạc đấy. Cô có muốn đi chơi với tôi không? - Bà Beverly hỏi.
- Cháu định ngày mai được nghỉ, cháu sẽ đi cưỡi ngựa trên bờ biển chơi. - Molly ngần ngại đáp.
- Ý kiến rất hay. Đã nhiều năm rồi tôi không đi chơi như thế. Có lẽ tôi phải đi chơi với cô mới được. Đi một mình không thích thú gì đâu. Nhưng cô không hề phàn nàn lần nào hết. Cái cô Priscilla luôn luôn phàn nàn không có ai cùng đi chơi với cô ta. Cô thì không, Molly à. Cô làm việc rất tốt và lại tìm cách giải trí một mình khi chúng ta xong việc. Có thế mới lấy lại sức được. Cưỡi ngữa được đấy. Tôi lớn lên trong một trang trại đấy nhé.
Molly hồi hộp. Nàng sung sướng khi nghe bà Beverly nói thích lối đi chơi của nàng, nhưng nàng không muốn bà Beverly cùng đi cưỡi ngữa với nàng; nàng chỉ muốn đi cùng Tell thôi. Nhưng nàng không nói cho bà Beverly biết, vì làm sao mà giải thích cho được vô số câu hỏi về anh đây. Bà Beverly đã muốn nàng phải lánh xa anh kia mà; nàng sẽ ăn nói làm sao, nếu bà ấy biết được chuyện Molly gặp gỡ anh? Chắc bà sẽ không hài lòng khi biết được chuyện này.
Bà Beverly im lặng một chốc, đưa mắt nhìn ra cảnh đẹp ngoài vịnh. Đoạn bà nói tiếp:
- Mà không, chắc tôi phải làm theo kế hoạch ban đầu thôi, tôi phải đi Taxco thôi. Có thật cô không muốn đi với tôi không?
Molly thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ nàng đã nín thở khi nào không biết. Nàng mỉm cười, lắc đầu.
- Cám ơn bà, chắc cháu phải ở nhà thôi. - Nàng nghĩ đến chuyện tới gặp Miguel để nhờ anh ta chuyển đi một lời nhắn, vì nàng đã có thời giờ rãnh để đi cưỡi ngựa rồi. Anh ta là phương tiện duy nhất giúp nàng gặp được Tell thôi.
- Tôi rất tiếc là Luis đã đi Mexico City, vì anh ấy có thể dẫn cô đi xem quanh đây. Gia đình anh ta đã sống ở đây lâu lắm rồi, đồng thời lại có một ngôi nhà rất đẹp ở Mexico City. Anh ấy là một đám tốt đấy. - Bà Beverly mỉm cười một cách bí hiểm vừa nhìn Molly, cặp mắt sáng long lanh trong rất sinh động.
- Thực ra cháu đâu tìm kiếm một đám tốt - Molly đáp giọng chậm rãi, mắt vẫn nhìn lên máy vi tính - Anh ấy rất đẹp trai...
- Nhưng không hấp dẫn được cô. Thôi, sẽ có nhiều người khác. Tôi biết có khối người.
- Nào, thưa bà Beverly, bà không định buộc cháu với ai đấy chứ? Nếu bà làm thế sẽ mất thêm thư ký đấy.
- Cô nói đúng. Dẹp chuyện ấy đi. Tôi thích công việc cô làm lắm, Molly à. Hãy tránh xa bọn đàn ông đi! - Bà Beverly cười lớn, đưa tay vỗ lên vai Molly. Bà bước nhanh ra khỏi phòng và Molly lại gõ lên phím liên hồi.
Bao lâu nữa nàng mới đi được để nói với Miguel? Làm sao nàng có vẻ tình cờ ra đi mà không làm cho bà Beverly nghi ngờ? Liệu bà có nghi ngờ không. Hay là, phải chăng Molly ngại ngùng vì nàng có mặc cảm tội lỗi?
Mặc cảm tội lỗi ư? Nàng chẳng làm gì để có mặc cảm tội lỗi hết. Bà Beverly đã bảo nàng nên lánh xa Tell đi, chỉ vì anh ta quậy mà thôi. Nàng chỉ gặp anh ấy vui chơi khi rảnh việc thôi. Anh ấy có vượt quá giới hạn ấy đâu?
Còn chuyện tối hôm kia thì sao? Nếu bà Beverly không đến khi nàng về, thì có thể xem Tell như người bạn tình cờ đến chơi trong lúc nàng rảnh rỗi thôi.
Khi nhớ lại tối hôm ấy, hai má Molly ửng đỏ, tim nàng đập nhanh. Những nụ hôn của anh say đắm, bàn tay anh đã làm cháy bỏng da thịt nàng, làm nàng mất lý trí. Nhưng không nên nhớ lại làm gì.
Thời gian trôi qua chầm chậm, cứ mỗi lúc Molly lại mong được chạy đến Miguel để nhờ anh ta liên lạc với Tell. Nhưng nàng phải đánh cho xong mấy cuốn băng bà Beverly ghi đã. Mãi cho đến chiều tối nàng mới làm xong, mới được nghỉ để thực hiện điều mơ ước của mình.
Nàng duỗi người ra vẻ tự nhiên, rồi bước ra sân sau. Bà Beverly không có ở đấy. Molly không chần chừ nữa.
Nàng rất thất vọng khi biết Miguel nghỉ ở nhà. Một thanh niên tên Carlos ngồi trực sau bàn. Anh ta nói với nàng.
- Ngày mai Miguel mới làm việc lại.
- Ồ, tôi định nhờ anh ấy chuyển giúp lời nhắn đến một người quen. Tối nay anh ấy có đến đây không?
- Dạ không, thưa cô, hôm nay anh ấy nghỉ. Sáng mai mới có mặt anh ấy.
Molly buồn bã. Nàng gật đầu chào, quay đi, rơm rớm nước mắt. Nàng rất tin tường vào Miguel để tiếp xúc được với Tell; nàng không ngờ anh ta lại không có mặt. Mà nàng thì không nhớ được trại của Tell đóng ở đâu. Liệu có nên xuống Acapulco để xem thử có anh trên bãi không nhỉ? Không, có hàng ngàn người trên bãi, nàng không tài nào tìm cho ra một anh chàng cao lớn khỏe mạnh đẹp trai trong số khách đi tắm nắng được.
Nàng đành phải chờ đến sáng mai thôi. Nàng cảm thấy thất vọng não nề. Nàng cứ đinh ninh sẽ gặp anh, đi cưỡi ngựa với anh, ngay khi bà Beverly cho biết nàng được nghỉ việc vào buổi sáng. Nếu bà Beverly trở lại làm việc vào ngày hôm sau, mà Tell vẫn không đến thì sao nhỉ?
Molly trải qua một buổi tối dài cô độc. Nàng đánh máy hết mấy cuộn băng, kiểm tra lại lần hai, rồi ra ngồi ở balcony trong đêm tối. Nàng hy vọng Tell sẽ đến như mấy lần trước, nhưng nàng không thấy anh đến.
Sáng hôm sau, ngay khi bà Beverly đi Taxco, Molly liền đến bàn làm việc của nhân viên trực. Miguel đã có mặt ở đấy, nàng nhờ anh liên lạc với Tell giùm. Trở về phòng, Molly mở cửa lùa ra để thấy được rõ Tell, nếu anh đến. Nàng vội vàng mặc bộ đồ tắm hai mảnh vào, định tắm nắng trong lúc chờ đợi. lòng cảm thấy hưng phấn, nàng nằm trên ghế xích đu bên cạnh hồ tắm. Bao lâu nữa anh mới đến nhỉ? Buổi sáng trôi qua. Mặt trời đã đứng bóng. Nàng ngồi trên ghế dựa dưới chiếc dù để có thể nhìn ra mặt nước lấp lánh trên vịnh Acapulco. Một chiếc du thuyền màu trắng nổi bật trên mặt nước đang chạy vào cảng, nàng chăm chú nhìn. Còi tàu vang lên như hớn hở báo cho mọi người biết tàu đang cặp cảng. Molly lại tưởng tượng ra cảnh du khách háo hức đứng dọc trên boong tàu, mắt say sưa ngắm cảnh đẹp trên vịnh. Rồi một lát sau, họ ào lên cầu cảng, đua nhau túa vào Acapulco, để rồi khuấy động cảnh trên các bãi bể, các cửa hàng, các tiệm ăn và sau đó là cảnh sống về đêm.
Bỗng nàng ganh tỵ với họ. Nàng ngoái đầu nhìn lui về phía sườn đồi vắng vẻ. Vẫn không thấy bóng dáng của Tell đâu hết. Anh có nhận được lời nhắn không nhỉ? Anh có đến không nhỉ?
Nàng nhắm mắt nằm ngửa người ra ghế xích đu, cảm thấy hơi ấm dưới nền sân đang phà lên người nàng, gió thoáng nhẹ mân mê da thịt nàng, nằm dưới bóng im, nàng ngủ gà ngủ gật. Nàng nghe loang loáng bên tai tiếng nói chuyện rì rào của cách nhân viên khách sạn làm việc quanh đấy, nghe tiếng ù ù của máy lọc nước ở hồ tắm. Thế rồi nàng ngủ.
Khi Molly thức dậy, trời đã xế chiều. Nàng lại nhìn quanh tìm Tell, lại thất vọng vì không thấy anh, nhưng bây giờ thì nàng cam chịu thôi. Nàng tính kiếm cái gì ăn và làm cái gì đấy cho hết cả buổi chiều, chứ không lẽ cứ ngồi lỳ ra đây để đợi một người không đến.
Bà Beverly đã sử dụng chiếc xe, cho nên Molly không có phương tiện để đi. Nàng mặc chiếc áo rộng vào, lấy cuốn sách và cái mũ trong túi xách. Lững thững đi xuống tiền sảnh khách sạn, nàng định đón xe ra câu lạc bộ bãi biển, ăn ở quầy hàng tự phục vụ, mang ống thông hơi lặn chơi dưới hồ, rồi lên đọc sách. Nàng sẽ gặp nhiều người ở đấy, cho dù nàng không muốn nói chuyện với họ đi nữa. Như thế hơn là ngồi một mình trong phòng.
Miguel có mặt ở bàn trực, Molly đến hỏi chuyến xe chở khách ở khách sạn đến câu lạc bộ bãi biển.
- Chỉ còn mười phút thì xe chạy, thưa cô. Cứ nửa giờ xe trở lại.
- Cám ơn anh. - Nàng ngần ngừ một chút rồi hỏi - Tell Hardin có nhận được lời nhắn của tôi không? - Nàng ghét hỏi thế, nhưng nếu anh đã nhận được rồi thì chắc có gì cản trở...
- Dạ được chứ, thưa cô. Tôi đã chuyển rồi.
Nàng gật đầu, mỉm cười lịch sự nhìn anh ta, đoạn quay ra đợi xe buýt. Nàng không tìm hiểu lý do tại sao Tell không đến. Có lẽ anh không muốn đi chơi với nàng nữa.
Molly ở chơi tại câu lạc bộ cho đến chiều tối. Nàng đáp xe buýt về khách sạn, leo con đường dốc lên đến phòng, đi tắm. Khi tắm xong, nàng mặc áo ngủ và khoác ra ngoài chiếc áo dài mỏng. Nàng đã đọc một cuốn tiểu thuyết kinh dị suốt buổi chiều tối. Nàng thấy sợ không dám đọc lại nữa.
Nàng gọi một món rau, rồi mở rộng cửa lùa để cho gió mát thổi vào phòng. Đứng trên ngưỡng cửa nàng đưa mắt nhìn khắp sân, lòng lại thất vọng. Mà kìa - trên bàn có một đống gì đen đen. Lấy làm lạ, nàng bước đến gần nhìn xem cho kỹ.
Chiếc quần jean màu đen xếp ngay ngắn để trên bàn, một mảnh giấy trắng lòi ra bên dưới. Nàng cầm lên, đem đến chỗ sáng để xem. Của Tell ư?
Anh ấy vừa đến ư? Anh ấy đến để chia tay nàng ư?
Tờ giấy viết tay, chữ to, rõ:
“Ngày mai đón em lúc 10 giờ. Trường hợp em không có quần jean, hãy mặc cái này. Nhớ mặc đồ tắm. Không cần mặc áo. Tell”.
Molly cảm thấy hết sức hân hoan trong lòng, nụ cười nở trên mặt. Cuối cùng thì anh đã đến. Mà anh còn lại muốn gặp nàng ngày mai nữa chứ. Gặp lúc 10 giờ. Nàng ôm cái quần jean sát vào ngực, nhắm mắt lại để thấy khuôn mặt đáng yêu của anh cho rõ hơn. Sáng mai, nàng sẽ gặp anh!
Molly mặc thử chiếc quần jean của Tell. Mặc dù dài, nhưng cái quần chỉ hơi rộng một chút thôi. Nàng lấy làm ngạc nhiên, nàng cứ tưởng cái quần chắc rộng lắm, vì anh lớn thế kia mà. Nàng cẩn thận lật các ống quần lên để đi cho khỏi vấp, nàng đứng trước gương soi lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy mình trong gương. Chiếc quần jean bó gọn theo đường cong trên hai mông nàng, chiếc eo hẹp và hai cặp vú đầy đặn lồ lộ trong mảnh áo tắm màu hồng. Hai mắt nàng long lanh, hai má ửng hồng vì ánh mặt trời và vì hồi hộp sung sướng. Nàng sẽ gặp Tell Hardin như thế này thì còn gì bằng nữa.
Nàng lấy áo sơ-mi mặc vào, gài nút áo lên cao, trông nàng y như một nữ kỵ mã, nàng không có ủng, tất nhiên, nhưng nàng mang đôi giày chơi tennis cũng được.
Molly đã chuẩn bị xong thật lâu mới đến giờ hẹn, nàng không ngồi yên để đợi đến giờ anh đến.
Đúng mười giờ, có tiếng gõ cửa phòng nàng. Molly vội chạy ra mở cửa, mặt tươi cười.
Khi nàng mở cửa, khuôn mặt rám nắng điển trai của Tell cúi xuống nhìn nàng, nàng mỉm cười. Anh nhìn khắp người nàng, mắt long lanh thích thú.
- Không đọc tờ giấy hả? - Anh hỏi, vừa đưa tay mở một nút trên áo nàng.
- Tell. - Molly đưa tay chận lại, nhưng anh đã nhanh nhẹn cởi tiếp nút khác, mấy ngón tay anh cà vào phía trên ngực nàng khiến nàng thấy nóng cả người. Nàng bước lui, tránh xa bớt tầm tay của anh.
- Molly. - Anh chồm người tới hôn nhẹ lên môi nàng - Anh đã nói không cần mặc áo kia mà. Anh muốn thấy em cưỡi ngựa trong nắng ấm chỉ với áo tắm trên người mà thôi. Em đã có quần jean che chở rồi, nhưng không cần áo.
“Em cũng cần áo chứ”, nàng nghĩ, “để đề phòng anh mà”.
- Đã sẵn sàng chưa?
Nàng gật đầu, bước lui lấy cái túi xách. Nàng không biết phải đem theo gì, nhưng nàng thấy cần cái khăn tắm và đem dầu chống nắng.
Tell đưa nàng đến ngồi vào chiếc xe anh thuê, rồi anh ngồi vào tay lái cạnh nàng. Xem xét chiếc xe một lượt, anh cho xe phóng đi.
- Quỷ thật! Anh lại quên mất ví tiền ở trại rồi. - Anh nói, nhìn vào mắt Molly - Em cho anh mượn ít tiền được không? Bây giờ mà lái xe về trại để lấy tiền thì mất thì giờ quá. Anh đã đăng ký thuê ngựa đúng 11 giờ. Chúng ta trễ mất.
Nàng cụp mắt xuống, vì sợ anh thấy phản ứng của nàng, rồi đâm ra buồn giận đau khổ. Nhưng tại sao nàng lại giữ miếng như thế nhỉ? Nàng thừa biết anh là một tay chăn bò không có nổi tiền để ở trong khách sạn hẳn hoi nữa mà. Nàng cứ từ chối rồi chia tay. Nếu không thì trả hết chi phí rồi vui chơi thỏa thích một ngày với anh, và sau khi đã cưỡi ngựa trên bãi biển xứ Mexico này, thì hãy chia tay.
Nàng bạo dạn ngước mắt nhìn anh, dịu dàng đáp:
- Được chứ, em có nhiều tiền đây.
- Anh sẽ trả lại cho em.
Nàng nhún vai rồi nhìn ra cửa xe.
Quả thật trời sinh tính... Tính của Tell Hardin không chừa được. Trời sinh ra là để anh mồi chài Molly. Nếu anh đã quen thói tự do phóng khoáng, quen thói thích gì làm nấy, không thèm nghĩ đến tương lai bền vững, thì nàng cũng không thể nào cảm hóa anh được. Mà thực ra nàng cũng không muốn thế. Nàng ước gì được như anh nữa chứ.
Một ngày vui chơi trên bãi bể cũng không làm nên tội cả đời. Nàng cứ vui chơi thỏa thích, cứ vui chơi với anh, cứ thưởng thức cảnh đẹp. Dù sao nàng cũng có được một kỷ niệm vui sướng để nhớ đời.
- Em đã tiên liệu việc này rồi. Nàng chân thành nói khi họ ra đến đường quốc lộ, bắt đầu rẽ hướng rời khỏi Acapulco về phía phi trường, chạy ra dãy bờ bể bao la vắng vẻ nằm bên bờ Thái Bình Dương.
- Anh mừng lắm. Anh cũng đã tiên liệu rồi đấy chứ. Bà chủ của em lại cho em nghỉ hả?
- Bà ấy xuống sức nên đã đi Taxco để xem cửa hàng đồ bạc rồi. Bà đi hôm qua. - Molly không nói nàng được rảnh rỗi cả ngày: chắc anh thừa biết rồi. Nàng bỗng thấy chột dạ, nàng không muốn cho Tell biết nàng đã sống lẽ loi suốt một ngày trông mong anh không đến.
- Bà ấy không mời em đi cùng à?
- Có chứ, nhưng em... - Muộn rồi, nàng đã bị anh cho vào bẫy. Nàng không muốn anh biết nàng không đi với bà vì nàng muốn gặp anh.
- Em sao?
- Em... em thấy đi cưỡi ngựa vui hơn.
Anh cười khúc khích, nghiêng người qua nắm tay nàng.
- Molly, có phải em khó nói là em muốn đi chơi với anh không?
Nàng gật đầu, không dám nhìn anh.
- Tại sao thế? - Anh dịu dàng hỏi.
- Em không nên nói thế. - Nàng nói thật khẽ.
- Anh thích đi chơi với em. - Anh khoan khoái nói.
- Nhưng khi chia tay thì thật quá buồn! - Nàng đáp, dù lòng cố không nghĩ đến chuyện ấy.
- Vậy thì ta đừng chia tay.
- Tell, đây chỉ là lúc ta nghỉ ngơi thôi. Acapulco chỉ là một thời thơ mộng. Đây không phải là cuộc sống thực. Anh đi nghỉ hè, còn em thì làm một công việc bất thường. Rồi sẽ chấm dứt. Anh sẽ ra về, em cũng sẽ về và chúng ta chia tay.
- Anh sẽ đến thăm em ở L.A.
Nàng bật cười, cố hình dung cảnh anh mặc chiếc quần cắt ống bạc màu, cưỡi con ngựa già đi trên các xa lộ ở L.A.
- Em thấy L.A. chẳng có mấy trại chăn nuôi cả.
- Thế thì em đến thăm anh ở Texas.
Nàng ngạc nhiên quay qua nhìn anh. Nàng hỏi:
- Anh có trang trại ở Texas à? Em cứ tưởng dân chăn bò thì chỉ có ở trong mấy căn nhà cây thôi chứ.
- Anh có một chiếc giường, em có thể ngủ ở đấy với anh là được rồi. - Anh trân tráo nói, vừa liếc mắt nhìn nàng.
Hai má nàng ửng hồng, nàng nhìn lại anh một hồi lâu mới quay mắt đi. Tim nàng đập thình thịch dưới làn áo sơ-mi, trước mắt nàng hiện ra hình ảnh hai người nằm với nhau.
- Liệu chỉ có hai ta trong nhà cây thôi ư? - Nàng hỏi.
Tell cười ngất, anh đưa tay nắm chặt lấy tay nàng. Molly cười theo, tiếng cười của anh đã lan sang người nàng khiến nàng thấy vui. Chuyện nghe ra vô lý đấy, nhưng nghĩ đến lại thấy vui.
- A, Molly, anh biết tính sao với em đây? - Mặt anh trở nên nghiêm trang giọng có vẻ đắn đo - Anh biết tính sao nhỉ?
Tell chú ý lái xe, vì đường đang vượt qua đỉnh các ngọn đồi bao quanh vịnh Acapulco để đổ xuống bờ biển. Hàng cọ tươi tốt vươn cao hai bên đường, cây cối rậm rạp xanh um chắn mất tầm nhìn ra Thái Bình Dương nằm ở bên kia đường.
Hai người im lặng cho đến khi Tell rẽ vào con đường dẫn ra bãi Revolcadero. Hai bên con đường này có hai khách sạn sang trọng dành riêng cho dân giàu có và danh tiếng. Khách sạn Acapulco Princess mười tầng lầu vươn cao trên bờ biển như một kim tự tháp Aztec, còn phía bên trái, khách sạn Pierra Marques thấp hơn nhưng trải rộng hơn. Tell lái qua hai khách sạn chạy thẳng ra bãi, về phía Nam. Chạy một đoạn dài anh dừng lại. Một bên là trại nuôi ngựa và một chuồng ngựa lộ thiên, phía bên kia đường là bãi bể cát trắng xóa tuyệt đẹp, Molly thấy bờ bể trải dài mút mắt về phía Nam.
- Chúng ta sẽ cưỡi ngựa đi về phía Nam, ăn trưa dã ngoại, bơi lội rồi về. - Tell nói khi đã cho xe vào bãi đậu.
- Tuyệt đấy. Em có mang theo khăn tắm, còn áo quần tắm em đã mặc sẵn rồi.
- Em cũng đã mất thêm chiếc áo vô bổ nữa. - Tell cằn nhằn.
Nàng mỉm cười.
- Nhưng em sẽ nhờ áo cho đỡ cháy da đấy.
- Từ ngày em đến đây, da dẻ em đã sạm đi, đẹp lắm. Anh thấy em có cháy da cháy thịt gì đâu? - Anh đưa một ngón tay vuốt trên má nàng, vuốt xuống hàm rồi vuốt xuống cổ, xuống áo sơ-mi, vuốt dọc theo tà áo.
- Thôi ông ơi. Em muốn đi cưỡi ngựa rồi. - Nàng hất ngón tay anh ra, rồi quay lại mở cửa xe.
- Anh cũng thế - Anh dịu dàng đáp - Anh cũng thế mà.
Cảm Xúc Cảm Xúc - Barbara Mcmahon Cảm Xúc