Chương 8: Chương 7
ày, chị có nghe nói gì chưa?"
"Nghe nói cái gì?"
"Chính là việc Giám đốc đã rời khỏi tập đoàn Khấu Thị."
"Có nghe rồi. Nghe nói là Giám đốc không muốn lấy đối tượng là người con dâu vừa ý cha mình, chọc giận mối quan hệ cha anh ấy."
"Trừ chuyện đó ra, chị còn không có nghe nói một chuyện khác sao?"
"Có, em cũng có nghe nói sao?"
"Nghe nói Giám đốc là vì thư ký Quan mới không muốn lấy cô thiên kim hào môn kia vừa ý cha anh ấy. Chị có tin không? Cảm thấy có thể vậy sao?"
Đang ở trong một gian phòng toilet, Quan Tình im lặng nghe hai đồng nghiệp nữ ở bên ngoài đang buôn chuyện bát quái, tuyệt đối không muốn mước ra ngoài dọa cho người chạy. Không nghĩ tới ở trong toilt cũng có bát quái để nghe, xem ra toilet quả nghiên là nơi tập trung mọi chuyện bát quái, công ty lớn nhỏ gì cũng không ngoại lệ.
"Chị vẫn đang hoài nghi, em không cảm thấy Giám đốc và thư ký Quan trông giống tình nhân sao?
Quan Tình không cảm thấy ngoài dự liệu chút khi tiếp tục nghe thấy tên mình.
"Cho dù là tình nhân, em còn nghe nói một chuyện khác càng kỳ quái hơn."
"Chuyện gì?"
'Nghe nói hay người bọn họ đã kết hôn."
"Không thể nào! Không có khả năng đi!"
"Chị cũng cảm thấy như vậy có phải không? Chuyện này căn bản là không có khả năng."
Quan Tình không tự chủ được nhướn cao mày, rất ngạc nhiên vì sao các cô ấy có thể xác định rằng "không có khả năng" như vậy, chẳng lẽ trong mắt người khác cô thật sự hoàn toàn không xứng với Khấu Lợi sao? Thật sự là đả thương người nha.
Bất quá nói trở lại, nếu nói như hôm nay đổi lại nhân vật, cô cũng không có cách tin tưởng rằng người đàn ông có điều kiện tốt giống như Khấu Lợi lại sẽ lấy một người phụ nữ bình thường môn không đăng hộ không đối như cô. A, nghĩ như vậy cô cũng có thể hiểu được tâm tình của các cô ấy vào lúc này.
"Chúng ta đến thử xem xem trọng không tốt?" Người bên ngoài lại lần nữa lên tiếng nói chuyện.
"Thử cái gì?"
"Nếu thư ký Quan thật sự là bạn gái hay vợ của sếp, cô ấy hẳn là sẽ ở nơi có người khác đối xử tốt với Giám đốc?"
"Đối xử tốt với Giám đốc? Ai nha?" Im lặng một chút "Em làm gì mà nhìn chị?"
"Chị không phải vẫn rất thích sếp sao?"
"Em, em nói chị làm gì, không phải em cũng giống như chị sao!"
Oa, Khấu Lợi thật đúng là được hoan nghênh, bất quá chuyện này hình như là đương nhiên, là chuyện có thể tưởng tượng ra được nha.
Quan Tình mỉm cười đoán. Tổng cảm thấy bản thân mình có thể gả cho anh, thật đúng là không phải bình thường làm người ta khó có thể tin nha, bởi vì ngay cả chính cô cho đến bây giờ, ngẫu nhiên vẫn là sẽ có loại cảm giác giống như đang nằm mơ.
"Em chưa nói em không có."
"Cho nên em vừa rồi nói chuyện kia rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ em muốn tỏ tình với giám đốc sao?"
"Em cũng rất muốn nha, bất qua em không có đủ tự tin, cho nên mới cần chị đi giúp em cùng nhau xông trận."
"Em rốt cuộc đang nói cái gì, chị nghe thật sự không hiểu."
"Buổi tối ngày mai không phải chúng ta phải giúp Mĩ Linh làm tiệc sinh nhật sao? Chúng ta mời giám đốc đi cùng chúng ta đi, sau đó hai người cùng nhau mượn rượu thêm can đảm bày tỏ với giám đốc được không?"
"Chị không cần! Muốn bày tỏ tự em đi đi, vì sao bắt chị phải làm cùng em?"
"Em làm một mình sẽ sợ hãi nha."
"Một mình sẽ sợ hãi cái gì?"
Một giọng nói thứ ba bỗng nhiên gia nhập trong không gian, Quan Tình nhận ra đây là giọng nói của Dương Vĩ Quân, có biệt danh là cành hoa của công ty.
Dương? Thật là cái điềm xấu dòng họ a! (?)
"Chương Quân, chị đến đúng lúc lắm. Chúng em đang thảo luận về lời đồn mới nghe gần đây nhất, nghe nói giám đốc và thư ký Quan đang quen nhau, chị có nghe nói chưa? Chị có tin không?"
"Những tin đồn không có thật như vậy mà hai người cũng tin?" Dương Vĩ Quân khinh thường nói.
"Có câu gọi là không có lửa làm sao có khói a, cho nên chúng em định làm thí nghiệm."
"Thí nghiệm cái gì?"
"Chính là..."
Vì thế người hâm mộ thứ ba xuất hiện, hai người đầu tiên sau làm cho cành hoa của công ty với đầy đủ sức lực này gia nhập, có vẻ cao hứng phấn chấn vô cùng. Ba người xoa tay thảo luận ra một cái kết quả, rốt cuộc rời đi phòng vệ sinh nữ, mà Quan Tình rốt cuộc cũng lấy lại được tự do đi ra khỏi buồng toilet.
Trời ạ, khó trách sẽ có bà ba hoa này từ ngữ sinh ra(?), lời nói của phụ nữ quả nhiên là quá dài dòng, nói quá nhiều, đáng sợ.
Lắc đầu, cô rửa tay rồi ra khỏi toilet, mới quay trở lại chỗ ngồi, vừa ngồi xuống còn chưa nóng ghế, điện thoại trên bàn liền vang lên.
Giám đốc triệu kiến...không, nghe giọng nói của Khấu Lợi có chút tức giận, hẳn là không phải vì công việ mới đúng, cho nên sửa lại là ông xã triệu kiến có vẻ thích hợp hơn.
"Em vừa rồi chạy đi đâu?"
Quả nhiên đúng vậy, cô vừa mới vào văn phòng của anh, ngay cả cửa phòng cũng còn chưa kịp đóng lại, anh liền gấp gáp hướng cô chất vấn.
"Toilet." Cô đem cửa đóng lại trước, rồi mới trả lời câu hỏi của anh.
"Tại sao lại đi lâu như vậy, anh tìm em đã muốn hơn hai mươi phút." Anh bất mãn nhíu mày, sau đó mới quan tâm hỏi: "Bụng em thấy khó chịu sao?"
"Không có, em là bị nhốt ở trong đó, tiến thoái lưỡng nan." Cô bất đắc dĩ nói.
"Có ý gì?"
"Ý là anh thực sự rất được hoan nghênh, chúc mừng." Cô gian tà liếc mắt anh một cái.
"Em rốt cuộc đang nói cái gì?" Khấu Lợi lộ ra biểu tình không thể tin được, mày khẽ nhíu lại nhìn cô.
Thấy vẻ mặt của anh mờ mịt, Quan Tình đột nhiên nở nụ cười gian xảo.
"Em đang cười cái gì?" Anh hiện tại không chỉ có nhíu mày mà thôi, ngay cả toàn bộ khuôn mặt đều nhăn lại rồi đây.
"Không có gì." Cô chỉ là đột nhiên nghĩ đến bộ dáng buổi sang vừa tỉnh ngủ của anh mà thôi.
Người đàn ông này sau khi kết hôn với cô hơn nửa tháng liền hiện nguyên hình, không chỉ có khi trở về giường, khi vừa rời giường mơ mơ màng màng còn có thể đi đụng phải vách tường trở ngại, còn có một bên đánh răng một bên ngủ gà ngủ gật, quả thực đáng yêu vô cùng. Cùng với dáng vẻ làm cho người ta có ấn tượng thành thục, ổn trọng thường ngày của anh có thể nói là hoàn toàn trái ngược. Không biết những người hâm mộ anh một khi biết anh còn có dáng vẻ, ảo tưởng có thể tan biết hay không?
Hẳn là không thể nào, các cô ấy có khả năng sẽ giống với cô, chỉ biết đối với anh càng thêm mê muội.
Thật sự là người đàn ông đáng ghét!
"Lúc nào cũng cười còn nói không có?" Khấu Lợi không thể nhịn được nữa rời khỏi chỗ ngồi, một tay ôm lấy bà xã ôm vào trong lòng, mang chút trừng phạt nhéo nhẹ cô một chút, đe dọa nói: "Nói! Em đang cười cái gì?"
Quan Tình nhịn không được càng cười càng vui vẻ thêm, chính là cười lúc này, cũng là vì anh chỉ có ở trước mặt cô mới có thể biểu lộ ra tính trẻ con của mình. Cô rất thích khi anh ở trước mặt cô khác với người khác, rất thích.
Thu lại tiếng cười, cô bỗng nhiên kiễng mũi chân, nhanh chóng áp lên môi anh hôn một nụ hôn.
"Này lại là vì cái gì?" Anh ngây người một chút, cuối đầu xuống, ngoài nghi nhìn cô chằm chằm.
"Chỉ là muốn hôn anh không được sao?" Cô vẻ mặt vô tội, mỉm cười nói với anh.
"Hôn?" Cái vừa rồi kia mà gọi là hôn sao, như thế này mới gọi là hôn." Anh khẽ nhếch mày, cúi đầu nhiệt liệt hôn cô.
Về phần trước đó bọn họ đang nói chuyện gì, đã sớm không có người để ý cũng không nhớ rõ.
Trong phòng karaoke náo nhiệt vô cùng, mặc kệ tính cách hoạt bát hay câu nệ, chức vị cao hay thấp, nam hay nữ, sau khi đã uống mấy ly rượu, tất cả đều đã lâng lâng, ca hát, nhảy nhót, hoa rượu quyền, say khướt, thiếu chút nữa là đem toàn bộ ghế sô pha lật tán loạn.
Trong lúc đó Khấu Lội ngồi tại chỗ nhìn nhân viên điên loạn, nhịn không được hoài nghi vì sao bản thân mình lại ở chỗ này. Loại tụ tập lãng phí thời gian này, không phải là kiểu hắn sẽ tham gia nha.
Đúng rồi, anh nghĩ tới, tất cả đều là do kiều thê thẳn thắn của anh làm hại, nói cái gì mà đây là cách có thể kéo lại khoảng cách giữa ông chủ và nhân viên, cũng là dịp tốt để giúp nhân viên càng thêm hết lòng vì công ty.
Anh đang nhìn cô, bị cô hấp dẫn mê say. Nhìn cô, từ khi cầm đến mico, thậm chí còn không liếc mắt nhìn anh một cái... Không, căn bản là đã quên mất sự tồn tại của anh, thật sự là một người phụ nữ vô tình vô nghĩa.
"Sếp, anh cũng hát đi."
"Cám ơn, tôi không hát."
"Vậy anh có muốn ăn cái gì không, em giúp anh lấy?"
"Cảm ơn, tôi đã no rồi."
"Vậy anh muốn uống gì không, bia hay là rượu?"
"Cám ơn, tôi lát nữa còn phải lái xe, cho nên không uống rượu."
"Vậy uống nước có ga cũng được, ở đây có Sprite."
"Hay là muốn uống trà? Bên này tôi còn có mơ trà xanh."
"Không cần, cám ơn các cô."
Khấu Khợi thậy sự cảm thấy chính mình sắp điên rồi, mà nguyên nhân chính là ba người phụ nữ này đang vây quanh bên người anh. Các cô không chỉ không ngừng xèo xèo thì thầm, còn càng ngồi càng gần, giống hệt như anh là thiếu gia coi tiền như cỏ rác đêm Thứ Sáu ở quán bar, có tiện nghi liền chiếm, có thể sờ liền sờ, cảm giác thật sự là siêu cấp khó chịu, siêu cấp muốn mắt mắng người.
Anh nhìn về phía người phụ nữ đang hát ca vô cùng cao hứng phía xa kia, một chút lương tâm cũng không có, trong lòng tràn ngập oán hận.
Cô rốt cuộc còn muốn bỏ mặc anh bao lâu, không muốn để mắt nhìn anh trong tình cảnh này bao lâu nha? Ông xã bị một đám hồ ly tinh đói khát bao vây, cô chẳng lẽ một chút cũng khẩn trương, không lo lắng sao? Đáng giận!
"Sếp..."
"Thật xin lỗi, tôi muốn đi phòng vệ sinh." Anh đột nhiên đứng dậy, rốt cuộc không thể tiếp tục chịu trận bị một bầy sắc nữ quấy rầy ở chỗ này.
"Có người vừa mới vào toilet."
"Tôi ra bên ngoài."
Khấu lợi đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Giây tiếp theo, anh lập tức lấy điện thoại di động trong túi quần, gọi cho người phụ nữ vô lương tâm kia còn đang ở bên trong phòng ca hát, ngay cả khi anh đứng dậy rời đi cũng chưa liếc mắt nhìn một cái nào.
"A lô?" Điện thoại vang một hồi lâu cô mới bắt máy.
"Ra ngoài." Anh không nói hai lời, trực tiếp ra lệnh.
"Làm chi?" Quan Tình hơi ngập ngừng một chút hỏi.
"Về nhà." Anh tức giận nói
"Nhưng là mọi người đều còn đang đang chơi..." Cô trầm mặc một chút, do dự nói.
Cô thế mà còn dám kháng nghị với anh!
"Một phút đồng hồ." Anh cắt ngang lời cô, "Nếu em không ra ngoài trong vòng một phút anh liền đi vào tìm em, đến lúc đó em cũng đừng trách em không tuân theo lời hứa!" Nói xong cũng không chờ cô có phản ứng gì, anh lập tức cúp điện thoại.
Anh nâng cổ tay lên, bắt đầu nhìn chằm chằm đồng hồ đếm thời gian.
"Làm gì mà tức giận dữ vậy nha?" Năm mươi giây sau, Quan Tình đi ra khỏi phòng hát, sau khi đưa tay đóng lại cửa phòng, lấy vẻ mặt vô tội chu miệng với anh.
"Em..."
Anh mới nói một chữ mà thôi, còn không kịp phát hỏa hoặc tức giận, sao biết cô lại đột nhiên lôi kéo anh chạy, một bộ dáng khẩn trương đầy ám muội, "Chờ một chút, chúng ta đi khỏi chỗ này trước rồi nói sau."
Khấu Lợi chỉ cảm thấy một bụng hỏa. Người phụ nữ này rốt cuộc có biết anh đang tức giận hay không nha, thế nhưng còn đang suy nghĩ chuyện quan hệ của bọn họ không thể để lộ ra ngoài này!
"Chờ một chút, anh phải trả tiền trước, nếu không về sau sẽ có thêm một cái mác là ông chủ keo kiệt." Cô đi ngang quầy tính tiền bỗng nhiên dừng bước mở miệng nói.
"Chuyện đó không cần em nói anh cũng biết!" Anh khẩu khí ác liệt nói.
Cô kinh ngạc sửng sốt một chút, đột nhiên làm cái mặt quỷ, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không hề đổ thêm dầu vào lửa.
Trả tiền xong rời khỏi quán karaoke, đi đến chỗ anh đậu xe, anh ngồi vào ghế lái đóng cửa xe, lập tức đem hai tay khoanh trước ngực, mang theo biểu tình chuẩn bị muốn cùng cô tính toán mọi nguyện, xoay người đối mặt với cô.
"Làm gì?" Quan Tình thật cẩn thận hỏi. Oa, nhìn dáng vẻ của anh giống như thật sự tức giận không ít nha!
"Em chơi rất vui vẻ có đúng không?"
"Ách, cũng được." Lúc này nói đúng chính là không muốn sống chăng.
"Hoàn hảo mà thôi sao? Anh thấy em chơi rất là vui vẻ nha, vui vẻ đến mức cầm micro không bỏ xuống, hoàn toàn quên luôn sự tồn tại của anh." Anh bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, phẫn nộ nói.
"Em không có quên sự tồn tại của anh, chỉ là có mặt của đồng nghiệp, em lại không thể quanh minh chính đại phụ trách nói chuyện phiếm với anh, đành phải không ngừng mà ca hát." Cô nhanh chóng giải thích.
Anh lên án nói: "Em ngay cả liếc mắt nhìn anh một lần cũng không có."
"Ai nói, em có để ý đến anh mà!"
"Cho nên em biết rõ anh bị ba người phụ nữ mặt dày quấy rầy, lại hoàn toàn bỏ mặc sao?"
"Anh muốn em phải để ý như thế nào, dùng thân phận gì để để ý? Hơn nữa anh có biết mấy cô ấy phải lấy bao nhiêu dũng khí, mới dám lại gần thổ lộ với ông chủ là anh không? Anh sao lại có thể nói các cô ấy là da mặt dầy đây?" Các cô ấy thật đúng là đáng thương.
"Lấy dũng khí?" Khấu lợi chớp mắt nheo lại hai mắt, "Em làm sao có thể biết các cô ấy là lấy dũng khí, không phải bản tính là như vậy?"
"Ách, này..."
"Em ngay từ đầu đã biết các cô ấy muốn làm gì có phải không?" Ánh mắt anh nguy hiểm nhìn chăm chăm cô.
Quan Tình vẻ mặt thấp thỏm không yên, ánh mắt mơ hồ không chừng dám nhìn cô.
"Quan Tình!"
Xong rồi, anh chỉ có thời điểm khi tính tình sắp bùng nổ mới có thể mang cả tên họ ra gọi cô, hiện tại nếu không nói thật ra, xem chừng đối với hiểu biết về anh, không nói ra chỉ có thể khiến cho tình huống càng thêm tệ hơn mà thôi.
"Ngày hôm qua em ở trong toilet nữ không cẩn thận nghe được các cô ấy nói chuyện."
"Cho nên em biết rõ hôm nay sinh nhật phái đối lý (?) có người để ý thích anh, em lại còn muốn anh tới tham gia?" Giọng nói của anh tràn ngập phẫn nộ khó có thể tin
"Em..." Cộ đột nhiên không biết nên nói cái gì, hiện tại kiểm điểm một chút hành vi của chính mình, giống như thật sự có chút quá đáng nha.
"Em liền như vậy không cần anh, không lo lắng có người mơ ước vị trí hiện tại của em sao?" Anh lạnh giọng chất vấn cô.
Cô nháy mắt ngây ngốc sửng sốt, kết hôn đến bây giờ, anh chưa từng dùng đến khẩu khí lạnh lùng như thế để nói chuyện với cô.
"Em không có." Cô dùng sức lắc đầu.
"Không có sao? Nếu em thật sự để ý anh, sẽ thờ ơ đối với việc có người khác thích anh, thậm chí còn giúp những người đó tạo ra cơ hội tiếp cận anh sao?"
Quan Tình bị hỏi không có lời nào để nói, bởi vì cô chưa từng nghĩ tới việc này. Cô lại làm như vậy chỉ là... chỉ là cái gì đây?
Cô thật ra không nghĩ nhiều lắm, chỉ biết là cô tin tưởng anh sẽ không bị người phụ nữ khác dụ hoặc, để cho anh "bị" các cô gái này tỏ tình, dù sao anh cũng sẽ cực tuyệt các cô ấy, làm như vậy không những nhân được cơ hội làm cho các cô ấy chết tâm với anh, cũng có thể quét sạch các nghi vấn của các cô ấy về lời đồn lưu truyền kia, cô thật là không có ý nghĩ gì khác a!
Cô thờ ơ với chuyện có người thích anh sao? Nhưng là chuyện này chứng minh cô không cần anh sao? Cùng với nói đúng không để ý, chẳng nói là tin tưởng anh, chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh đối với cô. Anh vì sao không nghĩ như vậy đâu?
"Em..." Cô vừa mở miệng đã bị anh cắt lời.
"Không cần phải nói, em cái gì cũng không cần phải nói. Em tự đón taxi về nhà đi, anh muốn đi đến chỗ khác." Nói xong, Khấu Lợi bỏ cô ở lại một mình, cũng không quay đầu lại xuống xe rời đi.
Quan Tình giống một tên ngốc hoàn toàn không thể phản ứng, không biết phải làm sao nhìn bóng dáng đang dần dần rời ra tầm mắt của mình, thẳng đến khi biến mất mới thôi.
Hiện tại là như thế nào? Anh rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chuyện này có nhất thiết phải làm cho nghiêm trọng như vậy sao? Anh thế mà bỏ cô ở lại nơi này, tại sao có thể như vậy?
Ngoài cửa lớn thật im lặng, bên trong cửa cũng rật im lặng.
Căn nhà rất lớn ở rất tốt, nhưng là khi chỉ có một người ở, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy tịch mịch, lạnh lùng, còn có một chút hoảng hốt cùng sợ hãi...
Không, hoảng hốt và sợ hãi không phải bởi vì liên quan đến căn nhà lớn, cũng không phải bởi vì chỉ có một mình, mà là bởi vì anh về trễ, bởi vì anh chậm chạp còn chưa trở về, mà điện thoại di đông lại không gọi được.
Bây giờ đã sắp hai giờ, người kia rốt cuộc ở nơi nào? Vì sao ngay cả điện thoại cũng không thông, điện thoại đã cầm theo lại liên lạc không được, anh rốt cuộc có biết hay không cô sẽ lo lắng nha?
Chờ đợi là cái gì tư vị? Cô rốt cuộc đã biết, đó là một loại lo lắng, bất đắc dĩ, không ngừng nhìn lên đồng hồ, quá một phút đồng hồ thật giống như quá một năm, thời gian giống như làm cho người ta cảm giác muốn phát hỏa, phát điên.
Cô chán ghét loại cảm giác này, càng chán ghét anh làm cho cô có loại cảm giác này, anh rốt cuộc là làm sao vậy? Đối với cô khó chịu, đối với cô tức giận sẽ không có thể trực tiếp biểu đạt đi ra, hai người ngồi xuống từ từ nói chuyện bàn bạc không được sao? Anh có nhất thiết phải đem tình huống muốn làm đến phức tạp như vậy, còn muốn chơi trò mất tích sao? Thật sự thực làm cho người ta tức giận!
Quan Tình ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, trừng mắt nhìn kim giây trên đồng hồ báo thức treo tường chậm rãi nhích, nhịn không được càng nghĩ càng giận.
Không cần để ý đến anh là được, đi ngủ trước, dù sao anh cũng không phải là trẻ con, căn bản là không cần phải lo lắng.
Đúng vậy, xem ra đi ngủ là được, không cần để ý đến hắn.
Cô đứng dậy tắt đèn, đi vào phòng ngủ nằm trên giường, nhắm mắt lại, lại phát hiện mặc kệ lăn qua lộn lại điều chỉnh tư thế ngủ như thế nào, chính là ngủ không được.
"Đáng giận!" Cô đột nhiên ngồi dậy, tức giận thấp rủa một tiếng.
Đáng giận anh rốt cuộc muốn như thế nào, chẳng lẽ muốn dùng phương thức này để thử nghiệm cô rốt cuộc có để ý đến anh hay không sao? Cô đều đã muốn đem chính mình hết thảy đều giao cho anh, anh còn có cái gì phải hoài nghi? Anh thật sự thực đáng giận!
Nước mắt không tiếng động rơi trên khuôn mặt, cô dùng sức đem nó lau đi, không muốn thừa nhận chính mình thế nhưng sẽ đau lòng vì loại chuyện này, cô hẳn là phải tức giận mới đúng.
Nhưng là loại đau lòng này nọ, cũng không phải không muốn thừa nhận, là nó trở thành không tồn tại.
Cô thật sự rất đau lòng, không hiểu anh vì sao lại muốn đối xử như vậy với cô?
Rất khổ sở, cô cho rằng một khi anh đã biết về chuyện trước kia của cô, sẽ hiểu được rằng cô không thích loại cảm giác bị người khác bỏ mặc này. Cô cho rằng anh sẽ hiểu, kết quả anh vẫn là làm chuyện như vậy đối với cô.
Không cần?
Nếu anh hiện tại xuất hiện ở trước mặt cô, cô nhất định sẽ hỏi anh rốt cuộc là ai không cần ai?
Nếu anh thật sự để ý lời của cô, sẽ vì một chuyện nhỏ mà dùng phương thức này để trừng phạt cô, tổn thương cô, bỏ lại cô một mình người chẳng quan tâm, lại liên lạc không đến người sao? Sẽ như vậy sao?
Chán ghét nước mắt mới lau đi lại hạ xuống, cô lúc này nghe thấy từ phòng khách truyền đến tiếng cái chìa khóa chuyển động, cô không chút do dự lập tức nằm trở lại trên giường, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Cá tính của cô luôn luôn là có nói đã nói, trực lai trực vãng (?), nhưng cũng không biết lúc này chính mình là làm sao vậy, làm chi muốn giả bộ ngủ?
Sau khi cửa ngoài khoái lại không lâu, cửa phòng ngủ bị mở ra, tiếng bước chân của Khấu Lợi từ ngoài cửa vang vào trong phòng, đi vào phòng thay quần áo, sau đó không lâu từ trong phòng tắm thông cùng phòng thay quần áo truyền đến tiếng nước tắm vòi sen.
Cô lẳng lặng nghe, chờ, muốn biết anh sau khi tắm rửa xong đi ra sẽ có phản ứng gì?
Anh lại giống như bình thường khi hẹn hò đem cô ôm vào trong lòng ngủ sao? Sẽ đem cô tỉnh lại cùng cô làm tình sao? Sẽ ở bên tai cô giải thích xin lỗn sao? Ba kiểu phương thức này, anh sẽ lựa chọn một kiểu sao?
Mặc kệ anh lựa chọn cách nào, cô biết bản thân mình đều đã tha thứ cho anh, sẽ không cùng anh so đo, chỉ cần anh vẫn còn có chút tình cảm với cô, cô liền cảm thấy mỹ mãn.
Nghĩ nghĩ, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Cô vội vàng nhắm mắt lại, một lần nữa nằm giả bộ ngủ, sau đó nghe, chờ.
Sau khi tiếng vòi sen tắt là tiếng cửa kéo mở ra lại, tiếng dép lên dẫm lên sàn nhà, sau đó là tiếng của đóng lại từ phía xa một chút?
Tiếng cửa đóng lại? Làm sao có thể có tiếng cửa đóng, hơn nữa đây có vẻ là tiếng đóng cửa từ phòng ngủ này thông với một căn phòng khác truyền đến.
Quan Tình không thể tin mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía phòng thay quần áo, chỉ thấy phía đó im lặng, không nghe thấy tiếng động gì.
Anh thế nhưng lại chạy đến vòng cách vách?
Cô hoàn toàn không biết bản thân mình giờ khác này tâm tình nên dùng đau lòng, khổ sở, tức giận hay là lạnh tâm để hình hung, nước mắt không thể khống chế lại lại lần nữa lã chã rơi xuống mặt cô, một giọt tiếp một giọt, muốn ngừng cũng không thể ngừng được.
Anh đi đến phòng cách vách, anh đi đến phòng cách vách, anh làm như vậy là có ý gì?
Anh không phải là không cần cô?
Anh...Hu... hu...
Bỏ Quyền Kết Hôn Bỏ Quyền Kết Hôn - Kim Huyên Bỏ Quyền Kết Hôn