Chương 8
ến bữa sáng thì tất cả mọi người đều biết cậu ta đã đi. Những cái liếc trộm, những tiếng thì thầm bám theo tôi đến tận bàn, quấn quít trong khi tôi lấy đồ ăn. Tôi nhai nhai nuốt nuốt, dù bánh mì nặng trịch như đá trong bụng. Tôi khát khao được ra khỏi hoàng cung; ước ao được hít thở khí trời.
Tôi đi qua những rặng ô-liu; đất khô khốc dưới chân mình. Phần nào tự hỏi khi giờ đây cậu ấy đã đi mình có bổn phận phải gia nhập với đám con trai không. Lại phần nào băn khoăn liệu có ai chú ý tôi có làm theo không. Tôi gần như là hy vọng họ sẽ làm thế. Tôi nghĩ, Quất tôi đi.
Tôi có thể ngửi thấy mùi biển. Nó ở khắp nơi, trong tóc tôi, trên quần áo tôi, trên làn da nhớp nháp của tôi. Ngay cả ở nơi này, giữa những rặng cây, giữa thứ mùi nồng của lá và đất, hơi muối rữa độc hại vẫn tìm ra tôi. Trong thoáng chốc dạ dày của tôi trào lên, và tôi tựa mình vào một thân cây đầy thẹo. Vỏ cây thô ráp chọc vào trán tôi, giúp tôi bình tĩnh lại. Mình phải tránh xa khỏi cái mùi này.
Tôi rảo bước về hướng bắc, phía đường dẫn vào cung điện, một con đường bụi bặm mòn nhẵn vì bánh xe bò và móng ngựa. Nó dẫn sâu một chút vào trong sân của cung điện. Nửa con đường chạy về hướng tây và nam xuyên qua cây cỏ, đá và những ngọn đồi thấp; ba năm trước tôi đã đến đây từ hướng đó. Nửa còn lại uốn mình về phía bắc, hướng lên đỉnh Othrys và xa hơn nữa là đỉnh Pelion. Tôi đưa mắt lần theo nơi ấy. Nó men theo rừng rậm dưới mấy chân đồi ở một đôi chỗ trước khi mất hút giữa chúng.
Mặt trời chiếu thẳng xuống tôi, nóng rẫy và gay gắt trên bầu trời mùa hạ, như thể muốn đẩy tôi về lại cung điện. Thế nhưng tôi vẫn chần chừ. Tôi nghe nói rằng những ngọn núi của chúng tôi rất đẹp – Đầy những cây lê cây bách và băng mới tan chảy thành dòng. Nơi đó chắc hẳn sẽ mát mẻ và đầy bóng râm. Xa khỏi những bãi biển sáng lấp lánh, và mặt nước biển loang loáng.
Mình có thể đi. Ý nghĩ ấy bất chợt hiện ra một cách lôi cuốn. Tôi chỉ xuống đường để thoát khỏi biển. Nhưng lối đi và những ngọn núi trải dài trước mặt tôi. Và Achilles nữa. Lồng ngực của tôi nhô lên hạ xuống liên tục, như đang cố bắt kịp tốc độ chạy của những suy nghĩ trong đầu. Tôi không có gì thuộc về mình, thậm chí là một cái áo tunic hay xăng đan; tất cả đều là của Peleus. Mình thậm chí còn không cần gói ghém.
Chỉ có đàn lia của mẹ tôi, được giữ trong rương gỗ đặt trong căn phòng kín, là cầm chân tôi. Tôi lưỡng lự trong chốc lát, suy nghĩ rằng mình có thể thử quay lại và đem nó đi cùng. Nhưng giờ đã là giữa trưa. Tôi chỉ có một buổi chiều để đi trước khi mọi người phát hiện tôi vắng mặt – đấy là tôi tự đề cao mình – và cử người đuổi theo tôi. Tôi ngoái nhìn cung điện và không thấy ai cả. Lính canh đều đang ở chỗ khác. Bây giờ. Phải là ngay bây giờ.
Tôi chạy. Khỏi cung điện, xuống con đường dẫn vào rừng, lòng bàn chân chân nhức nhối mỗi khi đập xuống mặt đất nóng rẫy. Trong khi chạy, tôi tự hứa với lòng là nếu gặp lại được cậu ấy tôi sẽ giữ mọi ý nghĩ chỉ cho riêng mình. Giờ tôi đã hiểu mình sẽ phải trả giá như thế nào nếu không làm thế. Cẳng chân nhức nhối và lồng ngực nặng nề lại khiến cho tôi có cảm giác sạch sẽ và tốt đẹp. Tôi chạy.
Mồ hôi chảy đầm đìa trên da, rớt xuống mặt đất dưới chân tôi. Tôi trở nên nhơ nhuốc, và nhơ nhuốc hơn nữa. Bụi bặm và vụn lá cây khô bám vào chân tôi. Thế giới xung quanh tôi thu lại vào nhịp bước của bàn chân và phần bụi bặm kế tiếp trên con đường.
Cuối cùng, sau khoảng một hoặc hai giờ, tôi không thể đi xa thêm nữa. Tôi cúi gập người trong đau đớn, ánh mặt trời chiều rực rỡ chập chờn dần thành màu đen, tiếng mạch đập bịt kín hai lỗ tai tôi. Giờ đây rừng cây dày đặc hai bên đường, và cung điện của Peleus đã xa sau lưng tôi. Othrys mờ ảo bên tay phải, với Pelion ngay phía sau nó. Tôi nhìn đỉnh núi nhô ra và ước đoán xem còn bao xa nữa. Mười ngàn bước? Mười lăm ngàn? Tôi bắt đầu chuyển qua đi bộ.
Hàng giờ trôi qua. Cơ thể của tôi trở nên yếu ớt và rệu rã, chân tôi vấp vào nhau. Mặt trời đã bắt đầu hạ, hững hờ treo trên phía tây bầu trời. Tôi có bốn hoặc năm tiếng trước khi trời tối hẳn, và đỉnh núi trông vẫn xa thật xa. Bất chợt tôi hiểu ra mình không thể đến Pelion trước khi đêm ập xuống. Tôi không có đồ ăn thức uống, không có hi vọng gì tìm được chỗ trú chân. Tôi không có gì trừ xăng-đan dưới chân và áo tunic đầm đìa mồ hôi dính trên lưng.
Giờ đây tôi chắc chắn mình không thể bắt kịp Achilles. Cậu ta đã bỏ lại lối đi và con ngựa của mình ở phía sau từ rất lâu rồi, và giờ chắc đã đang cuốc bộ qua những chỗ dốc. Một kẻ theo dõi giỏi hẳn sẽ quan sát rừng cây hai bên đường, có thể thấy những chỗ dương xỉ diều hâu rạp mình hoặc gãy nát, nơi nào một cậu bé có thể lần ra lối để đi. Nhưng tôi không phải một người theo dõi giỏi, vả lại với tôi bụi rậm bên đường cái nào cũng như cái nào. Tai tôi ù đi với tiếng ve sầu kêu, tiếng chim kêu chói tai và tiếng thở hồng hộc của chính tôi. Bụng tôi quặn thắt, không rõ vì đói hay tuyệt vọng.
Và rồi còn có cái gì đó khác ở đây. Tiếng động rất khẽ, gần như là không thể nghe thấy. Nhưng tôi vẫn bắt được nó, và cả người vốn đang nóng hầm hập trở nên lạnh buốt. Tôi biết thứ tiếng đó. Đấy là tiếng động của sự lén lút, của một kẻ có ý định yên lặng. Đấy chỉ là một bước hụt nhỏ nhất, sự tiết lộ của chỉ một chiếc lá, nhưng chỉ thế là đủ.
Tôi căng tai lắng nghe, họng nghẹn lại vì sợ hãi. Nó đến từ đâu? Mắt tôi truy quét rừng cây cả hai bên đường. Tôi không dám cử động; bất cứ tiếng động nào cũng sẽ vang to trên con dốc. Khi chạy trốn tôi không hề nghĩ đến nguy hiểm rình rập, nhưng giờ trong đầu tôi hỗn loạn với đủ thứ khả năng: Binh lính, được gởi đi bởi Peleus hay chính Thetis, đôi bàn tay trắng lạnh như cát siết chặt cổ tôi. Hoặc ăn cướp, tôi biết chúng hay đợi bên vệ đường, và tôi nhớ lại những câu chuyện về các cậu bé bị bắt đi và giữ lại cho đến khi chết vì bị đối xử tàn tệ. Những ngón tay của tôi siết chặt lại với nhau đến trắng bệch trong khi tôi cố đứng yên hết sức có thể, kiềm chế mọi cử động sao cho khỏi để lộ bất cứ điều gì. Tôi chợt thấy một bụi cỏ thi đang nở hoa rậm rạp có thể che được mình. Đi thôi. Ngay bây giờ.
Có xao động phát ra từ rừng cây bên cạnh tôi, và tôi quay ngoắt đầu về phía ấy. Đã quá muộn. Cái gì đó – một ai đó – huých tôi từ sau lưng, khiến tôi đổ nhào về phía trước. Tôi nặng nề ngã xuống, mặt úp xuống đất, và kẻ đó đã đè trên tôi. Tôi nhắm mắt và chờ đợi một con dao.
Không gì cả. Không có gì trừ sự yên lặng và hai đầu gối đè lên lưng tôi. Một khoảnh khắc trôi qua, và tôi nhận ra hai đầu gối kia không quá nặng và được đặt sao cho khi ấn xuống không làm đau tôi.
“Patroclus.” Pa-tro-clus.
Tôi không cử động.
Hai đầu gối nhấc lên, một đôi bàn tay dịu dàng vươn xuống lật người tôi lại. Achilles đang nhìn xuống tôi.
Cậu ta bảo, “Tớ đã hi vọng cậu sẽ tới”. Bụng tôi quặn lên, vừa vì hồi hộp lại vừa do nhẹ nhõm. Tôi say sưa ngắm cậu, mái tóc rực rỡ, vành môi mềm mại cong lên. Nỗi hân hoan của tôi dâng cao tới nỗi đến thở tôi cũng không dám. Tôi không biết giờ mình phải nói gì. Có lẽ là, tớ xin lỗi. Hoặc gì đó hơn thế nữa. Tôi bắt đầu mở miệng. “Thằng bé
có bị thương không?”
Từ sau lưng cả hai chúng tôi, một giọng nói trầm lắng vang lên. Achilles quay đầu. Tôi đang nằm dưới cậu ta nên chỉ có thể thấy mấy cái chân thuộc về ngựa của ông ấy – Màu hạt dẻ, phần khuỷu trên móng phủ một lớp bụi mỏng.
Giọng nói ấy lại cất lên, khoan thai nhịp nhàng. “Achilles Pelides, ta đoán rằng đây chính là lý do cậu chưa lên núi gặp ta?”
Tôi dần hiểu ra. Achilles chưa đến chỗ Chiron. Cậu ta đã chờ ở đây. Vì tôi.
“Xin kính chào Thầy Chiron, và xin thầy hãy thứ lỗi cho con. Thưa vâng, đây chính là lý do con vẫn chưa tới được.” Cậu ấy đang sử dụng giọng điệu hoàng tử của mình.
“Ta hiểu rồi.”
Tôi ước gì Achilles đứng dậy. Tôi cảm thấy có hơi ngớ ngẩn, nằm trên dất dưới thân cậu ấy thế này đây. Và tôi cũng sợ nữa. Giọng ông ấy không có vẻ gì là giận dữ, nhưng cũng không bộc lộ chút tử tế nào. Thanh âm rành rọt, nghiêm nghị và bình thản.
“Đứng lên đi,” giọng nói cất lên.
Achilles chậm rãi đứng dậy.
Nếu cổ họng tôi không bị nỗi sợ thít chặt thì hẳn lúc đó tôi đã hét lên. Thay vào đó tôi ăng ẳng một tiếng gần như thể bị bóp cổ và bò toài về phía sau.
Tứ chi lực lưỡng của loài ngựa gắn kết với da thịt nửa thân lực lưỡng tương đương của một con người. Tôi nhìn trân trối vào đường ráp không tưởng của ngựa và người, nơi da dẻ trơn nhẵn biến thành lớp lông nâu bóng loáng.
Achilles bên cạnh tôi cúi đầu. “Thưa Thầy Nhân mã,” cậu ta nói. “Con xin lỗi vì đã chậm trễ. Con phải đợi bạn đồng hành của mình.” Cậu ấy quỳ xuống, tunic sạch sẽ quết đất. “Xin hãy chấp thuận lời xin lỗi của con, từ lâu con đã muốn được làm học trò của thầy.”
Khuôn mặt của người đàn ông – nhân mã – cũng nghiêm túc như giọng nói của ông ấy. Ông ta khá già dặn, với bộ râu đen được chải chuốt gọn gàng.
Ông ta nhìn Achilles trong chốc lát. “Cậu không cần quỳ trước ta, cậu Pelides. Dù ta đánh giá cao tác phong lịch sự. Và người đồng hành khiến cả hai chúng ta phải chờ đợi này là ai đây?”
Achilles quay qua tôi và chìa một tay xuống. Run rẩy, tôi nắm lấy nó và kéo mình lên.
“Đây là Patroclus.”
Sự im lặng bao trùm, và tôi biết đã đến lượt mình mở lời.
“Thưa đức ngài,” tôi nói và cúi chào.
“Ta không phải là một đức ngài, Patroclus Menoitiades.”
Tôi ngẩng phắt đầu khi nghe nhắc tới họ của cha.
“Ta là một nhân mã, và là kẻ dẫn dắt cho loài người. Tên ta là Chiron.”
Tôi nuốt nước bọt và gật đầu, không dám hỏi vì sao ông ấy biết tên tôi.
Đôi mắt của ông ta quan sát tôi. “Ta nghĩ là cậu đã kiệt sức rồi. Cả hai đứa đều cần đồ ăn thức uống. Từ đây đến nhà ta trên Pelion còn một quãng đường dài, quá xa để cậu có thể cuốc bộ. Nên chúng ta phải tìm cách khác thôi.”
Nói rồi ông ta quay người, và tôi cố không trố mắt nhìn cách mấy cái chân ngựa di chuyển dưới thân ông ấy.
“Mấy cậu sẽ cưỡi trên lưng ta vậy,” nhân mã bảo. “Bình thường ta sẽ không đưa ra lời đề nghị như vậy ngay từ lần đầu gặp mặt, nhưng đôi khi cũng phải có ngoại lệ.” Ông ấy ngừng lại. “Hai cậu đã được học cưỡi ngựa rồi phải không?”
Chúng tôi nhanh chóng gật đầu.
“Khá xui đây. Quên tất cả những gì đã học đi. Ta không thích bị thúc hông hay kéo mạnh đâu. Đứa ngồi trước ôm lấy hông ta còn đứa ngồi sau thì ôm lấy hông nó. Nếu cảm thấy gần rớt xuống tới nơi thì hê lên.”
Achilles thoáng trao đổi ánh mắt với tôi. Cậu ấy bước lên phía trước.
“Làm thế nào để…”
“Ta sẽ quỳ xuống.” Mấy cái chân ngựa của ông ta khoanh lại giữa đám bụi. Lưng ông rộng và phần nào bóng lưỡng vì mồ hôi. “Vịn lấy tay ta mà giữ thăng bằng,” vị nhân mã chỉ dẫn. Achilles làm theo, đu chân qua và ngồi ngay ngắn trên đó.
Rồi đến lượt tôi. Ít nhất thì tôi không phải ngồi phía trước, nơi từ da người chuyển qua lớp lông màu hạt dẻ. Chiron chìa cánh tay ra cho tôi và tôi nắm lấy nó. Nó vừa to vừa lực lưỡng, được bao phủ bởi một lớp lông đen dày không hề trùng màu với phần thân ngựa của ông ta. Tôi loay hoay ngồi xuống, chân cẳng banh ngang tấm thân rộng, có hơi chút khó chịu.
Chiron bảo, “giờ ta sẽ đứng lên”. Hành động diễn ra rất mượt, nhưng tôi vẫn nắm lấy Achilles. Chiron cao gấp rưỡi lũ ngựa bình thường, và chân tôi cách mặt đất xa đến nỗi khiến tôi chóng mặt. Tay Achilles đặt hờ trên thân Chiron. Vị nhân mã bảo, “nắm lỏng thế thì sẽ té đấy.”
Những ngón tay của tôi ướt đẫm mồ hôi vì bám vào ngực Achilles. Tôi không dám thả lỏng người dù chỉ một chút. Nhân mã chạy kém nhịp nhàng hơn ngựa, và đường đi khá nhấp nhô. Lớp lông ngựa đầy mồ hôi trơn trượt một cách đầy nguy hiểm.
Tôi không thấy lối đi nào cả, nhưng chúng tôi nhanh chóng tiến về phía trước qua những hàng cây, được mang đi bởi những bước chạy vững vàng chưa bao giờ chậm lại của Chiron. Tôi nhăn mặt mỗi khi có cú xóc nảy nào đó khiến gót chân tôi thúc vào hông vị nhân mã.
Trong khi chúng tôi đi thì Chiron chỉ thứ này thứ nọ cho chúng tôi vẫn với cái giọng đều đều nọ.
Đấy là ngọn Othrys.
Nhìn thấy không, ở hướng bắc này thì cây bách mọc dày hơn.
Dòng chảy này đổ về sông Apidanos chạy qua đất Phthia.
Achilles xoay người lại cười toe toét với tôi.
Chúng tôi trèo lên cao hơn nữa, và chiếc đuôi đen to lớn của vị nhân mã phe phẩy, đuổi ruồi cho tất cả chúng tôi.
*
Chiron đột ngột dừng lại, và tôi chúi chụi về phía lưng Achilles. Chúng tôi đang ở giữa một khoảng trống nhỏ trong rừng, những lùm cây nhỏ vây quanh đá nhô lên từ mặt đất theo hình vòng cung. Chúng tôi gần sát trên đỉnh núi, ngước lên là thấy cả một bầu trời xanh ngời sáng.
“Chúng ta đã đến nơi.” Chiron quỳ xuống và chúng tôi trèo xuống có phần khó khăn.
Trước mặt chúng tôi là một cái hang đá. Nhưng gọi nó như vậy thì thật bôi bác, vì thay vì đá xám xịt thì nó được tạo nên bằng thạch anh màu hồng phấn.
“Vào đi,” vị nhân mã bảo. Chúng tôi theo ông ấy bước qua một cái cổng đủ cao để ông không cần phải khom người xuống. Chúng tôi chớp chớp mắt, vì phía bên trong lờ mờ tối, dù là đã sáng hơn bình thường nhờ những bức tường pha lê. Có dòng suốt nhỏ uốn lượn quanh một góc tường và dường như biến mất dần vào những phiến đá.
Trên tường treo mấy thứ đồ vật lạ lẫm: Mấy thứ công cụ bằng đồng tôi chưa từng thấy qua. Ở trần hang trên đầu chúng tôi, những nét chấm phá và lốm đốm của màu sắc vẽ nên những chòm sao và cử động của các thiên đường. Trên những chiếc kệ âm tường là hàng tá lọ gốm, nhãn mác xiêu vẹo. Nhạc cụ treo ở một góc hang, đàn lia và ống sáo, kế bên chúng là dụng cụ và xoong nồi nấu nướng.
Bên trong có một cái giường với kích cỡ dành cho con người, dày dặn và được độn bằng da thú, dành cho Achilles. Tôi không thấy chỗ ngủ của vị nhân mã ở đâu cả. Có lẽ ông ta không cần ngủ.
“Ngồi đi,” ông ấy bảo. Trong hang mát rười rượi, quá tuyệt vời sau khi phải phơi mình dưới mặt trời, và tôi lún mình với vẻ vô cùng biết ơn vào một trong những cái đệm Chiron chỉ. Ông ấy đến bên dòng suối múc đầy hai cốc nước rồi đưa cho chúng tôi. Nước có vị ngọt và tinh khiết. Tôi uống nước và Chiron đứng trước tôi. “Mai cậu sẽ cảm thấy mệt mỏi và đau nhức,” ông ta bảo tôi. “Nhưng nếu ăn một chút thì sẽ đỡ hơn đấy.”
Ông ta lấy bát múc món hầm, đầy ắp thịt thà rau củ, từ một cái nồi sôi sùng sục trên một ngọn lửa nhỏ ở cuối hang. Còn có cả trái cây, quả mọng tròn trịa đỏ thắm để trong những tảng đá rỗng ruột nhô lên từ mặt đất. Tôi ăn nhanh chóng, ngạc nhiên khi nhận ra mình đói đến cỡ nào. Tôi liên tục quay qua nhìn Achilles, cả người bừng lên với sự nhẹ nhõm đến choáng váng đang bùng nổ. Mình đã chạy thoát.
Với sự can đảm mới mẻ, tôi chỉ lên một số dụng cụ đồng treo trên tường. “Đấy là gì ạ?”
Chiron ngồi đối diện chúng tôi, chân ngựa xếp gọn dưới thân. “Chúng dùng để phẫu thuật,” ông bảo tôi.
“Phẫu thuật?” Tôi chưa từng nghe đến từ đó bao giờ.
“Chữa trị. Ta quên mất sự mọi rợ của những nước kém phát triển.” Giọng của ông ta lãnh đạm và thản nhiên, kiểu chỉ đang nói lên sự thực. “Đôi khi phải tháo đi tay hoặc chân. Có những thứ để cắt bỏ, có những thứ để nối liền. Thường thì sau khi loại đi cái gì đó ta có thể cứu toàn bộ phần còn lại.” Ông ta quan sát thấy tôi dán mắt vào chúng, chăm chú nhìn những góc cạnh hình răng cưa hoặc nhọn hoắt. “Cậu có muốn học y không?”
Tôi đỏ mặt. “Con không biết gì về mảng này cả.”
“Câu trả lời của cậu không liên quan gì đến điều ta vừa hỏi cả.”
“Con xin lỗi, Thầy Chiron.” Tôi không muốn làm phật lòng ông ấy. Ông ta sẽ gửi mình về.
“Không cần phải xin lỗi. Chỉ cần trả lời ta.”
Tôi hơi lắp bắp. “Vâng. Con muốn học. Nó có vẻ hữu ích, phải không ạ?”
“Rất hữu ích,” Chiron đồng tình. Rồi ông ta quay qua Achilles, kẻ đương lắng nghe cuộc nói chuyện.
“Còn cậu, cậu Pelides? Cậu cũng nghĩ y học hữu ích chứ?”
“Dĩ nhiên,” Achilles bảo. “Xin đừng gọi con là cậu Pelides. Ở đây con…Con chỉ là Achilles mà thôi.”
Có gì đó nháng lên trong đôi mắt đen của Chiron. Một ánh nhìn có vẻ gần như là thích thú. “Rất tốt. Cậu có thấy thứ gì muốn học hỏi không?”
“Những thứ kia.” Achilles chỉ vào đám nhạc cụ, đàn lia, sáo và kithara bảy dây. “Thầy có chơi không ạ?”
Ánh nhìn của Chiron không hề thay đổi. “Có.”
“Con cũng vậy,” Achilles bảo. “Con nghe bảo thầy đã dạy Heracles và Jason dù những ngón tay của họ vô cùng vụng về. Có đúng không ạ?”
“Đúng thế.”
Trong một thoáng tôi có cảm giác không tưởng: ông ta biết Heracles và Jason. Từ khi họ chỉ là những đứa trẻ.
“Con mong được thầy dạy chúng cho con.”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Chiron dịu đi. “Đấy là lý do con được gửi đến đây. Để ta có thể dạy con những gì ta biết.”
***
Trong ánh chiều tà, Chiron dẫn chúng tôi đi qua đỉnh núi gần hang. Ông ấy chỉ cho chúng tôi thấy sào huyệt của sư tử núi ở những chỗ nào và sông suối ở đâu. Nước sông chảy chậm và đầy nắng ấm, chúng tôi có thể bơi trong đó.
“Con có thể tắm nếu muốn.” Ông ấy nhìn tôi. Tôi quên khuấy người mình cáu ghét cỡ nào, lấm lem đầy mồ hôi và bụi đường. Tôi luồn tay vào tóc và cảm thấy rin rít.
“Cả con nữa,” Achilles bảo. Cậu ta cởi tunic ra và chỉ một lúc sau tôi liền bắt chước theo. Dưới lòng sông khá lạnh, nhưng không phải theo kiểu khó chịu. Chiron tiếp tục giảng dạy từ trên bờ sông: “Kia là cá chạch kìa, các con có thấy không? Và cá rô nữa. Kia là một con cá vimba, giống này không thể tìm thấy xa hơn về phía nam. Các con có thể nhận ra nó nhờ cái miệng cong lên và phần bụng bạc.”
Giọng của ông hòa vào tiếng nước sông chảy qua những tảng đá, xóa mòn bất cứ sự gượng gạo nào có thể còn vương lại giữa Achilles và tôi. Có gì đó về gương mặt Chiron, kiên định, bình thản và nhuốm đầy vẻ uy quyền, giúp chúng tôi quay lại làm những đứa trẻ không có thế giới nào khác ngoài khoảnh khắc chơi đùa lúc này và bữa tối của đêm nay. Có ông ở bên chúng tôi, thật khó để nhớ điều có thể xảy ra vào cái ngày bên bờ biển. Có cảm giác ngay cả cơ thể của chúng tôi cũng trở nên bé nhỏ hơn bên cạnh kích thước của vị nhân mã. Sao chúng tôi lại có thể nghĩ mình đã lớn?
Chúng tôi nhô lên khỏi mặt nước thơm tho và sạch sẽ, vẩy tóc trong những tia nắng cuối cùng. Tôi quỳ bên bờ sông dùng đá tẩy sạch bụi đất khỏi tunic của mình. Tôi sẽ phải trần truồng cho đến khi nó khô, nhưng sức ảnh hưởng của Chiron đã lan rộng đến độ tôi chẳng suy nghĩ gì đến việc đó cả.
Chúng tôi theo Chiron quay về hang, tunic đã được vắt khô quẳng trên vai. Đôi khi ông ấy dừng lại, chỉ ra những dấu vết của thỏ rừng, chim corncrake và hươu nai. Ông ấy bảo mấy ngày tới chúng tôi sẽ đi săn chúng, và học cách dò tìm dấu vết. Chúng tôi lắng nghe và hăm hở đặt câu hỏi. Trong cung điện của Peleus chỉ có thầy giáo dạy đàn lia khắc khổ hoặc chính Peleus, thường hay vừa nói vừa gà gật. Chúng tôi không biết gì về lâm nghiệp hay những kỹ năng khác Chiron nói tới. Đầu óc của tôi quay lại với những thứ treo trên tường hang, thảo mộc và dụng cụ để chữa trị. Phẫu thuật là từ ông ấy đã dùng.
Khi chúng tôi về đến hang thì trời đã gần tối hẳn. Chiron trao cho chúng tôi vài ba công việc lặt vặt, lượm củi, nhóm lửa và quét dọn hang. Sau khi đã xong xuôi, chúng tôi ngồi quanh đống lửa, khoan khoái hưởng thụ hơi ấm đều đặn tỏa ra trong tiết trời lành lạnh. Cơ thể của chúng tôi mệt nhoài một cách dễ chịu, nặng nề sau khi đã tiêu hao nhiều sức lực, tứ chi quấn vào nhau một cách thoải mái trong khi ngồi. Chúng tôi trò chuyện về việc ngày mai sẽ đi đâu một cách lười nhác, lời lẽ trì độn và đầy ứ những thỏa mãn. Lại là món hầm cho bữa tối, và một loại bánh mì dẹt Chiron nướng trên những miếng đồng đặt trên lửa. Có cả quả mọng và mật ong núi dành cho bữa tráng miệng.
Lửa nhỏ dần nhỏ dần và tôi nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê. Tôi cảm thấy ấm áp, và mặt đất dưới thân tôi đầy rêu và lá rụng vô cùng mềm mại. Tôi không thể tin được sáng nay mình vừa tỉnh giấc trong cung điện của Peleus. Khoảng rừng thưa bé nhỏ này, những bức tường sáng bóng trong hang này, sống động hơn những bức tường trắng nhợt trong cung điện gấp nhiều lần.
Giọng của Chiron, khi cất lên, khiến tôi hoảng hốt. “Achilles, ta nên cho con biết rằng mẹ của con đã gửi một thông điệp.”
Tôi cảm thấy cánh tay của Achilles căng cứng bên người mình. Tôi cảm thấy cổ họng của chính mình thít chặt.
“Ồ? Bà ấy nói gì ạ?” Cậu ấy nói một cách cẩn thận, giọng không để lộ điều gì.
“Bà ta bảo nếu đứa con bị trục xuất của Menoitius bám theo con thì ta phải ngăn nó gặp con.”
Tôi ngồi dậy, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Giọng của Achilles cẩu thả nhún nhảy trong bóng đêm. “Bà ấy có bảo vì sao không ạ?”
“Không.”
Tôi nhắm mắt lại. Chiron không được thuật lại câu chuyện về cái ngày trên bãi biển, vậy ít nhất tôi đã không bị làm nhục bằng cách ấy. Nhưng đó chỉ là niềm an ủi thoáng qua.
Chiron nói tiếp, “Ta đoán rằng các con biết bà ta thấy thế nào về việc này. Ta không thích bị lừa gạt.”
Tôi đỏ bừng mặt, và mừng vì trời đã tối. Giọng của vị nhân mã nghe có vẻ nghiêm khắc hơn trước. Tôi tằng hắng, cổ họng bất chợt khô khốc và giọng khàn khàn. Tôi nghe thấy mình nói, “Con xin lỗi. Không phải lỗi của Achilles đâu ạ. Con tự mình đến đấy. Cậu ấy không biết gì đâu ạ. Con đã không nghĩ…” Tôi dừng lại. “Con đã hi vọng bà ta sẽ không để ý.”
“Như thế là dại dột.” Khuôn mặt Chiron khuất hẳn trong bóng đêm.
Achilles lấy hết can đảm mở miệng. “Chiron…”
Vị nhân mã đưa một tay lên. “Ngẫu nhiên thay, thông điệp đến vào sáng nay, trước khi bất kỳ đứa nào tới. Thế nên mặc cho sự ngốc nghếch của con thì tính ra ta cũng không bị lừa.”
“Thầy biết?” Là Achilles hỏi. Tôi chẳng bao giờ ăn nói liều lĩnh đến thế. “Vậy là thầy đã quyết định? Thầy sẽ bỏ qua thông điệp của bà?”
Giọng của Chiron dường như bắt đầu có vẻ gì đó không hài lòng. “Bà ta là một nữ thần, Achilles, và bên cạnh đó còn là mẹ con. Con ít đếm xỉa đến ước vọng của mẹ mình đến thế sao?”
“Chiron, con tôn trọng bà ấy. Nhưng bà ấy đã sai trong việc này.” Cậu ta nắm hai bàn tay lại chặt đến mức trong ánh sáng lờ mờ tôi vẫn có thể thấy gân nổi đầy lên.
“Và bà ấy sai về điều gì, cậu Pelides?”
Tôi nhìn cậu ta trong bóng đêm, bụng quặn thắt. Tôi không biết cậu ấy sẽ nói gì.
“Bà ấy cảm thấy rằng…” Cậu ta ấp úng trong một thoáng, và tôi gần như nín thở. “Rằng cậu ấy chỉ là kẻ trần tục và không phải là người bầu bạn phù hợp.”
“Và con không đồng ý?” Chiron hỏi. Giọng không có chút gợi ý nào cho câu trả lời.
“Vâng.”
Hai má tôi nóng rực. Achilles, quai hàm bạnh ra, đã đáp trả mà không chút lưỡng lự.
“Ta đã rõ.” Vị nhân mã quay qua tôi. “Còn con, Patroclus? Con có thấy mình xứng đáng không?”
Tôi nuốt nước bọt. “Con không biết mình có xứng đáng không, nhưng con muốn ở lại.” Tôi tạm ngừng, lại nuốt nước miếng. “Làm ơn đi ạ.”
Lặng thinh. Và rồi Chiron bảo, “Khi đưa cả hai đứa đến đây, ta vẫn chưa hoàn toàn quyết định nên làm gì. Thetis thấy rất nhiều khiếm khuyết, một số hiện diện còn một số thì không.”
Giọng của ông ấy lại trở nên khó dò. Hi vọng và tuyệt vọng lần lượt lóe lên rồi chết đi trong tôi.
“Đồng thời bà ta cũng còn trẻ và mang thành kiến của giống loài mình. Ta già dặn hơn và tự cho rằng có thể đọc vị một ai đó rõ hơn. Ta không có phản đối gì về việc Patroclus bầu bạn với con.”
Cả người tôi nhẹ bẫng đi trong sự khuây khỏa, như thể vừa có một cơn bão thổi qua.
“Bà ta sẽ không vui vẻ gì, nhưng ta cũng đã từng trải qua cơn giận dữ của thần linh.” Ông ấy dừng lại. “Cũng đã trễ rồi, hai đứa nên đi ngủ đi.”
“Thầy Chiron, xin cảm tạ thầy.” Giọng Achilles tha thiết mãnh liệt. Chúng tôi đứng lên, nhưng tôi lần khần.
“Tớ chỉ muốn…” Tôi ngúc ngoắc mấy ngón tay về phía Chiron. Achilles hiểu và biến vào trong hang.
Tôi quay qua nhìn vị nhân mã. “Nếu việc này gây phiền nhiễu, con sẽ đi.”
Sự im lặng kéo dài, và tôi suýt thì tưởng ông ấy không nghe thấy. Cuối cùng, ông ấy bảo: “Đừng dễ dàng đánh mất cơ hội của ngày hôm nay.”
Rồi ông ấy chúc tôi ngủ ngon, sau đó tôi vào trong hang đến với Achilles.
Bài Ca Của Achilles Bài Ca Của Achilles - Madeline Miller Bài Ca Của Achilles