Chương 8: Câu Chuyện Của Cô Gái Khiếm Thị
rở về căn hộ, sau khi tắm vòi hoa sen, tâm trạng tôi đã bình tĩnh hơn. Tôi khoác áo choàng tắm, bật tivi. Nhưng thật không đúng lúc, chẳng có kênh nào đang chiếu tin tức cả.
Tôi lấy lon bia từ trong tủ lạnh ra, nhấp một ngụm rồi thở dài. Cơn mệt mỏi bất thình lình xuất hiện, bao trùm lấy toàn thân tôi.
Cố lên, cố lên nào, tôi lầm bầm trong miệng. Sao đến cả anh ta cũng bị giết?
Chẳng cần cảnh sát phải điều tra. Sakagami Yutaka chắc chắn đã bị giết hại. Anh ta là người thứ ba thiệt mạng sau Kawadu Masayuki và Niizato Miyuki.
Điểm chung của ba người này là đều gặp nạn trong vụ lật tàu năm ngoái.
Ngoài điều đó ra, tôi không nghĩ ra điểm chung nào khác.
Vậy thứ hung thủ nhắm đến là gì? Phải chăng mục đích cuối cùng của hắn là giết tất cả những người có liên quan đến vụ tai nạn ấy?
Tôi nghĩ đến viễn cảnh họ lần lượt mất mạng, nếu mọi chuyện vẫn cứ thế này. Cảnh sát lẫn chúng tôi đều không thể tìm ra hung thủ, và tên sát
nhân vẫn tiếp tục giết người như thể cười nhạo chúng tôi.
Tôi đã tính đến hai kết cục sau.
Một là tất cả mọi người sẽ chết hết. Không đến mức tàn khốc như trong tiểu thuyết của Agatha Christie, nhưng sau cùng sẽ không một ai sống sót cả.
Còn kết cục nữa là mọi người đều bị giết chết, chỉ duy nhất một người còn sống. Nếu vậy thì người còn sống đến cuối cùng đó chính là hung thủ.
Đến đây, trong đầu tôi hiện lên một cái tên. Furukiwa Yasuko.
Nhưng cô ta còn sống hay đã chết rồi? Tùy vào điều này mà phương hướng lập luận sẽ hoàn toàn thay đổi, có điều tôi không thể nào nắm được đường đi nước bước của cô ta.
Nhưng mà, Sakagami Yutaka định nói điều gì với chúng tôi nhỉ? Lần đầu tiên gặp nhau, Sakagami quả có từ chối chúng tôi, nhưng trông anh ta lúc ấy cũng thật khổ sở. Tôi có cảm giác anh ta muốn bộc bạch điều gì đó, nhưng lại cố hết sức để kiềm chế không nói ra.
Sực nhớ ra một điều, tôi lấy cái túi xách. Tôi nhớ quả không sai, lục tìm trong túi, tôi thấy tờ rơi của đoàn kịch anh ta.
Trong tờ rơi đó giới thiệu vở kịch hiện đại mà họ sẽ diễn lần tới đây. Tên của Sakagami Yutaka cũng được in trong này. Nhìn đến vai của Sakagami, tôi suýt thì sặc bia.
Vai một cậu thanh niên nghèo khổ đóng giả người già để vào được viện dưỡng lão.
Đóng giả người già ư?
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh ông già đứng nhìn chằm chằm vào nhà
tôi từ góc tối khi đồ đạc của anh Kawadu Masayuki được chuyển tới. Nhân viên chuyển phát nói rằng không nhìn rõ mặt ông già đó, còn tôi cũng chỉ nhìn thoáng qua. Có khi nào ông già đó là Sakagami Yutaka cải trang không nhỉ?
Nếu đúng là như vậy, thì phải chăng anh ta biết chuyện tài liệu của Kawadu Masayuki sẽ được gửi đến chỗ tôi, nên mới theo dõi như vậy? Để nếu có cơ hội, thì anh ta sẽ cuỗm chúng luôn?
Chắc chắn là vậy rồi, tôi nghĩ bụng. Vụ tai nạn năm ngoái có bí mật nào đó, và mọi người đang cố che giấu bí mật ấy.
Khi tôi đi lấy lon bia thứ hai, thì chuông điện thoại reo. Tôi cũng đoán được là ai gọi tới.
“Cậu xem tin tức chưa?” giọng Fuyuko đột nhiên vọng tới. Cứ như cô biết tôi đang chán nản vậy.
“Chúng ta lại bị đi trước một bước rồi,” tôi than. “Chỉ một chút nữa thôi là có được thông tin từ anh ta. Có khi nào hung thủ biết được điều đó, nên mới ra tay giết anh ta không?”
“Không thể có chuyện đó được…”
“Tóm lại chúng ta lúc nào cũng đi sau hung thủ.” “… Đáng lẽ ta nên hẹn gặp sớm hơn.”
“Đừng tự đổ lỗi cho mình thế. Mà tớ có chút thông tin đây.”
Tôi nói chuyện ông già hôm trước chính là Sakagami Yutaka cải trang. Fuyuko cũng không khỏi ngạc nhiên, đoạn chán nản, “Mắt của kẻ địch lúc nào cũng tinh tường.”
“Kết lại mọi chuyện đã thành ra cơ sự này thì chúng ta phải biết bí mật của vụ tai nạn đó càng sớm càng tốt. Có lẽ cảnh sát cũng đã nhận ra điểm
chung của ba nạn nhân.”
“Nhưng chúng ta sẽ hỏi ai bây giờ?” Fuyuko hoang mang.
“Như tớ đã từng nói, chỉ có một người thôi. Phải tiếp cận Yamamori Yumi.”
“Nhưng cậu đâu có cách nào khiến cô bé ấy nói ra đúng không?” Chúng tôi vẫn bị mắc kẹt trong một vòng tròn luẩn quẩn.
“Tớ tính rồi,” tôi hít một hơi thật sâu, đoạn nói. “Phải dùng biện pháp cứng rắn thôi.”
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Buổi tối thứ ba kể từ khi Sakagami Yutaka bị giết, tôi và Fuyuko đang ở trong xe ô tô.
“Cậu nghĩ ra kế hoạch táo bạo thật,” xoay vô lăng sang bên phải, Fuyuko cảm thán. Vừa nói, đôi mắt cô vừa tập trung nhìn về đằng trước. Cách con đường chúng tôi đỗ xe chừng vài chục mét, có một ngôi nhà kiểu Tây màu trắng, Fuyuko đang dõi mắt quan sát phía trước ngôi nhà đó. Chiếc xe Benz chở Yamamori Yumi đã đi vào bãi đỗ xe ấy khoảng một giờ trước.
“Nếu có chuyện gì xảy ra tớ sẽ chịu trách nhiệm, cậu đừng lo,” tôi quay sang gương mặt nghiêng của cô và nói.
“Tớ có lo gì đâu. Bởi dẫu có biết chúng ta làm, chắc Yamamori Takuya cũng chẳng báo cảnh sát đâu. Nói đến lo thì tớ còn lo cho cái xe này hơn, bị xước thì chết tớ.”
Nói rồi Fuyuko đập tay vào vô lăng. Chiếc xe Benz màu trắng này cô mượn của một nhà văn thân thiết.
Tôi đã quyết định dùng biện pháp mạnh để tiếp cận Yamamori Yumi, khiến cô bé phải nói ra sự tình, nhưng mà đúng như tôi lo sợ, để gặp được Yamamori Yumi không hề đơn giản.
Cô bé được đưa đón đến trường khiếm thị bằng xe Benz trắng, một tuần học đàn violon hai buổi nhưng lại có cô giáo đưa đón tận chỗ đỗ xe.
Ngoài ra cô bé ấy không đi đâu nữa cả. Còn nhà thờ, từ sau hôm tôi bắt chuyện cô bé ở đó, chúng tôi không thể đi theo hướng ấy nữa.
Nên sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với Fuyuko, chúng tôi quyết định tập kích ở lớp học đàn violon. Nói thì nói vậy, chứ thực ra cũng chẳng có lý do nào đặc biệt. Cùng lắm cũng chỉ vì nhà cô giáo dạy đàn nằm ở vùng núi thưa thớt người qua lại, và chúng tôi ôm một hy vọng mong manh rằng bóng tối ít nhiều sẽ ủng hộ chúng tôi.
Chẳng mấy chốc, đồng hồ gắn trên xe Benz đã chỉ tám giờ bốn mươi phút.
Thấy vậy, tôi mở cửa xe bên phải, đi ra ngoài, nhanh chân bước về phía ngôi nhà mà Yamamori Yumi đang tập violon ở bên trong.
Ngôi nhà kiểu Tây lát gạch trông mới hợp làm sao, bên cạnh nhà là chỗ đỗ xe vừa cho hai chiếc. Giờ này thì chỉ có chiếc Benz màu trắng đang đỗ ở đó. Nhòm vào bên trong, tôi thấy anh tài xế dáng người to cao đang chợp mắt trên chiếc ghế đã ngả ra sau.
Tôi vòng sang phía ghế lái, gõ cộp cộp vào cửa kính. Tôi đứng ở phía ngược sáng, nên chắc chắn anh ta không nhìn rõ mặt tôi.
Người tài xế chậm chạp mở hé đôi mắt, rồi bật dậy mở cửa kính xe.
“Xin lỗi anh, anh có thể di chuyển xe ra chỗ khác một chút được không?” tôi nói bằng giọng thật sự thấy hối lỗi.
Hình như tài xế đang nghĩ xem tôi là ai, anh ta không hỏi lại, chỉ làm gương mặt khó hiểu, “Tôi đỗ ở đây thì có ảnh hưởng gì không?”
“À, chả là xe tải chuyển đồ sắp tới nơi,” tôi nói. “Và hàng hóa sẽ được chuyển vào từ đằng này.”
Thực tế thì ở đằng sau chỗ đỗ xe có một lối vào khác dùng để chuyển đồ.
Tài xế quay lại nhìn lối vào đó rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Ra là vậy. Thế tôi đỗ xe ở đâu được nhỉ?”
“Ngay phía trước có một quán cà phê,” tôi chỉ tay về phía trước con đường. “Anh hãy đỗ xe ở đó, và nghỉ ngơi một lát. Khi nào Yumi học xong, tôi sẽ gọi anh.”
Rồi tôi đưa cho anh ta tờ năm nghìn yên. Tài xế nói thế này thì ngại quá, nhưng vẫn nhận tiền, và nổ máy lao vút đi.
Sau khi thấy chiếc Benz trắng chạy về phía quán cà phê, tôi quay ra hướng ngược lại, dùng hai tay tạo thành một vòng tròn lớn để ra hiệu cho Fuyuko. Tôi nghe thấy tiếng động cơ giống y như của chiếc xe ban nãy từ phía xa, tiếp đó hai đèn pha bật lên. Rồi con xe chầm chậm đi về phía tôi, dừng ngay trước mặt.
“Mọi việc có vẻ suôn sẻ,” Fuyuko nói.
“Nhưng thắng thua là từ lúc này đây. Giờ học sắp kết thúc rồi.” “Tớ cứ nổ máy thế này nhé?”
“Ừ.”
Fuyuko để máy đó, xuống xe. Rồi cô mở cánh cửa đằng sau xe. Xong
xuôi mấy việc đó, chúng tôi nấp vào chỗ đỗ xe.
Dỏng tai nghe ngóng thì cũng thấy tiếng đàn violon loáng thoáng vọng lại. Chắc là Yumi đang chơi. Thanh âm mạnh mẽ nhưng cũng thật mượt mà. Có lẽ tiếng đàn ấy thể hiện chính nội tâm bị giấu kín của cô bé.
Sau khoảng thời gian chờ đợi quá lâu ngoài dự tính của chúng tôi, tiếng đàn violon cũng ngừng lại. Chúng tôi đứng ở chỗ đỗ xe, quan sát tình hình bên ngoài.
Có tiếng mở cửa ở hành lang, rồi tiếng nói chuyện. Chúng tôi gật đầu với nhau, chầm chậm đi ra.
“Ơ, anh Nakayama đi đâu rồi nhỉ, không thấy người đâu cả?” người phụ nữ to con đang kéo tay Yumi, nhìn xung quanh và nói. Người phụ nữ này chắc là cô giáo dạy đàn, còn Nakayama hẳn là tên của anh tài xế. Cô ấy nhìn chúng tôi, nhưng không buồn bận tâm. Ắ t hẳn cô nghĩ chúng tôi chỉ là những người qua đường.
Người phụ nữ ấy đưa Yumi lên ghế sau xe chúng tôi, rồi sập mạnh cửa xe. Cô ta nói điều gì đó, rồi lại nhìn quanh một lần nữa. Dường như cô không cảm thấy nghi ngờ gì với chiếc xe cả.
“Đi thôi,” tôi lên tiếng. “Ừm,” Fuyuko đáp.
Chúng tôi liều lĩnh đi thẳng đến chiếc xe. Á nh mắt cô giáo dạy đàn thoạt tiên còn ngờ vực, sau đó mặt cô đầy vẻ hoang mang. Và biểu cảm của cô chỉ hoàn toàn thay đổi khi Fuyuko thản nhiên ngồi vào ghế lái. Mặt cô căng lên, miệng mở to. Dường như cô không biết phải nói gì trong tình huống thế này.
“Đây là thông tin của tôi.”
Tôi cố sức nói bằng giọng điềm tĩnh, đưa cho cô danh thiếp. Cô vẫn há hốc miệng, nhận danh thiếp. Phản ứng của con người khi gặp những chuyện vượt ngoài tưởng tượng quả là thú vị.
“Nhờ cô nói với giám đốc Yamamori là tôi sẽ đưa con gái ngài ấy về nhà,” nói đoạn tôi lập tức ngồi vào ghế sau. Yumi, người đã ngồi trong xe từ trước chừng như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ơ, chờ đã.”
“Vậy xin nhờ cô.”
Bỏ lại cô giáo dạy đàn còn đang kinh ngạc với tấm danh thiếp trên tay, chúng tôi phóng chiếc xe Benz màu trắng đi.
Không bao lâu sau, Yumi vẫn ngồi yên trên ghế nhưng đã nhận ra tôi là cô nhà văn viết truyện trinh thám từng bắt chuyện với cô bé ở nhà thờ lần trước. Hình như cô bé nhận ra do mùi nước hoa của tôi.
“Chúng tôi cũng không vui vẻ gì khi phải dùng cách này,” tôi nói và xin lỗi cô bé. Yumi không đáp lại.
Fuyuko dừng xe ở bên cạnh công viên cách nhà Yamamori chưa đầy một ki lô mét. Đó là một công viên tuềnh toàng chỉ có xích đu và mấy tảng bê tông mô phỏng hình con vật. Chắc vì bố cục quá sơ sài, nên trong công viên không thấy bóng dáng cặp đôi trẻ nào.
“Tôi muốn hỏi tiếp câu chuyện lần trước,” tôi nói. “Cháu nói cho tôi biết được không?”
Cô bé vẫn im lặng, tay sờ lên hộp đàn. Hình như làm thế sẽ khiến cho tâm trạng cô bé bình tĩnh lại.
“Bố tôi,” sau một khoảng im lặng, cuối cùng cô bé cũng cất lời. “Bố bảo tôi không được nói linh tinh. Bố còn bảo khi đó tôi bất tỉnh nên không
nhớ chính xác chuyện gì đâu.” Giọng cô bé hơi run lên.
“Nhưng cháu đủ tự tin rằng mình nhớ chính xác đúng không?” Cô bé lại im lặng.
“Hay không có?” Cô bé lắc đầu.
“Tôi không biết nữa. Bố nói tôi bị lẫn lộn giữa mơ và thực tại.”
“Yumi,” tôi nắm lấy tay cô bé. cổ tay gầy tới mức kinh ngạc. Đến nỗi tôi sợ chỉ cần siết hơi mạnh tay thôi sẽ làm nó gãy vụn mất.
“Cô nói với cháu rồi đúng không. Dường như mọi người đang lần lượt bị giết chết. Chỉ có duy nhất một cách để cứu họ. Đó là tìm ra hung thủ trước. Mà để làm được vậy thì chúng tôi cần ký ức của cháu. Kể cả là ký ức lẫn lộn giữa mơ và thực cũng được. Vì trong ký ức ấy nhất định sẽ có chút manh mối gì đó.”
Tôi nhìn gương mặt Yumi. Fuyuko hình như cũng chăm chú nhìn cô bé qua tấm gương chiếu hậu trong xe. Sự ngột ngạt bao trùm càng khiến chiếc xe chật chội hơn.
“Cháu biết Sakagami chứ?”
Thấy Yumi nghiêng đầu, tôi nói thêm.
“Sakagami Yutaka ấy. Anh ta là diễn viên, năm ngoái cũng đi biển cùng cháu đó.”
Đôi môi đáng yêu của cô bé khẽ chuyển động. Tôi vừa nhìn đôi môi ấy, vừa nói.
“Anh ta cũng đã bị giết chết.” Môi Yumi giật lên, cô bé nhìn tôi.
“Cô đang đùa ư?”
“Đó là sự thật. Trên tivi cũng đưa tin rồi.”
Nhưng tôi sực nhớ ra, nói chuyện tivi với cô bé thật vô nghĩa làm sao. Báo cũng vậy. Có lẽ trong nhà Yamamori, ai đó sẽ đọc báo để Yumi biết những chuyện xảy ra bên ngoài xã hội. Và hẳn là họ sẽ không để cho cô bé biết về cái chết của Sakagami.
“Có thể cháu không biết, nhưng đó là sự thật. Sakagami đã bị sát hại. Hung thủ đang lần lượt xuống tay với từng người có liên quan đến vụ đắm tàu năm ngoái.”
Nỗi sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt cô gái nhỏ. Tôi biết là cô đang phân vân. Trái tim Yumi đang dao động.
“Bố cháu có lẽ cũng đang nằm trong tầm ngắm của hung thủ.” Tôi cố nói bằng giọng vô cảm. Cô bé hít vào thật sâu.
“Bố tôi cũng…?”
“Cả mẹ cháu nữa,” Fuyuko nói với ra từ ghế lái sau khoảng im lặng từ đầu tới giờ. Lời nói này có hiệu quả rõ rệt. Tới mức toàn thân Yumi run lẩy bẩy.
“Đúng vậy đó,” tôi thêm.
“Mẹ cháu cũng nằm trong tầm ngắm. Và tiếp đó có thể là cả cháu nữa, Yumi.”
Yumi cúi gằm xuống, và giữ nguyên tư thế đó trong vài giây. Rồi cô bé ngẩng mặt lên, hít thở thật sâu, quay về phía tôi.
“Vậy nếu giờ tôi nói ra, thì cô sẽ làm được gì đó đúng không?”
Tôi nhìn Fuyuko qua gương chiếu hậu. Trong gương, tôi thấy cô khẽ gật đầu.
“Chúng tôi sẽ cố gắng làm điều gì đó,” tôi nói. “Tóm lại chúng tôi sẽ làm hết sức có thể.”
Yumi lại cúi gằm xuống. Rồi nói khẽ.
“Xin cô giữ bí mật này, và đừng kể với ai.” Tôi hứa sẽ giữ kín,” tôi gật đầu.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Cô bé nói rằng khi đó chân mình đã không thể đứng được.
Rồi chúng tôi được nghe lại thời khắc của vụ tai nạn qua lời kể của cô bé khiếm thị. Yumi không thể nắm bắt tình hình bằng mắt, nên chỉ có thể đánh giá trạng thái con thuyền dựa trên mức độ cân bằng của cơ thể mình.
Cô bé nói nước ùa vào cùng lúc chân mình không đứng được. Nhưng cô bé không chắc mình đã bị ngã xuống biển hay nước tràn vào thuyền.
“Vì trước đó, tôi chưa từng rơi xuống biển bao giờ,” cô nói. Hẳn là toàn thân Yumi đã bị chìm trong làn nước.
Đang vùng vẫy trong sợ hãi thì có ai đó nhanh chóng ôm lấy cô bé. Người đó nói: ổn rồi con, là bố đây. Cô bé bám chặt lấy bố mình trong vô thức.
“Sau đó tôi không biết trời đất gì nữa. Bố bảo tôi im lặng, nên tôi chỉ ôm chặt tay bố để bố dẫn đi thôi. Khi đó người tôi như bị trôi về phía sau. Có lẽ là do bố bơi như vậy.”
Có lẽ khi cứu ai đó, người ta sẽ bơi kiểu như vậy, tôi vừa nghe Yumi kể, vừa nghĩ.
Cô bé không biết mất bao lâu họ mới bơi đến đảo. Yumi nói đó là quãng thời gian dài đằng đẵng và đáng sợ, nhưng cô bé cũng không chắc khoảng thời gian ấy có dài thật không. Yumi còn bảo không chỉ khi ấy, mà bình thường cô bé cũng chẳng mấy khi để ý tới thời gian. Có khi là vậy thật.
“Khi đến được đảo, chân chạm đất rồi, tôi mới thấy yên tâm, nhưng người thì đã không còn chút sức lực nào.”
Tôi gật gù đồng tình với lời cô bé nói. Ở ghế trước, Fuyuko cũng vậy.
Không lâu sau đi đến đảo, Yumi bất tỉnh. Chắc vì cô bé được giải thoát khỏi sự căng thẳng cực độ chăng? Thêm nữa hẳn là cô bé cũng đã kiệt sức.
“Lúc tỉnh lại, tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện. Ngay lập tức tôi nhận ra đó là những người đi cùng thuyền với mình. Tôi thấy nhẹ nhõm vì họ vẫn còn sống.”
Rồi cô bé ấp úng. Dù đã cố hết sức để vượt qua nỗi sợ, nhưng rốt cuộc cô bé lại ấp úng như thể đôi chân cứng đờ lại. Có lẽ vì thế nên gương mặt cô bé mới như kiểu đang chán ghét bản thân mình lắm.
“Một cô gái đã hét lên,” cô bé hít một hơi thật sâu rồi nói. “Cô ấy hét rất to… tới mức khản cả tiếng.”
“Cô ấy hét gì vậy?” tôi hỏi.
“Xin mọi người,” Yumi nói. Giọng điệu vô cùng mạnh mẽ, khiến Fuyuko cũng phải ngoái lại nhìn.
“Hãy cứu… Cô gái ấy đã hét lên như vậy.” Tôi gật gù đồng tình.
“Xin mọi người, hãy cứu, cô ấy đã nói vậy phải không?” “Vâng.”
Quả là thế, tôi nói.
“Nhưng cô ấy muốn cứu ai vậy? Bản thân cô ấy đã thoát chết rồi mà.” “Anh ấy,” cô bé ngừng lời. “Cô gái đó nói xin hãy cứu anh ấy.”
“Cứu anh ấy ư?”
“Cháu có nhớ cô gái đó là ai không?” Fuyuko hỏi Yumi.
“Trên chuyến tàu đó, ngoài cháu ra còn có bốn người phụ nữ nữa đúng không? Mẹ cháu, thư ký Murayama, nhiếp ảnh gia Niizato Miyuki, và Furukiwa Yasuko nhỉ. Cháu có biết là ai đã hét không?”
“Tôi không biết,” Yumi lắc đầu.
“Nhưng có một cặp tình nhân, nên tôi nghĩ là cô gái đó. Có điều tôi không biết tên.”
Tình nhân ư?
Nếu vậy thì không thể nào là Niizato Miyuki hay Murayama Noriko được. Đương nhiên càng không thể là phu nhân Yamamori.
“Nghĩa là cô gái ấy nhờ ai đó cứu mạng người yêu mình nhỉ?” Tôi xác nhận lại.
“Tôi nghĩ vậy.”
“Khi ấy có những ai ở đó?” Mặt Yumi nhăn nhó.
“Có bố tôi, và hình như vài người nữa, tôi cũng không biết. Mọi người nói rất nhỏ, còn tôi lại chưa tỉnh hẳn… Tôi xin lỗi.”
Tôi nói cô bé không cần xin lỗi.
“Rồi những người ở đó thì sao? Họ có cứu người yêu của cô gái đó không?”
Dù đã cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng cuối cùng tôi lại không tiết chế được cảm xúc của mình.
Cô bé khẽ lắc đầu.
“Hình như ai đó nói rằng vô ích thôi. Và cô ấy gục xuống khóc lóc cầu xin. Tôi cứ nghĩ bố sẽ nói điều gì đó, nhưng sau đấy tôi lại ngất đi, nên không nhớ những chuyện phía sau. Cứ hễ cố nhớ lại mọi chuyện thì đầu tôi lại đau, tôi cũng có cảm giác mình lẫn lộn giữa mơ và thực như bố nói. Nên tôi không nói chuyện này với ai cả.”
Nói xong, cô bé ôm lấy hộp đàn. Rồi cô dịch người ngồi ra đầu ghế như sợ điều gì đó.
“Vậy đó là tất cả những việc cháu đã trải qua ở hòn đảo không người nhỉ?” tôi hỏi, cô bé gập đầu xuống như con búp bê dây cót. Tôi đặt tay lên bờ vai mảnh dẻ của cô, nói, “Cảm ơn cháu.”
Yumi ngoảnh mặt về phía tôi, do dự cử động đôi môi. “Cô sẽ bảo vệ bố tôi chứ?”
Tôi dồn sức vào đôi tay mình.
“Nhờ lời kể của cháu, có lẽ cô sẽ bảo vệ được ông ấy.” “Vậy may mà tôi đã nói ra nhỉ?”
“Đúng vậy,” tôi nói, cùng lúc đó Fuyuko cũng khởi động xe.
Đưa Yumi đến trước cửa nhà Yamamori, tôi ấn chuông gọi cửa. Sau khi nói qua bộ đàm rằng đã đưa cô con gái búp bê trong lồng kính của họ về nhà bình an vô sự, chúng tôi tức tốc chạy đi mặc kệ đối phương đang hét lên giận dữ. Ngồi trong ô tô ngoảnh lại phía sau, tôi thấy cô bé mắt rõ ràng
là không nhìn thấy gì ấy đang vẫy tay chào chúng tôi.
“Cuối cùng cũng thấy được kết cấu của vụ tai nạn nhỉ,” chạy xe được một lúc, Fuyuko nói. “Một cô gái đã phải chứng kiến cảnh người yêu mình bị bỏ mặc cho tới chết. Và anh người yêu đó chính là Takemoto Yukihiro.”
“Còn cô gái đó hẳn là Furukiwa Yasuko,” tôi nói.
“Tóm lại…” Fuyuko bấm còi tỏ thái độ với chiếc ô tô phanh gấp đằng trước. Dường như cô đã quen với cách sử dụng con xe Benz màu trắng này. “Người yêu của cô gái tên Furukiwa Yasuko đã bị bỏ mặc cho tới chết, và cô ta đã bắt đầu trả thù những người có liên quan.”
“Kết cấu khá đơn giản nhỉ.”
“Đúng vậy. Chính vì đơn giản nên phía Yamamori Takuya cũng đã nhận ra. Mà tớ nghĩ không chỉ anh ta đâu, những người có liên quan khác cũng đều biết hung thủ là ai.”
“Nếu vậy thì…”
Trong đầu tôi hiện lên một cảnh tượng. Đó là buổi tối cuối cùng tôi gặp Kawadu Masayuki.
“Anh Kawadu có lẽ cũng biết Furukiwa Yasuko đang nhắm đến mình để trả thù. Thế nên anh ấy mới đến bàn bạc với Yamamori Takuya về việc này.”
Tôi nói mà thấy lòng nặng trĩu. Người yêu tôi cũng đã bỏ mặc Takemoto Yukihiro tới chết sao?
Không phải, khi đó anh ấy bị thương ở chân mà.
“Tức là chỗ tài liệu đã bị đánh cắp của anh Kawadu có ghi lại nội dung mà Yumi đã nói.”
Tôi gật gù đồng tình với suy đoán của Fuyuko.
“Vậy là đã hiểu lý do tại sao Niizato Miyuki lại muốn có được tập tài liệu ấy bằng mọi giá. Cũng như tại sao những người liên quan đến vụ tai nạn nhất định không chịu nói rõ ràng với chúng ta.”
“Vấn đề giờ nằm ở chỗ Furukiwa Yasuko,” Fuyuko nói. “Cô ta đang ở đâu được nhỉ?”
“Chắc lẩn trốn ở đâu đó, tìm cơ hội giết người tiếp theo.”
Tôi nghĩ đến cô gái đang lẩn trốn đó. Phải chứng kiến cảnh người yêu bị bỏ mặc cho đến chết hẳn là một cú sốc vô cùng lớn với cô? Chẳng những thế cô đã phải trải qua một đêm cùng những kẻ đáng căm hận, và rồi còn được cứu sống cùng với họ vào hôm sau. Có lẽ cô đã nung nấu kế hoạch trả thù ngay từ lúc đó.
Theo kịch bản của cô, người tiếp theo bị giết sẽ là ai đây?
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ă n xong ở nhà hàng Ý, tôi quay về căn hộ. Đồng hồ chỉ hơn mười một giờ. Hành lang tối om khiến tôi mất kha khá thời gian mới lấy được chìa khóa từ trong túi ra. Tôi cắm chìa khóa vào ổ và vặn.
Lạ quá. Hình như cửa không khóa.
Tôi rút chìa khóa, thử vặn tay nắm. Rồi đẩy. Cửa mở ngay ra. Hay tôi quên khóa cửa lúc ra ngoài nhỉ?
Không thể có chuyện đó được, tôi nghĩ. Từ sau khi chỗ tài liệu của Kawadu Masayuki bị lấy cắp, tôi luôn cảnh giác khóa chặt cửa. Tôi cũng nhớ rõ là hôm nay mình đã khóa cửa.
Tức là có ai đó đã vào nhà, hoặc đang ở trong nhà tôi.
Tôi cứ thế mở cửa, rồi bước vào. Trong phòng tối om, không có bóng đèn nào bật. Cũng không có tiếng động gì lạ.
Nhưng tôi có cảm giác ai đó đang ở kia. Tôi thấy có hơi người. Sau đó, tôi còn ngửi thấy mùi khói thuốc lá bay đến.
Ngay cạnh lối vào có một công tắc bật đèn. Tôi sợ hãi với tay bật nó lên.
Bất giác tôi nín thở, nhắm mắt lại, dựa vào tường, chờ cho trống ngực chậm lại, rồi mới từ từ mở mắt ra.
“Tôi chờ cô mãi đấy,” Yamamori Takuya nói. Anh ta ngồi trên xô-pha, bắt tréo chân. Anh ta đang cười, chỉ có đôi mắt là vẫn như của người khác.
“Giờ thì tôi hiểu rồi,” cuối cùng tôi cũng thốt thành tiếng, tuy giọng hơi run lên. “Người vào căn phòng này mấy lần trước là anh. Anh đã lục tung hộp các-tông lên, rồi còn bày trò với máy đánh chữ.”
“Tôi không làm mấy việc đó.”
Giọng điệu anh ta bình thản lạ lùng, tới mức đáng ghét.
“Anh không đích thân làm, thì cũng ra lệnh cho ai đó làm.”
Nhưng anh ta không đáp lại. Chỉ dùng ngón tay trái gãi vào trong tai. “Anh có muốn uống gì không? Tôi có bia và rượu whisky.”
Anh ta lắc đầu thay cho câu đáp không cần. “Cô có biết tại sao tôi đến đây không?”
“Để nói chuyện chăng?” “Đúng vậy.”
Anh ta đổi chân đang bắt tréo, chăm chú nhìn tôi từ đầu cho tới chân, cứ như thể đang kiểm tra vậy. Tôi không thể đọc được chính xác tên loại cảm xúc đang ẩn trong đôi mắt anh ta.
“Cô đã đưa Yumi về à?”
Hình như chán nhìn rồi, anh ta mới hỏi. “Đúng vậy,” tôi đáp.
Anh ta lại gãi tai trái, rồi nói, “Cô luôn nghĩ gì làm nấy nhỉ.” Giọng điệu thật điềm tĩnh.
“Tôi xin lỗi,” tôi cứ tạm xin lỗi đã. “Tính tôi là vậy đấy.” “Cô trở thành nhà văn cũng vì tính cách đó à?”
“Đúng vậy.”
“Cô nên sửa cái tính đó đi,” anh ta khuyên. “Nếu không đàn ông sẽ bỏ chạy hết thôi. Như chồng cũ của cô đó.”
Tôi bất giác nghẹn lời, tim dao động mạnh. Có vẻ người đàn ông này đã điều tra tôi rất kỹ.
“Nếu tôi báo cảnh sát thì cô tính sao?” “Tôi chưa nghĩ tới việc đó.”
“Hay cô nghĩ rằng nếu biết cô là hung thủ, thì tôi sẽ không báo?”
“Anh nói vậy cũng đúng,” tôi đáp. “À còn một lý do chính cơ. Nếu cảnh sát vào cuộc, thì những chuyện Yumi kể cho tôi sẽ được công bố cho cả thiên hạ biết. Anh sẽ không thích mọi chuyện loạn lên như vậy đâu.”
“Cô tin lời con gái tôi à?” “Tôi tin.”
“Cô không tưỏng tượng nổi đâu. Lúc đó Yumi bị bất tỉnh, nên việc nó không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực cũng bình thường.”
“Những việc Yumi trải qua là thật. Tôi tin là vậy.”
Đến đây anh ta im lặng. Không rõ người này đang nghĩ lời đáp lại, hay
đang nhắm đến điều gì nữa.
Một lúc lâu sau, anh ta nói, “Tôi nghĩ đủ rồi đấy. Tóm lại cô đừng làm những việc thừa hơi nữa. Tôi nói là vì cô thôi.”
“Cảm ơn giám đốc.”
“Tôi nói thật đó.” Mắt anh ta ánh lên những tia sắc lạnh. “Tôi rất tiếc về việc người yêu cô bị giết hại, nhưng cô nhanh chóng quên đi thì hơn. Nếu không người tổn thương sắp tới sẽ là cô đó.”
“Tổn thương? Ý anh là tôi sẽ bị đưa vào tầm ngắm ư?” “Không chỉ có vậy đâu,” anh ta nói, giọng vô cùng u ám.
“Nếu dừng lại ở đây thì tôi không cam lòng.” nước bọt đọng lại trong miệng tôi.
Anh ta đang nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại anh ta.
“Có lẽ,” tôi mở miệng, “mọi người đã trở thành một nhóm, và hành động theo chỉ thị của anh. Cả việc điều tra động thái của em trai Takemoto Yukihiro cũng là anh ra lệnh nhỉ?”
“Cô đang hỏi tôi đấy à?”
“Tôi nói vu vơ vậy thôi. Chắc anh cũng không bận tâm đâu đúng không?
Vì đây là nhà tôi mà.”
“Đương nhiên rồi. Tôi hút thuốc được chứ?”
“Anh cứ tự nhiên. Tôi sẽ nói tiếp. Thời điểm Kawadu Masayuki và Niizato Miyuki bị giết, hẳn là anh cũng đã nghĩ có khi nào đây chính là sự trả thù cho việc các người đã bỏ mặc Takemoto chết một năm trước. Thế nên anh đã điều tra mọi động thái của người có động cơ trả thù nhất, tức là Takemoto Masahiko, em trai của nạn nhân. Anh tìm hiểu chứng cứ ngoại phạm của anh ta vào thời điểm Kawadu Masayuki và Niizato Miyuki bị
giết, hòng xác định anh ta có phải hung thủ hay không.”
Trong lúc tôi nói, anh ta rút thuốc lá ra, châm lửa bằng cái bật lửa màu bạc có vẻ đắt tiền. Sau khi ngừng một hơi, anh ta giơ tay lên ra hiệu mời tôi tiếp tục.
“Nhưng… Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, anh ta có chứng cứ ngoại phạm đúng không? Vào ngày án mạng xảy ra, anh ta đang đi làm mà. Thủ phạm là Furukiwa Yasuko đúng không? Đây là câu hỏi của tôi. Mong anh trả lời cho.”
Yamamori Takuya rít thuốc thêm hai, ba lần, rồi phả khói đúng bằng số lần rít. Trong lúc đó ánh mắt anh ta đổ dồn về phía tôi.
“Không liên quan đến cô ấy thì tốt hơn.”
Đó là câu trả lời. Rồi anh ta im lặng. Khiến tôi bối rối. “Không liên quan đến cô ấy thì tốt hơn… Thế là sao?” “Chẳng là sao cả. Chỉ là như vậy thôi.”
Sự im lặng đến ngột ngạt kéo dài một lúc lâu.
“Tôi sẽ hỏi lại,” Yamamori Takuya nói. “Cô không định dừng lại à?”
“Không,” tôi thở dài. Cùng lúc đó, anh ta thở ra làn khói còn lại trong miệng.
“Đành vậy,” anh ta dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn. Cái gạt tàn này trước đây chồng cũ của tôi dùng. Anh ta tìm thấy nó ở đâu nhỉ? “Chúng ta nói chuyện khác nhé. Cô có thích tàu thuyền không?”
“Không, tôi không có hứng thú.”
“Tháng tới chúng tôi sẽ lại đi biển. Chỉ có vài người trong số những người tham gia chuyến đi năm ngoái đi thôi. Nếu được cô có muốn đi cùng không?”
“Đi biển, đi đảo Y ư?’
“Đúng vậy. Chúng tôi sẽ tổ chức chuyến đi giống hệt năm ngoái. Cũng như định ghé qua hòn đảo không người mà chúng tôi đã thoát khỏi một năm trước.”
“Cả đảo không người sao?”
Mục đích của họ là gì nhỉ, tôi nghĩ. Làm giỗ thì chắc không phải rồi.
Nhưng chắc chắn là họ định làm gì đó.
Trong đầu tôi hiện lên vụ thanh tạ ở trung tâm thể thao.
Tham gia chuyến đi này chẳng khác nào bước vào vùng của địch. Có lẽ mục đích của họ chính là tôi.
“Gương mặt cô như đang cảnh giác điều gì đó ấy nhỉ?” Yamamori Takuya như nhìn thấu sự phân vân của tôi. “Nếu cô sợ đi một mình, thì có thể dẫn bạn đi cùng. Cô Hagio nhỉ. Hay cô rủ cô ấy đi cùng luôn?”
Đúng là có Fuyuko đi cùng thì tôi sẽ yên tâm hơn. Thêm nữa tôi có cảm giác nếu cứ thế này thì sẽ chẳng giải quyết được gì cả. Tôi không thể chứng thực lời kể của Yumi, mà dù chứng thực được thì cũng không thể hình dung ra tổng thể vụ án. Vậy nên tôi càng muốn đến nơi có mặt tất cả những người liên quan để kiểm chứng.
“Tôi hiểu rồi,” tôi hạ quyết tâm. “Vậy xin hãy để tôi tham gia. Nhưng tôi phải hỏi lịch trình của Fuyuko đã, nên sẽ trả lời chính thức vào ngày mai.”
“Thế cũng được,” anh ta đứng dậy, vỗ bình bịch vào gấu quần. Rồi chỉnh lại cà vạt, húng hắng ho một tiếng.
Đến khi ấy tôi mới nhận ra anh ta đi nguyên giày vào trong phòng. Đúng là ở lối ra vào không thấy đôi giày đàn ông nào cả. Anh ta cứ thế đi
qua tôi, bước ra phía cửa. Nhìn kỹ mới thấy tấm thảm chùi chân còn hằn dấu giày ở vài chỗ.
Trước khi mở cửa, anh ta quay đầu lại một lần duy nhất. Anh ta lấy từ trong túi quần ra thứ gì đó, ném nó lên mặt sàn. Tiếng kim loại khô khốc vang lên, rồi yên ắng trở lại.
“Tôi không cần thứ này nữa, nên trả lại cô.” “… Cảm ơn.”
“Vậy gặp nhau trên biển nhé!” “Hẹn gặp lại.”
Anh ta mở cửa đi ra. Tiếng bước chân nghe xa dần.
Tôi nhặt thứ anh ta vứt lại trên sàn. Sự lạnh lẽo của nó truyền đến đầu ngón tay tôi.
R a là vậy. Tôi gật gù một mình. Đó là chìa khóa của căn hộ này.
Án Mạng Mười Một Chữ Án Mạng Mười Một Chữ - Higashino Keigo Án Mạng Mười Một Chữ