Ám Ảnh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
ám cưới của Duke và Pamela Wardour diễn ra một ngày nắng ráo đẹp trời. Elle nghĩ bụng, thời tiết cũng không dám làm phật ý một người của gia đình Hyland, nhất là trong vùng Willow Cross.
Để khỏi trả lời đi đâu, cô gởi Niki đến chơi cả ngày tại nhà ông bà Boynton. Rồi cô bắt đầu sửa soạn để đi ăn cưới, trong lòng vô cùng kích thích, căng thẳng và Elle ngại, như một tín đồ Thiên Chúa Giáo sắp sửa đối đầu với những con sư tử của người La Mã.
Cái áo dài lục của cô có vảy lóng lánh màu mỡ gà, cắt rất khéo để phô bày thân hình của cô, thế nhưng có vẻ nhu mì vì đơn giản. Tuy nó có vẻ đắt giá bằng cả một gia tài, cái áo áo ấy thật ra do Elle vẽ kiểu và do một thợ áo dài tầm thường may.
Tay cô run khi lái xe đến nhà Hyland. Chỉ cách mấy dặm, mà là cả một thế giới khác biệt. Đối với cô, đó là phần thưởng tối hậu. Biết bao nhiêu lần cô đã chạy ngang qua chỗ này, lén lút như một kẻ trộm, sắp đặt mưu mô trong đầu để một ngày nào đó sẽ bước qua cửa trước với tư cách là bà Hyland.
Cô trình thiệp mời ở cổng, tay còn run, nhưng người bảo vệ chỉ liếc tờ giấy có chữ khắc nhũ vàng và vẫy tay cho xe vào. Trong khi chạy đến gần con đường vào nhà có hàng cây hai bên, cô nhớ lại xưa kia đã so sánh Duke với con người hào hoa phong nhã của miền Nam trong phim "Cuốn theo chiều gió". Cô đã lầm, dĩ nhiên, nhưng tòa nhà nguy nga đang lù lù hiện ra trước mắt cô không thua gì trong bộ phim nào cô đã xem.
Trong khi trao chiếc xe cho một thanh niên da đen, cô nghe tiếng nhạc của một ban đàn dây từ nhà vẳng ra. Cả một đội quân hầu bàn mặc chế phục mời khách các thức ăn khai vị. Làm như miền Nam cũ của các bộ phim vẫn còn sống động ở tòa nhà Highland. Các quan khách cũng ăn mặc đẹp đẽ, có một vẻ lịch sự của một thời đại đã qua, thay vì theo kiểu mốt bây giờ. Và tuy Elle từ trước đến nay đã sống một cuộc đời ẩn dật, cô rất ham đọc các trang về xã hội thượng lưu trong báo (để chuẩn bị cho ngày cô chiếm một địa vị trong đó mà cô có quyền được có) và cô nhận ra ngay ông Thống đốc Tiểu bang và hai Thượng nghị sĩ Liên bang. Cô nghĩ bụng, không có gì đáng ngạc nhiên là khi đến lúc lấy vợ, Duke lại mời tất cả các người trong cái giới đối với công ty thuốc lá Hyland là vua chúa.
Giữa hàng trăm khách khứa, Elle nghĩ rằng không ai để ý đến và phản đối sự có mặt của cô. Có ngó quanh tìm H.D nhưng không thấy ông. Và khi có sự chộn rộn trong đám người phục vụ báo hiệu lễ cưới sắp bắt đầu, cô nghe có ai đó nói nhỏ rằng H.D sẽ đến trễ, chiếc máy bay của ông đã chờ sân bay trong khi ông hội kiến với Tổng thống Mỹ ở Washington. Cô nghĩ bụng, với H.D, cứ việc tin ở ông, ngay cả trong dịp lễ cưới của Duke, ông vẫn nhắc nhở con trai của ông rằng anh ta không quan trọng bằng Công ty thuốc lá Hyland.
Một nhạc sĩ đàn harpe chơi những bản nhạc của Lohengrin, trong khi khách khứa ngồi vào những chiếc ghế thếp vàng đặt ở sân sau tòa nhà Highland, giữa những khu vườn cắt xén kỹ lưỡng vô cùng đep đẽ, nhắc Elle nhớ đến những bức ảnh về Varsailles.
Ban đàn dây bắt đầu dạo bản diễu hành theo thông lệ, trong khi cô dâu xuất hiện, tay vịn vào cánh tay của cha cô, cô mặc một chiếc áo cưới tuyệt đẹp bằng đăng ten Bỉ, dám sang trọng không thua gì áo cưới của bà hoàng Grace, Duke đi thẳng lưng, mắt không mỉm cười. Elle không khỏi tự hỏi có tình yêu hay không, khi anh ta quá nhiều tham vọng.
Elle có cảm giác thời gian trôi nhanh trong khi theo dõi buổi lễ đơn giản và ngắn ngủi. Người thiếu niên đã thèm muốn cô rồi thù ghét cô xưa kia, bây giờ đã là người lớn, bắt đầu lập gia đình riêng, trong khi cô và Niki vẫn còn bị xếp xó. Và khi Duke hôn người vợ mới cưới, cô tự hỏi anh ta có biết giữa hàng trăm người chúc mừng anh ta, có một người đến dự đám cưới của anh nhưng không chúc cho anh tốt lành.
Khi cặp vợ chồng mới cưới nắm tay nhau và tiến lên tiếp khách, tiệc mừng bắt đầu. Rượu sâm banh từ một vòi cao thước tám chảy ra xối xả, khách khứa cười vui và khiêu vũ theo tiếng nhạc của dàn nhạc Lester Nanin.
Elle tránh xa cặp vợ chồng mới cưới. Cô không muốn gặp Lại Duke và nếu H.D không đến, có lẽ cô nên ra về. Áo đẹp của cô chẳng có ích lợi gì, cô vẫn cách biệt mọi người đáng kể ở nhà Highland.
- Cô làm gì ở đây? - Một giọng nói phụ nữ gắt lên sau lưng cô.
Elle xoay người lại và sững sờ đối diện với Pepper Hyland, mang đầy nữ trang lấp lánh đang ngó cô trừng trừng với vẻ chống đối ra mặt. Đứng một bên cô ta và hơi thụt lùi một chút là người em trai của cô ta, Babe. Pepper lặp lại:
- Tôi đã hỏi cô và tốt hơn cô nên trả lời ngay, trước khi tôi ra lệnh cho người hầu tống cổ cô ra khỏi đây, như một thứ rác rưởi…
Babe xen vào:
- Pepper! Hãy đàng hoàng một chút!
- Tôi cho rằng chả phải là người đàng hoàng khi đến một nơi không ai muốn cho mình đến… và trong tất cả những người không ai muốn cho đến đây, con người này chắc chắn đứng đầu bảng.
Elle bẫn giữ bình tĩnh. Cô không sợ nhân vật Hyland này. Cô biết quá nhiều về các mặt thất bại của Pepper - cô ta không tốt nghiệp được ở trường nào cả, nên Elle không ngán. Cô nói:
- Tôi tưởng tất cả các con của H.D đều có tư cách và giáo dục tốt. Tôi thấy tôi đã lầm. Tôi đến đây là do lời mời của Edward, anh của cô.
Cô rút trong cái ví nhỏ ra phong bì đựng thiệp mời và thích thú thấy Pepper câm họng. Một lát sau, Pepper quay lui và bỏ đi. Nhưng Babe đứng lại. Anh ta nói:
- Cô nên tha thứ cho chị tôi.
Elle tò mò nhìn anh ta, trông chờ vẻ mặt hiền hậu và giọng nói dịu dàng của anh ta biến đổi đột ngột và để lộ sự chống đối cố hữu của anh. Nhưng anh ta cầm bàn tay cô và nói tiếp bằng một giọng ôn tồn:
- Cô cho phép tôi đưa cô đến một cái bàn và lấy cho cô một thứ gì để ăn, được không?
Bây giờ Elle thấy được trong mắt chàng thanh niên có một ánh hâm mộ, thậm chí cả một chút thèm muốn. Cô mỉm cười, nói:
- Được, với điều kiện anh phải ngồi chung bàn với tôi.
- Tôi rất vui lòng, - Babe đáp và nghiêng đầu chào theo lối xưa.
Anh ta dẫn cô tới một cái bàn ở chỗ khuất và gật đầu ra hiệu cho người phục vụ đem rượu sâm banh và cá hồng hun khói đến.
Có Babe tháp tùng không chính thức, Elle có cảm giác được bảo vệ để ở ráng thêm một lúc. Về người con trai út của H.D này, cô chỉ biết anh ta là một nhà thể thao, chơi polo khá giỏi, ưa lái những chiếc xe chạy khá nhanh và ưa mặc quần áo đẹp. Cho nên cô hỏi anh ta vài câu về xe hơi và ngựa đua của anh, rồi chú ý lắng nghe anh ta nói - điều này cô làm rất giỏi.
Khi cô dâu chú rễ tiến lên cắt ổ bánh cưới, có tiếng thì thầm, rồi sau đó nói chuyện rào rào, H.D Hyland cuối cùng đã đến. Quanh ông ta có đoàn tùy tùng và bảo vệ. Ông bắt tay Duke, nán lại một lúc để cả một tiểu đoàn nhiếp ảnh viên chụp hình, thế nhưng trong cử chỉ ấy ít vẻ nồng hậu. Khi ông hôn má cô dâu, Elle thấy hơi nhói tim oán hận vì H.D tỏ ra ga lăng đối với một người đàn bà đẹp.
Cô chờ cho đến khi ông xoay qua chào hỏi những người khách đã tụ tập xung quanh ông, hăm hở được ông bắt tay và được biết ông. Rồi cô nói với Babe:
- Tôi muốn chào cha anh. Anh đưa tôi sang chỗ ông ấy, được không?
Cô hy vọng đánh trúng vào tính phong lưu mã thượng mà Babe đã biểu lộ khi bênh vực cô trước mặt Pepper, chị của anh ta. Với Babe đi kế bên cô, H.D có thể cuối cùng thấy rằng cô có thích hợp với chỗ này.
Babe có vẻ thích thú. Hai người cùng nhau chen lọt qua đám đông vây quanh ông. Elle nở nụ cười tươi nhất và nói:
- Chào H.D. Đám cưới hôm nay thật vui ghê.
H.D sững sờ nhìn cô, nhưng lấy lại bình tĩnh nhanh chóng. Ông hạ thấp giọng hỏi, với vẻ cũng không bằng lòng như Pepper trước đó:
- Cô làm gì ở đây?
Elle chưa kịp đáp, Babe đã xen vào nói:
- Cô ấy đi với con.
Câu trả lồi ấy đã đầy đủ. Elle chỉ nhìn ông với đôi mắt có vẻ ngây thơ.
Ông quắc mắt nhìn lại trong khoảnh khắc, tưởng chừng như ông sắp nổi đóa, bất chấp việc đó có thể gây ra gián đoạn bữa tiệc cưới. Nhưng rồi ông nhún vai và cử chỉ ấy nói lên một cách hùng hồn hơn cả lời nói, rằng Elle không đáng cho ông để ý đến nữa. Ông bỏ đi và người ta thầm thì bàn tán sau lưng ông. Sự đắc thắng của Elle tan thành tro bụi. Cô rút lui khỏi những cái nhìn trừng trừng của những người khách khác. Cô buồn bã nói:
- Lẽ ra ta phải biết trước sự việc sẽ xảy ra như thế này.
Babe đi bên cạnh cô. Anh ta hỏi, vì tò mò nhiều hơn là ác ý:
- Vậy thì tại sao cô đến đây?
Elle ngừng một chút, cô tự hỏi phải thành thật đến mức nào với một thanh niên, dầu sao, cũng là con trai của Joanne. Sau rốt, cô nói:
- Duke mời tôi. Anh ta có dụng ý chơi khăm tôi một cách ác độc. Nhưng rồi tôi nghĩ, tại sao tôi không nên ra mặt.
Babe gật đầu tán đồng:
- Cô gan đấy, Elle. Tôi phục cô chỗ đó. Cả H.D và Duke cũng luôn luôn coi thường tôi. Họ cho rằng tôi không kinh doanh giỏi như họ. Đôi khi đó là cách duy nhất để đối phó được với họ. Duke có thể là một con người xấu, khốn nạn, còn xấu hơn cả H.D. Tôi mừng vì cô đã không để anh ta lợi dụng được cô.
Elle lắc đầu:
- Ý kiến đến đây thật ngu xuẩn. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là tôi nên về.
Nhìn thẳng vào mắt Babe, cô ướm thử:
- Tuy nhiên, tôi biết ơn anh. Tôi mừng vì anh không ghét tôi như mọi người trong gia đình anh.
- Tôi không thể ghét cô, Elle. Thật ra, xưa nay tôi vẫn tò mò muốn biết về cô. Tôi vẫn hay nghe người ta nói này nói nọ, cô biết đấy, cô luôn luôn có vẻ… bí mật quá chừng. Tôi đã thấy cô ở phố vài lần. Tôi đã nghĩ rằng cô thật xinh đẹp và… tôi có thể hiểu tại sao cha tôi… tại sao…
Babe không còn vẻ sành sỏi, anh ta đỏ mặt.
Elle mỉm cười dễ dãi.
- Anh rất ga lăng, Babe.
Trước đó cô đã nghe người ta nói rằng Babe thường đi chơi với phụ nữ lớn tuổi hơn và cô có thể đoán được lý do. Anh ta sống núp bóng H.D, dưới sự chi phối của tham vọng quyền thế của Duke, nên ắt hẳn anh thường xuyên phải chứng minh giá trị đích thực của bản thân anh. Cô nghĩ bụng, chỉ là tự nhiên, nếu anh ta tìm sự trấn an và lòng tử tế ở những phụ nữ lớn tuổi hơn.
Cô nói:
- Tôi mừng rằng anh không giống tính người anh. Chứa đầy oán hận và thù ghét trong lòng như thế ắt hẳn là khổ sở và khủng khiếp lắm.
Đôi mắt màu xanh của Babe mờ đi một chốc lát, như thể nhớ lại lần đụng độ với Duke. Nhưng rồi tính vui tươi của anh ta lại lộ ra và anh ta nói:
- Có lẽ vợ của Duke sẽ làm cho anh ấy sửa đổi tính nết. Chị ấy là một phụ nữ tốt, thật sự biết điều. Có lẽ chị có thể làm cho anh ta có nhân tính nhiều hơn.
Nhạc bắt đầu trỗi lên và Babe mời Elle khiêu vũ. Đó là một điệu fox - trot chậm, như thể ban nhạc mới vừa ngủ dậy. Babe đưa cô đi quanh sàn nhảy với phong cách lịch sự và thoải mái của một người đàn ông lớn tuổi hơn nhiều và vừa hát theo nho nhỏ bên tai cô. Cô hỏi:
- Anh có học nhảy không? Anh nhảy hay lắm.
Babe toét miệng cười:
- Ồ, không đâu. Mẹ tôi dạy khi tôi lên tám hay chín gì đó. Bà bảo rằng đàn ông thượng lưu phải học sớm các tài nghệ cần thiết cơ bản cho đời sống xã hội.
Sau khi đã nhảy vài bản chậm, Babe nói riêng với người trưởng ban nhạc và sau đó ban nhạc chơi một bản nhạc tuýt. Vài ba người khách bắt đầu nhảy theo điệu được ưa chuộng này, nhưng nhiều người chỉ đứng nhìn hoặc ngồi lại vào bàn.
- Ta hãy làm cho buổi liên hoan này vui nhộn hơn lên một chút, - Babe nói và cười to như trẻ con, trong khi ra hiệu cho Elle làm theo anh ta. Nghĩ rằng chẳng còn gì để sợ bị mất. Elle hất đôi giày văng ra xa và nhảy tuýt với Babe. Hai người trở thành trung tâm của sự chú ý, không quan tâm đến việc người ta nhìn theo từng cử động của họ và trầm trồ.
Khi họ ngồi vào bàn để nghỉ sức, Babe thú nhận với ý tinh nghịch:
- Tôi đã không cưỡng lại được… Tôi dám cá H.D đang lên ruột… nhưng ai quan tâm đến, nếu ổng bị như vậy. Tôi dám thề, ông không biết lúc nào là lúc vui chơi, dù nó hiện ra trước mũi ông.
Elle cười xòa với anh ta và có cảm tưởng như hai người bỗng trở thành đồng lõa trong một âm mưu gì.
Anh ta hỏi:
- Có bao giờ cô đến Pepermint Lounge ở New York chưa?
Cô lắc đầu.
- Nhạc hay lắm… không như nhạc cứng ngắc của ban nhạc này. Cô nên đến một lần cho biết. Tôi thích những câu lạc bộ ở New York.
Elle lặng thinh và nhớ cách đó đã nhiều năm. H.D có hứa sẽ đưa cô đi chơi xa Willow Cross. Nhưng cô không hề được đi đâu cả. Babe cắt đứt dòng mơ mộng của cô:
- Này, có lẽ một lúc nào đó cô sẽ muốn đi?
Anh ta đọc được ý nghĩ của cô hay sao? Cô đáp với giọng đầy ao ước và nghĩ ngay là không bao giờ có chuyện đó.
- Nếu được đi thì thích lắm.
Babe toét miệng cười và Elle thấy được cậu thiếu niên này thật là bảnh trai với đôi mắt xanh long lanh, mái tóc quăn màu vàng hoe. Cô nghĩ bụng, không bao lâu nữa, anh ta sẽ giống như một vị thần Hy Lạp cổ xưa.
Elle đã bị thu hút bởi thái độ dễ dãi và cung cách trẻ con của anh ta. Trong tất cả những đàn ông của gia đình Hyland, anh ta là người độc nhất không bị ám ảnh bởi Công ty Thuốc lá Hyland, mà chỉ muốn hưởng thụ sự giàu sang và đặc quyền đặc lợi do Công ty mà có. Anh ta đề nghị đưa cô về nhà, cô đồng ý liền, chỉ yêu cầu làm sao lo cho chiếc xe cô trở lại.
- Không có vấn đề, Elle. Tôi sẽ bảo một người tài xé lái xe đến cho cô sáng mai.
Anh đưa cô về nhà trong chiếc xe lộng lẫy nhất mà Elle từng thấy, đó là chiếc Jaguar 12 xy lanh, sơn màu đỏ tươi, có những bộ phận bằng crôm thay vì bằng đồng thau đánh bóng.
Giống như Duke, Babe công khai tò mò muốn biết nhà của Elle, nên nhận lời khi cô mời anh ta vào chơi.
- Đây! Đây là hang ổ của người đàn bà áo đỏ! - Cô nói đùa.
Nhưng Babe không cười sau khi nhìn quanh phòng khách, anh ta nghiêm trang hỏi cô:
- Nếu tôi hỏi cô một điều này, cô có nói thật với tôi không?
- Tôi sẽ cố gắng, - cô đáp.
- Đó là về H.D. Tôi đang tự hỏi… cô còn nhớ ổng không?
- Không, không chút nào cả - Cô ngước nhìn vào mắt anh ta rồi biết ngay lý do tại sao anh ta hỏi. Anh ta nhìn sững cô, rồi cúi xuống một chút, ấp úng nói:
- Cô Gabrielle… cô có phiền không…?
Cô không đợi cho anh ta nói hết câu mà với tay lên đặt vào gáy anh. Môi anh ta dán lên môi cô, nụ hôn thật dễ thương và vụng về, làm cô nhớ lại cảm tưởng e sợ và rụt rè khi yêu, mà xưa kia cô đã có một thời cảm thấy.
Anh ta thì thầm một cách đam mê:
- Tôi thèm muốn cô đã từ lâu. Tôi đã luôn luôn nghĩ rằng cô theo ông già thật là điên…
Dĩ nhiên, cô biết, điều Babe muốn không dính dáng gì nhiều đến con người cô, ngoại trừ sự kiện cô đã từng thuộc về H.D. Chẳng qua người con trai của ông ta có nhu cầu muốn đọ sức với người cha.
Nhưng điều đó không quan trọng, Elle nghĩ thầm. Cô đang ở một mình và anh ta dễ thương, yếu đuối và là một người của gia đình Hyland. Vả lại, Niki vẫn cần có tên cha.
o O o
Trong những tuần lễ sau đó, Elle và Babe đi chơi với nhau, trở thành tình nhân và bạn hữu. Sau khi đã biết tính nết rất phức tạp của ông H.D và tính nết lầm lì dễ giận của Babe, Elle thấy Babe là một con người giản dị và cởi mở một cách dễ chịu. Bên cạnh anh ta, Elle đã có được cái mà cô chưa từng được biết, đó là tuổi thơ ngây của cô. Anh ta ham vui và là một người bạn đường tốt. Họ cùng nhau lái xe đến những nhà trọ kín đáo bên đường, uống rượu và nhảy cho đến sáng. Khi nào Elle không gởi Niki được qua nhà gia đình Boynton và Kate, hoặc gởi cho Louise trông coi, thì cô rủ Babe đến nhà. Và sau khi đã chơi với Niki một lúc, Babe và Elle cùng nhau liên hoan trong phòng khách, cùng hát, cùng uống rượu sâm banh cho đến khi say túy lúy, không còn làm gì được ngoài việc làm tình. Hai người nói lén về "họ", khen nhau đã lừa được gia đình của Babe và chia xẻ với nhau một bí mật mà cả hai đều biết sẽ làm cho H.D điên lên vì tức giận.
Biết rõ những người trong gia đình Hyland, nên Elle làm cử tọa rất tốt để nghe Babe kể chuyện gia đình. Babe không bao giờ đả kích trực tiếp ai, anh ta chỉ kể những mẩu chuyện buồn cười, cho thấy Duke thì điên khùng, còn H.D thì già nua và kênh kiệu.
Tuy lúc đầu Elle tin rằng sở dĩ Babe để ý đến cô là vì hai cha con không thuận thảo, nhưng rồi với bản tính vui tươi và bồng bột của anh ta, cô dẹp bỏ những ngờ vực qua một bên và tận hưởng những gì anh ta đem lại cho cuộc đời cô. Sau những tháng dài đằng đẳng cô đơn, thật là một sự nhẹ nhõm đáng mừng được cười trở lại và cảm thấy mình được thèm muốn.
Babe thậm chí còn tỏ ra tử tế với Niki. Tuy anh ta cũng vừa mới lớn, anh ta cũng tò mò và thích chơi với đứa em gái cùng cha khác mẹ. Không thèm quan tâm rằng đứa bé là bằng chứng sống động về sự ngoại tình của cha anh ta, anh ta đóng một vai người cậu khoan dung, hỏi chuyện Niki về trường học, xem bài vở của nó với sự chú ý thật sự, kể chuyện khôi hài trẻ con cho nó nghe và luôn luôn nhớ đem theo một món quà nho nhỏ cho nó khi đến thăm.
Elle nghĩ bụng, người con trai dòng thứ hai này của ông H.D khác Duke biết chừng nào, nhân từ hơn và quảng đại hơn nhiều. Anh ta thật sự có thể yêu. Cho dù mối quan hệ giữa họ bắt đầu từ những nhược điểm của họ, cô thì đang tuyệt vọng, còn anh thì đang cần được xác định, họ đã tiến xa hơn thế. Trong khi nằm trong tay anh ta, Elle tin rằng, cuối cùng cô đã tìm được nơi nương náu mà cô đã ao ước. Tuy cả hai đã bị tổn thương về mặt tinh thần bởi những người khác trong gia đình Hyland, khi họp lại cùng nhau, cô và Babe gần như hàn gắn được các vết thương và có thể sống được.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh