Chương 7 - Bí Mật Ái Tình
ở mắt ra, Văn Bình ngạc nhiên khi thấy mình còn sống. Khấu súng trên tay gã Tàu lai còn tỏa khói khét lẹt.
Chàng chợt hiểu. Địch đang tìm cách áp đảo tinh thần của chàng. Ngoài hành lang, địch bắn chỉ thiên, chờ chàng phản ứng — sự phản ứng tất nhiên của một điệp viên giàu kinh nghiệm — bằng cách áp bụng xuống đất. Rồi chĩa súng bắt hàng. Giỏi võ đến mấy chàng cũng phải giơ tay lên đầu như kẻ tập sự.
Gã Tàu lai tuôn một tràng tiếng Quảng đông. Tiếng Quảng đông đối với chàng không khác tiếng Việt, nên chàng hiểu hết. Đại để hắn hỏi chàng tại sao cùng là đồng bào với nhau lại làm tay sai cho ngoại bang. Chàng giả vờ tròn mắt ngớ ngẩn.
Thấy chàng sửng sốt, hắn bi bô thêm một hồi. Đợi hắn dứt, Văn Bình lắc đầu.
Đến lượt hắn sửng sốt, hắn hỏi chàng bằng tiếng Anh đúng âm vận:
- Anh không phải là người Trung hoa?
Chàng gật đầu đáp cũng bằng tiểng Anh:
- Tôi là người Nhật.
Hắn thở phào:
- Thế à? Tôi cứ tưởng...
Không khí trong phòng trở lại im lặng. Lát sau, hắn nói:
- Dầu anh là người Nhật, anh cũng nên nghe theo lời yêu cầu của tôi. Tôi là Fu-Chun. Bản tâm tôi là giúp đỡ anh, mong anh nhớ kỹ điều ấy. Tôi chỉ cần ở anh một thái độ thành thật. Anh có chịu thành tâm cải hóa thì tôi mới có thể đưa anh trở lại con đường chính.
Văn Bình lơ đãng nhìn con muỗi đen sì đậu ở trên miệng súng của Fu-Chun.
Fu-Chun hỏi đột ngột.
- Lê-ô-nít hiện ở đâu?
Văn Bình cười thầm. Đối phương đinh ninh chàng là nhân viên R.U. Sô-viết. Nếu thế thì cả chàng lẫn Y-von chưa bị lộ diện. Chàng bèn đáp lưỡng:
- Thưa, tôi chỉ là cấp dưới.
- Nói dối. Người như anh phải biết Lê-ô-nít. Ru-sô-lốp đã bị giết, chắc anh đã biết.
- Thưa, Ru-sô-lốp nào?
Một cái tát nên thân đốp vào mặt chàng. Không phòng bị nên Văn Bình mất thăng bằng. Kể ra chàng có thể gượng ngồi được, nhưng chàng sợ Fu-Chun biết chàng giỏi võ nên chàng ngã luôn xuống đất.
Fu-Chun không trách mắng thuộc viên nửa lời. Chờ Văn Bình được xốc dậy, dựng ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn mới nói, giọng từ tốn:
- Nóng nẩy quá, Alen.
Văn Bình nhăn mặt đau đớn. Fu-Chun cười thật dễ thương:
- Alen là thủ túc của tôi. Hắn hoạt động rất đắc lực và rất tốt bụng duy chưa đằm tính.
Đoạn quay về phía Alen:
- Ra ngoài chờ một lát.
Thái độ ngọt lạt của Fu-Chun không làm Văn Bình yên tâm, trái lại, chàng càng lo ngại hơn.
Chàng dư biết Fu-Chun phải mềm mỏng với chàng vì hắn tưởng chàng là nhân viên của Lê-ô-nít có thể giúp hắn phăng ra những bí mật quan trọng.
Trong nghề điệp báo người nào có bộ mã phúc hậu, giọng nói êm ái như mật rót vào tai, người ấy mới thật dáng sợ. Sau bao năm ngang dọc, Văn Bình từng phải đóng kịch phúc hậu như vậy nhiều lần.
Fu-Chun hỏi chàng:
- Uống rượu nhé?
Không cần chàng ưng thuận, Fu-Chun đập tay gọi á xẩm. Rượu huýt-ky nguyên chất chứa trong ly pha-lê tỏa ra một hương vị tân kỳ, uống bao nhiêu cũng không cay lưỡi. Fu-Chun rót đến ly thứ ba mới thấy hít hà:
- Ái chà! Té ra anh là sâu rượu...Ngày xưa nước tôi có một thi bá uống rượu như hũ chìm tên là Lý Bạch. Tôi thích uống rượu, nhưng lại tiếc là không biết làm thơ.
Văn Bình không lấy làm lạ trước ngôn ngữ bâng quơ của Fu-Chun. Hắn làm như kể chuyện đâu đâu, kỳ thật bằng đuôi mắt hắn theo dõi từng li từng tí nét mặt của chàng. Fu-Chun nói:
- Anh bằng lòng chứ? Vả lại, thoạt gặp anh tôi đã tin chắc anh bằng lòng...
Văn Bình tỏ dấu kinh ngạc:
- Thưa, bằng lòng gì ạ?
- Bằng lòng cộng tác với tôi.
- À! Tưởng gì chứ chỉ có thế thì tôi tán thành.
Fu-Chun nâng ly rượu lên môi:
- Nào, chúng ta cùng uống mừng cuộc hợp tác lâu bền và chân thật.
Văn Bình uống cạn Iy huýt-ky. Fu-Chun nhìn thẳng vào mắt Văn Bình:
- Lê-ô-nít ngụ ở đâu?
Văn Bình, giọng lè nhè:
- Lê...ô...nít à? Tôi đâu có biết.
Trong cặp mắt sáng của Fu-Chun,thoáng quắc một tia giận dữ. Hắn dằn từng tiếng:
- Tôi hết sức nhân nhượng với anh rồi đấy. Tôi cho anh một dịp may nữa. Anh nên suy nghĩ lại. Lê-ô-nít hiện ở đâu?
Văn Bình vẫn lắc đầu:
- Khổ quá, tôi nào biết hắn ở đâu. Tại sao anh không hỏi tôi việc khác, những việc tôi biết mà cứ bám riết lấy câu hỏi về Lê-ô-nít.
-Tôi đã ngọt ngào với anh. Nếu anh không nói, tôi sẽ giao anh cho Alen...
- Yêu cầu anh nghe tôi phân trần. Tôi sẵn lòng hợp tác, nhưng thú thật không biết Lê-ô-nít ở đâu.
- Nếu không, anh phải cho biết những chi tiết cụ thể về hành tung của hắn.
- Tôi cũng không biết.
Fu-Chun xô ghế, cất tiếng gọi:
- Alen.
Alen chạy vào, mặt hầm hầm. Fu-Chun nói:
- Anh trông nom tù nhân giùm tôi!
- Fu-Chun lững thững ra ngoài.Văn Bình khấp khởi mừng thầm. Một mình ở trong phòng với Alen chàng sẽ khuất phục hắn không khó. Nhưng chàng hân hoan không được lâu. Fu-Chun vừa ra khỏi thì á xẩm bước vào, tay rủng reng cái còng sắt bằng thép mạ kền sáng loáng.
Alen sẵng tiếng:
- Mời anh cho tay ra sau lưng.
Biết chống cự vô ích nên Văn Bình đã lặng lẽ đút cổ tay vào còng. Á xẩm khóa lại, nhét chìa vào túi áo. Nét mặt á xẩm trở nên đanh đá và độc ác, khác hẳn vẻ nhu mì hồi nãy, khi bưng khay rượu.
Còng xong, á xẩm cầm khẩu súng cán ngà, và nói với Văn Binh:
- Thiết tưởng tôi cần nói anh rõ. Tôi không phải là tớ gái trong nhà này mà là nữ cộng sự viên của ông Fu-Chun. Như vậy có nghĩa là tôi bắn súng rất giỏi. Nếu còn nghi ngờ, anh thử cựa quậy rồi thấy. Tôi chỉ vẫy nhẹ là viên đạn 9 ly nằm gọn trong bất cứ bộ phận nào của thân thể anh theo ý muốn.
Văn Bình đáp tinh nghịch:
- Bộ phận nào cũng được, miễn là...
Chàng không nói hết. Nô đùa rí rỏm là thói quen của chàng, và ngay cả trong giây phút hiểm nghèo, gần cận tử thần, chàng vẫn có lối nói cợt nhả. Tuy nhiên, chàng thích châm biếm ý nhị, và ghét thô lỗ, tục tằn.
Chàng tưởng á xẩm đỏ mặt. Nhưng không, á xẩm chỉ đáp lại bằng một nụ cười mai mỉa:
- Anh tự cho là đẹp trai lắm hả?
Văn Bình nhún vai. Mãi phút này, chàng mới có cơ hội quan sát thiếu phụ từ đầu xuống chân. Từ khi vào phòng, chàng quá bận đương đầu với thủ đoạn mật ngọt chết ruồi của Fu-Chun nên quên chiêm ngưỡng công trình điêu khắc thẩm mỹ thấp thoáng sau làn lụa màu mỏng dinh của á xẩm.
Á xẩm không còn trẻ nữa. Cặp mắt có quầng, vầng trán điểm nét răn, và bộ ngực khá đồ sộ kia chứng tỏ thiếu phụ đã quá 25 và xấp xỉ 30 tuổi. Nhưng dầu sao trên khuôn mặt trái xoan của thiếu phụ, người đàn ông khó tính nhất cũng phải để ý đến những góc cạnh quyến rũ. Á xẩm không thuộc hạng người được bọn đàn ông si tình lồng kính để ngắm nghía một mình cấm kẻ lạ sàm sỡ. Nàng thuộc loại bốc lửa. Thoạt nhìn nàng, khó ai ngăn được những ước muốn xấu xa về xác thịt.
Văn Bình cười xòa không đáp. Chàng quan tâm đến thân hình hấp dẫn của á xẩm, không còn nhớ đến Alen nữa. Trong khi ấy, hắn rón rén vòng ra sau lưng chàng rồi xuất kỳ bất ỷ, đánh mạnh vào gáy.
Văn Bình ngã chúi. Đánh trộm Văn Bình, Alen đã áp dụng mánh khóe cổ điển của nghề tra tấn. Dầu chàng bị còng, Alen vẫn sợ chàng giỏi quyền thuật, có thể đánh trả dễ dàng. Nên hắn phải làm chàng bải hoải chân tay, bằng cách đánh vào gáy. Khỏe đến mấy, người bị đánh cũng bất tỉnh, và khi tỉnh dậy thì xương sống đau như rần, mắt hoa, miệng muốn lộn mửa.
Như vật vô tri vô giác, Văn Bình gục dưới chân á xẩm. Thiếu phụ nhún vai, ra vẻ khinh bỉ, đoạn nhổ bãi nước bọt lên người chàng. Alen gật gù:
- Nó khôi ngô như thế mà em không mê ư?
Thiếu phụ trề môi:
- Vì nó quá khôi ngô nên em ghét. Cái ngữ đàn ông này chuyên làm khổ đàn bà
Alen nói:
- Bây giờ đến lượt nó làm khổ em
Á xẩm nhăn mặt:
- Anh lầm to!
- Alen này không thể lầm. Mắt em đã tố giác những ý nghĩ trong đầu em. Nếu không mê, em hãy tra tấn nó trước mặt anh..
Thiếu phụ nguýt:
- Alen, anh đã ghen một cách rất phi lý. Em không thích ngày nào cũng xảy ra những cuộc cãi lộn trẻ con. Tra tấn nó là việc của anh, ông chủ đã giao riêng cho anh. Đâu phải của em.
Alen gắt:
- Anh yêu cầu em không được ư?
Thiếu phụ lắc dầu:
- Em không thích đánh trộm. Thói quen của em là đối diện với kẻ thù; rồi dùng tài năng khuất phục họ.
Giọng Alen gay gắt:
- Thảo nào! Lúc bắt được nó, tao đã thấy trong lòng không yên. Vì tao biết sớm muộn mày sẽ mê nó. Mày mê tất cả nhũng thằng đàn ông khỏe mạnh. Mày đừng hòng lát nữa lẻn vào phòng nó. Tao sắp hạ thủ nó, mày biết không?
- Anh làm gì, kệ anh, tôi không cần biết. Tôi chỉ khẩn cầu anh một điều: anh đừng nói tục nữa. Anh không phải là chồng tôi, tôi yêu ai là quyền của tôi, anh không được phép ghen tuông xằng bậy.
Nói đoạn, ả xẩm đóng cửa kêu đánh xầm. Trong phòng chỉ còn trơ lại Alen, với Văn Bình nằm còng queo trên mặt đất.
Như điên, Alen đấm đá Văn Bình túi bụi. Bị đòn đau, Văn Bình thức tỉnh. Qua những đom đóm mắt màu đen hãi hùng, chàng thấy vẻ mặt gian ác của Alen. Chàng cố gượng thẳng người nhưng một trái đấm vào màng tang xô chàng quỵ xuống. Và cứ thế chàng bị áp đảo trong suốt 15 phút đồng hồ.
A-len chỉ đánh mà không nói nửa lời. Hắn không đánh bừa bãi, mà đợi Văn Bình sửa soạn nhỏm dậy mới vung tay. Nhiều lần, Văn Bình muốn né đòn, nhưng gân cốt của chàng bị rã rời, chàng không thể nghiêng đầu, cũng như đưa tay hứng đỡ.
Alen phá lên cười khoái trá:
- Mày còn cứng cổ nữa không?
Văn Bình dựa lưng vào chân ghế, các khớp xương như bị gẫy.Chàng không thèm rên la, chỉ ngước cặp mắt bình thản nhìn Alen.
Hắn gầm lớn:
- A, mày thi gan...
Hắn lại đấm đá tới tấp. Cái ghế bị xô té, kéo Văn Bình ngã theo, đập đầu xuống gạch.
Rủi mà lại may, vô tình huyệt bách-hội ở đỉnh đầu chàng bị khích động. Các bậc cao thủ thường điểm huyệt bách-hội và hai huyệt tiền-đãnh, hậu-đãnh kế bên để giải mê nạn nhân bị đánh ngất. Và kết quả là Văn Bình khỏe lại ngay sau đó. Alen hươi quyền toan chém yết hầu chàng thì chàng đã phóng cước.
Trúng đòn giữa ngực. Alen loạng choạng. Hắn thở phù phù, rón chân, phạng tréo sống bàn tay vào màng tang Văn Bình. Đòn của hắn kêu vù vù, chứng tỏ hắn từng luyện Quan âm chưởng. Tuy nhiên, phép tấn công bằng sống bàn tay, giới võ lâm gọi là Quan âm chưởng, của Văn Bình vượt xa hơn Alen nhiều bậc. Vì vậy, chàng gồng vai chịu đòn, đồng thời tung cước bằng chân trái.
Lãnh ngọn đá trời giáng giữa rốn, Alen phải vịn vào mép bàn để khỏi té xỉu. Hắn luồn tay vào túi.
Khẩu súng đen sì tuột gọn trong lòng bàn tay hắn. Thì một tiếng nói quen thuộc đã dóng dả:
- Bỏ súng, Alen?
Đó là tiếng nói của á xẩm. Alen lồng lộn như thú dữ bị trúng đạn:
- A, mày bênh nó!
Thiếu phụ sẵng tiếng:
- Tôi không thèm kiếm chuyện với anh. Tôi đến đây chẳng phải dễ gây gổ, mà vì thừa lệnh ông chủ.
Hai tiếng "ông chủ" như vòi nước lạnh hắt vào mặt người say rượu làm Alen giật mình:
- Lệnh ông chủ?
- Ông chủ dặn mang y lên phòng con bé.
Văn Bình giả dò sửng sốt:
- Đưa tôi đi đâu?
Á xẩm buông thõng:
- Đến phòng Nancy.
Văn Bình hỏi gặng:
- Nancy, Nancy là ai?
Alen phì nước bọt vào mặt chàng:
- Mày còn định đóng kịch nữa hả? Nancy là tay sai của Lê-ô-nít. Nó là đồng chí của mày. Nó hiện bị giam tại đây. Dĩ nhiên mày biết nó. Biết và mày mạo hiểm cứu nó...
Văn Bình đoán ngay ra mưu mô của Fu-Chun.
Chàng bèn khẩn khoản:
- Thôi, đừng cho tôi gặp Nancy nữa. Tôi xin trả lời những điều anh hỏi.
A-len cười hềnh hệch:
- A, mày bắt dầu hối cải. Giỏi lắm, để thử thiện chí, mày hãy cung khai địa chỉ của Lê-ô-nít.
Văn Bình nói:
- Tôi xin nói. Nhưng trước đó, tôi xin được gặp ông Fu-Chun.
- Mày xin gặp ông chủ làm gì?
- Việc riêng.
Alen quát:
- Mày đừng hòng hoãn binh. Tao đã biết lý do mày sợ gặp Nancy.
Nói đoạn, hắn vòng ra sau, ẩy mạnh lưng Văn Bình. Chàng lặng lẽ bước đi.
Có lẽ trời đã sáng rõ từ lâu. Mọi cánh cửa trong biệt thự đều đóng im ỉm, rèm nhung dầy kéo kín mít, nên chàng không thể phân biệt là đêm hay là ngày, chứ đừng nói mấy giờ nữa.
Sau cuộc tra tấn kéo dài Văn Bình đau nhức toàn thân mặc dầu đối với chàng thì tra tấn là chuyện cơm bữa. Chàng lo lắng cho số phận Y-von. Địch chưa hề khám phá ra chân tướng của nàng, nhưng chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ biết nàng là Nancy giả hiệu.
Văn Bình dừng lại, hỏi Alen:
- Mấy giờ rồi anh?
AIen quắc mắt:
- Anh hỏi giờ làm gì?
- Không lẽ anh lại cấm cả cái điều nhỏ mọn ấy. Tôi cần biết giờ để ăn sáng. Các anh chỉ nghĩ đến đấm đá mà quên mất bữa điểm tâm của tôi.
Alen có vẻ ngạc nhiên trước thái độ châm biếm bình thản và ý nhị của kẻ thù. Hắn cất tiếng:
- Còn điểm tâm làm gì cho nặng bao tử. Đời anh sắp tận, hiểu chưa?
Văn Bình cả cười:
- Chừng nào?
- Lát nữa.
- Tôi không tin. Lát nữa, người đi trước sẽ là anh.
Alen dẫn Văn Bình qua căn phòng rộng thênh thang, thắp đèn ống sáng chưng,bốn phía kê tủ gỗ cao sát trần nhà, đầy ắp sách vở. Văn Bình dừng lại:
- Chào bạn Fu-Chun.
Đang cúi xuống quyển sách dày, Fu-Chun ngẩng đầu:
- Chào anh.
Văn Bình hỏi:
- Alen là thuộc viên tận tâm với chức vụ. Tôi đề nghị khen thưởng cho hắn. Từ đêm đến giờ, hắn tra khảo tôi quên cả ăn uống.
Giọng nói của Fu-Chun lạnh như tảng băng:
- Cám ơn nhã ý của anh. Tôi sẽ lưu ý đến đề nghị hợp thời này bằng cách ban cho Alen cái hân hạnh bắn phát súng thi ân vào sọ anh...
- Tôi không chết yểu như anh tưởng, vả lại anh không dám mó đến người tôi vì anh còn cần tôi sống để cung cấp tin tức về Lê-ô-nít.
Đổi giọng nghiêm nghị, Fu-Chun ra lệnh cho Alen:
- Mang hắn tới đó rồi đợi tôi.
Alen mở một cánh cửa khác. Đây là lối xuống hầm. Biệt thự này theo kiến trúc Pháp nên có hầm rượu khá rộng. Hầm được ngăn chia thành nhiều phòng nhỏ, bài trí đồ gỗ kiểu Tàu.
Cầu thang xuống hầm chạy ngoằn ngoèo và trơn trượt, khiến Văn Bình phải thận trọng mới khỏi té ngã. Cửa mở, chàng thấy Y-von. Nàng ngồi trên giường, tóc xõa rối bù, quầng mắt sâu hoắm như trải qua nhiều đêm không ngủ. Tuy vậy nàng vẫn đẹp. Nàng không đẹp tới mức thu hồn mọi người, nhưng ít ra cũng làm Văn Bình xao xuyến.
Thấy chàng, Y-von rú lên:
- Anh...
Trong khoảnh khắc, Văn Bình có cảm tưởng bầu trời đổ sập xuống đầu. Vì giữa cơn hoảng hốt, không kềm được xúc động, Y-von đã nói tiếng Việt. May thay chỉ có Alen. Hắn là người Âu, chắc không hiểu được ý nghĩa của tiếng thốt bất thần này...
Dầu sao hắn cũng ngạc nhiên khá lâu. Hắn nhìn hai người bằng cặp mắt soi mói. Lòng Văn Bình sôi cuộn một cảm giác kỳ lạ. Vào sinh, ra tử như thế này chỉ là chuyện quá thông thường đối với chàng, nhưng đối diện Y-von, người đàn bà sắp lìa trần vì bệnh ung thư ruột, chàng không ngăn được suy nghĩ vẩn vơ. Chàng thấy xót xa cho số kiếp "nước chảy hoa trôi" của nàng hơn bao giờ hết.
Nhờ kinh nghiệm của nhiều năm lăn lộn trong nghề, Văn Bình đã chế ngự được tình cảm của mình. Còn Y-von nàng, cứ trân trân ngó Văn Bình, nước mắt trào ướt cặp mắt đen và đẹp.
Fu-Chun xuất hiện. Hắn bước nhẹ nên cả Y-von lẫn Văn Bình đều không nghe tiếng. Giọt nước mắt của Y-von như ngọn gió mát thổi tan cơn nóng bốc cao hừng hực trong lòng Fu-Chun. Hắn nhếch mép một cách bí hiểm.
Văn Bình quay lại. Chỉ gò má sưng húp của chàng, Fu-Chun nói với Y-von:
- Nếu tôi không lầm, bà có cảm tình sâu đậm đối với ngưòi đàn ông này. Y tên gì, tôi không biết, và không cần biết. Tôi chỉ muốn biết một điều: cung cấp tin tửc về Lê-ô-nít. Người đàn ông này lần mò đến biệt thự của tôi tìm cách giải thoát cho bà. Lẽ ra tôi phải giết y để bảo vệ bí mật, song tôi lại nghĩ đến bà. Tính mạng y hoàn toàn tùy thuộc nơi bà, xin bà định liệu.
Văn Bình nói to:
- Đừng, đừng Nancy. Hắn đánh lừa đấy. Đừng cho hắn biết bí mật về Lê-ô-nít.
Chàng không được nói dứt lời. Đứng sau, Alen lại đánh trộm vào gáy chàng như hồi nãy. Văn Bình gục vào tường. Y-von thét lên trong sự kinh hoàng. Fu-Chun đỡ nàng ngồi:
- Thưa bà, không sao cả đâu. Chỉ 5, 10 phút là y tỉnh.
Y-von khóc tức tưởi:
- Khổ quá, sợ anh ấy chết mất.
Fu-Chun phì cười:
- Chạm nhẹ vào gáy không chết được đâu.
Bỗng đổi giọng, hắn hỏi gặng nàng:
- Tại sao bà lại soắn suýt với y như thế? Nếu tôi không lầm, y không phải là chồng bà. Chồng bà hiện ở Mani... Thôi, tôi hiểu rồi...
Y-von nín thinh. Sự lỡ lời của Fu-Chun chửng tỏ đối phương đã nắm được trong tay nhiều tài liệu về đời tư cô gái nuốt lửa Nancy. Nancy là một thiếu phụ đĩ tính. Nàng không dâm loạn như Hạ Cơ, nhưng cũng không thể sống gương mẫu suốt đời bên người đàn ông duy nhất. Theo hồ sơ ông Hoàng đưa cho nàng học thuộc, Nancy có hàng đống nhân tình, người nào cũng bảnh trai, người nào cũng chung sống một thời gian ngắn với nàng rồi bỏ. Vì vậy, Fu-Chun không lấy làm lạ khi thấy Y-von ứa nước mắt trước khuôn mặt sưng húp của Văn Bình.
Châm thuốc lá cho nàng hút, Fu-Chun dỗ dành:
- Bà muốn y được tự do không?
Thủ đoạn ngọt ngào của Fu-Chun gãi trúng yếu điểm của Y-von. Nàng yêu Văn Bình bằng mối tình lạ lùng. Lạ lùng vì chính nàng cũng không hiểu tại sao. Vì từ xưa đến nay nàng chưa hề yêu ai đắm đuối và mù quáng đến thế. Nếu cần chết cho chàng sống, nàng cũng không từ chối.
Y-von ngước đôi mắt đẫm lệ:
- Ông nói đùa hay thật?
Fu-Chun cưòi:
- Không lẽ một người đúng đắn, cầm đầu một tổ chức tình báo to lớn, lại nói đùa?
Y-von chụp lấy cơ hội:
- Ông vừa nói ông là thủ lãnh một tổ chức tình báo to lớn, vậy tổ chức của ông là của nước nào?
Fu-Chun cười nhạt;
- Bà hỏi làm gì vô ích. Để sau này, tự bà tìm hiểu lý thú hơn.
Alen đứng chống nạnh ở bục cửa. Dưới đất, Văn Bình vẫn nằm yên không động đậy. Fu-Chun ngoắt tay:
- Alen xem hắn tỉnh chưa?
Alen đáp:
- Thưa chưa. Từ nãy đến giờ mới được 5 phút. Lệ thường, cú atémi của tôi đánh vào gáy phải gây bất tỉnh ít nhất là 15 phút đồng hồ.
Fu-Chun quay ra nói với Y-von:
- Nghĩa là trong 10 phút nữa, người yêu của bà sẽ tỉnh dậy. Nhưng y sẽ không tỉnh dậy nữa. Vì tôi sẽ hạ thủ y ngay trong phòng này.
Y-von nghẹn ngào:
- Tôi van xin ông, ông đừng giết anh ấy. Ông đòi hỏi gì tôi cũng bằng lòng.
Fu-Chun, giọng mỉa mai:
- Bà yêu y đến thế kia ư?
Y-von vẫn khóc:
- Vâng. Tôi sẵn sàng làm theo lời ông. Đền lại...
- Đền lại, bà muốn yêu cầu tôi trả tự do cho người yêu của bà...
- Vâng, tôi chịu hy sinh hết.
- Bà hy sinh không đòi nửa triệu đô-la nữa?
Y-von đáp không cân nhắc:
- Vâng.
Fu-Chun nói chậm rãi:
- Thế mới biết là ái tình đáng giá thật! Tính mạng một người đàn ông được mua bằng 500 ngàn mỹ kim! Thưa bà, tôi hoạt động đã lâu mà chưa bao giờ được gặp một người đàn bà khó hiểu như bà. Lẽ ra, nguyên tắc an ninh nghề nghiệp không cho phép tôi thả y, vì dầu sao địa điểm này của tôi đã bị lộ. Song với nửa triệu đô-la tôi có thể tậu một tòa nhà khác. Vì vậy, tôi chấp thuận điều kiện của bà...Còn bà, chừng nào bà...
Y-von đáp liều:
- Nếu ông muốn, tôi sẵn sàng dẫn ông đi ngay.
- Ngay bây giờ?
- Cái đó tùy ông.
Fu-Chun ngoắt Alen ra ngoài, mặc Y-von một mình trong hầm với Văn Bình. Từ này đến giờ, Văn Bình đã nghe hết cuộc đối thoại giữa Fu-Chun và Y-von. Phát atémi của Alen đốp giữa gáy chàng nhưng không trúng yếu huyệt nên Văn Bình chỉ loạng choạng một lát.
Chàng toan vùng dậy quật ngã Fu-Chun, song phải nằm yên giả vờ mê man, vì thấy trong tay Alen có súng. Vả lại chàng cần tiếp tục giả vờ bất tỉnh để phăng thêm những bí mật chàng chưa biết về tổ chức của Fu-Chun.
Hơi thở ấm áp của Y-von phả vào mặt chàng. Một giọt nước mắt nóng hổi của nàng rơi trên má chàng. Đã lo lắng, chàng còn lo lắng thêm lên. Ông Hoàng đã tính kỹ trước khi dùng Y-von vào điệp vụ nguy hiểm này, nhưng lại quên xét một yếu tố bất ngờ: tình ái. Thường ngày, Y-von rất can đảm, rất bình tĩnh, ngay cả trước cái chết, tuy nhiên khi sa vào cạm bẫy yêu đương sự can đảm và bình tĩnh đáng khen ấy đã tiêu tan như làn khói trong cơn giông tố.
Y-von yêu chàng. Tình yêu của nàng bồng bột gấp trăm lần tình yêu của những thiếu phụ cùng lứa vì lẽ nàng biết nàng sắp chết. Nàng cần yêu tham lam để mai kia sang thế giới bên kia khỏi tiếc nuối và thèm thuồng. Chỉ cần kiên nhẫn thêm một vàị buổi nữa là Fu-Chun lọt vào tròng, và Y-von sẽ mang về cho ông Hoàng số tiền khổng lồ nửa triệu đô-la. Nàng biết thế mà vẫn đặt tình cảm lên trên lý trí, đặt sở thích cá nhân lên trên công tác quan trọng của tổ chức, mà kết quả có thể làm lệch cán cân lực lượng ở Viễn đông.
Chàng phải nín thở mới khỏi buông tiếng thở dài. Mắt chàng nhắm nghiền nhưng chàng vẫn nhìn thấy. Y-von luồn tay dưới gáy chàng, nâng đầu chàng lên, rồi nàng cúi xuống.
Văn Bình thản nhiên đón cái hôn đằm thắm của Y-von. Fu-Chun nhếch mép cười nham hiểm khi thấy hai người hôn nhau.
Một phút sau, hắn cất tiếng:
- Xin lỗi đã quấy rộn bà. Nhưng việc cần lắm xin bà biết cho. Tài liệu ấy, bà cất ở đâu?
- Tôi đã nói nhiều lần, ông quên ư? Tôi chỉ có thể trao tài liệu và dẫn ông đến Lê-ô-nít sau khi có đảm bảo chắc chắn là người yêu tôi được tự do..
Fu-Chun nói:
- Nhưng về phần tôi, tôi cũng cần đảm bảo. Vì bà có thể đánh lừa chúng tôi.
Y-von đáp:
- Tùy ông. Ông muốn tin hay không, tôi không dám vật nài.
Fu-Chun chắt Iưỡi:
- Vâng, tôi đành tin bà. Bây giờ tôi xin nói rõ điều kiện cho bà hiểu. Tôi sẽ mang bà và người này đi ngay. Bà sẽ đến một ngôi nhà khác, cũng trong phạm vi Hồng kông. Tối nay,bà dẫn chúng tôi đi lấy tài liệu. Dọc đường, tôi thả người yêu của bà xuống.
Y-von gật đầu ra vẻ đồng ý.
Co quắp trên đất, Văn Bình suy nghĩ miên man. Fu-Chun đứng quá xa, chàng không thể nắm được chân hắn để giật ngã. Nhưng rồi một ý tưởng khác lại nhú lên trong óc. Tốt hơn để nội vụ kéo dài một thời gian nữa xem sao. Nếu chàng phản công bây giờ có thể, Fu-Chun và Alen sẽ mất mạng và Y-von sẽ thoát thân, nhưng vị tất chàng biết được hết nội tình của địch.
Chàng bèn nằm im thin thít.
Mũi chàng thoáng ngửi một mùi thơm hắc đặc biệt. Mùi thuốc mê, một loại thuốc mê cực mạnh. Một chiếc khăn tẩm thuốc mê đậy đắp trên mũi chàng.
Lâu lắm, không được ngủ đẫy giấc, Văn Bình phải lợi dụng cơ hội bị đánh thuốc mê này để thỏa mãn thần mắt. Chàng chưa kịp nghĩ gì thêm thì một vừng sáng chói lọi đã tràn ngập óc chàng. Chàng có cảm tưởng rớt giữa nơi nổ bom nguyên tử. Một tiếng kêu dữ dội. Bom nổ. Một vừng sáng khổng lồ hình nấm cuồn cuộn từ mặt đất dâng lên không trung mờ mịt. Trong phút chốc vạn vật đều sáng quắc như bị chìm dưới ngọn đèn ngàn triệu nến....
Rồi tối sầm........Tối sầm.
Rồi tất cả tan thành hư vô.
Văn Bình mê man......
° ° °
Tỉnh dậy, Văn Bình thấy chàng đang ngồi trên bực cấp một tòa nhà đồ sộ.
Một linh cảm kỳ lạ bắt chàng nhìn thẳng.
Cách chàng 3 mét một chiếc xe hơi chở hàng màu đen loại Rờ-nô đang đậu. Cửa sau hé mở.
Bộ mặt mỹ lệ của Y-von ló ra ngoài. Dưới ánh đèn nhợt nhạt, chàng bắt gặp luồng mắt run rẩy và thiểu não của nàng.
Y-von không nói nửa lời. Cửa xe đóng lại thật nhanh. Rồi động cơ nổ ròn, chiếc Rờ-nô ảm đạm phóng vào đêm tối dày đặc.
Văn Bình đứng lên, thờ thẫn như người mẩt hồn. Phút này, chàng mới nhớ là Fu-Chun vừa trả lại tự do cho chàng do sự hy sinh của Y-von.
Từ bao năm nay, Văn Bình đã nổi tiếng có tinh thần hiệp sĩ. Chàng luôn luôn bênh vực kẻ yếu, dầu ở hoàn cảnh nào, dầu phải gánh chịu những hậu quả nào.
Không hiểu sao khi ấy chàng không nghĩ đến việc cứu Y-von. Phương chi Y-von đã mang tính mạng của nàng ra làm bảo đảm để cứu chàng. Lẽ ra chàng phải đâm bổ vào xe Rơ-nô, để kéo nàng khỏi xe, dầu phải lãnh trọn băng đạn.
Tuy đầu óc quay cuồng và gân cốt mỏi rừ, chàng vẫn còn nhớ chiếc khăn đẫm thuốc mê. Thì ra dưới áp lực của thuốc mê, chàng đã mềm hết ý chí tranh đấu. Và chàng đã nhìn Y-von nhòa dần trong bóng đêm, như thể nhìn người xa lạ.
Văn Bình luồn tay vào túi. May thay, gói Salem của chàng còn một điếu. Điếu thuốc cuối cùng này đã nhầu nát song nó vẫn có thể đem lại cho phổi chàng một chút sảng khoái.
Đã quen với Hồng kông ban đêm nên Văn Bình nhận ra ngay bin-đinh sừng sững sau lưng chàng là nơi có tiệm nhảy Metropole. Bầu trời tối đen và nặng nề, báo hiệu cơn giông và những trận mưa xối xả. Ánh đèn nê-ông múa nhẩy trước mắt chàng, như muôn ngàn cánh tay mềm mại giang rộng, ôm chặt lấy chàng,
Chép miệng, chàng quay gót vào bin-đinh.
Thang máy từ từ rút lên. Văn Bình chợt nhớ không có tiền. Thấy túi cồm cộm, chàng ngẫm nghĩ giây lâu rồi lôi ra một cái gói hình vuông.
Chàng suýt thốt lên một tiếng kinh ngạc. Cái gói đựng toàn giấy bạc. Và toàn là mỹ kim bằng giấy 20 đồng mới toanh. Fu-Chun nghĩ đến chàng chu đáo.
Chàng bỗng khựng người. Mảnh gương gắn trong thang máy vừa phản chiếu khuôn mặt chàng với một bên má sưng vù. Từ rạng đông đến gần xế trưa, Alen đã tra khảo chàng tàn nhẫn. Chàng không rõ bị đánh khi nào và đánh như thế nào, vì chàng đã bất tỉnh. Chàng chỉ biết là sau khi thức dậy toàn thân ê ẩm. Quần áo của chàng bê bết bùn và máu sau nhiều giờ vật lộn và vùng vẫy trên mặt đất bẩn thỉu. Nhưng giờ đây chàng không còn thấy vết tích bẩn thỉu nào nữa. Bộ y phục chàng đang mặc không phải là do chàng may. Nó được cắt bằng hàng tê-ry len mỏng rất đẹp. Mầu xanh nhạt của áo vét-tông hòa hợp với cái cà-vạt nuớc biển và sơ-mi ni-lông trắng.
Những việc xảy ra đêm qua hiện trong trí óc chàng đậm nét và chầm chậm như cuốn phim quay chậm. Khi chàng rời khách sạn Pen trời đã gần sáng. Lủng lẳng trên tay chiếc va-li đựng máy siên tần dùng để liên lạc trực tiếp với ông Hoàng dưới tiềm thủy đĩnh, Văn Bình thuê ca-nô sang bên Hồng Kông. Chàng chọn một nhà ngủ cũ kỹ của người Trung Hoa, thuê phòng, cất máy, rồi lái chiếc Pre một chữ feet đánh cắp, bon bon một mạch đi Aberdeen.
Chàng mặc quần tím, áo bỏ ngoài màu xám. Như vậy nghĩa là Fu-Chun đã cho chàng mượn bộ âu phục xanh nhạt diêm dúa này. Fu-Chun may cho chàng thì đúng hơn, vì thân hình chàng bề thế hơn hắn: vả lại chỉ liếc qua, chàng đã biết là thợ may rất khéo, đúng theo ni tấc của chàng. Hồng kông là nơi may quần áo dễ dàng nên chàng không lấy làm lạ. Lệ thường một com-lê có thể được trao cho du khách, trong vòng từ sáng đển chiều.
Thật ra, chẳng phải vì cảm tình mà Fu-Chun chịu tốn tiền. Chẳng qua vì tài liệu. Chẳng qua vì Y-von. Nàng đã hy sinh vì chàng. Nàng tự biết sắp từ giã cõi đời, nên nàng quyết cứu chàng sống, Nàng sẽ sang thế giới bên kia với lòng tin Văn Bình yêu nàng.
Không biết chừng nào Y-von sẽ bị giết, nhưng chắc chắn nàng sẽ khó qua khỏi đêm nay. Chàng mường tượng đến chiếc Rờ-nô chạy ngoằn ngoèo trên đường phố nhỏ hẹp rồi dừng lại.
Ngồi cạnh Fu-Chun thúc giục:
- Tài liệu đâu, thưa bà?
Dĩ nhiên nàng lắc đầu. Vì lẽ giản dị nàng làm gì có tài liệu mà nộp.
Văn Bình bịt tai, không muốn nghe thêm tiếng nói huyền bí vừa cất lên trong thang máy: tiếng kêu ám ảnh của người thiếu phụ mắc bệnh ung thư ruột.
May thay, thang mảy dừng lại ở tầng có vũ trường Metro, một trong số các vũ trường thanh lịch nhất đảo Hồng kông vốn là thiên đường của những người ít ngủ.
Ít nhất 50 hộp đêm mở cửa đến hai giờ sáng. Đó là giờ đóng cửa chính thức. Con số những hộp đêm thức suốt đêm gia tăng vùn vụt.
Vũ trường ở đâu cũng thấy, hơn chục ngàn vũ nữ đăng ký và hàng ngàn vũ nữ làm... lậu khác.
Xương thịt mỏi mệt thì ghé các tiệm tẩm quất bên trong có sẵn những cô gái đầy đặn, phục sức khêu gợi. Lại có nhũng trung tâm đấm bóp đặc biệt với các thú vui không ghi trong chương trình. Và nhất là rạp xi-nê con heo đầy rẫy khắp hang cùng ngõ hẻm...
Hồng Kông nổi tiếng trên thế giới, chẳng phải do vị trí chiến lược của nó sát nách Hoa lục, hoặc do chế độ hải cảng tự do, hàng hóa nhập cảng miễn thuế.
Hồng Kông nổi tiếng vì vẻ đẹp thiên nhiên, 36 bãi biển nên thơ với những cái tên dễ nhớ như vụng Giữa, vụng Nam, vụng Nước sâu, vụng Nước Trong, Repulse, Shek-o..., đỉnh núi Peak nguy nga, lên trên con người cảm thấy lâng lâng như rũ hết nợ đời, hòn Vọng phu ở Cửu Long, những nhà hàng nổi ở Aberdeen mà thực khách tự chọn đồ biển trao cho đầu bếp, và khu vườn, ngôi đền trắng bảy tầng kỳ lạ của ông tỉ phủ dầu cù là Con Cọp 1.
Hồng Kông cũng nổi tiếng vì vẻ đẹp cùa phái nữ. Khắp Viễn đông, vương tôn công tử đều trầm trồ ca ngợi người đẹp cảng Thơm.
Tiệm nhảy Metro được coi là nơi tập trung nhiều người đẹp nhất của xã hội ăn chơi Hồng Kông. Sàn nhảy được bày biện một cách kỳ khôi. Dường như chủ nhân muốn du khách lưu ý đến sự kỳ khôi ấy để mất bình tĩnh trong việc tiêu tiền. Những màu sắc óng ánh lân tinh nổi bật khắp nơi, tạo cho vũ trường một bầu không khí hư huyễn và thần tiên. Từng cặp, từng cặp trai gái ôm cứng nhau đú đởn theo nhịp tăng-gô chầm chậm. Một anh bồi lễ phép mời chàng tới một cái bàn trống ở góc.
Không khí huyền huyền ảo ảo của vũ trường làm chàng ngây ngất mặc dầu chàng đã quá quen thế giới đèn mầu. Lưu lạc đã nhiều, chàng thấy các vũ trường trên trái đất đều giống nhau như giọt nước, giống từ những ngọn đèn lù mù, giống đến đạo binh gái nhảy mặc đồ mỏng dính sát, trang điểm khêu gợi và sỗ sàng.
Văn Bình tương tư huýt-ky hơn lúc nào hết. Chàng ngó quanh quất định gọi bồi thì một phổ ky người Tàu đến nghiêng đầu chào và lễ phép đưa cho chàng một tấm giấy.
- Mời ông chọn.
Tưởng chọn thức ăn, Văn Bình toan từ chối. Tuy chưa ăn gì chàng vẫn thấy no ứ. Nhưng đến khi mở ra, chàng giật mình. Vì đây không phải thực đơn, mà là danh sách "kỹ nữ" của tiệm nhảy.
Văn Bình chỉ mới nghe danh chứ chưa ghé lần nào nên chưa am hiểu những tập quán của tiệm nhảy sang trọng này. Bản danh sách trong tay Văn Bình ghi một hàng dài toàn những tên thật đẹp, hoặc Tầu hoặc lai Tây phương. Nhẩn nha, Văn Bình đếm được hơn 60 tên.
Dưới mỗi trang, chàng đọc thấy một giòng chữ đỏ, yêu cầu khách thưởng hoa muốn chọn người đẹp nào thì lấy bút chì viết chữ V vào cạnh tên người ấy. Văn Bình lẩm nhẩm trong miệng SiuWo, Tan-li-Min, Suzy Kim, Bét-ty Hong... Chà, tên nào cũng êm tai. Văn Bình băn khoăn chưa định chọn ai.
Chàng bèn ngẩng đầu:
- Bét-ty Hong? Tôi chọn em này.
Gã bồi đáp cung kính:
- Dạ, mời ông đợi 2 phút.
Hắn quay gót lẩn vào đám đông. Văn Bình hơi bực mình vì điều đáng nhớ nhất chàng lại quên lửng. Chàng vào đây dĩ nhiên để giải sầu trong khoảnh khắc, song cách giải sầu cố hữu của chàng là uống huýt-ky hơn là ôm một cô gái lạ mặt rún rẩy trên sàn gỗ bóng loáng, trơn như thoa mỡ.
Văn Bình sửa soạn gọi chai huýt-ky uống cho đỡ thèm thì bồi bưng nước trà lại.
Mùi nước trà làm chàng lợm giọng và nối vẩy ốc đầy người, sực nghĩ ra một điều quan trọng. Metro là một trong những tiệm nhảy cấm uống rượu mạnh. Khách vào đây dầu muốn hay không đều là đệ tử trung thành của nước trà.
Chao ôi! Nếu là nước ngọt, Văn Bình còn ráng thưởng thức, chứ là nước trà thì không bao giờ... Chàng vốn ghét cay, ghét đắng nước trà, dầu khi xua chàng uống tì tì sau những buổi hầu trà phụ thân, dầu là "trảm mã trà" "mỹ nữ trà", hoặc trà thượng hảo hạng hái ướp trên những đỉnh núi phủ tuyết thuộc tây bắc Trung quốc.
Văn Bình xô ghế, rục rịch đứng dậy. Nếu biết sự thể này chàng đã không đút đầu vào thang máy.
Chàng toan vẫy bồi trả tiền thì một mãnh lực ghê gớm bắt chàng nhìn phía trước. Một thiếu phụ tuyệt đẹp nũng nịu cười với chàng. Nàng liền chìa tay cho chàng nắm, rồi ngoan ngoãn ngồi ở phía đối diện. Thiếu phụ trạc độ 25 là cùng. Da trắng như ngó sen, mái tóc kiểu mới chải bồng, làm nổi bật khuôn mặt trái soan, với sống mũi cao và thẳng, cái miệng "hoa anh đào" làn môi hồng, hàm răng hạt lựu, đôi mắt đơn phụng quyến rũ, như thể là công trình của nhà điêu khắc hữu danh. Dáng đi và khuôn mặt đã đẹp, thân hình nàng còn đẹp hơn. Trông nàng, Văn Bình có cảm tưởng nàng là Nancy Kwan, nữ diễn viên màn ảnh thủ vai Suzy Woong cô gái giang hồ mê một họa sĩ Tây phương ở Hồng Kông.
Trong phim "Tiểu thế giới của nàng Suzy Woong" Kwan tiết ra một hấp lực siêu phàm. Đã đành hấp lực này do nàng đẹp tuyệt vời, nhưng cũng do cái nhìn, cái rún rẩy ma quái cửa nàng chứa sẵn dòng điện mấy chục ngàn vôn. Tuy vậy, nếu đứng cạnh thiếu phụ này, minh tinh Kwan còn thua, thua xa....
Thiếu phụ ỏn ẻn:
- Em hân hạnh quen ông.
Trời! Giọng nói của nàng mới ngọt làm sao, thơm làm sao! Văn Bình quên hết mọi việc. Chàng không còn nhớ chàng là Z.28. Cho nên chàng không còn nhớ Y-von, người đàn bà sắp chết vì bệnh ung thư ruột khi ấy đang xót xa nghĩ đến chàng.
° ° °
Khi ấy nếu Văn Bình có giác quan thứ sáu thần thông chàng sẽ nghe rõ nhịp thở hồi hộp của Y-von.
Chiếc Rờ-nô đen sì đang phóng nhanh bỗng quẹo sang trái rồi tấp vào lề. Ngồi ở băng sau, Y-von buồn rã rượi. 10 phút trước, Văn Bình được thả xuống một con đường gần bin-đinh Métro. Nàng cam kết với Fu-Chun là sau khi chàng được phóng thích nàng sẽ dẫn hắn đến nơi giấu tài liệu.
Vì yêu chàng Y-von đã hứa ẩu. Nàng không có tài liệu đáng giá nào cả. Khi trước, nàng có thể phỉnh gạt Fu-Chun, nhưng đến bây giờ thì hết. Bị nàng lừa bịp Fu-Chun không thể xử nhũn với nàng nữa.
Xe Rờ-nô vừa dừng thì Fu-Chun mở cửa thót lên. Chưa yên vị hắn đã hỏi nàng:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Hắn cố tình nhấn mạnh hai tiếng "chúng ta". Y- von định mắng tát vào mặt hắn, nhưng nghĩ đến Văn Bình chưa ra khỏi khu vực Metro nàng đành kềm hãm cơn giận. Nàng đáp:
- Ông muốn đưa tôi đi đâu tùy ý.
Giọng Fu-Chun đượm vẻ khác thường:
- Ô kìa, tại sao bà hứa dẫn chúng tôi đến chỗ cất tài liệu?
Y-von nghiêm mặt:
- Tôi không thể đích thân dẫn các ông đến đó. Người yêu của tôi vừa duợc thả, việc làm đầu tiên của chàng phải là báo tin cho Lê-ô-nít. Và thế nào Lê-ô-nít cũng tìm cách cứu tôi hoặc là hạ sát tôi để bảo vệ bí mật. Vì vậy, các ông hãy chở tôi về một nơi an toàn. Đến nơi, tôi sẽ chỉ địa điểm cho nhân viên của ông đi lấy tài liệu.
Fu-Chun chõ miệng ra phía trước nói thổ âm với tài xế. Y-von giỏi tiếng Tàu, song nàng không hiểu Fu-Chun nói gì. Có lẽ hắn dùng tiếng lóng của dân anh chị Thượng hải, pha trộn thổ âm một miền núi Tây Bắc.
Xe hơi lại phóng bon bon. Fu-Chun trầm ngâm với điếu thuốc lá. Alen ngồi bên, không thốt nửa lời. Y-von nghe tiếng động cơ rú mạnh, và tiếng ken két ở hộp số, nên đoán già xe hơi lên giốc.
Rồi tiếng máy tắt ngúm. Y-von được dìu xuống một khu vườn tối om. Lập lòe dưới ánh đèn bấm, Y-von thấy trước mặt một ngôi nhà quét vôi trắng, khuất sau những cây cổ thụ to lớn, cành lá rườm rà. Y-von không thể lầm, đây là một trong nhiều tòa nhà mát nàng thường thấy trên sườn núi, nhìn ra ngoài khơi hữu tình Aberdeen.
Khác với biệt thự trước, bên trong biệt thự này không được trang trí gì hết. Mùi hôi mốc xông lên, Y-von phải bịt mũi để khỏi buồn nôn. Đạo binh muỗi đói bay vo ve hợp tấu điệu nhạc dấm dẳn và bực bội. Ngọn đèn duy nhất trong phòng được thắp sáng. Đó là một cây bạch lạp, thứ bạch lạp thường đặt trên quan tài tín đồ đạo Thiên chúa.
Y-von không theo đạo nào nên nàng không có quan niệm rõ rệt về cuộc sống của linh hồn ở bên kia thế giới. Thỉnh thoảng nàng cầu kinh công giáo. Đôi khi nàng quỳ gối hàng giờ trên tấm chiếu cạp điều trải trước tòa sen thơm ngát hương trầm, nhắm mắt nghe tiếng mõ đều đều và tiếng tụng kinh sám hối. Tâm trạng của nàng là tâm trạng bấn loạn của người mắc bệnh nan y, khoán trắng cho thần linh để trốn tránh cái chết, song lại không hề tôn thờ một tín ngưỡng riêng biệt. Nàng muốn gia nhập nhiều tôn giáo cùng một lúc với tin tưởng nàng sẽ được che chở mạnh mẽ hơn, đắc lực hơn.
Miệng Y-von bật ra tiếng ngắn:
- A men!
Fu-Chun hỏi:
- Bà nói gì?
Nàng đáp:
- Không.
Alen xen vào:
- Bà ấy niệm Amen.
Fu-Chun phì cười:
- Chúng tôi làm gì mà bà phải cầu kinh? Đến nơi rồi đấy. Chờ nòng ruột quá! Bà giấu tài liệu ở đâu?
Y-von đáp thẳng một mạch:
- Tại phòng tôi, trong khách sạn Pen, cất dưới đế cây đèn đêm bằng đồng, đặt trên bàn phấn, cạnh giường ngủ.
Fu-Chun lừ mắt ra hiệu cho Alen. Chẳng nói chẳng rằng, Alen lùi lũi ra xe. Tiếng động cơ lại nổi lên rồi loãng dần trong màn sương đêm dầy đặc.
Y-von quay lại. Nàng thoáng gặp cặp mắt sâu thẳm của á xẩm. Á xẩm vừa bưng rượu vào cho Fu- Chun. Đẩy chai rượu về phía Y-von hắn mời:
- Bà dùng một hớp?
Y-von lắc đầu:
- Cám ơn ông, tôi không khát.
Fu-Chun nhẹ nhàng bước ra vườn. Trong phòng, chỉ còn lại Y-von và á xẩm. Ánh nến trắng leo lét hắt bóng hai người đàn bà lên tường, dài ngoằng và chập chờn như bóng ma ngoài nghĩa địa.
Lòng Y-von lạnh buốt. Nàng hình dung bộ mặt chưng hửng của Fu-Chun lát nữa khi biết bị lừa. Chắc chắn hắn sẽ giết nàng. Biết nàng đã mất cảm giác, hắn sẽ không tra tấn, hắn sẽ bắt nàng chết từ từ, hàng ngày có khi hàng tuần mới được chết.
Nàng đã nghe nói nhiều đến mánh khóe giết người tàn bạo của các sở mật vụ. Nạn nhân bị nhốt dưới hầm kín với lũ kiến dói, tay chân trói chặt. Đàn kiến lửa tí hon chỉ cần một ngày một đêm là rỉa chết nạn nhân. Hoặc người ta thả vào xà-lim một toán ong bò vẽ. Hoặc nạn nhân bị bỏ đói trong cái hòm đã đóng cá kiên cố. Nếu là quan tài kín mít thì nạn nhân chết ngạt và thoát khỏi nợ đời, đằng này, người ta lại độc ác khoan lỗ trên mặt ván cho không khí lọt vào. Nạn nhân hấp hối một, hai tuần lễ dài dằng dặc rồi mới tắt thở.
Y-von sắp vĩnh biệt cõi đời. Tuy nhiên, nàng muốn chết trong trạng thái bình thản, có người thân ngồi bên âu yếm hôn trán và vuốt mắt cho nàng..
Ngọn bạch lạp hiu hắt trên cái bàn sơn đen kê trước mặt gây cho Y-von ấn tượng đó là ánh sáng le lói được thắp trên quan tài của nàng. Lát nữa, Fu-Chun sẽ ra lệnh hạ sát. Và nàng sẽ chết.
Y-von rú lên rồi bưng mặt.
Á xẩm chạy lại:
- Bà kêu gì thế?
Y-von hổn hển:
- Sợ lắm. Tôi sợ lắm.
Á xẩm cười an ủi:
- Có gì mà sợ, thưa bà?
Bồ hôi ướt đầm đìa áo trong, áo ngoài, Y-von chỉ khay rượu:
- Tôi xin một hớp.
Á xẩm hiểu ý, rót cho nàng một ly đầy ắp. Y-von uống cạn một hơi. Men rượu hừng cháy làm nàng mường tượng đến Văn Bình. Giờ này, chàng đã thoát khỏi vòng vây của Fu-Chun.
Chuông điện thoại reo vang. Tiếng chuông lanh lảnh giữa khuya thanh vắng biến thành muôn ngàn mũi kim nhọn hoắt đâm thủng ruột nàng. Nàng ôm bụng nhăn nhó.
Nàng đã biết tiếng chuông của ai. Đột nhiên nàng run bắn. Nàng linh tính giờ tận số của nàng đã tới.
Trong cơn hoảng hốt, Y -von vụt dậy. Á xẩm đang rót thêm rượu mời nàng. Cái cán ngà của khẩu súng lục xinh xẻo nhô khỏi mép túi quần bó ống của á xẩm.
Một ý nghĩ quái gở bùng trong óc, Y-von giằng Iấy chai huýt-ky còn đầy và giáng thật mạnh vào đầu á xẩm. Không hiểu sao, Y-von lại có sức khỏe phi thường. Nàng hành động nhanh nhẹn và gọn gàng như thể đã được huấn luyện thành thục về môn ẩu đả tại quán rượu.
Bị cái chai vào sọ, á xẩm ngã khuỵu. Như người điên, Y-von chặn một chân lên ngực á xẩm. Nàng vồ khẩu súng, loay hoay rút ra, nhưng trong giây phút cuối cùng trước khi bất tỉnh á xẩm đã vô tình lăn tròn một vòng. Khẩu súng rớt xuống nền gạch, kêu choang.
Y-von nhoài theo, chộp lấy. Nhưng Fu-Chun đã hiện ra giữa khung cửa. Hồn phi phách tán, Y-von quay ngược mũi súng vào tim, bóp cò luôn 2 phát.
Đoàng...
Phát thứ hai chưa kịp nổ thì một tiếng đoàng lớn đã nổ trước.
Đoàng... đoàng...
Y-von gục trong vũng máu đỏ lòm......
1. Nhà tỉ phú này là Aw boon Haw, tạ thế năm 1954. Khu vườn của ông được tặng lại cho Nhà nước sau khi ông mất. Ông cũng xây cất một khu vườn đầy kỳ hoa dị thảo tương tự như ở Tân gia Ba.
Z.28 Bí Mật Hồng Kông Z.28 Bí Mật Hồng Kông - Người Thứ Tám Z.28 Bí Mật Hồng Kông