Chương 7
ột buổi tối tôi đi dự sinh nhật một người bạn. Đấy là nơi tôi chọn để gặp K70 để trao báo cáo khi hộp thư chết của chúng tôi gây cảm giác không an toàn.
Khi tôi rời nhà bạn tôi về đã khá muộn. Tôi vừa bước vào xe thì một bàn tay cứng như thép đã bịt chặt lấy miệng tôi. Một giọng nói trầm trầm bên tai tôi:
- Cô đừng kêu. Chúng tôi không làm gì cô đâu. Bây giờ thì xin mời cô ngồi sang ghế bên cạnh.
Cùng lúc đó, có một gã khác mở cửa và ngồi vào chiếc ghế ở tay lái. Gã mở máy và phóng đi. Tôi chợt cảm thấy ngạt thở và buồn nôn vì bàn tay to két mùi thuốc lá.
Khi xe chạy trên con đường ra ngoại ô thì gã ngồi sau rời bàn tay khỏi miệng tôi.
- Các ông là ai? Các ông định làm gì tôi?
- Chúng tôi xin lỗi vì đã làm cô sợ hãi. Chúng tôi không làm gì ảnh hưởng đến cô cả. Vừa nãy khi bước vào xe, tôi làm một hành động thô bạo với cô, vì tôi không muốn những người khác biết được cuộc gặp gỡ bí mật này của chúng ta.
- Nhưng các ông muốn gì ở tôi? - Tôi hỏi như gắt.
- Cô cứ bình tĩnh. Chúng ta sẽ nói chuyện kỹ với nhau chừng hai mươi phút sau.
Tôi ngồi im lặng. Hai tên bắt cóc tôi là người nước ngoài. Chúng là ai? Tôi tự đặt câu hỏi. Liệu lúc tôi trao báo cáo cho K70 trong bữa tiệc sinh nhật trong phòng khách của gia đình bạn tôi, chúng có biết không? Chắc chắn là không, tôi tự khẳng định. Thú thật, tôi không hề mảy may lo sợ điều gì xảy ra với tôi. Tôi chủ động chờ đón mọi điều. Qua thái độ của hai tên đó, tôi khẳng định chúng không phải là bọn tống tiền, cũng không phải bọn bắt cóc phụ nữ để hãm hiếp. Tôi tin chúng là người của một tổ chức chính trị nào đó.
Khi xe chạy vào con đường nhỏ giữa hai đồng cỏ lớn, thì tên ngồi sau đưa tôi chiếc kính đen thay cho băng bịt mắt và nói:
- Rất tiếc chúng tôi có một yêu cầu không lịch sự lắm đối với cô.
Tôi cầm chiếc kính đen và đeo vào ngay. Tôi mở ví lấy thuốc hút và ngả đầu vào thành ghế. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng tôi biết xe chạy rất vòng vèo. Một lát sau, xe chạy vào một con đường hơi xóc. Có lẽ sắp đến.
Khi xe dừng lại, tôi nghe có tiếng hỏi:
- Ô kê?
- Ô kê! - Gã ngồi sau tôi bước ra ngoài và trả lời.
Gã mở cửa cho tôi, khẽ nói:
- Xin mời cô. Chúng ta đã tới nơi.
- Tôi có thể bỏ cái kính này ra được chứ?
- Cô chờ cho ít phút nữa - Gã nói và nắm lấy bàn tay tôi dắt đi. Hắn dẫn tôi vào một phòng khách khá rộng, có cả giường ngủ. Nó giống như phòng của khách sạn.
- Cô muốn uống gì nhỉ?
- Cho tôi một ly nước cam lạnh.
Hắn đứng dậy đi sang buồng bên cạnh. Một lát sau, hắn mang tới cho tôi ly nước.
- Hình như các ông có nhã ý mời tôi đến đây nghỉ mát chăng? - Tôi nói và cười khẩy.
Hắn bật cười:
- Chúng tôi không dám giữ cô quá lâu. Tối mai chúng tôi sẽ trả cô về nhà. Cô uống nước đi. Chúng tôi muốn nói chuyện với cô. Cô có mệt lắm không?
- Cám ơn sự quan tâm của ông.
- Ô, chúng tôi phải cám ơn cô. Và xin lỗi cô một chút.
Hắn nói và đứng dậy đi sang phòng bên cạnh. Chừng năm phút sau, một gã đàn ông chừng năm mươi tuổi bước vào.
- Giới thiệu với ông Bônđốpxki - Kẻ bắt cóc tôi mỉm cười nói - Đây là cô Phụng. Còn giới thiệu với cô Phụng, ông Bônđốpxki, sếp của tôi.
- Rất hân hạnh được gặp cô - Bônđốpxki nói với tôi bằng tiếng Việt. Một giọng tiếng Việt hết sức chuẩn và nhẹ.
- Xin hân hạnh - Tôi bắt tay Bônđốpxki và nói - Tôi lấy làm ngạc nhiên vì giọng phát âm tiếng Việt tài tình của ông.
- Cô quá khen. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì tôi học tiếng Việt và công tác ở Việt Nam năm năm.
- Thế nghĩa là... - Tôi bỏ lửng câu nói và nhếch miệng cười.
-...
- Vậy ông muốn gì ở tôi?
- Trước hết tôi muốn nói với cô vài điều. Chúng tôi là những người đấu tranh cho hòa bình và lợi ích của phe xã hội chủ nghĩa. Chúng tôi là những người bạn thân thiết và tin cậy của chính phủ và nhân dân Việt Nam. Ở Mỹ, chúng tôi có một hệ thống bí mật được thành lập và hoạt động trong cả 50 bang. Thành viên của chúng tôi không chỉ là những người Nga, mà cả những người Mỹ tiến bộ, người Trung Quốc, và những người khác nhau mang quốc tịch Mỹ. Qua tìm hiểu cộng đồng người Việt ở đây, chúng tôi thấy cô là một người Việt Nam chân chính và có một quan hệ rộng với một số nhân vật người Mỹ quan trọng và có quan hệ với những tên lãnh đạo của tổ chức người Việt Nam chống cộng. Chúng tôi có cả nhiệm vụ giúp chính phủ Việt Nam tìm hiểu chính sách của Mỹ đối với Việt Nam và với phe xã hội chủ nghĩa...
- Như vậy tôi đã hiểu các ông - Tôi ngắt lời Bônđốpxki - Nhưng các ông nên đi thẳng vào vấn đề. Tôi nghĩ, thời gian không có nhiều đâu.
- Chúng tôi muốn cô hợp tác bí mật với tổ chức của chúng tôi.
- Tại sao các ông lại đặt vấn đề đó ra với tôi? Các ông đã hiểu gì ở tôi?
- Chúng tôi biết cô là một người Việt yêu nước.
- Tất cả những người Việt Nam đều yêu Tổ quốc của họ - Tôi nói và khẽ bật cười.
- Nhưng mỗi người yêu Tổ quốc của họ bằng một cách riêng.
- Nghĩa là hợp tác với các ông là một cách riêng của tôi?
- Chúng tôi nghĩ như vậy.
- Nhưng nếu tôi không nhận lời?
- Đó là quyền của cô.
- Nhưng nếu tôi tố cáo các ông?
- Như thế nghĩa là cô chống lại sự nghiệp hòa bình. Chúng tôi sẽ coi cô là kẻ phản bội.
- Phản bội à? Phản bội lại ai?
- Phe xã hội chủ nghĩa.
Tôi phá lên cười. Vừa cười tôi vừa quan sát thái độ của Bônđốpxki.
- Nhưng các ông nên nhớ rằng: sau khi tôi tố cáo các ông, các ông sẽ bị Cục Điều tra Liên bang tóm cổ. Các ông không làm gì được tôi đâu.
- Mọi chuyện không dễ dàng đến thế. Chúng tôi luôn luôn ở sát cô.
- Và như thế Cục Điều tra Liên bang càng dễ dàng phát hiện các ông hơn.
Bônđốpxki nhún vai im lặng. Gã rót rượu vào cốc. Tôi châm một điếu thuốc và ngả người ra thành ghế. Trông tôi lúc đó thật thanh thản, nhưng thực ra trong óc tôi đang phải trả lời một câu hỏi khó, Bônđốpxki là ai? Sự hiểu biết và linh cảm cho tôi kết luận rằng: hắn là CIA trá hình chơi trò nghiệp vụ để tìm hiểu tôi, hoặc được bọn Thoại thuê diễn vở này. Chắc chắn không phải là một tổ chức tình báo Liên Xô.
- Cô quen biết Kenđơ chứ? - Hắn hỏi sau một thời gian im lặng.
- Sao lại không? Đó là một ân nhân, một người bạn của tôi từ hồi ở Sài Gòn. Hóa ra ông cũng để ý đến quan hệ của tôi.
- Có chứ, vì Kenđơ là một nhân vật đặc biệt. Cô có thấy thế không?
- Tôi chưa hiểu chữ “đặc biệt” ông dùng ở đây. Tôi thấy ông ấy là một người rất thông minh và một nhà báo khá nổi tiếng.
- Còn gì nữa? - Bônđốpxki hỏi.
- Một người đàn ông thật đáng mặt, nhưng ít quan hệ với đàn bà.
Bônđốpxki phá lên cười.
- Ngoài những điều đó ra - Bônđốpxki chợt nghiêm nét mặt - Hắn là kẻ chống cộng.
- Thế mà ông gọi là đặc biệt ư? Trên mặt đất này có khoảng một nửa dân số chống cộng. Tôi là một trong số đó.
- Hừ, nhưng Kenđơ là sĩ quan CIA.
- CIA? - Tôi giả bộ kêu lên - Tôi không nghĩ thế. Vả lại, CIA cũng là một nghề mà thôi.
- Kenđơ đã thông qua cô để tìm hiểu những kẻ chống đối trong cộng đồng người Việt. Những người đó được gọi là “cộng sản nằm vùng”.
- Tôi không hề nghĩ như ông. Còn việc tôi tìm hiểu cộng đồng của tôi đó là lẽ thường tình, đó là trách nhiệm của bất kỳ người Việt nào. Và, tôi muốn viết một cuốn sách về họ. Ông biết đấy, họ là những con người khổ đau.
- Tại sao đến giờ cô chưa lập gia đình? Tôi rất xin lỗi cô khi hỏi điều riêng tư này của cô.
- Đúng, đó là chuyện riêng tư. Nhưng chuyện này là chuyện hết sức phức tạp. Chính tôi cũng thấy khó giải thích cho chính mình.
- Có phải người đàn ông lý tưởng của cô đang ở Việt Nam không?
- Mối tình đầu của tôi bắt đầu từ khi tôi còn đang học năm thứ nhất đại học. Nhưng sau đó thì mỗi người một ngả.
- Anh ấy đi đâu?
- Đi lính. Và tôi cũng đi lính.
- Họ bắt cô đi à?
- Tôi xung phong. Đó là chuyện quá ư bình thường ở Việt Nam trong chiến tranh. Và sau đó căm thù chiến tranh, tôi chạy xuống Sài Gòn.
- Ra thế, ra thế - Bônđốpxki gật gật đầu - Tôi không biết điều đó.
- Kenđơ đã đón nhận tôi từ đó. Và sắp xếp cuộc sống cho tôi.
- Có lẽ tôi mệt rồi - Bônđốpxki nói và nhìn đồng hồ - Tối nay cô nghỉ lại đây. Cô yên tâm, không có ai quấy rầy cô đâu, kể cả một con muỗi.
- Các ông vẫn tiếp tục giam giữ tôi à?
- Không đâu, xin cô đừng nghĩ thế. Tối mai chúng tôi sẽ đưa cô về nhà. Chúng tôi không giữ cô quá hai bốn tiếng đồng hồ đâu. Chúc cô ngủ ngon.
Tôi tắt đèn và nằm xuống. Nhưng tôi không ngủ được. Tôi không biết ngôi nhà tôi đang ở là thuộc khu vực nào. Nhưng có lẽ là xa khu phố ồn ào. Hầu như tôi không nghe thấy tiếng xe hơi. Chỉ có sự im ắng bao trùm.
Cho đến lúc đó tôi khẳng định Bônđốpxki là cái bẫy của CIA giương lên để thử tôi. Có thể tôi đã sơ hở một điều gì đó trong hoạt động của mình. Có thể chúng muốn kiểm tra tôi lần cuối cùng để dùng tôi vào những công việc cụ thể hơn và có ích hơn cho chúng.
Tôi hoàn toàn tin tưởng vào những việc đã làm. Chỉ trừ khâu liên lạc của tôi và đầu mối trung gian K70 có thể có điều gì sơ suất chăng. Tôi nằm im trong bóng tối và kiểm tra lại cụ thể bằng trí nhớ khá tốt của tôi về những lần chuyển giao tài liệu qua hộp thư chết và những buổi tiếp xúc trực tiếp trá hình. Chúng tôi xây dựng nhiều hộp thư chết và khoảng thời gian chuyển giao tài liệu giữa hai lần qua một hộp thư chết khá lâu, có thể tránh được sự chú ý của địch và dù có theo dõi thì chúng cũng không thể nghi ngờ được.
Sáng hôm sau, chúng dọn bữa sáng ngay tại phòng tôi ngủ. Bônđốpxki ngồi ăn sáng và sau đó uống cà phê cùng tôi. Hắn nói chuyện với tôi về Việt Nam. Hắn có một khối lượng kiến thức mọi mặt về Việt Nam thật tuyệt vời. Tôi không hề thấy hắn phải ngắc ngứ trong khi dùng các thuật ngữ khó của ngôn ngữ Việt trong những vấn đề hắn đề cập tới.
Cuối buổi nói chuyện, Bônđốpxki trở lại vấn đề hắn đã nói với tôi tối hôm trước. Tôi cười và nói:
- Rất tiếc là tôi và các ông đã không gặp nhau ở điểm này. Nếu tôi hợp tác với các ông, tôi sẽ là người phản bội lại cộng đồng của tôi ở đây.
- Cô có nghĩ là các hoạt động chống cộng của cộng đồng cô tại Mỹ là chống lại lợi ích dân tộc của cô không?
- Những hoạt động của cộng đồng tôi là phục vụ cho lợi ích của dân tộc Việt Nam, chứ không phục vụ cho cộng sản.
Sau đó chúng tôi chấm dứt câu chuyện. Thời gian từ sau bữa cơm trưa đến bữa tối vào lúc sáu giờ, cả Bônđốpxki và những tên khác không hề xuất hiện nữa
Sau bữa cơm hơn một tiếng đồng hồ, chúng bắt tôi đeo kính và đưa tôi ra xe. Tôi lại ngồi đúng vào vị trí tối hôm trước. Xe chạy vòng vèo khá lâu cuối cùng ra đường lớn. Đến một đoạn đường vắng, chúng bảo tôi tháo kính đen ra.
- Bây giờ cô có thể biết đường về nhà rồi. Chúng tôi mong cô suy nghĩ tiếp về yêu cầu của chúng tôi. Chúng tôi sẽ tìm gặp cô.
Nói rồi chúng ra khỏi xe tôi và bước về phía sau. Ở đó có một chiếc xe khác đậu cách xe tôi chừng 30 mét. Tôi ngồi một lúc cho quen mắt với đèn đường rồi mở máy, dấn ga.
Đi được một đoạn, tôi bật cười về thủ đoạn “nói dối” của tôi. Không hiểu từ lúc nào, mà cứ khi trước chúng tôi, lại nói những điều ngược lại với ý nghĩ và tình cảm của tôi một cách ngon lành như thế.
Khi về đến nhà, tôi gọi điện cho Kenđơ và nghiêm giọng yêu cầu gặp Kenđơ ngay. Kenđơ lái xe đến thẳng nhà tôi. Tôi kể lại sự việc tôi bị bắt cóc với nội dung cuộc trao đổi của Bônđốpxki với tôi. Kenđơ tỏ vẻ lo lắng, nghe và ghi chép rất kỹ. Sau khi tôi kể xong, Kenđơ hỏi:
- Cô còn nhớ nơi chúng giam giữ cô không?
- Tôi không thể nhớ được vì chúng bịt mắt tôi bằng kính đen.
- Cô tả cho tôi hình dạng của Bônđốpxki và hai tên bắt cóc cô.
Tôi kể lại tỉ mỉ cho Kenđơ. Nhưng tôi cũng biết thừa hắn đóng kịch với tôi mà thôi. Và mãi về sau, hắn không bao giờ hỏi tôi về chuyện đó nữa.
Vòng Nguyệt Quế Cô Đơn Vòng Nguyệt Quế Cô Đơn - Nguyễn Quang Thiều Vòng Nguyệt Quế Cô Đơn