Vô Danh Chưởng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Hồi 7: Tam Kiếm Thập Nhị Chưởng Đây Rồi
hị lực của Hùng Văn hơn người, nhưng lúc đó cũng chỉ thấy một bóng mờ ảo lướt qua, chứng tỏ khinh công của kẻ nào đó tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng. Nếu chàng không nghe tiếng cười thì đã tưởng là mình bị hoa mắt.
Chàng quay sang hỏi:
- Thấy gì không?
Hằng Huyền đáp nhanh:
- Dạ, một cái bóng.
Hùng Văn lập tức nâng chân khí, lướt tới bên cạnh Thiên môn. Chàng cẩn thận đề phòng nguy hiểm, liền phát động Vân Hải chân kinh biến ra một luồng kình khí vô hình che chắn phía trước, đồng thời thét lớn:
- Ai trong đó?
Tiếng vọng "Ai trong đó" liền nổi lên, tạo thành một loạt tiếng dội với âm thanh vang vang như không cùng tận, chứng tỏ trong Thiên môn cao rộng mênh mông.
Hai người muốn chờ cho đợt hồi âm chấm dứt, song bốn bề xung quanh vẫn ồm ồm không có lời đáp, hoặc một âm thanh nào khác.
Bạch Hằng Huyền và Hùng Văn nhìn nhau, ánh mắt như trao đổi với nhau nhiều điều, nhưng chung qui trong đầu hai người chỉ chung một câu hỏi:
- Kẻ ấy là ai?
Hùng Văn lắc đầu thở dài:
- Khinh công của người này thật cao tuyệt, đáng cho mình phát sợ. Trước đây ta thấy khinh công độc môn của Kiếm Tiên đã tưởng thiên hạ vô song. Nào ngờ người này còn cao siêu hơn. Thị lực của ta cũng chỉ thấy được một bóng mờ...
Chàng nhìn Bạch Hằng Huyền:
- Hiền đệ có thấy trong thiên hạ ngày nay phái nào đạt được tới khinh công thượng thừa như thế?
Câu hỏi của Hùng Văn làm Hằng Huyền nhớ lại những lời dặn dò của sư phụ thuở xưa:
- Sau khi sư phụ mất, các con phải làm theo lời thầy. Võ phái của ta có những kẻ thù đều là những nhân vật nổi tiếng trong Ma giáo. Chúng giỏi nhất về thân pháp khinh công, gọi là Đạm Ánh Phân Hình, theo sự hiểu biết của ta thì trong thiên hạ ngày nay khó có ai vượt qua chúng về thuật khinh công ấy...
Nhớ tới đây, Hằng Huyền buột miệng nói:
- Chính là hắn rồi, không sai.
Hùng Văn nhướng mắt:
- Hắn là ai thế?
Chàng trai đáp:
- Người ấy là một Trưởng lão của Ma giáo, tuổi tác có lẽ đã đến hơn hai trăm. Trong võ lâm ngày nay, dù chính phái hay tà phái cũng ít có ai tuổi cao như hắn, mà thuật khinh công Đạm Ánh Phân Hình của hắn cũng thuộc loài siêu việt, đệ nhất giang hồ...
Hùng Văn sốt ruột vừa toan hỏi kẻ ấy là ai, thì đã nghe giọng nói của một lão già vang lên:
- Tiểu quỷ, sao ngươi biết về ta tường tận thế?
Cả hai cùng sửng sốt lắng nghe...
Giọng nói già cả ấy lại vang lên tiếp tục:
- Tưởng đâu võ lâm ngày nay chẳng còn ai biết đến lão phu. Không ngờ nhà ngươi còn kể ra vanh vách.
Lão già trầm giọng:
- Hẳn ngươi là đồ nhi của lão quỷ Thu Dương. Vậy ta hỏi ngươi sư phụ của ngươi đã đi đâu rồi?
Hùng Văn và Hằng Huyền đều nhìn về hướng tiếng nói, nhưng vẫn không thể xác định được âm thanh phát ra từ cửa nào.
Lại có tiếng cười khà khà:
- Hai người đừng mất công tìm kiếm vô ích. Lão phu nói theo thuật Ma Ảo Tâm Sinh làm sao các ngươi phát hiện được?
Hằng Huyền la lên:
- Lão có phải là Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đó chăng?
Tiếng cười của lão già ngưng lại, song vẫn không có tiếng trả lời.
Hằng Huyền lại nói:
- Sư phụ tại hạ chính là Thu Dương đạo nhân, có mối thù sâu sắc với lão. Sư phụ của tại hạ đã qui tiên. Cổ nhân có dạy rằng: Thầy có việc thì trò phải gánh vác. Lão có dám ra mặt để phân tài cao thấp với tại hạ chăng?
Càng nói giọng Hằng Huyền càng thêm hùng hồn. Mặc dù chàng biết mình không phải là đối thủ của Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân, song đã ở vào tình huống này chàng phải liều lĩnh, không thể tỏ ra yếu đuối.
Tiếng cười của Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân lại vang lên, trong giọng ré lên có ý chế diễu.
Rồi lão nói:
- Với sức lực của tiểu tử ngươi thì mười tên gộp lại cũng chưa đáng là đối thủ của lão phu. Ngươi tưởng Hồi Tuyền cung của lão quỷ Thu Dương có thể phá được thân pháp Đạm Ảnh Phân Hình độc môn của lão phu sao? Đừng nói cho võ công non yếu của ngươi, mà ngay cả lão quỷ Thu Dương có ở đây ta cũng chẳng coi ra gì. Phải chăng người vừa nói sư phụ của ngươi đã chết rồi ư?
Bạch Hằng Huyền đáp gọn:
- Đúng thế...
Chỉ nghe thấy tiếng Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân cười lạt. Rồi đột nhiên có một luồng kình lực từ trong Địa môn tuôn ra, ở phía xa đã cảm thấy áp khí có sức nén dữ dội.
Hùng Văn đưa tay kéo Bạch Hằng Huyền nghiêng mình tránh được luồng kình khí vô cùng nguy hiểm ấy.
Thật là ghê gớm, bởi luồng áo khí này vừa nhanh, vừa mạnh làm Hùng Văn phải chột dạ. Chàng vội phát động Vân Hải chân kinh biến thành một bức tường vô hình ngăn cách để bảo vệ hai người.
- "Bùng..."
Sức công phá của luồng kình khí kia vẫn bộc phát dữ dội và như có thể luồn lách tấn công đối thủ.
Hùng Văn buột miệng la lên:
- Hảo công phu, hảo công phu...
Từ lúc xuất đạo đến nay Vân Hải chân kinh của Hùng Văn chưa từng bị lép vế. Vậy mà giờ đây không ngăn nổi lực đạo của đối phương, chàng đành phải thối lui vài bước.
Gương mặt của Hùng Văn bỗng biến sắc, vì thấy võ công của Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đã tới bậc thượng thừa, là địch nhân lợi hại mà từ trước tới nay chàng chưa hề gặp. Tình hình trước mắt lại cho thấy Vân Hải chân kinh không khắc chế được lão ma, thật quả chàng chưa phải là đối thủ của tên Trưởng Lão Ma giáo này.
Tuy chưa bị thương bởi ngọn chưởng quái lạ kia, song Hùng Văn đã cảm thấy lo sợ nếu lão ta lại giáng thêm một chưởng tiếp nữa.
Song tiếng nói của lão già đã vang lên:
- Khá lắm nhóc con ạ, coi như nhà ngươi cũng có tí công phu kỳ dị, có thể chống chọi với chiêu Cửu Cốt Truy Phong chưởng của ta. Xem ra cũng có chút triển vọng đấy. Lão phu vốn nội thủ bị thương thì không xuất tiếp chiêu thứ hai. Nhưng sau một giờ, lão phu sẽ có luồng công lực khác để đối phó với các ngươi, xem cả hai tiểu tử có còn chịu đựng nổi không...
Tiếng nói xa dần... xa dần, chứng tỏ lão đã đi xa...
Bạch Hằng Huyền và Hùng Văn nhìn nhau, trong đầu bỗng như bị bao kín bởi bóng đen hôn ám, khiến tình cảm trầm lắng hẳn đi.
Lát sau Hằng Huyền mới lên tiếng:
- Đại ca, không ngờ lão ma này lại có võ công cao diệu đến thế.
Hùng Văn gật đầu:
- Hừm, ngay cả Vân Hải chân kinh độc môn của ta mà cũng không khắc chế được lão, làm ta có phần nhụt chí. Tuy nhiên, nhờ có Chân kinh mà bọn ta đã không bị sát thương. Còn hiền đệ nghĩ sao?
Hằng Huyền đáp nhỏ:
- Sư phụ của tiểu đệ có truyền cho mấy công phu đặc biệt để đối phó với lão ma. Nhưng nếu lão không hiện thân thì đệ không thi triển được. Vậy tốt hơn hết là mình dụ cho lão hiện ra.
Hùng Văn bảo:
- Trong một giờ nữa lão ta sẽ không xuất hiện, vậy anh em mình vào Địa môn xem sao.
Đang nóng lòng quan sát, Hằng Huyền đồng ý ngay:
- Đại ca nói phải đấy. Nào, chúng ta đi.
Cả hai phóng vụt tới Địa môn...
Qua khỏi bình phong bằng tảng đá lớn, trước mắt họ một đường hầm tối thui như đêm đen. Đường hầm tròn mà thật dài. Thị lực siêu tuyệt của Hùng Văn nhìn suốt vào trong đường hầm cũng chỉ thấy tận cùng có một chấm đen để có thể tưởng tượng đó là cuối hầm, đủ biết đường hầm này dài biết chừng nào...
Hằng Huyền nói lớn:
- Ôi, đường hầm dài quá chừng!
Hùng Văn bảo:
- Coi chừng bị kẹt...
Bạch Hằng Huyền hỏi:
- Đại ca nói kẹt là sao?
Hùng Văn giải thích:
- Đường hầm sâu thế kia lại hẹp. Nếu ở giữa có mai phục thì anh em ta khó thoát.
- Vậy đại ca tính sao?
- Ta vẫn nhờ vào Vân Hải chân kinh hộ thân, chắc ta không đến nỗi bị mai phục ám hại.
- Thế thì ta vào thôi.
Cả hai không bồng bột như khi vừa tới đây. Họ không nói gì nữa, lặng lẽ chui vào đường hầm.
Con đường hầm tròn như lòng giếng, trơn láng, không một chút gồ ghề. Song như vậy mới là nguy hiểm.
Hùng Văn kéo tay Hằng Huyền:
- Hiền đệ thận trọng nhé...
- Đại ca cũng nên bảo trọng.
Hai người đang xầm xì, bỗng có tiếng động lạ vang lên, rồi vách hầm trơn láng bỗng xuất hiện những lỗ tối om. Trong lỗ đột nhiên bắn ra hàng loạt bóng đen như những con dơi hút máu.
Hùng Văn lập tức triển vận một luồng Vân Hải chân kinh bịt kín bốn mặt.
Còn Hằng Huyền thì phủ mình bằng mảnh giáp tơ, miệng phun phì phì, chưởng lực xuất ra một chiêu Kỳ Phong Bảo Mệnh để che chắn.
- "Rào... Rào... Rào..."
Những dị vật màu đen chạm phải Vân Hải chân kinh và Kỳ Phong Bảo Mệnh thì rơi xuống lả tả.
Cả hai nhìn kỹ thì ra đó là những muội sắt...
Hằng Huyền toan nhặt mảnh muội sắt, nhưng Hùng Văn giật cánh tay chàng trai kia thật mạnh:
- Coi chừng chất độc trong ám khí.
Hằng Huyền vội ngừng tay và nhìn sát mặt Hùng Văn:
- Đại ca sợ gì?
Hùng Văn vội nói:
- Muội sắt sử dụng ở đây tất không bình thường. Coi chừng có tẩm độc.
Khi đó những lỗ trên vách hầm đã tự động bịt kín. Hằng Huyền nổi da gà, vận thị lực nhìn kỹ rồi kêu lên:
- Muội sắt có màu ngũ sắc sáng ngời trong bóng tối...
Hùng Văn nói ngay:
- Màu ngũ sắc là chất kịch độc đấy, chỉ cần chạm sướt da cũng đủ làm anh em ta nhiễm độc mà chết.
Hằng Huyền nảy ra một ý nghĩ trong đầu, liền trầm giọng:
- Ta nên vào thật nhanh, kẻo có người đến trước ta sẽ đoạt được những bí mật của Cổ thành.
Thế là Hùng Văn và Hằng Huyền thi triển chưởng lực đẩy tới trước với những luồng chưởng khí mãnh liệt rồi tiếp tục vào sâu trong hầm. Lát sau cả hai đã phi hành tới điểm cuối cùng, và không còn đường lối nào nữa, khiến Hằng Huyền kêu lên:
- Ôi, thì ra đây là một hầm cụt.
Hùng Văn quan sát kỹ, quả thật nơi đây đã là tận cùng, chàng giật mình bảo Hằng Huyền:
- Không hay rồi, hiền đệ ơi.
Dứt lời chàng phóng vụt trở ra.
Chẳng hiểu chuyện gì, nhưng Hằng Huyền cũng lập tức bám theo Hùng Văn, lao ra như gió.
Trong chớp mắt cả hai đã trở lại nơi cũ. Song tảng đá bình phong không còn nữa. Trước mắt hai người là bức tường đá nhẵn thín, chẳng có cửa nẻo gì cả.
Hằng Huyền nói to:
- Ái chà, anh em ta bị nhốt rồi.
Hùng Văn nói:
- Tòa Lang Can cổ thành này rất nhiều bẫy rập. Lúc vào đường hầm ta đã có dự cảm không hay, chẳng ngờ là sự thật.
Bỗng Hằng Huyền kêu thất thanh:
- Đại ca coi chừng.
Vừa ngước lên Hùng Văn đã cảm thấy một mùi the thé khó chịu xộc vào mũi, bản thân có hiện tượng tê tê.
Chàng hốt hoảng nói:
- Có khí độc.
Lúc ấy bốn bên cùng tỏa chất độc, tình hình vô cùng nguy hiểm. Tuy đã sợ nhưng Hùng Văn không bối rối. Chàng biết những lúc này càng phải hết sức điềm tĩnh, và chàng phát động Vân Hải chân kinh để hộ thân.
Vân Hải chân kinh quả có tác dụng lạ kỳ, một loại công lực đặc biệt nên võ lâm giang hồ đã gọi là Lưỡng Gia Bí Kíp. Coi như Ban Nhược thần công và Canh Khí hợp nhất quả không sai.
Chất khí độc có mùi hôi kia chạm phải Vân Hải chân kinh thì lập tức bị đẩy ra xa cách hai người mấy trượng theo chiều dài đường hầm.
Cả hai không còn khó chịu nữa.
Bạch Hằng Huyền thở phào nhẹ nhõm rồi khen:
- Thần công hộ thân của đại ca thật kỳ diệu. Sư phụ của đệ thường nói là trong võ lâm có Ban Nhược thiền công của Đạt Ma tổ sư truyền lại trong phái Thiếu Lâm là thần công hộ thân hiệu quả nhất. Phải chăng đại ca vừa thi triển Ban Nhược thiền công?
Hùng Văn lắc đầu:
- Không phải Thiền Công mà là Thần Công... Phái Thiếu Lâm có Ban Nhược thiền công để hộ thân, còn Canh Khí của đạo gia là để chống địch. Cả hai loại công lực nội gia này đều có khuyết điểm. Chỉ có Vân Hải chân kinh của phái Vân Hải mà ta hiện là Chưởng môn mới thật hoàn hảo mà thôi... Vân Hải chân kinh có thể cương, có thể nhu, có thể hộ thân, phòng thủ, mà vừa tấn kích đối thủ. Đúng là tổng hợp mặt mạnh của lưỡng gia đạo phái.
Chàng vừa nói đến đây đột nhiên ngừng lại. Nguyên nhân vì công lực của Hùng Văn chưa đạt tới mức thuần chất. Chàng tập trung tinh thần để nói, lại bị phân tán nội khí, làm Vân Hải chân kinh có khe hở cho độc khí len lỏi vào. Điều này mắt thường không nhìn thấy, chỉ đến lúc bị chất độc đã thấm thấu, thâm nhập cơ thể mới nhận ra.
Còn may Hùng Văn đang nói bỗng cảm thấy khó thở nên ngừng nói. Tuy vậy một phần khí độc đã nhập vào cơ thể Hùng Văn và Hằng Huyền. Chỉ vừa ngừng nói để vận hành chân khí Hùng Văn đã buồn nôn, thần khí không còn tỉnh táo nữa.
Hùng Văn hoảng kinh, vội vàng nín thở, nén mùi hôi khó chịu và vận công lực chống trả.
Thình lình "Phịch" một tiếng là Hùng Văn quay nhìn đã thấy Hằng Huyền trúng độc ngã, lăn ra nền đá.
Lúc này dù công lực Hùng Văn cao cường tới đâu cũng khó lòng cứu ngay được Hằng Huyền. Chàng cần phải sử dụng Vân Hải chân kinh để tập hợp khí lực. Trong đầu chàng nghĩ thầm:
- Nếu ta bị trúng độc thì lấy ai cứu được Hằng Huyền. Vì thế ta hãy để hắn nằm đó, lo cho mình an toàn trước đã.
Thế rồi Hùng Văn ngồi xuống, bắt đầu vận hành chân khí, chỉ một lát sau đã tới mức Nhân Thần Lưỡng Vọng.
Không biết qua thời gian bao lâu, Hùng Văn cảm thấy có gì khác ở sau lưng mình. Chàng mở mắt nhìn và bàng hoàng thấy chất độc đã tan hết, mà trước mặt là một lão già gầy gò, mặc y phục trắng, tay cầm chiếc túi đang nhảy múa trong đường hầm. Khi đó bao nhiêu chất khí độc đều bị lão thu vào chiếc túi trong tay. Lão già trông giống như một lão phù thủy, khiến Hùng Văn cứ ngẩn ngơ nhìn...
Đã thấy bớt căng thẳng nên Hùng Văn thu hồi Vân Hải chân kinh, nhưng mắt chàng lại muốn hoa lên bởi lão già bạch y đã đứng trước mặt chàng, tay vung vẫy chiếc túi.
Lão cười toe toét và nói:
- Loại hơi độc này là thứ mê hương độc khí ghê gớm, có thể giết hại con người trong nháy mắt. Ta bỗng nảy ra ý thu nó vào túi Càn Khôn về hòa trộn vào Cửu Trảo Truy Kích chưởng thì võ công của ta sẽ trở nên đệ nhất thiên hạ.
Hùng Văn ngạc nhiên, nhận ra giọng nói quen quen, nhưng trong một lúc không nhớ ra là ai. Đến khi nghe nhắc Cửu Trảo Truy Kích liền buột miệng hỏi:
- Lão chính là Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân phải không?
Gương mặt lão già hiện lên những nét dị kỳ, lão hỏi:
- Người sợ ta à?
Vừa nói vừa bước tới, thái độ rất lạ, khiến Hùng Văn phải lui vài bước. Nhưng tính kiêu ngạo nổi lên, chàng lại cứng cỏi bảo:
- Hừm, ai thèm sợ lão.
Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân bỗng cười lớn:
- Thằng tiểu tử cứng đầu thật.
Hùng Văn đã xác định lão ma này là cường thù của Bạch Hằng Huyền thì cũng là kẻ thù chung.
Kẻ thù trước mắt bỏ qua sao được?
Hùng Văn không nghỉ thêm nữa, chàng biến Vân Hải chân kinh thành một màng lưới, đơn chưởng xuất ra, tạo thành một lực đạo kinh hồn, chuyển động trời đất, kình khí cuồn cuộn xô mạnh về phía trước.
Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đứng cách Hùng Văn chỉ vài bước. Chưởng chiêu của Hùng Văn phát ra thật đột ngột. Vả lại uy lực của Vân Hải chân kinh rất ghê người, kình đạo đẩy ra trong chớp mắt, làm sao tránh kịp...
- "Bình..."
Tiếng nổ rung chuyển cả đường hầm, chỉ thấy lão già áo trắng bị bật tung lên cao, nhẹ nhàng như một chiếc lá khô, rồi biến thành mấy đạm ảnh lướt đi mất hút.
Hùng Văn bàng hoàng ngơ ngác trước thân pháp Đạm Ảnh Phân Hình của lão Ma. Độc môn của Ma giáo này tận mắt chàng trông thấy mà phát sợ. Nếu là cao thủ bình thường có thể đã tan xương nát thịt bởi lực đạo của chàng phát ra vừa rồi. Nhưng lão ma chỉ hóa thân thành bóng mờ bay đi biệt dạng.
Thật là quái lạ, chàng bí mật tập kích Cửu Trảo Lão Ma bằng Vân Hải chân kinh mà lão chẳng hề hấn gì, chứng tỏ võ công của lão đã đến bậc siêu tuyệt, khó mà tưởng tượng nổi.
Ngẩn ngơ một hồi, chợt nhớ lại Bạch Hằng Huyền, Hùng Văn vội cúi xuống quan sát.
Chàng nhận ra sắc diện Bạch Hằng Huyền đỏ rực, hai mắt nhắm nghiền và khóe miệng nở nụ cười hoan hỉ như người đang sống trong giấc mơ tuyệt đẹp, chứ chẳng phải như kẻ trúng độc lâm nguy.
Hùng Văn chưa biết rõ về chất độc Mê Dương của địa đạo này, và trạng thái trên gương mặt Bạch Hằng Huyền vui tươi trong mơ như vậy là dấu hiệu của chất độc đang kịch phát.
Bởi thế chàng lay nhẹ Hằng Huyền:
- Hiền đệ, tỉnh lại đi.
Nhưng không làm sao lay tỉnh được Bạch Hằng Huyền, chàng ta cứ đỏ mặt tươi như hoa, nhưng hoàn toàn mê lịm.
Chàng lo lắng đảo mắt nhìn bốn phía. Bỗng chàng có được tia hy vọng, vì phía trước không xa, có một khung cửa mở.
Thế là Hùng Văn vội bồng xốc Bạch Hằng Huyền đi về cửa ấy.
Nhìn qua khung cửa, Hùng Văn thấy bên trong là một căn phòng bằng đá, có vẻ bí mật thâm u khiến chàng lưỡng lự, không biết nên xử trí cách nào.
- "Vèo..."
Cơn gió nhẹ thình lình thổi tới làm Hùng Văn rùng mình, rồi một bóng mờ xuất hiện...
Những đạm ảnh kết lại thành một người đang đứng sừng sững...
Một tràng cười khao khao vang lên. Thì ra bóng người mơ hồ ấy đã hiện rõ là lão già Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân.
Sự xuất hiện của lão già làm Hùng Văn kinh ngạc, suýt buông rơi người bạn đồng hành trên tay.
Lão Ma lạnh lùng nhìn Hùng Văn, gương mặt không bộc lộ tình cảm vui buồn gì cả.
Chỉ có khóe miệng lão mấp máy thành câu hỏi:
- Nhà ngươi vừa sử dụng một tuyệt chiêu trong bí kíp của lưỡng gia đạo phái.
Đúng thế chăng?
Hùng Văn dõng dạc đáp:
- Võ công của ta là Vân Hải chân kinh.
Lão Ma gật gù:
- Thế là phái Vân Hải đã kết hợp được bí kíp của lưỡng gia đạo phái, phát huy Ban Nhược thiền công và Canh Khí thành các chiêu thức cổ quái hơn người.
Những lời nói của lão già áo trắng làm Hùng Văn cảm phục và có niềm vui vẻ hãnh diện về môn phái của mình.
Chàng thầm nghĩ:
- Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân quả thật là kẻ cao niên uyên bác của võ lâm. Chỉ qua một chiêu đã khai rõ được lai lịch sư môn của ta, và lão còn công nhận là những chiêu thức cổ quái...
Song nghĩ tới đây Hùng Văn lại ngầm xấu hổ, bởi tuy lão Ma khen, nhưng cái chiêu thức cổ quái của mình có đụng được tới gấu áo của lão đâu.
Như hiểu được trong đầu Hùng Văn đang nghĩ gì, lão già chợt nói:
- Thân pháp Đạm Ảnh Phân Hình của lão phu là độc môn thiên hạ vô song, ngươi làm sao có thể sát thương ta được?
Dứt lời, tia mắt ngời sáng của lão quét ngang sang Bạch Hằng Huyền trên tay Hùng Văn.
Bỗng lão kêu lên:
- Nguy tai, nguy tai rồi...
Nghe tiếng kêu của lão Ma, Hùng Văn giật mình nhìn xuống Bạch Hằng Huyền đang hôn mê trên tay mình. Chàng thấy sắc mặt Bạch Hằng Huyền càng đỏ ửng, nụ cười tươi rói lạ kỳ lấy làm kinh ngạc, liếc qua Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân mà chẳng biết phải hành động ra sao.
Lão Ma cất tiếng khao khao:
- Hắn bị trúng Mê Dương Độc Sương đã đến giai đoạn cuối cùng. Nếu ngươi tin ta thì ta sẽ cứu cho. Bằng không, chỉ một lát nữa thì ta cũng không tài nào cứu nổi.
Hùng Văn nỡ lòng để Bạch Hằng Huyền chết. Song chàng cũng nghi ngờ lão Ma. Tại sao lão chịu cứu Bạch Hằng Huyền, hay lão có quỷ kế gì đây?
Bộ râu bạc trên cằm Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân chợt rung rung, dù nơi đây chẳng có tí gió nào.
Ánh mắt lão lộ vẻ khác thường và tiếng nói của lão vang lên:
- Ngươi có biết mối quan hệ giữa ta với hắn không?
Hùng Văn ngẩn mặt ra, bởi chàng đã biết gì đâu. Hồi lâu chàng mới nhìn lão Ma và nói:
- Sư phụ của Bạch Hằng Huyền là đối thủ của lão phải không?
Lão Ma gật gù:
- Đúng thế, nhưng còn mối quan hệ giữa ta với sư phụ hắn trước khi thành kẻ thù, ngươi biết chăng?
Vô Danh Chưởng Vô Danh Chưởng - Trần Thanh Vân Vô Danh Chưởng