Vành Khăn Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
ừa vào thành phố, Eddie đậu chiếc Buick, mua tờ báo.
Tin bắt cóc cô Blandish và giết MacGowan nằm ngay suốt cả chiều ngang trang nhất. Hắn đọc mà không thấy rõ gì hơn. Cảnh sát trưởng nói là theo một đường dây tin cậy nhưng không nói rõ. Eddie
Hắn bước đến quầy thuốc lá góc đường, gật đầu chào lão to béo ngồi phía sau rồi bước qua tấm màn che phòng chơi bi đa phía sau. Khói thuốc của khách chơi bốc mù lên. Eddie tìm Woppy. Gã đang ngồi ở một góc với uytxki. Eddie đến ngồi bên cạnh.
- Có gì mới không?
Woppy ra hiệu cho người bồi mang ly thứ hai đến.
- Sao, mày không đọc báo ư?
- Không có gì trong đó hết.
- Ta đợi số báo phát hành buổi chiều. Mày nhớ cái túi da thối đi nhặt nhạnh tin cho tờ lá cải của hắn không? Heinnie ấy mà. Hắn vừa đến chỗ bọn cớm đấy.
- Gì thế? Hắn làm mặt báo hồi nào thế?
- Công ty Bảo hiểm hứa tặng một số tiền về chuỗi hột. Heinnie chắc thấy mà ham. Hắn bảo bọn cớm là Bailey có lưu ý đến xâu chuỗi. Bọn chúng quậy khắp thành phố mà không tìm thấy Bailey nên cho rằng chính hắn và Riley bắt cóc con nhỏ. Tốt cho ta đấy phải không?
Eddie mỉm cười:
- Còn phải nói!
- Bọn Liên bang lo vụ này. Chúng đã đến gặp lão Blandish. Cả thành phố đầy ngập cớm. Coi chừng, đừng để chúng nó túm nếu mày mang súng trong người.
- Tao để nó ở nhà rồi. Tao gọi điện cho lão Blandish xong là lỉnh. Mày nên cùng về với tao một thể.
- Đồng ý. Con nhỏ ra sao? - Woppy hỏi khi Eddie đứng lên. - Tao muốn chuồn với con nhỏ quá chừng.
- Chớ! Măng đang ở thế chiến tranh đấy. Mụ không muốn ai đụng tới con nhỏ. Đứa nào xớ rớ là mụ làm to chuyện ngay.
- Mụ Măng này làm rộn nhiều quá. Có một con búp bê trong ổ mà không dùng thì giữ làm gì?
- Nếu mày muốn có câu trả lời thì đây: một triệu đô la.
Eddie bước vào cabin điện thoại. Có bảng báo bận. Một cabin khác nằm phía tiệm tạp hóa đối diện. Đường đông xe cộ khiến hắn dừng lại bên lề. Trong lúc chờ đợi, hắn chú ý đến một cô gái đứng nơi bến xe buýt, mặt nghinh nghinh mà dáng người thì cũng đáng đồng tiền bát gạo. Eddie tự nhủ: “ Khá thực. Ước sao mình được ở với cô ta trên một hoang đảo ”.
Hắn bước qua đường đến cabin của tiệm tạp hóa. Hắn đặt chiếc khăn tay trên miệng ống nói và quay số của Blandish. Chẳng phải chờ đợi lâu.
- Alô! John Blandish đây! Xin lỗi, ai đó?
- Nghe cho rõ đây, ông bạn. - Eddie giở giọng khàn khàn. - Chúng tôi đang giữ con nhỏ. Nếu ông muốn gặp lại nó thì bảo bọn cớm thôi lùng đi. Chúng tôi muốn một triệu đô la. Góp bằng giấy bạc dùng rồi, không tờ nào quá 100 đôn, bỏ trong túi da trắng. Ngày mai sẽ gọi cho biết giao ở đâu nghe chưa?
- Đươc. ( Giọng nói của Blandish căng ra và lo sợ ). Con tôi có bình yên không?
- Tốt lắm, và vẫn như thế chừng nào ông còn biết điều. Ông lộn xộn thì cô ta sẽ mệt, mệt thực đấy, cứ tin đi. Chẳng cần vẽ cho ông thấy làm gì. Ông đủ khôn để biết chúng tôi sẽ làm gì trước khi thanh toán cô ta. Cái đó tùy ông.
Hắn úp mạnh ống nghe xuống máy, bước nhanh ra khỏi tiệm tạp hóa, môi mỉm một nụ cười.
Còn đang lưỡng lự trên hè phố thì hắn lại thấy cô gái tóc vàng vẫn chờ ở bến xe buýt. Cô ta liếc nhanh Eddie, hắn sửa lại nút cà vạt, bước qua đường nhìn cô gái định nhoẻn miệng cười những cô đã quay đi. Hắn đến hàng thuốc lá và trước khi hắn bước vào hắn ngoái cổ lại, nhìn một lần nữa. Người phụ nữ trẻ đi về phía hắn nhưng không nhìn và khi đi ngang qua, từ trong tay cô ta một mẩu giấy briston trắng rơi xuống dưới chân Eddie. Hắn nhìn theo dáng người khêu gợi của cô rồi cúi xuống nhặt mẩu giấy lên, có hàng chữ nguệch ngoạc: 243 Palace Hotel West.
Hắn ngạc nhiên, hất mũ ra sau gáy. Không thể tưởng tượng được đó là loại gái đứng đường. Hắn hơi thất vọng nhìn theo thấy cô bước lên xe taxi. Hắn nhét mẩu giấy vào dưới dây đồng hồ rồi bước hẳn vào hàng thuốc lá. Hắn đang bận việc, để khi khác sẽ đến thăm cô ta vậy. Hắn nói với Woppy:
- Xong rồi. Dông đi.
Woppy uống hết li rượu, trả tiền và cả hai ra xe. Một chiếc Ford vừa đến đậu bên đường phía bên kia. Hai anh cớm nhìn chăm chăm vào Eddie và Woppy. Woppy thầm thì mấp máy môi:
- Bọn Liên bang!
Eddie rút chìa khóa và mở cửa chiếc Buick, mồ hôi lạnh chảy trên trán. Cả hai ngồi vào xe, cố sức ra vẻ thản nhiên. Đám người trên xe Ford không rời mắt khỏi chúng. Eddie mở máy nhấn ga và lẩn vào dòng xe cộ. “ Chớ có quay lại phía sau ”, hắn thầm thì. Vài phút sau cả hai mới thở ra nhẹ nhõm.
Chúng về nhà vừa lúc Flynn bước xuống một chiếc Dodge tã nát. Cả ba đi vào phòng Măng. Mụ hỏi Flynn:
- Xong rồi chứ?
- À, êm rồi. Đến mèo cũng không có lảng vảng ở đấy. Tôi chẳng cần bước xuống xe. Nó bước tới bơm xăng và khi xong, tôi tương một phát, ngon ơ.
Măng gật đầu hài lòng rồi quay sang Eddie. Hắn nói:
- Báo rồi. Tôi không để cho lão kịp trả lời nhưng lão hiểu. Ngoài phố đầy bọn Liên bang. Vụ này đang sôi nổi. ( Hắn ném tờ báo lên bàn ). Trong này ta biết cả rồi. Heinnie có tìm đến bọn cớm, báo cho chúng biết là Bailey có chú ý đến chuỗi hột. Cảnh sát đang truy tìm Bailey và Riley.
- Đúng như tôi tiên liệu, - Măng xác nhận với nụ cười hung ác. - Chừng nào bọn chúng chưa quật được mấy cái xác kia thì ta còn khỏe.
- Khi con nhỏ về nhà thì không hay đâu, nó sẽ nói. - Eddie nói giọng lo lắng.
Măng chăm chú nhìn hắn.
- Sao mày lại tin rằng con nhỏ sẽ về nhà nó?
- Tất nhiên là... ( Eddie lắc đầu rồi nhìn Woppy đang nhăn mặt ). Con nhỏ đẹp thế mà...
- Chẳng cần. - Flynn hung dữ nói chen vào. - Hãy lo thân ta trước đã.
- Tôi cũng vậy. - Woppy tiếp.
- Doc sẽ cho nó một mũi khi đi ngủ. Nếu không thì tao...
- Lúc nào? - Flynn hỏi.
- Lúc nào tùy tao quyết định. Chúng mày đừng lo. Đó là việc của tao.
Eddie ngồi xuống rót li rượu.
- Này, Măng tôi muốn ngó sơ qua xâu chuỗi một chút. Tôi chưa có dịp nhìn kỹ.
- Cất trong tủ rồi, - Măng nói dối. - Để rồi tao sẽ cho xem.
Rồi mụ vội vã thay đổi đề tài:
- Ai đi sửa soạn bữa ăn đây, bọn vô tích sự kia?
Woppy đứng lên.
- Ở đây chúng ta cần một người đàn bà.
- Chuyện chưa tới thì khỏi bàn - Măng nói với giọng cụt ngủn. - Woppy làm đi.
Eddie rút mảnh giấy nơi dây đeo đồng hồ ra, đọc lại địa chỉ và dự tính đến thăm ngay tối nay...Khi quay mảnh giấy lại, hắn thấy có một dòng chữ phía sau. Dạng chữ đàn bà:
“ Các anh làm gì Frankle Riley rồi? ”
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em