Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuyết Đoạn Hồn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4: Chim Trong Lồng
G
ần như đồng thời lúc mất điện, cửa bỗng mở toang, cuồng phong cuốn theo tuyết nhân đó thốc vào nhà. Cốc Y Dương tuyết phủ toàn thân chạy bổ vào, anh giẫm mạnh chân lên tấm thảm trải sau cánh cửa, để tuyết long ra khỏi đôi giày.
Đi ngay sau anh là cô gái xinh xắn có đôi mắt to trông rất dễ mến, hàng mi dài tự nhiên, những hạt sương vài giây trước đó đang bám lúc này đã tụ lại thànhnhững giọt nước nho nhỏ.
Là Lê Vận Chi.
“Mất điện, mất điện rồi!” Giản Tự Viễn vừa kêu vừa chạy ra, nhìn thấy Cốc Y Dương và Lê Vận Chi, anh ngẩn người rồi lắc đầu: “Bây giờ mới bắt đầu mất điện, nhớ đấy! Trong nhà có khí sưởi. Vẫn còn hơi âm ấm, cho nên các vị nếu không có việc gì thì đừng ra ra vào vào, khí lạnh tràn vào nhà thì gay! Muốn thân mật vớinhau thì cứ ở nhà, có khối chỗ…”
Cốc Y Dương là người bạn cùng phòng mà Giản Tự Viễn nói là “sớm tinh mơ đã đi mất hút.”
Vào dịp này năm ngoái, Cốc Y Dương là bạn trai, là người yêu, là mối tình đầucủa tôi.
Tính khí Cốc Y Dương tôi biết, hồi ở đại học, nếu nghe thấy Giản Tự Viễn chỉ trích như thế, anh sẽ hất tung cặp kính mắt, sẽ đấm cho sưng mặt, sẽ ép vào tường, bóp cổ Giản Tự Viễn mà nói: “Mày là cái thá gì, sao dám nói tao nhưvậy?” Nhưng nay anh không còn là Cốc Y Dương ngày trước nữa. Sau đúng nửa năm biệt tăm biệt tích, anh lại xuất hiện trước mặt tôi, điềm tĩnh rất nhiều, vàcũng gầy đi rất nhiều. Hồi ở đại học, anh là Phó hội trưởng Hội sinh viên Rikougakubu, điều hành một sân chơi nho nhỏ, hay bốc đồng, ăn nói bỗ bã. Nay nét quyết đoán tuy vẫn còn nhưng nói năng đã biết cân nhắc. Trong trường đại học, anh còn là sư phụ thể dục thẩm mỹ rất có nghề, hễ có cơ hội là anh khoe với tôi “bắp cơ này múi cơ kia…”. Hiện giờ trông anh tuy vẫn khôi ngô nhưng đã gầy đi rõ rệt. Có lẽ làm việc ở thành phố thì buộc phải rèn luyện thành ra nhưvậy.
Cốc Y Dương chỉ lạnh lùng nghe Giản Tự Viễn càu nhàu, khi vừa ngừng lời thì anh hỏi: “Nói xong rồi à?”
Chắc vì nhận ra ánh mắt lừ lừ của Cốc Y Dương, Giản Tự Viễn chỉ lẩm bẩm: “Mọingười đều nên tự giác cho!”
Cốc Y Dương nhìn sang tôi, nói: “Tuyết bắt đầu rơi từ chiều qua, đêm càng rơi nhiều hơn. Tôi thấy tình hình xấu đi, lúc nửa đêm gọi điện thoại cho Ban lễ tân hai lần, lúc đó ca-bin cáp treo đã không chạy được nữa, có sự cố, nên không thể đón chúng ta xuống núi. Bãi trượt tuyết phải đóng cửa ít nhất năm hôm. Tôi đã bảo họ đưa xe xích đi tuyết đến đón chúng ta nhưng họ nói đường quá dốc, tầmnhìn gần như bằng không, nên xe không lên được, khả năng duy nhất là chúng ta tự xuống núi. Tôi nghĩ, đêm khuya xuống núi trong gió tuyết thì chẳng khác gì tự sát, nên đành chờ vậy. Lúc trời chưa sáng, mọi người còn đang ngủ, tôi đã rangoài xem đường sá thế nào, tính xem ban ngày sáng sủa ta có thể xuống núi không. Cô ấy...” Anh nhìn sang Lê Vận Chi. “Cô ấy cũng đi theo định giúp tôi,rốt cuộc suýt nữa bị tuyết vùi.”
Mặt Lê Vận Chi bị lạnh đỏ bừng, lúc này trông lại càng xinh. Cô trách: “Vì em lo cho anh…”
Cốc Y Dương nói; “Cho nên từ lúc này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, chuẩn bị tâm lý chiến đấu dài…”
La Lập Phàm hỏi: “Tức là, kết luận thăm dò đường sá của cậu là… tình hình rất tệ?”
Cốc Y Dương thở dài: “Mọi người có thể trách tôi, tôi đứng ra thuê ngôi nhà nàycó phần ngất ngưởng, quá hẻo lánh và quá xa Trung tâm điều hành khu nghỉ dưỡng.”
Ngôi nhà gỗ này đúng là một trong những ngôi nhà nằm ở ngoại vi xa nhất khu nghỉ dưỡng, không có đường đi thẳng, phải ngồi cáp treo chuyên dụng từ cuối bãi trượt tuyết, sau đó ngồi xe đi tuyết chạy đến chân quả núi khác, rồi trèo lên núi, thì mới đến nơi được. Ngồi trên cáp treo có thể nhìn thấy phía sau bãi trượt tuyết là những vách núi đứt đoạn, dựng đứng, cho nên Cốc Y Dương bi quan về khả năng đi bộ xuống núi là phải. Tôi còn nhớ lần đầu lên núi để đến ngôinhà gỗ, Thành Lộ và Giản Tự Việc luôn miệng oán trách vị trí ngôi nhà khiếnngười ta thấy tuyệt vọng. Khi lên đến nơi ngoảnh nhìn xuống, cả hai đồng thời nín lặng: đứng ở điểm cao này có thể nhìn bao quát núi tuyết hùng vĩ, thung lũng sâu hút và bạt ngàn rừng thông. Cảnh vật tuyệt mỹ nhường này, đời người tacó thể mấy lần được nhìn ngắm?
Tôi hỏi: “Em còn nhớ hôm đi cáp treo, nhìn thấy hai, ba chiếc xe đi tuyết chạy lên chạy xuống mấy ngôi nhà gỗ, những xe đó có còn không?”
Cốc Y Dương lắc đầu: “Trước khi bão tuyết đến, một chiếc đã được cáp treo đưa xuống để sửa chữa; còn chiếc kia, khi bão tuyết đến, nhân viên bị du khách ép dữ quá, đành chở họ xuống núi, nhưng xe gặp sự cố lao xuống khe sâu, người ta phải huy động nhân lực đến ngay trong đêm; thấy nhân viên tổng đài nói rằng 1 người chết 2 người bị thương, xe thì tan tành. Có thể còn 1, 2 chiếc xe đi tuyết nữa nhưng chưa rõ đang ở đâu, tổng đài đang tìm hiểu.” Cả ngôi nhà chúngtôi đang ở bỗng lặng im lạnh như tờ, chắc ai cũng đang ngẫm nghĩ về cái tin mà Cốc Y Dương vừa nói, sao mà chua chát!
Có lẽ vài hôm tới đây chúng tôi sẽ biến thành những con thú bị vây khốn. Thú bị vây khốn thì vẫn rất hung tợn, tôi có cảm giác sự yên tĩnh trong ngôi nhà nàychỉ là tạm thời.
Tiếng khóc của Thành Lộ đã phá tan sự yên tĩnh.
La Lập Phàm hậm hực: “Chỉ biết khóc! Khóc thì có thể giải quyết được gì? Có thể khiến bão tuyết ngừng lại chắc?”
Thành Lộ mắt đẫm lệ, ai oán nhìn La Lập Phàm rồi quay người chạy vào phòng. Tôi sẵng giọng: “Anh nói thế thì giải quyết được việc gì chắc? Thái độ anh như thếmà lại được làm sếp thì lạ thật! Chắc anh luôn nhã nhặn với người ngoài, chỉ cáu kỉnh với vợ thôi?”
Giản Tự Viễn bỗng hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta bị giam trên núi? Xe cáp treo chuyêndụng xuống đến nơi rồi thì cũng phải quay lên chứ? Vẫn còn hơn chục ngôi nhà trên núi kia mà?”
“Hai tư ngôi nhà.” Cốc Y Dương bình tĩnh đến mức không ngờ. “Nhưng không phải là đều có khách ở. Ban điều hành cho tôi biết chỉ có 5 nhà trên núi bị cô lập như chúng ta. Nhưng tất cả đều cách nhau một quãng khá xa, nếu đi bộ sẽ rất nguy hiểm. Tức là hiện giờ khó mà trợ giúp gì được, trừ phi chúng ta hết sạch các nguồn dự trữ…
“Nếu sớm biết thế này thì lúc đầu không lên đây ở làm gì! Cứ ở phòng riêng khách sạn bên dưới bãi trượt tuyết thì có gì là dở?” Giản Tự Viễn co chân đá vào tường cho bõ tức, nhưng anh vội kêu oai oái vì quên rằng mình đang đi dép lê.
Tôi nói: “Bây giờ nếu thế này thế nọ cũng vô ích thôi. Anh tự nguyện tham gia chuyến đi kia mà? Nên tập trung suy nghĩ tìm lối thoát thì hơn.”
Đây là lần đầu tiên tôi nói đỡ cho Cốc Y Dương. Tôi vốn định im lặng nhưng tính tôi vẫn thế không sao nén được.
Cốc Y Dương cảm kích nhìn tôi.
Tôi hơi quay mặt đi, vờ như không nhìn thấy. Lòng tôi rối bời bao ý nghĩ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyết Đoạn Hồn
Quỷ Cổ Nữ
Tuyết Đoạn Hồn - Quỷ Cổ Nữ
https://isach.info/story.php?story=tuyet_doan_hon__quy_co_nu