Chương 7: Nạp Lan Khuynh Thật Sự Lợi Hại
ạp Lan Tĩnh tao nhã đứng lên, môi mang ý cười như có như không, bên người là nha hoàn Lưu Thúy, nàng hiện giờ là một tam đẳng nha hoàn, kiếp trước đi theo Nạp Lan Tĩnh tiến cung vẫn bên cạnh không ly khai.
Đến viện Tùng Thọ của lão thái thái, Tôn mẹ tự mình đón “Tĩnh nhi của ta, hôm qua nghe ngươi bị bệnh, như thế nào lại đến đây? Một lát nữa ta còn đến thăm ngươi nha” Tôn mẹ nguyên là bà vú Nạp Lan Diệp Hoa, nay là quản sự Thọ viện, trước kia là hạ nhân bên người lão thái thái, sau mới làm bà vú, cho nên địa vị của nàng trong viện cũng cực cao, là người bên lão thái thái, đối xử nhân thế cũng là biết trước sau.
“Tĩnh nhi sao có thể làm Tôn mẹ đến thăm, nay người đã khỏe, cũng nên đến thỉnh an tổ mẫu, miễn cho nàng lo lắng!” Nạp Lan Tĩnh cười nói, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt, nhưng vẫn có vài phần linh động.
“Đại tiểu thư là người hiểu lễ, lão thái thái đương nhiên thích người, lão nô vào bên trong thông báo” Tôn mẹ cười nhưng trong mắt chung quy có chút đau lòng, lão thái thái là dạng người gì? nàng còn không biết sao? Lúc trước lão thái thái làm cho chính mình đề điểm một hai, mình rốt cuộc là nô, chuyện tình chủ tử chính mình có năng lực khuyên ngăn?
Nạp Lan Tĩnh cũng không gấp, dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện, từ lúc nhị di nương vào cửa, nàng chưa bao giờ cho Cung thị sắc mặt hòa nhã, có khi nghĩ không ra, vì sao kiếp trước chính mình đối với Khuynh muội muội tốt như vậy.
*** thuganhanuoi *** *** thuganhanuoi ***
“Đại tiểu thư, bên ngoài gió to, làm cho ngài mau tiến vào” Tôn mẹ là người khéo léo đưa đẩy, nhưng lại không thể nào hướng lão thái thái trên mặt thiếp vàng thay đổi không được sự thật.
“Lão tổ mẫu lo lắng” Nạp Lan Tĩnh nói xong theo Tôn mẹ đi vào, mà Lưu Thúy không thể vào theo, chỉ được phép hầu ở bên ngoài.
“Cấp tổ mẫu thỉnh an, chúc tổ mẫu thân thể khỏe mạnh!” Nạp Lan Tĩnh đi đến trung gian, quy củ chúc phúc, liếc mắt nhìn đến Cung thị thế nhưng đang quỳ trên mặt đất, bên trái đang ngồi là tam tiểu thư Nạp Lan Ngọc, tứ tiểu thư Nạp Lan Ninh, mà bên phải đang ngồi là tam di nương, tứ di nương, ngũ di nương, đứng phía sau là nhóm di nương thông phòng.Nhị di nương, Nạp Lan Khuynh cùng lão thái thái cùng nhau ngồi trên tháp.
“Tĩnh nhi sao lại đây? Ngồi đi!” lão thái thái trên mặt không biểu tình gì, trong lòng ôm Nạp Lan Khuynh như vừa nói xong cài gì.
Nạp Lan Tĩnh đi qua, bên kia tam tiểu thư, tứ tiểu thư liền đứng lên “Gặp qua đại tỷ tỷ”
“Gặp qua đại tiểu thư” nhóm di nương cũng liền đứng lên theo.
“Đều là người trong nhà không cần nhiều lễ tiết” Nạp Lan Tĩnh cười cười, đột nhiên quỳ trên mặt đất “Nữ nhi gặp qua mẫu thân” liền cấp cho Cung thi quỳ xuống.
“Tĩnh nhi! Ngươi vừa mới khỏe, làm cái gì vậy?” Cung thị hiện tại luyến tiếc nhất chính mình đứa nhỏ chịu ủy khuất, đất lạnh như vậy, thân Nạp Lan Tĩnh sao chịu được? nói xong liền đứng dậy nâng Nạp Lan Tĩnh lên.
“Ai cho ngươi đứng dậy?” lão thái thái thanh âm đôt nhiên tăng cao, đầu đầy vàng cũng loảng xoảng theo, vốn triều đình khâm hạo cáo mệnh phu nhân, nay xem ra giống như nhà giàu mới nổi.
“Tổ mẫu bớt giận, tổ mẫu phải chú ý thân mình nha” Nạp Lan Tĩnh khủng hoảng, tay kia vội vàng lôi kéo Cung thị quỳ xuống, lúc mọi người không chú ý, nàng quay đầu lại, ý bảo Cung thị không ngại.
Cung thị lúc này mới yên lòng, tuy Cung thị tính hỏa nhưng cũng không cùng lão thái thái chống đối,trăm hiếu thuận như trước, nếu thật sự là nhất định phải bất hiếu …, chính mình vốn không sai, về phần nhị di nương, lần này chính mình phải cho nàng ta đẹp mặt.
“Tổ mẫu đây là làm sao vậy” ngài đừng dọa cháu gái, thân mình ngài là quan trọng nhất a!” Nạp Lan Tĩnh vốn sắc mặt đã tái nhợt, nay lưu hai hàng nước mắt, muốn bao nhiêu nhu nhược liền có bấy nhiêu nhu nhược, lòng ngươì có bao nhiêu chua xót.
“Hừ! sợ là có người ước gì ta chết sớm đi, nàng hảo tác uy tác phúc! Mơ tương, có lão thái thái ta ở đây đừng nghĩ cánh tay che trời!” lão thái thái tâm tư hận không thể đánh Cung thị, ánh mắt trừng thật to, lớn bao nhiêu cũng không cam lòng “ Đêm khuya nháo động tĩnh lớn như vậy, muốn cho người bên ngoài chê cười Nạp Lan gia sao?” tay cầm quải trượng đầu rồng mạnh mẽ gõ vài cái, vốn loại tư thế này mô trạng oai phong nhưng thực có vài phần buồn cười.
“Tổ mẫu bớt giận a, cháu gái thân thể không khỏe làm cho tổ mẫu lo lắng, cháu gái sai lầm, nếu không phải cháu gái thân mình không tốt, cũng không làm tổ mẫu lo lắng, cháu gái bằng lòng cấp tổ mẫu bồi tội!” Nạp Lan Tĩnh cầm khăn tay, quỳ trên mặt đất, khóc lên, kia tiếng khóc vang lên so với một tiếng nói vang lên, nhìn tư thế tất cả mọi ngươì muốn cười cũng không dám cười.
“Được rôì,ta còn chưa có chết đâu, ngươi khóc cái gì!” lão thái thái sinh khí, hiện taị lão nhân gia kiêng kỵ nhất chuyện này, nhưng từng câu Nạp Lan Tĩnh nói đều là vì nàng, nàng sao có thể trách phạt, có thể nào không sinh khí.
“Tổ mẫu không cho cháu gái khóc,cháu gái liền không khóc!” Nạp Lan Tĩnh nói xong liền xoa xoa mắt, quả nhiên một chút nước mắt cũng không có “Cháu gái cầu tổ mẫu một chuyện,hy vọng tổ mẫu đáp ứng!”
“Mơ tưởng! quốc có quốc pháp gia có gia quy! Ai phạm đều giống nhau!” lão thái thái hiên ngang lẫm liệt nói, làm ai cũng không khỏi khâm phục.Mà Nạp Lan Khuynh ở trong lòng lão thái thái tựa hồ đang ngủ.
“Tổ mẫu a, quốc pháp nhưng không có nhân tình, nhị di nương nhiều năm ở Nạp Lan gia không có công lao cũng có khổ lao a, tổ mẫu người như thế nào có thể nhẫn tâm a? người trong viện nhị di nương ai cũng là chủ tử, đánh nha hoàn của cháu gái, nhưng phụ thân đêm qua đã trách phạt các nàng, tổ mẫu người không xem mặt mũi nhị di nương, cũng phải nhìn mặt mũi muội muội a, không cần tức giận!” Nạp Lan Tĩnh nói xong Nạp Lan Khuynh liền oa oa khóc.
“Tổ mẫu, ta sợ hãi, tổ mẫu cứu ta a!” Kia một thanh như đang ngủ, lại tựa như sắp tỉnh lại, Nạp Lan Khuynh nhắm mắt nhưng nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, Nạp Lan Tĩnh cười, nàng thật sự là giảo hoạt.
“Ngoan, tổ mẫu thương Khuynh nhi, không khóc, không khóc, Cung thị ngươi xem, ngươi đem Khuynh nhi sợ đến mức ác mộng liên tục! ngươi xem ngươi dạy nữ nhi, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, nàng là nha đầu quỷ kế đa đoan, giá họa người khác, nàng hiện tại liên tục nói dối, rõ ràng ngươi làm cho người ta đánh, không nên nói là Hoa nhi đánh, Cung thị! Ngươi thật sự là lợi hại a! tâm cơ của ngươi thật thâm sâu a!” lão thái thái vốn yêu thích Nạp Lan Khuynh, nay nàng gặp ác mộng thật lợi hại, làm lão thái thái đều súyt nữa mất đi lý trí.
“Tổ mẫu oan uổng a,cháu gái từng câu nói là thật a, phụ thân có thể làm chứng cho cháu gái a!” Nạp Lan Tĩnh quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn, nàng nghe thấy động tĩnh lại nở nụ cười.
“Nói hưu nói vượn! chuyện trước mắt còn không nói thật, các ngươi đem Khuynh nhi dọa thành thế này còn không biết hối cải! Đi! Đem đại tiểu thư đi ra ngoài đánh mười đại bản, ta xem nàng tuổi nhỏ còn không học giỏi!” lão thái thái đau lòng lấy tay lau nước mắt trên mặt Nạp Lan Khuynh, Cung thị nàng trừng phạt không được, nhưng Nạp Lan Tĩnh là cháu gái nàng, nàng muốn làm thế nào cũng không ai dám nói gì.
Ba ba! “Nạp Lan phủ thật sự lợi hại, thật sự làm cho bản cung mở mắt thấy!” quần áo lục nhạt một cô gái vỗ vỗ tay đi vào, mi gian hơi nhíu, môi mang theo ý cười lạnh lùng.
Tướng Phủ Đích Nữ Tướng Phủ Đích Nữ - Trầm Hoan