Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tướng Cướp Biển
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
T
uy có A Lịch an ủi, nâng đỡ tinh thần, nhưng Ly Kim vẫn nơm nớp lo sợ không yên. Nàng chỉ sợ Ba Đôn vì quá si tình nàng mà ông bà Mạc Cư phải làm áp lực để ép duyên nàng. Nếu như thế, thì đời nàng sẽ đi về đâu? Lời ước hẹn năm xưa, sẽ tan như mây khói hay sao? Nhiều đêm, nàng thao thức mãi vì những ý nghĩ đó, có đêm nàng chỉ chợp mắt được vài giờ thì trời đã sáng.
Đêm nay cũng thế, nàng không ngủ được, vì hồi chiều, lúc nàng vừa xách "gà-mên" đồ ăn ra khỏi cửa đá, thì chợt gặp Ba Đôn đi làm về. Nàng cúi đầu chào, nhưng Ba Đôn lại đăm đăm nhìn nàng cách rất buồn bã. Vì cái nhìn ấy, nàng đâm lo sợ nuốt không trôi bữa cơm chiều. Nỗi lo lắng xâm nhập tâm tư nàng, khiến nàng hồi hộp chờ đợi tai nạn xảy tới.
Nằm lặng nghe gió thổi rì rào, lá khô rơi xào xạc trước cửa hang và sóng biển đập ì ầm xa xa, nàng ứa nước mắt khóc thương số phận hẩm hiu của mình vô phương giải cứu!
Vừa chợp mắt được một lúc, thì nàng bỗng choàng đậy, vì có tiếng A Lịch vừa gọi nho nhỏ, vừa gõ "cạch cạch" nơi tấm cửa tò vò:
- Cô Ly Kim! Cô Ly Kim! Cô dậy chưa?
Ly Kim đằng hắng lên tiếng trả lời. Nàng đứng dậy đi rửa mặt vội vàng, rồi chạy lại mở cửa, hỏi vọng sang:
- Ông A Lịch, có việc gì vậy ông?
A Lịch đã đứng sẵn bên kia, tay cầm một lá thư chìa sang cho nàng, nói nhỏ:
- Có lá thư này lạ lắm! Sáng nay tôi dậy, thấy ai cột vào một cục đá quăng vào phòng tôi từ hồi nào không rõ. Có lẽ lúc quá nửa đêm chăng?
Ly Kim run run giơ tay cầm lấy lá thư. Trời đã sáng hẳn, nàng có thể đứng đó mà đọc:
Cùng ông A Lịch và cô Ly Kim.
Trước hết tôi xin tự giới thiệu: tôi là Huy Sinh, nhân viên an ninh quốc gia ở Manila.
Từ ngày ông bị bắt cóc, tôi được lệnh dò xét, điều tra công việc. Ít lâu sau, tôi đã tìm được dấu vết... Hiện nay, tôi đã có mặt trên đảo này. Hoàn cảnh ông và cô Ly Kim tôi đã rõ hết.
Tôi xin ông và cô yên tâm chờ đợi. Chỉ trong vài hôm nữa tôi sẽ có cách để giải thoát ông và cô ra khỏi đây bình an. Trong lúc chờ đợi, xin ông và cô tuyệt đối giữ bí mật. Nếu bại lộ thì tính mạng của ông và cô chắc bị nguy!
Đây là lá thư đầu tiên, tôi trình bày để ông và cô tin tưởng. Vài hôm nữa, khi có quyết định mới, tôi sẽ thông báo sau.
Huy Sinh
Ly Kim đọc xong, reo lên:
- Ồ! Ông Huy Sinh!
A Lịch ngạc nhiên:
- Cô cũng biết ông Huy Sinh à?
Ly Kim đưa lá thư lại cho A Lịch, lắc đầu:
- Không! Em không biết ông ta, em vừa định hỏi ông xem ông Huy Sinh là ai?
A Lịch cẩn thận châm lửa đốt bức thư, rồi bảo Ly Kim:
- Ông Huy Sinh là một nhà thám tử đại tài ở Manila. Ông đã khám phá được nhiều vụ án rất tài tình. Tôi chỉ nghe tên chứ chưa hề biết mặt ông ta.
Ly Kim nhìn A Lịch, phân vân:
- Bức thư này có đáng tin không ông?
A Lịch mỉm cười nhìn Ly Kim:
- Không biết cô nghĩ thế nào, chứ tôi thì tôi tin chắc là thư của ông Huy Sinh thật. Vì tôi đã nghe danh ông ta: tài trí, gan dạ, mạo hiểm. Chắc chắn là ông ta đang có mặt ở đây!
Ly Kim tươi nét mặt:
- Nếu ông tin, thì em cũng tin!
Rồi nàng chấp tay trước ngực, nhìn lên cao cầu khẩn:
- Lạy Chúa, xin cho chúng con được thoát khỏi nơi đây bình an!
° ° °
Từ hôm được lá thư bí mật của Huy Sinh, A Lịch và Ly Kim phập phồng chờ đợi. Bề ngoài, họ cố giữ nét mặt bình thường, nhưng trong lòng họ vui sướng như người bị tù đày sắp đến ngày mãn hạn. Họ mong ngày mong đêm qua mau cho chóng đến ngày được giải thoát.
Và cũng từ hôm đó, sáng nào Ly Kim cũng thức dậy sớm, vừa rửa mặt xong, nàng vội vàng mở cửa tò vò hỏi thăm A Lịch xem đêm vừa qua, có tin gì của Huy Sinh bí mật đưa vào không.
Sáng nay, như thường lệ, nàng vừa mở cửa nhìn sang, đã thấy A Lịch tươi cười đứng sẵn đó, tay cầm một bức thư và một gói giấy lớn. Ly Kim cầm lấy lá thư đọc vội vàng:
Cùng ông A Lịch và cô Ly Kim,
Nửa đêm ngày 15 sắp tới sẽ có một chiếc tàu của chính phủ, bí mật cập bến đảo này. Bến đó, ông và cô đã biết rồi. Vậy vào khoảng 11 giờ đêm hôm đó, ông và cô giả dạng bà Mạc Cư và cô Cát Tiên, hai mẹ con đi dạo mát ra bờ biển, rồi đi lần về phía bến, sẽ có người đưa ông và cô lên tàu.
Lúc đi đường, nếu có ai hỏi, cô Ly Kim sẽ trả lời: "Đêm nay trăng rằm đẹp quá, mẹ con ta đi dạo mát một vòng cho vui".
Nhớ đừng nói chuyện lớn tiếng, kẻo lộ hình tích. Đây tôi gởi ông và cô, hai tấm mặt giả của bà Mạc Cư và cô Cát Tiên cùng với áo xống của họ. Hãy đợi đến đêm mới nên mở gói này ra mang thử vào cho quen.
Xin nhắc lại: ngày 15, lúc 11 giờ đêm. Nếu không nhớ ngày 15 là ngày nào, cô Ly Kim hãy xem lịch treo trong nhà ông Mạc Cư cho chắc.
Xin y lời.
Huy Sinh
Ly Kim đọc xong, sung sướng đến ứa nước mắt, nàng nhìn cái gói trong tay A Lịch:
- Có phải cái gói đó không ông?
A Lịch giơ cao lên cho Ly Kim xem:
- Chắc phải, nhưng tôi chưa dám mở ra, vì ông ta dặn phải đến đêm mới được.
Ly Kim gật đầu:
- Phải, mình chưa nên mở ra xem lúc này. Ông hãy giấu kỹ đi, tối hãy hay. Có điều không biết mấy cái mặt giả có giống bà Mạc Cư và cô Cát Tiên không?
A Lịch trao cái gói cho Ly Kim:
- Nếu cô muốn biết cho rõ, cô hãy mở xem một tí, để tôi canh chừng cho.
Ly Kim khoát tay:
- Thôi, thôi, em nói vậy, chứ xem bây giờ lỡ có chuyện chi thì hỏng hết mọi việc!
A Lịch cúi xuống nhét lá thư vào đế giày, rồi đứng lên hỏi Ly Kim:
- Cô có nhớ hôm nay là ngày mấy không? Từ lúc tôi ra đây đến giờ, một hai khi tôi chỉ nhớ thứ mấy trong tuần, chứ không nhớ ngày tháng gì hết!
Ly Kim bật cười:
- Em cũng chả nhớ nữa, mặc dầu ngày nào cũng chính tay em bóc một tờ lịch. Để tí nữa em vào xem rồi trưa em cho ông hay.
° ° °
Trưa hôm ấy, Ly Kim đi làm về nói với A Lịch:
- Em xem lịch rồi: hôm nay là thứ tư, ngày 12.
A Lịch ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại:
- Hôm nay là thứ tư à? Tôi nhớ như là thứ ba sao mà? Mới chủ nhật đây mà nay đã thứ tư rồi sao?
- Ngày nào em cũng đi làm hết, em đâu có nhớ ngày nào là chủ nhật? Hồi nãy em có ý cho chắc chuyện, em hỏi cô Cát Tiên, cô cũng bảo em hôm nay là thứ tư.
A Lịch gật đầu:
- Như vậy chắc là đúng rồi, có lẽ tôi nhớ sai!
Rồi chàng lẩm nhẩm tính:
- Hôm nay thứ tư, 12. 15 tức là thứ bảy. Vậy là còn ba ngày nữa!
Ly Kim phụ họa:
- Vâng, còn ba ngày nữa!
Tối đến, cơm nước xong, A Lịch trông chừng cho Ly Kim mở gói. Nàng ngạc nihên vì đúng là áo mặc thường ngày của bà Mạc Cư và cô Cát Tiên mà nàng vẫn giặt ủi, và hai mặt giả thì giống bà Mạc Cư và cô Cát Tiên như đúc. Cô vội gọi A Lịch:
- Ông A Lịch ơi, vào xem!
A Lịch nhìn hai bên cửa, chắc không có ai rình mò, chàng mới bước vào xem..Thấy đúng mọi sự như lời dặn trong thư, chàng mừng rỡ cầm lấy mặt giả bà Mạc Cư và áo xống của bà, rồi giao phần kia cho Ly Kim:
- Thôi, bây giờ chúng ta ai phần nấy, mặc vào thử xem. Cô nhớ vặn đèn nhỏ và che cửa lại nghe!
Rồi chàng tươi cười:
- Đối với cô, trá hình thành cô Cát Tiên thì quá dễ, chứ tôi là đàn ông mà trá hình thành bà Mạc Cư, chắc phải tập dượt lâu mới được. Nào là dáng đi phải uyển chuyển dịu dàng, khoan thai thướt tha. Chân bước đi phải nhẹ nhàng chú không được đi "độp độp" như lính...
Ly Kim nhăn mặt cười:
- Thôi, xin ông! Ông tả dáng đi đàn bà nghe hay quá!
A Lịch lấy giấy che cửa, vặn nhỏ ngọn đèn, rồi lấy mặt giả ra mang vào. Chàng lấy áo mặc và lấy khăn trùm đầu lại. Soi vào gưong, chàng suýt bật cười, ngạc nhiên: quả thật là bà Mạc Cư hiện hình! Chàng nhẹ nhàng đi lại trong phòng. Một lát sau, chàng gõ cửa nhè nhẹ gọi Ly Kim. Cửa bật mở, một Cát Tiên hiện ra. Vừa thấy A Lịch trong bộ mặt bà Mạc Cư, nàng mở tròn đôi mắt, hai tay ôm lấy ngực:
- Hú vía, nếu em không nhớ ra thì em cứ tưởng là bà Mạc Cư thật!
A Lịch cười, nói đùa:
- Tôi cũng vậy, cứ ngỡ là cô Cát Tiên sang chơi đó chứ!
Chàng ngắm nghía Ly Kim một lúc rồi bảo:
- Được lắm, cô Ly Kim ạ! Bây giờ cô xếp dọn cất kỹ để đi ngủ. Tôi tập thêm một lúc cho quen dần.
Đêm đó, cả hai đều không ngủ được vì lòng họ tràn ngập vui sướng!
° ° °
Thứ năm, thứ sáu rồi đến thứ bảy. Hai người đều cảm thấy hồi hộp, vừa lo, vừa trông đợi. Trưa thứ bảy, đi làm về, Ly Kim nói với A Lịch:
- Tối nay, chúng ta thoát khỏi nơi này rồi, em không luyến tiếc gì hết. Có điều, ra đi mà không để laị một vài chữ giã biệt ông bà Mạc Cư và cô Cát Tiên, em thấy bất lịch sự và vô ơn quá! Dầu sao, em cũng đã mang ơn ông bà và cô Cát Tiên rất nhiều. Không biết ông nghĩ sao?
A Lịch gật đầu:
- Tôi cũng đang định bàn chuyện với cô đây. Tôi nghĩ chúng ta mỗi người viết một lá thư, đại ý nói, mình vì hoàn cảnh phải trốn thoát nơi đây, nhưng mình hứa sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật dù phải chết. Đàng khác mình cũng hết lòng cám ơn ông bà đã đối xử rất độ lượng với mình v.v..
Ly Kim thắc mắc:
- Ý ông định viết như vậy, phải lắm. Nhưng em sợ là nay mai đây, nếu chính phủ quyết định việc gì liên can đến đảo này thì sao? Mình có mang tiếng là đã tiết lộ bí mật ra không?
A Lịch lắc đầu:
- Mình cứ giữ đúng theo lời hứa của mình thôi. Còn việc cơ quan an ninh của chính phủ khám phá ra thì mặc họ chứ, đâu phải tại mình tiết lộ? Việc phải đến sẽ đến, chắc khi ấy ông bà cũng sẽ rõ là không phải tại tụi mình khai báo.
Thôi, cô cứ yên tấm viết thư đi. Tối nay, trước khi đi, chúng ta sẽ để lá thư ấy lại trên bàn.
Hai người chia tay nhau đi viết thư. A Lịch viết vắn tắt mấy hàng:
Cháu đột ngột trốn khỏi nơi này mà không dám cáo biệt ông bà và cô, mong ông bà và cô thông cảm hoàn cảnh éo le mà thứ lỗi cho cháu. Tuy vậy, cháu xin lấy danh dự mà hứa với ông bà và cô là cháu sẽ không bao giờ tiết lộ những điều mà cháu đã nghe thấy ở đây và ngay tên đảo này, cháu cũng sẽ không đả động tới. Xin ông bà và cô tin lời cháu.
Kính thư,
A Lịch
Bức thư của Ly Kim viết dài hơn:
Kính thưa Ông Bà,
Cháu không may bị lưu lạc vào đây, được ông bà thương yêu như đứa con. Ơn ấy cháu đời đời ghi tâm khắc cốt và không biết lấy gì đền đáp được. Cháu hằng cầu xin Chúa ban nhiều ơn lành cho ông bà, để trả ơn ấy thay cho cháu.
Nay cháu từ biệt nơi đây mà không dám nói sự thật cho ông bà hay biết, cháu thật có lỗi lớn, cháu mong ông bà thông cảm mà tha thứ cho cháu.
Cháu xin cam kết với ông bà là cháu sẽ tuyệt đối giữ bí mật tất cả mọi sự về đảo này. Cháu hứa chắc như thế, nếu có phải chết, để giữ trọn lời hứa đó thì cháu cũng sẽ vui lòng. Cháu cầu mong ông bà hiểu lòng cháu và tha thứ cho cháu.
Ly Kim
Chị Cát Tiên yêu quý,
Em muốn viết vài hàng riêng để từ giã chị. Em ra đi, không có một lời nói với chị, thật là có lỗi. Từ ngày em lưu lạc vào đây, được chị thương yêu như một đứa em, em rất lấy làm cảm kích, không biết lấy gì tỏ lòng biết ơn chị cho hết được. Mong chị thấu rõ hoàn cảnh của em mà tha thứ và cầu nguyện cho em. Phần em, ngày đêm, em vẫn không bao giờ quên người chị mà em yêu kính suốt đời.
Em cầu chúc chị được mọi điều an vui, hạnh phúc.
Em của chị.
Ly Kim
° ° °
Cơm tối xong, cả hai tắt đèn, giả bộ đi ngủ sớm, để cải trang. Ly Kim trao lá thư của nàng cho A Lịch bỏ chung trên bàn trong phòng chàng.
Ngoài trời, trăng đã lên cao, chiếu ánh sáng mờ nhạt xuống trên núi đồi, cỏ cây. Gió thổi nhè nhẹ từ biển vào nghe lành lạnh. Lá khô rơi xào xạc trước cửa hang. Nhìn ra ngoài, không một bóng người qua lại. Vạn vật như đắm chìm trong giấc ngủ chỉ còn nghe tiếng côn trùng rỉ rả một bài ca vô tận.
Hai người hồi hộp, chờ đợi giờ quyết định đến. Chốc chốc, A Lịch lại xem đồng hồ đeo nơi tay, rồi báo cho Ly Kim biết: 10 giờ..10 giờ 15.. 10 giờ 30...10 giờ 45... rồi 11 giờ! Cả hai hồi hộp ra gần cửa nhìn hai bên, thấy không có một bóng người nào, họ mới yên trí nhè nhẹ xô cửa bước ra. Họ đứng nhìn nhau một lúc: đúng là hai mẹ con bà Mạc Cư! Cả hai thong thả rảo bước vế phía bờ biển. Họ đi sát vào nhau, không ai dám nói với ai một lời. Đi được một quãng khá xa, thấy mọi vật yên tĩnh, không có gì khả nghi, Ly Kim mới khẽ bảo A Lịch:
- Em lo quá!
A Lịch trấn an:
- Cô cứ yên trí, mọi sự sẽ êm thuận mà! Nếu cô thiếu bình tĩnh thì nguy lắm. Lỡ có ai hỏi, làm sao cô trả lời được? Cô cứ tập trung ý chí, thở từng hơi dài, là hết sợ ngay!
Ly Kim vâng lời thi hành liền. Một lúc sau, cả hai đi vào dưới tàn cây rậm rạp, chỗ có con đường bí mật từ ngoài biển ăn thông vào đảo. Họ nhìn ra khơi: không thấy tàu bè nào đậu ngoài khơi cả. Nhìn chung quanh, cũng chỉ thấy cây cối um tùm, chứ không thấy gì lạ. Cả hai ngạc nhiên, phân vân không hiểu nguyên do làm sao. Bỗng một tiếng "đằng hắng" nổi lên, cả hai giật mình sợ hãi sửng tóc gáy... mắt chăm chăm nhìn về phía có tiếng đằng hắng vừa rồi. Từ sau một thân cây, một bóng người bước ra. Cả hai sựng lại, Ly Kim run rẩy, hai chân nàng chực qụy xuống. A Lịch vội vàng đỡ lấy nàng. Bóng người đến gần..một ánh lửa loé lên, Ly Kim thảng thốt kêu:
- Trời! Chú Ba Đôn!
Bóng đen lạnh lùng:
- Phải! Ba Đôn đây! Cô cậu định trốn thoát khỏi đảo này phải không? Tôi biết cô cậu trá hình thành mẹ con bà Mạc Cư, ra đây rồi có tàu bí mật đến đón...Nhưng làm sao mà lọt qua mắt tôi được? Cô cậu phải biết: tình báo của tôi nhậy lắm mà!
Rôi ông ta ra lệnh:
- Bây giờ cả hai người tháo mặt giả ra đưa cho tôi. Còn ông A Lịch cởi luôn chiếc áo đàn bà ra và mặc áo này vào!
Vừa nói, ông ta quăng sang cho A Lịch một chiếc áo đàn ông. Cả hai ríu ríu y theo lệnh Ba Đôn. Ba Đôn cầm lấy tang vật xếp gọn lại, gật gù:
- Đây là bằng chứng, tôi sẽ đưa về trình với ông bà Mạc Cư!
A Lịch năn nỉ:
- Chúng tôi xin ông đừng đem chuyện này nói cho ông bà Mạc Cư hay.
Ba Đôn quắc mắt nhìn hai người:
- Tại sao lại đừng nói? Trừ phi cô cậu chấp thuận điều kiện tôi đưa ra!
Bây giờ, Ly Kim mới lấy lại được bình tĩnh, nàng rụt rè hỏi:
- Thưa ông, điều kiện gì?
Ba Đôn cười hề hề:
- Điều kiện gì thì cô cậu đã biết rồi! Nhưng thôi, để tôi nhắc lại rõ ràng hơn: Điều kiện là ông A Lịch phải chấp thuận đề nghị của ông bà Mạc Cư. Còn cô Ly Kim thì phải chấp thuận lời cầu hôn của Ba Đôn này!
Ly Kim hốt hoảng nắm chặt lấy tay A Lịch như cầu cứu! A Lịch dùng kế hoãn binh:
- Thưa ông, lúc này chúng tôi đang xúc động quá. Xin ông để cho chúng tôi vài ngày nữa sẽ trả lời.
Ba Đôn ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Vài ngày thì không được đâu! Tôi chỉ để cho cô cậu đến trưa mai, phải trả lời cho tôi trước 12 giờ!
Rồi ông ta nói như dọa:
- Nếu cô cậu không chấp thuận điều kiện tôi vừa nói, thì nội chiều mai, tôi sẽ đưa câu chuyện và tang vật này ra, không những cho ông bà Mạc Cư biết mà còn cho cả toàn dân trong đảo này biết nữa, để họ quyết định về việc làm của hai người.
Thôi, bây giờ hai người trở về phòng ngủ đi. Nhớ đừng nói chuyện gì với nhau dọc đường, nghe!
A Lịch và Ly Kim lủi thủi quay trở về. A Lịch còn giữ được bình tĩnh, chứ Ly Kim thì khóc rấm rứt. Cả trời hy vọng sụpđổ trong lòng nàng! Nàng bước thấp bước cao, thỉnh thoảng lại té quỵ xuống, báo hại A Lịch phải dìu nàng từng bước. Về đến trước cửa hang, Ly Kim ngồi bệt xuống, òa lên khóc:
- Ông A Lịch ơi! Bây giờ biết làm thế nào hở ông? Nếu phải chịu điều kiện của Ba Đôn thì em chết mất!
A Lịch trong ruột cũng đang rối như tơ vò, nhưng thấy vẻ tuyệt vọng của cô bạn, chàng cố an ủi:
- Cô đừng vội ngã lòng, biết đâu đêm nay ông Huy Sinh thấy chúng ta lỡ việc, sẽ tìm kế khác giúp chúng ta!
Nghe nhắc đến tên Huy Sinh, Ly Kim lại thấy loé lên một tia hy vọng yếu ớt. Nàng lau nước mắt, nhưng miệng vẫn mếu máo:
- Nhưng tại sao ông ta hẹn chúng ta 11 giờ đêm ngày 15 thì ra bến, mà chúng ta ra đó lại chẳng thấy gì như ông ta đã báo, chỉ thấy Ba Đôn, nghĩa là sao?
A Lịch trầm ngâm:
- Tôi nghĩ là có khi mình tính sai ngày chăng? Hôm trước, cô nói là thứ tư, mà tôi thì cứ đinh ninh là thứ ba.
Ly Kim cãi:
- Thì em xem lịch chớ em có biết đâu! Tấm lịch đó, trước thì cô Cát Tiên lo bóc mỗi ngày, về sau, cô giao cho em lo.
A Lịch cắt ngang:
- Đó là tôi đoán mò vậy. Có khi biết đâu, Ba Đôn dò được bí mật của chúng ta, đã xé trước đi 1 tờ, để bắt chúng ta tại trận!
Thôi, việc đã lỡ rồi, phàn nàn cũng vô ích. Hiện giờ, chúng ta đang rối trí, bàn qua bàn lại cũng chẳng tìm được giải pháp nào giúp chúng ta qua cơn bế tắc. Tôi nghĩ rằng: chúng ta nên về phòng nằm nghỉ một tí cho lại sức, sáng mai hãy hay!
Ly Kim vâng lời... nhưng suốt đêm, nàng chỉ khóc sụt sùi. Đến gần sáng, mệt quá, nàng thiếp đi được một lúc, bỗng nghe A Lịch gõ cửa. Nàng hồi hộp chạy lại mở cửa. A Lịch đưa cho nàng một mảnh giấy. Ly Kim vồ lấy đọc ngấu nghiến:
Cùng ông A Lịch và cô Ly Kim,
Ông và cô đã tính sai ngày! Chính hôm nay mới là ngày 15 và tối nay, tàu chính phủ mới tới. Khi ông và cô ra đến gần bến, tôi mới biết, nên không cản lại kịp, buộc lòng phải báo cho Ba Đôn bắt. Chắc ông và cô lo sợ và phiền trách tôi lắm. Việc đã lỡ, tôi phải thông báo ngay cho tàu đừng vào bến tối nay nữa, vì thế nào Ba Đôn cũng tăng cường canh phòng chặt chẽ.
Tuy nhiên, tôi xin ông và cô đừng vội ngã lòng. Tôi đã có kế hoạch khác, chỉ tuần sau là xong xuôi hết. Lần này, nhất định thành công một trăm phần trăm. Tôi xin lấy danh dự mà hứa chắc với ông và cô như thế. Vì muốn để cho họ yên trí mà không đề phòng, tôi xin ông và cô chấp thuận điều kiện của Ba Đôn đưa ra. Đây là một giải pháp tạm thời, để che mắt mọi người, chứ không phải là sẽ trở thành sự thật như vậy đâu, ông và cô đừng quá lo lắng về điều ấy.
Vì nếu ông và cô chấp thuận điều kiện thì cũng cuối tháng này, hay đầu tháng sau mới tổ chức đám cưới, chứ đâu phải chấp thuận rồi làm ngay... Mà theo chương trình của tôi, thì chỉ nội tuần sau đây là ông và cô đã rời khỏi đảo này rồi!
Bởi thế, tôi xin nhắc lại một lần nữa là: để khỏi lỡ đại cuộc, xin ông và cô chấp thuận điều kiện Ba Đôn trước 12 giờ hôm nay và phải cố tạo nét mặt tươi cười vui vẻ.
Các việc khác đã có tôi lo chu toàn.
Huy Sinh
Ly Kim buồn bã ngước mắt nhìn A Lịch:
- Ông Huy Sinh bảo như vậy, ông tính sao?
A Lịch trả lời, giọng vững chắc:
- Tôi nghĩ phải theo đề nghị của ông ta, vì ông ta đã hứa danh dự với mình rồi!
Ly Kim càu nhàu:
- Nhưng biết có thành công như ông ta hứa không, hay là rồi lại hỏng việc như đêm vừa qua?
A Lịch bực tức:
- Đêm vừa qua là tại mình tính sai ngày, chứ đâu phải tại ông ta? Lần này, ông ta hứa có vẻ chắc chằn lắm, tôi nghĩ thế nào cũng được việc!
Ly Kim ngoe nguẩy, rồi òa lên khóc:
- Ừ, nhưng mà lần này có thất bại nữa, thì ông vẫn được lợi như thường. Được cô Cát Tiên thì nhất rồi còn gì nữa. Chỉ tội nghiệp cho em phải kết hôn với Ba Đôn!
A Lịch bị chạm tự ái, đâm cáu:
- Cô đừng nói thế, nếu tôi không vì Mai Liên thì tôi chỉ ừ một tiếng là được Cát Tiên ngay, cần gì phải đơị đến bây giờ!
Thấy mình lỡ lời làm phật ý bạn, Ly Kim nhỏ nhẹ:
- Tâm hồn em đang bối rối bất định, nên em đã nói quá lời, xin ông thứ lỗi cho em!
A Lịch thương hại:
- Không, tôi hiểu cô, nên tôi không buồn giận gì cô đâu. Có điều là tôi thấy kế hoạch ông Huy Sinh trình bày là hợp lý và có lẽ cũng là giải pháp duy nhất để cứu chúng ta, cho nên tôi xin cô bình tĩnh chấp thuận để kéo dài thêm ít ngày nữa. Tôi đoan chắc với cô là nếu cùng thế thì tôi sẽ cứu cô thoát khỏi tay Ba Đôn được. Cô biết mọi người trong đảo này mến tôi hơn Ba Đôn nhiều.
Ly Kim nắm chặt tay A Lịch:
- Vâng, em tin ông!
° ° °
Mọi người trong đảo hoan hỉ tiếp nhận một lúc hai tin vui:
Tin vui bác sĩ A Lịch và cô Cát Tiên cùng tin vui ông Ba Đôn và cô Ly Kim sẽ làm lễ thành hôn trong một ngày trọng thể vào đầu tháng tới.
Từ lâu, họ mong ước câu chuyện đó thành sự thật, vì họ mến cô Cát Tiên, đứa con duy nhất của ông bà Mạc Cư, người anh chị cả của họ, đã hy sinh cả cuộc đời vì hạnh phúc của họ.
Và họ cũng biết ơn bác sĩ A Lịch đã chăm sóc sức khoẻ họ và cả gia đình họ. Họ ước mong đôi trai tài gái sắc đó kết hợp với nhau, để cho nhịp sống trong đảo tưng bừng, vững chãi thêm lên.
Các người tai mắt trong đảo hội họp riêng với nhau, để bàn định việc tổ chức đám cưới cho hết sức linh đình trọng thể. Họ cắt đặt người về Manila mua sắm đồ cưới.
Tin vui làm náo nhiệt toàn đảo: người lớn, trẻ con, gặp nhau đều nói đến chuyện đám cưới nay mai của cặp A Lịch, Cát Tiên và Ba Đôn, Ly Kim.
Riêng A Lịch và Ly Kim, từ lúc nén lòng chấp thuận điều kiện, cả hai đều lo buồn nát ruột, nhưng bề ngoài phải tỏ vẻ niềm nở, tươi cười với mọi người thăm hỏi, chúc mừng.
Ly Kim vào ở lại với Cát Tiên, còn A Lịch xin tạm ở riêng cho đến ngày cưới. Họ làm theo lời khuyên của Huy Sinh để cho ông bà Mạc Cư và Ba Đôn tin tưởng hơn.
Tối hôm Ly Kim vào ngủ chung với Cát Tiên, Cát Tiên vui vẻ hết sức. Nàng tươi cười, chuyện vãn luôn miệng như được gtặp bạn tâm giao đi xa mới về. Ly Kim hỏi dò:
- Chị Cát Tiên ơi, anh A Lịch đổi ý, ưng thuận ở lại luôn với chị, chắc chị vui lắm nhỉ?
Cát Tiên cau mặt:
- Em đừng nghĩ thế! Việc anh A Lịch đổi ý là tùy anh ấy. Còn phần chị, trước đây chị đã nói với em là chị không có quan niệm về tình yêu rõ rệt như em đâu. Chị sinh ra và lớn lên dưới sự bảo bọc, dẫn dắt của ba má chị. Ba má chị muốn sao, chị cũng muốn vậy, chứ không có ý kiến gì khác. Về vấn đề gia đình, chị đã học hỏi phần lớn trong cuộc đời má chị. Ba chị nhiều lúc tù túng, sinh ra nóng nảy, gắt gỏng, nhưng má chị lúc nào cũng dịu dàng nhẫn nại, nâng đỡ ý chí ba chị, vì thế trong gia đình ba má chị lúc nào cũng êm đẹp... bây giờ chị có chồng...chị cũng sẽ học theo gương ấy mà sống, thế thôi!
Điều chị vui mừng nhất là được em ở lại với chị: chị mến em lắm, không muốn rời xa em. Nay em ưng thuận làm bạn với chú Ba, tức là em bằng lòng ở lại đây, điều này làm cho chị an ủi hơn hết. Nhưng tại sao em thay đổi ý kiến, trước đây, chị thấy em cương quyết lắm mà?
Ly Kim thấy tâm hồn Cát Tiên thật ngây thơ, trong trắng, nàng đành phải nói dối:
- Thì cũng tại em mến chị quá, em không muốn xa chị. Vả lại, em nghĩ, em mất tích đã khá lâu, biết người ta còn tưởng nhớ đến em nữa không, hay là thuyền đã ghé bến khác. Vì thế, em quyết định ở lại đây luôn.
Cát Tiên cầm chặt tay Ly Kim:
- Em nghĩ vậy rất phải. Từ này, chị em ta sống chết có nhau, nghe em!
Trong lúc đó, ở phòng ngoài, ông bà Mạc Cư tươi cười hỏi Ba Đôn:
- Chú nói thật cho anh chị hay, chú đã làm gì mà cả hai đứa đều thuận tình vậy? Chú không dọa nạt chứ?
Ba Đôn lắc đầu, cười hề hề:
- Không đâu, em không dọa nạt, cũng không cưỡng ép thì hết! Em chỉ trình bày cho A Lịch các điều hơn thiệt thôi. Một khi A Lịch chấp thuận, thì Ly Kim cũng theo, vì lâu nay Ly Kim cương quyết là nhờ gương A Lịch. Nay A Lịch xiêu thì cô nàng cũng ngã luôn! Phận gái 12 bến nước biết đâu mà chờ mà đợi? Tính toán như cô ta mà khôn ngoan đáo để, anh chị ạ!
Bà Mạc Cư cười:
- Thôi chú, chưa chi mà chú đã khen lấy khen để cô nàng rồi!
Ba Đôn lại cười hề hề, có vẻ khoái chí lắm!
Cơm tối gần xong, bỗng có tiếng mật hiệu gọi, Ba Đôn vội vàng chạy vào phòng liên lạc. Một chốc, chàng bước ra cho ông Mạc Cư hay: quân tuần phòng thấy có chiếc tàu lạ thả neo cách bến bí mật độ hơn một hải lý. Ông Mạc Cư và Ba Đôn thay áo, nai nịt gọn gàng, bỏ súng lục vào bọc rồi tất tả ra đi. Ông Mạc Cư quay lại bảo vợ con:
- Mình và con yên trí, dọn dẹp xong rồi đi ngủ đi, chắc không có chuyện chi lạ đâu!
Từ lúc ông Mạc Cư và Ba Đôn đi ra bến, bà Mạc Cư và Cát Tiên thấp thỏm ngồi chờ đợi ông về. Bà lo lắng chạy ra chạy vào, vì cả hai ra đi đã hơn một giờ rồi, mà không thấy ông thông báo gì về hết. Từ trước tới nay, chưa có lúc nào xảy ra chuyện báo động như thế này!
Bỗng Ba Đôn hốt hoảng chạy về, ông ta chưa kịp nói gì hết, thì bà Mạc Cư đã lên tiếng trước:
- Có chuyện chi thế chú? Anh đâu rồi?
Ba Đôn vừa thở, vừa trả lời:
- Anh bị thương nơi chân trong lúc bắn nhau với một tàu cướp. Hiện giờ, quân cướp đã rút lui xa rồi, còn anh thì đang nằm trong tàu đánh cá của Kha Lâm đậu gần bến. Xin chị và cháu Cát Tiên đi ra ngay với anh. Chị cho Ly Kim đi theo với. Để em đi gọi bác sĩ A Lịch đem thuốc ra băng bó cho anh!
Bà Mạc Cư sững sờ, run rẩy:
- Anh bị thương có nặng lắm không?
Ba Đôn lắc đầu:
- Không, anh bị đạn trúng chân, nhưng chỉ xước thịt tí chút thôi, chứ không trúng xương đâu! Thôi, chị và cháu dọn nhanh lên mà đi. Nhớ mang thêm áo ấm vào kẻo ngoài trời lạnh lắm. Chị ra ngoài cửa đợi em và bác sĩ A Lịch cùng đi luôn.
Khi bà Mạc Cư, Cát Tiên và Ly Kim ra đến cửa thì Ba Đôn và A Lịch cũng vừa tới. Năm người theo đường tắt đi nhanh ra bến. Một chiếc thuyền máy đã đậu sẵn đó. Ba Đôn nói với bà Mạc Cư:
- Bây giờ chị và cháu cùng ông A Lịch và cô Ly Kim lên thuyền để ra tàu ông Kha Lâm đậu ngoài kia trước, em sắp đặt công việc một lát, rồi sẽ ra sau!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tướng Cướp Biển
Nguyễn Hòa Giang
Tướng Cướp Biển - Nguyễn Hòa Giang
https://isach.info/story.php?story=tuong_cuop_bien__nguyen_hoa_giang