Tuổi Mười Ba epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
hơi "Cam, Quýt, Mít, Hồng" nhé!
- Ừ.
Năm đứa trẻ "oản tù tì". Đứa cuối cùng bị thua, phải ra ngồi giữa sân là Hải. Hải thích bị thua. Nó chờ cu Khôi xòe tay ra trước rồi mới nắm cái búa để bao giấy của Khôi bọc lấy búa. Hải ngồi xổm, cách chỗ Hà, cu Khôi, cu Toản, cu Sơn chừng mười lăm thước. Hà, tự nhiên, làm "xếp" ba thằng nhỏ. Con bé châu đầu sát đầu ba đứa, nói thầm:
- Khôi cam, Toản quýt, Sơn hồng, nhé!
Sơn vùng vằng:
- Em mít cơ.
Sơn nói to, Hải nghe rõ hết. Hà phải "suỵt, suỵt" và bắt Sơn đừng nói. Rồi con bé bắt đầu lại:
- Sơn mít, Khôi cam, Toản quýt, bằng lòng không?
Chẳng đứa nào cãi. Hà ngẩng đầu, nhìn Hải đang ngồi trước mặt:
- Cam, quýt, mít, hồng, ăn gì?
Hải ngó Hà. Ánh trăng chiếu sáng như ban ngày. Trăng mười bảy mà. Hải ầm ừ một lát rồi nói:
- Cam.
Nó đứng dậy chờ Hà ra cõng. Nhưng không phải cam Hà. Cu Khôi cõng anh vẹo cả lưng. Hải chán quá. Nó ngồi cạnh Hà, chờ tới lượt mình ra giữa sân để "ăn" đúng Hà bắt Hà cõng hay được cõng Hà.
Mấy thằng Khôi, Toản, Sơn khù khờ ghê đi đấy. Chúng nó cứ "ăn" nhau mãi khiến Hải ngồi ê cả mông. Mãi mãi Hải mới được "ăn". Và nó đã tìm cách "ăn" Hà. Hải biết cu Khôi, cu Toản, cu Sơn đều sợ cõng Hải. Khi Hà "cam, quýt, mít, hồng" xong, mấy đứa ra hiệu cho Hải. Và Hải đã được "ăn" quýt Hà. Hà cõng Hải. Hải muốn Hà ì ạch như cu Khôi. Song Hà cõng nhanh làm Hải tiếc rẻ. Hà ức Hải lắm. Con bé sẽ bắt Hải cõng trả nợ. Hải thích cõng Hà. Nó không nói thầm, cố ý để Hà biết đứa nào là cam, đứa nào là quýt. Rồi hai đứa chơi với nhau, mặc cu Khôi, cu Toản, cu Sơn ngồi làm cảnh.
Chơi "cam, quýt, mít, hồng" mãi, bọn trẻ chán. Chúng chơi "thả đỉa ba ba". Năm đứa duỗi chân hết, Hải đếm chân từng đứa theo bài hát:
- "Thả đỉa ba ba,
Chớ bắt đàn bà.
Phải tội đàn ông.
Gạo mềm như nước
Đổ mắm đổ muối.
Đổ chuối hạt tiêu.
Đổ niêu cứt gà.
Đổ phải nhà nào.
Nhà ấy phải chịu".
Hễ chân đứa nào đúng chữ cuối cùng của bài hát, đứa ấy phải chịu làm con ba ba.
Nhưng chơi "thả đỉa ba ba" không được cõng, Hải chỉ chơi một lát rồi đổi trò chơi khác. Trăng mùa hạ sáng rực. Trẻ con được thức khuya vì đi ngủ sớm nóng quá chẳng ngủ nổi. Bọn trẻ chơi đủ các thứ trò.
Cuối cùng chúng chơi "đi trốn đi tìm". Cu Khôi, cu Sơn, cu Toản luôn luôn bị thay phiên nhau bịt mắt. Hải tìm được những chỗ nấp thật kín. Không đứa nào tìm ra. Ngay Hà, khi bị bịt mắt, cũng không thể bắt nổi Hải. Hà phải kêu Hải chạy khỏi nơi trốn. Rồi Hà nhờ Hải kiếm giùm chỗ ẩn. Hai đứa trốn chung một chỗ. Cứ phải nép bên nhau để cu Khôi, cu Sơn, cu Toản không biết. Đôi khi Hải ôm chặt Hà, vì con chuột chạy qua làm Hà khiếp vía. Hà càng run sợ, Hải càng ôm chặt hơn. Trái tim Hà áp vào ngực Hải đập thình thịch. Nhưng Hà vẫn thích trốn ở những chỗ tối tăm với Hải. Để sợ và để Hải ôm chặt lấy mình..
- Buông Hà ra đi!
Hải tung chăn. Cu cậu vừa nằm mơ thấy Hà, chơi "cam, quýt, mít, hồng", mơ chơi "thả đỉa ba ba", mơ chơi "đi trốn đi tìm" với Hà. Những trò chơi này, Hải không thích từ lâu. Nó bỗng được chơi trong giấc mơ. Và tỉnh dậy, Hải lại thích chơi ghê quá. Hải muốn chơi "đi trốn đi tìm" vào buổi trưa. Hai đứa tìm chỗ kín nhất, nằm ngủ, cho cu Khôi kiếm cả buổi. Hải tiếc ngẩn ngơ vì giấc mơ ngắn quá. Tại sao giấc mơ không dài đến sáng? Hải nhắm kín mắt, ước ao thấy Hà nữa. Nhưng Hà trốn đâu mất, Hải không thể tìm được Hà.
Sáng hôm sau, Hải dậy trễ. Đôi mắt thằng bé nhức nhối làm sao ấy. Hải chẳng thiết ăn điểm tâm. Cu cậu thả xuống phố huyện. Hình ảnh đầu tiên là cái giậu bìm quanh dinh quan huyện. Hải thấy, tự nhiên, cái giậu thay đổi. Như là nó đã cao lên cùng với màu xanh của mùa xuân. Hải không thích cái giậu bìm. Quan huyện sắp phá giậu bìm xây thành bằng gạch. Những con bìm bịp, chả biết, chúng nó sẽ đi đâu. Kệ nó, Hải ghét luôn họ hàng nhà bìm bịp rồi. Chỉ có một đêm sau giấc mơ, Hải đâm ra khác lạ. Nó ngắm cái nọ, suy tưởng cái kia.
Và rồi, Hải nhớ Hà. Hải thèm nghe tiếng Hà cười, thèm ngửi mùi nước hoa bôi trên tóc Hà. Cậu bé huyện lỵ, sáng nay mơ ước nhiều thứ mà những sáng đã qua, những điều nó ước mơ chẳng cần mất công mơ ước. Hải ngắm nắng xuân sớm nhảy múa trên giậu bìm. Trái tim nó, dường như có điều gì muốn nói với nó. Giá Hà đứng cạnh Hải, Hải sẽ hỏi xem trái tim có biết nói không và nói những gì. Hải chớp mắt. Một hạt bụi vừa bay vào mắt nó. Hạt bụi làm chảy nước mắt của Hải. Hạt bụi hay nỗi thương nhớ chưa rõ tên tuổi đã phả vào mắt chú bé con huyện lỵ.
- Hải ơi!
Hải giật mình. Bảo vừa đi tới vừa cười toe toét:
- Làm gì đứng thần ra đó?
- Tao rình bìm bịp.
Bảo lè lưỡi:
- Coi nó đạp mái à?
Hải lắc đầu:
- Không phải. Tao nghe xem chúng nó rủ nhau đi đâu. Quan huyện sắp phá hết giậu bìm rồi.
Bảo ngứa chân hất cục đá trên mặt đường:
- Phá giậu bìm đi, chắc tiếng trống canh trên chòi hết buồn mày nhỉ?
Hải ngó bạn:
- Mày cũng biết buồn à?
- Đêm mưa, nghe tiếng trống canh tao không ngủ được.
- Thế mày có nằm mơ không?
- Mơ gì?
- Mơ thấy con Nhi rỗ.
Bảo không trả lời bạn. Nó nói:
- Tết này nắng khiếp, mày nhỉ? Tụi mình đi đá bóng cho toát mồ hôi đi.
Hải bằng lòng ngay. Trên sân cỏ, bọn trẻ con quần nhau với trái bóng. Hải bỗng quên buồn, quên cả giấc mơ. Đá bóng một lúc, bọn trẻ chạy tới ao đình, trần truồng nhảy xuống bơi lội. Mùa xuân trời còn lạnh. Nhưng trẻ con không hề biết lạnh miễn là chúng được quần thảo trước khi nhảy xuống nước.
Hải nghịch ngợm chán chê, cùng Bảo lên bờ. Hai đứa ngồi dựa tay về phía sau, chân duỗi thẳng. Đột nhiên Hải nhìn thấy một vệt gì như cáu bám dưới rốn nó, cách chừng gang tay. Ao đình làm gì có cáu? Hải vội lấy tay kỳ cọ. Song vật cáu không mất đi. Hải nhảy xuống ao, mím môi kỳ rửa. Rồi leo lên bờ. Chỗ da nó kỳ cọ nổi đỏ ửng. Mà vết cáu không sạch.
Hải hoảng quá, hỏi Bảo:
- Mày có bị không?
Bảo ngơ ngác:
- Bị gì?
Hải căng mắt ngó bạn. Nó run run:
- Ơ sao mày không bị?
Bảo càng ngơ ngác:
- Bị gì?
Hải úp chặt bàn tay vào chỗ bị cáu bám:
- Tao bị... cái gì ấy. Kỳ mãi không sạch, mày ạ!
Bảo hất tay bạn ra:
- Đưa tao xem nào.
Nó cúi sát mặt quan sát. Rồi cười sặc sụa:
- Chắc con sâu róm nó bò vào quần mày. Ngứa lắm đấy nhé! Phải lấy cơm nếp vê thành cục dài rồi lăn đi lăn lại mới hết lông sâu róm.
Hải ra chỗ để quần áo, rũ quần áo lia lịa mà không thấy con sâu róm đâu. Bảo nói:
- Nó biến mất rồi.
Hải mặc quần áo, chạy ù về nhà. Nó chẳng dám kể cho mẹ nghe, sợ mẹ mắng. Hải giả vờ thèm ăn cơm nếp. Mẹ Hải chiều con, trưa hôm ấy, thổi ngay một nồi cơm nếp. Hải đã lấy một chút cơm, viên thành cục dài, lén mẹ ra sân sau lăn vào chỗ sâu róm bò. Nó lăn đến nỗi cơm nếp hết dính dẻo mà vẫn không sạch. Hải sợ tái mặt. Nó lấy xà phòng đen, dùng bàn chải cọ đau điếng. Chả ăn thua gì cả.
Hải thấy chóng mặt ù tai. Nó lên cơn sốt. Hải lên giường đắp chăn kín mít. Nó sợ quá thể. Mẹ Hải lo quýnh. Ông xếp nhà thương bắt mạch, đo nhiệt độ cho nó. Ông xếp bắt nó uống viên thuốc trắng, chua khé cổ và bảo nó cảm xoàng. Nhưng Hải có cảm đâu, dù chỉ cảm xoàng. Nó vừa bắt đầu lớn lên mà nó không biết. Cũng chẳng ai biết giùm nó.
Tuổi Mười Ba Tuổi Mười Ba - Duyên Anh Tuổi Mười Ba