Truyện Thần Tiên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Câu Chuyện Về Yara
uôi xuống miền Nam, ông mặt trời đổ lửa nóng nực đến cả người lẫn vật đều ngủ li bì cả ngày, thậm chí cả trong những cánh rừng mênh mông cũng chỉ có sự im lặng ngự trị, nhất là vào những lúc tờ mờ sáng và những lúc chiều buông. Phải, ở trong vùng thôn quê thanh bình này vào một thời xa xưa có một chàng trai và một cô gái. Nàng sinh ra ở thành phố và ít khi nào rời đó, còn chàng trai là người ở một nước khác và cũng chỉ vừa đến cái thành phố nằm kề con sông lớn này vì chàng không thể tìm được việc làm ở quê nhà.
Vài tháng sau khi chàng đến đây, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, người ta không còn ngủ nhiều như trong những ngày nóng nực nữa. Có một bữa tiệc lớn được tổ chức ở vùng ngoại ô thành phố và để đến được đây người ta phải vượt một quãng đường dài 30 dặm hoặc hơn. Có người cuốc bộ, có người đi ngựa, có người ngự trên những cỗ xe sơn son thiếp vàng rất đẹp. Dù là đến bằng phương tiện gì thì ai nấy đều diện những bộ quần áo đẹp nhất, màu đỏ rực rỡ hay màu xanh da trời với những vòng hoa tươi cài trên mái tóc. Đây là lần đầu tiên chàng trai được dự một lễ hội lớn như vậy và chàng lặng lẽ lánh ra một góc quan sát những vũ điệu duyên dáng, những trò chơi thanh tao thú vị của các chàng trai cô gái. Trong khi đứng nhìn như vậy, chàng để ý đến một cô gái bận một bộ đồ trắng, trên mái tóc cài một cành hoa lựu đỏ rực. Trong đôi mắt chàng, nàng là người đáng yêu hơn tất cả những cô gái còn lại.
Khi lễ hội kết thúc, chàng trai trở về nhà, cung cách của chàng lạ lùng đến nỗi nó thu hút sự chú ý của tất cả những người quen biết.
Mặc dù phải làm việc, chàng trai vẫn tiếp tục thấy hiện lên trước mặt khuôn mặt người đẹp lúc nàng ném bóng cho các bạn hay duyên dáng lách người giữa các bạn nhảy trong lúc khiêu vũ. Đêm đến, giấc ngủ trốn đâu mất và sau mấy giờ trằn trọc trên giường, chàng trở dậy, đằm mình vào một cái hồ sâu nằm cạnh con đường mòn trong rừng.
Tình trạng này kéo dài mấy tuần lễ, cuối cùng cơ hội cũng đến với chàng. Một buổi tối chàng đi ngang qua một ngôi nhà và kia chính là người trong mộng của chàng đang đứng quay lưng vào tường, cố gắng dùng cái quạt chống đỡ cuộc tấn công của một con chó dữ đang nhảy lên, định đớp vào cổ nàng.
Alonzo, tên chàng trai, vội lao tới, chỉ với một cú đấm như trời giáng con vật chết thẳng cẳng trên đường. Sau đó chàng giúp cô gái đang sợ hãi đến mức suýt ngất xỉu đi vào hàng hiên rộng rãi, mát mẻ nơi bố mẹ nàng đang ngồi chơi. Kể từ đấy, chàng là một người khách quý trong nhà và chẳng bao lâu đã trở thành vị hôn phu của Julia, tên cô gái đó.
Hàng ngày sau khi làm xong việc, chàng thường đến nhà nàng, một ngôi nhà lấp ló, e ấp giữa những luống hoa và những loài cây leo đơm hoa suốt bốn mùa. Nơi những con chim ruồi bay chuyền từ bụi cây này sang bụi cây khác và những con vẹt đủ màu đỏ, xanh và xám cùng cao giọng hót lanh lảnh thành từng tràng. Ở đấy, chàng tìm thấy người thiếu nữ đang đợi mình, họ ngồi bên nhau một, hai tiếng đồng hồ. Bầu trời lấm tấm những vì sao tỏa sáng, long lanh, lớn lên dần trong mắt bạn đến nỗi bạn cảm thấy hễ cứ vươn tay lên là bạn có thể hái được sao trời.
“Đêm qua chàng làm gì sau khi về tới nhà?” Một đêm, cô gái bất chợt hỏi người yêu.
“Chỉ là những việc ta vẫn thường làm. Trời quá nóng để có thể ngủ được nên có lên giường cũng chẳng ích gì, thế là ta lững thững đi vào rừng, tắm ở một trong những cái hồ vừa sâu vừa tối ven sông. Ta đã tắm như thế được mấy tháng rồi, nhưng đêm qua có một chuyện bất thường xảy ra. Ta đang chuẩn bị lao xuống hồ lần cuối thì nghe có tiếng ai hát còn ngọt ngào say đắm hơn bất cứ một con họa mi nào. Tiếng hát lúc thì vang lên từ bờ bên này lúc lại vẳng lại từ bờ bên kia nhưng ta không sao nghe rõ được lời ca. Thế là ta lên bờ, mặc quần áo thật nhanh rồi sục tìm khắp các bụi rậm, gốc cây quanh hồ xem ai hát. Ta đã tưởng rằng đó là một người bạn nào đó muốn trêu đùa ta nhưng tuyệt không thấy một sinh vật nào, khi về nhà ta thấy người bạn đã ngủ say từ lúc nào.”
Trong lúc nghe người yêu nói, mặt Julia mỗi lúc một tái đi, toàn thân nàng run rẩy như thể gặp một luồng gió lạnh. Từ bé nàng đã nghe kể về các yêu ma kinh khủng lẩn quất trong rừng rú, hoặc ẩn náu bên các bờ đầm có một sức mê hoặc kinh người. Cái giọng hát đã hút hồn Alonzo có phải là của một trong những yêu tinh như vậy? Có lẽ, ai mà biết được, đó lại là giọng hát của chính Yara ma quái, người bao giờ cũng tìm đến những chàng trai sắp làm đám cưới, biến họ thành con mồi của mình.
Lặng đi một lúc, cô gái nghẹn ngào không nói được nên lời vì một linh cảm chẳng lành, trong khi những ý nghĩ đáng sợ lướt qua óc nàng. Cuối cùng nàng cũng mở miệng ra nói được:
“Alonzo, chàng vui lòng hứa với thiếp một điều chứ?”
“Hứa cái gì?”
“Điều này rất quan trọng, có quan hệ đối với tương lai của chúng ta.”
“Chuyện nghiêm trọng thế sao? Tất nhiên ta xin hứa. Nàng hãy nói cho ta biết đi.”
“Thiếp muốn chàng hứa,” nàng nói rồi hạ thấp giọng thì thầm vào tai chàng, “đừng bao giờ tắm ở một trong những cái hồ ấy nữa.”
“Nhưng tại sao, bà chúa của lòng ta, ta chẳng hôm nào không tắm ở đấy mà có chuyện gì đâu.”
“Chưa, nhưng có thể một chuyện gì đó sẽ xảy ra. Nếu chàng không hứa, thiếp sẽ phát điên lên vì sợ hãi. Xin chàng hãy hứa với thiếp.”
“Tại sao? Mà có chuyện gì vậy? Trông nàng tái nhợt đi kìa! Nói cho ta biết vì sao nàng lại sợ hãi quá như vậy?”
“Chàng có nghe bài hát đó không?” Người con gái hỏi, vẫn run rẩy.
“Có chứ, nhưng làm sao nó có thể làm hại ta được. Đó là bài ca hay nhất mà ta từng nghe.”
“Phải, sau bài ca đó yêu tinh sẽ hiện ra và sau đó... sau đó...”.
“Ta không hiểu. Sau đó là cái gì?”
“Sau đó... là cái chết.”
Alonzo trố mắt nhìn người yêu. Nàng bị mất trí rồi chăng? Nói năng như thế chẳng giống Julia của chàng chút nào, nhưng trước khi chàng định thần thì cô gái đã nói tiếp:
“Đó là lí do tại sao thiếp khẩn khoản xin chàng đừng bao giờ đến đấy nữa, trong bất cứ trường hợp nào thì cũng phải đợi đến sau đám cưới của chúng ta.”
“Trước và sau đám cưới thì có gì khác nhau nào?”
“Ồ, sau khi cưới thì không còn nguy hiểm nữa, lúc ấy chàng muốn tắm thế nào cũng được, tùy theo ý chàng.”
“Nhưng nàng hãy cho ta biết điều gì làm nàng sợ hãi đến thế?”
“Bởi vì giọng hát mà chàng đã nghe thấy – thiếp biết chàng sẽ cười, nhưng điều này là thật – là tiếng hát của Yara.”
Nghe những lời này, Alonzo bật ra một tràng cười khô khốc và lạnh lùng đến nỗi Julia rùng mình co dúm người lại. Có vẻ như chàng trai không thể dừng lại được và chàng càng cười to bao nhiêu, cô gái đáng thương càng tái xanh đi bấy nhiêu. Nàng lẩm bẩm một mình, nhìn người yêu với ánh mắt sợ hãi.
“Ôi trời đất ơi, chàng đã nhìn thấy Yara! Chàng đã nhìn thấy người ấy! Trời đất ơi, tôi biết làm gì bây giờ.”
Dù tiếng nói của nàng nhẹ như hơi thở, nó vẫn vang bên tai Alonzo, lúc này chàng vẫn không nói được vì cơn cười. Chàng nhìn vị hôn thê, vừa cười chảy nước mắt vừa lắc đầu.
“Có thể chàng không biết, nhưng điều đó là thật. Không có ai chưa từng gặp Yara mà lại cười như thế.” Và nàng ngồi sụp xuống đất khóc nức nở không nguôi.
Nhìn cảnh này, Alonzo trở nên nghiêm túc, chàng quỳ xuống bên người yêu, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.
“Đừng khóc nữa thiên thần của ta. Ta sẽ hứa bất cứ điều gì nàng muốn. Chỉ có điều hãy cho ta được nhìn thấy nụ cười của nàng.”
Với một nỗ lực ghê gớm, Julia cố kìm tiếng thổn thức và đứng lên.
“Cảm ơn chàng. Trái tim thiếp lại bừng sáng khi nghe chàng hứa như thế. Thiếp biết chàng sẽ cố giữ lời và tránh xa khu rừng. Nhưng... quyền lực của Yara rất mạnh – tiếng hát của bà ta sẽ khiến người đàn ông quên hết mọi thứ trên đời. Phải, thiếp đã biết hơn một vị hôn thê bị bỏ lại lẻ loi trên đời với một trái tim tan vỡ. Nếu có bao giờ chàng trở lại cái hồ nơi chàng nghe thấy tiếng hát đó lần đầu tiên, xin chàng hãy mang theo vật này.” Và nàng mở một chiếc hộp chạm trổ những hình thù kì lạ, lấy ra một cái vỏ ốc biển lóng lánh nhiều màu sắc và hát một bài ca có âm điệu êm đềm vào vỏ ốc. “Vào lúc chàng nghe thấy tiếng hát của Yara, hãy áp cái vỏ ốc này vào tai và như thế chàng sẽ chỉ nghe thấy tiếng hát của thiếp. Có lẽ – thiếp cũng không biết rõ lắm – biết đâu thiếp còn mạnh hơn cả Yara.”
Đêm đã khuya Alonzo mới chia tay người yêu trở về nhà. Trăng rải đều ánh bạc lên dòng nước xa xa, trông mới mát mẻ và mời gọi làm sao. Cây cối trong rừng dang rộng vòng tay, mời mọc chàng đến gần. Nhưng chàng trai kiên quyết quay mặt đi hướng khác và về nhà đi ngủ.
Cuộc đấu tranh khá gay go nhưng Alonzo đã nhận được phần thưởng là niềm vui và sự nhẹ nhõm khi nàng Julia đón chào chàng ngay từ ngoài cổng. Chàng trấn an nàng rằng một khi đã vượt qua cám dỗ được một lần rồi thì nguy hiểm sẽ không còn nữa. Nhưng Julia hiểu rõ hơn chàng về ma lực của sắc đẹp và giọng hát của Yara nên nhất định bắt chàng lặp lại lời hứa một lần nữa khi từ giã nàng.
Trong ba đêm liền, Alonzo giữ được lời hứa, không phải bởi vì chàng tin vào câu chuyện về Yara – chàng nghĩ tất cả những huyền thoại ấy đều vô lí, ngớ ngẩn – mà bởi vì chàng không thể chịu được cảnh Julia rơi lệ trước mặt chàng nếu chàng thú nhận là đã quay lại khu rừng. Mặc cho những cố gắng ấy, khúc hát đêm nào vẫn văng vẳng bên tai chàng, mỗi ngày một lớn hơn, rõ ràng hơn, thúc bách hơn.
Vào đêm thứ tư, sức hấp dẫn của khu rừng lớn đến nỗi cả ý nghĩ về Julia lẫn lời hứa đinh ninh của chàng cũng không cản được chàng. Vào lúc 11 giờ đêm, chàng lao vào những bóng đen mát rượi của hàng cây, đi theo con đường dẫn thẳng đến bờ hồ.
Tuy vậy, lần đầu tiên chàng thấy những lời cảnh báo của Julia từ một góc nào đó trong tâm trí đang vang vọng bên tai chàng dù lúc nàng nói chàng đã cho là ngớ ngẩn. Chàng nhìn những bụi rậm xung quanh với một cảm giác sờ sợ, một điều thật mới mẻ đối với chàng.
Khi đến cái hồ nọ, chàng dừng lại đưa mắt nhìn quanh quất hồi lâu vì chàng có cảm giác lạ lùng rằng có một ai đó đang quan sát chàng. Trăng chiếu sáng từng lá cây, ngọn cỏ, chẳng nhìn thấy ai ngoài cái bóng của chính chàng, chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng rì rào của dòng nước.
Chàng cởi quần áo và đúng lúc trong tư thế lao xuống dòng nước mát lạnh thì có một cái gì đó mà chàng không biết rõ chợt khiến chàng đưa mắt nhìn quanh. Cùng lúc ấy mặt trăng ló ra khỏi một đám mây, rọi ánh sáng xuống một người phụ nữ tóc vàng đẹp lộng lẫy, nửa người giấu trong một bụi dương xỉ.
Với một cú nhảy, chàng chộp vội lấy mớ quần áo, chạy thục mạng ra con đường mà chàng vừa đi qua, sợ cứng cả người với cái cảm giác hễ chàng chạy được một bước lại có một bàn tay níu vai chàng lại. Cảm giác này chỉ biến mất khi chàng bỏ lại hàng cây cuối cùng sau lưng.
Chỉ khi đến một khoảng rừng trống, chàng mới dám chạy chậm lại. Đưa mắt nhìn quanh và chàng thấy dường như có một bóng người trong bộ đồ trắng, dang hai tay ra như muốn ôm chàng vào lòng. Như thế là đủ, chàng vắt chân lên cổ mà chạy về nhà, không dám đứng lại cho đến khi về đến phòng riêng, an toàn. Cùng với những ánh bình minh đầu tiên chàng quay lại khu rừng tìm xem có dấu vết nào của Yara không nhưng mặc cho chàng cố công vạch từng lùm cây, bụi cỏ chẳng mảy may có vật gì gợi đến bóng người đàn bà đêm qua. Không gian hoàn toàn vắng lặng ngoài tiếng vẹt kêu quang quác – giọng hót của chúng chói tai đến mức chỉ xua đuổi người ta đi chỗ khác mà thôi.
“Chắc là mình phát điên,” chàng tự nhủ, “nên mới có giấc mơ điên khùng như thế.” Sau đó chàng trở lại thành phố làm công việc hàng ngày. Nhưng hoặc là công việc nặng nhọc hơn thường lệ hoặc là chàng đã phát bệnh, chàng không thể tập trung vào công việc đang làm. Ai trông thấy chàng trong ngày hôm ấy cũng đều hỏi chuyện gì đã khiến cho chàng có một vẻ xanh xao, thất thần làm vậy.
“Chắc mình bị sốt,” chàng tự nhủ, “thật nguy hiểm khi tắm nước lạnh vào lúc người đang đổ mồ hôi?” Tuy nhiên từ trong thâm tâm chàng biết rằng chàng đang đếm từng giờ chờ đêm đến để có thể trở lại khu rừng.
Buổi tối hôm ấy, như thường lệ, chàng lại đến ngôi nhà ẩn mình dưới những bụi cây dây leo. Lẽ ra chàng không nên đến bởi vì khuôn mặt chàng xanh xao đến dễ sợ, và cung cách của chàng kì lạ đến nỗi cô gái đáng thương biết ngay là đã có chuyện gì rất kinh khủng xảy ra. Tuy vậy, Alonzo từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào của người yêu, và tất cả những gì mà nàng có được chỉ là lời hứa sẽ cho nàng biết tất cả vào ngày hôm sau.
Giả vờ bị một cơn đau đầu dữ dội, chàng từ biệt người vợ chưa cưới sớm hơn mọi ngày rồi ba chân bốn cẳng đi về nhà. Lấy ra một khẩu súng, chàng nạp đạn và giắt vào thắt lưng. Trước nửa đêm một chút chàng rón rén ra khỏi nhà để không làm ai chú ý. Khi đã ra bên ngoài rồi chàng hối hả đi theo con đường dẫn đến khu rừng.
Chàng không dừng lại cho đến khi đi đến chỗ bờ hồ, rồi lăm lăm khẩu súng trên tay, chàng nhìn quanh. Với mỗi tiếng động nhẹ – tiếng một chiếc lá lìa cành, tiếng sột soạt do một con thú di chuyển trong bụi rậm, tiếng kêu của một con chim ăn đêm – chàng đều nhảy lên, chĩa thẳng khẩu súng về hướng có tiếng động. Nhưng dù trăng sáng vằng vặc như ban ngày chàng vẫn không trông thấy gì cả. Dần dần một tình trạng u u mê mê xâm chiếm đầu óc chàng và chàng từ từ tựa lưng vào một gốc cây.
Chàng ở trong tình trạng ấy bao lâu thì chính chàng cũng không biết rõ, nhưng bất thình lình chàng giật thót mình sực tỉnh. Nghe như có tiếng ai gọi tên chàng lên với một giọng như có như không vừa ngọt ngào vừa mơn trớn.
“Ai đấy?” Chàng kêu lên, đứng thẳng người, nhưng chỉ có tiếng vọng của chính chàng đáp lại. Sau đó đôi mắt chàng nhìn như bị hút về phía cái hồ với những con sóng lăn tăn đen thẳm ở ngay dưới chân chàng, dường như chàng không thể quay nhìn đi chỗ khác được.
Chàng cứ ngây người nhìn vào dòng nước sâu thẳm như thế vài phút, rồi chàng nhận ra từ dưới đáy sâu đen như bóng đêm có một đốm sáng mỗi lúc một lớn dần lên. Đấu tranh với cảm giác sợ hãi đang chế ngự mình, chàng cố đưa mắt nhìn đi chỗ khác nhưng vô ích. Một cái gì còn mạnh hơn ý chí của chàng, ép buộc chàng phải chú mục vào đấy.
Cuối cùng dòng nước nhẹ nhàng rẽ ra, nhô lên trên mặt nước là người đàn bà đẹp mà chàng mới chạy trốn đêm qua. Chàng quay đầu bỏ chạy nhưng đôi chân chàng đã bị gắn chặt xuống đất.
Người đẹp mỉm cười với chàng, mở rộng hai cánh tay đón chàng, nhưng trong lúc người đàn bà làm như thế thì hình ảnh người yêu lại hiện lên trước mắt chàng, đúng cái hình ảnh mà chàng thấy cách đây mấy tiếng đồng hồ. Lời cảnh cáo và nỗi sợ hãi của nàng về những nguy hiểm mà chàng đang dấn thân vào lại vọng về.
Trong khi đó bóng người mỗi lúc một tiến lại gần chàng hơn, gần hơn nữa. Nhưng với một cố gắng quyết liệt, Alonzo rút khẩu súng, nhắm thẳng vào vai người đàn bà kéo cò. Tiếng súng đánh thức những tiếng vang đang thiếp ngủ, lặp lại thành chuỗi trong suốt khu rừng nhưng người đàn bà vẫn mỉm nụ cười mê hoặc và tiến đến gần hơn. Một lần nữa Alonzo lại nổ súng, viên đạn kêu vèo vèo trong không khí, cái bóng tiến đến gần hơn. Một giây nữa người đàn bà sẽ kề sát bên chàng.
Rồi khẩu súng hết đạn, chàng chộp lấy báng súng bằng cả hai tay, sẵn sàng dùng nó như một cái cuốc bổ xuống khi Yara tiến thêm bước nữa. Nhưng bây giờ thì dường như nỗi sợ hãi lại chuyển sang chế ngự người đàn bà bởi vì bà ta dừng lại một lát trong khi chàng lại bước lên, vẫn giơ khẩu súng trên đầu, sẵn sàng bổ xuống.
Trong lúc kích động chàng quên mất hồ nước, chỉ đến khi dòng nước lạnh chạm vào chân chàng thì chàng mới dừng lại theo bản năng. Yara bối rối, lo sợ nhưng đã nhẹ nhàng xoay người qua lại, tới lui trên mặt nước và cất tiếng hát. Tiếng hát vút qua các tán cây nghe như gần như xa, không ai có thể xác định được là nó đến từ đâu, làm tràn ngập cả đêm đen cái âm thanh huyền thoại đầy ma lực của nó. Alonzo cảm thấy ý chí của chàng vuột mất đầu óc chàng rỗng ra. Đôi tay chàng nặng nề rơi xuống hai bên, một tay chạm phải cái vỏ ốc để trong túi áo, cái vật mà chàng đã hứa với Julia là lúc nào cũng mang theo bên mình.
Đầu óc mê mụ của chàng vụt trở nên trong dần ra đến mức có thể nhớ lại những lời người vợ chưa cưới đã dặn và với những ngón tay run rẩy gần như không còn đủ sức để nắm lấy vật gì, chàng lấy vỏ ốc ra. Trong khi chàng làm thế tiếng hát Yara trở nên ngọt ngào hơn, mê li hơn bao giờ hết, nhưng tai chàng đã đóng lại với tiếng hát đó, bị hút về phía cái vỏ ốc. Từ trong cái lòng vặn xoắn của nó cất lên lời ca của Julia khi nàng hát vào vỏ ốc rồi trao cho chàng. Mặc dầu tiếng hát của nàng lúc đầu vang lên yếu ớt, nhưng mỗi lúc nó một cao hơn, mạnh hơn cho đến lúc màn sương mù mê mụ bao quanh chàng bị cuốn mất.
Chàng ngẩng đầu lên, có cảm giác chàng vừa đi qua một vùng đất xa lạ mà chàng sẽ không bao giờ còn muốn lang thang ở đấy nữa. Và chàng đứng thẳng người lên, dáng mạnh mẽ như một thân cây cổ thụ, đưa mắt nhìn quanh. Chẳng có gì ngoài mặt hồ phẳng lặng sáng lấp lánh dưới ánh trăng và bóng đen của cây cối ngả dài xuống đất, chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng rì rầm của lũ côn trùng trong lúc chúng lao đi trong đêm tối.
Truyện Thần Tiên Truyện Thần Tiên - Andrew Lang Truyện Thần Tiên