Lần Cuối Tuyệt Vọng
ây sẽ là lần cuối tôi viết về những điều nghe có vẻ tuyệt vọng. Vì sao lại là lần cuối...
"-Dạo này cố tỏ ra cô độc, đáng thương có vẻ là "mốt" nhỉ?
-..."
___________________________________
Điều đáng buồn nhất không phải là không có cơ hội cố gắng. Mà chính là đã từng cố gắng nhưng hết lần này đến lần khác lại bị đánh ngã xuống. Tôi không còn hứng thú với bất kỳ thứ gì. Không còn hiểu mình đang cố gắng vì điều gì. Lắm lúc tương lai hiện ra mập mờ, tôi lại sợ đến cùng cực cái khoảng thời gian ẩn hiện ra ấy.
"Tao thật sự đang rất mệt."
"Ok, bình tĩnh lại, không phải duy chỉ mày mệt, tao cũng thế."
"Tại sao bất cứ cái gì cũng có thể khóc được? Tại sao mới nói vài câu đã rơi lệ?"
"Cố gắng lên. Tao tin mày làm được."
"Mày dẹp ngay.."
Tôi từng nghe ai đó nói, người bình thường dễ dàng phản kháng lại những lời chửi rủa, mắng nhiếc. Vậy thì cơ bản tôi không bình thường. Một câu trả lời, lập tức bị lấn ép, sau đó phải đành câm họng lau nước mắt.
Ai đó nói, đừng cúi đầu, vương miệng sẽ rơi. Vậy thì vương miệng của chính tôi đã bị giẫm nát cả ngàn lần.
Tôi đã từng gục mặt. Đã từng khóc lóc. Đã từng la hét:"Làm ơn, có thể nào đừng làm thế với tao được không?". Đã từng chạy thật nhanh. Đã từng đập.. đầu vào tường. Đã từng khuỵ gối. Đã từng điếng người. Đã từng điên loạn, vứt bỏ hết tất cả. Đã từng sai lầm. Đã từng cố níu lấy những người, những điều tôi tin tưởng. Đã từng thử làm lại một lần. Đã từng cố gắng tin tưởng ai đó. Đã từng mỉm cười. Đã từng thơ thẩn. Đã từng, tất cả là đã từng. Và tôi, đã từng sai lầm khi cứ luôn nghĩ, chỉ cần chịu nhẫn nhịn, sẽ bình an. Cơ bản, đây không phải chuyện cổ tích. Và tôi càng không phải nhân vật có cái kết tốt đẹp.
Ngay giây phút tôi chẳng thể làm gì nữa. Ngay giây phút sẵn sàng hờ hững để ai muốn đi thì đi. Ngay giây phút tôi như muốn phát điên lên. Chuỗi cảm xúc không tên cứ ồ ạt trong đầu. Như ai đó đang nhai kẹo cao su, nhóp nhép, kinh khủng.
Loading....
Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào - Mốc Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào