Trên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
[6]
ồi đó, tôi không biết Dean nhiều như bây giờ và việc làm đầu tiên của tôi là tìm Chad King. Tôi a lô đến nhà và nói chuyện với mẹ gã, bà nói, “Thế nào, Sal, anh làm gì ở Denver thế?” Chad là một gã trai tóc vàng, mảnh mai, với bộ mặt kỳ lạ trông như một thầy mo phù hợp với sở thích của gã về nhân chủng học và dân da đỏ cổ xưa. Mũi gã khoằm, mềm và mịn như kem dính vào mặt dưới mái tóc lòa xòa vàng rực; gã có vẻ đẹp và nét duyên dáng của một gã miền Tây từng quen nhảy đầm trong các quán rượu và cũng tập tọe chơi bóng đá. Gã nói giọng mũi nghe véo von. “Bao giờ tao cũng thích thú một điều ở dân da đỏ vùng đồng, Sal ạ, là cái cách họ hết sức ngượng nghịu sau khi khoe con số những mảnh đầu còn dính tóc của mỗi kẻ thù bị tiêu diệt. Trong cuốn Cuộc sống miền Tây xa xôi của Ruxton, có một gã da đỏ xấu hổ đến đỏ lựng khắp người vì đã có rất nhiều mảnh da đầu vinh quang ấy và gã cứ chạy như điên trong cánh đồng để lén lút ăn mừng chiến tích của mình. Bố khỉ, điều đó làm tao thích mê.”
Mẹ gã nói, trong cái thành phố Denver vào buổi trưa ngái ngủ này, thì gã chỉ có thể đang nghiên cứu trong viện bảo tàng địa phương về các đồ đan mây tre của dân da đỏ. Tôi a lô đến đó tìm gã, gã đến đón tôi bằng con Ford cổ lỗ sĩ vẫn dùng để đi vùng núi đào bới vật dụng của người da đỏ. Gã bước vào phòng đợi xe, mặc đồ jean, nở nụ cười rộng ngoác. Tôi đang ngồi trên túi xách nói chuyện với chính tay thủy thủ đã gặp tại bến xe khách ở Cheyenne, hỏi thăm về con nhỏ tóc vàng. Hắn ta chán ngấy chẳng buồn trả lời. Chad và tôi trèo lên con xe cà khổ của gã. Trước hết gã phải đi lấy mấy tấm bản đồ ở tòa thị chính, tiếp đến là gặp một ông giáo già và cứ như thế, tôi thì hết sức sốt ruột, chỉ muốn đi uống bia. Trong đầu tôi chỉ ngọ nguậy một câu hỏi duy nhất: Dean đang ở đâu và lúc này hắn đang làm gì? Chad đã quyết định không đánh bạn với Dean nữa, vì một lý do kỳ quái nào đó, và gã cũng chả biết hiện Dean đang ở đâu.
“Carlo Marx còn ở đây không?”
“Còn.” Nhưng gã cũng chả nói chuyện với Carlo nữa. Đây là thời kỳ Chad King sắp sửa rời khỏi cái băng lớn của chúng tôi. Chiều hôm đó tôi định đánh một giấc ở nhà gã. Tin cuối cùng tôi biết được là Tim Gray đã chuẩn bị sẵn một căn phòng cho tôi ở đầu đại lộ Colfax, Roland Major hiện đang sống trong đó và đợi tôi đến ở cùng cho vui. Tôi ngửi thấy mùi âm mưu trong không khí, nhằm tách băng chúng tôi làm hai tốp: Chad King với Tim Gray và Roland Major thỏa thuận với anh em nhà Rawlins phớt lờ Dean Moriarty và Carlo Marx đi. Tôi đến vừa lúc cuộc chiến tranh nội bộ đang đến hồi căng thẳng.
Trong cuộc chiến này có gì na ná như một cuộc đấu tranh giai cấp. Dean là con trai của một lão nát rượu, một trong những gã lang thang say xỉn nhất ở phố Larimer, Dean được nuôi dạy và lớn lên ở chính các đường ngang ngõ tắt của khu phố này. Hắn đã ra tòa cãi kiện cho bố từ hồi mới sáu tuổi để đòi thả bố ra. Dean từng đi ăn xin khắp ngóc ngách khu Larimer kiếm tiền cho ông bố đang đợi ở nhà giữa hàng đống chai vỡ nát và một lão bạn bợm. Lớn lên, Dean bắt đầu lảng vảng quanh các quán bi-a; hắn đạt kỷ lục xoáy trộm ô tô ở Denver rồi bị bắt đi cải tạo. Từ mười một đến mười bảy tuổi hắn ở trại giáo dưỡng suốt. Hắn là chuyên gia chôm chỉa ô tô, đuổi theo tán tỉnh mấy em nữ sinh phổ thông đi học về, đưa các em lên núi tiêu khiển rồi quay lại đánh một giấc trong bất kỳ khách sạn có bồn tắm nào còn chỗ. Ông bô hắn, từng là một người thợ thiếc chăm chỉ và khả kính, nay đã trở thành một tay nghiện rượu vang, còn tệ hơn nghiện whisky, và đành kiếm miếng bằng việc chở hàng thuê đến Texas vào mùa đông và đến hè mới trở lại Denver. Dean cũng có mấy anh em họ đằng mẹ, nhưng mẹ Dean chết khi hắn còn nhỏ xíu và họ không ưa Dean. Những chiến hữu duy nhất của Dean là mấy tay ở quán bi-a. Dean có một nghị lực phi thường như một ông thánh kiểu Mỹ, cùng với Carlo và băng ở quán bi-a đã trở thành những con quỷ dưới đáy xã hội mùa này ở Denver, và, để biểu tượng hóa điều này một cách huy hoàng, Carlo có một căn hộ tầng hầm trên phố Grant, nơi chúng tôi thường tụ tập nhiều đêm đến tận sáng bạch: Carlo, Dean, tôi, rồi Tom Snark, Ed Dunkel và Roy Johnson. Hầu hết số này về sau mới xuất hiện.
Buổi trưa đầu tiên ở Denver, tôi ngủ trong phòng của Chad King trong khi mẹ hắn loay hoay việc nội trợ ở tầng dưới, còn Chad thì làm việc ngoài thư viện. Đó là một buổi trưa tháng Bảy nóng nực ở vùng bình nguyên. Nếu không có phát minh của bố Chad thì tôi sẽ không tài nào ngủ nổi. Ông già của Chad King là con người tế nhị và tốt bụng, khoảng bảy mươi tuổi; già yếu, người mỏng tang; ông kể chuyện rất có duyên, say sưa nhấm nháp chính những điều mình vừa nói ra, chuyện về thời trai trẻ của ông ở vùng đồng bằng Bắc Dakota vào những năm 1880 khi ông cầm dùi cui, phi ngựa rượt theo đàn sói Bắc Mỹ để giải trí. Tiếp đó Ông trở thành một ông giáo làng ở Oklahoma và cuối cùng thành người kinh doanh đủ thứ ở Denver. Văn phòng cũ của ông hiện vẫn còn ở tầng trên một gara đầu phố - cái bàn giấy cũ vẫn còn ở đó cùng hàng chồng giấy tờ sổ sách đầy bụi dấu vết của một quá khứ sôi động và phát đạt. Ông đã phát minh ra một loại điều hòa nhiệt độ đặc biệt. Đặt một cái quạt máy bình thường lên khung cửa sổ và bằng cách nào đó dẫn nước mát qua một hệ thống ống xoắn đặt trước cánh quạt đang quay. Kết quả thật hoàn hảo, trong vòng bán kính mét rưỡi từ chỗ cái quạt, nước chuyển thành hơi mát, tầng trên mát, tầng dưới vẫn nóng như thường. Nhưng tôi nằm ngủ ngay dưới chân cái quạt trên giường Chad, với bức tượng bán thân lớn của Goethe nhìn tôi chằm chằm, tôi thiếp đi một cách êm ái để rồi chỉ hai mươi phút sau đã phải choàng dậy vì suýt chết rét. Đắp thêm một cái chăn vẫn còn lạnh. Cuối cùng thì tôi lạnh không nhắm mắt nổi và phải chuồn xuống nhà. Ông già hỏi phát minh của ông hoạt động ra sao. Tôi nói là nó chạy quá tốt. Tôi quý ông già này lắm. Ông sống bằng kỷ niệm. “Ngày trước tôi làm ra một cái máy tẩy vết bẩn và bị mấy hãng lớn miền Đông nhái theo. Mấy năm nay tôi theo kiện để đòi bản quyền phát minh. Ôi nếu có kha khá tiền để thuê được một ông thầy cãi giỏi...” Nhưng đã quá muộn rồi để kiếm được một ông thầy cãi giỏi, thế là ông thất vọng nằm khoèo ở nhà. Tối đến, mẹ Chad cho chúng tôi ăn một bữa tuyệt diệu, có món thịt hươu của ông chú Chad săn được ở vùng núi. Nhưng Dean hiện đang ở đâu vậy?
Trên Đường Trên Đường - Jack Kerouac Trên Đường