Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trắng Xoá
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
V
ẫn còn khẩu súng trường. Hope đi lại phòng ngủ của cha cô. Cô nhấc khẩu súng ra khỏi giá đỡ, thở phào nhẹ nhõm khi nó vẫn nằm đây. Cô đã nạp đạn cho nó hôm qua, và bài học là “ luôn luôn kiểm tra vũ khí của bạn”. Cô kiểm tra lại lần nữa và thấy nó hoàn toàn trống rỗng. Anh đã tháo đạn ra.
Nhanh chóng, cô tìm kiếm những viên đạn, anh hẳn phải giấu nó đâu đó. Chúng quá nặng để mang theo, và anh thì không có cái túi nào trên quần áo. Nhưng trước khi cô có thời gian để tìm, cô nghe thấ tiếng mở cửa, đứng thẳng lên trong sự báo động. lạy Chúa, cô phải làm gì đây?
Ba tù nhân vẫn còn trốn chạy, người đưa tin đã nói, nhưng chỉ có 1 trong số đó được coi là nguy hiểm. Cô có 2 – 1 cơ hội rằng anh không phải kẻ nguy hiểm đó.
Tuy nhiên, anh đã lấy khẩu súng lục của cô và lấy hết đạn trong khẩu súng trường – cả hai cái mà không nói cho cô biết. Anh rõ ràng đã lấy bộ đồng phục của một trong những cảnh sát đã chết. Chết tiệt, tại sao không co ai đưa tin rằng những tù nhân trốn thoát trong trang phục của Phó cảnh sát chứ?
"Hope?" Anh gọi tên cô.
Vội vàng cô để khẩu súng trường vào vị trí cũ, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể. " Em đang ở trong phòng của cha. " Cô gọi với lại. " để cất đồ lót vào trong". Cô mở ngăn tủ quần áo để tạo ra âm thanh, sau đó dán một nụ cười trên môi và bước ra ngoài cửa. " Anh có lạnh lắm không?"
" Đủ lạnh", anh nói, cởi áo khoát ra và treo nó lên. Tink lắc bộ lông của mình và thả chừng mười pound tuyết lên sàn nhà, sau đó nó lon ton chạy đến bên Hope với cái miệng ngoát ra như đang cười, như để chào Hope sau hơn 10 phút nó vắng nhà.
Cô la mắng nó vì đã làm cho àn nhà bị ướt một lần nữa, nó cúi đầu xuống rên rỉ và nó biết điều nó muốn đã phát huy hiệu quả. Cô đi lấy cây chổi lau và lau những vệt ẩm ướt, Hopecố che dấu biểu hiện của khuôn mặt. Cô cảm thấy căng thẳng gay gắt, bất kỳ nụ cười nào của cô trông hệt như một cái nhăn mặt.
Cô có thể làm gì đây? Cô phải lựa chọn như thế nào cho phải?
Tại thời điểm hiện tại,cô vẫn nằm xa sự nguy hiểm. Price chưa biết cô đã nghe thông tin trên đài, vì vậy anh không cảm thấy bị đe dọa. Anh không có lý do gì để giết cô cả, vì hiện giờ cô là người cung cấp thức anh cho anh, chổ ở và cả tình dục.
Khuôn mặt cô trắng bệch. Cô không thể chịu đựng việc anh chạm vào cô lần nữa. Cô chỉ đơn giản là không thể.
Cô nghe thấy anh đi vào nhà bếp, uống lấy tách coffee để làm ấm mình. Tay cô bắt đầu run rẩy. Ôi, lạy Chúa. Cô thấy cảm giác bị tổn thương rất nhiều và cô nghĩ rằng mình sẽ vỡ vụn mất. Cô chưa bao giờ bị thu hút nhiều bởi một người đàn ông trong cuộc sống của mình, thậm chí ngay cả Dylan. Cô đã làm ấm cho Price bằng cơ thể của mình, đã cứu sống anh, trong một cách nguyên thủy, cơ bản anh là của cô bây giờ. Chỉ trong mười hai giờ ngắn ngủi, anh đã thật sự thành trọng tâm quan trọng trong tâm trí và cảm xúc của cô, và cô chưa dám gọi nó là tình yêu như một nổ lực tự bảo vệ. Một phần trong cô đã tách ra, và cô không biết được nếu như cô có thể sống sót trong cơn hấp hối này. Cô đã - Ôi Chúa trên cao - cô có thể thậm chí đang mang trong mình đứa con của anh.
Anh đã cười với cô, trêu chọc cô, làm tình với cô.
Anh đã rất dịu dàng và chu đáo với cô, ngay cả bây giờ, cô không thể dùng bất kỳ điều gì có thể mô tả được nó, ngoại trừ tình yêu. Tất nhiên, Ted Bundy đã là một người đàn ông vô cùng quyến rũ, ngoại trừ những phụ nữ mà hắn đã hãm hiếp và giết hại. Hope đã luôn nghĩ rằng mình có một cái nhìn rất chính xác trong việc đánh giá người khác, và tất cả mọi thứ ở Price đã thể hiện cho đến lúc này là một người đàn ông tốt và còn đáng yêu nữa, kiểu người huấn luyện cho đội Little League và nhảy trung bình 2 bước. Anh thậm chí...
Hoặc đó chỉ là một trò chơi nho nhỏ với anh, hoặc anh là ảo ảnh. Cô nhớ lại thời điểm khi mà biểu hiện của anh đã đột ngột thay đổi một cách khó khăn và đáng sợ, và cô biết anh không phải là một ảo giác giác nào hết.
Anh là sự nguy hiểm.
Nếu cô vẫn giữ được trí thông minh của mình hoạt động thì tất cả mọi thứ sẽ ổn.
" Hope?"
Cô nhảy dựng lên, tim cô đập thình thịch trong ngực. Price đang đứng ở cửa, nhìn cô, ánh mắt sắc bén. Cô lóng ngóng với cây chổi lau gần như đánh rơi chúng." Anh làm em giật mình!"
" Ừ, anh có thấy." Bình tĩnh anh bước về phía cô, với về phía trước lấy cây chổi lau từ tay cô. Hope lại thấy mình chùn bước, cố chống lại cảm giác nghẹt thở. Anh có vẻ to lớn trong căn phòng giặt ủi nhỏ bé này, đôi vai rộng của anh hoàn toàn lắp đầy cánh cửa. Cô đã rất thích thú trước kích thước và sức mạnh của chúng, khi chúng càng làm đầy hơn tình yêu trong cô, nhưng bây giờ cô bị choáng ngợp bởi suy nghỉ hoàn toàn bất lực trong một trận đấu chống lại anh. Không phải là cô không có ý tưởng nào để vật anh xuống, nhưng cô đã đc chuẩn bị để chiến đấu với anh trong bất kỳ khi nào nếu cần thiết. Chạy sẽ là một điều thông minh nhất trong tình cảnh ấy, nếu cô có cơ hội.
" Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi. Biểu hiện của anh khó mà đọc được, và ánh mắt anh không giây nào rời khỏi khuôn mặt cô. Anh đứng thẳng lên trc mặt cô và không có cách nào vượt qua anh trong căn phòng giặt ủi hạn hẹp này. " Trông em có vẻ sợ chết khiếp"
Cô biết mình nhìn như thế nào, Hope cũng biết cô không thể phủ nhận nó, anh sẽ biết rằng cô nói dối nếu cô phủ nhận." Em..." cô thú nhận, giọng run run. Cô không biết mình nên nói như thế nào để không làm đảo lộn ý định ban đầu. "Em không...ý em là...em đã góa chồng năm năm rồi và em đã không...Em chỉ vừa mới gặp anh, và chúng ta - em - ôi, chết tiệt," cô nói một cách bất lực để kết thúc câu nói của mình.
Khuôn mặt anh thư giản hẳn và một nụ cười trêu chọc vẽ lên môi anh. " Vì vậy, em chỉ cần có một khoảnh khắc mơ hồ trong khi thực tế em đang tự cắn mông mình, khi em nhìn xung quanh và mọi thứ tấn công suy nghĩ của em và em nghĩ rằng, cức thật, Anh đã làm cái gì?"
Cô cố gắng cho một cái gật đầu " Một cái gì đó giống vậy," cô nói và nuốt ực.
Ừ, để xem nào. Em đang chiến đấu một mình với cơn bão tuyết, rồi tự nhiên có một người lạ đang gần chết nằm trc cửa nhà em, em giúp anh ta lấy lại sự sống, và em nghĩ mình đã thiếu vắng tình yêu trong năm năm, bằng cách nào đó anh ta kết thúc trên em trong đêm. Anh có thể thấy tất cả chỉ là một chút bối rối, đặc biệt là khi em không dùng bất kỳ biện pháp nào để tránh thai và có thể sẽ có thai"
Hope cảm thấy hình như không còn giọt máu nào bám lại trong mặt của cô nữa.
" Ah, bé yêu." Một cách nhẹ nhàng, anh nắm lấy bàn tay của cô, bàn tay to lớn của anh chà lên xuống khi anh dịu dàng ôm lấy cô. " Những chuyện đã xảy ra, em có kiễm tra lịch và tiềm hiểu rằng khả năng mang thai là rất nhiều hơn những gì em nghĩ?
Ôi, Chúa ơi, cô nghĩ rằng mình sẽ ngất mất, sự đan xen giữ sợ hãi và khao khát mảnh liệt làm cô không thể chịu đựng được. Làm thế nào mà anh có thể dịu dàng và thoải mái đến như vậy khi anh là một tội phạm, một tù nhân trốn thoát kia chứ? Và làm thế nào mà cảm giác từ cơ thể của anh lại mạnh mẽ đối với cô như vậy? Cô muốn ngả đầu vào bờ vai vững vàng của anh và quên đi phần còn lại của thế giới, chỉ có anh ở đây với những ngọn núi xa xăm, nơi không có bất kỳ điều gì có thể chạm tới họ.
"Hope?" Anh nghiên đầu mình để có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Cô thở gấp vì cô dường như không thể nhận đủ oxy cho mình. " Cái không đúng bây giờ là thời gian" cô buột miệng nói.
Anh hít vào một hơi thật sâu,giống như anh vừa nhổ một cái gai ở mông vậy " Quá gần phải không?"
" Trên tiền" Cô lấy lại được một chút ổn định và cô thấy thật biết ơn vì điều đó. Các nét hoảng loạn trong cô đang mờ dần. Cô quyết định rằng mình chưa ở trong bất kỳ nguy hiểm nào vào lúc này, vì vậy cô nghĩ mình nên bình tỉnh lại thay vì cứ nhảy dựng lên mỗi lần anh đến gần. Điều mà chắc chắn sẽ làm cho anh nghi ngờ, làm thế nào mà... Cô thấy may mắn vì mình đã nêu được một lý do hợp cho sự lo lắng của mình, nhưng đồng thời cô nhớ chính xác sắc mặt của anh như thế nào. Nếu anh biết cô nghe được đài phát thanh...
" Được rồi. " Anh thở ra một hơi " Lúc trước, khi em nói với anh rằng em không uống thuốc, anh đã không nhận ra tỷ lệ cược. Vì vậy, em muốn làm những gì? Ngưng tận dụng cơ hội này, hay đánh mất cơ hội của chúng ta?" Đột nhiên, như đó là điều không thể, cô thấy anh run lên. " Chúa ơi," anh nói giọng run rẩy. " Anh đã luôn luôn như vậy, tình dục cẩn thận và ngược lại."
" Anh cảm thấy thế nào về thực tế này?" Hope nói, lầm bầm vào ngực anh.
" Nó gặm nhắm. Địa ngục. Anh có hẳn một cái răng trên mông của mình. " Anh lại run lên một lần nữa. " Địa ngục...nó là...Hope - Anh thích cái ý tưởng này."
Ôi, Chúa ơi. Trong nổi tuyệt vọng, Hope ép chặt khuôn mặt mình vào anh một lần nữa. Anh không thể là một kẻ giết người, anh chỉ đơn giản là không thể, không và anh đối xử với cô rất ngọt ngào, và run rẩy khi...
" Cuộc gọi của em" anh nói.
Anh đã thức tỉnh. Cô có thể cảm thấy sự to lớn đang cương cứng của anh. Nói về khả năng mang thai đã không làm anh sợ, đó chỉ là cách để cô cảm thấy trước khả năng đó, biết rằng họ yêu mà không có sự bảo vệ nào. Và cơ thể của cô vốn đã rất hòa hợp với anh, vì vậy đáp ứng được nhu cầu của mình là điều mà luôn thắt chặt trong lòng cô. Cô bị sốc với chính mình, nhưng cô bất lực phải dẹp tan cái phả ứng ấy. Tất cả nhựng gì mà cô có thể làm bây giờ là lờ đi nhu cầu muốn được đáp ứng của mình.
Miệng cô khô khốc và cô cố gắng nuốt nước bọt. " Chúng ta - chúng ta nên cẩn thận thì hơn, " Cô nói. Cảm ơn anh vì đã cho cô biết. Ngay cả khi anh là một trong những tù nhân trốn chạy và được coi là rất nguy hiểm. Sẽ thật vô trách nhiệm nếu như cô tiếp tục ngủ với anh. Và cô đã đủ vô trách nhiệm rồi. Cô có thể sống với những gì cô làm, nhưng nó không còn như cũ nữa.
"Được rồi" Anh chấp nhận lời cô một cách miễn cưỡng. Khuôn mặt anh căng lên. " Hãy gọi anh khi bữa trưa đã sẳn sàng. Anh sẽ đi xúc một ít tuyết."
Hope đứng ở chổ cô cho đến khi cánh cửa đóng lại, sau đó cô che mặt mình với đôi bàn tay yếu ớt. Làm ơn, làm ơn, cô cầu nguyện, để cho đường dây điện thoại mau hồi phục trở lại. Cô không biết mình có thể đứng đây nổi một giờ hay một ngày hay không. Cô muốn khóc. Cô muốn hét lên. Cô muốn lao vào anh và xô anh vào tường và hét vào mặt anh là anh thật ngu ngốc. Hầu hết tất cả, cô không muốn ai đúng cả. Cô muốn được sai lầm trong mọi kết luận mà cô đưa ra.
Cô muốn Price.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trắng Xoá
Linda Howard
Trắng Xoá - Linda Howard
https://isach.info/story.php?story=trang_xoa__linda_howard