Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trái Tim Hoàng Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
H
óa ra là tôi chả may mắn. Không một chút nào. Bữa tiệc chán ngắt. Quả thực thế. Tôi vừa vào nhà Nick chưa được mười giây thì một đống phân trắng rơi xuống vai tôi. Tôi nhìn lên. Phía trên, một con vẹt màu nâu to đùng ngồi đung đưa trên một cái đèn chùm. Rupert Goode, bố của Nick, lúng túng tiến lại sau tôi, tay cầm cái giẻ rửa bát.
“Iago, cái con khỉ này!” ông quát, chỉ cây gậy ba toong vào con chim. “Tao sẽ vặn cổ mày! Tao sẽ nhổ lông mày, lấy sạch ruột mày ra và tống mày vào lò nướng!” “Tại sao, ông lão ngờ nghệch kia!” Iago quác lại, bay đi tấn công kẻ khác. “Chú xin lỗi, cưng ơi,” Rupert nói. “Nó hư hỏng quá, con chim đó.
Cho phép chú…” Ông là một diễn viên, Rupert Goode. Ông đóng mọi vai nam chính mà Shakespeare đã viết ra, tham gia hàng tấn phim chi phí thấp, rồi chấm dứt sự nghiệp diễn viên của ông khi thủ vai trong bốn hay năm tập Harry Potter. Giờ ông không còn làm được nhiều nữa. Ông run lẩy bẩy. Nhưng giọng ông vẫn hay.
Căn bệnh Parkison vẫn chưa hủy hoại được chất giọng ấy. Tôi nhìn quanh khi ông chùi đống phân khỏi người tôi, nhìn thấy giấy dán tường ố màu do ngấm nước trong sảnh và vữa trần nhà bở ra phía trên. Một bức tranh đã bạc màu trong cái khung méo mó. Một con chó hôi hám nằm ngủ trên một chiếc áo khoác.
Những chồng kịch bản lớn sắp đổ sập. Nếu chủ nhân căn nhà là một ai khác, nó đã nằm trong danh sách cần phải ủi sập của thành phố rồi, nhưng do chủ nhân nó là Rupert Goode, nên nó được lên tạp chí Vogue. “Lâu lắm rồi chú không gặp cháu,” Rupert nói. “Chú thường thấy cháu mua cà phê buổi sáng ở Cranberry’s với Marianne.” Ông là bạn của mẹ tôi.
Hay từng là bạn. Hồi bà còn qua lại với bạn bè. “Gần đây cháu bận lắm ạ. Luận văn cuối năm. Đơn xin học đại học. Chú biết mà.” Chú biết là tôi đang nói dối. “Cháu thế nào, Andi? Thật thế không?” Ông hỏi, nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi. “Cháu ổn ạ,” tôi nói, nhìn đi chỗ khác.
Ông quan tâm. Tôi biết điều đó. Đó chính là lý do vì sao tôi không nói cho ông biết tôi thực sự thế nào. “Không, chú không nghĩ vậy. Sao cháu có thể ổn được?” ông nói. “Chú chưa bao giờ nghĩ đến ngày đó mà không nghĩ đến lời vua Lear nói với cô con gái út Cordelia khốn khổ đã chết đi của ông.
‘Tại sao một con chó, con ngựa, con chuột, có cuộc sống/ Còn con lại không hề có chút hơi thở nào?’ Tác phẩm của Shakespeare là một niềm an ủi. Cháu có thấy thế không? Shakespeare đặt ra những câu hỏi thật vĩ đại.” “SpongeBob cũng vậy. Vấn đề là, cả hai đều chả có những câu trả lời vĩ đại.” Rupert bật cười nhưng mắt ông buồn bã.
“Nick nhớ cháu. Chú cũng vậy,” ông nói. Rồi ông ôm tôi. Mọi người rất hay làm thế. Dường như nó có ích. Cho họ. “Cháu vào đi. Chơi cho vui,” ông nói, đưa cho tôi một cái dù bằng giấy màu hồng. “Ừm chú Rupert à, ở trong này không có nắng.” “Nó là tấm che, con gái ạ. Iago đã hư rồi, nhưng còn con vẹt mới Edmund thì thật quỷ quyệt.” Tôi mở cái dù ra và bước từ phòng này sang phòng kia, cảm giác như thể Cio-Cio-San đang đi tìm Pinkerton.
Một nửa bọn lớp tôi ở trong bếp. Chai không ở khắp nơi, những gói thuốc đã hút hết, vẹt và dù, nhưng không thấy Nick. Có đứa mời tôi một ly rượu, nhưng tôi từ chối. Đồ có cồn không hợp với chỗ thuốc tôi uống. Nó gây ra một số tác dụng phụ rất tởm. Tôi bắt đầu uống thuốc một năm trước.
Tôi đến khám bác sĩ Becker, một bác sĩ tâm lý trị liệu, vì tôi không ăn, ngủ hay đi học. Cô Beezie khuyên ông ấy và cha tôi hãy buộc tôi đi bằng cách đe dọa không cho tôi học đàn với thầy Nathan nữa nếu tôi không đi khám. Nhẽ ra tôi phải nói chuyện tâm sự các thứ với bác sĩ Becker, nhưng tôi gần như không mở miệng – trừ việc nói là tất cả chuyện này thật lãng phí thời gian.
Sau một vài tuần, bác sĩ Becker kê đơn Paxil. Rồi Zoloft. Khi những thứ đó không có tác dụng, ông ấy cho tôi uống Qwellify, một thứ thuốc chống trầm cảm có tác dụng ba trong một. Nếu thuốc này không có tác dụng, thì đã đến lúc phải dùng thuốc cho bệnh nhân tâm thần. Tôi tiếp tục đi quanh nhà Goode, tìm Nick.
Tôi ước giá như Vijay đi cùng tôi để tôi có người trò chuyện, nhưng hôm nay là tối thứ Bảy giữa kỳ nghỉ đông, vì vậy dĩ nhiên cậu ấy phải ở nhà để viết luận văn “Nguyên tử và Eve: Công nghệ, Tôn giáo, và Cuộc chiến cho Kỷ nguyên 21.” Đến lúc này, cậu đã có được lời trích dẫn từ năm nhà lãnh đạo thế giới.
Tôi rẽ vào phòng khách. Nhạc nhẽo om sòm. Bọn kia đang trần truồng làm tình trên sofa, trên ghế, trên sàn nhà. Có một bức chân dung trên bệ lò sưởi, một bức tranh khỏa thân đen trắng lớn do Steven Meisel vẽ cô Goode IV. Cô hai mươi ba. Và là một người mẫu. Và không có mặt ở nhà nhiều lắm.
Nhưng như đích thân chú Rupert sẽ nói với bạn, và vẫn luôn nói, “Với bộ ngực như thế, ta có thể làm chuyện mà ta thích.” Tôi vào thư viện. Shiva Mendez đang chia sẻ những slide trong tác phẩm nghệ thuật xếp đặt gần đây nhất của nó, Void, gồm ba trăm sáu mươi lăm chai thuốc nhuận tràng và những cảnh tởm hết chỗ nói.
Đây là một phần trong luận văn tốt nghiệp của nó. Whitney cho nó vào một chương trình những nghệ sĩ đang nổi. Bender Kutz, ra khỏi bệnh viện cai nghiện lần thứ hai trong năm, đang nói về luận văn của nó – hồi ức về việc nghiện ngập. Nó đã kiếm được hợp đồng bán sách. “Đại diện của tớ hào hứng cực kỳ,” nó đang nói với một đứa con gái.
“Có khi Hội giám lý sẽ tham gia đấy.” Bọn cùng lớp khiến tôi thấy mệt mỏi. Mệt mỏi đến đau đớn, vô độ. Nghe bọn nó nói chỉ khiến tôi muốn nằm vật xuống sàn mà ngủ hai mươi năm, nhưng tôi không làm thế được – trên thảm có quá nhiều phân chim – vì vậy tôi quyết định đi về.
Chả thấy Nick đâu cả. Ít nhất ở dưới này thì chả thấy đâu. Có lẽ nó ở trên lầu, nhưng tôi không đủ dũng cảm để mở các cửa phòng ngủ trong căn nhà này. Khi tôi tiến ra phía hành lang, tôi cảm thấy một cánh tay quàng lấy eo tôi và môi dí sát vào gáy tôi. Giọng nói trầm đục cất lên, “Tớ biết là cậu sẽ đến.
Nhưng cậu đến vì ai? Cây guitar của tớ hay tớ?” “Guitar của cậu. Chắc chắn rồi.” “Đồ tim bằng đá,” nó nói, giật một cái khuyên tai của tôi, và rồi đưa chiếc guitar cho tôi. Như thể chả là gì cả. Như thể nó đưa cho tôi một thanh kẹo cao su. “Tớ chơi được không?” Tôi hỏi.
Giọng thầm thì. “Ờ. Dĩ nhiên rồi,” nó nói, hầu như chả để tâm. Arden đang cười khúc khích vào tai nó và chĩa ngón cái về phía bếp. Rồi bọn nó biến mất, còn tôi thì cầm cây guitar của Keith Richard, và cùng lúc tay tôi cảm thấy vừa hào hứng vừa sợ hãi. Như thể tôi đang cầm một con rắn hổ mang, một túi kim cương, một quả bom.
Tôi gảy đàn. Các ngón tay tôi đặt vào gam La thứ, Mi 7, rồi Sol – những nốt đầu tiên của bài “Angie” – nhưng tôi hầu như không nghe được những nốt này vì tôi đang đứng ở sảnh trước với hàng đống người xung quanh. Tôi chạy lên lầu, tới chiếu nghỉ đầu tiên, và rồi cái thứ hai, nhưng cũng chả khác gì mấy.
Vì thế tôi chạy tiếp, lên tận mái nhà. Ở đó lạnh, nhưng yên tĩnh. Vài bộ bàn ghế gỗ cũ nằm rải rác. Tôi ngồi lên một chiếc cũ mèm và kéo chiếc dây đeo guitar qua đầu mình. Dù cho cố gắng thế nào, tôi cũng không xứng được có nó, nhưng loại ý nghĩ kiểu này chỉ ngăn những gì tốt đẹp nhất trong chúng ta, chứ chẳng ngăn nổi điều xấu xa nhất.
Vì vậy tôi chơi. Tôi chơi bài “Angie”, “Wild Horses” và “Waiting on a Friend.” Tôi chơi cho đến khi ngón tay tôi tím bầm và cứng đơ lại vì giá lạnh, và rồi tôi tiếp tục chơi. Cho đến khi tôi chìm đắm trong âm nhạc. Cho tới khi tôi là âm nhạc – những nốt nhạc, những giai điệu. Tôi bị đau, nhưng khi tôi là âm nhạc mà không phải là chính mình thì mọi việc không sao cả.
Không buồn bã. Không sợ hãi. Không tuyệt vọng. Không tội lỗi. Tôi chơi chừng một tiếng, rồi đút tay vào túi và đi quanh, nhìn lên bầu trời đêm. Tôi chẳng thấy vì sao nào. Ở Brooklyn hầu như chẳng bao giờ thấy sao. Chúng nhạt nhòa đi trong ánh sáng chói lóa của đèn cao áp. Nhưng tôi có thể nhìn thấy Templeton, đen xì và xấu xí.
Những khung cửa sổ các căn hộ mới đều sáng bừng lên. Đây đó, một cây thông Noel lấp lánh. Ngày Truman mất cũng là sắp tới Giáng sinh. Trời lạnh ngắt và đèn trong các cửa hàng đều sáng bừng. Một gã đứng ở góc phố, bán cây thông. Những bài hát Giáng sinh vang lên. Max đứng trên vỉa hè la hét.
Tôi không nhớ Giáng sinh năm đó. Tôi chỉ nhớ lúc hạ cây thông xuống. Vào tháng Tư. Nó đã biến thành màu nâu và rụng hết lá. Các món quà vẫn còn nằm ở gốc cây. Không ai muốn mở chúng ra vì vậy bố cho vào túi và mang tới tổ chức Thiện nguyện. Tôi bắt đầu bước đi. Chín bước từ chỗ tôi đang đứng tới rìa mái nhà.
Tôi đếm bước khi mình đi. Rồi một bước lên chỗ gờ. Lúc này đây tôi đang nhìn xuống đường. Thật quá dễ dàng. Chỉ cần một bước nữa và mọi thứ sẽ kết thúc. Một bước nhỏ nữa, và không còn đau đớn, tức giận, hay bất cứ gì khác nữa. Một giọng nói đằng sau tôi vang lên: “Xin đừng.
Thật đấy. Xin cậu.” Tôi quay lại. “Sao lại không?” Nick nói, “Bởi vì tớ sẽ nhớ cậu. Tất cả mọi người sẽ nhớ cậu.” Tôi bật cười lớn. “Được rồi, tớ sẽ nhớ cái guitar vậy. Tớ sẽ rất nhớ nó. Vì vậy bỏ nó xuống rồi hẵng nhảy, được không?” Tôi nhận ra mình vẫn đeo cây guitar của Keith Richard.
Suýt tí nữa là tôi đã mang nó mà nhảy xuống và khiến nó tan thành từng mảnh. Tôi hoảng sợ. Tôi bước một bước về phía nó, xuống khỏi cái gờ. “Tớ xin lỗi. Chúa ơi, tớ thực sự xin lỗi, Nick…” Rồi chân tôi bị trượt trên một vũng nước đóng băng và tôi mất thăng bằng. Tôi chới với, gào lên, Nick túm lấy cánh tay tôi và tôi có cảm giác như cả hai chúng tôi chết đến nơi rồi, nhưng nó kéo tôi về phía nó và tôi loạng choạng ngã xuống mái nhà.
Nó buông tôi ra và tuôn một tràng. Nó gào lên. Rất to. Giọng nó vừa khàn vừa khó nghe. Tôi không biết nó nói gì vì tim tôi đang nện như muốn văng ra ngoài. Tôi không biết phải làm gì, vì thế tôi đặt cây guitar xuống và cố ra về bởi vì tôi nghĩ nó muốn thế, nhưng không phải. “Cầm lên đi!” nó hét.
“Cầm lên và chơi bài gì đó. Ít ra cậu phải làm thế. Suýt tí nữa cậu làm cả hai đứa toi rồi.” Và tôi chơi. Dở tệ. Vì tay tôi đang run. Tôi bắt đầu với bài “You Can’t Always Get What You Want,” mà có lẽ hợp với cảnh huống này. Rồi tới bài “Far Away Eyes.” Và “Fool to Cry.” Và rồi tôi dừng lại để xoa hai tay cho ấm.
Nick không nói gì cả. Nó câm bặt và tôi đoán là nó vẫn giận, hoặc nghĩ là tôi chơi tệ quá, nhưng rồi nó nói, “Hay quá. Chơi bài gì khác đi.” “Không nổi. Tay tớ đông cứng lại rồi.” Nó lại gần, cầm lấy tay tôi và thổi. Hơi thở của nó ấm áp và có mùi rượu ngọt ngào. Người nó thơm tho.
Và nó rất điển trai. Và khi nó ôm lấy mặt tôi và hôn tôi, tôi thấy nó thật tuyệt. Tôi vẫn đeo chiếc guitar. Tôi cởi ra và đặt xuống đất. Tôi muốn chạm vào nó. Cảm nhận hơi thở của nó trên cổ mình. Làn da ấm áp của nó. Để cảm thấy gì đó khác ngoài nỗi buồn. Ôm tớ đi, tôi khẽ nói với nó.
Ôm tớ ở đây. Ngay nơi này. Trên cuộc đời này. Khiến tớ khao khát cậu. Khao khát thứ gì đó. Xin cậu. Rồi đột nhiên tôi nghe thấy, “Ôi trời ơi.” Là Arden. Nó ở đây. Trên mái nhà. “Anh đúng là đồ đểu, Nick ạ!” “Arden… Không phải… Không có gì cả… Bọn anh chỉ… Cô ấy đang buồn, em biết đấy? Và anh chỉ…” Arden ném một chai bia vào người nó.
Chai bia đập vào ống khói vỡ tan tành. Tiếng gào hét bắt đầu nổi lên. “Cậu nên đi đi,” nó bảo tôi. Tôi vội rút. Xuống cầu thang, xuống ba tầng dài vô tận, và ra khỏi cửa. Tôi đã đi được nửa phố Pineapple rồi mà vẫn còn nghe tiếng bọn nó cãi nhau trên mái nhà. “Em không tin nổi anh! Em chẳng có ý nghĩa gì với anh phải không?” “Anh đã bảo với em là không có gì mà!” Đúng là không có gì.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trái Tim Hoàng Gia
Jennifer Donnelly
Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly
https://isach.info/story.php?story=trai_tim_hoang_gia__jennifer_donnelly