Trái Tim Con Gái epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
uổi sáng, Hoàng Dung đi thơ thẩn ra ngoài. Đã năm hôm rồi còn gì, cô không bước ra khỏi chiếc giường hẹp. Ngọc Nga đi chợ sớm và không còn nghe cô ấy ca cẩm mọi điều nữa.
Hoàng Dung đứng tựa vào lan can nhìn quanh thành phố. Con đường quanh co nối nhau bởi những đoàn xe chảy như nước. Người đi lại tấp nập. Cuộc sống giữa lòng thành phố vẫn tự nhiên sôi động, ồn ảo. Cô suy nghĩ miên man về mình về cuộc đời.
Nếu cô biến mất khỏi thế giới này thì cuộc sống vẫn bình thường tuôn chảy.
Họa chăng có người nào nhỏ cô, có nhỏ vài giọt rồi họ sẽ quên đi vì cuộc sống bận rộn triều miên. Đúng khôn nên buồn đại như thế. Tựa vào lan can cô thấy lòng mình buồn một cách sâu sắc.
- Hoàng Dung em làm gì mà thơ thẩn vậy?
Hoàng Dung quay lại, vẻ mặt héo hon của cô làm Nhật Khương giật mình.
Anh bước lại gần cô:
- À! Anh Khương mới tới.
- Em sao thế? Bệnh à?
Cô lười biếng đáp:
- Đâu có!
- Sao thần sắc em kém quá:
- Chẳng có gì.
Cách trả lời nhát gừng của Hoàng Dung làm Nhật Khương chú ý. Anh nhìn cô chăm chăm:
- Đúng là có chuyện gì rồi. Em đừng giấu anh. Có phải Sĩ Khôi không tốt với em. Chỉ có Sĩ Khôi mới đem lại cho em nỗi buồn như thế. Anh nói đúng không?
Hoàng Dung quay đi, cô thở dài:
- Anh đừng có nhắc anh ấy được không?
Nhật Khương chạy đến trước mặt cô giừ vai cô lại. Cử chỉ thân thiết ấy làm Hoàng Dung hơi ngạc nhiên:
- Tại sao không nhắc Sĩ Khôi chứ. Lúc này anh thấy Sĩ Khôi lạ, vào lớp không muốn nói chuyện với anh.
- Vậy hả? Anh hỏi anh ấy đi:
- Anh không biết. Nếu hắn đối xứ tệ với em, anh không tha hắn đâu.
Vẻ mặt hung dữ, nổi giận vô cớ của Nhật Khương làm Hoàng Dung hơi bất ngờ. Cô hơi ngớ ngẩn:
- Việc gì đến anh. Đừng gây chuyện Nhật Khương ạ.
- Anh nín nhịn từ lâu rồi, Sĩ Khôi không tốt với em, anh giận lắm.
Hoàng Dung cười nhẹ:
- Anh ấy đối xử với em không tốt nhưng vẫn tốt với anh mà. Lý do gì anh giận cho được.
- Vì...vì em là em... của anh. Anh quý em lắm Hoàng Dung!
Hoàng Dung im lặng. Chuyện tình cảm của cô và Sĩ Khôi cô chỉ muốn để trong lòng không cho ai can thiệp cả nên bảo Nhật Khương:
Anh bỏ qua chuyện ấy đi, không có liên quan đến Sĩ Khôi.
Nhật Khương hơi bất bình:
- Trông em khổ sở thế này mà con bênh vực cho hắn. Nghĩ cũng lạ. Có phải em yêu anh ta lắm không?
Hoàng Dung gật đầu:
- Em không biết mình có yêu anh ấy không nhưng khì xa thì cảm thấy buồn khổ vô cùng.
- Đúng là Sĩ Khôi phản bội em rồi. Anh thấy lúc này Sĩ Khôi hay đi chung với một cô gái, em biết người này không?
- Cô ấy cao cao, tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc rất mốt.
- Đúng là cô ấy rồi. Cô ta tên là gì?
Cô ấy là thư ký riêng của Sĩ Khôi. Có thể họ đi vởi nhau vì công việc.
Nhật Khương tì tay lên lan can ngoái cổ lại nhìn Hoàng Dung:
- Em sao dễ tin người Sĩ Khôi là đàn ông kề cận cô thư ký xinh dẹp, lẽ nào...
Hoàng Dung bất giác bênh vực cho Sĩ Khôi:
- Em tin Sĩ Khôi không tệ như vậy.
Nhật Khương ngó sững cô, bất ngờ hỏi:
- Không tệ....! Vậy em buồn cái gì. Ngoài anh ta ra, anh nghĩ em không bao giờ buồn chuyện gì thê thiết như vậy.
Chép miệng thở dài, Hoàng Dung lặng lẽ.
- Chuyện riêng của em anh đừng xen vào Nhật Khương ạ.
Nhật Khương vẫn đứng im quay nhìn vẻ mặt hốc hác của cô thấy tim mình nhoi nhói:
- Em thế này lại bảo không có chuyện gì. Anh không thể nào hiểu nổi em.
Hoàng Dung nhăn mặt:
- Không có gì nghiêm trọng cả. Em chỉ hơi không khỏe một chút.
Bực mình sự quanh co của Hoàng Dung, anh nói như van:
- Em có còn xem anh là anh em không?
- Vẫn bình thường.
- Nếu còn thì đừng hỏi vì sao anh lại không bực mình khi thấy em buồn.
- Nhưng chuyện riêng của em mà.
Chuyện riêng, em không lo nổi thì bọn anh giúp cho. Xin em mà.
- Cảm ơn anh. Xin anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa nếu anh muốn em vui.
Em buồn bao nhiêu đó đủ rồi.
Nghe giọng than vãn ảo não của Hoàng Dung tự nhiên Nhật Khương thấy nao lòng.
Anh muốn hỏi thêm vì thật ra Nhật Khương. Chưa biết chuyện gì xảy ra với Hoàng Dung và Sĩ Khôi. Lòng anh vẫn còn hồ nghi, khó chịu.
Nhưng nhìn vẻ tiều tụy của Hoàng Dung cô em kết nghĩa mà Nhật Khương có nhiều cảm tình anh không nỡ làm cô phiền lòng:
- Thôi được em không nói anh không ép. Nhưng em phải hứa với anh một điều.
Mở mắt to mắt, Hoàng Dung hỏi giọng ngạc nhiên:
- Hứa gì? Em không rảnh.
- Anh đâu có bảo em làm gì đâu.
- Anh nói đi!
- Em muốn hết buồn không?
Hoàng Dung ngó anh thật nhanh, hai mắt mở to:
- Anh vừa nói gì?
- Bộ anh nói em khó nghe lắm à?
- Rất dễ nghe. Nhưng anh làm em ngạc nhiên quá.
- Sao lại ngạc nhiên. Bao giờ anh chẳng muốn em vui. Tại em không nhận ra đó thôi.
- Em nghĩ không có cách nào đâu Nhật Khương. Cảm ơn anh đã lo lắng cho em.
- Anh rất muốn lo cho em. Nhưng không có điều kiện Hoàng Dung à.
Hoàng Dung không nhận ra câu nói đầy ẩn ý của Nhật Khương. Đôi mắt anh không rời vẻ buồn u ẩn trên gương mặt cô. Điều này làm Hoàng Dung né tránh.
Cô nghiêng sang hướng khác:
- Anh đừng nhìn em như vậy. Em không muốn ai lo lắng vì em đâu.
- Nếu em sợ bạn bè phiền thì em phải vui lên chứ.
- Em không vui nổi.
- Sao vậy? Nếu thấy em buồn anh sẽ hỏi đến ngọn ngành gốc rễ, hiểu chưa cô bé.
Hoàng Dung hé môi cười dù nụ cười như hoa héo rũ trước trời nắng gắt:
- Anh thật phiền phức.
- Cười như vậy chưa đạt yêu cầu.
Hoàng Dung xô mạnh Nhật Khương ra, mắng anh:
- Anh làm như em đang diễn kịch không bằng. Đừng bắt buộc những điều mà người ta không thích:
Nhật Khương cố ý làm cho cô vui:
- Làm cho em vui mà cũng có tội sao?
- Anh chỉ làm điều có lợi, còn thích hay không tùy.
- Anh đúng là lì lợm, Nhật Khương!
- Anh chưn lì bằng Sĩ Khôi. Hắn lì nên chiếm được trái tim em rồi lại bỏ rơi.
Anh ta đúng lả vô liêm sỉ.
Hoàng Dung hơi giận cô quay di. Nhưng anh đã giữ tay cô lại, giọng thay đổi bất chợt, có vẻ rất nghiêm túc và lịch sự:
- Cho anh xin lỗi. Khoan đi! Anh nói thật lòng đó. Đừng giận anh nha Hoàng Dung!
Bị làm phiền cô hơi bực mình:
Nhưng biết thành ý của Nhật Khương rất tốt, anh muốn cô vui nên Hoàng Dung cũng lịch sự chiều anh:
- Ai giận anh làm gì? Anh tìm em có chuyện gì không?
Nhật Khương hơi giật mình lúng túng:
- Thật ra... anh muốn đến tìm em và Ngọc Nga. Định rủ hai người đi chơi nhưng thấy em không vui nên anh quên mất.
- Anh quên chuyện gì?
- Chuyện đi chơi ấy mà Hoàng Dung lắc đầu:
- Em không muốn đi đâu cả.
- Tại sao?
Đơn thuần là không thích.
- Lúc này em lạ quá Hoàng Dung?
- Anh định qui tội cho Sĩ Khôi đúng không?
Bị chận đầu, Nhật Khương cười toe:
- Em quá thông minh.
Lời khen của anh làm cô tức cười. Quả là Nhật Khương biết đùa. Những lúc buồn có người đùa khiến cô bớt đi nỗi sầu thảm. Cô ngạc nhiên không ít về anh.
Từ lúc nhận là anh em kết nghĩa, quen nhau biết mặt, đùa giỡn nhưng chưa biết lòng đạ nhau. Thì ra Nhật Khương cũng biết quan tâm, lo lắng cho cô dứt là lời nói, câu đùa. Cô thấy con người anh thay đổi nhanh chóng, biến hóa khôn lường vừa đùa, vừa thật khiến cô không mà con người thật của anh. Tuy nhiên Hoàng Dung không muốn suy nghĩ về bất cứ chàng trai nào ngoài Sĩ Khôi.
Cô không muốn mình bận tâm vô ích.
Nhật Khương làm cho Hoàng Dung lúng túng bị động. Đến lượt cô phải suy nghĩ về anh.
Tuy nhiên anh không để cô có thời gian suy nghĩ lâu, anh thân thiện nhắc lại:
- Em có muốn đi chơi không?
- Chưa biết!
Phải đi cùng bọn anh đến dự sinh nhật bạn anh vui lắm.
Để em rủ Ngọc Nga.
Ngọc Nga sẽ đi vì Tuấn Dũng không vắng mặt trong các bữa tiệc.
- Để em suy nghĩ đã.
- Bao giờ nghĩ xong nhớ gọi cho anh nha.
- Để xem.
- Biết số điện thoại của anh không?
- Biết.
- Thôi, chào tạm biệt:
Nhớ đừng có sầu héo hon nữa nha cô bé.
Hoàng Dung cảm động gật đầu. Nhật Khương lùi lại, anh cười thật thân ái:
- Hẹn gặp lại em với nụ cười luôn nở trên môi.
Nhật Khương rõ ràng là chàng trai biết làm cho người ta vui. Hoàng Dung gật đầu lần nữa kèm theo nụ cười gượng gạo. Cô nhìn theo bóng anh ấn tượng của cái nhìn lúc đó là Nhật Khương có nét mặt khá đẹp trai, trầm tính, có lúc vui tính và nụ cười rất dễ mến.
Thì ra xung quanh Hoàng Dung cũng còn bao người rất đáng yêu.
Cô cứ nhìn theo anh và suy nghĩ. Tự nhiên Hoàng Dung thấy nỗi buồn đau chợt vơi dần...
Lúc nãy cô mong Ngọc Nga về. Bên cô bao giờ cũng có những người bạn thật đáng yêu. Sao từ trước đến nay cô như chưa hề phát hiện ra điều ấy. Đúng là mình quá vô tâm, mình sống cho mình hay mình đang biết quan tâm đến người khác. Bắt đầu từ lúc nào vậy? Cô cảm nhận sự đổi thay ấy từ trong bản thân mình trước. Cô bắt đầu nhớ Sĩ Khôi, bắt đầu yêu anh ấy cũng là lúc cô không còn gặp lại anh nữa. Kỳ lạ thật, tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, tình cảm của cô lại biến đổi nhanh chóng đến như vậy.
Hoàng Dung không tài nào nghĩ ra...
Sĩ Khôi ngồi buồn bên song cửa sổ. Anh hút thuốc liên tục, mắt ngóng ra đường.
- Hơn tháng nay Sĩ Khôi chưa gặp lại Hoàng Dung lần nào? ánh chiều tả sắp khuất lẩn sau những dãy nhà cao tầng buồn buồn. Không gian dường như sẩm màu vì mất đi ánh sáng chói chang. Sĩ Khôi lại bắt đầu nhớ đến cô một cách da diết.
Ý Quyên bước đến cạnh anh tự bao giờ. Nhìn dáng vẻ tư lự trầm trầm của Sĩ Khôi cô không muốn phá tan sự suy tư của anh. Như vậy là bất lịch sự. Nhưng để anh chìm đắm trong suy tưởng là diều không nên:
- Thưa giám đốc, mọi việc xong rồi ạ.
Sĩ Khôi quay lại, đôi mắt đượm buồn:
- Xong việc cô về trước đi. Cám ơn cô nha Ý Quyên.
Ý Quyên thận trọng nhìn anh:
- Còn anh? Định không về à?
Về chứ nhưng tôi bận công việc, hôm nay cô về trước đi.
Ý Quyên đành bước đi xuống lầu cô lo lắng cho Sĩ Khôi nhiều hơn bản thân mình.
Nhưng hình như Sĩ Khôi vẫn đang hướng về Hoàng Dung. Những lúc Sĩ Khôi cùng cô tâm sự, gần gũi, cô chợt thấy mình hạnh phúc vô cùng. Nhưng đó chỉ là những giây phút thật hiếm hoi. Tình yêu của Sĩ Khôi hình như chỉ có một.
Anh đã dành tất cả cho Hoàng Dung.
Cô chỉ là người để anh an ủi lúc buồn tủi, cô đơn mà thôi. Cao hơn tình bạn một chút, đâu phải là tình yêu. Ý Quyên chợt nhớ bào thơ mà cô từng thấm thía:
Dẫu em rất yêu anh Nhưng biết chút hương thừa Hồn anh gởi chốn khác.
Em thà đừng vấn vương...
Hương thừa? Tình yêu của người khác đừng nên vấn vương bận lòng. Ý Quyên thở dài bước nhanh ra đường. Gió chiều lồng lộng mát rượi làm cô dễ chịu hơn. Có lẽ hôm nay là ngày Ý Quyên suy nghĩ về Sĩ Khôi, về tình bạn, tình yêu. Sĩ Khôi dành cho cô sự thân thiện, chăm sóc, tặng quà cho cô để làm gì?
- Thói quen ư? Cô không cần sự dịu dàng vô sắc vô hương ấy. Kết quả cô được gì?
Cô gái chạy chiếc Chaly kè sát bên cô. Mấy lần cô ấy muốn vượt qua rồi lại tụt lại phía sau làm Ý Quyên chú ý. Hình như gặp cô ta ở đâu vẻ quen quen.
Cô gái gật đầu ra hiệu cho Ý Quyên dừng lại. Cô lấy làm lạ nhưng cũng tấp vào bên lề:
- Cô là ai?
Ý Quyên có vẻ thận trọng nhìn cô gái.
Hình như gặp ở đâu, không tài nào nhớ ra.
- Chị không nhớ tôi sao?
Chúng ta chưa hề quen biết.
Cô gái mỉm cười:
Chưa quen nhưng đã biết. Vì tôi là bạn của Hoàng Dung.
- A? Tôi nhớ ra rồi. Nhưng cô tìm tôi để làm gì?
Cô gái đề nghị:
- Chúng ta vào quán nước nha. Đứng đây e bất lịch sự.
Hai cô gái dắt xe vào quán cà phê ven đường. Ý Quyên mời trước:
- Cô uống gì cứ gọi. Tên cô, tôi chưa được biết.
- Tôi tên là Ngọc Nga. Chị thích gì cứ gọi. Tôi chỉ quen Coca.
Ý Quyên lịch sự:
- Chúng ta uống dâu tươi đi!
- Hơi chua, tôi thích ngọt hơn.
Một cô gái rất thẳng thắn, hiếm có trên đời Ý Quyên có cảm tình tuy ngỡ ngàng một chút:
- Đôi khi mình không thích nhưng vẫn phải tiếp xúc, làm quen với nó đó cô bạn ạ.
- Chị nói đúng. Có điều tôi không thích thì khó ai mà ép. Với lại, cái gì gượng ép thường không có kết quả tốt cho lắm.
Ý Quyên vẫn tỉnh bơ xem như không có gì:
- Tất nhiên nên tôi đã cho cô tự do chọn.
- Và cuộc gặp gỡ này cũng là do cô chủ động trước đúng không?
- Chị không sợ mất thì giờ vì chuyện vô bổ chứ.
Sợ mất lắm vì con người là con người công việc mà. Công việc của tôi nhiều lắm.
- Sao tôi thấy chị và Sĩ Khôi đi chơi nhiều lần. Hình như hai người rỗi rảnh thì phải.
Ý Quyên nhìn kỹ Ngọc Nga. Cô gái nhỏ nhấn này đang chơi trò mèo vờn chuột, cô ấy bắt đầu như là bạn, dần dần giống cảnh sát hỏi cung phạm nhân, vẻ tò mò khó chịu.
Đó là quyền của chúng tôi. Lúc làm việc thì làm cật lực, lúc hết giờ chúng tôi phải có chút thời gian cho nhau chứ, cô thấy Ngọc Nga hơi suy nghĩ nhưng nét mặt không có biểu hiện gì khác.
Chuyện đó của riêng hai người tôi không muốn biết.
- Vậy cô cần gì ở chúng tôi?
Lúc này Ngọc Nga có cảm giác Ý Quyên đang chọc tức cô. Nếu là Hoàng Dung cô ấy không chịu nổi vẻ kiêu kỳ ngầm của Ý Quyên đâu. Với Ngọc Nga chẳng có gì quan trọng:
- Hình như hai người đã vượt qúa tình bạn?
Đáp lời Ngọc Nga, Ý Quyên mỉm cười:
- Nếu thật sự như vậy cô có mừng cho chúng tôi không?
- Tại sao chị hỏi như vậy?
- Vì tôi và cô không liên quan nhau. Anh Sĩ Khôi là gì của cô mà sao tôi thấy cô hơi quan tâm?
Hơi quê nhưng Ngọc Nga chuyển đề tài ngay:
- Sĩ Khôi là bạn thân của tôi. Dĩ nhiên tôi quan tâm đến bạn cũng là điều bình thường. Chị còn thắc mắc không?
Ý Quyên khuấy nhẹ ly nước, giọng bình thản:
- Hình như cuộc gặp gỡ này không bình thường?
- Chị nghĩ vậy sao? Tôi chỉ muốn làm quen với chị, có thế thôi.
- Vậy à! Nhưng làm quen vởi cô có vẻ khó khăn đấy. Cô không giống Hoàng Dung chút nào, lúc nào cô ấy cũng thân mật kính trọng tôi cả.
Đến lượt Ngọc Nga ngạc nhiên cô giận ngầm Hoàng Dung. Ý Quyên như vậy mà vẫn chơi thân, ngọt ngào. Ôi chao! Hèn gì mất người yêu là cái chắc. Cô nàng ngốc hơn mình nghĩ nhiều. Phen này chắc không có kết quả gì. Ngọc Nga vờ tươi cười:
Mỗi người có tính cách riêng chị đừng so sánh như vậy.
Ý Quyên đưa mắt nhìn hai ly nước và xem đồng hồ trên tay rồi nói:
- Cô còn gì muốn nói nữa không, tôi về vì hôm nay có hẹn.
- Hẹn với Sĩ Khôi à?
Ngọc Nga không ngờ mình nhanh miệng như thế. Nhưng Ý Quyên đoán được... cô gật đầu:
- Tôi và anh ấy có nhiều chuyện quan trọng, cô có muốn biết không?
Ngọc Nga khôn ngoan:
- Tôi biết làm gì chuyện riêng của hai người. Nhưng tôi đến đây còn có chuyện quan trọng hơn, chị chớ vội đi.
- Vậy hả? Cô nói ngay đi, tôi không thích vòng vo đâu.
- Cám ơn chị cho phép.
Dù sao Ngọc Nga cũng là cô gái lịch sự, chín chắn, ăn nói khôn ngoan, đối nhân xử thế lanh lợi. Ý Quyên hơi e dè.
Chị có biết Hoàng Dung và Sĩ Khôi yêu nhau.
Ý Quyên lắng nghe không có vẻ đồng tình hoặc không đồng tình:
- Cô nói tiếp đi!
- Do Sĩ Khôi hiểu lầm Hoàng Dung nên anh ấy giận Hoàng Dung. Nếu là bạn tốt của cô ấy chị nên khuyên Sĩ Khôi một tiếng.
Ý Quyên hơi nhếch môi:
- Tôi không thích làm chuyện vô bổ như cô.
- Vậy là chị không quý Sĩ Khội và Hoàng Dung, chỉ là kẻ cơ hội.
Bị Ngọc Nga mắng, Ý Quyên chiếu tia nhìn về cô, vẻ khó chịu:
- Thật ra, cô có người yêu chưa, Ngọc Nga?
- Có, chị hỏi làm gì?
- Vậy mà cô không hiểu lý lẽ của con tim chút nào cả.
- Tại sao tôi lại không hiểu chứ. Vì hiểu, vì đau cho bạn nên tôi mới tìm đến chị. Hoàng Dung bệnh, buồn khổ vì Sĩ Khôi hiểu lầm, cô ấy sa sút về tinh thần, cho nên...
Ý Quyên cướp lời cô:
- Hai người ấy giận nhau hay yêu nhau đều không có gì ảnh hưởng đến tôi cả, tôi không quan tâm.
Cô trừng mất giận dữ:
- Chị nói dối. Chị cố tình kéo Sĩ Khôi về phía chị, khi anh Sĩ Khôi đang đau khổ vì nghĩ Hoàng Dung phụ anh.
- Sao cô không đến thanh minh với Sĩ Khôi giúp cô ta. Anh ấy yêu tôi hay không là tùy anh ấy trái tim anh ấy mách bảo sẽ yêu ai. Sĩ Khôi rất sáng suốt không dễ bị lừa đâu.
- Chị....
- Để tôi nói hết! Cô nghe đây, Hoàng Dung đã đánh rơi tình yêu của mình thì nó sẽ mất. Còn tôi không có nhặt rơi của cô ấy đâu mà cô đến đòi. Hãy quên đi cô ạ. Dù sao, tôi với Sĩ Khôi đã là bạn bè rất nhiều năm, so với Hoàng Dung vừa gặp mấy tháng, thử hỏi tình ai đậm đà hơn. Hãy để cho tình yêu tự đến tôi không hề tranh giành với ai cả, mong cô hiểu cho.
- Nhưng...
Ngọc Nga không biết nói gì hơn. Cô chưa kịp suy nghĩ thì Ý Quyên đã đứng lên:
Chuyện này hãy để Sĩ Khôi trả lời cô. Tôi không biết. Xin lỗi cô, tôi về đây.
Mong cô về suy nghĩ lời tôi, không sai đâu.
Vừa nói xong, Ý Quyên đã bước vội đi ra ngoài không cần Ngọc Nga có đồng ý không Ngọc Nga nhìn theo sau đó cô cũng rời quán trở về ngay. Với Ngọc Nga cũng cản thấy cuộc gặp gỡ này cũng không vô ích lắm vì giúp cô biết Ý Quyên là ai. Hoàng Dung quá mềm yếu có lẽ cô ấy không chiếm nỗi tình cảm Sĩ Khôi đâu, vì Ý Quyên là một cái gái cứng rắn, khôn ngoan. Ngọc Nga không thể biết ai sẽ thắng ai trong trận này.
Sĩ Khôi ngước nhìn đồng hồ trên tường. Đã 6 giờ mà anh vẫn chưa muốn về. Buồn vô cớ cứ giày vò anh không yên. Anh cố quên đi hình ảnh của Hoàng Dung bấy lâu nay. Nhưng hình như càng quên thì tim càng nhớ da diết hơn. Trái tim càng nhớ da diết hơn. Trái tim khó bảo của anh đã mấy lần bị anh buộc ''hãy quên đi hình ảnh cô gái có tính yếu đuối mới kia đí'. Bên anh đã có một người luôn chăm sóc anh chu đáo tận tình. Ý Quyên xinh đẹp, khả ái đâu kém Hoàng Dung thậm chí Ý Quyên đứng đắn hơn cả cô ấy nữa.
Muốn có mái ấm gia đình các ông luôn chọn mẫn người như Ý Quyên là hạnh phúc lắm rồi, ai chọn cô gái mơ mộng, không bằng lòng với hiện thực cả đời lao tâm, lao lực vì gia đình. Sẽ không có kết quả tốt đâu.
Nhưng càng cố quên thì lòng càng nhớ da diết như chưa từng được nhớ.
Chiều nay Sĩ Khôi không còn háo hức về cùng Ý Quyên, chắc cô ấy buồn anh nhiều lắm. Nhủ thầm trong dạ, Sĩ Khôi cảm thấy mình không nên gieo tình cảm sâu sắc với Ý Quyên. Hãy để cho nó yên lặng như bao năm nay giữa anh và Ý Quyên luôn có mối quan hệ tốt đẹp vững bền. Đó là tình bạn, đừng để đi quá xa sẽ bị lạc lối về. Sĩ Khôi hiểu rõ lòng mình đến bây giờ anh chỉ có nhớ Hoàng Dung. Cô ấy làm cho anh buồn bã, khổ sở bấy lâu nay. Tại sao Hoàng Dung lại có sức thu hút đến thế. Cô ấy không tìm đến anh để xin lỗi một lời. Hay là Hoàng Dung tự ái. Hình như có lần gặp gỡ ở siêu thị anh thấy cô ấy buồn bã héo hắt có lẽ Hoàng Dung muốn nói điều gì đó với anh. Nhưng anh đã từ chối.
Hoàng Dung lại hiện ra trong đầu anh rõ mồn một làm sao anh quên được cô. ánh mắt thơ ngây, kiêu hãnh, bướng bỉnh của Hoàng Dung như đốt cháy tâm can Sĩ Khôi. Anh chợt nhớ nụ hôn ngọt ngào hôm nao anh dành cho cô. Giờ chẳng còn nữa. Tất cả đã xa rồi. Bởi vì ai?
Sĩ Khôi cho xe hướng về ký túc xá nơi Hoàng Dung ở. Anh chỉ hy vọng làm sao thấy cô là đủ lắm rồi. Sĩ Khôi nhìn lên phòng Hoàng Dung, có ý tìm kiếm nhưng chảng thấy bóng dáng ai cả. Anh quay đi.
Ngọc Nga bực bội đi vào. Cô giật mình vì Sĩ Khôi đang đứng tựa vào lan can dáng chờ đợi. Trông anh buồn khắc khổ quá.
- Sĩ Khôi anh đến bao giờ vậy?
Sĩ Khôi quay lại:
- Ngọc Nga đi đâu về thế. Tôi vừa mới đến.
- Ủa! Hoàng Dung đâu?
Anh nhìn Ngọc Nga:
- Tôi tưởng cô ấy đi chung với cô?
- Anh đến đây không có ai à?
- Không.
Thôi vào nhà nói chuyện đi Sĩ Khôi.
- Lúc này anh bận lắm hả?
Sĩ Khôi mỉm cười làm ra vẻ thản nhiên:
- Cũng bình thường.
- Sao trông anh gầy có vẻ mệt mỏi quá.
- Anh có bệnh không?
Sĩ Khôi lầc đầu thay cho câu trả lời. Ánh mắt anh nhìn ra khung cửa sổ. Ánh hoàng hôn đỏ rực ở phía chân trời hồng cả một vùng. Buổi chiều đượm vẻ chói chang. Anh không trả lời Ngọc Nga mà hỏi:
- Cô biết Hoàng Dung đi đâu không?
Ngọc Nga hơi ngượng ngập vì mấy hôm nay Hoàng Dung chẳng khác gì kẻ chết rồi. Cô ấy chán nản, đau khổ hoành hành trở thành kẻ tuyệt vọng không tha thiết đến việc gì. Ngọc Nga nóng lòng nên tìm gặp Ý Quyên, kết qủa không như cô mong muốn. Hoàng Dung đi đâu cơ chứ? Cô cũng thắc mắc:
- Mấy hôm nay Hoàng Dung nhớ anh khóc hoài. Cô ấy biết lỗi lầm của mình khó mà xin lỗi với anh nên tự hành hạ mình trong tuyệt vọng. Thật tội nghiệp.
Sĩ Khôi đưa mắt nhìn Ngọc Nga vẻ không tin:
- Hoàng Dung cũng biết buồn à? Tôi nghĩ cô ấy đang làm ca sĩ vui lắm chớ.
Quốc Linh tốt với cô ấy mà.
Ngọc Nga lắc đầu:
- Tất đâu mà tốt. Quốc Linh hứa cuội. Họ không còn quan hệ với nhau lâu rồi, việc này em có cảnh báo trước mà Hoàng Dung không nghe.
Sĩ Khôi im lặng, anh thở dài hai tay ôm đầu khổ sở:
- Hoàng Dung tính tình xốc nổi lắm. Anh phải giúp nó mới được. Nó chỉ yêu anh thôi.
Cô ấy đòi chia tay với tôi trước. Lúc nào cũng nhấc đến Quốc Linh làm tôi không chịu được.
Ngọc Nga mỉm cười:
- Hai tâm hồn đau khổ đang hành hạ nhau thì phải.
Sĩ Khôi lắc đầu:
Cô ấy và Quốc Linh thân mật lắm. Cô ấy xem thường tôi.
Ngọc Nga bênh vực bạn:
Hoàng Dung chỉ mê nghề ca hát nên theo Quốc Linh suýt bị hại. Nó chỉ yêu có anh thôi nên biết lỗi mình, nó nghĩ anh bỏ nó nên ốm mấy ngày, thơ thẩn như kẻ điên vậy.
- Thật hả?
Không lẽ anh lấy sinh mạng của bạn ra đùa anh làm chi.
- Bây giờ Hoàng Dung đâu?
- Em không biết.
Hoàng Dung không ra khỏi nhà. Cô ấy nhốt mình, tự kiểm điểm bản thân.
Sĩ Khôi nói với một chút mỉa mai:
- Cái mà cô ấy đi tìm thì đã đạt rồi, thay đổi cũng đúng thôi. Có điều hơi sớm đó.
- Không, Hoàng Dung không thay đổi, cô ấy rất buồn vì biết mình xốc nổi, mè nheo gây ra nhiều chuyện bất bình, và cô ấy tự nhận lãnh hậu qủa.
Sĩ Khôi hỏi dồn:
- Hậu quả gì?
- Mất cả anh và công việc?
- Còn đi hát, cô ấy hát hay lắm mà.
Hoàng Dung hát được nhưng Quốc Linh đâu có trọng tài năng. Hắn chỉ dụ dỗ các cô gái nhẹ dạ rồi bỏ nửa chừng. Và Hoàng Dung cũng như thế. Hắn tồi thật.
Sĩ Khôi nổi nóng. Anh có vẻ quan tâm đến Hoàng Dung nhưng còn giận cô nên nói lẫy Ngọc Nga khuyên anh:
Hai người nên hòa nhau đi. Trong cuộc sống khó mà tìm được hai tâm hồn hòa hợp, chỉ vì chuyện không đâu làm tan vỡ mối tình đẹp mà bấy lâu mình xây đắp, vun bón, thật uổng công biết mấy.
- Nếu Hoàng Dung có ý nghĩ rộng, thoáng như Ngọc Nga thì hay biết mấy.
- Em nghĩ Hoàng Dung qua cú sốc vừa vui nó đã chính chắn hơn nhiều.
- Chưa chắc đâu Ngọc Nga, cô ấy trẻ con lắm. Chưa được thì vòi vĩnh đạt rồi bỏ xó đòi cái cao hơn. Khó mà lường được.
- Anh nghĩ vậy à. Còn em có khác đấy.
- Vì sao?
Vì em chứng kiến thấy cô ấy đau khổ, uất nghẹn và không hề dám trách anh không than với ai nửa lời. Cô ấy cứ ôm nỗi buồn mà day dứt, đau khổ âm thầm.
Tính xốc nổi bồng bột không còn đâu anh ạ.
Sĩ Khôi không giấu được thắc mắc giọng anh khắc khoải:
- Nếu cô bảo Hoàng Dung buồn chán vậy cô ấy đi đâu? Trời sắp tối rồi.
- Anh chờ Hoàng Dung về chứ?
- Sẽ chờ.
- Vậy để em chạy qua phòng bên hỏi xem.
Ngọc Nga định đi chợt có tiếng gõ cửa nhè nhẹ:
- Chị Ngọc Nga ơi!
Ngọc Nga ló đầu ra:
- Chuyện gì vậy Ý Nhi?
Chị Hoàng Dung gởi chơ chị tờ giấy này. Nãy giờ tưởng chị chưa về, em quên mất.
Ngọc Nga cầm mảnh giấy xếp tư không vội độc, cô cười với Ý Nhi:
- Cảm ơn em nha?
Ý Nhi gật đầu chào hai người rồi về ngay.
- Hổng có chi chị ạ.
Sĩ Khôi nôn nóng:
- Hoàng Dung gởi gì vậy?
- Để em xem.
Hoàng Dung viết mấy dòng làm Ngọc Nga hơi kinh ngạc:
''Đừng lo lắng cho mình, anh Nhật Khương và mình đi chơi có lẽ về muộn.
Chúc mi ngủ ngon''.
- Sao thế?
Ngọc Nga nói cho qua:
Có lẽ Nhật Khương đến rủ cô ấy đi chơi rồi anh ạ. Đây anh xem.
Sĩ Khôi nghe buồn buồn đọc lướt qua tờ giấy rồi đứng lên:
- Bây giờ tôi về. Không cần đợi cô ấy nữa Ngọc Nga ạ.
Ngọc Nga lo lắng. Tình hình này khó cứu vãn. Tại sao Hoàng Dung lại đi chơi với Nhật Khương ngay vào lúc này chứ. Vừa lấy làm lạ, vừa tức. Bấy nhiêu công sức Ngọc Nga đổ ra cả ngày nay tưởng như tất đẹp hóa ra công cốc.
Vừa tức mình, vừa giận bạn làm cô ê mặt, Ngọc Nga năn nỉ Sĩ Khôi:
- Có lẽ nằm mãi buồn quá nên Hoàng Dung đi cho khuây khỏa. Sĩ Khôi cười nhếch môi, cái cười bất cần, vừa nghi ngờ những điều Ngọc Nga nói với anh từ chiều đến giờ là vô nghĩa. Thật ra, Hoàng Dung là cô gái rất nhẹ dạ, trẻ người non dại, cô ấy sẽ thất bại trên đường đời nhiều. Anh có nên đeo đuổi một cô gái như vậy không? Hay là bỏ cuộc? Anh có nên giúp Hoàng Dung? Hay là bỏ mặc cô ấy, dại gì phải đeo mang. Anh lắc đầu đứng lên:
Cảm ơn cô cho tôi biết chút ít về cuộc sống Hoàng Dung. Tôi hiểu cả rồi.
Nhìn đôi mắt của Sĩ Khôi nhìn có vẻ không tin, Ngọc Nga hỏi lại:
- Anh đánh giá Hoàng Dung thế nào?
- Mỗi người có cách nghĩ riêng, cô đừng lo cho người khác nhiều quá Ngọc Nga ạ. Cũng giống như tôi vậy, hình như rất phí công!
- Anh...
Ngọc Nga thấy Sĩ Khôi cười cô cũng cười theo. Anh nói thật đúng. Sĩ Khôi chào cô rồi ra về. Gió thổi lồng lộng mát rượi. Con đường về đêm loang loáng ánh đèn. Thành phố rực rỡ. bởi muôn ánh sáng tạo vẻ đẹp kỳ điệu lung linh, lòng người khoan khoái hơn khí đi dưới vầng sáng ấy.
Sĩ Khôi chưa muốn về nhả, Cảm giác cô đơn lại xâm chiếm lấy hồn anh.
''Yêu làm chi, yêu làm gì vì cuộc đời chỉ có thế mà thôí'. Lời bài hát do ca sĩ nam nào đó vang lên bên đường như đuổi theo anh, khiến cho anh càng thấm.
Đêm nay, bước chân anh sẽ về đâu? Đi ngang qua một quán bar không khí sôi động, tấp nập phía trước khiến nhiều người chú ý. Tự dưng Sĩ Khôi muốn vào đây xem thử. Nam thanh, nữ tú lẫn bọn choai choai đủ hạng. Anh len lỏi qua mọi người vào bên trong sẽ yên tĩnh hơn. Sĩ Khôi đến bên bàn nước gọi thức uống. Không khí vui vẻ của đám trẻ làm anh vơi bớt nỗi buồn.
Sĩ Khôi tìm một cái bàn khuất ở góc ngồi một mình nhìn ra quan sát. Xung quanh anh hầu như đôi cặp, hoặc nhóm ba, bốn người vui vẻ hoặc kề đầu vảo nhau tâm sự. Sĩ Khôi gọi một ly rượu pha. Tự nhiên anh thích cảm giác cay nồng ấm cúng một chút. Định bước ra quầy, bỗng anh nghe giọng cô gái bên cạnh hơi lớn tiếng:
- Anh đừng nói xấu anh ấy. Anh ấy tốt với em lắm.
Giọng nam rất quen thuộc vang lên:
- Được rồi anh hiểu hắn tốt với em vậy mà hắn bỏ em. Anh cũng tốt không thua hắn đâu em nghĩ lại xem.
Nhưng em yêu anh ấy lắm vì anh ấy hiểu lầm em thôi mà.
Người thanh niên gạt ngang định ôm lấy cô gái đang say rượu cất giọng lè nhè. Cô cố gỡ tay anh ta ra:
- Anh đừng làm vậy, em không thích đâu.
- Em say lắm lồi để anh đưa em về.
Cô gái say khướt không nhìn thấy ai cả:
Không hãy để cho em uống, anh ta bỏ em thật rồi. Em muốn đến với anh ấy.
Chàng trai dìu cô đi:
Anh đưa em về đừng nhớ đến hắn nữa. Hắn đi với người khác em khờ quá dại gì mà nhớ hắn cho mệt.
Cô gái đẩy chàng trai ra:
- Anh không nên xúc phạm người ta, em cấm anh đó.
- Là Hoàng Dung và Nhật Khương? Sĩ Khôi vội bỏ bàn nước đi theo. Sự lè nhè của cô gái và cãi nhau của chàng trai chẳng gây chú ý cho ai.
Xem ra Nhật Khương không say tí nào.
- Anh yêu em từ lâu rồi Hoàng Dung. Tại sao em không hiểu cho anh.
Cô gái cười như ngây:
- Anh đừng có đùa với em. Chỉ có Sĩ Khôi yêu em mà thôi. Anh chớ có giởn với lửa nghe chưa?
- Anh không đùa không giỡn. Em phải thuộc về anh hiểu chưa?
Lúc này Sĩ Khôi không chịu nổi cảnh Nhật Khương cố tình ôm lấy Hoàng Dung dìu đi khi cô đang say khướt. Mặc cho Hoàng Dung từ chối yếu ớt, anh ta vẫn cố dìu cô đi. Sĩ Khôi bước ra chống nạnh nhìn Nhật Khương bằng đôi mắt không thiện cảm:
- Mày vừa nói gì?
Nhật Khương hơi bất ngờ khi thấy Sĩ Khôi xuất hiện. Nhưng chỉ trong thoáng chốc anh lấy lại bình tĩnh bảo:
- Tôi nói cậu là kẻ phản bội không đúng à?
- Ai phản bội ai? Mày là thằng bạn tốt của tao hay là một kẻ cơ hội lợi dụng lúc tình cảm đôi bên sứt mẻ nhảy vào.
Nhật Khương không giữ nổi bình tĩnh. Anh đưa mắt nhìn Sĩ Khôi vẻ giận dữ:
- Này, cậu là bạn của tôi nên tôi đã giữ được tình cảm này êm đẹp đến hôm nay. Tôi yêu Hoàng Dung từ lâu vì phát hiện hai người yêu nhau nên tôi đành rút lui, tôi cầu chút cho Hoàng Dung gặp người tốt biết hi sinh, bảo vệ che chở cho cô ấy. Bây giờ thì hết rồi. Đồ phản bội?
- Cậu nói ai là đồ phản bội hả?
Sĩ Khôi nóng bừng mặt. Anh lao vào Nhật Khương túm lấy áo anh vặn mạnh. Nhật Khương bận dìu Hoàng Dung nên khó tự vệ được.
Tôi nói chính cậu.
- Tại sao tôi phản bội cô ấy. Cô ấy phản bội tôi và rời bỏ tôi nhưng tôi vẫn yêu cô ấy.
- Hừ? Yêu! Tình yêu của cậu lạ thật đó.
Yêu một người mà để người ta khổ sở, sầu não y như chết rồi như thế. Yêu người này mà đi ôm ấp người khác, cậu định che mắt ai vậy.
- Cậu đừng ngậm máu phun người nghe chưa? Nếu chỗ khác tôi đã tát vào mặt cậu rồi. Nhật Khương vẫn ôm chặt Hoàng Dung.
- Anh Sĩ Khôi, sao anh ác với em quá! Đó, cậu nghe chưa, rõ ràng chưa cậu là người làm khổ cô ấy. Chính tôi mới là người ra tay trừng trị cậu đấy hiểu chưa?
Sĩ Khôi nắm tay Hoàng Dung giật mạnh:
Này, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại Sĩ Khôi giận xanh mặt anh lay mạnh Hoàng Dung đẩy mặt cô ngẩng lên. Thái độ làm Nhật Khương giận lên:
- Cậu còn thô bạo với cô ấy tôi không khách sáo đâu.
- Hoàng Dung tỉnh lại?
Sĩ Khôi không thèm đối đáp lại, anh lôi mạnh Hoàng Dung về phía mình:
- Hãy mở mắt ra, em có biết làm như thế này chỉ có lợi cho kẻ tham lam đầy dục vọng Nhật Khương buông Hoàng Dung ra chống hai tay lên hông giọng đe dọa:
- Nếu cậu còn thô bạo với cô ấy tôi không lị sự nữa đâu!
Sĩ Khôi thách thức:
- Cậu dám làm gì tôi hả? Thứ phản bạn, cậu làm tôi thất vọng quá. Đồ đạo đức giả.
- Cậu vừa nói gì? Ai đạo đức giá chứ.
- Cậu chứ ai? Nếu hôm nay tôi không vô tình đến đây chắc gì lật tẩy bộ mặt thật của cậu hả Nhật Khương.
Nhật Khương cười gằn:
- Chưa biết ai là đạo đức giả đó. Vì hiện nay cậu không có tư cách giữ Hoàng Dung cho mình nữa.
- Cậu nói sao? Hoàng Dung không phải là món hàng.
Vì cô ấy không là món hàng nên tôi rất trân trọng, chỉ có người khác xem nhẹ mà thôi.
- Cậu im đi.
- Người im lặng và cút xéo khỏi chỗ này là cậu chứ không phải tôi đâu.
- Mày...
Nhật Khương suýt bị Sĩ Khôi đưa nắm đấm vào mặt vì giữ Hoàng Dung nên sợ ngã nên anh mất đà. Nhật Khương cười nhạt:
- Tôi đã nhường cho cậu rất nhiều lần.
Một lần tôi phát hiện ra cậu tặng mẹ con thỏ ngọc cho Hoàng Dung, một lần cậu bỏ rơi Hoàng Dung và lần này đừng hòng tôi bỏ cuộc.
Sĩ Khôi nóng mặt:
- Cậu định làm gì thử xem. Tôi sẽ bảo vệ Hoàng Dung đến cùng.
- Anh không còn tư cách nữa.
- Tại sao?
- Vì Hoàng Dung bảo chính cậu đã làm cho cô ấy đau khổ. Cô ấy chán đời suýt chết khi phát hiện ra cậu đi với Ý Quyên. Cậu đã giẫm bừa lên tình yêu trong trắng của cô ấy đành cho cậu. Còn gì để nói nữa không?
Sĩ Khôi bớt nóng một chút:
- Đó là chuyện của tôi cậu là gì mà xen vào.
Nhật Khương cười mỉa mai:
- Đừng ngụy biện chống chế nữa. Cậu đã có Ý Quyên lúc nào cũng kê kè bên cạnh mọi nơi, mọi lúc. Tốt đẹp quá rồi còn gì.
Tôi cấm anh xen vào chuyện người khác.
Sĩ Khôi lại bực tức. Nhật Khương bảo:
- Chuyện của chúng ta chứ. Ngày trước tôi dại lắm mới làm mai Hoàng Dung cho cậu. Vì nghĩ cậu là người tốt, tôi cũng muốn cao thượng. Nhưng sự cao thượng ấy không mang lại kết quả gì cả nên tôi không theo cách ấy nữa.
- Cậu định làm gì?
- Tôi sẽ bảo vệ Hoàng Dung. Nếu anh làm cô ấy đau khổ, tôi sẽ cho anh biết tay.
Sĩ Khôi bật cười:
- Anh càng nói càng sai. Sĩ Khôi này đâu có tồi đến nỗi phải nhờ người khác bảo vệ người yêu của mình chứ.
Nhật Khương không chịu thua:
- Anh gọi Hoàng Dung là người yêu của mình, còn Ý Quyên là gì? Đừng tham lam nữa anh bạn. Hãy quên tất cả đi và đi lo bảo vệ cô bạn gái mới của anh kìa. Anh chẳng là gì của Hoàng Dung, thì có quyền gì chen vào cuộc sống riêng tư của chúng tôi hả?
- Anh mới là kẻ không có tích sự gì. Hãy rời khởi đây ngay!
Hai người cãi nhau càng lúc càng to tiếng, Hoàng Dung say khướt nằm trên bàn...ngủ khò.
Hai người suýt đánh nhau. Nhânviên nhà hàng ra can ngăn họ mới thôi. Nhật Khương giận dỗi bỏ ra về. Sĩ Khôi đưa Hoàng Dung về. Anh biết từ đây tình cảm bạn bè sứt mẻ. Sĩ Khôi và Nhật Khương chẳng mong gì có ấn tượng tốt đẹp về nhau. Tất cả cũng vì Hoàng Dung.
Trái Tim Con Gái Trái Tim Con Gái - Hoàng Thu Dung Trái Tim Con Gái