Chương 6
ô ta đâu?” Malcolm, anh trai Philip quát vào ống nghe điện thoại dây kiểu cũ, đã kết nối với người bên kia tấm kính. “Scotland.”
“Tại sao cô ta ở đó?”
Anh biết trước câu hỏi của Malcolm nhưng không dự đoán được sự tức giận này. “Đi theo chỉ dẫn.”
Một trong các cai ngục nheo mắt liếc về phía Philip. “Bình tĩnh, Mal.”
“Anh không biết tại sao chú không đi với cô ta. Cô ta là tấm vé để anh ra ngoài.” Malcolm đã ở trong trại cải tạo hơn một năm. Chẳng một luật sư nào biện hộ cho hắn với tội ác bị bắt quả tang tận tay.
Helen rời khỏi đất nước, Philip sẽ có thể lùng sục căn hộ của cô để thu thập thêm thông tin. Anh không thể giải thích rõ ràng với anh trai trong khi cảnh sát vây quanh họ. “Em có hẹn với bạn gái”, anh nói thế vì có cảnh sát, “Ít ngày tới. Có lẽ chúng ta sẽ tìm thêm bằng chứng chứng minh anh vô tội”.
Malcolm nhận được tín hiệu, hạ thấp giọng. “Chú không nên để cô ấy rời khỏi tầm mắt. Cô ấy có ích với chú.”
Phải. Nhưng theo đuôi cô ấy suốt chặng đường đến Scotland sẽ tạo ra nghi vấn. Dù sao thì anh là chủ của cô ấy. Mặc dù anh cố lôi kéo người phụ nữ đó vào một mối quan hệ, cô ta chẳng hề lay động. Có lẽ tinh tế là cách tiếp cận sai. Nếu ngủ với cô ấy, anh đã biết nhiều hơn về những suy nghĩ trong đầu cô.
Anh đã lên kế hoạch giải thích lí do mình theo cô tới Scotland. Trước tiên, anh cần kiểm tra căn hộ của cô. “Một tuần nữa em sẽ gặp anh.”
Malcolm xoắn bộ râu cằm. “Một tuần dài như cả năm.”
Ừ, được thôi, lần tới anh tự lo liệu lấy. Philip cố hết sức đẩy ý nghĩ đó vào đầu anh trai. Vô ích. Chiêu trò nhỏ của Philip có tác dụng với tất cả mọi người anh quen biết, trừ người anh trai và Helen.
Đó là lí do Philip biết Helen là một phần trong kế hoạch giải cứu anh trai mình.
Cô nắm giữ quyền năng, chỉ là cô không hay biết mà thôi.
***
Chuyến thăm viếng nhà Dawson gợi lại nhiều kỉ niệm. Khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe hơi. Mọi thứ trông có vẻ to hơn, vội vã hơn. Người lái xe bận bịu với những chiếc di động kẹp bên tai, hoàn toàn không để ý xung quanh.
Sự lo lắng râm ran như kim châm trên da Simon khi anh và Helen bước vào cửa hàng mua vài thứ. Mọi người dòm ngó. Khi ánh mắt những gã đàn ông đặt lên người phụ nữ bên cạnh mình, Simon nhích lại gần hơn để chắc chắn những kẻ đang nhìn chằm chằm đó biết cô và anh đi cùng nhau.
Simon không còn là cậu thiếu niên gầy gò như đã từng khi sống trong thế kỷ này. Scotland và gia đình MacCoinnich đã biến anh thành người đàn ông hiện tại. Thế kỷ này sẽ chẳng bao giờ giúp anh trưởng thành nhiều như vậy. Anh biết sức mạnh của cơ thể, của tâm trí mình. Anh cảm thấy thoải mái với quyền năng của một Druid. Chúng luôn ở đó, ngay cả khi anh không dùng đến. Anh có thể không còn thanh gươm giắt bên hông, nhưng anh sẽ bảo vệ được Helen.
Bảo vệ.
Đó là từ duy nhất nảy lên trong đầu khi anh chứng kiến cô đứng trước mặt kẻ thù của gia đình anh mà chỉ có một con dao găm để tự vệ. Lúc cơn lốc năng lượng xuyên thời gian bắt đầu nhấn chìm cô, Simon đã không do dự mà nhảy vào.
Các vị Tổ tiên luôn có cách đặt các thành viên gia đình anh vào tai họa, nhưng luôn vì những thứ tốt đẹp hơn.
Helen Adams cần sự bảo vệ của anh và anh thấy vinh dự khi được làm điều đó.
Nhiệm vụ không mấy khó khăn khi chi phí trả cho anh là sự ấn tượng của cô. Simon vài lần đón được cái nhìn chăm chú của cô dành cho mình. Anh bắt được sự khao khát dâng cao trong mạch đập của cô gái, nhưng cô nén lại ngay khi vừa giải phóng nó. Tại sao?
Tại sao cô ấy phủ nhận sự hấp dẫn rõ ràng của mình? “Anh đang nhìn tôi.”
Anh xoay người về phía cô và tiếp tục nghiền ngẫm. Đôi tay đặt trên vô lăng của cô siết lại.
“Mẹ anh không bảo làm như vậy là bất lịch sự hả?” Hai má cô bắt đầu ửng hồng.
“Có.”
“Vậy sao anh còn làm thế?” “Cô là một người đẹp.”
Gò má cô càng ửng hồng.
Cô định mở miệng nói gì đó rồi ngậm lại. Cô bặm môi và siết chặt quai hàm.
“Đó là một lời khen. Nghĩa là nó sẽ mang đến nụ cười trên môi, không phải cái chau mày.”
“Anh đang tán tỉnh tôi.” Cô ngạc nhiên. “Đúng vậy.”
Helen dời mắt khỏi làn đường và ném cho anh một cái nhìn sắc như dao.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không phải nó sẽ thành vấn đề với vợ anh sao?”
“Vợ tôi?”, anh cười. “Tôi đã kết hôn từ bao giờ mà tôi không biết chứ?”
Những đốt tay của Helen nắm vô lăng đến trắng bệch, cô chuyển mắt nhìn đường. Bây giờ đôi má ửng hồng đã trở lại nhưng đầy vẻ bối rối.
“Tôi… tôi đoán vậy khi anh nói về việc trở lại với gia đình của mình… Tôi nghĩ…”
Simon nghiêng người và đặt bàn tay lên tay cô. Anh cảm nhận được tia lửa lần đầu họ chạm vào nhau, nhen nhóm, bén thành một mối liên kết. Helen giật nảy, cam đoan rằng cô cũng cảm thấy sức nóng hệt như vậy. Có lẽ sức mạnh thời cổ xưa đã ban tặng Helen cho anh mà không hề ẩn chứa dấu hiệu ma quỷ nào.
“Tôi chưa kết hôn, tình yêu à. Ngược lại là khác.”
“Ờ.”
“Gia đình mà tôi nói là gia tộc MacCoinnich. Cha dượng tôi, đến từ một gia tộc lớn. Tất cả họ sống trong pháo đài MacCoinnich. Chúng tôi sống, cười đùa, chiến đấu, và yêu thương nhau.”
“Tất cả mọi người sống cùng một nhà sao?”
Anh bật cười lần nữa. “Chúng tôi gọi đó là pháo đài. Nó khá rộng lớn.”
“Ồ.”
Helen kìm lại những câu hỏi và lái hết chặng đường trong im lặng.
Ngôi nhà khiêm tốn của bà Dawson nằm sau những cánh cổng và tách biệt với phần còn lại của vùng ngoại ô. Helen điện thoại thông báo với ai đó và mở cổng.
“Làm thế nào cô quen bà Dawson?”
“Chồng bà ấy có một bộ sưu tập đồ cổ. Bà ủy thác chúng tôi bán vài món trong mấy năm qua. Bà và tôi thường xuyên gặp nhau.”
Helen đỗ xe, hai người họ đi bộ một đoạn ngắn trước khi tới cửa.
Bà Dawson chào đón họ. Người phụ nữ lớn tuổi đã ngoài tám mươi, cao khoảng một mét sáu, với chiếc gậy chống trên tay. Đôi mắt bà sáng lên khi nhìn thấy Helen.
“Ta tưởng cháu đang ở Scotland”, bà Dawson nói.
Helen cúi xuống hôn lên má người phụ nữ và vòng tay ôm trìu mến. “Cháu đã ở đó.”
“Nhưng cháu chỉ vừa mới đi hai hôm.”
Helen liếc sang Simon. “Một câu chuyện kì lạ.”
Bà Dawson chuyển sự chú ý sang anh. Khóe miệng bà cong lên, rồi bà hướng mắt trở lại chỗ Helen. “Anh chàng quyến rũ nào đây?”
Mặt Helen đỏ bừng còn Simon thì cười rộ. Anh không ngờ một bà cụ lại dùng từ thú vị như vậy.
“Anh ta là… Bà sẽ không tin nổi…”
Simon bước lên, khẽ nghiêng mình. “Chàng trai quyến rũ này”, anh nháy mắt, “rất hân hạnh được quen biết bà”. Anh bắt lấy bàn tay của bà Dawson và đặt lên đó một cái hôn.
“Ta thích chàng trai quyến rũ của cháu đó.” Bà Dawson ướm bàn tay ấy lên ngực, mỉm cười.
“Anh ta không phải chàng trai của cháu”, Helen thốt lên.
“Dù sao thì ta cũng thích cậu ấy. Phép lịch sự của ta đâu mất rồi? Vào đây, vào nhà nào. Đừng có đứng ngoài hiên mãi như vậy.”
Helen dìu bên phải bà Dawson và Simon giữ cánh tay trái của bà.
“Vào phòng thư giãn ngồi tí nào. Hai cháu ăn gì chưa?”
“Chúng cháu đã ăn trước khi đi.”
“Vậy dùng cà phê nhé? Ta nghĩ hôm qua Mavis có làm ít bánh quy chocolate.”
Chocolate không phải món mà Simon thường thấy ở thế kỷ XVI nên anh không bỏ qua cơ hội thưởng thức nó ngay lúc này. “Nghe thật tuyệt.”
Helen chau mày. “Nhưng không cần đâu ạ. Chúng cháu không muốn phiền bà.”
“Cháu chẳng bao giờ là sự phiền hà cả, Helen. Cháu biết rõ mà. Mavis?”, bà Dawson gọi vang trong sảnh vắng.
Người phụ nữ mà Simon đoán chính là Mavis liền xuất hiện. “Vâng, thưa bà Dawson?”
“Phiền cô mang cà phê và bánh quy lên cho khách.” Mavis gật đầu và chạy biến đi ngay khi bà Dawson dẫn họ vào phòng thư giãn.
Vừa ngồi xuống, bà Dawson đã hỏi. “Kể ta nghe chuyện gì mà ta sẽ không tin nào.”
Helen trượt bàn tay trên bắp đùi và cứng đờ người. “Tốt nhất cứ kể đi”, Simon đề nghị. Anh biết Helen tin tưởng bà Dawson nên anh định kể sự thật.
Sau khi gặp người phụ nữ này, anh hiểu thêm một chút về mối quan hệ của cả hai. Helen bảo với anh rằng bà Dawson và người chồng quá cố không có con. Bà Dawson đối đãi với Helen như cháu gái của mình. Và Helen cũng yêu quý bà như thế. Người phụ nữ lớn tuổi này giống với thành viên trong gia đình nhất mà Helen từng có.
“Được rồi, cứ nói vậy. Nhưng bà phải cởi mở tâm trí một chút.”
“Ta không phải luôn như thế sao, cháu gái?” Helen cười. “Đây là… Simon McAllister.”
Chiếc cằm già nua của bà chầm chậm cử động, mắt bà chuyển sang anh, cái nhìn chằm chằm như đóng đinh. Bà không nói gì trong khi Helen đang cân nhắc lời lẽ.
Đồng hồ tích tắc trên mặt lò sưởi. Helen giữ nhịp thở.
Simon chờ đợi.
Một cơn đau nhói ở gáy. Thay vì chống chọi cơn đau, anh hít một hơi thật sâu rồi giải thoát tâm trí. Bà Dawson có thể không thắc mắc câu nào, như bà đang tìm kiếm sự thật trong suy nghĩ của mình. Simon cảm thấy bà đang ở trong đầu mình.
Các Druid có khả năng đọc ý nghĩ của người khác. Anh không thể biết hành động đó là tiềm thức hay ý thức.
Bà Dawson là một Druid.
Không khó hiểu khi bà và Helen “thường xuyên qua lại”. Họ đồng cảm về tinh thần.
Liệu bà Dawson có biết về khả năng của mình? Hay bà đã đi qua cả cuộc đời mà không ý thức được về quyền năng thừa kế?
“Bà không định nói gì sao?”, Helen hỏi.
Bà cất tay lên, ra dấu bảo Helen đừng lên tiếng.
Mavis bước vào phòng và lấp đầy một bàn thức ăn nhẹ. Bà Dawson nói tiếng cảm ơn và yêu cầu cô ta đóng cửa khi rời khỏi.
“Cháu rời Scotland khi nào, Helen?”, bà Dawson không dời mắt khỏi anh khi đặt câu hỏi.
“Hôm qua.”
“Nếu cháu rời Scotland hôm qua, và anh chàng này là Simon McAllister.” Bà trỏ ngón tay vào ngực anh. “Vậy mỗi câu hỏi ta sắp đặt ra sẽ nhận được một đáp án kì diệu và không hề hợp lý.” Bà Dawson cuối cùng đã chuyển hướng sang Helen. “Hãy kể lại từ đầu và đừng bỏ sót điều gì.”
“Bà tin vào phép thuật?”, Helen hỏi.
“Có nhiều thứ về ta mà cháu chưa biết. Giờ thì bắt đầu đi.”
Helen thở hắt một hơi và kể.
Simon thư giãn trên sofa sau khi quét sạch hai đĩa bánh quy.
***
Các sự kiện trong hai ngày qua được Helen kể lại thật điềm tĩnh. Bà Dawson khoanh tay lắng nghe một cách tử tế. Không có lần nào bà chế giễu hay nhướng mày hoài nghi.
Simon chén đĩa bánh và không xen vào một lời nào trong khi Helen tường thuật.
“Cháu vẫn khó khăn khi tin phép thuật có thật. Nhưng bà không thể tranh cãi với một bằng chứng sống.” Cô trỏ vào Simon.
Anh tặng cô một cái nháy mắt làm gương mặt cô tăng nhiệt. Họ thực sự không phải có mặt ở đây để tán tỉnh. Vì thế nếu anh chưa kết hôn. Anh vẫn sống trong một thời đại hoàn toàn khác. Thời đại mà anh muốn quay về. Chứ không phải là một dáng vẻ hoàn toàn thoải mái, nằm dài trên sofa của bà Dawson, nhấm nháp cà phê như thể anh ta chẳng có gì để làm. Không hề có vẻ lo lắng. Anh thậm chí còn không có thái độ sẵn sàng biện hộ cho những gì Helen nói với bà Dawson.
“Tôi nghĩ bà Dawson tin vào phép thuật, thưa cô.” Sau một tiếng rưỡi, cuối cùng anh đã lên tiếng. Giọng anh hơi hạ thấp, và giả thiết của anh về niềm tin của bà Dawson kích động bộ não của Helen.
Simon không quen biết bà Dawson. Phải không? “Chúng ta ở đây chưa đến một giờ đồng hồ và đột nhiên anh thành chuyên gia về cảm xúc của bà Dawson?”
Simon ngồi lên. “Phải.”
Nói bằng vẻ kiêu ngạo. Trước khi Helen kịp phản đối, Simon trực tiếp hỏi bà Dawson, “Người phụ nữ đáng yêu này tin vào phép thuật vì cô ấy đã tự mình trải nghiệm. Vậy còn bà?”.
“Đã có một số chuyện mà ông Dawson và ta từng nhìn thấy.”
“Đó là gì? Tại sao bà không kể với cháu?”
“Ta không muốn dọa cháu. Khi một bà lão bắt đầu nói về phép thuật, cũng là lúc báo hiệu những gã đàn ông trùm áo trắng đến vào đêm muộn và mang bà ấy đi.”
“Cháu sẽ không bao giờ để nó xảy ra.”
“Có lẽ không phải cháu, nhưng còn những người khác.” Bà Dawson cúi người và vỗ vào bàn tay Helen. Bàn tay dãi dầu, già nua của bà giữ nguyên khi tiếp lời. “Đêm chúng ta tìm thấy quyển sách, cháu có nhớ gió nổi lên trong nhà không?”
“Cửa sổ bị gió thổi.”
Bà Dawson đảo mắt và vỗ về bàn tay Helen lần nữa. “Đi kiểm tra cửa sổ nào.”
Ánh mắt Helen chuyển sang cửa sổ tường trong phòng. “Đi đi.”
Tại cửa sổ, Helen chạm vào ổ khóa hiện đại trên lớp kính đôi. “Có phải các cửa sổ trong phòng sách cũng giống vậy?”
“Ông Dawson khăng khăng thay tất cả cửa trong nhà để giảm hóa đơn tiền điện.”
“Vậy hẳn phải có một cái bị mở vào đêm đó.”
“Helen, ta là một bà lão. Ta mặc áo len mỏng khi trời ba mươi hai độ. Cháu thực sự nghĩ ta để cửa sổ mở à?”
Helen liếc nhìn mảnh vườn đẹp bên ngoài khung cửa kính. Luống hồng loang cuống dài của bà Dawson đang nở rộ, có một chú chim ruồi đậu lại thưởng thức bữa ăn nhẹ. “Vậy cái gì làm cửa sổ mở?”
“Ta không chắc. Ta đoán là Simon có câu trả lời khả dĩ.” Quay gót trở về, Helen nhìn Simon. Nụ cười hé trên khóe môi anh.
“Sao?”
“Phép thuật, cô gái à. Luôn có những lực lượng ở đâu đây điều khiển mọi sự kiện của những ngày qua. Cuộc sống chúng ta gắn bó với nhau, bằng cách nào đó, và chúng ta có nhiệm vụ xác định lí do.”
“Tôi nghĩ chúng ta chỉ đang cố gắng nghĩ cách đưa anh về nhà.”
“Đúng vậy. Đó là lí do tôi ở đây. Một nguyên cớ nữa là vì cô đang tìm kiếm tôi nên mọi chuyện bắt đầu.”
“Tôi tò mò làm thế nào một đứa trẻ mất tích không dấu vết.”
“Phải nhiều hơn thế.”
“Không, chỉ vậy thôi”, cô nói dối. Cô không quan tâm Simon luôn cho rằng anh biết tất cả mọi thứ trong đầu cô. Cũng không muốn anh ta nghĩ anh ta có thể hiểu cô.
“Cô chắc chứ?”
“Chắc.” Helen lảng tránh ánh mắt.
Bà Dawson đặt tay lên rìa ghế và bắt đầu đứng lên. Simon nhảy đến giúp bà. “Cho phép cháu.”
Bà Dawson níu lấy cánh tay anh. “Nếu có đáp án nào ở đây, hẳn chúng sẽ nằm trong phòng sách nhà ta. Ông Dawson sưu tầm tài liệu liên quan đến văn hóa dân gian và phép thuật. Chúng ta bị cuốn hút mà chẳng hiểu tại sao.”
Helen chỉ có thể nhìn Simon đang chăm chú lắng nghe bà Dawson. Theo sau hai người họ, cô được nhìn thấy tấm lưng rộng, cái hông thon và bờ mông hoàn hảo. Một bờ mông mà cô thấy hoàn toàn… thuộc về đặc tính nổi trội của anh. Anh có thể là kẻ kiêu ngạo, nhưng như bà Dawson nói, anh là một anh chàng quyến rũ.
Khi đã vào đến phòng sách, Helen một lần nữa bị hấp dẫn bởi tầm cỡ của căn phòng.
Cả khối kiến trúc được lấp đầy kệ sách từ sàn đến trần, tràn ngập những cuốn sách có niên đại hàng trăm năm. Những tấm thảm dầy sang trọng lát mặt sàn bằng gỗ gụ tối màu. Lò sưởi chiếm hết một vách tường. Nến gắn trên đỉnh những cọc trang trí giúp người đọc hoàn toàn có thể kết thúc một quyển sách nếu cúp điện. Những chiếc ghế bọc da rải rác trong căn phòng, bổ sung chất nam tính cho không gian.
Thậm chí từ sàn đến trần đều chạm trổ cửa sổ để đón nhận ánh sáng tự nhiên, căn phòng vẫn có cảm giác tối tăm. Ông Dawson thu thập sách vở và vật tạo tác từ các thư viện xuyên suốt châu Âu tới Scotland.
“Nếu hy vọng tìm thấy đáp án trong sách, nó phải ở đây”, bà Dawson tuyên bố.
Khi bà Dawson yên vị trên chiếc ghế thoải mái, Simon bước tới kệ sách đầu tiên, lướt bàn tay dọc theo những chồng sách.
“Làm cách nào cô tìm được quyển sách cô để thất lạc, cô gái?”
Số lượng sách tuyệt đối áp đảo nhiệm vụ tìm kiếm đầu mối.
“Một đêm bà Dawson và tôi trò chuyện về những cái chân nến, và tôi quyết định tìm xem có hình ảnh tham chiếu nào ở đây không. Ngay khi tôi bắt đầu chọn sách, tôi nghĩ về tấm ảnh thiếu niên của anh.”
“Vậy là quyển sách tìm thấy cháu”, bà Dawson bổ sung. “À, cháu hiểu.” Simon lấy một cuốn sách khỏi kệ, cẩn thận mở ra kiểm tra. Anh thở dài và đổi cuốn khác. “Điều này phải mất thêm hàng năm trời so với thời gian cháu định dành cho thế kỷ XXI.”
“Có cả núi sách. Chồng ta chẳng bao giờ mở được hết từng quyển mà đọc chúng.”
Helen quan sát Simon chạm vào vài cuốn sách nữa. “Anh có ý tưởng gì về thứ mình đang tìm không?”
“Dĩ nhiên.” Quá tự mãn. “Đó là gì?”
“Những đáp án.”
Helen làu bàu. Anh ta đang đùa cợt.
Bà Dawson bật cười. “Ta sẽ bảo Mavis chuẩn bị bữa tối. Ta nghĩ hai đứa sẽ ở lại đây một thời gian.”
Simon nhanh chóng tới bên cạnh, dìu bà đứng lên. “Làm ơn hãy giúp cháu làm ít việc trước đã?”, anh nói.
“Tất nhiên.”
Bà Dawson yếu ớt đặt tay vào tay anh. Giọng Scotland của anh dễ dàng quyến rũ mọi cánh cổng phải mở toang.
Lúc bà Dawson đã đứng hẳn dậy, Simon dìu bà đi quanh phòng và đóng cửa lại.
Helen im lặng đứng nhìn anh đi loanh quanh, sắp xếp lại một vài cây nến chưa thắp.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Cô thấy đó. Không lấy gì bảo đảm sẽ hiệu quả, nhưng cũng đáng thử.”
“Cái gì đáng thử?”
Simon dường như đã hoàn tất những gì anh đang định làm và bước tới chỗ Helen với bà Dawson. “Tôi đã bảo cô là hầu hết mọi người không tin phép thuật vì họ không chạm được vào nó.”
“Phải.” Trường hợp này thì có gì liên quan? “Tôi không nằm trong số họ.”
Trước khi Helen kịp đặt câu hỏi tiếp theo, Simon vẫy tay trong không khí và các bấc nến được thắp sáng. Lửa bùng lên trên đầu mỗi ngọn nến trong phòng.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi không khí tự mãn bao trùm người đàn ông này. Anh ta có quyền. Helen mê mẩn nhìn vào những ngọn lửa bập bùng. “Làm thế nào anh…? Thôi đừng bận tâm.”
Simon mỉm cười, giơ hai bàn tay ra. “Giữ lấy chúng”, anh chỉ đạo.
Mặc dù Helen cảm thấy mình đang ngớ ngẩn đứng trong một cái vòng tay nắm tay, cô không phá hỏng nó. Cơn hiếu kì về chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo xâm chiếm từng nhịp thở.
Bàn tay Simon dần ấm lên trong tay cô. Khi anh bắt đầu lên tiếng, có cảm giác nó được hơ trong lửa.
“Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng con triệu hồi quyền năng thần thánh.”
Mái tóc Helen phủ lên đôi vai cô như có làn gió ấm áp thổi quanh căn phòng. Đôi mắt mở to, miệng bà Dawson bật ra một tràng cười rất lớn.
“Các cửa sổ nhà ta đang đóng”, bà cười nói. “Và bên ngoài thì lạnh run.”
Helen ném cái nhìn về bất kì cái cửa sổ nào.
“Hãy mang đến quyển sách giúp ta nhìn thấu, điều sẽ trở thành số mệnh ta. Nếu các đấng Tổ tiên nguyện lòng, hãy ban bố chỉ dẫn sáng tỏ.”
Các vần điệu bật ra từ miệng Simon, vang cao. Helen không chắc điều đó có xảy ra không, bất kể nó là gì. Nhưng khi các cuốn sách bay khỏi kệ và chồng chất trên bàn của ông Dawson, cô chỉ có thể xiết bàn tay Simon và thở gấp.
Gió lặng và nến tắt.
Trên chiếc bàn cũ đang có cả đống sách. “Làm sao anh…?”
Simon đón lấy ánh mắt cô, nói, “Tôi là một Druid, tình yêu ạ. Giống như cô và bà Dawson”.
“Druid?”
“Phải. Tôi sẽ giải thích trong khi chúng ta làm bài tập về nhà của mình. Dường như các đấng Tổ tiên không muốn cho chúng ta tìm ra câu trả lời nhanh chóng.”
“Anh nhận thấy tôi chẳng hiểu chút nào về những điều anh đang nói chứ?”
Bà Dawson cười rộ và buông tay ra. “Ta đi bảo Mavis chuẩn bị bữa tối.”
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian