Chương 6
hi họ về đến vịnh Repulse, chàng giúp nàng bước ra khỏi xe, rồi chỉ vào đám cây um tùm ở ven đường. "Cô có nhìn thấy cây kia không? Xuất phát từ miền nam, người Anh gọi là "Dã hỏa hoa." [1]
"Màu đỏ?"
"Phải, màu đỏ!"
Trong bóng tối, Lưu Tô không thể nhìn thấy màu đỏ, nhưng bằng trực giác, nàng biết đó là một màu đỏ, đầm đà nhất, vượt ngoài sức tưởng tượng. Những đóa hoa nhỏ kết thành từng chùm lớn, nằm trong vòm đại thụ cao ngất, tung tóe cháy bỏng đến tận cùng, nhuộm đỏ màu chàm của nền trời. Ngửa đầu ra sau, nàng chăm chú nhìn.
"Người Quảng Đông gọi là 'Ảnh Thụ'," Liễu Nguyên nói. "Hãy nhìn lá của nó."
Những chiếc lá mong manh như lá dương xỉ; dưới làn gió nhẹ, thướt tha phơ phất, dường như tỏa ra một âm điệu yếu ớt, du dương, như tiếng phong linh thánh thót dưới hiên nhà.
"Chúng ta tản bộ một chút nhé," Liễu Nguyên nói.
Lưu Tô không nói gì. Nhưng khi chàng cất bước, nàng theo sau. Dù sao, hảy còn sớm, và nhiều người đang tản bộ trên đường - chắc không hề chi. Qua khỏi khách sạn Repulse Bay một chút, một chiếc cầu cong cong bắt ngang đường. Ở một đầu cầu, phía xa kia sườn núi thoai thoải; đầu cầu bên này, một bức tường gạch xám. Liễu Nguyên dựa vào bức tường, Lưu Tô cũng dựa theo. Họ nhìn lên, tường cao đền nỗi không thấy được phía trên cùng. Tường lạnh, xù xì, màu sắc thê lương. Kề sát tường, sắc mặt của nàng trái ngược lại, tươi tắn: môi đỏ, mắt long lanh - một gương mặt bằng xương bằng thịt, sống động với tư tưởng và cảm xúc.
"Không biết tại sao," Liễu Nguyên nói, nhìn nàng, "bức vách này làm tôi nhớ lại truyền thuyết về ngày tận thế. Một ngày nào đó, khi văn minh nhân loại bị hủy diệt hoàn toàn, khi tất cả mọi thứ đều bị thiêu đốt, đổ nát, điêu tàn, có thể bức vách này sẻ vẫn còn đây. Nếu lúc đó, chúng ta gặp lại nhau tại bức vách này, họa may cô, Lưu Tô, sẽ thực lòng quan tâm tới tôi, và tôi sẽ thực lòng quan tâm tới cô."
"Vậy ông thú nhận rằng ông thích đùa giỡn," Lưu Tô sụt sịt hờn dỗi. " Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cũng như ông! Ông bắt được tôi nói dối hồi nào chưa?"
"Không sai," Liễu Nguyên nói với một nụ cười diễu cợt. "Không ai chân thành bằng cô."
"Đủ rồi...đừng dỗ dành tôi nữa."
Liễu Nguyên im lặng một lúc lậu. Rồi chàng thở dài.
"Ông có điều chi không vui?" Lưu Tô hỏi.
"Nhiều lắm."
"Nếu một người tự do tự tại như ông mà còn thấy đời không như ý, thì một người như tôi chắc phải treo cổ tự tử."
"Tôi biết cô không có hạnh phúc," Liễu Nguyên nói. "Chắc chắn trong cuộc sống, cô đã gặp chán vạn những người và chuyện xấu xa, đầy dẫy quanh đây. Nhưng nếu cô mới gặp chúng lần đầu, cô sẽ khổ hơn. Càng khổ nhiều hơn nữa, khi phải chịu đựng cho quen.. Đó là những gì đã xảy ra với tôi; khi trở về Trung Quốc, tôi được hai mươi bốn tuổi. Tôi đã có những giấc mơ đẹp biết mấy về quê hương. Hảy nghĩ xem tôi đã thất vọng biết chừng nào. Không chịu được, tôi bắt đầu sa ngã. Nếu... cô gặp tôi từ trước, có lẽ cô sẽ tha thứ cho con người hiện tại của tôi.
Lưu Tô cố tưởng tượng ra lần đầu tiên gặp Tứ Tẩu. Nàng hăng hái nói: "Gặp lần đầu tiên vẫn dễ dàng hơn. Khi ta gặp chúng lần đầu, dù có xấu xa, bẩn thiểu đến đẩu, chúng vẫn bên ngoài ta. Nhưng khi ta sống trong sự xấu xa dơ bẩn ấy một thời gian dài, làm sao biết được, bao nhiêu phần của cái xấu xí dơ bẩn đó là của họ, bao nhiêu là của ta?"
Liễu Nguyên yên lặng. Một lúc lâu sau, chàng nói, "Có lẽ cô nói đúng. Những gì tôi vừa nêu ra có lẽ chỉ là lý lẽ để tự bào chửa và tự dối lòng." Rồi thình lình chàng cười lên. "Thật ra, tôi không cần lý do nào cả! Tôi thích hưởng thụ - và tôi có đủ tiền bạc, thời gian - có cần lý do nào khác?"
Chàng lại suy nghĩ, và một lần nửa trở nên bực tức. Chàng nói với nàng, "Tôi không hiểu rõ tôi - nhưng tôi muốn cô hiểu tôi! Tôi muốn cô thấu hiểu tôi!" Chàng nói thế nhưng trong thâm tâm chàng đã tuyệt vọng. Tuy nhiên chàng vẫn bướng bỉnh, buồn thảm tiếp tục nói: " Tôi muốn cô hiểu được tôi".
Lưu Tô sẳn lòng làm thử bất cứ việc gì, miễn là trong phạm vi của nàng. Nghiêng đầu về phía chàng, nàng trả lời nhỏ nhẹ: "Tôi hiểu, tôi hiểu ông." Nhưng trong khi an ủi chàng, đột nhiên nàng nhớ tới gương mặt của mình. Dưới ánh trăng, nét mặt nhìn nghiêng thanh tú, đầu mày cuối mắt huyền hoặc, sương khói - một nhan sắc siêu thực. Nàng từ tốn cúi đầu.
Liễu Nguyên cười thầm. "Đúng đấy, đừng quên," chàng đổi giọng. "Sở trường của cô là cúi đầu. Nhưng tôi nghe người ta nói rằng chỉ có các cô con gái mới giỏi cúi đầu, rồi giỏi quá thành thói quen, và sau một thời gian dài, cuối cùng cổ sẽ có nếp nhăn.
Lưu Tô quay mặt sang nơi khác, nhưng không thể không lấy tay sờ cổ áo mình. "Đừng lo, " Liễu Nguyên cười, "Dĩ nhiên cô không có nếp nhăn. Khi nào trở về phòng, không có ai chung quanh, lúc đó cô có thể mở cúc áo và xem xét.."
Lưu Tô không trả lời. Nàng chỉ quay lại và bắt đầu bước đi. Liễu Nguyên đuổi theo. "Tôi sẽ nói cho cô biết lý do khiến cô sẽ giữ mãi được nhan sắc. Có lần Saheiyini nói rằng cô ấy không dám kết hôn, vì phụ nữ Ấn độ, một khi họ thoải mái ở nhà, ngồi cả ngày không làm gì, sẽ béo phì. Tôi nói với cô ấy rằng phụ nữ Trung Quốc, dẫu ngồi không cả ngày cũng không béo được - muốn béo cũng phải cố gắng nhọc công. Như vậy, sự lười biếng cũng có ích đấy chứ!"
Lưu Tô làm lơ, và từ đó chàng có chừng mực hơn, săn đón và kể chuyện tiếu lâm cho nàng nghe. Mãi đến khi họ về tới khách sạn, nàng mới hòa diu lại. Họ lặng lẽ trở về phòng riêng.
Lưu Tô đánh giá lại tình hình. Thì ra thứ mà Liễu Nguyên quan tâm tới là tình yêu tinh thần. Nàng tán đồng, vì tình yêu tinh thần luôn dẫn tới hôn nhân, trong khi tình yêu thể xác thường đạt tới một điểm nào đó sẽ dừng lại, không còn mấy hy vọng cho việc kết hôn. Chỉ có một vần đề nho nhỏ với tình yêu tinh thần: trong giai đoạn theo đuổi, đàn ông luôn luôn nói những điều đàn bà không hiểu. Cũng chẳng sao. Cuối cùng sẽ có một đám cưới diễn ra, và ta mua nhà, sắp xếp bàn ghế, mướn người giúp việc - và với những chuyện này, đàn bà thành thạo hơn. Do đó, Lưu Tô cảm thấy sự hiểu lầm nho nhỏ tối hôm nay không đáng để âu lo.
Sáng hôm sau, không nghe gì từ Từ Thái Thái, hẳn bà chưa thức dậy. Lưu Tô nhớ Từ Thái Thái có nói với nàng rằng ở tại khách sạn, nếu gọi thức ăn lên phòng sẽ tốn thêm tiền phục vụ, chưa kể tiền thưởng, nên để tiết kiệm, nàng quyết định đi xuống phòng ăn. Tắm rửa, ăn mặc tề chỉnh, nàng ra khỏi phòng. Có một người bồi phòng đang chờ bên ngoài. Khi thấy nàng, cậu ta liền gỏ cửa phòng Liễu Nguyên. Liễu Nguyên xuất hiện ngay lập tức. "Chúng ta đi ăn sáng với nhau nhé," chàng mĩm cười.
"Từ Tiên Sinh, Từ Thái Thái vẫn chưa dậy ư?" chàng hỏi, và họ cùng bước bên nhau.
"Chắc hai ông bà hãy còn mệt mỏi vì tối hôm qua!" Lưu Tô trả lời. "Tôi không nghe tiếng họ trở về. Chắc phải gần sáng họ mới về."
Họ chọn một cái bàn ở hành lang bên ngoài phòng ăn. Sau bờ lan can đá, đàng xa xa một cây cọ khổng lồ đứng hùng vĩ. Những tàu lá như lông chim, lao xao run rẫy dưới ánh nắng ban mai, như một bồn phun ánh sáng. Ngay bên dưới, là một hồ nước với bồn phun nước, nhưng không tráng lệ bằng.
"Hôm nay, Từ Tiên Sinh. Từ Thái Thái định làm gì?"
"Tôi nghĩ rằng hai ông bà sẽ đi tìm mướn nhà."
"Mặc họ đi tìm nhà - chúng ta đi chơi riêng nhé. Cô thích đi bải biển hay thăm thành phố?"
Lưu Tô, chiều hôm qua, đã dùng ống dòm quan sát bãi biển. Nam thanh nữ tú dập dìu. Rất hấp dẫn nhưng có lẽ có phần náo nhiệt. Nghĩ rằng nên cẩn thận một chút còn hơn, nàng đề nghị đi phố. Do đó họ lên xe bus của khách sạn đi vào trung tâm thành phố
Liễu Nguyên cùng nàng đến tiệm ăn Đại Trung Hoa. Những người hầu bàn ríu rít tiếng Thượng Hải, tiếng nói của quê hương nàng. Nàng hỏi, ngạc nhiên: "Đây là quán ăn Thượng Hải?"
"Cô không nhớ nhà hay sao?" Liễu Nguyên cười to.
"Nhưng... đi Hương Cảng để ăn thức ăn Thượng Hải thì hơi ngố đấy."
"Khi có cô, tôi làm nhiều trò ngố lắm. Thí dụ, ngồi mãi trên xe điện chạy lòng vòng.. Thí dụ, xem lại một phim đã xem hai, ba lần --"
"Bởi vì ông lây bịnh khù khờ của tôi, phải không nào?."
"Cô muốn hiểu sao cũng được."
Tình Yêu Thời Chinh Chiến Tình Yêu Thời Chinh Chiến - Trương Ái Linh