Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Yêu Màu Hồng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
N
ém mạnh quyển catalogue trên bàn phấn, Kiều Diễm ngáp một cái thật dài. Rồi nh`in vào tấm gương soi, cô chăm chút to vẽ lại viền mắt, làn môi một lần nữa. Dù cô nhận ra rằng, chẳng còn một chỗ nào để cô vẽ thêm được nữa. Diễm không ngờ mình lại được cởi lốt như vậy. Đúng là cô bé lọ lem giờ đã trở thành tiên giáng thế. Vì thế, Diễm bắt mình phải kiêu hãnh, phải biết tận hưởng những vinh hoa phú quý, lẫn những lạc thú mà nếu cô không là Kiều Diễm thì sẽ mãi không bao giờ có dược dù chỉ trong mơ.
Cô đã nghèo khổ, đã vất vả cơ cực lẫn tủi nhục quá nhiều rồi, nên giờ cô coi sự hưởng thụ là một điều hiển nhiên. Nàng có buông thả quá không? Diễm chẳng lấy làm băn khoăn về điều đó. Thậm chí nàng vẫn không hề có một tí hối hận về thái độ cư xử của mình đối với ông bố nuôi. Trong suy nghĩ của nàng, thì chính ông mới là người ích kỷ và tàn nhẫn khi bao năm trời nay đã giấu nhẹm thân thế nàng. Chính ông đã quá đáng khi cứ buồn khổ vì trả nàng lại với người thân yêu. Tại sao ông không muốn nàng được sống trong gấm nhung sang trọng chứ Chẳng lẽ ông muốn nàng bám mãi kiếp nghèo này với áo vải quần thô, với những sợi khói lam chiều bên mái tranh xiêu vẹo, với từng bó cỏ thảy cho ngựa ăn hoài sao? Không, không. Kiều Diễm không muốn nhớ về chuỗi ngày đó. Cũng như cái tên Hoài Thương sẽ vĩnh viễn bỏ lại triền núi cheo leo. Nếu ông đã không chịu nhận sự cấp dưỡng cũng như theo cô vào Sài Gòn, thì Kiều Diễm cũng đành vậy. Nàng không thể để người yêu của mình biết được c'i quá khứ nghèo nàn kia, cũng như nàng đã từng là con của người phu xe. Ôi! Thật là kinh khủng nếu như Vũ Bằng biết được điều đó.
Bực bội, Kiều Diễm lại vứt thỏi son xuống bàn, rồi đến bên dàn âm thanh nổi, ấn nút. Tiếng kèn, trống vang lên thật to chát chúa đến là đinh tai và nhức óc, nhưng Diễm lại cảm thấy bực tức được xoa dịu và tiêu tan đi. Cảm hứng theo điệu nhạc, Diễm lại nhảy như điên. Nhưng chưa hết điệu cô đã phải khựng lại vì tất cả mọi âm thanh bỗng đột ngột tắt lại. Kiều Diễm cau mày nhìn cái kẻ ngang nhiên cắt nguồn cảm hứng của cô. Diễm gay gắt:
- Làm gì vậy Hạnh? Chị muốn p há đám à?
Hồng Hạnh thản nhiên:
- Chẳng có đám gì ở đây để phá cả, mà nếu như cứ có những trò khỉ, trò hề kiểu này ở nơi phòng khách này, thì thiết nghĩ chuyện dẹp gọn là cần thiết. Cậu vẫn dạy tôi như thế lâu rồi, tại cô mới về sống ở đây nên chưa biết đó thôi.
Kiều Diễm chống nạnh nhìn người chị họ mà từ khi có sự có mặt của cô, hai người đã như mặt trời và mặt trăng.
- Chị dám à?
- Có gì mà không dám hả Diễm? Cô tưởng mọi người hoan hô những việc cô làm bấy lâu nay lắm à? Đừng có tưởng gia tộc nhìn nhận cậu Vĩnh thực sự có một đứa con, rồi hợm hĩnh kenh kiệu, kiêu căng. Dị lắm, khó coi lắm, cô bé ạ.
Kiều Diễm sấn tới, suýt nữa cô đã tống vào mặt của bà chị họ. Bởi vì theo vai vế, nàng phải gọi là chị, chứ thật ra Hồng Hạnh cũng chỉ hơn nàng hai tuổi là cùng, và sức vóc thì không thể băng cô gái chuyên nắng mưa vất vả ngoài trời như cô rồi. Hơn nữa, bây giờ nàng đã là cô tiểu thư khuê các, con của một doanh nghiệp nổi tiếng thì không thể xử sự thô bạo như vậy. Nghĩ thế nên Diễm kềm lại, rồi hỉnh mũi trêu:
- Đừng có giở giọng lý sự cùn nữa, bà chị ạ. Ai mà không biết tôi về đây là cái gai cho bà chị mà lúc nào bà chị cũng muốn nhổ bỏ. Nhưng có tôi rồi, không có "ẵm" được gia tài đâu, đừng có mơ. Biết điều thì tôi còn đối xử đẹp, còn không...một tí tẹo cũng không được sờ đó à nha.
Vẻ hống hách, kiêu ngạo quá lố của Kiều Diễm làm Hồng Hạnh tức anh ách đến nghẹn lời. Cô tức cậu mợ Vĩnh đã dễ dãi và cưng chiều cô con gái mới tìm được này một cách quá đáng, nên đã làm cô ta quá ư tự phụ và ngạo mạn. Dù sao Hồng Hạnh cũng chỉ là đứa cháu, Hạnh rất muốn dạy cho con bé này một bài học, nhưng cô cảm thấy thật khó thực hiện.
Kiều Diễm thản nhiên lấy gói Dunhill móc ra một điếu, châm lửa hút rồi nhả ra một làn kói với vẻ rất điệu nghệ. Rồi nhìn Hồng Hạnh, cô hất hàm hỏi:
- Chị về thăm ba mẹ tôi hay có gì không?
- Xin lỗi Diễm nhé, cái nhà này tôi đi hay đến, ở hay về gì, cô cũng không có quyền hỏi tôi như vậy đâu. Sở dĩ tôi muốn ở hẳn trong công ty là để tìm sự thoải mái, chứ cậu không bao giờ muốn tôi sống ở ngoài đâu. Thú thật, tôi chỉ mới bước vào là đã không chịu nổi rồi, huống hồ bà ngoại đã lớn tuổi, rồi cậu mợ cũng cần thời gian yên tĩnh...Cái điệu này, cô chỉ tra tấn màng nhĩ của mọi người thôi.
- Nói nghe hay nhỉ! - Kiều Diễm mai mỉa.
- Tôi chỉ nói sự thật những điều mình nghĩ. Còn cô có sửa đổi hay làm đúng sai gì cũng mặc. Nhưng tôi nhắc một điều, Kiều Diễm hãy nên giữ sĩ diện cho cậu Vĩnh. Dù sao cậu cũng là cậu ruột của tôi, và tôi với Diễm cũng có sợi dây thân tình.
- Vậy ha? Kể ra chị cũng tốt nhỉ! Chứ không phải chị vẫn còn giận tôi vì chuyện anh chàng Hải "gài số de" để chạy theo tôi đó sao? Nhưng xin nói cho chị biết nhé, tôi có kép khác rồi, cái thứ như Hải luôn bám theo chéo áo đàn bà, không đáng xách giày cho Kiều Diễm này đâu. Hãy đi mà kiếm anh ta "dạo lại cung đàn xưa" đi, kẻo tiếc nuối.
Hồng Hạnh mím môi:
- Cám ơn Diễm. Nhưng tôi nghĩ mình dứt được với loại người đó rồi cũng may. Nhưng xem ra, mẫu người chạy theo vật chất đó thích hợp với Diễm thì đúng hơn.
Hồng Hạnh nói xong và quay ngoắt lên phòng riêng, mặc cho Kiều Diễm tức tối đứng giậm chân la hét.
Buổi tối, khi ông Vĩnh đi làm về đã thấy Kiều Diễm vẻ mặt ủ dột trên chiếc xa lông, cạnh đó Hồng Hạnh với túi đồ căng phồng. Ông để chiếc cặp táp lên bàn, rồi xoa đầu Diễm một cách âu yếm. Xong, ông bước đến bên cô cháu gái Hồng Hạnh cũng làm cử chỉ như thế. Hồng Hạnh nhỏ nhẹ:
- Cậu mới về đấy à?
- Ừ. Hai chị em nói chuyện đó à, sao có vẻ căng thẳng vậy? Diễm à! Nói cho ba nghe coi, có gì không nè? - Rồi ông lại nhìn Hồng Hạnh nói tiếp - Hạnh à! Bao lâu nay, Kiều Diễm nó đã sống trôi nổi, đau khổ, cho nên bây giờ cậu mợ phải bù đắp cho nó tất cả. Cậu đã tự hứa nếu phải đánh đổi một cái gì đó, cậu vẫn phải làm chỉ vì tương lai và cuộc sống nó sau này thôi. Còn cháu mãi mãi cũng vẫn là đứa cháu yêu của cậu mợ. Hy vọng cháu đừng vì những chuyện nhỏ này mà khó chịu với em. HãY giúp Kiều Diễm quen với cuộc sống, với gia đình chúng ta.
- Vâng, cháu hiểu thưa cậu. Cậu an tâm đi.
Ông Vĩnh hài lòng, khẽ mỉm cười ông lại ngọt ngào với Kiều Diễm:
- Dù gì con cũng cần phải học hỏi chị con đó, con gái ạ. Ba mẹ đã nuôi lớn Hồng Hạnh, nó rất hiểu tính ý và làm vui lòng ba mẹ.
Kiều Diễm đưa mắt nhìn Hạnh ngầm nói: "Vậy sao? Thật ra thì chị ta có ý đi đó".
Hồng Hạnh nhìn ánh mắt biết nói của Kiều Diễm rồi thở dài.
Kiều Diễm chợt reo lên khi nhìn ra cổng. Mẹ nàng đang dìu bà nội đi vào, cô vờ nhanh chân chạy đến ngọt ngào:
- Con chào nội, chào mẹ mới về.
- Ồ! Cháu tôi ngoan lắm. Ơ! Có cả Hồng Hạnh nữa ư? Sao không mừng ngoại vậy? Tuy có cháu nội, nhưng ngoại không có cho con cháu này ra rìa đâu.
Bà Nghị nói rổn rảng như muốn xóa bỏ hàng rào ngăn của hai đứa con gái trong nhà này, kể từ khi có sự xuất hiện của Kiều Diễm.
Bà Tuyết cất giọng ngọt ngào chen vào:
- Con vẫn không chịu ở lại, quyết dọn ra ngoài sao Hạnh? Con đừng làm vậy, cậu mợ buồn và áy náy lắm.
- Ừ. Sao con không nghe lời ngoại và cậu mợ út vậy Hạnh?
- Thưa ngoại, thưa mợ, con đã lớn rồi và hiện tại công việc làm cũng ổn định, con muốn tự lập. Vả lại, hồi đó cậu cũng có nói và cho phép khi nào con tốt nghiệp và có việc làm ổn định, thì cho con tự lái cuộc đời. Bây giờ cậu còn phải lo cho tương lai em con nữa chứ. Hơn nữa, con sống ở công ty cũng thoải mái đầy đủ lắm mợ à. Khi nào hết tiền, con chạy về ngay, mợ đừng lo.
Hồng Hạnh cố tình dài giọng để chọc tức Kiều Diễm, vì nàng biết trước mặt mọi người, con nhỏ này đang đóng kịch, đang tỏ thái độ nhu mì đây, như mà mặc nó. Chỉ cần trêu tức nó là Hồng Hạnh hả dạ rồi.
Cô chỉ thương người cậu ruột đã gầy dựng sản nghiệp, rồi chỉ để lại cho một đứa con gái chẳng ra gì cả như Kiều Diễm mà thôi.
Nhưng ở cương vị Hồng Hạnh, cô chỉ biết đứng nhìn mà thôi, cũng như đứng nhìn trò đời lẫn tình yêu của họ. Cô không muốn tạo khoảng cách, cũng như mặc cảm với Kiều Diễm, nhưng sao con nhỏ vẫn cứ như thách đố, như khiêu khích. Kiều Diễm đã dùng sắc đẹp và sự trẻ trung quyến rũ để giật Phước Hải trên tay cô, rồi bây giờ lại cặp bồ người khác. Kiều Diễm quả là cáo già. Hồng Hạnh cảm thấy mình thua thiệt. Nhưng xem ra Vũ Bằng, cái anh chàng kép mới của Kiều Diễm cũng chẳng phải tay vừa. Rồi em sẽ biết cảm giác thế nào là bị bồ đá, em gái ạ. Hồng Hạnh nhủ thầm. Sau khi chào mọi người, cô cảm thấy những bước chân mình trở nên rắn rỏi và tự tin hơn.
Vừa dắt xe ra khỏi cổng bệnh viện, Y Kỳ đã bị một anh chàng đồng nghiệp chặn lại:
- Bác sĩ Kỳ! Khoan về đã!
- Có gì vậy anh Châu?
Ý Kỳ chống một chân xuống đất, rồi hỏi tiếp:
- Hôm nay, anh Châu có ca trực à?
- Không.
Thế giờ này anh đến bệnh viện làm gì?
Đôi mắt hấp háy sau tròng kính cận, anh chàng bác sĩ rất là nhát gái của tổ cô đây mà. Xưa nay, anh chàng chẳng dám tán tỉnh một ai cả, không lẽ hôm nay anh ta lại trổ mòi với mình? Ý Kỳ phân vân và nghĩ thầm. Song, cô chưa kịp nói gì, giọng Châu chậm rãi một cách đều đặn:
- Số là... là... hôm nay sinh nhật của chị tôi. Nhà chỉ còn hai chị em... Chị tôi thương tôi lắm, nên hôm nay ngày vui của chị... tôi muốn chị vui.
Ý Kỳ bật cười vì sự lúng túng, vì cách diễn đạt của anh chàng bác sĩ trẻ. Cô tỉnh bở:
- Anh muốn nhờ tôi đi chọn quà giùm hay phụ anh chuẩn bị tiệc?
- Không. Qùa tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, con tiệc cũng đặt sẵn ở nhà hàng.
Ý Kỳ nhún vai:
- Thế thì anh muốn mời tôi chứ gì? Sao anh cứ ấp úng vậy?
Thu hết can đảm, giọng Châu cũng thật ấm:
- Đúng là mời Ý Kỳ. Và tôi còn muốn nhờ Kỳ... đóng hộ vai bạn gái tôi, nhé?
- Sao cơ? - Ý Kỳ xoe tròn mắt ngạc nhiên.
Thấy vậy, Châu cố gắng giải thích ngay:
- Ba mẹ tôi mất sớm, chị đã nuôi tôi ăn học nên người và lúc nào cũng mong tôi vui vẻ, hạnh phúc. Cho nên tôi muốn hôm nay chị sẽ thật vui khi nhìn thấy em mình trưởng thành và hạnh phúc.
Ý Kỳ cắn môi:
- Anh làm tôi bất ngờ quá anh Châu. Thể hiện niềm vui thì có rất nhiều cách. Vả lại, đồng nghiệp anh lâu nay thiếu gì, tôi chỉ mới về bệnh viện này có hai tháng nay.
- Vì vậy tôi mới nhờ cô. Vì các cô ở đây, đa số chị tôi đều quen biết, và càng biết chắc chắn rằng chẳng có ai thích kết bạn với người cù lần nhát gái như tôi cả.
- Nhưng liệu chị anh có thất vọng vì tôi không?
- Cái này... tôi nghĩ là không đâu. Vì Ý Kỳ duyên dáng, xinh đẹp thế kia, tôi chỉ có mơ thôi chứ cũng không dám nghĩ tới.
Ý Kỳ ranh mãnh đùa:
- Vậy thì bây giờ anh đã nghĩ tới rồi đó, đúng không? Nói chơi, chứ anh Châu đừng cho Kỳ đi "tàu siêu tốc", chóng mặt lắm, Ý Kỳ chẳng dám đi đâu. Thôi được, nể tình đồng nghiệp, vả lại coi như trả ơn anh luôn giúp đỡ trong công tác, tôi nhận lời vậy. Nhưng mai mốt thì anh lựa lời giải thích thế nào với chị anh, tôi không biết đó nghe.
Nụ cười hớn hở nở trên đôi môi Châu, anh gật đầu lia lịa:
- Đồng ý. Biết đâu đêm nay, chị tôi cũng lại gặp được một người như ý, và như vậy niềm vui của chị cũng đã trọn vẹn rồi.
- Vâng. Vậy thì tạm biệt nhé. Tối anh đến đón tôi há.
Ý Kỳ đề máy chiếc Dream rồi phóng đi, không quên để lại cho anh chàng nhát gái cái nhìn theo ngẩn ngơ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Yêu Màu Hồng
Thảo Nhi
Tình Yêu Màu Hồng - Thảo Nhi
https://isach.info/story.php?story=tinh_yeu_mau_hong__thao_nhi