Chương 6
m thanh ở cửa hàng điện thoại bên đường mở cực lớn,ầm ầm vang dội, dường như muốn làm cho mọi người đi ngang qua đều u mê đi. Cô không nghe thấy, liền lớn tiếng hỏi: "Anh nói cái gì?" Hách Gia Tuấn nói:"Không có gì, chỉ muốn hỏi em vừa nãy ăn có no hay không". Cô cố gắng nói to:"Chúng ta về nhà nhé, không đi dạo nữa." Anh không chịu, khăng khăng ngang bướngtúm chặt tay cô kéo về phía trước.
Cô cả người mệt mỏi, để mặc anh kéo cô đi. Côthích cảm giác này, chỉ có bàn tay có thể nắm chặt lấy cô, như thể có thể chếtcũng không buông tay. Đột nhiên anh quay đầu lại, trong ánh mắt thoáng nét cười:"Có một cuộc thi hôn, chúng ta đi xem xem." Cô đầy vẻ cảnh giác: "Anh muốn làmgì đấy?" Anh dùng hết sức kéo cô đi: "Chỉ là đi xem thôi mà."
Cô liếc mắt nhìn phía trước mặt, phía bên dướisân khấu là một đám người vây quanh, đây rõ ràng là một chiêu quảng cáo củasiêu thị mới khai trương, trong chiêu quảng cáo này ghi rõ, ai là quán quân củacuộc thi hôn thì có thể dành được một chiếc nhẫn vàng, quà tặng chẳng phải là rấthậu hĩnh sao...
Ở trên sân khấu người dẫn chương trình nói: "Đâylà lần cuối cùng, còn có người nào muốn tham gia không ạ, như vậy thì ở trênsân khấu sẽ có mười đôi tình nhân bắt đầu thi đấu. Cơ hội hiếm có, được tặng mộtchiếc nhẫn, có còn ai muốn tham gia không ạ? Ai muốn tham gia thì khẩn trươngđăng ký."
Hách Gia Tuấn đột nhiên giơ cao tay, lớn tiếngnói: "Chúng tôi." Gia Mĩ ngẩn người ra, mắt tròn mắt dẹt, vội kéo tay anh xuống:"Gia Tuấn, anh nghĩ xem, chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà. Nếu như mà để phóngviên chụp ảnh được, thì chẳng hay ho gì. Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc anh đấy."Hách Gia Tuấn nói: "Ai dà, làm sao mà vừa kéo gặp để chụp được hình, đi nào."
Người dẫn chương trình cười nói: "Được, có mườimột đôi tình nhân tham gia." Gia Mĩ lo lắng giống như con kiến ở trên miệng nồinóng: "Gia Tuấn, là thi hôn đấy, hôn nhau trước bàn dân thiên hạ." Anh quay đầulại cười: "Anh biết." Anh thấy cô không chịu đi, liền dứt khoát bế cô lên.
Cô vẫn không từ bỏ khuyên anh: "Gia Tuấn, anh đãđính hôn rồi, nếu như để vị hôn thê của anh biết được, cô ấy nhất định sẽ khôngvui." Anh nghiêm mặt lại: "Bây giờ là thời đại nào rồi, đính hôn chứ không phảilà kết hôn, em sợ cái gì? Đính hôn rồi cũng có thể hủy hôn mà, những việc nhưthế đầy ra."
"Nhưng, anh cũng phải nghĩ cho cô ấy, còn mẹanh, còn ông nội anh nữa." Trong lòng cô có chút chấn động, nhưng vẫn không dừnglại, mà cứ lải nhải trong lòng anh, anh lạnh lùng nói: "Em nói xong chưa? Lúcđó, tất cả mọi người đều ép anh đính hôn, anh đã nói rất rõ ràng với mọi người,anh đính hôn chỉ là vì muốn tạo cơ sở để huỷ hôn!" Ở trên sân khấu, anh đặt côxuống, nhưng vẫn túm chặt lấy cô, thì thầm nói: "Cũng giống như thất bại là mẹcủa thành công vậy."
Ôi thượng đế! Cô sắp điên lên mất! Làm sao lạicó người có ý nghĩ kỳ quặc đến vậy.
Trước bao nhiêu người, trước bao nhiêu cặp mắtđang đổ dồn nhìn về phía họ, cảm xúc của anh như bị kích thích đến cực điểm,ánh mắt nhìn cô nồng nhiệt, như muốn thiêu đốt cô, như muốn cô tan chảy hòa vàocơ thể mình thành một.
Người dẫn chương trình nói: "Chuẩn bị... bắt đầu!".
Gia Mĩ chỉ muốn chạy, nụ hôn của anh lại nóng bỏngkhiến người cô như muốn sôi lên, giống như không có chỗ nào để trốn, giống nhưkhông có chỗ nào để chạy, trong ánh mắt chỉ tràn ngập đôi môi anh. Rõ ràng biếtlà không thể được, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thích thú. Hách Gia Tuấnghì chặt lấy đầu cô, khiến cô không thể bỏ chạy. Giống như giăng một mạng lướichằng chịt giam cô ở trong đấy. Anh thở gấp gáp, tham lam hôn cô, lần đầu tiên,được hôn cô một cách đường đường chính chính như vậy, mà lại còn được hôn trướchàng trăm nghìn cặp mắt đang chăm chú nhìn.
Cô như bị anh hút hết không khí trong cơ thể,trong đầu chỉ còn một khoảng không trống rỗng, cô đờ đẫn như một con rối, mặc kệanh muốn làm gì thì làm. Cô túm lấy vạt áo của anh, thật chặt, không muốn buôngtay. Nếu như có thể, cứ túm cả đời như vậy, cả đời này cũng không muốn buôngtay. Nhưng, không thể, cô có bệnh... ý thức của cô tự nhiên bừng tỉnh, cô thửgiãy giụa. Nhưng càng giãy giụa, anh lại càng giữ cô chặt hơn.
Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, giống như khôngthể tiếp nhận, hai tay cô chống ở trên ngực anh, nhưng dường như ngực anh cũngbén lửa, cả người anh đều nóng bừng bừng, như thiêu như đốt. Cô sắp bị anh làmcho phát điên lên, người đàn ông này rốt cuộc cũng điên rồi, chẳng quan tâm đếnbất cứ điều gì nữa.
Người dẫn chương trình cuối cùng cũng giơ cánhtay của Gia Tuấn lên nói: "Anh bạn này là người thắng cuộc." Cô khẽ thở phào.Người dẫn chương trình cầm chiếc hộp đến đưa cho cô, anh cầm chiếc nhẫn ra, ánhmắt sáng rực, anh nắm lấy tay cô nói: "Đây là của em."
Cô lắc đầu, cố gắng vùng thoát: "Anh điên rồi,anh nhất định điên rồi." Có hai người thanh niên nhảy lên sân khấu, chụp ảnhlia lịa, một trong hai người hỏi: "Xin hỏi, anh là Hách Gia Tuấn người thừa kếcủa tập đoàn Hách Thị trong tương lai đúng không ạ? Trước đây mấy ngày, chẳngphải ở Hồng Kông anh đã đính hôn rồi, hôm nay vì sao lại ở đây cùng với cô gáinày, xin hỏi cô gái này là gì của anh?".
Hách Gia Tuấn mở trừng mắt, nhìn người phóngviên trẻ thăm dò: "Anh là ai? Người của báo nào?".
Người thanh niên nói: "Chúng tôi là người màsiêu thị mời đến làm quảng cáo khai trương, không ngờ, lại có thể gặp anh ởđây. Xin hỏi, anh..." Hách Gia Tuấn trợn mắt nhìn anh ta: "Không cần phải để ýđến việc không liên quan đến mình." Người thanh niên vẫn không bỏ qua, hỏi:"Xin hỏi, cô ấy có phải là tình nhân của anh không, hay là...?".
"Tôi cảnh cáo anh, đừng có đoán mò." Hách Gia Tuấncau mặt lại, lạnh lùng nói: "Anh có thể viết, cô ấy là người con gái tôi yêu nhất."Người thanh niên hai mắt sáng rỡ, long lanh như vừa bắt được vàng: "Xin hỏi,đây là tin độc nhất vô nhị? Vậy vì sao anh còn đính hôn?".
Hách Gia Tuấn cười lạnh: "Đúng, đây là tin độcnhất, đính hôn là..."
"Anh đừng có nói linh tinh." Gia Mĩ lên tiếng cắtngang lời anh, giọng cầu khẩn van xin nói: "Gia Tuấn, anh đừng nói linh tinh nữa."Anh lườm cô một cái, chẳng thèm để ý đến điều gì: "Tôi không yêu vị hôn thêchưa cưới của tôi, người tôi yêu chính là cô gái này."
Đám đông ở dưới sân khấu phút chốc bàn tán khôngngớt, anh túm tay gắng sức kéo cô ôm vào lòng, ôm thật chặt: "Đến chụp ảnh."Anh mím môi cười, nâng mặt cô lên, cố gắng hôn một cái. Tất cả các ánh mắt mãnhliệt chiếu thẳng vào người cô, cô mở trừng mắt, không dám nghĩ gì, giống như cóngười bê cả chậu nước ngắm đúng cô dội xuống.
Trong lúc mông lung, cô chợt nghĩ đến những ngàytrước đây, trong phòng khách rộng mênh mông, giống như đang ở một nơi nào hoangvu bát ngát, chỉ có sự tĩnh lặng. Hai tay cô run rẩy bưng tách trà, cố gắng uốngmột ngụm, nhưng tách trà ấy nóng bỏng, khiến đầu lưỡi cô cũng như muốn sôi lên.Cô khó khăn nói: "Nhưng cháu chưa bao giờ nghe mẹ mình nhắc đến... tất cả mọingười đều chưa từng nói với cháu... nếu như bệnh máu không đông, thật sự là bệnhdi truyền, vậy thì cháu... có phải cháu cũng mắc?".
"Có thể, ta ngày mai đưa cháu đi bệnh viện kiểmtra". Hách gia gia điềm nhiên nói: "Ta cũng không hi vọng gia tộc của ta cả đờiphải sống trong sự ám ảnh của căn bệnh này... nếu như, cháu thực sự mắc bệnh,ta rất xin lỗi, cháu cần phải rời xa Gia Tuấn. Ta không hi vọng lại nhìn thấy bịkịch di truyền của Nữ hoàng Victoria..."
Bi kịch di truyền của Nữ hoàng Victoria... Cô đột nhiên cắn lên môi củaanh, anh bị cắn bất ngờ đau điếng thả cô ra, cô nhằm đúng mặt anh, đánh một quyền,nói rõ ràng từng chữ một, lạnh lùng: "Lần này, anh đùa hơi quá rồi đấy. Từ nayvề sau... chúng ta cũng không cần phải làm bạn với nhau nữa." Cô đưa mắt nhìnchăm chú người thanh niên với chiếc máy ảnh, rồi đưa tay ra nói: "Đưa chiếc máyảnh cho tôi."
Gia Tuấn xoa xoa mặt, chỉ biết ngẩn người ra.Anh đã làm sai sao? Thật sự sai sao? Nhưng rõ ràng anh cảm thấy rất đúng mà...
Người thanh niên ôm chiếc máy ảnh kỹ thuật sốtrước ngực, cô giật lấy, động tác thô lỗ tháo bỏ chiếc máy ảnh. Người thanhniên nói: "Cô à, đừng lấy đi, đó là thứ kiếm cơm của tôi đấy."
Cô nói: "Tôi mua." Rồi rút từ trong ví ra một tậptiền đưa cho người thanh niên: "Đủ rồi nhé." Người thanh niên nói: "Tôi vẫn muốnchiếc máy ảnh." Cô nghiến răng nói: "Vẫn muốn máy ảnh phải không, nếu như đánhbại được tôi rồi thì hãy nói."
Người dẫn chương trình cuối cùng cũng định thầnlại, nhưng dường như anh ta vẫn chưa hiểu được tình hình, nói: "Cô à, như vậythì cưỡng ép mua bán quá."
Cô lạnh lùng cười nói: "Mặc kệ anh, tạm biệt!"Cô liếc mắt nhìn Gia Tuấn, chẳng thèm quay đầu lại đi thẳng xuống sân khấu. GiaTuấn hốt hoảng, lần này thì cô ấy giận thật sự rồi, trước đây đánh anh như thếnào, cô cũng không bao giờ đánh trước mặt mọi người. Nhưng lần này, trước baonhiêu người như vậy, mà cô dám ra tay động thủ... Anh cầm chiếc nhẫn, dưới ánhsáng mặt trời, sáng lấp lánh lấp lánh. Anh muốn tặng nó cho cô, nhưng... cô vừanói, từ nay về sau, đến làm bạn của nhau cũng không cần... Trước đây cô khônggiận dữ như vậy, cũng không nói những lời như vậy. Lần này, là tại sao?
Phải chăng là anh đã quá sai không làm giống nhưnhững gì bình thường?
Tình Yêu Bên Trái Tình Yêu Bên Trái - Liên Tâm Tình Yêu Bên Trái