Chương 7
ớp 10C đang chuyện trò sôi nổi thì giáo viên chủ nhiệm bước vào. Quên nói với các bạn là các giáo viên trường Mary rất khinh 10C nhưng riêng cô Phương lại rất tin tưởng học sinh lớp mình nên lớp cũng rất quý cô.
-Các em trật tự nào, hôm nay lớp mình có thêm thành viên mới đó, chắc chắn các em sẽ bất ngờ-cô nói nhẹ nhàng rồi còn nháy mắt với lớp 1 cái nữa chứ.
Nghe cô nói, cả lớp im phăng phắc hướng mắt về phía cô, như chỉ chờ điều đó, cô đưa ánh mắt ra cửa, nhẹ nhàng nói:
-Em vào đi.
Từ ngoài cửa, 1 chàng trai bước vào với khuôn mặt tuấn tú không thể nào đẹp trai hơn, đường nét trên khuôn mặt rất hoàn mỹ, dáng người chuẩn khỏi chê, nói chung là hết sức đẹp trai, có thể thu hút gần hết nữ sinh trong trường.
-Chào mọi người, mình là Nguyễn Duy Phong, mới từ Mỹ về và cũng là…-đưa ánh mắt về phía nó, Duy Phong chậm rãi nói tiếp-chồng sắp cưới của Gia Hân.
Sau câu nói của Duy Phong, mọi thành viên trong lớp đều hết sức ngạc nhiên quay về phía nó như muốn hỏi “thật sao?”, cả cô Phương cũng không ngoại lệ, cứ nhìn nó chằm chằm. Còn nhân vật chính của chúng ta thì sao, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngu ngơ (lần này là thiệt) chỉ tay vào mặt mình lắp bắp:
-Ơ…hả…là…sao?
-Ủa bác Trần chưa nói gì với em sao?-đến lượt Duy Phong ngớ người.
Đúng lúc đó thì điện thoại của nó reo lên, là papa nó gọi
-Alo, papa, chuyện này là sao hả, sao không ai nói gì với con hết vậy?-nó vừa nghe máy thì tuôn ra một tràng luôn.
-À, con gái à, con gặp Duy Phong rồi chứ, 2 đứa đã có hôn ước từ lâu nên cứ tìm hiểu nhau đi nhé, khi nào đủ tuổi các con sẽ kết hôn.-papa nó trả lời chậm rãi mà nó nghe như sét đánh ngang tai
-Cái gì cơ!! Kết hôn á hả, papa đang nghĩ cái gì vậy?- nó hét lên.
-Thì con cứ tìm hiểu cậu ấy đi đã, lỡ sau này chưa đủ tuổi con đã muốn cưới cậu ta thì sao, thôi vậy nhé, papa đang bận-nói xong ông vội vàng cúp máy.
-Papa!!!-nó hét lên
Tút…tút…tút…
-Bực mình quá!- nó bực mình ném luôn cái điện thoại làm cả lớp hết hồn.
-Cậu và cậu ta…-Như chỉ nó rồi chỉ qua Phong
-Mình không biết-khẽ thở dài, nó trả lời
-Thôi được rồi, các em trật tự nào, bây giờ Hân xuống bàn cuối ngồi với Phong nhé, cái này là do cấp trên bắt buộc nên em cũng đừng làm khó cô.-nói với cả lớp xong cô dùng ánh mắt nài nỉ nhìn về phía nó.
Lại khẽ thở dài cái nữa, tạm biệt Nhi và Như, nó ôm đồ đi xuống chỗ Phong ngồi với vẻ mặt không cam tâm, nguýt Phong một cái dài, nó để đồ xuống 1 cái “phịch” như dằn mặt người ta vậy. Không để ý đến cái mặt sát thủ của nó, Phong vẫn vui vẻ
-Chào vợ, nhớ giúp đỡ chồng nhé-vừa nói Phong vừa cười 1 nụ cười tỏa nắng có thể làm cho bất cứ cô gái nào mê đắm nhưng nó lại là ngoại lệ.
-Không vợ chồng gì ở đây hết á, tui còn nhỏ, chưa đủ tuổi lấy chồng-khoanh tay trước ngực, nó trả lời nhát gừng.
-Cuối cùng thì em cũng sẽ phải lấy anh thôi!
-Đừng có mơ, xí!-nó nói rồi lè lưỡi ra trêu Phong, nhìn mặt nó lúc giận rất dễ thương mặc dù nó đã hóa trang ình “bớt đẹp” đi 1 chút.
“Em dễ thương thật đấy, anh nhất định sẽ làm em phải yêu anh” Phong vừa nghĩ vừa cười 1 mình như 1 tên tự kỉ làm nó nhăn mặt nghĩ thầm “chẳng lẽ mình phải cưới thằng cha mát nặng này sao trời, tự nhiên cười 1 mình” rồi rùng mình 1 cái quay qua chỗ khác chuẩn bị vào học
***
Giờ ra chơi, hôm nay đến lượt nó, Nhi, Như và 3 tên con trai đi mua đồ ăn cho cả lớp (lớp chia ra 1 ngày mấy người đi mua đồ ăn cho cả lớp để khỏi mất công xuống căn tin nhiều bị mọi người chú ý lại bàn tán) thì vô tình nghe thấy một số “bà tám” của trường đang bàn tán xôn xao:
-Mấy người biết tin gì chưa, anh Duy Phong mới chuyển vào trường mình đó-Bà tám 1
-Người mẫu nổi tiếng Duy Phong con của tập đoàn Nguyễn Duy nổi tiếng sao? Anh ấy vào lớp nào vậy, 10A1 hả?-Bà tám 2
-Sai, anh ấy vào lớp 10C đó, bất ngờ chưa?-Bà tám 1
-Sao kì vậy ta, sao anh ấy lại vào lớp nghèo xơ nghèo xác đó nhỉ, lớp đó có gì hay đâu-bà tám 3 tiếp tục
-Thì vậy mới nói…
Bla Bla….
Có rất nhiều lời đồn ra tán vào giữa mọi người trong căn tin, đây như là 1 sự kiện hot vậy. Riêng nó thì vẫn ung dung đi mua đồ ăn cho cả lớp như không nghe thấy gì, riêng mấy người đi cùng nó thì lại có cùng chung 1 suy nghĩ “Duy Phong nổi tiếng như vậy mà lại có hôn ước với Gia Hân sao? Thật ra Gia Hân là ai?”. Thật đúng là 1 cái lớp hợp nhau là phải, vừa có suy nghĩ giống nhau vừa không để ý đến mọi thừ xung quanh như nhau nữa chứ, người ta nổi tiếng vậy mà không biết, bó tay.
Mua mọi thứ xong xuôi, cả bọn bước về lớp thì thấy có rất nhiều học sinh nữ đang bu quanh lớp nhìn vào trong mà tam điểm không ai khác chính là Phong. Lắc đầu ngao ngán với bọn mê trai đẹp này, chúng nó bước vào lớp che màn lại làm mấy cô nàng tức điên vì không được nhìn thấy thần tượng của mình. Che màn lại rồi bật đèn lên, cả lớp ngồi ăn uống ngon lành, bỗng dưng Như quay qua hỏi Phong
-Cậu là người mẫu Duy phong thật sao?- Như hỏi với vẻ mặt nghi ngờ vì lúc nãy mới nghe được dưới căn tin nên giờ hỏi để xác nhận lại.
-Ừm- gật đầu, Phong trả lời ngắn gọn vì đang bận ăn(==”).
-A! Hèn gì nhìn cậu quen quen thì ra là người mẫu, vậy cậu là công tử nhà Nguyễn Duy rồi-Mai Thanh reo lên.
Phong giờ đây chỉ biết cười cười chứ chẳng biết nói gì nữa, không ngờ 1 người mẫu nổi tiếng như cậu khi vào cái lớp này lại bị “lãng quên” như vậy, may mắn là bây giờ cũng có người nhớ ra.
-Cậu…giàu như vậy mà lại có hôn ước với Gia Hân là sao, mà hồi nãy cậu có nói gì đó mà bác Trần là thế nào?-Ái Nhi nói ra thắc mắc của mình. Kể từ khi mới vào lớp, cô luôn thắc mắc về nó, dù đã điều tra thông tin nhưng cô vẫn chưa hết nghi ngờ, nó luôn là dấu “?” to đùng trong đầu cô, hôm nay lại xuất hiện 1 người nổi tiếng nói là hôn phu của nó càng làm tăng thêm nghi ngờ của cô về nó.
-À thì tớ cũng không rõ lắm, chỉ nghe…Ái- Phong nhăn mặt khi bị nó lấy chân đá vào chân mình 1 cái đau điếng.
-A…ha ha thì là thế này, lúc nãy tớ có nghe papa tớ nói lại là lúc trước papa tớ đi làm thợ xây cho nhà cậu ta rồi cứu sống được papa cậu ta nên được bác ấy mang ơn, nên quyết định sẽ lập hôn ước gì đấy tớ cũng không rõ, chỉ nghe papa kể như vậy thôi, à mà chuyện này các cậu đừng đồn ra ngoài nhé, mình không muốn mấy cô fan cuồng của anh ta làm cho te tua đâu-nó quýnh quá bịa đại 1 câu chuyện rồi dặn dò cả lớp, nó không muốn bị phiền phức ởi những chuyện không đâu.
Cả lớp cũng chỉ gật đầu không nói gì, tất cả lại tiếp tục tập trung vào “chuyên môn”. Nó thì liếc Phong 1 cái sắc lẹm như là “cảnh cáo”. Còn riêng Ái Nhi thì cô vẫn không tin những gì nó kể nhưng cũng không nói gì.
***
Tan trường, nó ra nhà xe lấy chiếc xe đạp yêu quý của mình thì thấy hắn(từ giờ sẽ gọi Phong là hắn nhé) đã đứng đằng sau từ bao giờ đang chặn xe nó lại
-Anh làm gì vậy, tránh ra coi-nó bắt đầu cáu.
Leo lên xe nó, ngồi yên vị ở phía sau, hắn vừa cười vừa nói.
-Về thôi
-Anh điên à, xuống mau-nó cáu thật rồi, có rất nhiều người nhìn nó từ nãy đến giờ, không ít ánh mắt hình viên đạn đang nhìn về phía nó.
-Không, chở anh về nữa.-hắn vẫn không chịu rời khỏi xe.
Tức mình, nó thả xe đạp ra. Thấy thế, hắn cũng chống xe xuống đứng với nó, chỉ chờ có bấy nhiêu đó, nó cầm lấy tay hắn làm hắn giật mình chưa kịp phản ứng gì thì “Rầm”, nó đã hạ hắn đo ván trên nền dất một cách “nhẹ nhàng”
-Cho chừa cái tội lì lợm nói không nghe-vừa nói nó vừa phủi tay rồi leo lên chiếc xe đạp mất hút để lại hắn nằm yên vị dưới đất và không biết bao nhiêu con mắt kinh ngạc, có mấy cô thấy hắn bị vậy liền chạy đến đỡ hắn dậy.
Khi đã đứng dậy được rồi, hắn lết từng bước ra đến cổng trường rồi gọi cho tài xế ra đón mình, vừa đi hấn vừa nhếch môi cười “em thú vị hơn tôi tưởng đấy, nhất định rồi em cũng sẽ là của tôi thôi”.
Về nhà,không thèm nhìn Gia Bảo đang ngồi trên ghế salon, nó bực bội bước vào trong phòng, quăng mạnh cái cặp lên giường, nó bực bội hét lên:
-Bực mình quá đi-vừa hét nó vừa vò vò cái đầu làm tóc nó rối lên như là tổ quạ vậy.
-Meo…
-Miu Miu à, chị bực mình quá đi!-vừa ôm con mèo lên, nó vừa than thở, con mèo như hiểu tiếng người, cà cà cái đầu vào tay nó làm nũng, sự đáng yêu của con mèo cũng làm nó đỡ bực tức đi phần nào.
Đúng lúc đó thì
Kính… coong…
Tiếng chuông cửa nhà nó reo lên, bà Năm giúp việc vội chạy ra mở cổng thì thấy hắn xách vali to đùng bước vào.
-Cậu đến rồi à?-Gia Bảo
-Chào anh, Gia Hân đâu rồi ạ-hắn chào Gia Bảo rồi hỏi lại
-Dì Năm lên gọi Gia Hân xuống đây dùm cháu
-Dạ, cậu chủ
5p sau…
-Anh hai gọi em xuống có chuyện gì khô…-chưa kịp nói hết câu ngước mặt lên thấy hắn, nó bực bội quát lên-Anh đến đây làm gì.
-Kể từ hôm nay, Duy Phong sẽ ở cùng chúng ta, đó là lệnh của papa đó-Gia Bảo trả lời thay Duy Phong.
-Cái gì, papa đâu rồi-nó hét lên
-papa qua Mỹ để điều hành công ty bên đó rồi.
-Hả, nhưng em không đồng ý.
-Không đồng ý thì anh sẽ phá tan cái lớp 10C của em đó- Gia Bảo dọa
-Anh…được lắm- nói rồi nó bực bội bỏ lên phòng
-Haiz, con bé này được chiều riết rồi hư, thôi cậu lên phòng đi, phòng cậu đối diện phòng nó đấy-Gia Bảo thở dài rồi chỉ phòng cho hắn.
-Vâng, em xin phép- nói rồi hắn bước lên phòng của mình
Còn lại một mình, Gia Bảo khẽ lắc đầu, anh hiểu rõ tính khí của nó là rất ghét bị ép buộc, không biết rồi đây hắn có chịu nổi một đứa lắm trò như nó hay không đây
Tiểu Thư Nghịch Ngợm Tiểu Thư Nghịch Ngợm - Annaluong