Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thương Nhớ Người Dưng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
Ông Thành Đạt biết không thể cản được con, ông đành thở dài lên tiếng:
- Thôi thì con cứ đi. Ba luôn mong con về. Ba luôn mong con ở bên ba như ngày nào.
Như Ngọc gượng cười:
- được rồi mà ba. Lên tới đó, con sẽ gọi điện thoại về
Ông Thành Đạt buồn bã nhìn con rồi đứng dậy đi lên lầu. Có lẽ ông không đành lòng nhìn đứa con gái vàng ngọc của mình dấu thân vào chốn gian lao. Đợi cha đi rồi Như Ngọc buồn bã nhìn mẹ:
- Mẹ đừmg lo gì cho con hết. con lớn rồi, con có thể tự lo cho bản thân mình
Bà Thành Đạt nắm tay con:
- Con gái của mẹ. Con hãy bảo trọng vanhớ viết thư về cho me.
Vừa lúc, Thể Đồng hớt hả chạy vào. Gặp Như Ngọc đã chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, cô thở dài:
- Chị Ngọc, tại sao chị lại đi?
Như Ngọc nhìn em, khẽ cười:
- Em nói đúng, có lẽ chị sai rồi. Chị cần phái ra đi, để xem xét lại tình cảm và bản thân mình
Thể Đồng cố kềm nước mắt:
- Chị Ngọc! Chị có thể không đi mà. Chị ra đi chỉ làm ba mẹ đau lòng mà thôi.
Như Ngọc nhìn em:
- Em có thể nhường Anh Hào lại cho chị không?
Thể Đồng ngơ ngác nhìn chị không hiểu. Như Ngọc nhếch nôi:
- Không thể chứ gì? Vì vậy, chị phải đi. chị sẽ về, khi nào chị thấy lòng mình không còn ray rứt đau khổ nữa.
Như Ngọc nói xong, vội vã bỏ đi, Thể Đồng chết lặng
Ai biết được phía dưới sâu của mặt hồ phẳng lặng kia là những cơn sóng ngầm dữ dội. Cũng như lòng người, có ai hiểu đâu bên ngoài cái vẻ vui tươi và tốt bụng của Kiều My là một tâm địa thâm độc
Giọng Tùng Quân cất lên:
- Tình cờ vậy Kiều My?
Kiều My giật mình:
- Ồ, Tùng Quân! Tình cờ thật
- Sao cô đi có một mình vậy?
Kiều My khẽ cười:
- Cũng như anh vậy thôi
Tùng Quân so vai mỉm cười. Ngồi xuống cạnh Kiều My, anh thở dài:
- Cả hai chúng ta đều thất bại. Thất bại thật.
- Anh buồn à?
- My không buồn sao?
- Buồn chớ anh, nhưng biết phải làm gì đây?
Tùng Quân liếc nhìn Kiều My:
- Tôi nhớ Kiều My là một cô gái không bao giờ biết thua, chứ không phái như Kiều My bây giờ
Kiều My nhướng mày nhìn Tùng Quân
- Không thua thì sao? Anh Hào đã nói qúa rõ với tôi, tôi còn biết phái làm gì đây? Chẳng lẽ tôi phái đi van xin tình yêu của anh ấy?
- Có van xin thì cũng không được. Tôi không hiểu sao. Thể Đồng chọn Anh Hào mà không chọn tôi?
Kiều My bật khóc:
- Tại sảo Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?
Tại sao tôi lại mất Anh Hào? Tôi đau lòng lắm. Đau lắm, anh biết không?
Kiều My nói và nép vào vai Tùng Quân, Tùng Quân cũng không ngại gì khi cho Kiều My mượn bờ vai mình để khóc. Tùng Quân tự hỏi lòng mình: Nếu mà anh được khóc như Kiều My thì có lẽ anh sẽ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn
Ngồi đối diện với cha mẹ và em, Anh Hào không biết họ muốn gì, mà cứ nhìn mình không lên tiếng. Thật lâu, không nhge ai nói gì. Anh Hào buột miệng:
- Tại sao lại im lặng như thế này? Nếu không có gì, con xin phép về phòng mình
Lúc bấy giờ mới nghe ông Hiển Vinh nói:
- Ba thật sự rất bất ngờ khi có quyết địnhh việc từ bỏ Kiều My và chọn Thể Đồng. Con đã xem xét kỹ lại tình cảm của mình chưa?
Anh Hào từ tốn:
- Ba, xin hãy an tâm! Con lớn rồi, con biết mình đang làm gì
- Nhưng con và Kiều My quen nhau lâu vậy, nói bỏ là bỏ, không cảm thấy lương tâm mình ray rứt hay sao?
Anh Hào ngước nhìn cha, anh cũng không biết phải nói như thế nào cho phải. Du Anh bênh anh mình:
- Nếu như anh Hai phải c'o trách nhiệm với những người đã yêu tì biết làm sao cho vẹn toàn, ảnh có hàng chục bạn gái lận mà.
Ông Hiển Vinh lườm con gái:
- Ba biết con ủng hộ anh mình. Vả lại, Thể Đồng là bạn thân nhất của con chứ gì?
Du Anh nũng nịu:
- Ba! Con nói đúng, chứ có thiên vị ai đâu ạ?
- Ba biết thế. Nhưng Kiều My cới chỗ nhà ta là thâm giao, ba không biết nói thế nào với ba mẹ của Kiều My đây
Bà Hiển Vinh dịu dàng:
- Anh à! không phải em bênh con, nhưng việc của lũ trẻ, chúng ta không nên can dự vào
Ông Hiển Vinh khẽ cười:
- Anh có nói gì đâu? Anh chỉ sợ Anh Hào lại trở chứng, khi đó lại tội cho Thể Đồng.
Anh Hào vui mừng ra mặt.
- Không có đâu ba, con không yêu ai nữa đâu
Ông Hiển Vinh nhìn vợ mỉm cười. Với họ giàu có hay không, có dịa vị hay không chẳng có gì quan trọng. Họ chỉ cần được thấy con mình vui và hạnh phúc là đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Họ không đòi hỏi, không yêu cầu và cũng không kèo nài, kén chọn
Có lẽ từ ngày Như Ngọc ra đi, Thể Đồng chưa cảm thấy ngày nào mình được mỉm cười vui vẻ. Và cũng chính sự ra đi này của chị cô đã phần nào làm giảm đi sự gần gũi của cô với Anh Hào. Hôm nay, cùng đi chơi vơ"i người yêu nhưng Thể Đồng vẫn không nén nổi tiếng thở dài. Anh Hào chắc cũng hiểu được nỗi lòng người yêu nên an ủi:
- Em còn buồn sao?
Thể Đồng gật đầu đáp:
- Không buồn sao được hả anh? Mỗi lần gắo anh là em lại nhớ đến chị Như Ngọc của em vô cùng
- Em đừng tự hành hạ mình như vậy. Như Ngọc ra đi rồi sẽ quay về thôi. Cô ấy chỉ đi co6ng tác tình nguyện thôi mà
- Nhưng chính em là nguy^n nhân của sự ra đi đó. Anh có biết không? Ba em buồn và nhớ chị ấy nhiều lắm
Anh Hào quàng vai người yêu:
- Đừng buồn nữa em. Anh cũng cảm thấy không vui khi Như Ngọc bỏ đi
Thể Đồng ngước nhìn người yêu:
- Anh Hào! Hay là chúng mình tạm thời đừng gặp nhau nữa, nghe anh
Anh Hào qúa ngạc nhiên:
- Ý em là...
Thể Đồng bép vào lòng Anh Hào:
- Em muốn xin nghỉ một thời gian,cũng như em muốn lẩn trốn anh, lẩn trốn nỗi ray rứt ăn năn của lòng mình
- Tại sao em lại tính đến chuyện muốn lẩn trốn anh? Thể Đồng! Em có thể trốn bỏ tất cả, nhưng xin đu8`ng từ bỏ anh
Thể Đồng không sao kềm được lònh mình, cô bật khóc:
- Anh Hào ơi! em mệt mỏi lắm rồi, em không còn tâm trí đâu mà làm việc
Vuốt tóc người yêu, Anh Hào dịu dàng nói:
- Em mệt, em có thể không đi làm. Nhưng anh mong em đừng lẩn tránh anh. Anh không thể thiếu vắng em trong cuộc đời này
Thể Đồng hạnh phúc vô cùng khi nghe người yêu nói thế. Ngày mai, dù ngày mai có thế nào chăng nữa thì Thể Đồng vẫn vui lòng chấp nhận, vì hiện giờ cô đã quá mãn nguyện, qúa hạnh phúc vì đã yêu và được yêu xứng đáng
Đêm đã khuya, ánh đèn thành phố vẫn rực rỡ sáng, nhưng tận trong nhà lại thiếu vắng cái ánh sáng cần có. Bật đèn lên, Thể Đồng nhìn cha lo lắng:
- Ba! Đêm khuya lắm rồi, ba cần giữ gìn sức khỏe
Ông Thành Đạt không nhìn con, mà nhìn tận đâu đâu đáp:
- Con đi ngủ đi, không cần lo cho ba đâu
- Sao con lại không lo cho ba được. Trời đêm lạnh thế này, sao ba không mặc thêm áo?
Vẫn giữ cái giọng lạnh lùng, ông Thành Đạt thở dài rồi nói:
- Tội nghiệp! Không biết Như Ngọc có đủ áo mặc đêm đông gía lạnh thế này không?
Thể Đồng ngồi xuống cạnh cha:
- Ba! ba yên tâm đi. Chị Ngọc sẽ biết tự lo cho mình mà
Quắc mắt nhìn con, ông Thành Đạt cười lạt:
- Dĩ nhiên là con sẽ nói như vậy rồi. Việc Như Ngọc bỏ đi khiến con với Anh Hào vui mừng và hạnh phúc lắm đúng thế không? Con luôn nghĩ đến bản thân con, con nào biết thương chi, thương cha
- Ba...
- Con đừng nói nữa. Ba không muốn nghe con nói bất cứ điều gì hết
Thể Đồng dịu giọng:
- Con biết ba rất buồn vì chuyện chị Ngọc con bỏ đi. Nhưng ba ơi, con cũng đau khổ đâu khém chi ba.
- Hừ! Con đau khổ? Con đau khổ mà sớm sớm chiều chiều con với thằng Hào khề cận bên nhau, tình tự yêu thương. Chỉ có chị con, chỉ xó một mình nó cô đơn sống thiếu bạn bè, thiếu vật chất và cả tình thương ruột thịt. Nó bỏ đi là vì con đó, vì hạnh phúc của con, có hiểu không?
- Nếu vì hạnh phúc của con thì chị ấy đâu cần bỏ đi. Chị Ngọc đi như vậy chỉ làm con htêmm khổ thêm
Ông Thành Đạt bật cười chua chát:
- Con nghĩ đơn giản lắm. Ngày ngày nhìn con và Anh Hào tình tự âu yếm, con nghĩ chị Hai con có thể chịu đựng được sao? Nó đi thật xa để cố quên đi hình bóng cũ. Mặc dù rất đau lòng khi xa nó, nhưng ba ủng hộ quyết đinh đó của chị con.
Thể Đồng nghẹn ngào
- Nhưng con đã không... không đi làm. Con và anh Hào cũng hạn chế gặp mặt. Ba! Con xin ba đừng giận con mà tội nghiệp cho con
- Hạn chế gắp chứ không phái không gặp. Ba lên lầu đây. Nếu không có việc gì hệ trọng, ba không muốn gặp mặt con.
Ông Thành Đạt nói và đứng dậy bỏ đi, Thể Đồng lặng lẽ nhìn theo. Ngồi phịch xuống gạch, lòng cô thổn thức bao nỗi niềm. Thể Đồng khóc, khóc thật nhiều. Vì sao, cuộc đời cô lại phải chịu nhiều áp lực đến thế?
Ngồi ở phòng khách, ông Thành Đạt cảm thấy khó chịu khi thấy Anh Hào ở đó. Anh Hào lễ phép cất tiếng:
- Dạo này bác vẫn khỏe ạ?
- Vâng, tôi chưa chết.
Anh Hào phần nào cảm thấy bất mãn trước cái vẻ lạnh lùng của ông Đạt. Tuy nhiên, vì Thể Đồng, anh vui lòng chấp nhận hết. Anh nhìn sang bà Thành Đạt, ân cần:
- Bác cũng thế chứ ạ?
Bà Thành Đạt nhu mì:
- Cảm ơn con. Bác vẫn khỏe. Sao lâu quá, bác không thấy Du Anh đến chơi vậy con?
- Dạ em con đi công tác.
- Con có thời gian thì đến thường xuyên thăm Thể Đồng. Nó không đi làm nên cũng buồn lắm.
Ông Thành Đạt gắt:
- Ai là con cháu của bà, mà bà xưng hô nghe ngọt ngào vậy?
Bà Thành Đạt nhìn chồng:
- Kìa anh! Lâu lâu cháu Hào mới đến, anh đừng làm khó coi vậy mà.
- Tôi làm vậy đó, thì ai làm gì tôi? Nhà này không hoan nghênh cậu, cậu về đi.
- Bác trai, bác đừng đối xử với con như vậy mà.
Ông Thành Đạt nhìn Anh Hào như nổ lửa:
- Vậy tôi phải đối xử như thế nào? À! Tôi phải cung kính cậu chứ gì? Phải cảm ơn cậu, vì chính cậu đã ban bố cho đứa con gái yêu của tôi phải bỏ nhà ra đi, đúng thế không?
Anh Hào không còn đủ nhã nhặn:
- Thưa bác, bác có nói thế nào đi nữa thì Như Ngọc cũng đã bỏ đi. Cháu tự nghĩ: với Như Ngọc, cháu chưa có một lỗi lầm nào hết.
- Cậu...
- Cháu xem Như Ngọc là bạn và cháu yêu Thể Đồng. Cháu xin bác đừng chia rẽ chúng cháu.
- Cậu và nó yêu hay không thì có quan hệ gì đến tôi?
- Thưa bác, Thể Đồng là con gái bác, có can hệ hay không thì cháu thiết nghĩ cháu không cần phải nói.
- Tôi đã không đồng ý việc cậu và Thể Đồng yêu nhau. Nó đã không nghe lời thì tôi xem như không có đứa con như nó vậy.
Anh Hào giận dữ định lên tiếng phản đối lại lời ông Đạt vừa nói thì đã nghe bà Thành Đạt dịu giọng:
- Tại sao ông lại dùng những lời lẽ như vậy? Tội nghiệp con mà ông.
Ông Thành Đạt quát:
- Tôi không có thứ con gái không biết nghe lời như vậy.
Vừa lúc, Thể Đồng đi ra. Cô khẽ khàng nói:
- Ba! Xin ba thương con mà ba.
Ông Thành Đạt gật gù:
- Bây giờ thì con chọn đi. Hoặc là ba, hoặc là Anh Hào.
Mọi người, ai cũng không tin vào tai mình, họ sửng sốt nhìn nhau. Anh Hào mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Bác! Sao bác lại nhẫn tâm như vậy? Cháu thật không ngờ Thể Đồng lại có người cha độc tài như bác.
Ông Thành Đạt điên tiết:
- Mày... mày ra khỏi nhà tao lập tức. Tao cấm mày đừng bao giờ bén mảng đến nhà tao nữa. Trừ khi tao chết, nếu tao còn sống ngày nào, tao sẽ không bao giờ đồng ý việc mày với Thể Đồng nhà tao đâu.
Bà Thành Đạt rúng động cả tâm thần, bà ngồi yên bất động. Thể Đồng cầm tay Anh Hào:
- Anh về đi. Ba em đang giận dữ lắm. Anh đừng chọc tức ba em nữa.
- Thể Đồng! Tại sao em lại nhu nhược như vậy? Tại sao em không dám đấu tranh vì tình yêu của mình vậy chứ?
- Anh về đi. Anh đừng nói gì thêm nữa hết.
- Thể Đồng...
- Anh về đi mà. Em xin anh, anh hãy về đi.
Anh Hào gật gù:
- Thôi được, anh về đây.
Anh Hào về rồi, còn lại Thể Đồng với nỗi buồn khôn tả. Cô quay đầu bỏ đi thì nghe cha lên tiếng:
- Đi đâu đó.
- Con muốn đi hóng gió một lát.
- Chứ không phải mày đi năn nỉ nó hay sao?
Thể Đồng gắng gượng:
- Không có đâu ba. Con ra ngoài đây một chút thôi mà.
Thể Đồng nói và đi vội ra ngoài. Thể Đồng sợ Ở nhà, cô sợ mình không dằn được lòng. Cô sợ mình khóc, sợ luôn cả mặt khắc khổ của cha và sợ luôn vẻ đau đớn của mẹ.
o O o
Về đến nhà, Anh Hào vội đi lên phòng. Ngã người xuống giường, anh không giấu nổi tiếng thở dài não nuột. Du Anh lên tiếng:
- Anh làm gì mà thở dài thườn thượt vậy?
Anh Hào không nhìn em nhưng vẫn đáp:
- Anh vừa mắng ba Thể Đồng.
Du Anh trợn mắt hốt hoảng:
- Trời đất ơi! Anh có bị gì không, mà dám mắng ông già vợ tương lai vậy hả?
- Tại lúc đó giận quá nên anh quên hết trời đất.
- Rồi Thể Đồng nó phản ứng thế nào hả anh?
- Cô ấy không phản ứng gì cả. Tiêu rồi, lần này anh chết chắc rồi.
Du Anh ngạc nhiên:
- Sao thế?
- Ông già ngay từ đầu đã phản đối anh và Thể Đồng. Lâu nay...
Anh Hào thở dài. Du Anh cũng thở dài:
- Đến đâu hay đến đó. Dù gì ông ấy cũng quá đáng mà.
- Đồng ý, nhưng ông ấy là ba của Thể Đồng.
Du Anh nhướng mày, chán nản vì không thể giúp được gì cho anh. Có lẽ Anh Hào hiểu thế nên cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.
o O o
Ngồi cạnh người yêu, Thể Đồng không biết mở lời như thế nào cho phải. Anh Hào cũng quá rõ tâm trạng này nên dịu dàng:
- Anh xin lỗi em về chuyện ngày hôm qua.
Thể Đồng khẽ lắc đầu:
- Lỗi không phải ở anh.
- Thể Đồng...
- Em nói thật mà. Em có giận trách gì anh đâu.
- Anh cũng biết thế, nhưng còn ba em?
- Ba em thì giận anh lắm.
- Vậy là anh hết cách rồi. Anh giận mình hôm qua sao nóng nảy quá, tại sao anh không kiềm chế được mình?
Thể Đồng ôn tồn:
- Thôi mà anh, đừng tự trách mình nữa. Ba em dù có giận, nhưng rồi từ từ cũng sẽ nguôi ngoai thôi.
Anh Hào thở dài:
- Biết bao giờ hở em?
- Thương em thì anh phải đợi chứ.
- Anh sẽ chờ sẽ đợi em. Anh yêu em và anh sẽ luôn sẵn lòng chờ đợi em mãi mãi.
Thể Đồng khẽ cười nép vào lòng người yêu. Biết nói gì đây, khi cô đang đứng ở ngã balòng, cái ngã ba mà Thể Đồng không thể chọn. Thể Đồng chỉ biết hy vọng và đợi chờ. Anh Hào buồn nhưng đâu nào hiểu thấu nỗi buồn của người yêu. Thể Đồng không chỉ buồn cho tình mình trắc trở, mà buồn cho cả số phận mình. Bao nhiêu đêm Thể Đồng mất ngủ. Sự thắc mắc về cha của mình làm Thể Đồng không sao an dạ. Làm sao đây, Thể Đồng không biết. Cô chỉ mong biển yên gió lặng, chỉ mong mọi việc tốt đẹp, chỉ mong và cầu trời. Có thế thôi, niềm tin và hy vọng.
Buổi chiều, buổi chiều với cái nắng hắt hiu như gieo vào lòng người một nỗi buồn vô hạn. Gắng gượng lấy lại cho mình niềm tin vào mọi thứ, Thể Đồng bước xuống nhà và mang cho cha một bác chè hạt sen thơm lừng. Cô lễ phép:
- Ba ơi! Ba ăn chè đi.
Ông Thành Đạt không nhìn Thể Đồng, mà cứ chăm chăm vào tờ báo trên tay, như không hề nghe thấy gì. Biết cha giận mình, Thể Đồng ôn tồn:
- Ba ơi! Con mang chè cho ba, ba ăn nóng cho ngon.
Bằng giọng lạnh lùng, ông Thành Đạt nói:
- Để đó đi. Tôi không dám phiền cô như vậy đâu.
Thể Đồng đau đớn khôn xiết trước lời lẽ khắc nghiệt của cha. Cô cất tiếng buồn buồn:
- Ba! Con là con của ba mà.
- Tôi không có phần phước như vậy đâu.
- Ba! Ba giận thì ba cứ trách mắng hay đánh con đi. Ba đừng như thế, con đau lòng lắm.
Ông Thành Đạt liếc nhìn Thể Đồng:
- Đánh cô ư? Tôi không dám. Còn đau lòng ư? Chắc tôi không biết đau đâu. Nuôi con không lớn, thành tài để nó đưa bạn trai về sỉ nhục cha nó, vinh hạnh cho tôi quá mà.
- Ba! Con biết anh Hào nói vậy với ba là không phải. Nhưng ba ơi, xin ba hãy thương con mà thứ tha cho ảnh một lần.
Ông Thành Đạt nhếch môi:
- Thương ư? Tại sao lúc nào con cũng van xin tình thương của người khác? Con mong mọi người thương con, vậy con có thương mọi người không vậy? Chắc là không. Chứ nếu có, con đã không để chị con phải bỏ nhà mà đi như vậy.
Thể Đồng lặng người. Cô biết phải nói gì đây trước lời trách móc của cha? Thể Đồng cảm thấy đời mình, số phận mình và duyên số mình sao mà hẩm hiu quá. Tại sao ba cô chỉ thương Như Ngọc? Tại sao Thể Đồng không phải là con ruột của ông? Thể Đồng cảm thấy tim mình đau nhói, cô nghẹn ngào và tức tưởi với cái suy nghĩ mình không phải là con ông Thành Đạt.
Tùng Quân ngồi đăm chiêu trong một quá cà phê nhạc suốt buổi, mà không nói một câu nào. Cô gái ngồi đối diện anh cũng lấy làm khó chịu nên nói:
- Cậu làm gì mà câm như hến vậy? Suốt buổi không nói một câu nào hết.
Tùng Quân khẽ cười:
- Mình xem cậu bây giờ khác quá. Đẹp, thời trang và trẻ trung, nhìn mà không biết phải nói gì.
Cô gát bật cười:
- Xa cậu có sáu năm, mà bây giờ thấy cậu tiến bộ ghê. Biết nịnh đầm, đẹp trai, lại có tài nữa chứ.
Tùng Quân khẽ cười lắc đầu. Một thoáng trôi qua trong im lặng, anh lại nói:
- Hoàn Mỹ về nước luôn chưa?
- Mình à? Chưa biết nữa.
Tùng Quân ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy?
Hoàn Mỹ so vai:
- Tùy vào Anh Hào thôi.
Lại một lần nữa ngạc nhiên, Tùng Quân thắc mắc:
- Sao lại tùy thuộc vào Anh Hào?
Hoàn Mỹ nhướng mày:
- Cậu hỏi gì ngộ vậy? Thì anh Hào là người yêu của mình, ảnh muốn sao thì mình chiều vậy. Hơn nữa, lần chia tay sau cùng, anh ấy còn để lại giọt máu của ảnh trong người mình. Thằng cu ấy đã hơn một tuổi rồi.
- Không phải cậu và Hào chia tay nhau rồi sao? Tại sao lại có thằng cu?
Hoàn Mỹ vẫn với vẻ thản nhiên, cô khẽ cười:
- Mình với anh ấy chia tay hoài, mà có lần nào là dứt khoát đâu? Lần này cũng không ngoại lệ.
Tùng Quân lấy làm lo cho bạn:
- Hoàn Mỹ này! Cậu có quá tự tin không? Chia ta gần hai năm rồi, chắc gì Anh Hào còn yêu cậu?
Hoàn Mỹ vỗ vai bạn cười:
- Yên tâm. Anh Hào không quên mình đâu. Ảnh yêu mình lắm. Mà cậu làm sao vậy, toàn nói chuyện mình không. Nói chuyện của cậu đi!
Tùng Quân trỏ vào mình:
- Mình?
Hoàn Mỹ gật đầu:
- Ờ. Thì cậu dạo này thế nào? Có người yêu chưa, công việc làm ăn thuận buồm xuôi gió không?
Tùng Quân khẽ cười và buông theo đó là tiếng thở dài:
- Ngoại trừ việc đeo đuổi con gái, mọi công việc khác mình đều thành công hết.
Hoàn Mỹ nhướng mắt:
- Đẹp trai, giàu có và địa vị thế này mà có người chê sao?
Tùng Quân không muốn nói gì về việc Thể Đồng và Anh Hào, vì thế anh chỉ khẽ cười đáp:
- Tình yêu mà cậu cứ đem những thứ đó ra sao được. Yêu là phải xuất phát từ con tim chứ.
Hoàn Mỹ bật cười:
- Cậu cũng lãng mạn đấy chứ.
Tùng Quân khẽ cười. Bao giờ anh cũng chỉ dùng nụ cười để đáp lại những lời người khác, dù khen, chê, hay bình phẩm bất cứ một điều gì đó về anh.
o O o
Buổi trưa, khi vừa bước vào công ty thì Anh Hào đã nghe người ta nói lại với anh rằng có ai đó đến tìm anh. Đó là một cô gái rất đẹp, mô- đen và nói rằng có vẻ rất Tây. Anh Hào thoáng giật mình và đoán chắc là Hoàn Mỹ. Tại sao Hoàn Mỹ lại về nước? Anh Hào lắc đầu không hiểu. Ngồi lấy tay đỡ đầu, Anh Hào nhắm nghiền hai mắt lại. Dẫu thế, với cái mùi nực nồng của nước hoa cũng khiến anh mở mắt ra nhìn.
Bắt gặp Hoàn Mỹ đang đứng cạnh mình, Anh Hào giật mình:
- Hoàn Mỹ!
Thấy vẻ bất ngờ của Anh Hào, Hoàn Mỹ lấy tay bóp mũi anh rồi cười thật tươi:
- Gặp em chứ gặp quỷ sao mà anh giật mình dữ vậy?
Anh Hào khẽ lắc đầu:
- Em về hồi nào? Em đến bất ngờ làm anh giật mình quá.
Hoàn Mỹ quàng vai Anh Hào:
- Em cố tình tạo sự bất ngờ cho anh đó. Sao, an có vui khi em trở về đây không?
Anh Hào chau mày:
- Tại sao em lại quay về đây?
Hoàn Mỹ xỉ tay vào trán người yêu, cô liếc mắt:
- Hỏi vậy đó hả? Anh không phải rất muốn em về đây cùng anh đó sao?
- Phải.
- Thì đó. Ba em quyết định rồi. Ba cho tụi mình vốn để mở công ty ở đây rồi, anh thấy có vui không?
Anh Hào ngạc nhiên nhìn Hoàn Mỹ:
- Em nói gì vậy?
Hoàn Mỹ lúc này không còn vồ vập nữa. Cô chau mày nhìn Anh Hào dò xét:
- Anh làm sao vậy? Hình như anh không hoan nghênh việc em đến đây thì phải?
Anh Hào ấp úng:
- Không. Anh vui lắm khi thấy em đến đây.
Hoàn Mỹ khẽ lắc đầu:
- Không đúng. Em thấ anh có vẻ bần thần lắm. Sao vậy? Có phải anh còn giận em không?
Anh Hào khẽ cười:
- Khờ quá! Ai lại giận em?
Hoàn Mỹ lắc đầu, tỏ vẻ không tin lời Anh Hào nói:
- Thật không?
- Thật.
- Vậy chiều nay đi ăn với em, OK?
Anh Hào gượng cười:
- OK.
Hoàn Mỹ hôn lên má Anh Hào một cái thật kêu rồi nói:
- Em ở khách sạn của Tùng Quân, bao giờ anh đến được?
- Năm giờ.
- OK. Vậy anh làm việc đi, chiều gặp. Bye.
Hoàn Mỹ vẫy tay chào tạm biệt Anh Hào. Đáp lại cái vẫy tay đó là nụ cười đầy gượng gạo của Anh Hào. Anh Hào cũng không hiểu sao tự dưng mình lại cảm thấy mệt mỏi và chán chường đến như thế nữa?
o O o
Tùng Quân có vẻ tức giận thật sự, khi ngồi cùng Anh Hào trong một góc vắng của quán cà phê yên ả. Dòng nước phun lên trắng xóa, cạnh đó là hàng hoa đủ loại trông thật đẹp mắt, nhưng không làm sao xoa dịu nỗi lòng của hai anh bạn trẻ. Anh Hào điềm đạm nói:
- Cậu nói gì đi chứ, cậu chủ động hẹn mình mà.
Tùng Quân gật đầu:
- Phải. Mình hẹn cậu, nhưng không biết phải nói sao với cậu.
Anh Hào khẽ cười như làm dịu đi vẻ bực dọc trong lòng bạn:
- Sao hả, cậu làm chuyện gì có lỗi với mình phải không?
Tùng Quân gắt khẽ:
- Không đùa đâu. Mình nói chuyện nghiêm túc đó.
Anh Hào trở nên trầm ngâm:
- Mình biết cậu định nói gì. Thú thật mình cũng đang suy nghĩ về điều đó.
Tùng Quân nhìn bạn thăm dò:
- Cậu định thế nào đây, cậu chọn Hoàn Mỹ hay Thể Đồng? Hoàn Mỹ đã có con với cậu rồi đấy.
Anh Hào lắc đầu khổ sở:
- Mình không biết mình đang nghĩ gì nữa? Mình khó xử quá. Trời ơi! Mình không ngờ lần cuối cùng khi về nước đã để lại đứa con, bây giờ thật khổ.
Tùng Quân tức giận:
- Cậu điên sao mà không biết mình nghĩ gì? Cậu nói đi, cậu yêu Hoàn Mỹ hay Thể Đồng?
Anh Hào nhắm mắt thở dài:
- Đừng hỏi mình mà.
Sự tức giận khiến Tùng Quân không kiềm chế được mình. Túm áo Anh Hào, anh lạnh giọng:
- Cậu định bắt cá hai tay sao? Mình cảnh cáo cậu, cậu không được quyền làm tổn thương ai hết, trong số bọn họ.
Anh Hào quắc mắt nhìn bạn:
- Cậu biết không Quân? Mình cũng đang rất khó xử đây. Trước kia, mình yêu Hoàn Mỹ, rất yêu như cô ấy đã làm mình thất vọng. Giờ đây mình lại có Thể Đồng. Thể Đồng là cô gái thông minh, nhí nhảnh. Mình cũng yêu cô ấy, yêu thật sự.
Tùng Quân buông áo bạn, anh thở dài nói:
- Mình hiểu, nhưng cậu không thể yêu một lúc hai cô gái được.
Anh Hào khẳng định:
- Mình biết. Xin cậu hãy cho mình thời gian. Một tuần thôi, mình sẽ có chọn sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Tùng Quân gật gù:
- Mình tin cậu và đợi cậu có câu trả lời hợp lý nhất.
Anh Hào nắm tay Tùng Quân:
- Cậu hãy giấu Thể Đồng giúp mình. Mình không muốn cô ấy phải suy nghĩ nhiều điều. Mình muốn cô ấy phải vui vẻ và thoải mái.
Tùng Quân cười khẽ:
- Mình hứa.
- Cảm ơn cậu. Cậu bạn tốt.
Tùng Quân nắm tay mình và đấm vào người Anh Hào. Họ không nói với nhau bất cứ một điều gì, nhưng trông họ có vẻ như tin tưởng và yêu thương lắm vậy.
o O o
Thể Đồng cảm thấy buồn và cô đơn với cảnh lặng yên và ngạt thở của gia đình mình. Dù cố thế nào thì Thể Đồng vẫn không chợp mắt. Cô ngồi dậy, lấy thêm cho mình chiếc áo ấm rồi quyết định xuống phòng đọc sách.
Tiếng chân Thể Đồng rất nhẹ, cô sợ phải làm cha mẹ giật mình khi cô bước qua phòng của họ. Dẫu thế Thể Đồng vẫn không được vẹn toàn ý nguyện, tiếng mẹ cô cất lên tức giận làm cô phải giật mình đứng lại. Từ trong phòng, giọng mẹ uất ức cất lên:
- Tôi không có gì phải sợ hết. Tôi sẽ làm tất cả những gì là lẽ phải.
Giọng cha nhỏ hơn mẹ nhưng không kém phần gay gắt:
- Bây giờ em định chống lại tôi ư?
- Tôi không phải chống đối mà là tôi muốn bảo vệ cho hạnh phúc của con gái mình.
- Chẳng lẽ Như Ngọc không phải là con của em:
Bà Thành Đạt nhếch môi:
- Nó là con tôi, nhưng nó còn có ông. Ông yêu thương nó, chiều chuộng nói và quan tâm nó.
Ông Thành Đạt nhíu mày:
- Chẳng lẽ tôi không quan tâm, lo lắng cho Thể Đồng?
- Ông lo cho nó bằng thứ tình thương gì? Ông ganh ghét nó, ông trù dập nói và ông cũng sắp giết chết cuộc đời nó.
Ông Thành Đạt bật cười, giọng cười khô khan và tức tối:
- Tôi giết chết nó? Vậy chứ ai đã nuôi nói trong mấy chục năm qua? Ai lo cho nó ăn học nên người như ngày hôm nay?
Bà Thành Đạt tức giận thét to:
- Ông im đi. Ông tưởng như vậy là đủ đó sao? Ông lo cho nói chỉ vì ông cảm thấy lương tâm ông bị cắn rứt, bị giày vò mà thôi, chứ ông yêu thương gì nó?
Ông Thành Đạt đập bàn, gương mặt ông trắng bệch:
- Bà im đi thì hơn. Tại sao bà cứ bới lông tìm vết? Chuyện đã qua sao bà không cho nó vào quên lãng? Tại sao bà cứ gợi lại đống tro tàn như thế chứ?
Bà Thành Đạt buồn rầu:
- Chính ông đã làm cho tôi phải nhớ. Thôi nhớ chính ông là người chia rẽ tình yêu của tôi và Hoàn Thế, ông đã chiếm đoạt tôi. Rồi đến khi tôi và Hoàn Thế nhận ra thì đã muộn. Tôi yêu Hoàn Thế nhưng tôi biết mình đã là vợ của ông. Tôi và Thế đã hứa với nhau là chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa, chúng tôi sẽ đối đãi với nhau như những người bạn. Thế rồi... Hừ! Ông ghen tuông, ông hành hạ tôi, không cho tôi đi làm, không cho tôi gặp bất cứ một người bạn nào hết.
Bà Thành Đạt nói một hơi dài rồi bật khóc. Bao nhiêu ký ức như dồn về, bà đau đớn và nghẹn ngào. Nhìn chồng bằng đôi mắt căm hờn tột độ, bà thấy ông cúi đầu thì nghiến răng nói tiếp:
- Thậm chí, ông còn nhốt tôi trong nhà và vu oan cho Hoàn Thế là một tên trộm. Ông hèn hạ lắm. Và tôi đã cứu thoát Hoàn Thế, thậm chí là tôi đã ngủ cùng anh ấy trong đêm mưa gió não nùng đó. Rồi ông đến, ông lôi tôi về. Còn Hoàn Thế, Thế đã chết, chết khi cơn đau dạ dày đột ngột tái phát. Lương tâm thầy thuốc của ông để đâu? Tại sao ông nhẫn tâm nhìn Thế oằn oại đến chết. Ông tàn ác độc địa và đê hèn lắm.
Bà Thành Đạt tức tưởi nói. Ông Thành Đạt thét to trong hối hận:
- Bà đừng nói nữa. Tôi xin bà đừng nói nữa mà.
Bà Thành Đạt lạnh lùng:
- Tôi phải nói. Tôi đã câm lặng quá lâu rồi. Tôi không còn sức chịu đựng nữa rồi.
- Bà nói gì? Bà nói gì nữa đây hả? Tôi yêu bà, tôi làm mọi việc chỉ vì bà, chỉ vì tôi yêu bà mà thôi.
Đẩy ông Thành Đạt ra, bà Thành Đạt nói:
- Tôi khinh rẻ và ghê sợ thứ tình yêu man rợ đó. Nếu không vì tôi biết mình mang thai, có lẽ tôi đã chết sau ngày Hoàn Thế được một trăm ngày rồi.
Ông Thành Đạt gật gù:
- Phải. Tôi có lỗi với Thế. Cái chết của Hoàn Thế do tôi gián tiếp gây ra. Nhưng tôi đã ăn năn, đã hối hận và tôi đã đền bù cho ảnh. Tôi nuôi con ảnh nên người, nên vóc đó.
- Ông đền bù?
Bà Thành Đạt hỏi chồng và bật cười điên dại. Ông Thành Đạt lo lắng, thét to:
- Đừng cười, bà đừng cười nữa mà. Tôi xin bà đừng cười.
Thể Đồng nghe thế, cô như không hiểu mình đang ở đâu và làm gì. Thể Đồng như tỉnh lại từ một giấc chiêm bao. Sao lại như thế ấy? Sự thật đã hiển nhiên rồi, không thể khác được. Không thể được, dù Thể Đồng không bao giờ muốn mình là một đứa con oan gia nghiệp chướng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thương Nhớ Người Dưng
Dạ Miên
Thương Nhớ Người Dưng - Dạ Miên
https://isach.info/story.php?story=thuong_nho_nguoi_dung__da_mien