Chương 7
ọ chọn một cái bàn hướng ra bờ sông. Buổi tối gió thật nhẹ, tạo mặt sông những gợn sóng lăn tăn thật yên tĩnh. Sau khi gọi 2 ly nước, Trọng Khôi nắm nhẹ bàn tay người yêu, giọng anh thật ấm nhưng không giấu vẻ ngưỡng mộ đến tò mò:
- Hải Du! Em có biết không? Chúng ta yêu nhau đã nhiều tháng nay rồi. Nhưng hình như anh vẫn chưa thể nào hiểu hết về em.
- Nghĩa là sao? Anh có điều gì đó không tin em sao?
- Ý anh không phải là thế. Ý anh là em không giống như những người khác, và lần nào gặp em, em cũng mang đến cho anh thêm một điều bất ngờ. Những điều bất ngờ ấy càng lúc càng thú vị và có ý nghĩa hơn.
Hải Du thở ra nhẹ nhõm, nàng mỉm cười:
- Thế mà anh làm em hết cả hồn. Nhưng em vẫn thấy mình bình thường thôi, có mang theo gì khác đâu chứ.
Trọng Khôi liếc yêu người yêu:
- Em còn chối à? Thế những lần đầu chúng ta vừa mới biết nhau như thế nào, em quên rồi sao.
Hải Du mỉm cười quay đi:
- Em quên mất rồi.
- Ạ, anh biết rồi! Vì lúc đó em say lúy túy thì làm sao còn nhớ gì được nữa chứ. Chỉ tội cho anh mà...
Nàng đưa tay bịt miệng Trọng Khôi. Giọng nũng nịu:
- Không được nhấc chuyện này.
Trọng Khôi cười lớn:
- Biết xấu hổ rồi phải không? Nhưng muốn bịt miệng anh đâu phải đơn giản.
- Thế phải làm sao?
Sau một0 giây suy nghĩ, anh nói:
- Anh chỉ muốn em bịt miệng anh bằng thứ khác cơ.
- Là thứ gì?
Trọng Khôi nhắm mắt không trả lời và anh chu môi mình về phía trước.
Hiểu ý, Hải Du mỉm cười lém lỉnh. Nàng cúi xuống cắn mạnh vào đôi môi anh. Bất ngờ, Trọng Khôi hét lên ỏm tỏi:
- Em chơi ăn gian. Anh thích cái khác kia.
Hải Du cười lớn:
- Thì anh đã bảo em luôn mang đến cho anh điều bất ngờ mà. Nhớ nhé, đấy chỉ là cảnh cáo thôi. Lần sau còn muốn nhắc đến nữa thì em sẽ không nương tay đâu.
Trọng Khôi làm ra vẻ sợ hãi:
- Anh biết rồi, anh sợ rồi, tha cho anh đi. Nhưng còn chuyện này nói ra, nhất định em sẽ không cắn anh chứ?
- Em vẫn chưa biết anh muốn nói gì mà, làm sao mà hứa được.
Trọng Khôi lấy lại vẻ nghiêm nghị, anh nói:
- Như hôm nay đấy. Anh không ngờ em đã mang đến cho anh quá nhiều bất ngờ. Em có biết không, cả ngày hôm nay đầu anh cứ vang lên câu hỏi: Tại sao em có đủ bản lĩnh làm được những việc đó?
- Ý anh muốn nói đến những Mạnh Thường Quân lớn đã đến với buổi từ thiện phải không?
- Vâng. Thật không thể nào tin ở mắt mình. Em có biết không, khi họ đi vào hội trường, bọn anh cứ ngỡ là họ đang bị nhầm. Tất cả cứ đứng chết trân để nhìn họ đầy ngưỡng mộ và nhiều ao ước. Nhưng rồi lúc đó em tươi cười bước ra, rất tự nhiên chào hỏi họ. Và họ cũng rất thân tình đến với hội nhỏ bé của chúng ta. Hải Du! Em có biết những đôi mắt chưa bao giờ thấy được ánh sáng mặt trời, những em nhỏ không đủ ấm... Và trong anh lại vang lên họ đã được cứu rồi. Thế là cả bọn anh chỉ muốn ôm nhau khóc. Khóc thật lớn để thỏa mãn nỗi lòng. Hải Du! Nói em đừng cười nhé. Hình ảnh đó, bọn anh cứ nghĩ như mình đang mơ, một giấc mơ quá lớn, một giấc mơ chưa bao giờ dám nghĩ dù chỉ thoáng qua một lần thôi.
Hải Du, em giống như một cô tiên vậy. một cô tiên thật đẹp, thật dễ thương, thật bình dị đã mang đến cho mọi người những điều ước. Những điều ước thật lớn lao mà cứ nghĩ sẽ không bao giờ mình làm được.
Không hiểu từ lúc nào, những lời nói của Trọng Khôi đã làm cho Hải Du rơi nước mắt. Hình như nàng cũng đang cảm nhận ra một điều gì đó. Bất giác, Trọng Khôi phát hiện, anh đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt lăn dài trên má nàng rồi hỏi:
- Hải Du, em khóc sao?
Không muốn anh nhận thấy cảm xúc của mình, Hải Du đưa tay lau nhanh rồi hỏi:
- Có phải anh vừa bảo em là một cô tiên không?
Anh nhìn nàng trìu mến:
- một cô tiên rất đẹp vừa bước ra từ những trang cổ tích.
- Thế cô tiên có yêu và cưới được những chàng trai như anh không?
- Tất nhiên là được rồi. Vừa xinh đẹp vừa tốt bụng thì nhất định em sẽ có nhiều hạnh phúc.
- Thế thì em nhận em sẽ là một cô tiên. Nhưng nhất định anh mãi là của cô tiên này nhé.
- Chắc chắn là như thế rồi. Nhưng anh vẫn còn thắc mắc, em có thể trả lời cho anh không?
- Thì anh cứ nói đi.
- Hãy nói cho anh nghe một lần nữa em là ai, gia đình thế nào?
Hải Du mím môi rồi nói:
- Có chuyện gì sao Trọng Khôi? Có phải điều kiện chọn bạn gái của anh là phải môn đăng hộ đối khôn g? Có phải em không đủ tiêu chuẩn...
Anh lắc đầu bối rối:
- Anh không bao giờ nghĩ tới điều đó. Như anh đã nói với em rồi. Anh xuất thân từ một gia đình bình thường, ba anh mất sớm, nhà chỉ có mẹ và anh thôi. Nhưng mẹ đã lớn tuổi thích sống vùng quê yên tình. Còn anh ở đây cùng Bảo Huy, Thiên Vũ thuê một căn nhà trọ vừa tiện việc đi làm, và thích nghi với công việc nữa. Theo em, như thế có tiêu chuẩn chọn bạn gái sao. Đôi lúc anh nghĩ, nếu có bạn gái mà cô ấy không chê mình nghèo là may mắn lắm rồi.
Đôi mắt Hải Du thoáng buồn. Có điều gì đó nghĩ ngợi rồi cuối cùng nàng cũng lên tiếng:
- Thì em cũng đã nói với anh rồi. Em mồ côi mẹ rất sớm, sống với ba. Ba là một công chức. Em là một kế toán, kiêm thư ký ở một công ty. Thế thôi.
- Điều làm cho anh suy nghĩ là một kế toán như em thì làm sao có thể làm được những việc ấy chứ.
- Là việc gì?
- Là thuyết phục các Mạnh Thường Quân đến với hội từ thiện.
- Điều ấy quan trọng lắm sao?
- Rất quan trọng. Sự xuất hiện của họ đã mang đến niềm hạnh phúc cho biết bao người. Anh rất băn khoăn, làm sao em có thể mời được họ.
- À... thì... là... em cũng nhờ vào các bạn bè và vài người khác. Vả lại những người đó, ai cũng có tấm lòng nhân đức. Có thể đầu tiên một người biết, rồi sau đó cùng kháo nhau rồi rủ nhau đến vậy. Lúc đó, em cũng ngạc nhiên lắm.
Trọng Khôi nhìn người yêu đầy nghi ngờ:
- Nhưng lúc đó, anh thấy em rất gần gũi cởi mở với họ, giống như mọi người đã từng quen nhau trước vậy.
Hải Du quay đi nơi khác để tránh ánh mắt của anh:
- Làm gì có! Anh biết không, vì lần đầu tiên làm từ thiện nên em vui lắm. Có lẽ vì háo hức quá, nên em xem ai cũng như người thân của mình vậy. Kể cả các anh chị trong hội nữa họ rất vui vẻ dễ thương. Này, mai mốt bao giờ hội tổ chức, nhớ dành phần cho em nữa đó.
Dù hơi ngờ ngợ nhưng những lời của Hải Du cũng rất thuyết phục nên anh cũng nghĩ, có lẽ thế. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay Hải Du:
- Hải Du! Em có biết lần đầu tiên em ra mặt mọi người như thế này, ấn tượng lắm không. Anh thấy mọi người, ai cũng rất mến em.
- Vâng, em cũng thấy thế. Hình như em thấy anh và Thiên Vũ, Bảo Huy thân nhau lắm phải không?
Trọng Khôi cười hãnh diện:
- Còn phải hỏi. Bọn anh học cùng với nhau từ hồi phổ thông, rồi chọn cùng ngành, ở chung cùng phòng, xem nhau như anh em. Lúc có người thì còn khách sáo cậu cậu, tớ tớ, chứ bình thường thì cứ mày tao không đấy. Nhưng thương nhau lắm.
- Thích thật! Chị Song Hạ cũng dễ thương. Em rất thích chị ấy.
- Đúng vậy! Song Hạ là một cô gái tốt, đầy bản lĩnh, cũng rất thân với bọn anh.
Hải Du với đôi mắt mơ màng:
- Các anh chị thích thật.
Nhìn Hải Du anh thắc mắc:
- Hải Du! Em không có bạn sao?
- Nhiều lắm! Nhiều lắm! Nhưng em chưa có những người bạn tri kỷ như các anh chị.
- Rồi em sẽ có mà. Nhất định bọn anh sẽ mang đến cho em.
- Em cũng nghĩ như thế.
Trọng Khôi choàng tay qua vai người yêu, anh nói:
- Hải Du! một lần nữa anh cám ơn em nhiều lắm.
Nàng tựa vào ngực anh:
- Là chuyện gì?
- Là tất cả. Hải Du! Anh yêu em.
Lời của anh thật nhẹ nhàng êm ái, hòa với cơn gió nhẹ làm cho 2 trái tim cùng chung nhịp đập.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn