Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thứ Xuất Thứ Xuất
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7: Tang Mẫu...
E
dit: Hắc Phượng
Máu trên vạt áo Hoàng thị nhìn mà thấy ghê người, khuôn mặt dưới lớp son phấn che giấu nổi lên màu xanh làm người ta hít thở không thông. Làm một trạch nữ xuất thân đại học trong nhà không sóng không gió, không xác định mẹ cả có phải cách tử vong không xa hay không, chỉ là bản năng có một loại dự cảm rất không tốt!
Cẩm Tú canh giữ ở bên giường, nhìn mẫu thân hôn mê thương tâm muốn chết. La Y cũng một mặt trắng bệch, không phải không thừa nhận, nàng đối với Cẩm Tú có rất mạnh chim non tình tiết, không đề cập tới Hoàng thị hằng ngày chiếu cố nàng thế nào, chỉ nhìn đây là mẹ ruột Cẩm Tú, nàng không nhịn được khổ sở. Nhị lão gia và Thiệu Hi ngồi ở bên ngoài, toàn bộ chung quanh nhị phòng truyền đè nén tiếng khóc lóc nhỏ. Nhị tẩu Vu thị đứng ở một bên, hận không thể ẩn khuất thân hình của mình. Nếu nói có cảm tình với mẹ chồng không ở chung vài ngày này thì đó là nói mò! Nhưng nàng mới gả lại đây vài ngày thôi, bà bà cứ như vậy, người không biết còn tưởng rằng mệnh nàng cứng rắn khắc người ta đấy!
Không biết qua bao lâu, Hoàng thị mới từ từ tỉnh lại. Dưới ánh nến mờ nhạt, nhìn thân nhân một phòng chung quanh, gian nan muốn đứng lên. Thị tì Đoạn ma ma tay mắt lanh lẹ kéo một phen, lại đặt ở phía sau một cái đệm dựa, biểu tình Hoàng thị mới hơi hơi buông lỏng một chút.
“Đại phu nói như thế nào?” Hoàng thị hỏi lạnh nhạt.
Phòng trong không một người dám đáp lời.
“Haiz!” Hoàng thị thở dài: “Hộc máu rồi… Các ngươi trực tiếp nói cho ta, có phải bệnh lao hay không?”
“Không phải!” Đoạn ma ma nói như đinh đóng cột.
“Quả thật không phải ư?”
“Không phải, chính là…” Đoạn ma ma che miệng nghẹn ngào, chính là phổi không được…
Hoàng thị không hỏi tới, chỉ nhàn nhạt nói câu: “Các ngươi cứ thương tâm thế này, ta chết không nhắm mắt!”
Thiệu Hi vội nói: “Thân thể sinh ra, chịu ơn cha mẹ, không dám có thương tích!”
Hoàng thị nghe nói như thế, phảng phất như bị rút đi tất cả khí lực, mềm yếu dựa vào ở đầu giường: “Con có thể nghĩ như vậy… Ta an tâm.”
Nhắm mắt dưỡng thần một trận, thanh âm lại rõ ràng không bằng vừa rồi, suy yếu hỏi: “Lão gia đâu?”
Nghe được thanh âm Hoàng thị, Nhị lão gia vội vàng đi đến bên giường: “Ta ở đây!”
“Lão gia…” Hoàng thị rưng rưng nói: “Ta không được rồi… Ta ông vợ chồng một hồi, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, là ta xin lỗi ông!”
Nhị lão gia nháy mắt như già đi mười tuổi: “Ta xin lỗi bà mới đúng! Là ta cổ hủ, mới mệt một mình bà đau khổ chống đỡ gia nghiệp. Là ta chất phác không được niềm vui, mới mệt bà ở bên cạnh mẫu thân từng bước gian nan. Thực xin lỗi…” Nhị lão gia môi run rẩy: “Thụy Nương, là ta thực xin lỗi bà!”
“Lão gia!” Hoàng thị nghẹn ngào nói: “Nghe được lão gia nói lời này, ta chết cũng không hối tiếc!”
“Đừng nói nữa!” Nhị lão gia tùy tay vừa lau mặt: “Đừng nói nữa! Ta nhất định mời danh y đến chữa khỏi cho bà!”
Hoàng thị lắc đầu: “Ta sớm biết thời gian không còn nhiều, mới vội vàng cho Thiệu Hi cưới nàng dâu.” Xoay mặt tìm được phương hướng Vu thị: “Con mới gả lại đây… Lại đã phải thủ... Ba năm hiếu… Đừng trách ta!”
Vu thị hung ác nhéo bản thân mình một phen, xuất ra một hàng lệ: “Nàng dâu không dám, bà bà nhất định sống lâu trăm tuổi!”
Hoàng thị thảm đạm cười: “Chỉ là lời nói gạt người thôi.”
Lại nói: “Cẩm Tú đã định ra rồi một nhà như vậy, cho dù giữ đạo hiếu ba năm, cũng sẽ không đổi ý! … … Khi đó cô nương nhà đó cũng nên gả đi, con gả đi… Giống như người vợ cả kia, con lại có chút quyết đoán, ta nhất định không phải lo lắng cho con!”
Cẩm Tú gắt gao cắn môi, cố nén không khóc. Nàng rốt cuộc biết vì sao mẫu thân để bụng với việc hôn nhân làm vợ kế như thế, thì ra là thế, thì ra là thế… Tang phụ trưởng nữ không cưới! Mẹ… Mẹ… Người giấu giếm con thật khổ!
Hoàng thị nhắm mắt lại, lại nghỉ ngơi một trận mới nói: “Ta chỉ lo, là Tam nha đầu!… Người lại ngốc! Lại không cương tính! Nô tài cũng có thể cưỡi lên trên đầu! Đáng thương con của ta ơi… … Là ta không thể chịu… Khụ, khụ… Không kịp định được một mối hôn nhân tốt cho con. Con bảo ta làm sao có thể yên tâm đây?” La Y mắt đau xót rớt rơi lệ. Tuy rằng chỉ chung sống ngắn ngủn nửa năm, nàng lại thật sự không cam lòng. Trong nhà này, phụ thân hàng năm đi xa, ca ca gặp mặt thì ít. Hằng ngày chứng kiến, tổ mẫu rõ ràng càng coi trọng cháu gái con vợ cả, Đại bá mẫu coi nàng như không tồn tại, Hoàng thị hiển nhiên ôn nhu hiền lành rất nhiều. Chính là tỷ dòng chính, cũng không giống đại tỷ Uyên Văn, trong mắt chỉ thấy muội muội con vợ cả. Ở trong thế giới xa lạ này, một trưởng bối như vậy qua đời, La Y là thật tâm khổ sở. Huống chi nữ chủ nhân kế tiếp nắm giữ đại quyền sinh sát nàng, ai biết là dạng người gì chứ?
Đến tận đây Hoàng thị sinh mệnh, chính thức tiến nhập thời gian đếm ngược. Nhị phòng người đến người đi xuyên qua không thôi, nhưng lại không thấy có một chút náo nhiệt nào. Nhà mẹ đẻ Hoàng thị chỉ là một ít nhà được vào thăm, ngoại trừ Hoàng lão thái gia, vài vị cữu lão gia ra thì không ai có tư cách vào thăm. Bởi vậy cũng coi như thanh nhàn, mang theo từng người con cái nàng dâu ở Tiêu gia tiểu viện, để tiện mỗi ngày lại đây thăm hỏi. Mọi người khó nén vẻ mặt bi thương, đại thái thái, Nhị thái thái, cùng với lớn nhỏ trong nhà bà ngoại đều một ngày lại đây vài lần. Nghe Hoàng thị nói câu giống như di ngôn, lão thái thái cũng không nhịn được rơi lệ.
Lão thái gia cũng đã tới một lần, đứng ở ngoài viện hỏi lão gia, không có tiến vào trong. La Y biết là lễ pháp có hạn, chỉ là lão nhân này nàng cảm thấy rất xa lạ. Ông nội cực độ trọng nam khinh nữ. Dường như nhị phòng chỉ có một đứa bé là ca ca, khiến nàng con một minh châu này từng đã ngàn kiều trăm sủng có chút bất mãn. Nhưng lão thái gia cực hài lòng người con dâu Hoàng thị này, đối với con dâu, lão không giống lão thái thái bất công lão đại lão Tam như vậy. Con dâu điển phạm tam tòng tứ đức này thành như thế này, lão thái gia càng đau lòng cho thứ tử, sợ là chẳng còn nữ nhân tốt như vậy bồi con của lão đi hết cuộc đời.
Mọi người đều có tâm tư, thương hại, đau lòng, bày biện ra khuôn mặt, không chỗ nào không phải là gắt gao sụp đổ cùng dây cung. Không thể nói trước cái đó bỗng “Bốp” một tiếng đứt dây! La Y tinh thần dị thường phấn khởi, nàng biết đây là bởi vì quá mức khẩn trương. Đã mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, cho dù không đến lượt nàng cũng không ngủ được. Cùng Cẩm Tú ngủ ở trong phòng bên cạnh Hoàng thị, hai người liên tiếp lăn qua lộn lại, lại ảnh hưởng lẫn nhau, càng không có cách nào nghỉ ngơi. La Y đành phải ôm chăn chạy đến trên giường đi ngủ, kết quả cũng không khá hơn chút nào. Đây là lần đầu tiên nàng thấy cách tử vong gần như thế! Những năm tháng trước đây, tối đa cũng chợt nghe thấy người già nhà nào đó không còn, có xem qua vài lần người khác làm tang sự từ rất xa.
Nàng không biết đối mặt người chết sẽ có đè nén mãnh liệt như thế, không gian như bị bóp méo! Khiến ngực nàng giống như chặn bông vải không thở nổi. Nhìn Hoàng thị ho ra máu, ra mồ hôi trộm, một người cư nhiên có thể gầy thành như vậy!! Thật giống như dầu trong ngọn đèn kia, từ từ, từ từ, chịu đựng, càng ngày càng ít… Cho đến khi biến mất không thấy gì nữa. Có đôi khi La Y nghĩ, gian nan chịu đựng như vậy, còn không bằng… Chết đi…
“Cô nương!” Nhũ mẫu Dương thị nhẹ nhàng gọi một câu.
La Y giật mình một cái mở mắt ra: “Chuyện gì?”
“Phu nhân cho mời!”
La Y lộp bộp một chút, xoay người đứng lên, không ngờ trước mặt bỗng tối sầm! Dương ma ma dùng sức đỡ lấy: “Cô nương!”
“Ta không sao!” La Y lắc đầu, mạnh mẽ vung mình tỉnh lại. Nhìn Cẩm Tú tóc còn nhốn nháo lộn xộn đi nhanh, cũng vịn Dương ma ma đi ra ngoài.
Hoàng thị giống như mấy ngày trước dựa vào đầu giường, cố hết sức mở mắt, lại nhắm lại, từ từ hô hấp. Nghĩ đến còn chuyện chưa nhắn nhủ, cố gắng chống từng miếng từng miếng ăn bát súp trong tay Đoạn ma ma. Không ngờ mới uống vài ngụm lại ngất đi. Thời gian dường như tĩnh lại.
La Y nhìn trời bên ngoài, dần dần lộ ra mặt trời, thân thể đã đông lạnh không cảm giác. Tiếng trống sáng sớm giải trừ lệnh cấm đi lại ban đêm, một chút, một chút, gõ trong lòng.
Người nhà mẹ đẻ Hoàng thị đã cùng nhau chạy tới, trong phòng tràn đầy người. Hoàng thị mới từ từ lại mở mắt. Lúc này đây lại nói không ra lời, run rẩy chỉ vào hộp trang điểm trên bàn. Đoạn ma ma nhanh chóng cầm đi qua mở ra, chỉ thấy trong hộp ba lá thư, phân biệt viết Thiệu Hi, Cẩm Tú, La Y. Mọi người liền biết là phân chia đồ cưới của bà.
Hoàng thị thở hổn hển hai cái, nhìn nhìn Nhị lão gia, lại đột nhiên thò tay bắt lấy tay Thiệu Hi, khàn khàn lại gian nan gọi: “Muội… Muội…” Lập tức hai mắt trợn mắt, mất hơi thở, tay vẫn còn chỉ vào phương hướng Cẩm Tú và La Y.
La Y cũng không nhịn được nữa, hai chân mềm nhũn quỳ trước giường, trong cổ họng mắc kẹt một chữ không phát ra được. Nàng đã từng cho rằng loại sinh vật mẹ cả này, tồn tại là vì ngược đãi thứ nữ tử; đã từng cho rằng cho dù mẹ cả cũng chỉ là về mặt mũi thôi; đã từng cho rằng làm thứ xuất duy nhất của nhị phòng, nàng chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt mẹ cả! Cho dù về sau bởi Hoàng thị cẩn thận dạy dần dần buông ra nội tâm, nhưng ở trong thế giới xa lạ này, cảm tình là có hạn, nhiều hơn là kính ý và cảm kích mẹ cả, cùng với… bàng hoàng với mất đi che chở. Nàng chưa từng nghĩ tới Hoàng thị là một người thiện lương như vậy, chưa từng nghĩ tới đến lúc này còn băn khoăn nàng! Ngày đó lưu cho nàng phen phê bình kia, cũng thành từ ngữ đẹp nhất tốt nhất từ khi nàng đi đến thế giới này.
La Y dùng thanh âm nhẹ nhàng hô một câu chỉ có mình mới nghe được: “Mẫu thân…”, rồi sau đó phun khóc lớn lên. Một tiếng khóc thảm này, giống như là chốt mở khởi động, trong viện nhị phòng nhất thời khóc làm một đoàn.
Không biết qua bao lâu, trong mơ màng, chỉ cảm thấy một đôi tay có lực nâng bản thân mình nâng lên, buông xuống. Mơ hồ nhìn thấy tay áo màu xanh nhạt của Cẩm Tú, an tâm hôn mê bất tỉnh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thứ Xuất Thứ Xuất
Tiêu Tương Bích Ảnh
Thứ Xuất Thứ Xuất - Tiêu Tương Bích Ảnh
https://isach.info/story.php?story=thu_xuat_thu_xuat__tieu_tuong_bich_anh