Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Theo Đuổi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
T
ôi như Tiểu Ngạ Quỷ trên cầu Nại Hà, ngàn năm chờ đợi một người mà quên mất rằng khi đầu thai trở lại dương gian, người ấy đã mang một hình hài khác. Có thể ngàn lần rồi người ấy đã đi qua tôi, mà tôi không có cách nào nhận ra. Làm sao để nhận ra nhau giữa biển người dài rộng?
*
Khi Hạc bình tĩnh lại, chúng tôi ngồi đối diện với nhau. Khuôn mặt Hạc trắng dại, phủ một nỗi buồn thăm thẳm. Hạc càng ngày càng trong suốt.
“Sao Hạc lại cắt tóc? Tóc đẹp thế cơ mà?”.
Hạc im lặng, những con hạc giấy treo trên cửa sổ đung đưa. Chuông gió khua leng keng. Một cơn mưa bắt đầu sập đổ.
“Em… em không cắt tóc”.
Tôi không thể không sững sờ, dù đã được Hải Đường cảnh báo trước, một cô gái tin mình là chim, thì chẳng có lí do gì mà không tự cắt tóc rồi phủ nhận điều đó.
Hạc đứng dậy, đi về phía giường, rồi trở lại với mớ tóc đã cắt rời trên tay.
“Em không nhớ mình cắt tóc lúc nào. Chắc không phải em cắt đâu chị”.
Hạc để mớ tóc xuống bàn, gió từ ngoài thổi vào làm mớ tóc bị lật tung, bay tơi tả. Mặc tôi ngây người nhìn tóc vương khắp nhà, Hạc mỉm cười.
Tôi gặp Hải Đường vào buổi trưa. Cậu ấy muốn mời tôi ăn trưa. Nhưng khi tôi đến mới biết cậu ta muốn tôi giao lưu cùng mấy vị sếp của cậu ấy. Tôi định từ chối thì đã muộn. Mấy người đàn ông gầy béo đủ cả đã khoanh chân bên mâm cỗ thịnh soạn. Trong số họ có hai người tôi đã gặp, Tản và bố cậu ta, tức bố chồng Bến Bình.
“Tớ sẽ không đến nếu biết thế này”.
Tôi tỏ rõ thái độ khó chịu với kiểu ép người gặp gỡ của Hải Đường. Hải Đường cười xòa kiểu hiểu theo nghĩa quái gì cũng được.
“Các sếp tớ muốn gặp cậu”.
“Đừng thêm thắt, họ nào biết tớ là ai mà muốn gặp”.
“Cậu không biết à. Thị trấn này nhỏ như mắt muỗi, chỉ cần có người lạ đến buổi sáng, giữa trưa cả hàng phố biết liền”.
Bất đắc dĩ tôi phải vào cuộc. Những li rượu nhanh chóng được rót đầy. Những cái cụng li chào mâm, chào nhau, tự giới thiệu bản thân và tràng giang đại hải khác.
Tôi chóng mặt, không phải vì rượu, mà vì những khuôn mặt xa lạ chán chường đang cố tỏ ra thân mật. Tôi nhớ đến mái tóc của Hạc ban sáng. Trời tạnh sau gần một giờ sầm sập đổ mưa. Trong mâm cơm khách, hết chuyện lở đất tắc đường lại đến chuyện thằng nọ con kia bồ bịch. Lấy cớ say, tôi chuồn ra ngoài.
Quán nằm sát mép vực, dưới vực, con suối mùa mưa ngầu đỏ, réo ầm ầm. Những khúc gỗ mục từ đâu đó bị nước cuốn trôi lềnh phềnh. Một bờ cát trải dài khá đẹp nổi lên màu vàng kem. Trên bờ cát, cạnh dòng nước đang hung hăng chảy, mấy đứa trẻ người Mông váy áo xập xòe đang chơi đùa.
“Nếu chị đến đây vào khoảng tháng Ba sẽ thấy rất đẹp”.
Tản rời mâm cơm từ lúc nào, đang đứng cạnh tôi, cùng tôi nhìn xuống vực.
Tản kém tôi vài tuổi, có đôi mắt ướt và hàng mi cong như mắt thiếu nữ đẹp. Nhìn tướng mắt đã có thể đoán đây là một anh chàng đào hoa. Suốt buổi giao lưu, anh ta luôn nhìn tôi, chăm chú, công khai chứ không hề có ý che giấu. Tôi không thích cái cách anh ta nhìn tôi như thế, nó giống như kiểu sàm sỡ, kiểu lột trần người ta bằng ánh mắt. Tôi định bỏ đi.
“Em thấy chị hay tả về hoa gạo và hoa trẩu tháng Ba mà”.
Câu nói đó níu tôi lại.
“Chị không biết em, nhưng em biết nhiều về chị. Em hay đọc sách của chị. Mà sao chị cũng như sách thế?”.
“Là sao?”.
“Buồn. Và trông chị cô đơn vô cùng. Cô đơn bất tận”.
Tản rủ tôi bỏ cuộc rượu đang hồi sôi nổi. Chúng tôi tìm một quán nước nhỏ cũng trên dãy phố, quán cũng nằm sát mép vực. Thực ra, cả cái thị trấn này một nửa nằm sát mép vực, nửa kia bám vào thân núi, những ngọn núi sừng sững phủ đầy mây trắng.
“Chị còn ở chơi đây bao lâu?”.
Tản hỏi, tay bật lửa châm thuốc lá, điệu nghệ như cậu ta hút thuốc cả tỉ năm rồi.
“Mình không biết, một lúc nào chán sẽ bỏ đi”.
“Nhà văn các chị sướng thật”.
“Không phải thế. Mình đã phải đánh đổi nhiều thứ”.
“Gia đình, hôn nhân, con cái phải không?”.
“Không. Cái đó chỉ xảy ra khi người ta kết hôn”.
“Em không hiểu”.
“Như cậu nói đấy. Sự cô đơn. Một nỗi cô đơn bất tận. Cô đơn là nhu cầu, là lẽ sống. Mặc dù không ai muốn chọn nó cả”.
“Tại sao phải thế?”.
“Mình đã nói rồi đấy thôi, không ai chọn cô đơn cả, nhưng cô đơn chọn mình. Mình không thể thoát khỏi nó, nếu thoát khỏi nó thì chẳng chóng thì chầy, mình tìm cách trở lại”.
“Buồn cười nhỉ”.
“Ừ, buồn cười”.
Tản hút xong điếu thuốc, gió mát thổi lồng lộng, mang đầy hơi nước và mùi ẩm mốc của khu rừng đã dầm trong mưa quá lâu.
“Chị đang ở cạnh phòng Hạc à? Em đến thăm chị được không?”
“Cậu đến thăm mình hay đến thăm Hạc?”.
Tản cười.
“Sao chị tinh thế?”.
Tôi cũng cười. Tôi không hỏi gì, vì biết cuối cùng cậu ta cũng sẽ tự trả lời.
“Em và Hạc từng yêu nhau”.
“Thật à? Sau mối tình với người bên kia biên giới, hay trước đó?”.
“Người bên kia biên giới nào cơ?”.
“Mình nghe nói vậy”.
“Không phải đâu. Họ bịa đấy. Hạc chẳng yêu ai, ngoài em”.
Người ta thường xa xôi hoài cổ khi nhắc đến người yêu cũ, nhất lại là khi một mối tình dang dở đầy những kỉ niệm buồn.
“Vậy tại sao mối tình lại dang dở? Vì sao cô ấy nghĩ mình là chim?”.
“Có nhiều chuyện chị ạ. Nhưng em không từ bỏ cô ấy. Cô ấy từ bỏ em”.
“Em không từ bỏ cô ấy. Cô ấy từ bỏ em”. Đó cũng là câu mà Phố nói với tôi khi Vân rũ bỏ mối tình thanh mai trúc mã của hai người.
Tản đưa tôi về nhà, rồi không vào thăm Hạc như đã dự định, mà đi ngay.
Hải Đường đợi tôi ở cửa, mặt hằm hằm.
“Cậu làm tớ mất mặt đấy”.
“Cậu tự muốn thế đấy chứ. Tớ không thích gặp người lạ, nhất lại là bị người ta chủ động ép gặp”.
“Người lạ á, thế người lạ thành người quen nhanh nhỉ, hai người đưa nhau đi còn gì”.
“Cậu đừng nói vớ vẩn. Cậu ta chỉ nhận thấy tớ không chịu được khi ngồi uống với mấy ông sếp của cậu thôi”.
“Hai người đã đưa nhau đi đâu?”.
“Cậu bảo thị trấn này nhỏ như mắt muỗi mà, tớ và cậu ta đưa nhau đi đâu thì lát nữa cậu ngồi quán sẽ biết ngay thôi”.
Hải Đường có vẻ dịu.
“Tớ chỉ hỏi thế thôi”.
“Hải Đường. Cậu nghĩ tớ là loại người dễ dãi à?”.
“Khô… ông. Tớ chỉ…”.
Phòng bên khóa ngoài, có lẽ Hạc đã đi đâu đó. Một tuần sống cạnh Hạc, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóa cửa đi vắng.
Tôi băn khoăn không biết có nên nói cho Hải Đường chuyện Hạc tự tay cắt tóc mình rồi phủ nhận điều đó hay không. Tôi nghĩ Hạc không biết mình đã tự tay cắt tóc, vì cái cách cô ấy phản ứng rất tự nhiên.
Có thể nếu tôi nói ra, Hải Đường sẽ nhận ra tôi sợ. Sống cạnh một cô gái hoang tưởng, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Theo Đuổi
Phạm Thanh Thúy
Theo Đuổi - Phạm Thanh Thúy
https://isach.info/story.php?story=theo_duoi__pham_thanh_thuy