Chương 6
.T từ từ tỉnh dậy, nhận thức được nền đất cứng bên dưới mình, của cơn đau nhói xuyên thấu bên phía người trái, của cơn khát còn khủng khiếp hơn cơn sốt tồi tệ đang thiêu đốt gã. Gã nhìn chằm chằm, mù quáng tấm da căng lều, lắng nghe âm thanh tiếng trống phía bên ngoài. Giọng nói thoảng trong gió, cùng âm thanh của tiếng cười và mùi thịt nướng ngào ngạt.
Với một tiếng thở dài, J.T nhắm mắt lại, tử hỏi những người Da đỏ đang ăn mừng điều gì. Một đứa trẻ ra đời? Một lễ kết hôn? Ăn mừng chiến thắng? Nằm đó, trôi bồng bềnh trong sự mơ hồ, gã lắng nghe âm thanh ngôi làng. Gã đã lớn lên với những câu chuyện kể về người Lakota và cách sống của họ. Cả đời mình, gã đã nuôi dưỡng một khao khát bí mật là muốn dành một mùa hè ở cũng những người Sioux, để đi săn trâu và tìm lại ông bà ngoại mình, dù gã nghi ngờ chuyện họ có còn sống.
Gã đã từng nhiều lần năn nỉ mẹ đưa gã về vùng đất đã sinh ra bà, nhưng bà đã kiên quyết từ chối, quá xấu hổ về bản thân để có thể trở về nhà, quá kiêu hãnh để mà thừa nhận bà đã mắc sai lầm. Vì gã đã luôn hối thúc, vậy nên bà đã dạy gã nói tiếng Lakota. Gã có rất ít cơ hội để sử dụng ngôn ngữ đó kể từ khi bà qua đời, nhưng gã không bao giờ quên nó. Thỉnh thoảng, khi mẹ gã buồn, bà vẫn luôn nhớ lại, kể cho gã nghe về thời thơ ấu của mình, của người đàn ông da trắng mẹ bà đã kết hôn, tình yêu mà họ đã chia sẻ. Dù Sisoka chưa bao giờ đề cập đến tên ông ngoại gã, J.T biết mẹ gã vẫn luôn hy vọng rằng Frank Cutter cũng là một người biết yêu thương như vậy.
Mẹ gã cũng kể những câu chuyện về Coyote, Iktomi, về những con nhện Ptesan-Wi, về người phụ nữ tên Trâu Trắng, về We-ota-wichasha, cậu bé thỏ. Bà đã khiến gã bị mê hoặc bởi Wakinyan, biểu tượng Thunderbird thiêng liêng. Bà cũng cảnh báo gã về lối cư xử của Waziya, già làng, hay vợ ông, Wakanaka, một phù thủy, đã mê hoặc ông. Nhưng bà chưa bao giờ đưa gã về nhà, và giờ đây gã nhận ra rằng họ chưa bao giờ có nhà. Họ đã sống trong quán rượu và trong phòng trọ, nhưng không ai trong cả hai có cảm giác được ở nhà.
Mải suy nghĩ, J.T không biết đến sự hiện diện của Brandy cho đến khi cô đặt tay lên cánh tay gã. “J.T?”
Mơ màng, gã quay đầu lại đối diện cô. “Anh đang sốt cao!” Brandy la lên. Nắm lấy bi đông nước, cô đưa nó đến môi gã. “Đây, uống cái này đi.”
Dòng nước mát, rất mát, làm giảm bớt sự khô nẻ trong cổ họng gã. Gã uống vội vã, nghĩ về việc không gì trên thế giới này có vị ngon đến thế. Đặt bi đông nước sáng bên, cô nhấc băng đắp vết thương bên cạnh gã, thở gấp khi trông thấy vết thương. Dù cô biết rất ít về những thứ như vậy, nhưng rõ ràng vết thương đang mưng mủ.
Đứng lên, cô chạy vội khỏi lều, quay lại với một người đàn ông J.T cho rằng đó là pháp sư của bộ tộc. Nửa giờ tiếp theo trôi qua trong đám mây bồng bềnh của sự đau đớn. Brandy ngồi cạnh gã, tay cô đặt nhẹ lên vai gã trong khi vị thầy lang chữa trị vết thương, gạt bỏ lớp mủ vàng-xanh cùng rất nhiều máu đen.
Và rồi cơ thể cùng tâm trí lơ mơ của gã nhận ra có ai đó đặt một lưỡi dao nóng lên vết thương hở. Tiếng kêu khàn khàn thoát ra khỏi họng gã và rồi gã ngất đi trong lớp sương mù đỏ xoay tròn kéo gã xuống, xuống mãi, tới một hố đen sâu thẳm. Với một tiếng rên thấp, gã nhắm mắt lại và để nỗi đau dẫn gã vào với bóng tối của sự lãng quên.
*** Ngọn lửa đang thiêu đỗi. Cảm giác một chiếc khăn mát áp lên trán gã. Bàn tay mềm mại vuốt ve mái tóc gã. Giọng nói của một phụ nữ, đang thúc giục gã uống.
Gã cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt dường như quá nặng nề. Ai đó đang nâng đầu gã lên, và gã cảm thấy dòng nước mát lạnh trên môi. Tham lam, gã mở miệng, hớp vào thứ chất lỏng mát mẻ, như thể nước trên toàn bộ thế giới này cũng không thể giảm bớt cái cổ họng đang khô rang của gã. Cơ thể gã như thiêu đốt và gã đạp tấm chăn đang phủ trên mình đi, chỉ mơ hồ biết rằng bàn tay gã không còn bị trói nữa và rằng gã đang nằm nghiêng về bên phải.
Giọng nói của một người phụ nữ đang gọi gã ra khỏi bóng tối, những từ ngữ nhẹ nhàng, mềm mại và vô nghĩa. Nỗ lực, gã mở mắt ra. Brandy đang ngồi cạnh gã, một chiếc bát đang nằm gọn trong lòng cô. Ánh sáng từ ngọn lửa đang nhảy múa trên mái tóc đen như mực của cô và ánh lên vẻ hồng hào trên má cô.
“Đây,” cô nói, đưa chiếc thìa đến gần miệng gã. “Anh cần ăn chút gì đó.” “Nước.” Gã cố nói, nhưng nó chỉ là tiếng lạo xạo khô khốc từ họng gã.
“Chút nữa. Ăn cái này đã.” Gã muốn tranh luận, nhưng gã quá yếu. Cô đặt chiếc gối mềm bên dưới đầu gã sau đó đưa chiếc thìa gỗ đến gần môi gã.
Gã nhìn chằm chằm vào cô một lúc, đấng nam nhi trong gã gào thét nhục nhã khi bị cho ăn như một đứa trẻ. Gã muốn hét lên rằng gã có thể tự lo lấy thân, nhưng gã không còn chút sức lực nào, dù là để nhấc bàn tay lên. Thứ súp nhạt nhẽo, vô vị, và sau ba đến bốn thìa, gã đẩy nó ra, cầu xin chút nước, nhưng cô từ chối, khẳng định rằng gã cần phải ăn trước đã.
Sự thờ ơ đến nhẫn tâm của cô trước cơn khát của gã khiến gã giận dữ, nhưng gã không có sự lựa chọn nào ngoài việc phải làm theo lời cô. Đầy uất ức, gã húp hết chỗ súp. Sau đó, cô tặng gã một cốc nước, khuyên gã uống từ từ thôi. Nước thật mát và ngọt, hơn cả loại whisky hảo hạng nhất. Kiệt sức, cơn khát của gã cũng đã dịu lại, gã nhắm mắt, không quan tâm đến việc gã còn sống hay đã chết.
Gã thấy khá hơn vào ngày hôm sau, và hôm sau nữa. Brandy đến vào buổi sáng và tối để chăm sóc gã. Thầy lang cũng tới hai lần mỗi ngày để kiểm tra vết thương và giúp gã giải quyết nhu cầu cá nhân. Vào ngày thứ sáu, khi J.T bắt đầu cảm thấy rằng gã muốn sống, sau tất cả, thì hai chiến binh bước vào lều. Không nói lời nào, họ nắm lấy gã. Lờ đi sự chống cự vô ích của gã, họ trói chặt tay và chân gã lần nữa, sau đó rời khỏi lều.
Đó là bằng chứng cụ thể nhất cho việc gã đã thật sự, thật sự khá hơn. Với một tiếng thở dài cam chịu, gã nhắm mắt. Chết tiệt cái mớ hỗn độn này.
Gã gần như lơ mơ ngủ khi nghe thấy giọng Brandy. Gã ngẩng đầu lên và liếc qua vai để trông thấy Brandy đứng nơi ngưỡng cửa.
Khi cô thấy gã đã tỉnh, cô bước vào lều và để tấm vải che cửa rơi xuống phía sau. “Anh cảm thấy thế nào rồi?” J.T đặt lại đầu xuống gối, nguyền rủa đám dây trói. Thật xấu xa, vô nhân tính, khi trói tay chân kẻ thù đang trong tình trạng bất lực của mình. Thật là một trải nghiệm với gã, trải nghiệm mà chắc chắn gã không hề thích.
Đôi tay gã siết chặt thành nắm đấm khi Brandy đến ngồi cạnh gã. Gã ghét cái nhìn thương hại trong mắt cô, chán ghét khi cô thấy gã trong tình cảnh này. Sự bất lực đang ăn mòn sự kiêu hãnh của gã; biết rằng cô được tự do đi lại như cô muốn khiến gã thêm tức tối. Thực tế rằng cô trông lại đẹp hơn sau mỗi lần gã trông thấy cô khiến gã bối rối. “Anh có đói không?” Brandy hỏi.
Gã muốn nói không, muốn nói rằng cô hãy cút khỏi cái lều chết tiệt này và cút ra khỏi cuộc đời gã. Nhưng gã không thể lờ đi hương thơm ngào ngạt từ chiếc bát trong tay cô, không thể lờ đi tiếng dạ dày gã đang sôi lên hay thực tế là, dù gã muốn thừa nhận hay không, gã vẫn cảm thấy vui mừng bởi sự bầu bạn của cô. Gã trừng mắt nhìn cô khi cô đút cho gã một miếng thịt nai. Cảm giác như một con thú cưng bị xích lại, gã ngoan ngoãn mở miệng. Thịt, thứ mà có mùi thật tuyệt lúc trước, giờ thì lại có vị như mùn cưa trong miệng gã.
“Sao cô lại làm thế?” gã gầm gừ. “Làm gì cơ?”
“Cho tôi ăn. Chăm sóc tôi.” “Chuyện đó là hiển nhiên mà. Anh bị ốm. Anh rất yếu...”
“Tôi đang bị trói gô lại như một con chó chết tiệt này!” Brandy nín cười. “Đó là chuyện khác mà.”
“Cô được chỉ định để trông nom tôi đấy à?” “Không. Tôi tự nguyện.”
Gã nhìn hoài nghi. “Tại sao?” Gã liếc nhìn cổ tay đang bị trói của mình, nhớ lại lần đầu tiên gã trói cô lại, nhớ lại cách cô đã van xin gã đừng làm thế. “Cô chẳng nợ gì tôi cả.” “Nếu anh muốn biết, thì tôi chăm sóc anh là bởi vì tôi sợ rằng tôi sẽ không thể trở lại thời đại của mình mà không có sự giúp đỡ của anh.”
“Sự giúp đỡ của tôi á?” J.T liếc nhìn sợi dây trói. “Cô cho là tôi phải làm cái quái gì?” “Tôi không biết! Tôi chỉ biết là khi tôi chạm vào anh, rồi tôi ở đây. Tôi không thể không nghĩ rằng tôi sẽ không thể trở về thời đại của mình mà không có anh.”
J.T gật đầu. Giải thích thế nghe thật có lý hơn rồi đấy. “Anh có đói không?” cô hỏi lại.
“Có.” Đặt chiếc bát lên mặt đất, Brandy chèn một chiếc áo xuống dưới đầu J.T, sau đó đưa gã một thìa súp.
Gã nhìn chằm chằm và chiếc thìa trong một lúc, và rồi, cảm thấy như một đứa trẻ bơ vơ, gã mở miệng và để cô cho gã ăn. Cảm nhận được sự khó chịu của gã khi bị cho ăn, Brandy giữ im lặng. Khi cái bát đã rỗng không, cô đặt nó sang bên, biết bằng cách nào đó, rằng gã cần được ở một mình.
Một lúc sau, ba chiến binh lực lưỡng bước vào, J.T nhanh chóng cảm thấy dòng máu Da đỏ dâng lên trong gã. Và rồi họ cởi dây trói, kéo gã đứng dậy, mang gã ra ngoài. Đàn ông, phụ nữ, và trẻ nhỏ quay sang nhìn chằm chằm khi những người chiến binh kéo gã ngang qua trại hướng tới một chiếc cột gỗ cao bám đầy bụi.
Bàn tay thô ráp kéo giật tay gã ra sau lưng và trói ngoặt tay gã sau chiếc cột. Mấu nối đặt phía trên gần đàu cọc. Với một cái gật đầu hài lòng, những người chiến binh bỏ đi. J.T quan sát những người da đỏ đi đi lại lại. Và rồi gã bò ngồi xuống đất, lưng tựa vào cây cột gỗ thô ráp. Gã có cảm giác khủng khiếp rằng sự thử thách của gã sẽ là thứ gì đó gã không thể tưởng tượng nổi.
Brandy ngồi trên đám da thú bên ngoài căn lều của mình, chăm chú hoàn tất một đôi giày da đanh trong lúc quan sát các hoạt động và âm thanh quanh làng. Nó dường như thật khó tin. Tuy nhiên, trừ khi cô có một giấc mơ dài nhất, sống động nhất, tuyệt vời nhất trong toàn bộ cuộc đời mình, thì cô đang thực sự ở giữa một ngôi làng của người Crow, quan sát cách họ sinh hoạt cách đây hơn một trăm năm. Ngồi cạnh cô là một người đàn ông già với hai bím tóc dài xám. Nửa tá trẻ em ngồi xếp vòng tròn quanh ông ta, gương mặt chúng say mê khi ông kể những câu chuyện về lịch sử của người Crow. Đây là một câu chuyện quen thuộc, mẹ cô đã từng kể nó cho cô nghe từ rất lâu rồi, và cô lắng nghe, mỉm cười.
“Ngày xưa khi trái đất mới hình thành,” người đàn ông già kể, “đã có một trận lụt thật lớn. Mẹ Trái đất bị bao phủ hoàn toàn bởi nước. Chỉ có một người đàn ông sống sót. Ông ta khôn ngoan hơn tất cả những người khác. Ông ta được gọi là Chúa Trời. Chúa Trời đã tạo nên một trái đất mới, và rồi ông ta tạo ra một người đàn ông và một người phụ nữ. Người đàn ông và người phụ nữ này, họ đều bị mù, nhưng họ đã tạo ra những đứa trẻ, chúng cũng bị mù. Một ngày nọ, một trong những người đàn ông đã kéo được mi mắt mở ra. Anh ta trông thấy trái đất, những ngọn núi và những ngọn đồi. Anh ta kéo mở bên mắt còn lại, và anh ta trông thấy bầu trời cùng những con vật.
Anh ta chạy đến bên vợ và kéo mắt cô ấy mở ra. Họ nói với những đứa con của họ thứ họ trông thấy, và tất cả lũ trẻ cũng mở mắt...” Chỉ lắng nghe một nửa, Brandy quan sát một người phụ nữ chỉ dẫn hai cô con gái nhỏ của mình cách may một đôi giày da đanh và khâu một chiếc áo.
Người Crow theo chế độ mẫu hệ, phụ nữ là trụ cột gia đình và điều hành thị tộc. Tất cả trẻ em đều theo họ mẹ. Với quy tắc của những người Crow cổ, một đứa trẻ chỉ có thể theo họ cha khi mẹ chúng kết hôn với một người đàn ông khác trong gia tộc, điều mà hoàn toàn bị cấm. Phụ nữ sở hữu những căn lều cùng đồ đạc trong đó, nuôi con, và là bảo vệ những tấm khiêng cho chồng.
Những cậu trai trẻ được dạy về cách săn bắn; khi còn nhỏ, họ được khuyến khích săn chim và thỏ. Họ thường mang da thỏ về cho những cô bé thuộc. Những cậu nhóc thì chơi trò đánh trận giả, học cách lẩn trốn, tính kiên nhẫn và sức chịu đựng. Như hầu hết các xã hội khác, có những người không hề phù hợp. Có những người phụ nữ cưỡi ngựa cùng các chiến binh và những người người đàn ông lẩn tránh chiến tranh sẽ ở lại cùng những người phụ nữ để chăm lo cho gia đình.
Có vài người đàn ông, được gọi là beta[14], họ thích ăn mặc và sống như phụ nữ. Họ được người Crow tôn kính bởi người ta cho rằng một beta có mối liên kết đặc biệt với Akbaatatdia – Đấng Tạo Hóa. Việc được người Crow chấp nhận khiến trong Brandy căng tràn cảm giác ấm áp thân thuộc. Những người phụ nữ đi qua đều nói chuyện với cô, và những người đàn ông chưa lập gia đình đều đối xử với cô một cách tôn trọng.
Với một tiếng thở dài, cô nhìn chằm chằm vào khoảng không, hy vọng có ai đó sẽ cho những con thú của cô ăn, tự hỏi ai sẽ dạy thay lớp của cô. Và dù có khao khát trở về nhà, cô vẫn không thể phủ nhận được sự phấn khích nhất định khi được ở đây, ngay lúc này, được tận mắt chứng kiến cách sinh sống của những người họ hàng của mẹ mình. Đây là cơ hội cả đời chỉ có một, và cô muốn khám phá tất cả trước khi trở về nhà. À, cô nghĩ, lo lắng. Chuyện gì sẽ tới nếu như cô không thể quay trở về? Cô liếc nhìn trời, xét đoán giờ, băn khoăn muốn tới gặp J.T lần nữa để chắc chắn rằng gã vẫn ổn. Cô biết gã ghét bị trói, biết gã bối rối khi để cô trông thấy gã bị trói gô ‘như một con chó chết tiệt,’ nhưng cô không quan tâm.
Đột nhiên cảm thấy hồi hộp, cô đặt chiếc giày da đanh sang bên và đứng dậy. Cô đang cố gắng nghĩ ra một lý do nào đó chính đáng để đến chỗ gã thì cô nhận ra vài người đang tụ tập thành vòng tròn nhỏ quanh rìa trại. Tò mò, cô đi theo họ. Khi đến rìa ngôi làng, cô trông thấy vài người Da đỏ, cả nam và nữ, đang tụ tập. Ban đầu, cô không thể trông thấy thứ gì, rồi thì, vài người di chuyển, và cô trông thấy J.T.
Gã đang đứng quay lưng lại chiếc cột, đôi mắt nheo lại, hàm răng nghiến chặt. Có máu đang nhỏ giọt trên ngực và bụng gã. Quần gã rách tả tơi và vấy máu. Khi cô tiến lại gần hơn, cô thấy toàn thân gã đang run lên.
Cô nhìn kinh hoàng vào một bà già ở phía trước đang cào vào ngực gã bằng một con dao róc thịt, để lại một vệt máu dài theo sau. Một phụ nữ khác bước về phía trước, một người nữa, và một người nữa. Brandy rùng mình khi một người khác đi đến, chém vào cánh tay, vai và đùi J.T. Một phụ nữ khác cào má gã bằng móng tay mình. Brandy lắc đầu, kinh hoàng trước sự tàn bạo của họ.
“Em có đến trả thù gã da trắng không?” Brandy liếc qua vai thấy Apita đang đứng sau mình. “Tất nhiên là không.”
“Đó là quyền của em.” “Anh ta đã làm gì những phụ nữ đó? Tại sao họ lại hành hạ anh ta như vậy?”
“Hắn là người da trắng.” “Và đó là lý do tại sao họ lại ngược đãi anh ta? Bởi vì anh ta là người da trắng sao?”
“Họ đang trả thù cho những đau thương của những người thân yêu gây ra bởi người da trắng.” Apita giải thích. “Cho những người chồng và những đứa trẻ đã bị giết bởi đám lính áo xanh.” Brandy định phản đối, nói rằng J.T không chịu trách nhiệm cho những tội ác chống lại người Crow, nhưng những lời cô nói chết lặng trong cổ họng. Bạn không thể nào tranh cãi được với lòng hận thù.
“Họ sẽ giết anh ta sao?” “Sẽ. Cho đến lúc thích hợp.”
Brandy lắc đầu. Cô không thể để họ giết J.T. Nếu không có gã, cô không bao giờ có thể tìm được đường về nhà. “Apita, đó là người đàn ông của em. Em không muốn anh ấy chết.”
“Anh ta là chồng em sao?” “Không, anh ấy là hôn phu của em.”
“Em muốn kết hôn với anh ta, ngay cả khi anh ta đã mang em xa khỏi gia đình sao?” “Vâng. Chị đừng quan tâm đến bất cứ điều gì em từng nói khi linh hồn em lang thang ở vùng đất của bóng tối. Chúng em... Chúng em đã cãi nhau, và em... em đã giận dữ. Nhưng giờ em không còn giận dữ nữa. Làm ơn đi, bảo họ hãy dừng lại.”
“Đi nào, chúng ta sẽ nói chuyện với Awachia.” Brandy gửi một cái nhìn cuối cùng theo hứng J.T, sau đó bước theo Apita đến lều của tù trưởng.
*** J.T ngả lưng xuống cột, cơ thể gã đau nhức từ đầu đến chân, cổ họng gã khô khốc như sa mạc Arizona giữa trưa hè. Máu chảy xuống cánh tay, ngực và trên mặt gã. Ruồi bu đầy trên những vết thương hở, bay tán loạn khi cơ thể gã lắc lư, sau đó lại bu vào còn nhiều hơn để hút hết chỗ thịt đẫm máu.
Gã biết ngay lúc Brandy đến gần, cảm thấy sự hiện diện của cô thậm chí trước cả khi cô nhìn thấy gã, đôi mắt xám to của cô mở lớn đầy ghê tởm. Sau cái cách gã đã đối xử với cô, gã sẽ không đổ lỗi cho cô nếu cô có muốn nhặt lấy một con dao và tham gia cùng. Thay vào đó, cô quay người và bước đi.
Với một tiếng thở dài mệt mỏi, gã ngồi xuống đất, trán tựa vào đầu gối co lại. Ít nhất cô sẽ được chăm sóc chu đáo. Những người Da đỏ dường như đã chấp nhận cô mà không cần một lời giải thích. Cô biết phong tục của họ. Cô nói thứ ngôn ngữ của họ. Gã đã trông thấy cách những người đàn ông ở đây nhìn cô. Trong khoảng thời gian ngắn, khi cô đã chấp nhận thực tế rằng cô không thể trở về nhà của mình được nữa, cô có thể quyết định kết hôn với một trong số những người chiến binh. J.T chửi thề khe khẽ, tự hỏi tại sao suy nghĩ về việc cô cùng với người đàn ông khác lại khiến gã chán ghét đến vậy. Cô không là gì với gã cả. Cô không bao giờ là gì với gã hết. Thậm chí cô còn đến từ một thời đại khác, gã chỉ có chưa đến một năm, gã cười toe toét nhăn nhó, hay có khi chỉ là vài ngày, để sống.
Gã nhớ lại cái đêm gã đã hôn cô. Gã đã giận dữ, tràn đầy tổn thương, để có thể chịu đựng, và cô ở ngay đó, bất lực, dễ tấn công. Đôi môi cô thật ấm áp và mềm mại, miệng cô ngọt ngào như mật ong. Gã đã cảm nhận được từng đường cong nữ tính, mịn màng, từng hơi thở khi cô nằm đó bên dưới gã. Ham muốn đã thế chỗ cho sự tức giận, và trong khoảnh khắc, gã đã chỉ biết đến cơn thèm khát muốn có được cô. Cho đến khi gã nhận ra gã đang làm gì và nghĩ gì. Nỗi xấu hổ dập tắt sự mê đắm của gã, lời xin lỗi của gã như nghẹn lại, khiến gã quay lưng đi với lời buộc tội câm lặng trong đôi mắt cô. Đầu gã giật lên khi nghe thấy tiếng bước chân. Đứng dậy, gã đối mặt với người chiến binh đang sải bước về phía mình. Gã bất ngờ cảm thấy cơn sợ hãi khiến gã buồn nôn nhanh chóng được thay thế bằng một sự bình tĩnh cam chịu. Gã không sợ chết; gã đã từng nhìn vào những gương mặt trước khi chết. Nhưng gã cảm thấy một sự hối tiếc sâu sắc rằng gã không còn được biết rõ hơn về Brandy Talavera nữa.
J.T hít một hơi thật sâu khi người chiến binh rút con dao của anh ta ra. Trong khoảnh khắc dài đến vô tận, hai người đàn ông đối mặt với nhau. Và rồi, với một cái giật của cổ tay, người chiến binh thả tự do cho đôi tay của J.T. Với một cái khoát tay, người chiến binh ra hiệu cho J.T đi theo anh ta.
Đầu ngẩng cao, vai vươn thẳng, J.T bước theo người chiến binh qua khu trại về phía một căn lều nhỏ nằm bên rìa ngôi làng. Hơi thở của J.T nghẹn lại trọng cổ họng khi Brandy bước ra ngoài. Hiếm có hình ảnh nào đẹp được như việc trông thấy Brandy Talavera được bao bọc trong chiếc áo choàng dài bằng da cừu và đi đôi giày da đanh, mái tóc đen dài của cô chảy tràn quanh vai. Người chiến binh nói chuyện với cô, sau đó quay đi, để họ lại một mình.
“Vào trong đi,” Brandy nói. Cô giữ cửa cho gã, sau đó theo gã vào trong. “Giờ thì sao?” gã hỏi khi cô bước vào.
“Tôi sẽ lau rửa sạch cho anh, sau đó sẽ kiếm chút gì đó để anh có thể ăn.” “Và sau đó?”
“Và sau đó...” Sự xấu hổ khắc trên đôi gò má cô. “Và sau đó không có gì cả. Anh sẽ sống ở đây.” J.T nhướn mày. “Sống ở đây? Với cô sao?”
“Phải.” J.T nhìn chằm chằm vào cô, nhận thấy đôi má cô đang đỏ ửng, cách cô từ chối nhìn thẳng vào mắt gã. Đàn ông và phụ nữ Da đỏ không chia sẻ chung một căn lều, trừ khi họ đã kết hôn.
“Brandy, nhìn tôi này.” “Không.”
“Ít nhất hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.” “Tôi đã nói với Awachia là chúng ta đã hứa hôn.”
“Và?” “Và ông ấy hỏi tôi là tôi có còn muốn muốn kết hôn với anh không.” Cô hạ thấp ánh mắt, không muốn bắt gặp cái nhìn của gã. “Và tôi nói có, và ông ấy nói nếu tôi đưa anh về lều của mình, chúng ta sẽ là vợ chồng.”
J.T lắc đầu, quá choáng váng để lên tiếng. Kết hôn! Cô liều mạng liếc nhìn mặt gã. “Nó cũng không phải một cuộc hôn nhân thật sự đâu,” cô lên tiếng nhanh chóng, như thể đọc được suy nghĩ của gã. “Tôi làm vậy chỉ để cứu mạng anh thôi.”
“Đó là lý do duy nhất sao?” Brandy ngước nhìn gã, bối rối bởi sự nuối tiếc trong giọng gã. “Dĩ nhiên rồi.”
J.T gật đầu. Gã hy vọng cô nói gì được nữa chứ? Rằng cô làm vậy vì cô quan tâm đến gã? Quỷ thật, ngoài mẹ gã ra, chưa có ai từng quan tâm đến cái chết tiệt gì của gã. “Tôi nghĩ anh nên ngồi xuống trước khi ngã.” Brandy đề nghị, tuyệt vọng để thay đổi chủ đề.
“Ừ,” J.T trả lời mệt mỏi. “Tôi nghĩ là cô nói đúng.” Trên đôi chân run rẩy, gã băng qua sàn lều và ngồi xuống chiếc giường trải tấm da trâu phía cuối lều.
Gã quan sát Brandy qua đôi mắt khép hờ khi cô di chuyển quanh lều, sau đó quỳ một chân xuống cạnh gã. Nhúng một miếng vải vào chậu nước, cô rửa sạch các vết máu đã khô đi trên mặt, ngực và cánh tay gã bằng miếng vải mềm mại, đắp một lớp mỏng thuốc mỡ màu vàng lên vết thương của gã. Cái chạm của cô thật dịu dàng và nhẹ nhàng. Khi đã xong, cô đắp một chiếc áo choàng da trâu lên người gã, sau đó quay lưng lại khi gã cởi bỏ chiếc quần nhuốm máu của mình. Cô nhăn mặt khi cầm lấy chúng từ tay gã. Nó không thể sửa lại được nữa, và cô cuộn nó lại sau đó ném sang bên.
J.T quan sát cô một lúc, nhưng mí mắt gã sớm trở nên nặng trĩu khi sự căng thẳng trong vài ngày qua bay biến. Giờ đây, gã cảm thấy ấm áp, an toàn và không có thứ gì quan trọng nữa. Một lát sau, gã đã ngủ.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)