Chương 6 - Đường Tới Tháp Pháp Sư
enna không thể tin nổi những gì đang xảy ra với mình. Cô bé gần như không có thời gian để hôn tạm biệt tất cả mọi người trước khi bà Marcia trùm ụp tấm áo chùng màu tía của bà lên người cô, và giục cô bám sát theo bà. Sau đó cánh cửa lớn màu đen nhà Heap miễn cưỡng mở ra, và Jenna bị xua đi khỏi ngôi nhà duy nhất mà cô bé từng biết.
Có lẽ cũng tốt cho Jenna, nhờ tấm áo chùng của bà Marcia che kín mít, nên đã không thể trông thấy vẻ mặt hoang mang ngơ ngác của sáu anh em nhà Heap hay vẻ mặt âu sầu của Sarah và Silas Heap, khi họ nhìn khối áo chùng tía bốn chân quẹo vút vào góc cuối hành lang 223, và biến mất khỏi tầm nhìn.
Bà Marcia và Jenna đi theo lộ trình dài trở lại Tháp Pháp sư. Bà Marcia không muốn liều mạng bị ai nhìn thấy đang ở ngoài trời với Jenna; và những hành lang tối om, ngoằn ngoèo của Bờ Đông xem ra an toàn hơn lối đi tắt mà bà đi hồi sáng. Bà Marcia sải bước xăng xái, và Jenna phải cắm đầu chạy bên cạnh bà, hi vọng theo kịp. May làm sao. Tất cả những gì cô bé phải mang theo chỉ là chiếc ba lô nhỏ đeo trên lưng, chứa vài báu vật để nhắc nhở cô bé nhớ đến mái nhà của mình, mặc dù trong lúc vội vã cô đã bỏ quên món quà sinh nhật.
Lúc này là lưng buổi và giờ cao điểm đã qua. Thật nhẹ nhõm đối với bà Marcia, những hành lang nhớp nháp hầu như vắng tanh khi bà và Jenna hối hả đi qua, thành thạo quẹo từng ngã rẽ, vớ những ký ức về những chuyến đi tới Tháp Pháp sư ngày xưa ùa về trong bà.
Ẩn dưới tấm áo chùng nặng chịch của bà Marcia, Jeenna hầu như không trông thấy gì, vì vậy cô bé tập trung nhìn lom lom vào hay cặp bàn chân dưới đất; đôi bàn chân nhỏ xinh, bọc trong đôi ủng màu nâu nhếc nhác, bước những bước lập bập ngắn ngủn của cô; và bàn chân nhọn, dài trong giày da trăn màu tía của bà Marcia, đang dẫm băng băng lên những thứ xám xì, lớp nhớp, bên dưới họ. Loáng sau Jenna đã thôi không chú ý đến ủng của mình nữa, mà bắt đầu bị hút hồn vào đôi giày da trăn nhọn hoắt đang nhảy múa phía trước mình- trái, phải, trái, phải, trái, phải- khi họ bươn qua biết bao dặm hành lang, vô tận.
Theo cách đó, bộ đôi lạ lùng đã lướt qua Lâu đài mà không hề hay biết. Đi ngang qua những cánh cửa nặng nề, lầm sầm, che chắn bao xưởng thợ; ở đó, những cư dân Bờ Đông đang miệt mài lao động những giờ dài, đóng ủng, ủ bia, may quần áo, đóng thuyền, đóng giường, gò yên ngựa, làm nến, khâu buồm, nướng bánh mì, và gần đây, họ chế tạo cả súng, may đồng phục và rèn xiềng xích; đi ngang qua nhũng phòng học lạnh lẽo, nơi đám trẻ lười ê a đọc thời dụng biểu đến lần thứ mười ba, những cửa hàng trống hoác, dội âm, nơi Quân đội Bảo hộ vừa mới chiếm hầu hết các cửa tiệm mùa dông để trưng dụng cho mình.
Mãi cuối cùng bà Marcia và Jenna mới vượt qua mái vòm dẫn đến khoảng sân hẹp của Tháp Pháp sư. Jenna nín thở trong bầu không khí lạnh và hé nhìn ra từ bên dưới tấm áo chùng.
Cô bé kinh ngạc.
Sừng sững trước mặt cô bé là Tháp Pháp sư, cao đến nỗi đỉnh chop Kim tự tháp màu vàng óng hầu như biến hẳn vào làn mây thấp. Tháp Pháp sư tỏa chiếu một quảng sân sáng bạc dưới ánh nắng mặt trời mùa đông, chói lòa đến độ làm đau mắt Jenna, và những tấm kính màu tía trên hàng trăm cửa sổ tí hon của tháp lấp lánh và chấp chóa, với một khoảng tồi huyền bí phản chiếu ánh sáng và cất giữ những bí mật đằng sau những ô cửa sổ. Một màn sương mỏng màu xanh da trời bay lãng đãng quanh Tháp Pháp sư, làm mờ đi những ranh giới của tháp, và Jenna thấy thật khó nói đâu là nơi tháp kết thúc và đâu là nơi bầu trời bắt đầu. Không khí cũng khác một trời một vực- có mùi ngòn ngọt, là lạ, mùi pháp thuật và mùi bùa ngải xưa. Và Jenna đứng đó, không thể dấn thêm được bước nào nữa, cô bé biết mình đang bị bao quanh bởi những tiếng niệm thần chú và ếm bùa, nhẹ đến nỗi không thể nghe thấy được.
Lần đầu tiên kể từ khi rời nhà, cô bé thấy sợ hãi.
Bà Marcia vòng cánh tay bảo bọc quanh vai Jenna, bởi vì chính bà Marcia nhớ lại lần đầu tiên, khi trông thấy Tháp Pháp sư mình đã như thế nào. Kinh hãi.
"Đi nào, sắp tới nơi rồi," bà Marcia lầm thầm giục giã, và họ dắt díu nhau băng qua khoảng sân đầy tuyết về phía nhũng bậc thang khổng lồ bằng đá cẩm thạch dần lên tiền sảnh bạc lấp lánh. Bà Marcia tập trung chú ý giữ thăng bằng, và không phải lúc chạm chân lên cầu thang bà bớ nhận thấy không còn tên lính canh nữa. Bà nhìn đồng hồ, thấp thỏm. Phải mười lăm phút nữa mới đổi ca gác, vậy, thằng nhỏ ném tuyết mà bà nói chuyện hồi sáng đâu rồi?
Bà Marcia nhìn quanh, tặc lưỡi một mình. Có gì đó không ổn rồi. Tên lính canh không có ở đây. Và đúng là nó vẫn còn ở đây. Bà bất thình lình nhận ra, nó rão ràng là đang Còn Đây mà cũng Không Còn Đây.
Nó sắp chết.
Bà Marcia đột ngột phóng về phía cải đụn nhỏ bên cạnh cổng vòm, khiến Jenna ngã lăn ra khỏi áo chùng.
"Đào!" bà Marcia rít lên, lụi hụi cào bới đống tuyết. "Nó ở đây. Đông cứng rồi."
Bên dưới ụ tuyết là cái thân hình trắng bợt, gầy còm của tên lính canh. Nó nắm cuộn tròn như một trái banh và bộ đồng phục cô-tông mỏng dính của nó ướt sũng tuyết và bám lấy thân, lạnh ngắt. Những màu sắc diêm dúa của bộ đồng phục lập dì trông chói lói dưới ánh mặt trời mùa đông lạnh giá. Jenna run bắn trước cảnh tượng thằng bé, không phải vì lạnh mà vì một ký ức không lời mập mờ nào đó chợt thoáng vụt qua trong tâm trí cô bé. Bà Marcia cẩn thận móc tuyết ra khỏi hốc miện xanh mét của thằng nhỏ, trong khi Jenna đặt bàn tay lên cánh tay trắng, gầy như que tăm của nó. Cô bé chưa bao giờ cảm thấy ai lạnh như thế này. Hay là cậu ta chết rồi chăng?
Jenna nhìn bà Marcia cúi xuống khuôn mặt thằng nhỏ và rù rì cái gì đó trong hơi thở của bà. Bà Marcia ngừng lại, lắng nghe và trông có vẻ lo lắng. Thế rồi bà lại rù rì tiếp, lần này nghe gấp gáp hơn.
"Đập nhanh, nhóc. Đập nhanh."
Bà dừng lại một chút, rồi lại thở một hơn thật chậm, thật dài lên mặt thằng nhỏ. Hơi thở run rẩy không ngừng từ miệng bà Marcia tuôn ra, tuôn mãi, một vệt mây hồng nhạt, âm ấm bao quanh miệng và mũi thằng nỏ, và chầm chậm, chầm chậm nó tống khứ mảng màu xanh khủng khiếp kia đi, nhường cho sắc ửng đỏ của sự sống. Thành nhỏ không hề nhúc nhích, nhưng Jenna nghĩ lúc này cô bé đã thấy một nhịp lên xuống yếu ớt nơi lồng ngực nó. Nó đang thở trở lại.
"Lẹ lên!" Bà Marcia thì thầm với Jenna. "Nó sẽ chẳng sống được nếu chúng ta để nó ở đây. Chúng ta cần phải đưa nó vào trong.
Bà Marcia xốc thằng nhỏ lên cánh tay và bê nó lên những bậc thang cẩm thạch rộng. Khi bà lên tới đỉnh, những cánh cửa bạc đặc dẫn tới Tháp Pháp sư lặng lẽ bung mở ra trước mặt họ. Jenna hít một hơi và đi theo bà Marcia cùng tên lính vào trong.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật