Bảy - Điệu Hổ Ly Sơn
ng chủ Grossi đẩy cửa phòng tiền sảnh. Trong phút chốc vẻ mệt mỏi trên mặt ông ta biến mất, ông ta rùng mình biến thành gã ca sĩ đỏm đáng Belleto.
Gã nói như đang đơn ca:
- Xin lỗi chú em nghe, tôi bị kẹt từ chối một sô ca nhạc khiến chú em phải đợi. Chú em uống nước ngọt chớ?
Không cần Tidou có gật đầu hay không, Belleto mở tủ lạnh rót ra một cốc nước cam. Gã cười cầu tài:
- Hà hà, chúng ta trước sau gì cũng “tứ hải giai huynh đệ”, hôm các bạn lên lãnh giải thưởng đồng hạng nhất, tôi thú thật là có xúc động dữ dội.
Tidou hít mạnh mùi vị trong cốc nước rồi mới dám nhấp giọng:
- Nếu ông xúc động vì chúng tôi phỗng tay trên bức tượng thì miễn bàn. Tôi chỉ hơi ngờ ngợ rằng ông không giống người Pháp, cái tên Belleto lẫn Grossi đều mang âm hưởng Ý.
Belleto nhăn mặt:
- Mỗi người đều có một nỗi khổ tâm. Tôi thuê ngôi biệt thự sang trọng này nhằm mục đích ẩn dật. Tôi sợ đám đông hâm mộ biết chỗ ở, nói chung tôi muốn làm một người Pháp lặng lẽ.
Người Pháp lặng lẽ ư? Gã sắp sửa làm thơ giống Nghệ Sĩ Guille chăng, hay gã đang câu thời gian để đưa hắn vào “căn phòng tử khí”, mà gã đã bô bô trong điện thoại?
Tidou tự cắt dứt dòng suy nghĩ của mình bằng cách tấn công trước:
- Hồi nãy ông có đề cập đến cái... giá bao nhiêu?
Belleto giật mình. Gã đứng phắt dậy:
- Đúng, đúng. Tôi sẵn sàng chuộc lại bức tượng mà các vị đang giữ bằng tổng số phần thưởng tôi đoạt được trong những cuộc lưu diễn. Các vị biết đấy, những phần thưởng ở Nhà hát lớn Fourvière thì không nói làm gì, ở đây tôi muốn kể đến các giá trị vật chất lớn lao hơn kia. Tôi có một gia tài to lớn nhờ tài năng ca hát được thống kê trong giấy công chứng có đạo diễn Jacques Pecheur bảo lãnh. Nếu chú em không tin thì hãy xem tờ giấy này.
Belleto mở ngăn kéo hộc bàn đặt một tờ giây có đóng mộc đỏ chót. Tidou sửng sốt:
- Các giải thưởng của ông tổng cộng hơn hai trăm ngàn franc. Số tiền lớn đó. Ừm...
- Chú mày còn nghi ngờ thì cứ phôn thẳng cho Jacques Pecheur. Điện thoại đây...
Còn lâu Tidou mới dám cả gan gọi ông đạo diễn. Trời ạ, hắn dại chi “lạy ông, con ở bụi này.” Đạo diễn Jacques Pecheur đâu hề chỉ nhà Mario Belleto cho hắn mà chính “cây bút máy” chỉ đường chứ sao.
Hắn phản xạ cực lẹ:
- Ông nóng tính quá, dĩ nhiên là tôi tin gia tài của ông có giá trị trước pháp luật.
- Vậy thì chú mày sẽ là chủ nhân mới của tấm ngân phiếu với điều kiện giao bức tượng cho tôi.
Tidou liếc đồng hồ:
- Được thôi, tôi có hẹn bạn bè tại quán cà phê đầu đại lộ Bóng Râm lúc 2 giờ 30 chiều. Báu vật của ông đang được bạn bè tôi cất giữ ở một địa điểm bí mật tại Lyon.
- Ha ha, tuyệt tuyệt. Bây giờ đã 2 giờ 25 phút. Mời bạn ra ngoài, chúng ta nhổ neo luôn. Mình lên chiếc Volskwagen đỏ trước cổng chờ sẵn.
Tidou biến sắc khi sực nhớ tới chuyên gia phá hoại máy móc Tondu:
- Khỏi cần, ông Grossi. Từ đây đến quán cà phê gần xịt. Chúng ta thả bộ được rồi.
Belleto xách tấm ngân phiếu lò dò theo Tidou ra cổng. Thủ lãnh Lục thám tử chiếu tướng chiếc ô tô chớp nhoáng, hắn thở phào khi thấy thằng Giác Đấu đã tàng hình. Hai người đàn ông đi tà tà chừng năm phút đã tới bùng binh. Ê, từ trong một cái quán ven đường, quái cẩu Kafi xộc ra.
- Gừ gừ...
- Không được cắn, Kafi. Ông Belleto là khách của chúng ta.
Đám trẻ bật thẳng người trên những chiếc ghế chới với. Chúng không ngờ thủ lãnh Tidou lại cao hứng kết bạn với kẻ thù đã từng hãm hại chúng. Tidou sang sảng:
- Đây là các nghệ sĩ trong ban nhạc Rock-en-Stock mà ông đã biết, ông Grossi ạ. Hai bên bắt tay nhau đi.
Belleto liếm mép:
- Rất hân hạnh. Xe hơi các bạn để đâu thế?
- Sau cửa kính nhà hàng.
- Ố là là, anh bạn là bác tài hả?
- Đúng, tôi tên Henri, một người đã từng hâm mộ ông.
Belleto khoái chí vỗ vai anh Henri thân mật.
Gã líu lo như sắp hát:
- Các vị đợi đây, tôi quành lại lấy xe nhé. Tối sẽ biến các bạn thành dân nhà giàu đấy.
Belleto vừa bốc hơi là Hề Xiếc Gnafron lập tức tía lia:
- Trời đất, mày tính cõng rắn cắn gà nhà hả Tidou, chúng ta đã bị tới 3 tai nạn mà chưa đủ
sao?
Tidou cười ngất:
- Ha ha ha, lần này tao “điệu hổ ly sơn” chứ rắn rết gì. Chúng ta phải dụ khị con cọp rời khỏi hang ổ, hàm răng và móng vuốt của nó đã nằm hết trong cái túi xách. Con cọp sẽ ngoan ngoãn như con mèo bởi số phận nó nằm trong chiếc máy ghi âm, ha ha ha...
- Mày... mày chì thiệt, Thủ lãnh.
- Còn phải hỏi. Ê Tondu, sứ mạng của mày ra sao?
Giác Đấu thẩy mũ bêrê lên trời rồi vươn đầu trọc hứng như làm xiếc:
- Hoàn thành mỹ mãn. Chiếc Polo đỏ bất động tại chỗ. Lát nữa mày sẽ thấy mặt gã ca sĩ méo xẹo.
Guille thận trọng:
- Với sự cố như vậy, gã có tin chúng ta không?
Bistèque dứt khoát:
- Vì lòng tham bức tượng cổ, chắc chắn gã sẽ chịu trèo lên xe tải anh Henri để về Lyon với chúng ta. Nhưng dọc dường mới là vấn đề, mình phải lường trước phản ứng của gã.
- Mày sợ gã rút súng lục khi nghe băng ghi âm chăng?
Tidou xoa đầu sói Kafi:
- Lúc ấy sẽ tùy cơ ứng biến.
- Gấu, gấu...
Kafi nhe hàm răng nhọn lểu ra tán thành ý kiến cậu chủ hoàn toàn. Tidou cao hứng:
- Chúng ta sẽ không về khu Chữ Thập Hung mà lủi thảng vô Sở cảnh sát, anh hiểu ý em chứ Henri?
Người tài xế ham vui trợn mắt:
- Em nghĩ rằng gã ca sĩ đầu hàng dễ dàng vậy sao?
- Rồi anh sẽ thấy, Henri ạ. Tụi em có quá nhiều ân oán giang hồ cần giải quyết với gã.
o O o
Mario Belleto đã trúng kế “điệu hổ ly sơn”. Gã tất tả trở lại quán cà phê với vẻ mặt ủ ê chưa từng thấy.
- Các bạn đồng nghiệp Rock-en-Stock ơi, xe hơi của tôi chết máy rồi.
Tondu cố giấu nụ cười thầm, cu cậu làm bộ chắt lưỡi:
- Chậc chậc, xế hộp đình công vào ngày chủ nhật thì lấy thợ đâu mà sửa chữa chứ.
Tidou thông cảm:
- Vẫn có cách giải quyết, nếu ông anh không ngần ngại, mời lên xe chúng tôi. Xe đời cũ nhưng chạy êm ru, tay lái của anh Henri tụi này bá phát.
- Ùm, đành vậy thôi. Vì pho tượng NỤ CƯỜI BÍ HIỂM, tôi buộc quá giang các vị vậy.
Belleto săm soi tờ chi phiếu một lần nữa rồi uể oải lên xe. Ngay lập tức gã ngồi lọt thỏm giữa hai vị thần sức mạnh mà lũ nhóc đã bố trí từ trước. Chớ gì nữa, một bên là thằng Giác Đấu to khỏe có cái đầu trọc như... phát xít, một bên là quái cẩu Kafi lim dim mắt... hiền từ.
Xe tải chạy bon bon... Đường về Lyon sao mà xa lắc.
Thời gian dài lê thê nên tất nhiên cuộc trò chuyện hậu vận nổ ra. Khi Belleto ca cẩm những phần thưởng đổi chác bằng tiền mặt trong tấm ngân phiếu thì Lục thám tử giả vờ tít mắt. Chúng tán dương tài nghệ ca hát của Belleto khiến gã nở phồng lỗ mũi cho đến khi xe chạy đến địa phận Arbresle.
Gã nhếch mép khoái trá:
- Chỉ mất một pho tượng đất vô giá trị mà các vị được quá nhiều điều.
Tidou nhìn trân trối vào khuôn mặt gian xảo của gã Grossi kiêm Belleto, cười lạnh lẽo:
- Tôi hiểu, hà hà. Nhưng ông đâu phải nhà sưu tập cổ vật cớ sao mê pho tượng?
Belleto chột dạ:
- Ai nói với chú em là tôi không mê cổ vật. Tôi đã toát mồ hôi hột khi mũi kim may rủi chỉ về các bạn dấy chớ.
- Có chắc không, ông Grossi. Giả sử bức tượng NỤ CƯỜI BÍ HIỂM chỉ là một “bản sao” thì ông nghĩ gì?
- Hả?
Gã “ca sĩ thế giới ngầm” run bắn. Khóe mép gã bắt đầu giựt giựt:
- Ai đạo diễn cho chú mày biết điều đó. Chỉ có những nhà sưu tập thứ thiệt và sành sỏi quá hiểu chỉ có mỗi một cổ vật giá trị độc nhất mà thôi. Không thể có NỤ CƯỜI BÍ HIỂM thứ hai. Chuyện này cũng như bức “La Joconde” vậy.
Ái chà, cách nhìn nhận của gã đối lập với “nhà sưu tập người Anh” Allan Parker hoàn toàn, dù hai người cùng một hang ổ chui ra. Và ít ra Belleto cũng thành thực hơn.
Bây giờ thì đến phiên Guille thẩm vấn. Thằng Nghệ Sĩ có vẻ chịu hết nổi:
- Tôi muốn hỏi ông một câu thuần túy về sự cạnh tranh nghề nghiệp, hay nói cách khác là sự đố kỵ tài năng và chơi bẩn người khác để đạt mục đích ích kỷ của mình.
Belleto sững sờ:
- Chú mày nói... nói... cái gì?
Bàn tay ẻo lả của gã bấu chặt thành ghế, nhưng câu tiếp theo của Guille đã làm năm ngón tay gã rời ra.
- Ông nghe đây, chúng tôi không nghi ngờ gì tài năng của cặp song ca nam nữ đứng hạng nhì sau chúng tôi ở vòng sơ kháo Lyon. Thế mà không hiểu sao khi đụng đầu ông, hai vợ chồng họ hát trật nhịp và dở ẹc. Ông đã chi cho họ bao nhiêu vậy?
Belleto tím mặt. Gã nhổm lên tính nhảy khỏi xe nhưng tiếng gừ khô khốc của Kafi đã níu gã xuống.
Thằng Giác Đấu nhe răng thấy ớn:
- Ông mua họ với giá bao nhiêu?
- Ơ...
- Nếu không mua thì ông đã đe dọa họ thế nào hả?
Belleto kéo cao cổ áo dù cảm thấy nghẹt thở đến nơi. Gã lắp bắp.
- Đó... đó là chuyện nghề nghiệp...
Gnafron cười gằn:
- Thêm một chuyện nghề nghiệp nữa cho ông, thưa ông Mario Belleto. Tại sao ông nỡ xô té người ca sĩ tên là Philippe Duval từng đoạt giải nhất vòng loại ở Marsseille cho anh ta bị què giò không thể dự thi vòng chung kết?
Guille bồi tiếp:
- Ông đã thuê một nhà báo dỏm phục thuốc mê trong ly bia của tôi ở quán “Buốt Giá”.
Bistèque vung nắm đấm:
- Ông đã cắt dây điện chiếc xe tải này?
Tidou nghiêm giọng:
- Ông đã phái một nhà sưu tập giả đến căn cứ chúng tôi đòi mua bức tượng với giá 200.000 franc. Tên lưu manh đeo bộ râu xồm, tóc hung đỏ đó là ai?
Mady im lặng cho các bạn hỏi cung đối thủ. Cô là người chép miệng cuối cùng:
- Nào, cuối cùng ông đã phạm sai lầm khi phá hoại cây guitar điện của chúng tôi. Ông muốn cây đàn bị nổ tung để làm trò hề trước Ban giám khảo và khán giả. Nhưng thật đáng tiếc, cái máy biến áp điện thổ tả của ông lại giúp chúng tôi bắn lên những đợt pháo bông và... hi hi hi, chúng tôi đã giành giải nhất với bức tượng cổ... quái.
Belleto chặn bàn tay ngang cổ. Gã rú lên “ặc, ặc” vài tiếng rồi đính chính:
- Khôôông, vụ cây đàn không phải do tôi... gây ra.
Mady cười khanh khách:
- Vậy là xong cuộc thẩm vấn, vụ cây đàn điện của Gnafron không phải ông gây ra chớ gì. Hi hi hi, nghĩa là các vụ khác thì ông đều nhúng tay trực tiếp hoặc gián tiếp.
- Đừng... đừng vu khống tao...
Tidou đánh đòn tối hậu:
- Nhìn mảnh giấy nhăn nhúm này xem, Grossi. Số điện thoại của nhà ông trong nắp cây bút máy xịn mà thủ phạm đánh rớt tại hiện trường sau các vụ việc bẩn thỉu. Ông còn chối cãi không?
- Ơ...
- Nói thiệt nghe, chủ nhân cây bút máy sang trọng này là tên nhà báo dỏm, tên sưu tập người Anh dỏm, tên phá hoại xe tải ấy. Ông chính là kẻ đồng loã.
Tidou rổn rảng:
- Và cũng nói thiệt luôn nghe, tụi này sẽ áp giải ông đến Sở cảnh sát Lyon chớ không phải đến khu Chữ Thập Hung để lấy bức tượng đâu.
- Mày... mày...
- Đừng mày tao với chúng tôi, thưa ông ca sĩ người lớn. Chúng tôi có dủ bằng cớ để truy tố ông. Ông cứ nghe đoạn băng cassete trong máy ghi âm thì biết.
Thủ lãnh Lục thám tử lẳng lặng mở túi xách trong sự bảo vệ của hung thần Kafi. Còn phải hỏi, mặt mày Belleto lúc này hệt như gà bị cắt tiết.
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 5 - Ban Nhạc Rock-En-Stock Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 5 - Ban Nhạc Rock-En-Stock - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 5 - Ban Nhạc Rock-En-Stock