Bảy - Quán Trọ “Lục Lâm”
ới 4 giờ chiều mà bóng tối đã trùm xuống. Lục Thám Tử không còn cách đi chuyển nào tốt hơn là vẫy xe đò. Sáu mạng và quái cẩu Kafi chiếm gọn băng ghế dài cuối xe, chặng đường Alberville đến Beaufort tràn ngập bông tuyết rơi la tả.
Hình ảnh người điên trên cao nguyên phai mờ dần khỏi trí não Tondu và Guille. Chúng say sưa ngắm khung cảnh thiên nhiên tuyệt vời qua cửa sổ. Guille cực kỳ thán phục những ngôi làng cheo leo nằm trên sườn núi. Nó xúc động đến nỗi moi cây kèn amonica ra thổi một bài nhạc đồng quê êm đềm.
Chiếc xe chở khách chạy qua những con đường đèo mà một bên là vực thẳm. Có lẽ trừ Guille thả tâm hồn nghệ sĩ, còn đứa nào cũng hồi hộp chờ đợi các biến cố sắp xảy ra.
Tidou thì thầm với Mady:
- Hiệp Sĩ rồi Nữ Thần Tai Dài rồi Sừng Chó Sói. Chúng ta đến đây tìm tung tích của chó Zoutsou chớ hơi đâu để tâm đến ba cái cụm từ vớ vẩn ấy.
Cô bé chớp mắt:
- Không vớ vẩn đâu, Tidou ạ. Theo lời kể của Tondu thì ông Jacquet không phải là một người điên... thường xuyên. Tụi mình có thể tin vào vụ “thánh chỉ” của ông ta.
Tidou im lặng. Nữ Tiên Tri đã nhận định đố hắn dám cãi.
Hắn chỉ lẩm bẩm:
- Mọi chuyện vừa rồi xảy ra thật kỳ lạ.
Chớ gì nữa, hồi đầu giờ chiều lúc hai chiến hữu Tondu và Guille từ trong trại điên phóng ra với câu chuyện ông già Jacquct nóng hổi, cả đám đã nhao nhao bàn tán:
- Sừng Chó Sói có thật hay không?
- Thế nào là Nữ Thần Tai Dài?
- Tại sao có tước phong Hiệp Sĩ?
Lục Thám Tử đã quyết định tìm câu trả lời ở Công ty du lịch Albervillc. Ở đây người phụ trách đón khách đã niềm nở hơn chúng tưởng.
- Ồ, các vị là khách du lịch balô nên không biết đấy thôi. Sừng Chó Sói là một dịa danh có thật ở trên núi.
Mady trố mắt:
- Còn đạo Sừng Chó Sói có thật hay không hở chú?
- Riêng về dạo giáo thì thú thật chúng tôi không biết. Tuy nhiên trên mỏm núi bí ẩn đó đôi khi khách du lịch vẫn thấy loáng thoáng bóng người qua ống nhòm. Địa điểm mệnh danh là Sừng Chó Sói thuộc cao nguyên Beaufort.
- Chú ơi, phải có nhà nghỉ chân cho khách ở dọc dường chứ?
- Ồ, nhà trọ thì có. Duy nhất một nhà nghỉ kiêm chức năng quán nhậu mang tên LỤC LÂM. Cái tên nghe dữ tợn đó chứ hả?
Tondu mỉm cười:
- Nghe ghê tai thật.
- Thế thì các vị có quyền đón xe đò tuyến Alberville - Beaufort. 4 giờ chiều họ chạy suốt đấy.
Tidou tỉnh cơn mơ màng. Ê, xe đò vẫn chạy ro ro.
o O o
Khi xe khách bon được nửa lộ trình thì Bistèque và Gnafron bắt đầu làm quen với các hành khách ở băng trên. Đó là một cặp vợ chồng già vốn là dân vùng cao bản địa.
Ông già trầm trồ nhìn con sói uy dũng.
- Nó tên gì vậy cháu?
- Dạ, nó tên Kafi. Còn cháu là Bistèque, bạn cháu là Gnafron.
- Chà, các cháu có cái tên nghe ngộ quá ha. Được lời như cởi tấc lòng, Bistèque tha hồ khoe các chiến công lừng lẫy của quái cẩu.
Trong khi ông già ngắm nghía con chó, Gnafron mới xen vào:
- Ông ạ, tụi cháu lên tham quan Sừng Chó Sói đó.
Ông già trợn mắt:
- Ồ, các cháu không lên nổi mỏm núi vào buổi tối đâu. Theo tôi, các cháu nên ngủ nhà trọ một đêm rồi sáng mai quá giang xe xích đưa thư lên Sừng Chó Sói.
- Ủa, trên núi có người ở hở ông?
- Ông nghe đồn Sừng Chó Sói có một nhà nghỉ mát thần tiên lắm. Trên đó toàn các đạo sĩ.
- Đạo sĩ là người đi tu trường sinh bất tử hở ông?
- Ôi, cháu lém quá. Con người làm sao bất tử được.
Tidou ngồi trong góc kế Nữ Tiên Tri Mady nghe hai thằng quậy Bistèque và Gnafron “mơi” ông lão địa phương mà tủm tỉm cười. Hắn bỏ nhỏ với cô bé:
- Hai bạn mình cừ lắm.
- Ừ, xấp ảnh trong túi có còn không Tidou?
- Còn, Mady hỏi làm gì vậy?
- Không hiểu sao tất cả những gì mà Albin cất giấu mình đều có cảm tưởng liên quan đến Sừng Chó Sói kia.
- Ái chà... có thể lắm.
Đúng lúc đó, ông lão quay qua bà vợ tóc bạc phơ:
- Này bà ạ, đám nhóc gan cóc tía thiệt. Không quen ai trên núi mà dám du lịch vùng Sừng Chó Sói!
Bà cụ hồn nhiên:
- Chắc chúng thích tắm cái hồ nước trên cao ấy. Hồi nhỏ tôi cũng thích thế.
Ông cụ gật gù:
- Đáng tiếc nhà mình chỉ có mỗi một cái giường. Nếu không mình sẽ mời chúng về làm khách chớ ai lại vào nhà trọ “Lục Lâm”. Chắc gì mở cửa trong dịp lễ này.
Tondu và Guille chồm lên:
- Tại sao quán có tên dữ vậy hả ông?
Coi, ông cụ chưa kịp trả lời thì từ băng ghế phía trái vang rền một giọng ồm ồm:
- Nhà trọ Lục Lâm là chỗ quen của tôi đấy.
Mọi người quay đầu nhìn nhân vật xen vào câu chuyện là một gã đàn ông có vẻ ngái ngủ dưới vành mũ cát-két kéo sụp. Gã khoảng 40 tuổi râu rậm rì, mắt sâu hoắm dưới cặp lông mày chổi xể. Tướng tá gã nếu so với hai chữ “Lục Lâm” thì cũng là “thảo khấu” hoặc tương đương.
Gã cười:
- Ông bà già kia không giúp ích gì cho chuyến du lịch của các cô cậu đâu.
Ông cụ sửng sốt còn Gnafron há hốc mồm. Nó không ngờ gã đàn ông lại khiếm nhã như vậy.
Hề Xiếc hỏi luôn:
- Thế thì chú giúp ích gì?
Gã thản nhiên:
- Tôi cũng là khách ở nhà trọ Lục Lâm đây.
Bà cụ tỏ ý nghi ngờ:
- Tôi không tin quán trọ đó mở cửa trong dịp lễ tết.
- Tôi là bạn bè của chủ quán. Có tôi ở đấy thì các vị khách nhóc tì kia khỏi sợ quán đóng cửa. Tôi nói một tiếng là chủ quán nghe ngay thôi hà.
Tidou tỏ vẻ hớn hở:
- Chúng tôi sẽ trọ cùng quán với ông.
Xe đò dừng lại. Không khí ẩm ướt của thung lũng bao trùm. Những bông tuyết tiếp tục rơi trắng xóa.
Trong khi Lục Thám Tử chia tay ông bà cụ tốt bụng và hiếu khách thì gã râu xồm ân cần:
- Các bạn trẻ, tôi phôn trước cho chủ quán để đặt chỗ đây.
Gã vừa đi khuất là ông cụ nói ngay:
- Các cháu cần cảnh giác với tay chủ quán mới. Ông chỉ quen với chủ quán cũ là ông Compte, còn tay Roger mở quán “Lục Lâm” này thì chịu. Y chỉ thích giao du với những tay anh chị đáng ngờ.
Kafi sủa một tiếng hưởng ứng lời nói của ông già. Đám trẻ quá hiểu linh cảm của con chó chứ sao, chúng tỏ vẻ ngần ngừ khi gã râu xồm quay lại. Gã hể hả:
- Vợ chồng lão già cuốn gói rồi hả, đồ bép xép. Nào, đi theo tôi. Tôi sẽ giới thiệu vợ chồng chủ quán Roger và Simone cho các bạn.
Một lát sau, Lục Thám Tử đứng trước một người đàn ông bụng phệ, trán hói trạc ngũ tuần có cặp mắt ti hí và một người đàn bà khô đét tựa bộ xương. Gã râu xồm toe toét:
- Chào anh Roger và chị Simone. Đây là khách du lịch balô mà hồi nãy tôi phôn cho anh chị đó.
Chủ quán Roger xoa xoa cái bụng phệ:
- Tốt lắm, Tojo. Họ từ Lyon tới hả. Mời vào nhà trọ, hêhê.
o O o
Bữa ăn chiều ở quán sơn cước này chỉ lưa thưa vài món ăn đạm bạc. Lục Thám Tử trong thế trèo lưng cọp phải ráng nuốt nhưng bụng dạ chẳng hào hứng gì, nhất là thằng Bistèque. Còn phải hỏi, có bao giờ nó phục vụ cho các chiến hữu những thực phẩm tồi như vậy đâu. Nó tức tối khều nhẹ Tidou:
- Gã Tojo móc bật lửa túi quần mồi thuốc lá cho ông chủ Roger kìa. Coi bộ họ tâm đầu ý hợp quá.
- Ờ, tao đang quan sát họ đây. Ê, Tojo rớt tờ giấy nào ra khỏi túi đó.
Tờ giấy oái oăm bay đến chân Tidou. Hắn liếc mắt sửng sốt khi thấy đó là một tấm ảnh y chang như một trong các tấm ảnh mà hắn giấu trong túi: trời ạ, đó là ảnh chụp ngôi mộ của ca sĩ Edith Piaf tại nghĩa trang Perelachaise chứ còn phải hỏi.
Tidou giả vờ vô tư đưa tấm ảnh đánh rơi cho Tojo. Gã nhếch mép;
- Cám ơn nghe.
Tidou rời bàn ăn qua sự cố “tấm ảnh”, hắn càng bị thôi thúc bởi các bí ẩn của quán trọ. Nào, mình cần phải dạo một vòng xem những người lớn này có gì đáng ngờ không.
Tidou đi thẳng đến nhà vệ sinh nhưng nhanh như cắt, hắn lẹ làng rúc qua hành lang tối om. Chợt có tia sáng lọt ra từ một khe cửa. Hừm, mọi người thuê phòng trọ đều trình diện tại bàn ăn đầy đủ, kẻ nào ở lại phòng bàn chuyện gì vậy cà?
Tidou áp tai vô ổ khóa. Ngay tức khắc hắn cứng đờ người trước một âm thanh chát chúa vang lên. Ố là là, đúng là giọng nói của Hubert de Bellechaume. Giọng ông ta sực mùi rượu:
- Hề hề, chỉ cần chuốc “rượu vang nóng” ấy là lũ thám tử nhóc con sẽ ngủ thẳng cẳng, chúng ta tha hồ mà thực hiện kế hoạch, hề hề...
Tidou choáng váng như bị một cú đấm nốc ao trúng mặt. “Rượu vang nóng” ư? Trời đất, đó là món giải khát trước khi hắn rời bàn, mụ Simone đã bưng tới chứ sao. Trong tích tắc hắn sực nhớ đến lọ thuốc mê Clorophom, chết mồ tổ, chẳng lẽ anh em nhà Bellechaume đã phối hợp với vợ chồng chủ quán Lục Lâm bỏ thuốc mê hại khách, nghĩa là Hilbert, Edouard, Albin và có thể cả tên Tojo râu xồm kia đều cùng một băng đảng ư?
Không chậm trễ, hắn xồng xộc chạy về bàn. Lạy chúa, năm chén rượu vang nóng trên bàn đã cạn sạch, trừ chén của hắn. Điều tồi tệ nhất là dưới gầm bàn, con sói Kafi hùng mạnh đang hau háu xực thức ăn đến tận đáy tô.
Tidou rớt phịch xuống ghế khiến mụ Simone giật mình. Mụ tiến tới cười xởi lởi.
- Cậu húp nước súp đi, ngon bá cháy. Uống thêm chút rượu vang cho ấm bụng nữa.
Mụ phán xong là ở lì ngay bên cạnh giám thị khiến Tidou bất đắc dĩ phải đưa chén rượu lên môi. Ôi, qua những kẽ ngón tay, hắn để ý thấy hai thằng Bistèque và Guille đang che miệng ngáp dài.
Giọng chủ quán Roger oang oang:
- Lũ nhóc con đi dường mệt nên buồn ngủ rồi. Mụ Simone gật gù:
- Đúng thế. Tôi sẽ dẫn chúng lên phòng ngủ. Cô bé được ở phòng riêng.
Sáu người bạn đồng hành và Kafi loạng choạng đi lên cầu thang. Ê, mụ Simone vừa khuất sau cánh cửa là Tidou lao vô phòng vệ sinh móc họng ói hết thứ nước vang nóng nguy hiểm ấy.
Hắn thở phào:
- Xong rồi!
Nhưng than ôi! Các bạn hắn đâu được như vậy. Bistèque và Guille đã ngủ thật ngon lành, không kịp bỏ áo khoác nữa.
Tidou nói với Tondu và Gnafron:
- Tụi mình đã bị đánh thuốc mê, nhưng dừng sợ. Tao không sao, tao sẽ đi báo cảnh sát.
Gnafron vùng dậy:
- Tao sẽ đi với mày.
Hề Xiếc loạng choạng đi tới bồn rửa. Nhưng vô ích. Thuốc mê đã ngấm. Nó khuỵu chân xuống, may mà Tidou đỡ kịp nếu không cằm nó đã dập vào thành sứ của lavabô.
Xốc nách Gnafron lên, Tidou quay lại toan bảo Tondu giúp một tay nhưng thật tồi tệ: thằng Giác Đấu vừa ngã huỵch xuống sàn.
Nhìn Kafi ngáy dưới sàn, Tidou thở dài:
- Thế là tụi mình ngã ngựa rồi!
Hắn chạy sang phòng Mady. Cô bé đã kịp nằm ngay ngắn trên giường, vẫn mặc nguyên quần áo. Nét mặt bình thản. Tidou cố nén xúc động. Đây là lần đầu tiên hắn ngắm cô bạn gái gần đến thế. Hắn định kéo chăn đắp cho cô bé, nhưng chợt đổi ý: nhỡ vợ chồng chủ quán phát giác ra thì sao?
Hắn lại chạy về phòng. Đột nhiên bên tai hắn có tiếng giày bước lên cầu thang.
- Phải giả chết cấp tốc...
Ý nghĩ vừa loé lên là Tidou áp dụng liền. Hắn nằm úp sấp mặt hồi hộp nghe tiếng đẩy cửa, sau đó là tiếng ồ ề của chủ quán Roger:
- Hết sẩy, tụi nhóc mềm như bún. Thuốc mê của Huber đưa xin thiệt.
Tiếng mụ vợ lão còn tai quái hơn:
- Từ trước tới giờ, em có đầu độc khách thất bại lần nào đâu.
- Hê hê, anh em nhà Bellechaume chắc vừa lòng dữ. Em thấy thằng Tojo thế nào?
- Hừ, lúc y làm rớt tấm ảnh, em lo muốn chết.
Cặp vợ chồng ma đầu rảo gót ra ngoài hành lang rồi xuống cầu thang. Bấy giờ Tidou mới yên tâm nhỏm dây. Hắn ê chề nhìn những chiến hữu bách chiến bách thắng nằm ngổn ngang khắp căn phòng.
- Ta phải đơn thương độc mã thôi.
Hắn nghĩ ngợi khi mụ Simone nhắc về tấm ảnh.
- Phải chăng đó là mật mã của bọn bất lương?
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi. Bầu trời chi chít sao tuyệt đẹp. Núi non qua cửa sổ gác trùng trùng điệp diệp nao lòng. Tidou bồi hồi nhìn say mê một vách đá nhỏ dựng đứng y hệt chiếc sừng con tê giác lấp lánh xa xa.
Hắn lẩm bẩm:
- Một cái sừng. Trời ạ, hẳn đó chính là SỪNG CHÓ SÓI!
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói