Chương 7
ánh cửa rộng lớn mở ra trước mắt Ân Vũ. Cô thật sự bắt đầu một ngày với một cuộc sống mới. Một cảm giác hội hộp bắt đầu xuất hiện trong cộ Cô đã thắng, cho đến bây giờ cô đã chiến thắng Lâm Vỹ, vì anh ta bắt buộc phải cho cô học việc. Can công việc nặng nhọc ư? Có thể như vậy, nhưng nếu những người khác đã làm được, thì cô cũng có thể làm được.
Ân Vũ bước vào bên trong. Không khí thật là sôi động. Những chiếc xe tải chất đầy những thùng hàng nối đuôi nhau chạy ra cổng. Người người qua lại cười nói chuyện trò rất vui vẻ.
Ân Vũ đưa mắt nhìn quanh. Chợt cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng tựa vào chiếc xe tải với điếu thuốc trên môi. Cô vội đến chỗ ông ta:
- Chào ông Gia Lập, hôm nay tôi đến để nhận việc làm!
- à, chào cô Ân Vũ. Tôi đã nghe Lâm Vỹ nói trước. Nào đi theo tôi!
Ân Vũ bước theo ông Gia Lập, những bước sải dài của ông ta làm cô thở dốc. Nhưng cô không dám chậm chân. Bắt đầu từ giờ phút này, cô làm việc dưới sự kiểm soát của ông ta một người đàn ông lạnh ling cau có. Đây rõ ràng là do sự sắp đặt của Lâm Vỹ.
Ân Vũ hơi khó chịu khi những người đàn ông qua lại cứ dán mắt vào cô, rồi họ lại cười cợt vỗ vai nhau.
Rồi ông ta dừng lại ở nhóm có năm thanh niên đang ngồi, họ đều mặc quần áo bằng một thứ vải thô đã sờn và đi ủng. Ông nói khi chỉ tay vào họ:
- Đây cũng là những người mới. Họ vào làm việc được hai ngày. Bây giờ tất cả cùng làm giống nhau một công việc đó là quét dọn nhà khọ Bắt đầu đi! Này Ân Vũ, lại đây, đây là phần của cô - Ông ta hất chiếc cằm lởm chởm những sợi dâu về phía một căn nhà lớn, cửa mở ra nhưng không có lối vào vì mọi thứ bề bộn bên trong.
- Cô hãy quét dọn và chùi rửa cho sạch sẽ, thỉnh thoảng cô nhớ thò đầu ra ngoài cửa sổ để thở. Không khí trong ấy rất độc. Thôi cô hãy làm đi!
Ân Vũ gật đầu đi đến bên chiếc cửa, khe hở nhỏ vừa đủ để cô lách người vào trong.
Bên trong thật tối tăm, nhưng cũng đủ để Ân Vũ nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti bay mù mịt xung quanh. Cô bắt đầu cảm thấy mồ hôi túa ra. Ân Vũ bước đi vài bước, nhưng ngay lập tức cô bị trượt ngã ngồi phệt xuống. Cô ngồi yên một lúc, cho cơn đau lắng dịu, rồi lại đứng lên. Mỗi cử động nhỏ của cô lại làm cho bụi, cặn cáu bay mù mịt. Cô nhận ra chất bẩn ấy không chỉ là thứ bột mịn, mà những chỗ thêm nước thì dính như là đất sét ướt. Mùi hôi và mùi ẩm mốc thêm vào mọi vật. Cái mùi ấy lúc đầu không khó chịu lắm, nhưng dần dần nó trở nên ngột ngạt làm cho cô cứ phải thò đầu qua chiếc cửa nhỏ để hít thở không khí trong lành.
Chẳng bao lâu, thế giới của Ân Vũ, thu gọn lại trong cái mớ hỗn độn dưới chân. Với một ý chí không gì có thể lay chuyển được cô tiếp tục làm mặc dù chân tay mỏi nhừ, giày thì cũng sũng nước. Cô không can cảm giác về thời gian nữa.
- Cô Ân Vũ.
Ân Vũ láng máng nghe thấy tiếng ai gọi tên mình, cô vội ngẩng đầu hất những cọng tóc lòa xòa sang một bên nhìn ra bên ngoài. Mái đầu diểm bạc của ông Gia Lập hiện ra trước cửa.
- Nghỉ tay một lúc, đã đến giờ ăn trưa rồi.
Ân Vũ gật đầu, mệt mỏi nói:
- Vâng, cám ơn ông!
Cô phải định thần một lúc để nhớ ra được mình đã để thức ăn trưa ở đâu. Đúng rồi, ở bên chiếc kệ ngoài cửa nhà kho.
Ân Vũ bước ra bên ngoài, cầm cái túi đựng thức ăn mà người quản gia đã đưa cho cô buổi sáng. Cô mở ra, một ổ bánh mì thịt quết nước xốt cà chua tỏi, một quả dưa lê và một chai nước suối nhỏ. Ân Vũ mệt mỏi ngồi phệt xuống nền đá của bật tam cấp. Cô không động gì đến thức ăn cô chỉ muốn hít thở thật nhiều không khí mà thôi.
Ông Gia Lập đứng lại khi đi ngang qua Ân Vũ, ông hỏi:
- Mệt không?
- Vâng... Mệt, Ân Vũ chào trả lời.
- Ăn đi sẽ thấy khỏe hơn, giờ nghỉ trưa không nhiều đâu.
- Vâng...
Rồi ông quay đi.
Ân Vũ cầm bánh mì lên. Cô bắt mình phải cắn, phải nhai, phải nuốt. Dần dần cô ăn nhanh hơn, cảm thấy khoẻ hơn do tác dụng của thức ăn ngon và nước suối mát.
Trong khi ăn cô nhìn chiếc quần jean bết đất và đôi giày ten níc ướt sũng. Chiếc áo màu nâu chiếc áo rất đẹp mà cô ding để đi du lịch của mình đầy những vết bẩn dính chặt vào người. Bây giờ cô chẳng băn khoăn mình phải mặc quần áo gì để làm việc nữa.
Ân Vũ uể oải dựa lưng vào bức tường đá ấm áp, cảm thấy chân tay nặng như chì, cơ thể đâu nhức và do quá mệt mỏi cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.
- Này Ân Vũ, làm việc tiếp thôi!
Giọng nói ồ ồ của ông Gia Lập vang lên làm Ân Vũ giật mình. Cô gật đầu và dù không muốn trở lại nhà kho ấy nữa, Ân Vũ cũng cố gắng đứng lên. Cô phải tiếp tục công việc. Mọi sợi cơ, khớp xương trên người cô đau nhừ, tay chân cô cơ hồ không nhấc lên nổi nữa.
Ân Vũ thở dài ngao ngán, cô lại tiếp tục công việc dở dang của mình.
.. Thế rồi ngày làm việc dài như vô tận cũng đến lúc kết thúc. Ân Vũ gần như phải bò ra bên ngoài. Mặt nhem nhuốc và đầy mệt nhọc.
Ông Gia Lập vào nhà kho, kiểm tra công việc của Ân Vũ làm trong ngày. Ông gật đầu ra vẻ hài lòng. Rồi quay ra ông nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tỏ vẻ cảm thông. Ông mở miệng định nói điều gì, nhưng lại thôi, ông nhún vai đi ra cổng.
Mặt trời bắt đầu xuống thấp phía sau rặng cây, tỏa một vài tia nắng yếu ớt xuống con đường từ công ty dẫn về nhà. Ân Vũ chậm chạp lê những bước chân như đang gánh nặng.
Người quản gia mở cổng, nhìn cô với ánh mắt thương cảm, nhưng không nói gì. Ân Vũ chỉ muốn nhanh chân về phòng, tắm nước ấm, rồi lên giường nằm.
Khi cô bước ngang khu vườn thì một giọng nói chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
- Ôi! Tôi thật ngạc nhiên người đẹp đi làm về. xin chào cô Ân Vũ!
Gọng giễu cợt của một người phụ nữ. Ân Vũ ngẩng đầu lên, cô thấy khả Vị Cô ta đang ngồi uống nước với Lâm Vỹ dưới giàn hoa dâm bụt. Cô gái mặc chiếc váy ngắn màu thiên thanh, trên mái tóc óng mượt cài một dây ruy băng trắng, trông cô ta thật đẹp và trang nhã.
Lâm Vỹ đang ngôi xoài chân một cách lười biếng. Anh mặc chiếc quần màu xám, áo sơ mi xám nhạt. Cổ áo hở rộng để lộ một vùng ngực rám nắng với những sớ thịt xăn cứng cuồn cuộn.
Anh ta đang nhìn cô với một ánh mắt khó tả, cũng có vẻ mệt mỏi như cộ á mắt ấy nếu ở một người khác thì có lẽ nó biểu hiện sự quan tâm, nhưng ở Lâm Vỹ thì cô không dám chắc.
Ân Vũ nhận ra sự tương phản quá rõ rệt giữa cô và họ. Cô đau đớn nhận thấy quân áo mình quá bẩn, tóc tai bết vào mặt, đôi má chắc cũng chẳng kém gì đôi taỵ Cô có gắng đứng thẳng người đáp lại:
- Chào cô Khả Vị Chào anh Lâm Vỹ!
Khả Vi kéo dài giọng ra chiều thương cảm:
- Trời ơi, cô đi làm thật đấy à? Tôi không thể tin được. Công việc khó khăn lắm phải không?
Ân Vũ gật đầu:
- Đúng vậy. Bây giờ xin thứ lỗi cho tôi, tôi phải đi tắm rửa.
Ân Vũ nói mà cảm thấy cô đang dùng đến chút sức lực cuối cùng để tỏ ra đàng hoàng. Khi đi về phía cửa cô nhận thấy Lâm Vỹ vẫn không nói một lời. Vẫn ngồi yên nhìn theo cô với ánh mắt kỳ lạ.
Khi bước lên bậc thềm thì Lâm Linh từ bên trong chạy ra đến bên Ân Vũ:
- Ôi, chị Ân Vũ, thật khổ tâm chị gần như đã kiệt sức rồi. Lẽ ra chị không nên cố làm việc này. Lại làm cả ngày nữa. Em có giúp gì được cho chị không?
Ân Vũ lắc đầu.
- Bây giờ tôi chỉ muốn về phòng tắm rửa. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô Lâm Linh!
Khi vào phòng, Ân Vũ chỉ muốn nằm ngay xuống chiếc giường nệm trắng như tuyết, bất chấp quần áo bẩn. Nhưng cô buộc mình phải đi vào buồng tắm, vặn vòi nước ấm.
Ân Vũ nhìn vào gương và vội nhăn mặt quay đi. Trông cô còn tồi tệ hơn cô tưởng, mái tóc như những sợi dây thừng, mặt cô dính đầy những vết bẩn trong nhà khọ Cô ngán ngẩm nghĩ thầm "khi già trông mình sẽ như thế này đây".
Ân Vũ gần như phải bóc hết quần áo bẩn dính chặt vào người cô, cứ để chúng chất thành từng đống dưới sàn. Bước về phía vòi sen đang phun nước, cô có cảm giác như được lên thiên đàng. Nước đã mang đi một phần mệt nhọc của cô khi nó tẩy sạch bụi bẩn. Ân Vũ đứng dưới vòi nước một lúc lâu, cứ để cho nó xối thẳng vào người.
Sau khi lau khô người, Ân Vũ khoác áo choàng vào, cô đến bên giường, kéo tấm khăn phủ giường xuống và chui vào trong.
o O o
Ân Vũ vừa nằm thư giãn được một lúc thì có tiếng gõ cửa. Ân Vũ miễn cưỡng ra mở.
Lâm Huy đang đứng trước mặt cộ Trông anh thật bảnh bao trong bộ quần áo may đo rất khéo, nhưng có vẻ trầm ngâm. Hình như Ân Vũ là nguyên nhân của thái độ ít cười ít nói của anh ta trong những ngày gần đây.
Anh nhìn cô một lúc rồi nói:
- Ân Vũ, trông cô mệt mỏi quá! Tôi biết công việc ở đấy vất vả lắm! Giọng Lâm Huy rất buồn, Ân Vũ biết đó là những câu nói chân thành của anh. Cô thấy cảm động, ít ra anh ta cũng không vì những lời mạt sát bôi nhọ của Lâm Vỹ đối với cô mà xa lánh cộ Trái lại vẫn gần gũi và lo lắng cho cô.
- Cám ơn anh Lâm Huy! Công việc cũng vất vả thật, nhưng tôi vẫn chịu đựng được.
- Đừng giam mình trong phòng nữa, ra ngoài để hít thở không khí trong lành đi. Tôi đưa cô đi chơi nhé! Sau đó chúng ra sẽ tìm một quán ăn ngoài trời thật thoáng mát để dùng cơm tối và uống trà. Chắc chắn khi trở về nhà cô sẽ thấy khỏe khoắn và ngủ ngon hơn.
Những lời nói của anh mới dịu dàng làm sao. Ân Vũ đau đớn nghĩ tại sao nó không thể là của Lâm Vỹ nhỉ? Lâm Vỹ chỉ làm cô đau đớn thôi. Lâm Huy thì khác, tuy không đem lại cho cô cảm xúc gì, anh cũng không làm cô phải rơi lệ vì anh.
Và Ân Vũ quyết định đi chơi với Lâm Huỵ Chỉ cần biết rằng cô mến anh. Chẳng quan tâm anh có bao nhiêu cô bạn gái, Bao nhiêu ả tình nhân, đối với cô chuyện ấy không có ý nghĩa. Cũng mặc xác Lâm Vỹ nghĩ gì, anh ta đánh giá con người cô ra sao cũng không quan trọng.
Cô trả lời:
- Được, tôi đồng ý!
Lâm Huy mỉm cười, khuân mặt anh rạng rỡ hẳn lên:
- Ồ, Ân Vũ, tôi rất vui vì cô không từ chối. Tôi đợi cô dưới nhà nhé!
- Vâng, tôi thay quần áo xong, sẽ xuống ngay!
Lâm Huy bước xuống những bậc thang và Ân Vũ khép cửa lại.
Cô nghĩ hôm nay cô đã hoàn tất công việc. Coi như đã chiến thắng Lâm Vỹ. Nhưng đó chỉ là chiến thắng tạm thời trong một ngày. Liệu cô có thể lập lại được một lần nữa không? Khi mà cô nhận thức rằng Lâm Vỹ đã cố tình giao cho cô một công việc quá nặng nhọc. Cô đã cố gắng hết sức mình.
Nhưng cô nghĩ cô sẽ xử sự theo cách riêng của mình, với tư thế đàng hoàng, không cho họ biết được cảm nghĩ của cộ Thậm chí lát nữa đây cô có thể đối mặt với Lâm Vỹ. Trông cô có thể rất mệt nhọc, nhưng không thể là kẻ bại trận.
Ân Vũ chọn một chiếc áo đầm màu điểm những bông hoa anh đào đỏ rực thật đẹp để mặc. Ngồi vào bàn phấn cô bắt đầu trang điểm, mặc dù từng thớ thịt trên người đều muốn chống lại cộ Đôi mắt to tròn với rèm mi cong vút đã lộ rõ hai quầng thâm. Không che dấu được. Cô thoa lên đôi má nhợt nhạt một chút phấn hồng, rồi cái lên mái tóc phờ phạc một chiếc nơ màu xanh nhạt. Kiểm tra mình qua gương một lần nữa. Vẻ mệt nhọc của cô chưa mất hẳn, nhưng cũng không rõ lắm.
Ân Vũ đứng cạnh cửa, thu hết can đảm, hít một hơi thật dài rồi ra khỏi phòng.
Khi đến bậc cầu thang cuối cùng cô dừng lại vì nghe tiếng nói chuyện lớn nhỏ vọng ra từ phòng khách. Ân Vũ đoán, giữa anh em họ có sự bất hòa. Khi Lâm Huy nói một câu gì đó có vẻ than vãn thì Lâm Vỹ gắt lên. Giọng của một kẻ độc tài độc đoán:
- Tôi đã quyết định như vậy. Những gì tôi làm chỉ vì công ty của chúng ta mà thôi. Đó là mục tiêu hàng đầu.
Rồi Ân Vũ nghe giọng giận dữ của Lâm Linh:
- Em và anh Lâm Huy cũng không biết phải nghĩ gì về anh nữa đây anh Lâm Vỹ. Anh không nên bắt chị Ân Vũ làm công việc như vậy. Đó là một tội ác, công việc đó là của đàn ông, nó nặng nhọc, bẩn thỉu và đủ mọi thứ.
- Em cũng biết mọi người đều có lý do riêng của mình - Giọng Lâm Huy có vẻ ôn tồn hơn - Em cũng muốn tất cả vì sự nghiệp phát triển của công ty như anh vậy. Nhưng em không thể nhìn nhận là Lâm Linh nói đúng. Anh có thể giao cho Ân Vũ một công việc gì đó nhẹ nhàng hơn không?
Lâm Vỹ trả lời, giọng sắc lạnh:
- Nhưng Ân Vũ đã nói rằng cô ta muốn học tập. Tôi nghĩ hầu hết mọi người đều phải học tập theo cách này, bắt đầu từ những công việc chẳng mấy hấp dẫn. Hai người thử nhớ lại xem chính tôi cũng bắt đầu như vậy. Luật lệ là luật lệ, không có sự đối xử đặc biệt nào. Tôi sẽ trả lương cho cô ta đúng phần trăm cổ phần mà cô ta có nếu cô ta hoàn thành tốt công việc. Nhưng nếu hai người quan tâm cho cô ta thì nên nghĩ đến điều này mà thấy yên tâm hơn. Đó là cô ta không thể nào tiếp tục công việc với sức chịu đựng quá hạn của mình. Cô ta sẽ bán cổ phần cho công ty và quay trở về thấm thía với sự ngốc nghếch của mình là đương đầu với tôi.
Ân Vũ cảm thấy cơn giận lại bùng lên, những ngón tay của cô co chặt lại, đến nỗi ngón tay bấm cả vào lòng bàn taỵ Cô mím môi, thẳng người bước vào phòng.
Mọi âm thanh trong phòng đột nhiên vụt tắt. Ba cái đầu cùng quay về hướng Ân Vũ.
Ân Vũ mỉm cười, nụ cười xã giao không có một chút biểu hiện gì khác thường.
- Chào anh Lâm Vỹ! Chào Lâm Linh!
Rồi cô quay sang Lâm Huy dịu dàng hỏi:
- Lâm Huy, tôi không xuống muộn để anh phải đợi lâu chứ?
- Chúng ta đi thôi!
Nói rồi Lâm Huy đứng lên, anh đi về phía Ân Vũ, cầm lấy tay cô:
- Em và Ân Vũ đi chơi, sẽ không dùng cơm tối ở nhà, mọi người đừng đợi!
Ân Vũ chào Lâm Vỹ và Lâm Linh một lẫn nữa, rồi cùng Lâm Huy bước ra cửa.
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ