Chương 6.2
Ông cầm thìa lên và ăn mứt.
- Cô cũng ngốc nghếch chẳng kém gì bà Van Hopper, và cũng ngu dốt nữa. Cô hiểu gì về Manderley? Chính tôi mới là người xét xem cô có thể là thành viên được không. Cô tưởng rằng tôi nói câu đó không suy nghĩ sao? Bởi vì cô nói rằng cô không muốn đi New York, cô nghĩ rằng tôi nói tôi muốn lấy cô cũng cùng nguyên nhân mà hôm đầu tôi đã mời cô di xe, mời cô cùng ăn với tôi. Vì lòng tốt phải không?
- Vâng.
- Một hôm nào đó, - Chàng vừa nói vừa nhấm mứt, - Có thể cô cũng sẽ thấy từ thiện không phải là đặc tính của tôi. Bây giờ tôi cho là cô chẳng nhận thấy gì cả. Cô không trả lời vào câu hỏi của tôi. Cô có bằng lòng lấy tôi không?
Tôi cho rằng trong những lúc mạnh dạn nhất, tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến khae năng ấy. Một lần, trong lúc ngồi xe với chàng, vì chúng tôi đã im lặng từ nhiều km, tôi bắt đầu một câu chuyện trong óc: chàng ốm rất nặng, chàng mê sảng và gọi tôi đến chăm sóc. Đang đến chỗ tôi đổ nước hoa lên đầu chàng thì chúng tôi về đến cửa khách sạn, và tôi dừng lại ở đó. Đột nhiên yêu cầu tôi kết hôn lần này làm tôi sửng sốt, còn thấy chướng nữa. Như thể ông vua yêu cầu. Chẳng có gì là thật cả. Và chàng vẫn cứ tiếp tục ăn mứt như tất cả đều tự nhiên. Trong các sách vở, đàn ông quỳ xuống trước mặt đàn bà, và còn có ánh trăng. Vấn đề đó không thể xảy ra trong bữa ăn điểm tâm như thế này.
- Đề nghị của tôi hình như không được thành công lắm! – Chàng nói. – Cũng được. Nhưng tôi nghĩ rằng cô cũng yêu tôi một chút phải không? Điều đó dành cho tính tự ái của tôi.
- Em yêu ông, yêu một cách ghê gớm. Ông đã làm em phải đau khổ và em đã khóc suốt đêm qua bởi vì em tưởng không bao giờ còn được gặp ông nữa.
Thấy tôi nói thế chàng cười, tôi nhớ thế, và đưa tay qua bàn, chàng nói:
- Cầu trời phù hộ cho cô về vấn đề đó. Một ngày kia, khi nào cô đạt tới độ tuổi bà mươi nhăm mà cô đã tâm sự với tôi là đỉnh cao của giấc mơ, tôi sẽ nhắc lại cho cô lúc này. Và cô sẽ không tin tôi. Thật đáng tiếc phải nghĩ rằng cô sẽ lớn lên.
Tôi rất bối rối và bực mình vì chàng cười. Vậy là đàn bà không nên thú nhận những chuyện như thế với đàn ông. Tôi còn phải học tập nhiều.
- Vậy là thoả thuận rồi nhé, phải không nào? Lẽ ra đi với bà Van Hopper, cô sẽ đi với tôi, và công việc của cô cũng gần giống như thế. Tôi cũng vậy, tôi rất thích những quyển sách mới, hoa trong phòng khách, và sau bữa ăn có tráng miệng. Thế còn ai rót chè cho tôi?
Tôi gõ những ngón tay lên mặt bàn theo nhịp trống, nghi ngờ chàng và nghi ngờ cả tôi. Phải chăng chàng vẫn tiếp tục chế giễu tôi, phải chăng tất cả đều là trò đùa? Chàng nhìn tôi và thấy tôi lo ngại lộ trên nét mặt.
- Tôi đối với cô thô lỗ quá phải không? Một vụ cầu hôn cô nghĩ rằng người ta không tiến hành như thế này! Chúng ta phải ở trong một khuôn khổ, cô mặc áo dài trắng, một tay cầm đóa hoa hồng, trong khi đó một cây đàn violong chơi từ xa một điệu van. Tôi phải tỏ tình với cô một cách dữ dội đằng sau một cây dừa. Có như thế cô mới thấy là đáng giá. Tội nghiệp thay! Chẳng sao đâu, anh sẽ đưa em đến Vơnizơ trong cuộc du lịch trăng mật của chúng ta, và chúng ta sẽ nắm tay nhau trong thuyền hoa. Nhưng chúng ta cũng sẽ không ở đấy lâu vì anh nóng ruột muốn đưa em về Manderley.
Chàng nóng ruột muốn đưa tôi về Manderley… và bỗng nhiên tôi hiểu tất cả đều là sự thật, tôi sẽ là vợ chàng, chúng tôi sẽ cùng nhau đi chơi trong vườn, chúng tôi sẽ đi xuống con đường dẫn tới bãi cát. Tôi biết tôi sẽ như thế nào trên bậc thềm sau bữa điểm tâm, nhìn ánh sáng, ném những mẩu bánh cho chim, và như thế nào ít lâu sau, đội một chiếc mũ choàng rộng, tay cầm một kéo cắt cây, tôi sẽ hái hoa cho nhà. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao tôi đã mua tờ bưu ảnh đó ngay từ hồi còn bé, đó là một dự cảm, một bước đi của người mù đến tương lai.
Chàng sốt ruột muốn cho tôi thấy Manderley… Lúc này tinh thần như chạy đua, những cái bóng chạy đến gặp tôi, những hình ảnh nối tiếp hình ảnh, tất cả đều diễn ra trong khí chàng ngồi ăn cam và thỉnh thoảng lại đưa tôi một miếng nhưng không rời mắt nhìn tôi. Chúng tôi sẽ gặp nhiều người và chàng sẽ nói: “Có lẽ ông bà không biết vợ tôi: bà De Winter!” Tôi sẽ là bà De Winter. Tôi sẽ đi xuống một căn nhà, tay đeo một sọt nho và táo để cho một bà già bị ốm. Hai tay bà giơ lên trước mặt tôi: “Cầu Chúa phù hộ cho bà! Bà phúc đức quá!” Và tôi nói: “Bà vào nhà kiếm tất cả những gì bà thấy cần” Bà De Winter. Tôi sẽ là bà De Winter. Tôi trông thấy chiếc bàn bóng loáng trong buồng ăn và những cây nến cao. Maxim ngồi trước mặt tôi. Hai mươi bốn khẩu phần. Những đóa hoa trên tóc tôi. Tất cả mọi người nâng cốc về phía tôi. “Chúng ta uống chúc sức khỏe cô dâu mới” Và về sau Maxim nói: “Anh chưa bao giờ thấy em đẹp như thế” Những căn phòng lớn tươi ngát đầy hoa. Căn phòng riêng mùa đông của tôi với lò sưởi rực lửa. Có người gõ ở cửa buồng. Một người đàn bà mỉm cười bước vào. Đó là chị Maxim, bà nói: “Thật là tuyệt! Cô làm cho em trai tôi sung sướng. Tất cả mọi người đều hài lòng và cô có biết bao thành công”
- Anh đi báo tin này với bà Van Hopper, hay em? - Chàng hỏi.
Chàng gập khăn ăn, đẩy chiếc đĩa ra, và tôi ngạc nhiên nghe chàng nói với một giọng rất thản nhiên như chẳng có gì là quan trọng, một chút ít điều chỉnh kế hoạch, còn tôi cho đó là tiếng nổ của trái bom.
- Ông đi mà nói! Bà ta sẽ tức giận lắm đấy!
Chúng tôi đứng lên. Tôi đã rã rời gân cốt và run lên về những dự đoán. Tôi tự hỏi chàng có báo tin ấy cho cậu bé coi thang máy, nắm tay tôi mỉm cười và nói:
- Hãy chúc mừng chúng tôi đi, tiểu thư đây và tôi sắp thành hôn với nhau.
Và tất cả những nhân viên phục vụ khác đều nghe thấy, chào chúng tôi, mỉm cười, và chúng tôi đi trong hành lang theo sau là một làn sóng phấn khích. Nhưng chàng chẳng nói gì cả. Chàng lặng lẽ rời buồng ăn, tôi đi theo chàng xuống thang máy. Chúng tôi đi qua bàn giấy, chẳng ai ngẩng đầu lên. Ông trưởng ban đón khách đang nghiên cứu một tập giấy và nói với người phó qua vai. Tôi nghĩ chắc ông ta không biết mình sắp là bà De Winter. Tôi sẽ đến sống ở Manderley. Manderley thuộc về tôi. Thang máy đưa chúng tôi xuống tầng một và chúng tôi đi vào hành lang. Chàng nắm lấy tay tôi vừa đi vừa đung đưa.
- Như thế này em thấy anh già lắm phải không, bốn mươi hai tuổi?
- Ồ không! – Tôi vội trả lời, có thể là quá vội vã nữa. Em không thích những người trẻ tuổi.
- Cô đã bao giờ biết họ đâu – chúng tôi đi tới cửa buồng – có lẽ để anh vào một mình làm việc này thì hơn. Nhưng hãy nói cho anh biết nếu chúng ta cưới nhau thật nhanh co làm em bực mình không? Em cần đến bộ đồ cưới, hoặc đại loại như thế, phải không? Bởi vì những thứ đó có thể làm xong dễ dàng trong vài ngày. Đến Sứ quán. Rồi lên xe đi Vơnizơ hoặc bất kỳ đâu em thích.
- Không đến nhà thờ àh? – Tôi hỏi. – Không mặc đồ trắng cùng với những cô phù dâu àh? Còn gia đình anh và các bạn bè anh nữa.
- Em quên là anh đã từng qua loại nghi thức đó rồi sao?
Chúng tôi dừng ngay trước cửa buồng và tôi nhận thấy tờ báo hàng ngày vẫn còn trong hộp thư. Chúng tôi không có thì giờ để đọc nó trong bữa điêm tâm.
- Thế nào, em nghĩ sao?
- Trước hết em nghĩ rằng chúng ta sẽ làm đám cưới bên nước Anh. Nhưng tất nhiên là em chẳng cần đến nhà thờ, đến khách khứa, chẳng càn đại loại như vậy.
Chàng xoay quả đấm cửa, mở ra và chúng tôi bước vào lối đi hẹp. Từ trong buồng vọng ra tiếng và Van Hopper:
- Cô đấy phải không? Cô làm quái quỷ gì mà đã ba mươi lần tôi gọi điện ra bàn giấy mà chỉ được trả lời là không thấy cô?
Bỗng nhiên tôi cảm thấy muốn cười, muốn khóc, cả hai cùng một lúc, và tôi cũng cảm thấy đau nhói trong lòng. Loáng như một tia chớp, tôi muốn chẳng có vấn đề gì xảy ra cả, tôi muốn chỉ có một mình, vừa đi dạo chơi vừa huýt sáo.
- Tôi e rằng tất cả vấn đề này đều là khuyết điểm tại tôi cả! – Chàng vừa nói vừa bước vào trong buồng và đóng cánh cửa lại sau lưng, tôi nghe tháy tiếng thốt lên của bà.
Rồi tôi bước vào trong buồng tôi và ngồi xuống cạnh cửa sổ mở. Cảnh này giống như sự chờ đợi trong một bệnh viện. Tôi phải giở một tờ họa báo, xem các tranh ảnh, đọc những mục mà tôi chẳng nhớ gì…
Tường buồng quá dầy, tôi chẳng nghe thấy một tiếng thì thào nào. Tôi tự hỏi chẳng biết chàng nói gì với bà ấy, chàng báo tin cho bà bằng cách nào? Có thể là như thế này: “Hàng ngày chúng tôi gặp nhau, và tôi đã yêu nàng ngay từ buổi đầu” Và bà trả lời: “Thưa ông De Winter, tôi chưa thấy chuyện nào lãng mạn như chuỵên này!” Lãng mạn, đúng là mọi người nói thế. Vấn đề này xảy ra một cách đột ngột và rất lãng mạn. Đùng một cái họ quyết định cưới nhau. Chuyện kỳ quặc thật! Tôi mỉm cười và ngồi lên thành cửa sổ, nghĩ đến việc này tuyệt diệu biết bao, tôi sắp sung sướng biết bao. Tôi sắp lấy người mà tôi yêu. Tôi sắp trở thành bà De Winter. Sung sướng như thế này mà lại thấy đau nhói trong lòng, thật là điên! Tất nhiên là các dây thần kinh thôi. Sự chờ đợi đó như trong một bệnh viện. Có thể là sẽ hay hơn nếu chúng tôi tay trong tay cùng nhau bước vào buồng, cùng cười với nhau và tuyên bố: “Chúng tôi yêu nhau. Chúng tôi sắp cưới nhau”
Yêu nhau! Chàng chưa bao giờ nói yêu đương với tôi. Có lẽ vì không có thời gian. Tất cả đều xảy ra một cách vội vã trên bàn ăn điểm tâm. Mứt, café và quả cam chia với nhau. Không, chàng không nói yêu tôi mà chỉ nói muốn lấy tôi. Ngắn gọn, cụ thể và rất đặc biệt. Những lời cầu hôn đặc biệt rất có giá trị. Như vậy chân chính hơn, Không như các vụ khác, Không như những thanh niên rất trẻ, họ nói bậy bạ với nhau rất nhiều mà chẳng tin tưởng nhau được bao nhiêu. Không như những người trẻ tuổi, rất không mạch lạc, rất say đắm, thổt lên những câu thề thốt không thể được. Không như chàng lần đầu tiên, lúc chàng cầu hôn với Rebecca… Tôi không nên nghĩ đến đấy. Đó là một ý nghĩ cấm đoán do quỷ sứ nêu ra. Satăng lùi lại! Ta không nên nghĩ đến đây, không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ. Chàng yêu ta, chàng muốn ta được thấy Manderley. Câu chuyện của họ không bao giờ hết sao? Họ có sắp gọi mình vào trong buồng không?
Quyển sách thơ ở bên cạnh giường tôi. Chàng quên đã cho mình mượn. Vậy là chàng chẳng quan tâm đến nó.
- Làm đi - con quỷ gợi ý - Hãy mở trang đầu ra. Mi cũng muốn có phải không? Cứ mở ra!
Tôi xé luôn trang ấy đi, không để lại một chút lề nào. Quyển sách trở lên rõ ràng, trong trắng không có trang ấy. Một quyển sách mới. Tôi xé nhỏ trang đó ra thành nhiều mảnh và ném vào sọt giấy. Rồi tôi lại đến ngồi lên thành cửa sổ. Nhưng tôi lại cứ nghĩ đến những mẩu giấy vụn ấy đã vứt vào trong sọt rác và tôi buộc phải đứng xuống và ra nhìn chúng. Bây giờ mực vẫn còn xuất hiện trên những mẩu giấy rách, dầy và đen, nét chữ chưa bị mất hẳn. Tôi lấy một bao diêm và bật lử lên đốt chúng. Ngọn lửa phát ra một ánh sáng đẹp, làm bẩn tờ giấy, làm quăn các cạnh, làm cho các nét chữ không còn đọc được nữa. Những mẩu giấy bay lên trở thành tro xém. Chữ R là chữ biến mát cuối cùng, nó lượn sóng một lúc, to lên mãi; to hơn bao giờ hết, rồi nó quắp lại và ngọn lửa nuốt chửng nó. Nó không còn là tro nữa, mà là một thứ bụi không cần đếm xỉa đến. Tôi đi rửa tay. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhiều lắm. Tôi có cảm giác mới toanh như chiếc lịch mới, treo ngày đầu năm. Mùng một tháng giêng. Tôi cảm thấy cùng một thứ tươi mát, tin tưởng vui vẻ. Cánh cửa mở ra và chàng bước vào buồng tôi. Chàng nói:
- Tất cả đều tốt đẹp. Đột biến ban đầu làm cho bà không nói lên lời, nhưng bà đã trấn tĩnh lại và anh phải đi xuống bàn giấy để bảo đảm cho bà đi được chuyến tàu hoả thứ nhất. Anh thấy là đã có lúc bà muốn ở lại làm chứng cho chúng ta. Nhưng anh đã cương quyết. Em đi mà nói chuyện với bà.
Chàng không nói là chàng hài lòng, chàng sung sướng. Chàng không nắm lấy tay tôi dẫn sang buồng bà. Chàng mỉm cười, giơ tay ra hiệu cho tôi rồi một mình đi ra hành lang.
Tôi đi sang bà Van Hopper, hơi do dự, hơi bẽn lẽn như một chị hầu buồng đã để cho bạn phải chờ tám ngày.
Bà đứng cạnh cửa sổ đang hút thuốc, một cái bóng mập lùn buồn cười mà tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại nữa.
- Thế nào! – Bà nói bằng giọng khô khan và khốc nghiệt, không phải là thứ tiếng mà bà dùng với chàng. - Phải công nhận với cô, đó là một việc rất đẹp. Nước tù đi nhanh, đó là trường hợp của cô. Làm thế nào mà cô thành công được? – Tôi không biết trả lời ra sao, tôi không thích nụ cười của bà – May mắn cho cô tôi mắc bệnh cúm, bây giờ tôi mới biết cô đã làm gì trong thời gian đó và tại sao cô lại quên những công việc tôi giao. Những bài học quần vợt. Lẽ ra cô phải nói với tôi.
- Cháu xin lỗi bà!
Bà nhìn tôi một cách lạ lùng, quan sát tôi từ đầu đến chân.
- Ông ấy nói với tôi là muốn cưới cô trong vài ngày nữa. Cũng lại may mắn cho cô là chẳng có gia đình để mà đặt những câu hỏi. Thôi, cũng chẳng việc gì đến tôi. Tôi phủi tay về tất cả sự việc này. Tuy nhiên tôi cũng tự hỏi tất cả các bạn bè của ông ấy nghĩ thế nào về việc này, nhưng đó là viêc của ông ấy. Cô có nhận thấy ông ta già hơn cô nhiều không?
- Ông mới bốn mươi hai tuổi, còn cháu thì già hơn tuổi.
Bà cười, gẩy tàn thuốc lá xuống đất và nói:
- Điều đó thì đúng.
Bà tiếp tục quan sát tôi như chưa từng làm, với cặp mắt dò xét như một ủy viên trong cuộc thi súc vật. Trong cặp mắt bà có vẫn đề gì như khao khát, như bất mãn.
- Này cô em, - Bà nói bằng giọng thân mật có nghĩa là “giữa bạn bè với nhau”, - Cô hãy thử cho biết cô đã làm gì không nên làm chưa”
Nom bà giống như Blaize, chị thợ may đã định tặng tôi mười phần trăm.
- Cháu không hiểu bà định nói gì?
- Chà, chẳng cần! – Baf nhún vai nói. – Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng các cô thiếu nữ Anh đều thâm hiểm mặc dù bề ngoài có vẻ thể thao lắm. Vậy là một mình tôi sẽ đi đến Paris và để cô ở lại đây trong khi bạn tình của cô xoay một tờ đăng ký kết hôn? Tôi nhận thấy chú rể cũng chẳng thèm mời tôi dự đám cưới nữa.
- Cháu cho là anh ấy chẳng muốn mời ai. Vả lại bà cũng đã ra đi rồi kia mà?
- Hừm! – Bà nói và cầm lấy hộp phấn xoa lên mũi. – Tôi nghĩ rằng cô biết việc gì cô làm, tóm lại tất cả đều xảy ra rất nhanh. Công việc chỉ có vài tuần. Tôi nghĩ là anh ấy cũng chả dễ tính lắm đâu, cô cần phải khéo chiều. Cho đến nay sinh hoat của cô vẫn được bảo trợ, cô biết đấy, nếu như cô không muốn nói là tôi bóc lột cô. Công việc của cô sẽ rất khắc nghiệt một khi là bà chủ Manderley. Thành thật nói với cô, cô bé thân mến ạ! Tôi không hiểu cô sẽ xoay xở ra sao.
Tiếng nói của bà vang lên như ý nghĩ của tôi cách đây một giờ. Bà nói tiếp:
- Cô chưa có kinh nghiệm, cô chưa biết vùng ấy, cô không có khả năng nói đến hai câu về môn bài bridge của tôi, cô sẽ nói với các bạn bè ông ấy ra sao? Thời gian mà bà ấy còn sống, những cuộc liên hoan ở Manderley nổi tiếng lắm đấy. Dĩ nhiên là ông ấy cũng đã nói với cô rồi?
Tôi lưỡng lự, nhưng nhờ trời, bà tiếp tục nói luôn chẳng đợi tôi trả lời:
- Tất nhiên tôi xin chúc cô hạnh phúc, và tôi xin công nhận với cô đó là một con người rất hấp dẫn, nhưng tiếc thay, theo ý kiến, cá nhân, cô đã làm một việc lỗi lầm mà sau này cô sẽ hối hận cay đắng.
Bà bỏ hộp phấn xuống và lại gương để ngắm cái nấm tóc trên đầu bà. Tôi ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt cuar bà trong gương. Bà nhìn tôi với nụ cười hơi độ lượng trên môi. Tôi tự nhủ bà sắp tỏ ra hào hiệp để kết thúc, chìa tay ra cho tôi và chúc tôi may mắn. Nhưng bà vẫn tiếp tục mỉm cười và sửa lại một sợi tóc xòa xuống trán. Bà lại nói tiếp:
- Tất nhiên cô hiểu tại sao ông ấy lấy cô, phải không? Cô chớ vội hân hoan cho răng ông ấy pahỉ lòng cô! Vấn đề là tại ngôi nhà ấy trống rỗng làm ông ấy điên đầu. Ông ấy không thể cứ tiếp tục sống một mình mãi được…
Rebecca (Tiếng Việt) Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier Rebecca (Tiếng Việt)