Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quỷ Hành Thiên Hạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 7: Miêu Dữ Thử (Mèo Và Chuột)
B
ạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sau khi nghe chuyện về Tiểu Hầu Nhi thì muốn đi tìm nó nói chuyện một chút, Triển Chiêu rất hoài nghi Tiểu Hầu Nhi có biết chút chuyện về Lưu chân nhân, đặc biệt là câu nói đầy oán hận “Đi chết đi!” của nó, thực sự không nên xuất phát từ miệng hài tử nhỏ như thế.
Hỏi mấy tên tiểu lưu manh kia nơi ở của Tiểu Hầu Nhi, bọn họ nói là ở Vương gia thôn bên bờ sông Y Thủy, thôn trang đó cũng không nhiều người, nhà bọn họ là căn xa nhất về phía nam. Dễ tìm, một mảnh đất hoang lớn ở giữa có một căn nhà nhỏ, ngoài cửa còn có một cỗ quan tài, là cỗ quan tài rỗng được vớt từ dưới sông lên, nhà Tiểu Hầu Nhi dùng để dựng nước dùng, thoáng nhìn có vẻ rất tà khí.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường còn hỏi thêm một chút về chuyện của ba tên tiểu khất cái kia.
Mấy tên lưu manh ban đầu có chút do dự.
Bạch Ngọc Đường nhìn ra ẩn tình, lấy bạc ra: “Nói thật ra, ta sẽ không nói với ai là do các ngươi nói.”
Mấy tên lưu manh liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không chống lại được uy lực của một đĩnh nguyên bảo lớn, thực sự nói ra.
Thì ra ba thiếu niên chết ngày ấy vốn dĩ cũng không phải khất cái, mà là ba tiểu lưu manh giả trang thành khất cái muốn lừa tiền người khác, ở trong ngôi miếu hoang phía nam thành.
“Ở trong ngôi miếu hoang?” Triển Chiêu có chút nghi hoặc: “Không có nhà sao?”
“Đều là hài tử không cha không nương, vùng nam thành có một từ đường Mã Phúc, do người dân xây dựng cho Mã Phúc đại tiên. Vốn dĩ vẫn có người thắp hương đốt đèn, nhưng về sau vì nơi đó quá hoang vắng. Phía sau còn có một loạn táng cương[bãi tha ma], người trong thành thường ngày không ai dám tới, nhưng đối với hài tử không nhà lại là nơi tốt, có thể an thân còn có thể kiếm tiền.”
“Kiếm tiền?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Rất nhiều thi thể không danh tính đều vứt vào loạn táng cương, đi tìm thử, ít nhiều gì cũng tìm được bảo bối trên thi thể người chết, nếu không có, cắt tóc đi bán cũng đủ vài bữa cơm.”
Manh mối hỏi được từ mấy tiểu lưu manh chỉ có như vậy, hỏi bọn hắn vì sao thi thể biến mất, Huyện thái gia sao lại chết, thi thể ở đâu, bọn hắn đều không ai biết.
.
.
Bạch Ngọc Đường thưởng cho bọn họ, quay đầu bàn bạc với Triển Chiêu, đi chỗ nào tìm?
“Lúc này trời đã tối rồi phải không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn sắc trời một chút: “Cũng gần vậy rồi.”
“Ngày mai chúng ta hẵng tới nhà của Tiểu Hầu Nhi, tốt nhất là có thể nói chuyện với nó, bằng không trước tiên đi đến miếu Mã Phúc?” Triển Chiêu đề nghị.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng được, liền đật đầu đồng ý.
Hai người dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương về khách điếm trước, để hai tiểu hài nhi ở lại nghỉ ngơi. Dù sau thì nửa đêm dẫn theo hài tử đến loạn táng cương cũng không tốt.
An bài mọi sự thỏa đáng rồi, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu xuất môn, đi đến bờ sông Y Thủy.
.
.
“Nếu Công Tôn ở đây thì tốt rồi, để hắn kiểm nghiệm thi thể của Lưu chân nhân.” Triển Chiêu lẩm bẩm: “Xem thử Mã Phúc rốt cuộc là làm thế nào giết người.”
“Người chết vì thất khiếu chảy máu không nhiều, đa phần là trúng độc, nhưng không lý nào ngỗ tác địa phương[người khám nghiệm tử thi] lại không tìm ra.”
“Không phải là đã chết rồi sao.” Triển Chiêu cười: “Ta nghĩ, những ngỗ tác khác đều không dám nhìn tới mấy thi thể đó nữa.”
“Nói như vậy, trước hết chết vài người của nha môn, đúng là rất có tác dụng uy hiếp.” Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nhìn sắc trời một chút… Lúc này đêm đã tới, mây mù giăng kín, trăng non bị mây mờ che khuất như ẩn như hiện.
Trấn nhỏ như thế này lúc đêm về lạnh lẽo vắng vẻ, cực kì âm u.
“Không có ánh trăng?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu chỉ là cười cười: “Ta nhìn không thấy, nhưng có thể cảm thấy, đêm nay đặc biệt tối, một chút ánh sáng cũng không có.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, trong lá thư Công Tôn viết trước đây cũng nói, Triển Chiêu bị thương không nặng, chỉ là tạm thời mù. Nói cách khác, mục đích của Triển Hạo là khiến Triển Chiêu tạm thời nhìn không thấy, cũng không phải muốn đả thương hắn… Vì sao phải khiến một người tạm thời nhìn không được? Có mục đích gì?
.
.
Mã Phúc từ đường ở thành nam, mà lúc này bọn Bạch Ngọc Đường đang ở thành bắc, phải qua sông mới đến được.
Đến bên bờ sông Y Thủy, phát hiện thuyền đều buộc ở bến đò, trên thuyền không ai. Trong một căn lều có ánh đèn, bên trong mờ hồ truyền ra tiếng nói.
“Có lẽ người chèo thuyền nghỉ ngơi ở đó.” Bạch Ngọc Đường dẫn theo Triển Chiêu đi đến đó, thật xa, liền nghe có thanh âm người nói, còn là tiếng của một cô nương: “Ai nha, chúng ta cũng không phải không cho ngươi bạc, thật sự phải đi gấp, đại ca ngươi làm ơn giúp đưa chúng ta qua sông đi!”
Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, thanh âm quen tai a…
“Dường như là cô nương gặp lúc vào thành.” Triển Chiêu nhìn không thấy, nhưng thanh âm thì nhớ rõ.
Đi đến trước căn lều nhìn thử, quả nhiên, Tam Phượng Tứ Phượng đeo bao hành lý đứng bên cạnh bàn, năm ba đại hán ngồi bên bàn, có người ăn mì có người uống trà.
Dường như là hai cô nương muốn mọi người giúp đưa qua sông, nhưng người chèo thuyền không chịu đi.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhấc rèm cửa lên tiến vào, Bạch Ngọc Đường nói một câu: “Nhà đò, mướn thuyền qua sông.”
“Ách…”
Mấy người chèo thuyền kia ban đầu thấy Tam Phượng Tứ Phượng hai người nha đầu cũng không để ý, nghĩ đuổi đi là xong, nhưng bầy giờ lại thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng muốn qua sông, có vẻ hơi khó xử.
“Hai vị công tử, thuyền của chúng ta buổi tối không qua sông Y Thủy, đây là quy củ.” Tiểu nhị kiên nhẫn nói với Bạch Ngọc Đường: “Buổi tối nếu Mã Phúc đại tiên thấy thuyền, sẽ lật thuyền chúng ta.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng nhịn không được nhíu mày
“Trước đây các ngươi có từng bị Mã Phúc lật thuyền chưa?” Tứ Phượng bất mãn: “Hay chỉ là nói lấy lệ với chúng ta?!”
“Không phải…” Mấy người chèo thuyền cũng không có cách nào: “Thật không dám, chứ lẽ nào có bạc còn chê sao?!”
Bạch Ngọc Đường thấy mấy người chèo thuyền đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, xem ra là thật có kiêng kị, suy nghĩ một chút, trọng thưởng chi hạ hữu dũng phu[thưởng lớn thì sẽ có người dũng cảm], nếu không được thì cũng đành phải chờ đến sáng mai.
Nghĩ xong, lấy ra một tấm ngân phiếu, đưa cho nhà đò: “Đi không?”
Mấy người chèo thuyền nhìn tấm ngân phiếu đến mắt cũng đỏ lên, cũng có chút do dự, đây đó liếc mắt nhìn nhau.
“Nương a, xanh tử đảm đại ngạ tử đảm tiểu[gan lớn no bụng nhát gan chết đói]!” Lúc này, một hán tử da ngăm đem thân hình rắc chắc đứng lên, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đưa ngân phiếu cho ta, ta đem về nhà đưa cho nương đám nhỏ nhà ta, sau đó sẽ đưa các ngươi qua sông, có chết cũng đáng! Đám hài tử không phải khốn cùng như ta.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đưa ngân phiếu cho hắn: “Sẽ không để ngươi chết.”
“Được.” Người nọ nhận tiền, quay sang nói với mấy người huynh đệ, vạn nhất ta không trở về, giúp ta chiếu cố người nhà.
Mấy người chèo thuyền đều gật đầu đáp ứng.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ra khỏi lều đến bến đò chờ.
.
.
Hán tử kia nói rất có chữ tín, nhà ở cũng không xa, trở về đưa ngân phiếu cho người nhà rồi liền ra bến đò chống thuyền ra.
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu cùng lên thuyền, Tam Phượng Tứ Phượng cũng muốn nhảy lên.
“Ai!” Nhà đò nhìn hai nha đầu: “Sao hai ngươi cũng lên?”
Tứ Phượng nói khẽ: “Đi cùng nhau!”
Nhà đò nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu một chút, hai người đều không nói lời nào, cũng không ngăn cản.
Tam Phượng Tứ Phượng vội vã lên thuyền, nhà đò cũng không nói gì nữa, chống thuyền rời bờ, chèo sang hướng bờ bên kia.
.
.
Hỏa kế đứng ở đuôi thuyền cẩn thận khua mái chèo, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng bên cạnh hắn, bảo đảm nếu có vật gì nhảy lên, cũng có thể một đao giải quyết.
Tam Phượng Tứ Phượng thì ngồi trên thuyền, hiếu kì nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, suy đoán thân phận hai người bọn họ.
Triển Chiêu hỏi người chèo thuyền: “Vị đại ca này xưng hô thế nào?”
“Nga, gọi Lão Tứ là được rồi!” Người chèo thuyền cười cười: “Công tử, các ngươi nửa đêm qua sông Y Thủy, có việc muốn đến nam thành a?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Truyền thuyết về Mã Phúc đã có bao lâu rồi?”
“Oa… Đã rất lâu rồi.” Lão Tứ thở dài: “Ta nghe gia gia của ta kể, gia gia của ta thì là nghe gia gia của hắn kể.”
“Nhiều người nói có Mã Phúc như vậy, các ngươi đã từng gặp qua chưa?” Triển Chiêu cười hỏi.
“Làm sao có thể a.” Lão Tứ lắc đầu: “Vị công tử này, ta không dối gạt các ngươi, chúng ta nhiều người, đều không thể nào tin được… Sông Y Thủy trước nay rất yên bình. Chỉ một năm nay a, không biết là ai đắc tội Mã Phúc gia gia, làm xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Xảy ra những chuyện gì?”
Lão Tứ nghe Triển Chiêu hỏi, liền đem quái sự mấy ngày nay kể qua một lượt, cũng xem như nói chuyện cho thêm can đảm.
.
.
Bạch Ngọc Đường ngồi ở đầu thuyền, ánh mắt chú ý tới một đoàn cỏ dại trôi qua, quây thành từng đoàn rải rác, muốn nhìn kĩ hơn.
“Công tử, đó là chuột.” Lão Tứ ý bảo Bạch Ngọc Đường đừng nhìn nữa, rất bẩn.
“Sao lại nhiều chuột chết như vậy?” Bạch Ngọc Đường thoáng nghĩ tới đàn chuột cuồn cuộn chạy qua thành khi chiều.
“Đám chuột này không biết là phát điên cái gì, buổi chiều bỗng dưng từ trong Y Thủy đồng loạt nhảy ra, sau đó chạy như điên khắp thành, sau đó lại nhảy về trong sông Y Thủy, chết đuối rất nhiều… Đến lúc trời chạng vạng đã kết thành một mảng lớn. Quan phủ dự định sáng sớm mai sẽ cho người vớt lên đốt, bằng không sợ sẽ có bệnh dịch.”
Đang nói, Bạch Ngọc Đường bỗng cảm giác Triển Chiêu nhẹ nhàng kéo vạt áo của hắn một cái.
Triển Chiêu chỉ chỉ vào tai.
Lão Tứ kia còn muốn nói, liền thấy Bạch Ngọc Đường nhẹ khoát tay ý bảo hắn im lặng.
Lão Tứ ngây ngẩn cả người.
Cùng lúc đó, chợt nghe thấy trong tiếng nước rào rào, dường như có thanh âm khác…
Còn chưa hiểu được là có chuyện gì, Lão Tứ chỉ kịp thấy Bạch Ngọc Đường vươn tay chụp lấy tay áo của hắn kéo mạnh về sau… Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lão Tứ vừa lảo đảo ngã xuống đuôi thuyền, liền nghe thấy một tiếng “Ào” thật lớn.
Một cái gì đó rất lớn phá nước mà ra…
“A!” Tứ Phượng thấy được một con cá lớn từ trong nước nhảy ra, miệng há to đớp người, nếu không phải người chèo thuyền được Bạch Ngọc Đường kéo lại, chắc chắn sẽ bị cắn trúng.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy con cá lớn kia cũng liền chau mày.
Thứ này nhìn như cá, nhưng thân to mọng, miệng đầy răng nanh, trên thân trơn nhớt tựa hồ còn có hoa văn da hổ. Trên lưng là một chiếc vây giống như cây quạt.
“Ngọc Đường, cúi đầu…”
Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp xác định là thứ đó rốt cuộc có phải cá không, đã nghe thanh âm của Triển Chiêu từ phía sau truyền đến. Hắn liền cảm giác được từ phía sau có một luồng hàn khí nhàn nhạt đánh tới… Hàn khí băng lãnh như thế này chỉ có thanh Cự Khuyết của Triển Chiêu mới có thể tỏa ra được, lập tức cúi thấp người.
Tam Phượng Tứ Phượng chỉ thấy Triển Chiêu vươn tay ra sau lưng nắm lấy một thanh dài được dùng vải bố bao lại, lúc này, vải bố lam sắc mở ra, để lộ ra một thanh cổ kiếm hắc sắc, Triển Chiêu rút kiếm…
Hàn quang hiện lên, Cự Khuyết phá không vẽ một vòng trên không trung, thanh âm như rồng gầm thực gây kinh sợ.
Bạch quang lướt qua, liền nghe “Xoạt” một tiếng, là thanh âm da thịt bị lưỡi dao sắc chém rách, rõ rõ ràng ràng.
Trên thân con cá lớn xuất hiện một vết thương lớn, “Ầm” một tiếng… Văng ra mép thuyền, chậm rãi chìm vào trong sông, sùng sục sùng sục bốc lên một chuỗi bọt máu.
Bạch Ngọc Đường đứng thẳng dậy, đưa tay, đón được một lọn tóc đen nhẹ nhàng đáp xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu phất tay xuống một cái… Huyết châu trên Cự Khuyết vung vào trong nước, “Xoạt” một tiếng bảo kiếm hoàn sao[bảo kiếm vào vỏ], Triển Chiêu nghiêng nghiêng đầu, nói một tiếng: “Xin lỗi.”
Bạch Ngọc Đường ném tóc, nhàn nhạt trả lời một câu: “Ngươi vừa gọi ta cái gì?”
“Ách… Triển Chiêu chớp mắt mấy cái: “Khi nãy ta có gọi ngươi sao, ta nói cá a! Cúi đầu.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, vươn tay nâng Lão Tứ đang nhìn đến choáng váng dậy: “Không có việc gì chứ?”
“…”
Lão Tứ mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại: “Nương… Nương a! Các ngươi, các ngươi khi nãy đã chém trúng Mã Phúc đại tiên rồi?”
“Chỉ là con cá thôi.” Bạch Ngọc Đường nói với Lão Tứ: “Tiếp tục chèo thuyền đi.”
“Nga…” Lão Tứ nơm nớp lo sợ tiếp tục chèo thuyền, lần này, ngoại trừ đàn chuột chết, thì không còn phát hiện thứ gì khác.
Thuyền đến bên bờ, Bạch Ngọc Đường lại thưởng cho Lão Tứ ít bạc, bảo hắn tìm một khách điếm nghỉ một đêm, sáng mai chèo thuyền về thì an toàn hơn.
Lão Tứ mừng rỡ cười toe toét, cầm bạc lên trấn tìm khách điếm, trước khi đi, còn nói cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đường đi đến Mã Phúc từ đường.
Tam Phượng Tứ Phượng tựa hồ có việc phải đi gấp, nói câu tạ ơn với hai người liền vội vã đi.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo lời Lão Tứ nói, đi đến ngọn núi cách đó không xa, từ xa xa đã thấy được từ đường như ẩn như hiện.
“Khi nãy là thứ gì?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường tả lại cho hắn hình dạng con cá kia.
“Không phải nói Mã Phúc cũng có vằn hổ sao? Chẳng lẽ là nhìn lầm quái ngư đó thành Mã Phúc đại tiên?”
“Cũng tám chín phần là thế.” Bạch Ngọc Đường cúi đầu, thấy phía trước có một viên đá lớn, muốn nói cho Triển Chiêu, lại chợt nghe bụi cỏ ven đường có thanh âm.
Hắn sửng sốt, Triển Chiêu thì vấp, ngã về phía trước.
Bạch Ngọc Đường vội vàng đi lên đỡ lấy… Đỡ rất là vừa vặn.
Cùng lúc đó, một con mèo hoang từ trong bụi cỏ chạy ra, miệng ngậm một con chuột, thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liền hoảng sợ, ngơ ngác đứng giữa đường, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm hai người.
“Không có việc gì chứ?” Bạch Ngọc Đường đỡ lấy Triển Chiêu hỏi.
“Không.” Triển Chiêu có chút xấu hổ, đứng vững lại vừa định nói, chợt nghe thấy một tiếng mèo kêu rất thảm thiết.
Lúc này là hơn nửa đêm, tiếng mèo kêu có vẻ đặc biệt thê lương cũng dị thường đáng sợ.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, liền thấy con mèo kia nằm thẳng trên mặt đất.
“Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu nghe thấy thanh âm hỏi.
Bạch Ngọc Đường kéo hắn đi tới vào bước, lấy hỏa hạp ra đốt lên, ngồi xuống quan sát… Con mèo hoang kia miệng cắn con chuột chết, đã cứng ngắt, thất khiếu chảy máu.
Triển Chiêu chọc chọc vai Bạch Ngọc Đường: “Chuyện gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường đứng lên: “Mèo chết rồi… Hình như trong con chuột chết có độc.”
“Ai…” Triển Chiêu nhẹ thở dài.
Bạch Ngọc Đường quay lại, xoay mặt nhìn hắn, khó hiểu không biết hắn thở dài cái gì.
Triển Chiêu cong ngón tay gãi gãi cằm, nói: “Mèo chuột đúng là oan gia, chết cũng cùng nơi.”
Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng.
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái: “Con chuột đó màu gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, cất hỏa hạp, kéo cổ tay hắn: “Đi thôi…”
.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quỷ Hành Thiên Hạ
Nhĩ Nhã
Quỷ Hành Thiên Hạ - Nhĩ Nhã
https://isach.info/story.php?story=quy_hanh_thien_ha__nhi_nha