Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phong Linh Trung Ðao Thanh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7 - Tử Đảng
G
ia Cát Tiên, nam, ba mươi bảy tuổi, con trai duy nhất của võ lâm đệ nhất thần y Gia Cát Vô Tử, chưa đến hai mươi đã được người trong giang hồ thiên hạ tôn xưng là Gia Cát đại phu.
Ngón tay của y cơ hồ dài hơn người ta một tấc, hơn nữa cảm giác đặc biệt mẫn nhuệ, cả lúc nhắm mắt cũng có thể dùng ngón tay cảm nhận từng chữ trong y thư khắc trên bản gỗ đời Tống mà đọc lên.
Đôi tay đó đương nhiên cũng rất ổn định, có người thậm chí còn nói y có thể dùng một con dao mỏng như cánh ve, mổ xẻ tách biệt hoàn toàn nội tạng của một con muỗi, cả mắt muỗi cũng không vỡ nát.
Một người lớn hơn con muỗi gấp mấy lần ?
Đối với kết cấu của mỗi một bộ phận trên thân người, y đương nhiên càng thấu suốt, muốn giải phẫu mổ xẻ một người, đương nhiên càng dễ dàng hơn.
Có thể phân giải, có thể sắp lại, có thể chia ra, có thể ráp nối.
Đại đa số mọi người trong giang hồ đều tin nếu quả chân mình bị người ta chặt đứt, chỉ cần chân mình còn đó, Gia Cát đại phu có thể ráp nối lại cái chân đó, nếu quả mình bị người ta cắt mũi, chỉ cần mình có thể mang mũi mình đến gặp Gia Cát đại phu, là đủ để cho y khiến cho mũi mình sống lại trên mặt.
Truyền thuyết có liên quan tới Gia Cát đại phu quả thật có quá nhiều, ai cũng không biết cái nào thật cái nào giả, duy nhất không thể hoài nghi là con người Gia Cát Tiên là một nhân vật truyền kỳ.
Đinh Đinh lần cuối cùng nhìn thấy Nhân Mộng là trong gian thư trai tinh nhã hoa mỹ của Gia Cát đại phu.
Chàng nhận ra Gia Cát Tiên, lúc đó mắt chàng còn chưa bị khâu lại, còn có thể nhìn thấy biểu tình kinh khủng trên mặt Gia Cát Tiên.
Lúc đó Nhân Mộng đang nói với Gia Cát Tiên:
- Ta muốn ngươi khâu mắt con người này lại, khâu luôn lưỡi của hắn lại, để cho hắn vĩnh viễn không còn nhìn thấy bất cứ chuyện gì, không nói ra được một chữ.
“Nàng điên rồi”. Thanh âm của Gia Cát đại phu vốn ưu nhã mát tai phi thường, hiện tại lại đã cơ hồ hoàn toàn khản dại tê liệt:
“Nàng biết rõ ta không thể làm chuyện đó, sao nàng còn muốn ta làm ?” - Bởi vì ta tin đôi tay của ngươi, ta cũng tìm không ra người thứ hai có thể hoàn thành công tác tinh mật phức tạp như vậy.
Khóe miệng Nhân Mộng hé một nụ cười lãnh đạm kỳ dị:
- Điểm chủ yếu nhất là ta tin ngươi nhất định sẽ làm cho ta.
- Vì sao ?
- Bởi vì ngươi còn thiếu nợ, nhất định phải trả nợ, không trả không được.
Gia Cát đại phu nhìn nàng, qua một hồi rất lâu mới quay mình lấy một ống bạc đóng chặt, rút ra một túi băng, dùng những ngón tay đặc biệt dài của y nắm chặt trên túi đựng hàn băng lâu năm đó.
Mỗi khi y phẫn nộ kích động, y đều làm như vậy, cho đến khi y bắt đầu lãnh tĩnh trở lại, y mới hỏi Nhân Mộng:
- Nàng vì sao lại nhất định phải bức ta làm chuyện đó ? Vì sao không móc mắt cắt lưỡi của hắn cho rồi ?
- Bởi vì ta không muốn làm tổn thương đến bất cứ dây thần kinh nào của hắn, ta muốn để hắn toàn thân trên dưới mỗi một chỗ đều hoàn toàn bảo trì sự thanh tỉnh mẫn nhuệ, ta nhất định phải khiến hắn có thể hoàn toàn lãnh thụ mỗi một phân thống khổ mà ta muốn tặng cho hắn, một chút cũng không bỏ qua được.
Nghe lời nói của nàng, lưng Đinh Đinh giống như bị một mũi đao bén nhọn lạnh buốt cắt vào.
- Căn tiểu ốc màu trắng, dàn phong linh dưới mái hiên, nữ nhân tịch mịch ôn nhu thiện lương dưới dàn phong linh lẽ nào thật sự là nàng ?
Không cần biết ra sao, Đinh Đinh biết chàng chỉ sợ từ nay không còn có thể nhìn thấy nữ nhân đó, chỉ sợ từ nay cũng không còn có thể nhìn thấy bất cứ người nào.
Bởi vì chàng biết, đối với yêu cầu đó của nàng, Gia Cát đại phu tuyệt đối vô phương cự tuyệt.
“Hiện tại các hạ đã là quý khách ở đây, ta lại không biết cả danh tánh của các hạ, thật là chuyện rất đáng tiếc”. Vi Hiếu Khách nói chuyện với Đinh Đinh rất ôn hòa.
“Hồi nãy vị phu nhân đó tịnh không nói ra danh tánh của các hạ, chính các hạ đương nhiên cũng vô phương nói với ta”. Gã thở dài:
“Ta xem các hạ hiện tại không những nói không được, cả tay chân đều đã mềm nhũn vô lực, trong thời gian ngắn đại khái cả một chữ cũng viết không được, sau khi lọt qua thủ thuật của Gia Cát đại phu, muốn hồi phục lại vốn là chuyện khốn khó phi thường”.
Thanh âm của gã không những ôn hòa, hơn nữa còn ngập tràn vẻ đồng tình, nếu quả không nhìn thấy con người gã, cũng không biết thân phận của gã, vô luận là ai đều nghĩ gã là một quân tử thiện lương lễ độ.
Đinh Đinh lại là ngoại lệ.
Hiện tại chàng đương nhiên không nhìn thấy Vi Hiếu Khách, nhưng chàng đối với thanh âm của con người đó lại quen thuộc cực kỳ, giống như chàng quen thuộc thanh âm của Mộ Dung Thu Thủy vậy.
Chàng thật đang muốn gào thét ầm ĩ, nói với bọn họ:
- Ta là Đinh Đinh, bọn ngươi sao lại không nhận ra ta ? Tại sao còn đối với ta như vầy ?
Chỉ tiếc chàng dùng tận lực toàn thân lại nói không ra tới một tiếng.
Thậm chí cả nước mắt cũng không thể chảy.
Hắc ám vô biên vô hạn, khổ nạn và chịu đựng vô cùng vô tận, sinh mệnh mạnh khỏe đột nhiên biến thành một trường ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh dậy.
Tự mình Đinh Đinh cũng không biết mình sao lại thình lình lọt vào trong mệnh vận bi thảm như vầy.
Người chủ tể mệnh vận của chàng không ngờ lại là hảo hữu năm xưa, bạn đồng niên chơi đùa hồi nhỏ của chàng, nếu quả chàng có phương pháp có thể nói cho bọn họ biết chàng là ai, bọn họ tuyệt không thể để chàng chịu đựng thứ thống khổ không người nào có thể chịu đựng nỗi đó.
Chỉ tiếc chàng không có tới một phương pháp nào, cả chết chàng cũng không chết được.
Dần dần chàng cả nghĩ suy cũng không dám nghĩ suy, không những không dám nghĩ về tương lai, cũng không dám hồi tưởng quá khứ, chỉ cần bắt đầu có tư tưởng, người chàng đau đớn giống như bị dao cắt.
Hy vọng có thể sống còn thật sự quá bấp bênh, dũng khí và quyết tâm sinh tồn cũng vì thống khổ khốn cùng mà càng lúc càng yếu nhược.
Nhưng chàng phát thệ phải sống còn.
Không cần biết phải trả một giá lớn tới cỡ nào, chàng phải sống còn, cho dù mỗi ngày nhờ vả vào chén cháo thiêu ba cọng rau héo của người ta mà sống, chàng cũng phải sống còn, chàng tuyệt không để mình chết rục như một con chuột thúi ở đây.
Cho dù phải chết, chàng cũng phải chết trang nghiêm anh dũng.
Dần dần, Đinh Đinh đối với mọi tiếng động xung quanh đều đã quen thuộc, Vi Hiếu Khách, Mộ Dung Thu Thủy, Nhân Mộng, ngục tốt canh gác ban đêm và ngục tốt đưa đồ ăn. Cả tiếng cước bộ của bọn họ, chàng đều có thể phân biệt được.
Nhân Mộng không ngờ cũng thường đến xem chàng, không còn nghi ngờ gì nữa là muốn xác định lối chiêu đãi ở đây tạo thành những biến hóa gì trên người chàng ?
Nàng hiển nhiên cảm thấy rất toại nguyện, bởi vì có một ngày Đinh Đinh nghe nàng nói:
- Ta nhớ hắn đến đây bất quá mới có bảy mươi mốt ngày, các người xem chừng đã biến hắn thành một người khác. Vi tiên sinh, ta không thể không nói, phương pháp chiêu đãi khách nhân ở đây của các người thật sự tốt cực kỳ.
Trong một phiến đen sì chết chóc đó, muốn tính toán ngày giờ vốn cơ hồ hoàn toàn không thể nào được, nhưng từ ngày đó, chàng đã dùng phương pháp của mình để bắt đầu tính toán.
Bắt đầu tính toán hô hấp của mình.
Dùng một thứ phương pháp bí mật huấn luyện từ trong không khí xú uế mà hô hấp.
Vì để chàng bảo trì cảm giác linh mẫn mà tiếp thụ thống khổ, Nhân Mộng tịnh không làm tổn thương đến hệ thống hô hấp của chàng, vì để chàng còn có thể ăn uống để duy trì sự sống, bọn họ mới không phong bế miệng chàng.
Đối với một điểm đó, Đinh Đinh thật sự cảm kích cực kỳ, bởi vì bọn họ tính ra đã lưu hạ lại cho chàng một chút cơ hội.
Mỗi ngày đều phải trải qua khốc hình chiếu lệ, mới có một chén cháo chút rau để ăn.
Chén cháo đó có lúc còn nóng hổi, có lúc lạnh buốt, có lúc lạnh đến mức toàn thân chàng phát run, có lúc nóng đến mức phỏng cả miệng chàng. Ngục tốt đem đồ ăn cho chàng hoàn toàn không để ý gì tới, chỉ lo dùng một cái muỗng, múc từng muỗng cháo nhét vào miệng chàng.
Chén cháo chỉ đủ lương thực để duy trì sinh mệnh của chàng, chàng đã tính một chén cháo chỉ có mười hai muỗng.
Vì để chàng sống, mười hai muỗng cháo đó không ít hơn được.
Nhưng có một ngày, chàng chỉ ăn ba muỗng, bởi vì cháo hôm đó thật sự quá nóng.
Cả ngục tốt cũng cầm không nỗi, quăng cả chén cháo và muỗng cháo xuống đất vỡ tan tành.
Nghe thấy tiếng muỗng cháo vỡ tan, tâm Đinh Đinh lập tức vì hưng phấn mà co thắt không ngừng, bởi vì đó là cơ hội chàng đã đợi từ lâu, thậm chí có thể là cơ hội duy nhất của chàng, chàng tuyệt không thể bỏ lỡ.
Tiếng chửi lầm bầm và tiếng bước chân của ngục tốt đã xa, lại qua một hồi rất lâu, tim Đinh Đinh mới khôi phục lại nhịp đập bình thường, tự chàng cũng không biết mình đã bao lâu rồi mới hưng phấn như vậy, chàng chỉ nghe tâm lý của mình không ngừng kêu mình:
"Ta nhất định phải tìm, ta nhất định phải tìm".
- Chàng muốn tìm cái gì ?
Cái chàng muốn tìm không ngờ chỉ bất quá là một mảnh muỗng vỡ. Đối với người khác mà nói, đó thật sự là chuyện quá dễ, đối với chàng mà nói, lại như là một khổ hình.
Đôi mắt chàng đã bị khâu lại như mù, tứ chi đã mềm nhũn, nhất định trước hết phải lăn người, dùng miệng để mò tìm, ráng ngậm mảnh vỡ.
Chàng mò mò tìm tìm cả bảy tám canh giờ mới hoàn thành được chuyện đó.
Đợi đến khi chàng xác định bốn bề không có tiếng ai, chàng mới dùng răng cắn chặt mảnh vỡ đó, hoạch vẽ trên tường những chữ mơ hồ mà cả chàng cũng không biết người ta có thể phân biệt được không.
Chuyện còn lại chỉ còn nước nhờ ông trời phù trợ, bởi vì chàng tối đa cũng chỉ có thể làm được một chút đó.
Chàng đã tận toàn lực.
Đinh Đinh hoạch vẽ trên tường tổng cộng chỉ có ba chữ, quanh đi quẩn lại chỉ có ba chữ đó.
"Ban Sa Khắc".
Ba chữ đó có ý nghĩa gì ? Ba chữ đó nhìn có vẻ cả một chút ý nghĩa cũng không có, Đinh Đinh vì sao lại coi nó như cơ hội duy nhất để mình sống lại ?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phong Linh Trung Ðao Thanh
Cổ Long
Phong Linh Trung Ðao Thanh - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=phong_linh_trung_ao_thanh__co_long