Chương 7 Pho Tượng Bị Dời Chỗ
à Hùng nói chậm rãi:
- Hồi còn sống, ông bà Xu Hào ở chung với chúng tôi. Hai ông bà hiền lắm. Một ngày nọ, nếu tôi nhớ không lầm, đó là ngày thứ bảy, ông bà Xu Hào đi Biên Hòa từ sáng đến chiều. Ông bà đi xe đò. Chiều đến vợ chồng tôi có việc lên Thủ Đức, tiện đường lên Biên Hòa đón ông bà Xu Hào về luôn. Khi gặp ông bà Xu Hào, vợ chồng tôi lấy làm lạ thấy ông bà có vẻ lo âu dữ...
- Bà có chắc chắn là ông bà ấy chỉ có vẻ lo âu thôi phải không?
Chúng tôi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi hơi lạ của nhà phóng viên Mã.
- Chắc chắn! Tôi nhớ rõ, trên đường về, tôi để ý thấy ông Xu Hào luôn luôn quay ra đằng sau xe như muốn xem có bị theo dõi không. Về đến nhà, ông bà Xu Hào đi thẳng lên lầu. Một lúc sau, có một người tên Huynh hay Huyên gì đó gọi điện thoại nói chuyện với ông. Tôi thấy ông có vẻ giận khi nói chuyện. Tôi nghe ông la qua ống điện thoại là đề nghị đó bất chánh và ông không muốn làm chúng... Một lúc sau, tôi thấy ông Xu Hào có vẻ cố lấy lại bình tĩnh đến ngồi ở bàn kia vẽ suốt đêm.
Tôi và anh Đông ngó nhau. Có lẽ ông Xu Hào vẽ con rồng? Bà Hùng tiếp tục:
- Ngày hôm sau, ông bà lái xe lên Biên Hòa và bị tai nạn trên xa lộ như các báo đã loan tin. Ông bà chết hết sức bất ngờ. Mọi người đều ngỡ ngàng thương tiếc.
Cuộc phỏng vấn kết thúc nơi đây. Tôi và anh Đông xin phép ông bà Hùng ra về.
Trên đường về, anh Đông lý luận:
- Tại sao ông bà Xu Hào lại lái xe lên Biên Hòa ngay sáng hôm sau trong khi ông bà có vẻ biết là mình đang bị nguy hiểm?
Tôi trả lời hết sức ngây thơ:
- Có lẽ ông bà muốn dạo mát trên xa lộ để thần kinh bớt căng thẳng.
Anh Đông cãi:
- Em quê hết sức! Em có thể tưởng tượng ông bà Xu Hào lại đi dạo mát giữa trời mưa đường trơn trợt? Anh tin ông bà lên Biên Hòa có chuyện quan trọng lắm và nửa đường bị bọn gian tấn công. Nhưng ai là thủ phạm? Vấn đề rắc rối quá, 09 ơi! Để đêm nay anh suy nghĩ xem sao!
Chúng tôi chia tay trong lo âu vì chưa tìm ra nổi chút ánh sáng nào cả, trái lại vấn đề càng lúc càng phức tạp hơn lên.
Sáng hôm sau, tôi vội chạy đến nhà anh Đông hỏi đêm qua anh có nghĩ ra điều gì mới không. Anh lắc đầu. Và anh em chúng tôi lại lái xe đến trường như thường lệ.
Khi vừa đến trước cổng trường, anh em chúng tôi ngạc nhiên thấy học sinh nhốn nháo như đang có chuyện gì quan trọng xảy ra. Hỏi một anh bạn thì anh ấy nói:
- Hôm qua, có một người nào đó đã đến dời chỗ pho tượng Bà Triệu.
Năm ngoái vì muốn nhắc nhở cho học trò tấm gương oanh liệt của Bà Triệu, vì trường tôi mang tên bà, nên nhà trường đã cho dựng giữa sân trường, một bức tượng của bà. Pho tượng này bằng đồng nặng cỡ nửa tấn. Vì thế vừa nghe anh bạn nói xong, anh Đông có vẻ không tin:
- Cái tượng đó nặng tới gần nửa tấn! Ai mà dời chỗ nổi?
Nhưng, pho tượng đã bị dời chỗ thật. Pho tượng bị dời cách xa chỗ cũ hàng thước. Hàng trăm học sinh hiếu kỳ bu nghẹt chung quanh tượng. Dù cố gắng hết sức, chúng tôi vẫn không chen nổi vào gần. Lúc đó, chuông reo dồn dập báo hiệu giờ vào lớp. Thế là đành phải chờ giờ ra chơi mới quan sát pho tượng được. Tới giờ ra chơi, nhờ nhanh chân, anh em chúng tôi đã đến được gần tượng. Anh Đông nhìn pho tượng hết sức kỹ. Thình lình anh nói:
- Em Hương! Em nhìn xem chữ ký nè!
Tôi ngạc nhiên la lên:
- Ủa lạ! Đây là tác phẩm của ông Xu Hào!
- Có gì mà em ngạc nhiên dữ vậy! Bộ em không biết ba của Xu Xu là một nghệ sĩ tài hoa sao? Vấn đề của mình đâu phải là cần biết ai là tác giả pho tượng mà chỉ cần biết ai là người đã làm pho tượng dời chỗ? Theo anh, khó có một người nào một mình dời pho tượng này được mà phải có nhiều người. Bây giờ, lợi dụng giờ ra chơi mọi người không để ý, anh em mình chia nhau mỗi người đi một phía trường xem có thấy gì lạ không? Hẹn mười phút nữa gặp nhau ở đây!
Tôi thám sát ở phía trái trường. Anh Đông phía mặt. Tôi chả thấy gì lạ cả. Mười phút trôi nhanh. Tôi vội chạy về chỗ hẹn để gặp anh Đông. Vừa thấy anh, tôi nói:
- Anh! Em đã đi khắp nơi nhưng chả thấy gì lạ cả!
Anh Đông nói:
- Anh cũng vậy, 09! Nhưng anh vừa biết được thêm một chuyện lạ do Xu Xu kể. Xu Xu nói đêm qua lúc 9 giờ, Xu Xu nghe có tiếng chân đi ở vườn, Xu Xu ra xem thì thấy Quách Tĩnh đang đứng ở đó. Xu Xu hỏi thì Quách Tĩnh nói là cũng nghe có chân người đi như Xu Xu và Quách Tĩnh đã ra đó để rình bắt kẻ gian. Không biết người dời chỗ pho tượng có liên quan gì với bọn gian theo dõi Xu Xu không?
Tôi nói:
- Quách Tĩnh khả nghi thật! Nhưng thế thì nguy hiểm cho Xu Xu quá!
Anh Đông trầm ngâm:
- Đêm qua bọn gian đã dám cả gan xâm nhập trường dời chỗ pho tượng. Mà pho tượng ấy lại là tác phẩm của ông Xu Hào! Không biết đêm nay chúng còn giở trò gì trong trường này nữa?
Tôi bày đặt lý luận:
- Em tin rằng không? Theo em, bọn gian không khi nào dám trở lại hành động ở chỗ cũ hai lần.
Thấy tôi lý luận, anh Đông cười:
- Để xem! Anh cũng cầu cho lý luận của em đúng để anh được hãnh diện có một đứa em giỏi!
Lúc đó, tôi cảm thấy hết sức sung sướng vì anh Đông không bác bỏ lý luận của tôi như mọi lần. Nhưng, tôi đã lầm!
Pho Tượng Rồng Vàng Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp Pho Tượng Rồng Vàng