Chương 7
iều Trang lùi lại phía sau và đụng phải mẹ Tuấn. Cô hoảng hốt, bịch ni lông đựng thức ăn rơi bẫng xuống sàn nhà. Cô lúng túng và quên cả việc chào hỏi. Mẹ Tuấn tỏ ra lo lắng:
- Con sao đó, Kiều Trang? Tới nhà mà sao không chịu vô? Bộ thằng Tuấn lại bắt nạt con à. Bố cha cái thằng này, có lớn mà chẳng có khôn. Nào theo bác.
Kiều Trang lưỡng lự, hai chân như quấn phải nhau và để mặc bàn tay bác gái đang lôi kéo vào. Căn phòng khách trống hoác, căn bếp bừa bộn bởi chỗ thức ăn còn chưa kịp nấu. Trước vẻ mặt nhăn nhó và câu hỏi dồn dập của mẹ Tuấn, Kiều Trang lí nhí nơi cổ họng.
- Bọn họ đang ở trong phòng ngủ?
- Bọn họ ư? – Mẹ Tuấn tỏ ra ngạc nhiên.
Kiều Trang im lặng và khẽ gật đầu.
Tô Kim Uyên loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng. Cô lười biếng, mệt mỏi không muốn mở mắt nhưng tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên. Cô như bừng tỉnh... vì đấy tiếng cửa phòng ngủ chứ không phải tiếng chuông cổng chính. Bất giác, cô lấy làm lo lắng. Ai có thể dự do ra vào căn nhà này ngoài người thân của gia đình anh cơ chứ?
Tô Kim Uyên hốt hoảng lay mạnh người Tuấn.
- Chuyện gì thế bé con? – Anh ngáp dài, đôi mắt vẫn nhắm nghiền và định quơ tay kéo Tô Kim Uyên nằm xuống.
- Dậy đi. Mau dậy đi. Có ai đó đang gõ cửa… phòng ngủ.
Nói đến đây, giọng cô gần như phát khóc. Tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên.
- Tuấn hả con? Con đang ở trong phòng đó phải không? Mau ra ngoài này đi. Có Kiều Trang tới thăm con đây này.
Tô Kim Uyên há miệng, đôi mắt cô trừng trừng nhìn anh: "Kiều Trang? Cô ta đến đây làm gì cơ chứ? Và vì sao mẹ Tuấn lại tỏ ra thân thiết với cô ta như vậy?". Kim Uyên bặm môi.
- Mẹ à? Sao mẹ lại tới lúc này? Có chuyện gì thế ạ? – Tuấn vẫn siết chặt tay cô. Ánh mắt anh không tránh được sự lo lắng.
- Anh Tuấn ạ! Anh vừa mới ốm dậy. Anh không thể ở trong phòng kín quá lâu như vậy được đâu?– Kiều Trang lại gõ cửa và dỗ ngọt anh.
Lúc này, cả người Tô Kim Uyên như run lên. Tuấn kéo người cô vào lòng mình và hôn lên vầng trán.
- Sẽ không sao đâu. Còn có anh ở bên cạnh em mà.
Dứt lời, Tuấn ra mở chốt cửa. Mẹ của anh không tránh khỏi kinh ngạc. Bà đưa mắt nhìn cậu con trai quần áo xộc xệch, lại liếc sang nhìn cô gái có khuôn mặt gầy guộc mà chưa một lần gặp mặt..
Kiều Trang cũng tròn mắt nhìn anh, sau đó là ánh mắt đầy lửa hướng về Tô Kim Uyên.
Lúc này, mẹ Tuấn mới đáp bằng giọng lạnh lùng:
- Hai đứa mau chỉnh đốn lại trang phục đi. Mẹ và Kiều Trang chờ ở ngoài phòng khách.
Tô Kim Uyên định nói một vài điều gì đó nhưng lại thôi. Cô giục anh thay quần áo nhanh để bà không phải đợi lâu. Lúc gấp chăn và dọn ga giường, Kim Uyên đứng bần thần một hồi... và chỉ có một mảng ga trắng tinh nhăn nhúm đập vào mắt cô. Cảm giác hai chân như muốn quỵ xuống. Tuấn không hiểu điều gì đã xảy ra làm nét mặt cô thay đổi nhanh chóng đến như vậy. Anh siết chặt bàn tay.
- Chỉ cần ta bên nhau.
Tuấn kéo Tô Kim Uyên ra ngoài. Mẹ anh đang ngồi ở phòng khách. Kiều Trang lại loay hoay tiếng xoong chảo ở phòng trong. Tô Kim Uyên lấy làm khó chịu: "Chắc chắn giữa Tuấn và Kiều Trang đã có điều gì đó xảy ra nên cô ta mới được người đàn bà lạnh lùng kia đối xử tốt như vậy. Không những thế, cô ta cũng có chìa khóa nhà và tự do ra vào ngôi nhà này nữa chứ?". Càng suy nghĩ, cô càng mất tự tin vào bản thân. Lần đầu tiên gặp mẹ Tuấn, cô lại trong bộ dạng nhếch nhác và hoàn cảnh vô cùng trớ trêu. Cô cúi đầu, ngại ngùng...
- Thưa mẹ. Đây là Tô Kim Uyên, bạn gái của con.
Mẹ Tuấn mở mắt to hơn, rồi bà nhấp một ngụm trà và đưa cái nhìn lướt từ đầu tới chân Tô Kim Uyên. Bà nhận thấy cô gái này thua xa Kiều Trang nhưng nước da Tô Kim Uyên lại trắng mịn và đôi mắt đen láy dù lộ rõ sự mệt mỏi qua vệt quầng thâm.
- Các con quen nhau lâu chưa? Mà sao Tuấn không đưa bạn về nhà chơi vậy?
- Dạ! Một năm rồi ạ.
Tuấn vẫn siết chặt bàn tay Tô Kim Uyên. Đúng lúc đó, tiếng "choang" vang lên từ trong bếp. Mẹ Tuấn đứng dậy ngay lập tức, giọng bà lo lắng:
- Chuyện gì thế Kiều Trang? Con không sao đấy chứ?
Kiều Trang bặm môi, ngón tay phải của cô chảy bật máu. Tuấn tỏ vẻ lo lắng nhưng nét mặt của Tô Kim Uyên lúc đó nhìn anh lộ rõ sự ghen tị khiến anh chùn chân. Mẹ Tuấn vội vàng dùng băng gạc băng lại vết thương cho Kiều Trang. Bà phàn nàn:
- Cái thằng này. Cả tháng con ốm, một mình nó qua lại cái nhà này để chăm sóc con. Giờ nó bị thế này thì cũng là do quan tâm, lo lắng cho sức khỏe mới ốm dậy của con. Vậy mà còn… đứng đực mặt ra đó nữa.
- Dạ… Con không sao đâu bác.
Kiều Trang vội đỡ lời. Đôi mắt cô vẫn hướng chằm chằm về Tô Kim Uyên. Tô Kim Uyên cũng lạnh lùng nhìn lại cô gái đang cố tỏ ra ngoan hiền, yếu đuối.
Kim Uyên bặm môi và quay sang nhìn Tuấn. Nét mặt anh thoáng bối rối khi bắt gặp đôi mắt đờ đẫn xen lẫn sự mệt mỏi của cô nhưng chúng lại toát ra sự lạnh lùng một cách lạ lẫm: "Suốt thời gian qua, hai người luôn bên nhau ư?".
Tuấn lay lay vai cô. Tô Kim Uyên vẫn im lặng nhìn Tuấn, rồi thầm ghen tị cái vẻ quan tâm, lo lắng của mẹ anh dành cho Kiều Trang. Cô nghe tim mình như vỡ ra.
- Chảy máu ở ngay ngón tay trỏ thế này thì làm sao mà đi xe được cơ chứ? Tuấn, con đưa Kiều Trang về nhà đi.
- Bác để con đưa Kiều Trang về nhà cũng được ạ! Chúng con đều ở chung xóm trọ với nhau. – Kim Uyên lúc này mới lên tiếng. Tuấn như trút được gánh nặng. Anh thở nhẹ nhõm...
- Tuấn! Con có nghe mẹ nói không? – Giọng bà tỏ ra giận dữ. – Tô Kim Uyên cứ ở lại đây. Dù sao thì bác và con cũng cần phải có thời gian nói chuyện để hiểu nhau thêm nữa chứ?
Tô Kim Uyên nhíu chân mày. Những ngón tay cô ép vào nhau kêu rắc rắc.
- Đừng căng thẳng. Anh sẽ về nhà ngay. Hãy tin anh.
Tuấn lấy chìa khóa xe và đưa Kiều Trang về xóm trọ. Lòng anh nơm nớp một nỗi lo. Lần đầu tiên mẹ anh gặp Tô Kim Uyên lại đúng vào hoàn cảnh với vẻ bề ngoài nhếch nhác. Anh đi rất nhanh khiến Kiều Trang sợ hãi. Cô vòng tay ôm và tựa đầu vào vai anh. Một cảm giác lạnh chạy dọc cơ thể anh.
Rốt cuộc thì, giữa anh và Kiều Trang đang là mối quan hệ gì thế này?
Tô Kim Uyên ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, đầu cô cúi hơi thấp một chút, và hai bàn tay vẫn ép chặt lấy nhau.
- Gia đình cháu ở đâu? Bố mẹ vẫn khỏe cả chứ? – Giọng người đàn bà có vẻ bớt lạnh lùng hơn nhưng hoàn toàn vẫn tạo khoảng cách giữa hai người.
- Ba cháu mất từ khi cháu học lớp một. Mẹ cháu cũng mới qua đời hơn một tháng nay. – Tô Kim Uyên lặng lẽ trả lời. Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình không bật thành tiếng nấc.
- Bác xin chia buồn với cháu. Đúng là chuyện người lớn luôn làm ảnh hưởng đến sự phát triển của con cái. Quả là không sai.
Tô Kim Uyên im lặng. Cô hiểu bà đang ám chỉ đến vấn đề gì. Sự lạnh lùng in hằn qua đôi mắt tròn to, đen láy. Bấy giờ, cô mới hơi ngẩng đầu nhìn người đàn bà trước mặt. Có lần Tuấn nói ba mẹ anh mới chừng năm mươi tuổi thôi. Vậy mà so với người mẹ đã mất của cô, người đàn bà này quả là đẹp và quý phái. Cái nghèo, bệnh tật, tình cảm cá nhân gần như dìm chết tuổi thanh xuân và rồi chúng lại cướp đi hơi thở cuối cùng của mẹ cô ở độ tuổi còn quá trẻ. Vẫn là một sự ghen tị dấy lên trong suy nghĩ của cô.
- Hiện tại, cháu đi làm hay vẫn còn đi học?
- Dạ. Cháu mới tốt nghiệp và đang nộp đơn xin việc để được chờ phỏng vấn ạ!
- Vậy hai đứa quen nhau cách đây một năm phải chăng đó là mối quan hệ thầy và trò?
- Vâng.
Tô Kim Uyên hiểu điều này là như thế nào. Mối quan hệ "thầy" – "trò" mà cô từng quan niệm đó là sự loạn luân, trái đạo lý và thuộc vào điều tối kị. Người đàn bà này chẳng qua đang khéo léo nhắc nhở cô điều đó mà thôi. Còn Kiều Trang thì không, cô ta đã có công việc ổn định và họ đều nghiêm túc trong một mối quan hệ đồng nghiệp và được những người xung quanh thừa nhận, ủng hộ. Lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của Tô Kim Uyên đang bị một người đàn bà lớn tuổi chà đạp. Cô cảm thấy mình bị tổn thương hơn bao giờ hết.
Từng tiếng tích tắc của quả lắc đồng hồ rung lên, cô ngồi đợi chờ Tuấn mà ngẫm như nửa thế kỷ đang nặng nhọc nhích từng tí trôi đi. Cô ngồi trên ghế sô pha nhưng lại cảm giác đung đưa như đang đi trên cây cầu khỉ, chòng chành, chông chênh… Nỗi đau về người thân duy nhất cuối cùng cũng rời xa cô. Câu hỏi vì sao trong lần đầu tiên quan hệ chỉ là một mảng ga giường trắng nhăn nhúm? Ngay cả người đàn bà này, bà luôn dội vào đầu cô những lời nói oan nghiệt. Rồi cả Tuấn và Kiều Trang, rốt cuộc thì mối quan hệ của họ cũng đâu hề đơn giản? Một khoảng trời tương lai với mây mù váng vất che kín lối đi đang dần xuất hiện trong đầu cô…
Tô Kim Uyên xin phép người đàn bà trước mặt và lặng lẽ ra về. Khi cánh cửa cổng vừa khép lại, nước mắt cô chảy lã chã thành hàng dài ở hai bên gò má. Nỗi đau tinh thần còn chưa kịp lắng xuống, vết thương ở giữa đôi chân lại dấy lên cơn đau buốt… Cô chọn cho mình một góc khuất giữa nơi Sài Gòn phồn hoa để tìm cho mình chỗ dừng chân.
Hóa ra từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ là kẻ cô độc mà thôi.
Phía Sau Giảng Đường Phía Sau Giảng Đường - Lâm Phương Lam