Nụ Cười Cho Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
ia Tuấn lái xe thẳng đến quan bar. Anh gọi bia rồi uống hết ly này đến ly khác, đến say khướt. Bỗng có bàn tay đặt lên vai:
- Cậu làm gì mà uống dữ vậy Tuấn?
Biết là Đông Chí, Gia Tuấn cười nửa miệng như chào hỏi:
- Cậu cũng đến đây nữa à?
- Tớ đến với mấy người bạn nhưng họ đã về hết rồi. Thấy cậu ngồi đây nên tớ mới qua đây.
- Vậy à?
- Cậu có chuyện gì vậy?
- Tớ đang chán đời lắm đây!
Đông Chí nhìn bạn một cách ngạc nhiên:
- Cậu mà cũng chán đời nữa à? Nhưng vì chuyện gì vậy?
Gia Tuấn buông gọn:
- Tình!
Đông Chí từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:
- Cậu và Ái Vy đã xảy ra chuyện gì vậy?
Gia Tuấn lắc đầu đau khổ:
- Vẫn ổn.
- Vậy là chuyện gì?
Gia Tuấn thành thật:
- Mẹ tớ không cho tớ tiếp tục yêu Ái Vy vì gia đình Ái vy phá sản, bà muốn tôi yêu Ly Ly con của ông Hoàng Thanh.
Đông Chí trợn mắt:
- Sao mẹ cậu lại vô lí như vậy? Thế Ái Vy đã biết chuyện này chưa?
Tớ làm sao mà dám nói cho cô ấy biết chứ. Mấy hôm trước cô ấy cũng đòi chia ta vì lí do gia đình cô ấy không còn như trước nữa.
- Vậy cậu có chia tay không vậy.
Gia Tuấn giọng nhè nhè:
- Tớ và cô ấy đã huề nhau.
- Vậy bây giờ cậu tính sao hả?
Gia Tưấn nói một cách cương quyết:
- Tớ sẽ phản đối tới cùng. Tớ không tin mình sẽ thua đâu.
- Nhưng cậu sẽ làm gì?
- Mọi cách.
Đông Chí nói như người hiểu biết:
- Cho dù cậu có làm cách nào đi thì tớ nghĩ cậu cũng rất khó thuyết phục Ái Vy?
Gia Tuấn nhăn trán nhìn Đông Chí:
- Cậu là gì vậy?
Đông Chí nói một cách tỉnh bơ:
- Nếu cậu thuyết phục được bác gái thì còn bằng không Ái Vy sẽ vì tự ái hoặc vì không muốn cậu bất hòa với gia đình mà chia tay với cậu.
Gia Tuấn như thấm nhuần lời nói của Đông Chí, tự nhiên anh ôm đầu khổ sở.
- Trời ơi! Sao ông tàn nhẫn với con quá vậy? Mọi chuyện đang êm đẹp sao lại hóa ra thế này. Con đã làm gì sai để ông phạt con thế này.
Đông Chí vỗ vai bạn an ủi:
- Cậu đừng vậy trong lúc này cậu cần phải bình tĩnh. Nên nhớ cậu còn nhiều việc để làm lắm đấy!
Gia Tuấn ngẩng đầu nhìn lên, giọng anh rắn chắc:
- Tớ sẽ làm thay đổi tất cả, nếu đến mức cuối cùng tớ sẽ cùng Ái Vy ra riêng.
- Cậu nghĩ cô ấy chịu à?
Á Vy không rắc rối như cậu nghĩ đâu. Hơn nữa mình còn có ba ủng hộ.
Mình cũng đã nói với Ái Vy rồi mình sẽ chăm sóc cô ấy và cả bác gái nữa?
- Tớ mong cậu sẽ làm được!
- Cám ơn cậu!
Đông Chí nói một câu ý nghĩa:
- Cậu nên nhớ mình là bạn đấy.
Gia Tuấn mỉm cười:
- Mình nhớ mà!
Đông Chí chợt hỏi:
- Mình sẽ bảo Khả Nhi thường xuyên qua khuyên Ái Vy về chuyện này. Lúc này nghỉ hè nên hai cô bé ít gặp nhau lắm.
Gia Tuấn gật đầu đồng tình:
- Vậy cũng tốt!
Tự nhiên Gia Tuấn nhìn Đông Chí ghen tị:
- Tớ ngưỡng mộ cậu lắm. Cậu có vẻ hạnh phúc và êm đềm hơn tớ.
Đông Chí cảm thấy vui vì câu nói của Gia Tuấn:
- Chắc tại may mắn:
- Có lẽ vậy.
Hai người đàn ông cùng nói chuyện với nhau đến khuya Gia Tuân không về nhà anh đến công ty ngủ.
Đã một tuần lễ trôi qua mà Gia Tuấn vẫn không về nhà Bà Xuân Hoa giận lắm. Bà quyết định hôm nay sẽ đến tận công ty để tìm Gia Tuấn.
Bà Xuân Hoa gặp Ly Ly ở trước cổng công ty, cô niềm nở:
- Con chào bác! Bác đến đây chắc là tìm anh Tuấn rồi.
Bà Xuân Hoa vui vẻ:
- Con có thể đưa bác đi vào đó không Ly.
- Dạ được! Nhưng bây giờ anh Tuấn không có trong đó. Anh ấy đã đi gặp khách hàng rồi ạ!
Bà Xuân Hoa thoáng thất vọng.
- Con có biết khi nào nó về không Ly?
- Dạ! Chắc trưa. Hay bây giờ con mời bác ra quán nước bên kia chờ anh Tuấn nha bác.
Bà Xuân Hoa có vẻ hài lòng:
- Vậy cũng được!
Bà Xuân Hoa vui vẻ đi cùng Ly Ly. Bà thầm vừa ý Ly Ly.
Vào quán, Ly Ly lịch sự cô gọi nước cho bà Hoa. Cô gợi chuyện:
- Bác đến tìm anh Gia Tuấn chắc có chuyện phải không ạ?
Bà Xuân Hoa nói không giấu giếm:
- Nó vì con Ái Vy mà giận bác. Thằng Tuấn đã một tuần rồi không về nhà.
Ly Ly tròn mắt:
- Trời đất! Sao con chẳng biết gì cả. Hèn gì lúc này con thấy anh ấy có mặt ở công ty sớm lắm. Hóa ra anh ấy không về nhà.
Bà Xuân Hoa có vẻ giận:
- Nó làm bác giận đến không chịu đựng được. Hôm nay bác phải dạy cho nó một bài học mới được.
Ly Ly hốt hoảng cô can ngăn:
- Con xin bác đừng làm như vậy. Trong chuyện này anh Tuấn không có tội gì đâu. Anh ấy chỉ vì quá yêu Ái Vy thôi.
Bà Xuân Hoa mím môi:
- Con nhỏ đó thật là không biết chuyện, bây giờ nó có còn như trước đâu vậy mà không biết mắc cỡ vẫn bám lấy thằng Tuấn.
Ly Ly châm dầu vào lửa:
- Bây giờ, Ái Vy rất nghèo nếu không đeo theo anh Tuấn thì nó lấy gì mà sống. Theo con được biết thì anh Tuấn vẫn hay chu cấp tiền cho nó.
Bà Xuân Hoa giận dữ:
- Con nhỏ đó thật vô sỉ dám lợi dụng thằng Tuấn. Thật chẳng ra gì cả.
Ly Ly cố tình:
- Cũng là phận gái với nhau nhưng với cách làm của Ái Vy con thấy bất mãn về cô ta qúa.
Bà Xuân Hoa hằn hộc:
- Ta phải nói chuyện riêng với con bé đó mới được. Con có biết nhà nó đang ở đâu không vậy Ly?
Ly Ly mừng thầm trong bụng:
- Dạ biết!
- Ngày mai con hãy cùng bác đến đó. Được không Ly?
Ly Ly vội vã gật đầu:
- Ngày mai là chủ nhật, con được nghĩ, con sẽ đi cùng bác.
- Vậy thì tốt.
Ly Ly cười một cách nham hiểm:
- Ái Vy! Mày hãy đợi đó đi. Ta sẽ làm cho mi phải chia tay với anh Tuấn thôi. Ha ha!
- Con đang nghĩ gì vậy Ly Ly?
Ly Ly giật mình, cô cố làm ra vẻ buồn:
- Bác cũng biết con rất yêu anh Tuấn nhưng anh ấy lại rất thờ ơ với con. Con buồn quá bác ơi!
Bà Xuân Hoa mỉm cười:
- Con đừng buồn nữa, có bác ủng hộ con mà. Để bác giải quyết xong chuyện của con Ái Vy. Bác sẽ tính đến chuyện của hai đứa.
Ly Ly mừng rơn:
- Con cám ơn bác.
Bà Xuân Hoa khẽ mỉm cười nhìn Ly Ly:
- Phải chi bác biết con sớm hơn một chút thì hay quá. Bác sẽ bắt Gia Tuấn yêu con.
Ly Ly khôn ngoan:
- Được bác yêu quí con mừng quá! Con cũng hối tiếc khi đến sau Ái Vy, khoảng thời gian hai người bên nhau, con vẫn còn học bên Mĩ.
- Con không phải hối tiếc đâu. Giờ đây con vẫn có thể đến với Gia Tuấn mà.
- Nhưng con biết anh Tuấn chỉ yêu có mỗi Ái Vy thôi.
Bà Xuân Hoa giọng chắc nịch:
- Bác sẽ giúp con. Bác sẽ làm cho Ái Vy mờ dần trong tim Gia Tuấn.
Ly Ly khẽ mỉm cười, cô biết rằng chỉ cần có sự ủng hộ của bà ta là cô đủ thắng rồi. Cô thầm cám ơn ông trời đã giúp mình.
Đúng như lời đã nói, ngay ngày hôm sau bà Xuân Hoa và Ly Ly đến nhà Ái Vy. Vừa vào đến nhà, gặp Ái Vy bà Xuân Hoa đã lên tiếng:
- Ngôi nhà này đẹp thật!
Ái Vy không hiểu hết ẩn ý của câu nói của bà Hoa nên nói:
- Chào bác, chào chị bác và chị mới đến.
Ly Ly kênh mặt:
- Cô thật hạnh phúc, vừa mới phá sản vậy mà được ở trong một ngôi nhà đẹp như vậy, chắc cô có tiền riêng hả Ái Vy.
Ái Vy thoáng khó chịu nhưng cô vẫn lịch sự:
- Ngôi nhà này là anh Tuấn mua. Tiền của tôi đã bị cha chị tịch thu hết rồi.
Tôi làm gì có tiền riêng chứ.
Ly Ly làm ra vẻ đồng cảm.
- Chật! Hóa ra cô đáng thương vậy à? Sao lúc ba tôi tịch thu tài sản của cô.
Cô không năn nỉ ba tôi đi. Biết đâu ông ấy sẽ để chút gì đó cho cô.
Ái Vy cảm thấy tự Ái ngút ngàn:
- Xin chị tôn trong tôi một chút. Dù gì tôi và chị cũng đồng chung phận gái với nhau.
Ly Ly hất mặt:
- Tôi và cô đồng phận gái nhưng không đồng đẳng cấp đâu.
Ái Vy giận phát điên lên:
- Chị có thấy như thế là qúa đáng lắm không hả?
Bà Xuân Hoa lên tiếng:
- Có gì mà quá đáng chứ? Ly Ly nói đúng quá mà!
Ái Vy thất vọng não nề khi nghe những lời nói của bà Xuân Hoa. Vừa lúc đó bà Ái Lan cũng bước ra. Chẳng biết chuyện gì xảy ra nên bà vẫn vui vẻ:
- Chào chị! Chị đến chơi hả?
Bà Xuân Hon hứ nhẹ:
- Tôi không rảnh vậy đâu. Tôi đến đây là để tìm chị và Ái Vy để nói chuyện.
Bà Xuân Hoa lại tiếp:
- Hôm nay, tôi thấy chị hình như đã khỏe hẳn rồi phải không? Tôi mừng cho chị.
Bà Ái Lan vẫn vui vẻ:
- Cám ơn chị!
Ly Ly nhắc nhở:
- Bác ơi! Bác vào vấn đề luôn đi! Ở đây con thấy ngột ngạt quá.
Bà Xuân Hoa hất mặt nhìn bà Ái Lan:
- Tôi muốn nói chuyện với chị.
- Chị cứ nói!
- Hôm nay tôi đến đây là để yêu cầu chị và Ái Vy hãy tránh xa thằng Tuấn dùm.
Bà Ái Lan đỏ mặt:
- Chị nói vậy là sao? Chị nói rõ hơn đi!
- Tôi muốn con Ái Vy phải chia tay với Gia Tuấn.
Ái Vy ngồi phịch xuống ghế. Chuyện gì lại xảy ra thế này. Sao mà bao nhiêu chuyện lại đồn đến như vậy.
Bà Ái Lan bàng hoàng:
- Chúng nó vẫn yêu nhau cơ mà. Sao chị lại muốn tụi nhỏ chia tay.
Bà Xuân Hoa thẳng thừng:
- Bộ chị không thấy hai gia đình bây giờ không còn xứng với nhau hay sao?
Tôi chỉ muốn tốt cho Ái Vy thôi. Tôi sợ nó sẽ mặc cảm với Gia Tuấn nên mới quyết định vậy thôi.
Ái Vy gục đầu đau khổ:
- Hóa ra là vậy?
Rồi cô ngẩng phắt đầu lên. Cô nói trong nghẹn ngào:
- Bác cứ yên tâm đi, con đã hiểu ý của bác rồi. Con sẽ xa anh Tuấn.
Ly Ly bĩu môi:
- Có đáng tin không đây!
Ái Vy như không kiềm được, cô nói như quát vào mặt Ly Ly:
Chị đừng quá xem thường người khác như vậy, Ái Vy này đã nói là làm được.
Ly Ly cười nữa miêng:
- Vậy sao? Vậy thì tôi tạm tin cô vậy?
Bà Xuân Hoa cay độc:
Tôi muốn biết cô làm gì để Gia Tuấn hết yêu cô?
Ái Vy nổi giận thật sự:
Con sẽ làm bằng mọi cách.
- Nếu như cô vẫn qua lại với Gia Tuấn thì sao đây? Tôi đâu có chắc được việc gì ở cô.
Ái Vy cảm thấy tự ái làn nước mắt:
- Vậy bác muốn con phải làm sao bác mới vừa lòng?
Bà Xuân Hoa cười khẩy:
- Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc nãy cô nói căn nhà này là của Gia Tuấn mua.
- Phải!
Bà Xuân Hoa tàn nhẫn:
- Cô có thể rời khỏi chỗ này không vậy? Nếu cô còn ở đây tôi nghĩ Gia Tuấn nó sẽ lại đến đây.
Ái Vy nghe cay đắng đời mình. Cô quẹt nước mắt và nói bằng giọng cứng rắn:
- Bác cứ yên tâm. Tôi sẽ dọn ngay ngày hôm nay.
- Nếu vậy thì tốt.
- Giờ bà về được rồi chứ?
Ly Ly hất hàm:
- Cô quên đây không phải là nhà của cô sao?
Ái Vy điếng người:
- Chị....
Bà Xuân Hoa khoát tay:
- Thôi đi! Cô đừng nổi giận như vậy nữa.
Vừa nói và vừa đặt xấp tiến lên bàn rồi hất mặt về phía Ái Vy:
- Đây là số tiền tôi cho mẹ con cô tìm nhà mới. Mong là đủ.
Bà ái Lan bỗng cười khan:
- Đây gọi là bạn tri âm tri kỉ đây sao? Cuộc đời này thật là cay đắng, người ta có thể ngoảnh mặt đi với mình khi mình thất thế. Đúng là đến chuyện mới biết rõ lòng người đen trắng.
Ái Vy chồm tới cầm lấy xấp tiền hất tung lên:
- Bà lấy tiền của bà về đi. Tôi không cần số tiền "nhân nghĩá' của bà đâu.
Ly Ly nổi nóng hóa điên thay bà Xuân hoa:
- Con nhỏ kia! Mày dám làm vậy với bà à?
Vừa nói Ly Ly giận dữ vừa vung tay định tát Ái Vy nhưng cô đã kịp nắm lấy cánh tay cô và giật mạnh. Cô nói lớn:
- Chị không có quyền đánh tôi. Chị luôn cho mình là người trí thức mà chị lại có những hành động như vậy?
Ly Ly giận đỏ bừng mặt lên nhìn Ái Vy:
- Mày giỏi lắm, còn dám nói với tao vậy à? Mày hãy đi khỏi đây ngay đi.
Ái Vy cũng không vừa. Cô cười:
- Chị có quyền này sao? Tôi nói cho chi biết. Căn nhà này là Gia Tuấn mua nhưng người đứng tên là tôi. Bây giờ tôi "mờí' chị ra khỏi nhà tôi được chứ?
Bà Xuân Hoa nhếch môi:
Ly Ly chúng ta về thôi. Chúng ta hãy để cho me con họ ở trong nha này thêm một ngày nữa đi.
Ly Ly hằn hộc:
- Hư, sống dựa vào tiền của người ta mà còn làm phách.
Bà Ái Lan không kiềm được cơn giận bà nói như la lên:
- Các người đi đi! Các người...
Chi nói được nhiêu đó thôi bà đã ngã qụy Ái Vy hốt hoảng:
- Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ ơi. Mẹ tỉnh lại đi mẹ?
Bà Xuân Hoa và Ly Ly cũng hốt hoảng. Họ nhanh chân rời khỏi nhà Ái Vy.
Đã hai ngày trôi qua Ái Vy đi tìm viêc làm khắp nơi, chỗ nào cũng chỉ lắc đầu. Cô chán nản và lòng đầy lo lắng:
- Mình phải làm gì để có tiền lo cho mẹ đây? Trời ơi? Sao ông nỡ bất công với con như vậy?
Ái Vy lầm lũi bước ra khỏi cửa công ty. Cô cũng dư sức để hiểu sẽ không có công ty nào nhận cô đâu. Cô chỉ có duy nhất một mảnh bằng tốt nghiệp cấp III và một bằng trug cấp vi tính, chuyên nghành của cô là về y chứ đâu phải về kinh tế. Cô chỉ muốn làm môt công nhân bình thường thôi mà người ta cũng không chịu nhận, chỉ vì một lí do đơn giản nhất cô là con gái của một doanh nghiệp phá sản.
Đi ngang qua một nhà hàng Ái Vy đứng nhìn thật lâu. Tự nhiên cô nãy sinh ý định:
- Nếu đã không có công ty nào nhận hay mình vào làm ở đây vậy. Mình sẽ tạm thời giấu mẹ chuyện này.
Nghĩ là làm Ái Vy bước vào nhà hàng. Thật may mắn cho cô, nhà hàng này đang tuyển nhân viên nữ, thế là Ái Vy được nhận.
Buổi chiều, cô về nhà thật sớm xách thật nhiều thứ, bà Ái Lan nghiêm nghị:
- Sao con lại hoang phí vậy Vy.
Ái Vy vui vẻ:
- Mẹ ơi! Con đã tìm được việc làm rồi, từ đây mẹ con mình có thể sẽ đỡ hơn, con có thể tẩm bổ cho mẹ được rồi.
Bà Ái Lan liếc yêu con gái.
- Con lúc nào cũng nghĩ đến mẹ, con cũng phải lo cho sức khỏe của mình đấy.
- Dạ! Con biết mà mẹ.
Bà Ái Lan chợt hỏi:
- Con làm ở đâu vậy Vy? Con xin được việc gì vậy.
Ái Vy ấp úng:
- Dạ, con... con làm công nhân cho một công ty mẹ ạ. - Vậy à?
Bà Ái Lan chợt thở dài:
- Nếu chuyện xấu không xảy đến với gia đình mình thì giờ đây con có thể vui vẻ cùng bạn bè rồi.
Ái Vy thoáng buồn khi bà Ái Lan nói như thế Ái Vy hiểu mẹ luôn sống trong tâm trạng đó.
Ái Vy tự nhủ với lòng là cô sẽ cố gắng để làm mẹ vui trở lại.
- Mẹ đừng nghĩ vậy nữa. Mẹ mà nghĩ vậy là ba sẽ trách con đấy.
Bà Ái Lan nhìn Ái Vy lạ lẫm:
- Sao lại vậy.
Ái Vy dẫu môi:
- Bộ chẳng phải sao, mẹ nói vậy làm ba cứ tưởng tại ba mà con mới vậy. Ba sẽ trách con đấy.
Bà Ái Lan khẽ cười trước câu lý luận của Ái Vy Bà hiểu Ái Vy nói vậy là muốn cho bà đừng buồn nữa. Bà Ái Lan nói một cách cương quyết:
- Bây giờ, mẹ hứa với con, mẹ sẽ không buồn nữa đâu và sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa. Mẹ cũng cùng con bắt tay lại từ đầu.
Ái Vy phì cười:
- Mẹ làm con vui quá!
- Con vui thì được rồi!
Tự nhiên Ái Vy thấy vui vui. Cô bổng hát lên môt đoạn:
- "Lòng mẹ bao la như biển thái bình..." Ái Vy tủm tỉm cười:
- Ai mà sáng tác ra bài hát này hay thật.
Bà Ái Lam cũng vui lây với con gái, bà cười hiền:
- Sao nay khi con có con, con sẽ biết tình mẹ là bao la như thế nào.
Nghe bà Ai Lan nói, Ái Vy lại nhớ đến Gia Tuấn. Cô thoáng buồn những rồi cố gượng cười:
- Con sẽ ở vậy với mẹ luôn.
Bà Lan cốc đầu con gái:
- Nói vậy không nên đâu nhé! Con gái lớn lên là phải lấy chồng, đó là quy luật.
Ái Vy chu môi:
- Vậy con sẽ phá vỡ quy luật đó.
Bà Ái Lan trợn mắt:
- Con lại nữa.
Ái Vy mỉm cười duyên dáng:
- Con đi làm đồ ăn đây!
Nhìn dáng đi của Ái Vy, bà ái Lan lại chạnh lòng, bà nhói đau:
- Tội nghiệp con bé quá!
Cả nửa tháng nay Gia Tuấn muốn phát điên lên. Anh tìm kiếm Ái Vy khắp nơi, Gia Tuấn không ngờ có lúc Ái Vy xa tầm tay anh đến thế. Anh phải làm gì để tìm lại được Ái Vy đây.
Gia Tuấn dừng xe trước nhà Khả Nhi, giờ đây Khả Nhi là tia hy vọng cuối cùng của anh:
- Chào em Khả Nhi?
Khả Nhi ngạc nhiên:
- Ủa anh Tuấn. Sao anh lại đến có một mình vậy? Ái Vy đầu hả anh?
Gia Tuấn xịu mặt thất vọng. Chỉ cần Khả Nhi nói ban nhiêu đó thôi thì anh cũng đã hiểu.
- Lúc này em không gặp Ái Vy sao Nhi?
Khả Nhi lắc đầu:
- Mấy hôm trước, em có ghé nhà nó nhưng những người ở gần nhà nói là nó đã dọn đi. Em tưởng đâu anh mua nhà cho Ái Vy căn nhà mới. Em cũng định đi tìm anh để hỏi đấy.
Gia Tuấn thất vọng não nề:
- Vậy là Ái Vy đã đi trong thầm lặng rồi.
- Thật ra là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Khả Nhi tròn mắt:
- Chẳng phải anh đưa nó đi sao?
- Làm gì có, anh đang sốt ruột lắm đây.
- Em cứ ngỡ vì chuyện hôm đó anh đổi chỗ mới cho Ái Vy chứ.
Gia Tuấn quay qua Khả Nhi, anh hỏi nhanh:
- Chuyện hôm đó là chuyện gì vậy Nhi?
- Hôm đó em đến tìm nhưng không gặp Ái Vy nên em hỏi hàng xóm. Họ bảo cách đây gần hai tuần có hai người đàn bà một già một trẻ đến để đánh ghen.
Em thấy chuyện vô lí nên không hỏi thêm.
Gia Tuấn giật mình:
- Em nói đánh ghen à? Sao lại có chuyện này được.
- Vậy em mới nói là vô lí.
Gia Tuấn khó chịu:
- Thật ra Ái Vy đang làm trò gì vậy.
Khả Nhi cũng sốt ruột:
- Giờ anh định làm gì vậy anh Tuấn?
- Anh chỉ còn biết đi tìm Ái Vy thôi. Cô ấy đã trừng phạt anh gần nữa tháng nay. Em cũng niết tính anh mà, anh không chấp nhận việc Ái Vy trốn tránh sự việc như vậy đâu.
Khả Nhi bênh bạn:
- Biết đâu nó có nỗi khổ thì sao?
- Có khổ thì phải cung anh chịu, cô ấy quá xem thường anh. Ái Vy là vậy, cô ấy chỉ biết ôm khó một mình thôi.
Khả Nhi thở dài:
- Em buồn cho anh và Ái Vy quá? Sao hai người lại gặp nhiều sóng gió quá vậy?
Gia Tuấn cố gượng cười:
- Có lẽ là do ý trời?
- Anh cũng tin chuyện đó nữa à?
Gia Tuấn cười buồn:
- Khi ở trong hoàn cảnh này em sẽ hiểu.
Khả Nhi nhún vai:
- Vậy em không dám hiểu đâu.
Gia Tuấn chợt nói:
- Thôi chào em. Anh phải tiếp tục công việc của mình đây.
- Em mong Ái Vy nó sẽ nhớ đến người bạn thân này mà tìm anh.
- Anh cũng hy vọng vậy Chào em?
- Chào anh!
Gia Tuấn cho xe chạy về công Ty. Anh miên man nghĩ về những lời Khá Nhỉ nói. Hôm đó Gia Tuấn nhớ là anh đến tìm Ái Vy, Khi anh vào nhà thì tiền nằm tứ tung trên đất giờ lai nghe Khả Nhi bảo là đánh ghen. Thật ra chuyện này là sao đây.
Bước vào phòng làm việc, Gia Tuấn đã thấy Ly Ly ngồi ở đó. Anh chỉ mỉm cười cho có lệ rồi ngồi vào ghế của mình. Ly Ly chợt nói:
- Em có chuyện này không biết có nên nói với anh không đây?
Gia Tuấn thờ ơ:
- Nếu không nói được thì đừng nói.
- Chuyện này có liên quan đến Ái Vy?
Gia Tuấn ngẩng đầu dậy, anh tiến đến bên Ly Ly:
- Em gặp Ái Vy à?
- Anh làm gì mà khẩn trưng dữ vậy.
- Hãy trả lời câu hỏi của anh.
Ly Ly kênh mặt:
- Ái Vy cô người yêu của anh đang làm tiếp viên cho nhà hàng của ba em.
Cô ấy bây giờ phải ẻo lả để bưng rượu cho khách đấy!
Gia Tuấn nhìn Ly Ly tóe lửa:
- Em im đi! Anh cấm em xúc phạm đến Ái Vy.
Ly Ly nhún vai:
- Em nói sự thật, anh không tin thì có thể đến đó xem thử. Em chắc rằng anh sẽ phát điên lên khi thấy cô người yêu của anh.
- Anh đã bảo là không được xúc phạm đến Ái Vy.
Ly Ly bĩu môi:
- Vậy thì em không nói nữa.
Gia Tuấn nhíu mày khó chịu. "Chuyện gì lại xảy ra nữa đây” Ái Vy đang làm gì vậy? Lòng Gia Tuấn như lửa đốt anh muốn gặp Ái Vy ngay để hỏi cho ra lẽ. Anh tin Ái Vy không phải vậy.
Gia Tuấn đến tân nhà hàng Thiên Ly để gặp Ái Vy. Anh chọn cho mình một chỗ ngồi khuất rồi quan sát. Phía trên lầu Ly Ly cũng quan sát Ái Vy lẫn Gia Tuấn.
Vô tình Ái Vy lại đi ngang qua bàn của Gia Tuấn. Cô hết cả hồn khi thấy Gia Tuấn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Gia Tuấn nhún vai:
- Em cứ tự nhiên làm việc của mình đi, đừng quan tâm đến anh.
Ái Vy gượng cười cô bước đến bàn kế bên. Đó là một ông khách già. Thấy Ái Vy Ông ta giở trò ong bướm:
- Cô bé có thể ngồi cùng tôi không vậy? Tôi thấy thích cô bé lắm.
Ái vy thấy khó chịu vô cùng nhưng cô cố gắng gượng cười:
- Xin lỗi! Tôi chỉ là người bưng rượu, tôi không ngồi bàn. Nếu ông muốn thì tôi sẽ gọi cho ông người khác.
Người đàn ông giọng lè nhè:
- Tôi chỉ thích cô bé thôi. Ngồi đây cùng tôi cô bé sẽ được bo đấy.
Ái Vy tự ái kinh khủng:
- Xin ông tự trọng một chút. Tôi không phải là người ngồi cùng với khách tôi chỉ có bổn phận bưng rượu thôi.
Người đàn ông láo lia mắt:
- Cô bé càng kêu căng tôi càng thích.
Ái Vy thấy rất dị ứng với cách nói chuyện của ông ta cô thở dài rồi bước đi.
Nhưng ông ta nhanh hơn, ông ấy chụp lấy tay Ái Vy giọng mơn trớn:
- Em đi đâu vậy? Ngồi đây với anh.
Ái Vy giật mạnh tay ra. Cô hét nhỏ:
- Ông đàng hoàng lại một chút đi.
Người đàn ông giọng giẫu cợt:
- Còn giả bộ làm gì hả em? Đã là tiếp viên nhà hàng bưng rượu cho khách mà còn giả vờ.
Ái Vy nổi giận:
- Ông im đi ông không có quyền xúc phạm đến tôi.
Người đàn ông vẫn nói:
- Người con gái nào cũng nói như em cả nhưng khi thấy tiền boa của khách thì sà vào lòng không tiếc gì cả.
- Ái Vy giận dữ, cô vung tay tát vào mặt ông ta, hắn lồng lên giận dữ:
- Mày dám đánh tao hả? Đỗ gái nhà hàng.
Ái Vy mím môi vì giận, cô vung tay tát vào mặt hắn một cái thứ hai. Hắn ta chao đảo hét lớn:
- Chủ nhà hàng đâu ra đây mau. Nhân viên nhà hàng này tiếp khách vậy à?
Hắn trợn mắt nhìn Ái Vy. Hắn giơ tay cao định đánh Ái Vy nhưng Gia Tuấn đã lao tới nắm lấy tay hắn và giật mạnh:
- Một hành động chắng đáng mặt đàng ông gì cả.
Hắn ta trợn mắt nhìn Gia Tuấn:
- Mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao hả?
Gia Tuấn nói tỉnh bơ:
- Là gì cũng đươc.
Người đàn ông đưa mắt giận giư nhìn Gia Tuấn:
- Chủ nhà hàng này đâu? Chết rồi à?
Anh quản lí Thanh quýnh quáng chạy đến:
- Dạ có chuyện gì thưa ông Trần?
Hất mặt về phía Ái Vy, ông Trần nói một cách giận dữ:
- Nhân viên của anh đây à? Cố ấy tiếp khách kiểu gì vậy? Mới vào nghề à?
Anh quản lí xởi lởi:
- Dạ cô ấy là lính mới nên chưa biết ông Trần. Mong ông thông cảm.
- Cô ta đã đánh tôi hai bạt tay. Nhà hàng anh đền bù thế nào hả?
Quản lí Thành cúi đầu:
- Chúng tôi sẽ đền bù tất cả ạ!
- Tôi không cần đền bù, chỉ cần cô ấy hầu rượn tôi thôi.
Cả Gia Tuấn và Ái Vy đều nhìn tên Trần một cách căm ghét. Gia Tuấn cười gằn:
- Ông tưởng ông là ai chứ? Ông có biết cô ta là gì của tôi không hả?
- Là gì của mày cũng mặc, đã làm trong nhà hàng này thì vẫn là tiếp viên thôi.
Gia Tuấn giận đến nỗi muốn đấm cho hắn một đấm thật đau nhưng anh đã kiềm được. Anh quay qua quản lí Thành:
- Từ nay Ái Vy sẽ nghĩ làm ở đây. Mọi chi phí của ông ta hãy đến công ty Gia Hào tìm tôi. Tôi sẽ bồi thường tất cả. Hãy nói với cô Ly Ly như vậy.
Ái Vy ngỡ ngàng:
- Đây là nhà hàng của Ly Ly à?
- Em không cần biết điều đó.
Nói rồi Gia Tuấn nắm lấy tay Ái Vy kéo đi. Họ đâu biết rằng, có một ánh mắt nhìn họ như toé lửa.
Gia Tuấn đưa Ái Vy ra quán nước cạnh bờ sông. Nơi hẹn hò của hai người, Gia Tuấn như bớt căng thẳng:
- Anh muốn nghe em giải thích đấy Ái Vy!
Ái Vy quay mặt nơi khác:
- Tôi không có gì để giải thích và tôi cũng không muốn giải thích.
Gia Tuấn muốn hóa điên với cách nói chuyện của Ái Vy. Anh nói như quát vào mặt Ái Vy.
- Em nói chuyện với anh vậy à? Em có thấy là mình quá đáng lắm không Vy?
Ái Vy nhún vai:
- Tôi thấy không có gì quá đáng cả khi mà chẳng quan hệ gì.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy đăm đăm:
- Em tàn nhẫn với anh vậy sao Vy? Em trừng phạt anh bằng cách này em mới vừa lòng hả?
Ái Vy xốn xang cả tim khi nghe những lời nói chân tình của Gia Tuấn.
Nhưng cô cứ dửng dưng:
- Tôi không trừng phạt và tàn nhẫn với ai cả. Mong anh đừng ghép tội cho tôi.
Gia Tuấn thấy chán nản tràn ngập nhưng anh vẫn không chịu thua:
- Hãy nói cho anh biết đi Vy! Đã xảy ra chuyện gì để khiến em phải ra đi.
Em nói đi Vy.
Ái Vy cười chua chát:
- Tại tôi không còn yêu anh nữa thế thôi.
- Anh không tin là em đã hết yêu anh. Em đừng tự dối lòng mình nữa Vy?
- Tôi nói sự thật, tôi không có gì là gian dối cả. Bây giờ tôi về được rồi chứ?
Gia Tuấn lầm lì:
- Hôm nay em phải nói rõ nếu không đừng hòng về nhà.
Ái Vy thấy giận Gia Tuấn ghê gớm:
- Anh độc đoán lắm nhưng không làm khó được tôi đâu. Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi bây giờ tôi về.
Ái Vy bước đi nhưng cô đã bị Gia Tuấn nắm kéo lại. Không tự chủ được Ái Vy ngã hẳn vào lòng Gia Tuấn. Anh áp đảo nụ hôn của mình lên môi Ái Vy. Ái Vy không cự tuyệt cũng không đồng tình, một hành động giống như là buông xuôi.
Gia Tuấn buông Ái Vy ra, anh có vẻ thất vọng nhìn Ái Vy:
- Em ghét anh đến vậy sao Vy? Em đã quên hết những ngày tháng êm đềm hạnh phúc khi ta bên nhau rồi à?
Ái Vy nhìn Gia Tuấn thẫn thờ:
- Tôi muốn được yên. Anh đừng hỏi gì ở tôi nữa!
Gia Tưấn cương quyết:
- Anh hỏi lại lần nữa, sao em ra đi mà không báo cho anh biết hả?
Ái Vy cười chua chát:
- Nói với anh làm? Tôi và anh đã chia tay rồi mà.
- Vậy em giải thích sau về chuyện hàng xóm nói em bị đánh ghen?
- Đánh ghen...
Ái Vy cười khan đau đớn, cô vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng:
- Thưa anh! Đấy là chuyện riêng của tôi.
- Thế còn chuyện em đi làm ở nhà hàng Thiên Ly?
- Tôi cần phải sống đấy anh. Tôi còn phải chăm sóc mẹ tôi. Tôi không giàu có như ai kia của anh để môn đăng hộ đối với anh.
- Nếu em muốn làm thêm, anh sẽ tìm chỗ giúp em nhưng anh không cho phép em làm tiếp viên cho nhà hàng.
Ái Vy hất mặt:
- Anh lấy quyền gì vậy?
- Quyền là người yêu của em, chồng sắp cưới của em được chưa?
Ái Vy cười khan:
- Tôi muốn làm gì mặc tôi. Cám ơn anh lúc này đã giúp tôi nhưng mong rằng sau này anh đừng xen vào chuyện của tôi.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy thật sâu vào mắt Ái Vy:
- Em cứng rắn hơn anh nghĩ đó Vy?
- Có lẽ vậy!
Tự nhiên Gia Tuấn đứng lên:
- Khuya rồi, anh đưa em về.
Ái Vy xua tay:
- Không dám phiền anh tôi về được mà.
Giọng Gia Tuấn dứt khoát:
- Em không được cãi, hãy để anh đưa em về, trời đã khuya lắm rồi.
Ái Vy đành phải nghe theo lời của Gia Tuấn. Thú thật, Ái Vy cũng rất sợ khi về khuya một mình.
Đến căn nhà chỗ Ái Vy thuê Gia Tuấn tự nhiên nghe chua xót nỗi lòng:
- Em ở đây hả Vy?
- Anh thấy sao hả?
- Chắc em và mẹ cực lắm?
- Nhưng vui.
- Vậy à?
Gia Tuấn nói lớn khi Ái Vy đang đi vào nhà.
- Ngày mai anh sẽ tìm việc làm khác cho em, đừng đến làm ở nhà hàng nữa.
Ái Vy không nói gì, cô chỉ im lặng bước đi. Hôm nay đối với Ái Vy là một ngày tồi tệ nhất, khủng khiếp nhất. Ái Vy thấy hộ thện trước mặt Gia Tuấn.
Buổi sáng Gia Tuấn đến Công Ty hơi sớm một chút, Thật lạ, Ly Ly còn đến sớm hơn anh. Vừa bước vào phòng, Gia Tuấn đã nghe giọng chế giễu của Ly Ly:
- Anh đẫ thấy tận mặt việc làm của cô người yêu bé nhỏ của anh chưa vậy?
Thật là đẹp mặt.
Gia Tuấn nhìn Ly Ly thật ngầu:
- Em thích nói người ta như vậy lắm sao Ly?
Ly Ly đỏ mặt vì câu nói của Gia Tuấn. Tuy nhiên cô vẫn tiếp tục giọng điệu của mình:
- Hôm qua, nếu không tại có mặt anh thì Ái Vy sẽ không như vậy. Cô ấy trong nhà hàng của em, cô ấy được boa rất nhiều tiền.
- Em im đi! Sao em lại hay chà đạp lên nhân phẩm của người khác vậy hả?
Ly Ly nhún vai:
- Em chỉ nói sự thật. Sự thật thường hay mất lòng vậy đó!
Gia Tuấn cộc cằn:
- Em tưởng Ái Vy là hạng người như em nghĩ sao hả? Em đã quá xem thường người khác rồi đó Ly.
Ly Ly vẫn cố nói:
- Anh cứ hãy nghĩ kĩ lại đi, một mình cô ấy có thể nào làm việc để nuôi cả một bà mẹ già đang bệnh không? Nếu không nhờ tiền boa của khách do cô ấy ẻo lả có được thì ở đâu ra.
Gia Tuấn giận không thể tưởng tượng. Anh như muốn tát vào mặt Ly Ly một cái nhưng anh vẫn cố nén:
- Dù cho cô ấy có làm gì đi nữa thì em cũng đã biết rồi đấy. Cô ấy làm để nuôi mẹ. Anh thấy chẳng có gì là xấu cả.
Ly Ly hơi mất hứng nhưng cô vẫn cố nói:
- Anh rộng lượng quá?
Gia Tuấn dứt khoát:
- Từ đây về sau em không được nói đến Ái Vy trước mặt anh nữa, nghe không hả?
Ly Ly ấm ức:
- Tại sao vậy chứ?
- Anh không thích!
Ly Ly bướng bỉnh:
- Nếu em vẫn cứ nói thì sao hả?
Gia Tuấn nhìn Ly Ly một cách nghiêm nghị:
- Anh sẽ cho em nghĩ việc.
- Anh dám hả?
- Em cứ thử xem!
Ly Ly ngồi phịch xuống ghế. Cô nghe hận Ái Vy nghê gớm. Tại mày mà tao mới bị Gia Tuấn đối xử như vậy Ái Vy. “Tao nói cho mày biết, mày đã làm tao đau khổ thì mày cũng chẳng được yên đâu".
Ái Vy xin được việc làm ở một nhà hàng khác. Cô đã nghĩ suốt đêm:
"Mình không thể để cho anh Tuấn phải lo lắng cho mình. Mình phải cố gắng làm việc.
Mình quyết sẽ không nhận từ Gia Tuấn thêm một thứ gì nữa cả kể cả tình. Mình làm ở nhà hàng thì đã sao? Mình không bao giờ sa ngã thì có gì mà phải sợ chứ?
Phải chăng thế giới này là rất nhỏ. Hôm nay, Gia Tuấn lại đưa khách đến đây dùng bữa, có cả Ly Ly nữa. Hình như Ái Vy không thấy họ.
Ly Ly bước vào quầy nói gì đó với anh quản lí. Lát sau, Ái Vy có lệnh phải tiếp bàn của Gia Tuấn.
Ái Vy không hề hay biết sự có mặt của Gia Tuấn nên cô vẫn vui vẻ đến bàn đó. Đến khi nhận ra sự có mặt của Gia Tuấn. Ái Vy liền đổi sắc mặt. Gia Tuấn nhìn chằm chằm vào Ái Vy nhưng không nói gì. Ly Ly khiêu khích:
- Tiếp viên nhà hàng này ai cũng đẹp cũng duyên dáng cả phải không anh Hưng?
Thế Hưng vốn là tên háo sắc, hắn gật đầu lia lịa:
- Phải phải đó! Nhưng không biết là có ngồi tiếp khách không Ly?
Ly Ly nhìn Ái Vy như mai mỉa rồi cố hỏi lớn:
- Anh Hưng muốn cô ngồi tiếp khách ảnh kìa, cô có tiếp được hay không vậy?
Ái Vy nghe giận Ly Ly không thể tưởng tượng, nhưng nếu muốn Gia Tuấn quên được cô thì cô phải làm cho anh ghét cô đã. Nghĩ vậy, nên Ái Vy nở nụ cười thật duyên dáng:
- Được tiếp các anh là vinh hạnh cho em làm sao em dám từ chối được!
Gia Tuấn nhìn Ái Vy như tóe lửa. nhưng cô không thèm để ý, cả Ly Ly cũng thấy hơi bất ngờ vì hành động của Ái Vy nhưng cô khoái chí lắm.
Thế Hưng pha trò:
- Chắc mai một anh phải đến đây hoài quá Ly. Em chọn nhà hàng này thật đúng đấy!
Ái Vy nghe đau khổ âm ỉ nhưng cô vẫn cố gắng ngồi im.
Thức ăn được mang ra, Ái Vy cứ liên tục gắp đồ ăn cho Thế Hưng và không nhìn qua Gia Tuấn một lần nào.
Thế Hưng cầm ly rượu đưa lên trước mặt Ái Vy.
- Em tên gì vậy?
Ái Vy dịu dàng:
- Em tên Ái Vy.
- Tên đẹp mà người cũng đẹp luôn. Ái Vy! Anh mời em uống một ly nhé.
Ái Vy vui vẻ gật đầu:
- Cám ơn anh!
Suốt buổi ăn, Gia Tuấn chẳng nói câu nào, anh cứ cặm cụi ăn, Ái Vy cố gắng diễn thật đạt vai diễn của mình trong ánh mắt mừng thầm của Ly Ly.
Thế rồi, buổi tiệc cũng hết, Thế Hưng còn hứa:
- Anh sẽ đến tìm em nữa đấy Ái Vy!
Ái Vy cười gượng:
- Em sẽ chờ để tiếp anh.
Gia Tuấn lầm lì đi nhanh ra xe. Đợi Thế Hưng đi rồi, Ái Vy đi nhanh ra phía sau nhà hàng khóc lặng lẽ. Cùng lúc đó, Vỹ Phong tiến lại gần Ái Vy, anh nắm lấy tay cô:
- Biết sẽ đau như vậy sao Vy vẫn làm hả?
Ái Vy ngỡ ngàng:
- Vỹ Phong! Sao Phong lại ở đây vậy.
- Mình là chủ nhà hàng này. Mình đã quan sát Vy từ lúc Vy mới vào đây và mình cũng đã thấy Vy đã diễn đạt một vở kịch thật xuất sắc.
Ái Vy tròn mắt:
- Sao Phong biết mình đang...
- Mọi chuyện của Vy mình đều biết hết cả. Có phải Vy làm vậy là vì Gia Tuấn không?
- Đó là một sự nhục nhã nhất đời mình mà Vy phải nếm trải.
- Vậy tại sao Vy còn làm vậy?
Ái Vy không nói gì. Cô chỉ ôm đầu khóc lặng lẽ Vỹ Phong nắm lấy tay Ái Vy:
- Vy hãy để mình chăm sóc cho Vy.
Ái Vy ngẩng đầu lên nhìn Vỹ Phong:
- Sao Phong lại làm vậy. Tôi không muốn nợ thêm ai gì nữa cả.
- Nếu là tôi nói tôi yêu Vy thì sao hả?
Ái Vy ngỡ ngàng:
- Phong yêu Vy?
- Phải, tôi đã yêu Vy từ lâu, lâu lắm nếu khôngvì Vy đã có Gia Tuấn thì tôi đã ngỏ lời với Vy rồi áiVykhÔngbiết mình nênvui hay nênbuồn' đâý Vừa diễn một vở kịch để người yêu cũ chia tay giờlạl có người nói tiếngyêu mình. Nghĩ một lát rồi ái Vy nói cứng:
Mình nghĩ mình v~ Phong không thể, mình không xứng đáng với Phong đâu.
- Đối vớl tôi, Vy xứng đáng hơn ai hết.
- Nhưng bây giờ tôi đang rối lắm.
_ Vỹ Phong nhìn ái Vy dịu dàng:
- Vy đừng quá căng thẳng như thế! Tôi chỉ muôn cho Vy biết tôí vẫn chờVy tôi khôngép Vy buộc Vy gì ca, Vy cứ quyết đlnh điều mà Vy cần nhất ái Vy thoángxúc động nhưng đó không phải là cảm giác rung động con tim.
- Tôi xin lỗi Phong, bây giờ tôi không nghĩ thêm gì được nữa.
- - Tôi đã nói là sẽ đợi Vy màl áI Vy cười buồn:
- Tùy Phong!
Vỹ Phòng chợt đề nghị:
Hay là hôm nay tôi đưàVy đi tìm việc làm mới nha? Thú thật tôi không nỡ để Vy làm ở đây đâu.
Ái Vy nhìn Vỹ Phng như dò xét. Hiểu cái nhìn đầy ẩn ý đó Vỹ Phong cười hiền:
- Tôi không xem thường nghề tiếp viên nhà hàng đâu. Tôi chỉ muốn Vy có một công việc nhẹ nhàng hơn.
Ái Vy chớp mắt:
- Đối với tôi bây giờ làm nghề gì cũng vậy thôi.
Vỹ Phong cười tươi:
- Vậy mình đi nha Vy.
Ái Vy gật đầu rồi cùng đi với Vỹ Phong. Có thể Vy sẽ vui với công việc mới, nhưng bây giờ lòng Ái Vy đang buồn rười rượi.
Nụ Cười Cho Anh Nụ Cười Cho Anh - Hoàng Thu Dung Nụ Cười Cho Anh