Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Trái Tim Vàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
N
gày hôm sau, Tom quay lại thăm Melanie ở bệnh viện. Trông anh có vẻ hơi gượng gạo. Anh thấy nàng khi nàng đi đến nhà kho nơi họ dùng để đặt chiếc máy giặt chạy bằng chất đốt. Hai tay nàng ôm cả đống đồ và khi thấy anh, nàng gần để rơi chúng xuống đất. Anh giúp nàng bỏ đồ vào máy, vừa làm anh vừa xin lỗi về việc anh không nhận ra nàng khi mới gặp nhau.
- Tôi xin lỗi, Melanie. Tôi thường không đần độn như thế đâu. Tôi không nhận ra cô vì tôi không ngờ cô ở đây.
Nàng cười nhưng không phải vì anh không nhận ra nàng. Thực ra nàng còn thích như thế nữa. - Tối thứ năm vừa rồi tôi đã trình diễn trong buổi lễ từ thiện.
- Tôi thích nhạc cô hát và thích nghe giọng của cô. Tôi thấy cô quen quen, - anh cười vì cuối cùng đã cảm thấy thoải mái. - Tôi cứ nghĩ tôi đã quen cô ở Berkeley.
- Ước gì đúng như thế, - nàng cười và hai người đi ra ngoài. - Tôi thích việc anh không nhận ra tôi. Thỉnh thoảng tôi rất bực vì có người nhận ra mình và đi theo suốt, - nàng nói một cách thẳng thắn.
- Phải, tôi chắc thế. - Họ quay lại khu vực chính, đổ nước trong thùng vào chai rồi ngồi trên khúc gỗ nói chuyện. Khu vực này có vẻ đẹp tự nhiên, cách đó một đoạn ngắn là Cầu Golden Gate và vùng Vịnh lấp lánh dưới ánh mặt trời. - Cô có thích công việc cô làm không? Tôi muốn hỏi nghề của cô.
- Có một chút. Nhưng nhiều lúc công việc quá căng thẳng. Mẹ tôi thúc giục quá nhiều. Tôi nghĩ nên cám ơn bà mới phải, vì nhờ bà tôi mới có sự nghiệp thành công. Bà thường nói như thế, nhưng bà muốn điều đó nhiều hơn tôi. Tôi chỉ thích hát, thích âm nhạc thôi. Và thỉnh thoảng tôi có những hợp đồng trình diễn rất thú vị, những hợp đồng đi lưu diễn với mọi người trong đoàn. Nhưng có lúc công việc quá nhiều, mình không chọn lựa được. Hoặc là làm hết hoặc là không làm.
- Cô có nghỉ ngơi không? Nghỉ một thời gian để đi chơi? - Nàng lắc đầu, rồi cười vì thấy mình có vẻ con nít.
- Mẹ tôi không cho phép, bà nói rằng làm thế sẽ tiêu tan sự nghiệp của tôi. Bà nói ở tuổi tôi, không nên nghỉ ngơi. Tôi muốn vào đại học, nhưng bà nói không có cách nào đi học được khi tôi làm nghề này. Tôi nổi tiếng khi mới học năm đầu trung học, thế là tôi không đến trường nữa mà, thuê gia sư dạy ở nhà và lấy chứng chỉ Bổ túc Văn hoá Phổ thông. Tôi rất muốn đi học trường điều dưỡng, tôi nói thật đấy. Nhưng mẹ tôi không cho phép tôi đi học. Tom thông cảm với Melanie, anh biết nàng bị áp lực rất mạnh từ mẹ. Anh thấy đây không phải là chuyện vui như nhiều người nghĩ. Khi nói về chuyện này, nàng có vẻ buồn như đã mất đi một phần đời của tuổi trẻ. Anh nhìn Melanie, hiểu tâm trạng của nàng và cảm thấy buồn cho nàng.
- Tôi muốn lúc nào đấy sẽ được xem cô trình diễn, - Tom trầm ngâm nói. - Bây giờ đã biết cô, tôi rất muốn như thế.
- Tôi sẽ trình diễn ở L.A vào tháng sáu. Sau đó tôi sẽ đi lưu diễn ở các nơi khác. Trước hết ở Las Vegas, rồi khắp nơi trong nước vào tháng bảy, tháng tám, và một phần trong tháng chín. Anh có thể L.A đến xem vào tháng sáu. - Nàng thích được như thế, và anh cũng vậy, mặc dù họ mới gặp nhau.
Họ đi chậm rãi về bệnh viện của trại. Anh chia tay nàng ở cửa bệnh viện và hứa sẽ gặp lại nàng. Anh không hỏi nàng có bạn trai hay không, và nàng quên không nói cho anh biết về Jake. Từ khi họ đến trại, anh ta rất khó chịu và lúc nào cũng kêu ca. Anh ta muốn về nhà. Tám chục ngàn người khác cũng vậy, nhưng họ có vẻ đã quen chịu đựng cuộc sống ở đây. Nàng đã nói với Ashley vào tối hôm qua là Jake quá trẻ con. Nàng chán không muốn nói chuyện với anh ta, vì anh ta quá ích kỷ. Khi trở lại làm việc với Maggie, nàng đã quên anh ta.
o O o
Buổi họp của hội Cai rượu do Everett tổ chức tối đó trong trại đã thành công rực rỡ. Ông quá sức ngạc nhiên khi thấy gần một trăm người đã đến dự, họ có vẻ rất sung sướng khi có buổi họp mặt ở đây. Tấm biển “Bạn của Bill W” thu hút nhiều người. Loa phóng thanh trong trại sáng hôm đó đã thông báo cho biết địa điểm họp của họ được tổ chức ở đâu. Họ đến rất đông và họp suốt hai giờ. Khi Everett đi vào bệnh viện lúc tám giờ ba mươi để nói cho Maggie biết kết quả, ông cảm thấy mình như một người mới. Nhưng ông nhận thấy bà có vẻ mệt mỏi.
- Bà nói đúng. Buổi họp rất tuyệt vời!- Mắt ông sáng long lanh khi nói cho Maggie nghe về kết quả buổi họp. Bà mừng cho ông. Ông ở trong bệnh viện một giờ, trong khi mọi việc ở đây tạm dừng lại. Bà để cho Melanie trở về chỗ ngủ. Bà và Everett đã ngồi nói chuyện một hồi lâu.
Cuối cùng, bà rời khỏi bệnh viện với ông. Bà ký vào sổ đổi ca, rồi trở về ngôi nhà bà đang ở trọ với những tình nguyện viên thuộc các tôn giáo. Trong số này có các nữ tu, linh mục, mục sư, nhiều giáo sĩ Do Thái và hai Thượng toạ Phật giáo mặc áo cà sa. Họ đến rồi đi khi Maggie và Everett ngồi trên thềm nhà. Bà thích nói chuyện với ông. Ông cảm thấy mình mới mẻ sau buổi họp, và khi đứng dậy để ra về, ông lại nói cám ơn bà.
- Maggie, cám ơn bà. Bà là người bạn tuyệt vời.
- Ông cũng vậy, Everett. - Bà cười.- Tôi mừng vì buổi họp thành công. Bà đã lo không có ai đến dự. Nhưng đám đông đã đồng ý gặp nhau hằng ngày tại chỗ cũ, bà cảm thấy số người đến họp sẽ tăng thêm rất nhiều. Mọi người ở đây đều rơi vào trạng thái căng thẳng. Chính bà cũng cảm thấy như vậy. Các vị linh mục trong chung cư bà ở sáng nào cũng đọc kinh, nên bà thấy hăng hái khi làm việc trong ngày, cũng như Everett, buổi họp đã làm cho ông phấn khởi. Mỗi tối trước khi đi ngủ, bà cầu nguyện ít ra một giờ, hay là lâu hơn dù bà đã làm việc mệt nhọc cả ngày dài.
- Hẹn mai gặp lại bà, - ông hứa rồi ra về. Sau đó bà đi về phòng của mình. Trong hành lang có những ngọn đèn chạy bằng ắc qui chiếu sáng cầu thang. Vừa đi về phòng, bà vừa nghĩ đến ông. Bà ở chung với sáu nữ tu khác, họ làm đủ việc trong trại Presidio, và lần đầu tiên trong nhiều năm nay, bà cảm thấy xa cách với họ. Một trong số những người này phàn nàn việc bà không mặc áo tu suốt hai ngày. Bà để áo tu trong tu viện khi tòa nhà bốc cháy do bị rò rỉ khí đốt, họ đều chạy ra khỏi tu viện, mặc áo khoác dài và đi dép đến Presidio. Bà nói bà cảm thấy trần truồng khi không mặc áo tu. Trong những năm qua, Maggie rất ghét việc này. Bà chỉ mặc vào đêm có lễ từ thiện vì bà không có áo dài, chỉ có áo quần mặc khi làm việc ngoài đường phố thôi.
Lần đầu tiên trong đời, bà cảm thấy xa cách với các nữ tu khác. Bà không biết tại sao, nhưng có lẽ vì họ đã tỏ ra hẹp hòi với bà. Bỗng Maggie nhớ đến câu chuyện bà đã nói với Everett về việc bà thích làm nữ tu. Bà thích nhưng các nữ tu khác, ngay cả các linh mục, đã làm cho bà bực bội. Thỉnh thoảng bà quên chuyện đó. Bà đi tu là để phụng sự Chúa, cứu rỗi những linh hồn đau khổ. Những người trong giáo hội thỉnh thoảng làm cho bà tức giận, nhất là khi họ tự cao tự đại, nhỏ nhen về công việc bà làm.
Những điều bà nghĩ đến đã làm bà lo sợ. Ông ấy đã hỏi bà có khi nào bà nghĩ về thiên hướng của mình không. Xưa nay không bao giờ bà hỏi chính mình như thế. Bây giờ cũng không. Bỗng nhiên bà nhớ chuyện bà nói với ông. Những câu chuyện hai người trao đổi đậm tính triết lý, những chuyện vui do ông nói. Khi nghĩ đến ông, bà thấy lo lắng. Bà không muốn gắn bó mật thiết với một người đàn ông nào. Bà tự hỏi phải chăng nhưng nữ tu kia đã đúng. Có lúc người nữ tu cần đến chiếc áo tu để nhắc nhở những người khác biết họ là kẻ tu hành, nên giữ một khoảng cách. Giữa bà và Everett không có khoảng cách. Mọi người đang sống trong hoàn cảnh bất thường, tình bạn rất dễ phát sinh, họ gắn bó nhau mật thiết, ngay cả trường hợp có thể nảy nở tình yêu. Bà chỉ muốn làm bạn với Everett chứ không đi xa quá giới hạn đó. Bà nhắc mình nhớ đến điều này khi rửa mặt bằng nước lạnh, rồi nằm xuống giường cầu nguyện như mọi khi. Bà không để cho ông nhập vào lời cầu nguyện của mình, nhưng không được, ông cứ hiện ra trong óc bà. Bà phải cố hết sức để xua đuổi ông ra khỏi đầu mình. Không như từ nhiều năm nay, bây giờ bà nhắc mình nhớ rằng bà là vợ của Chúa, chuws không là vợ của ai hết. Bà không thuộc về ai ngoài Ngài. Lâu nay đều như thế, và trong tương lai cũng sẽ như thế, mãi mãi. Bà hết sức cầu nguyện, và cuối cùng bà đẩy hình ảnh Everett ra khỏi đầu, đưa hình ảnh đấng Cứu thế vào óc mình. Khi cầu nguyện xong, bà thở dài, nhắm mắt, và bình yên đi vào giấc ngủ.
o O o
Tối đó khi Melanie về khu tạm trú, nàng mệt nhoài. Hôm nay là ngày thứ ba nàng làm việc cho bệnh viện, và mặc dù thích công việc đang làm, nàng cũng muốn quay về chỗ trú ngụ để tắm nước nóng rồi nằm lên giường, mở tivi xem và ngủ một giấc. Nhưng căn phòng nàng ở rộng mênh mông và có đến hàng trăm người. Trong phòng đông đúc, ồn ào, hôi hám, còn cái giường thì làm nàng đau lưng. Nàng biết ít ra nàng còn phải ở đấy nhiều ngày nữa. Thành phố hoàn toàn bị phong toả, không có cách gì để về. Họ phải cố gắng chịu đựng, nàng đã nói với Jake như thế mỗi khi anh ta kêu ca. Bây giờ nàng rất chán vì Jake luôn mồm than thở, và nhiều lần anh ta nổi cáu với nàng. Ashley cũng không tốt gì hơn. Cô ta khóc lóc, nói rằng cô ta bị chấn thương ở gối trái, muốn về nhà ngay. Janet cũng không thích cuộc sống như thế này, nhưng ít ra bà cũng đã kết bạn với nhiều người, và thường nói về con gái mình để cho họ biết nàng tài giỏi, quan trọng như thế nào. Melanie không quan tâm đến chuyện này, nàng đã quen rồi. Khi họ đến đâu, mẹ nàng đều thường làm như thế. Còn các nhạc công trong đoàn cũng đã kết bạn với nhiều người. Họ đi chơi và đánh bài với những người bạn mới. Chỉ có nàng, Pam và hai người trong đoàn là làm việc cho trại, nên bây giờ Melanie ít gặp họ.
Khi vào phòng, nàng pha cho mình ly cherry soda. Căn phòng sáng lờ mờ do những ngọn đèn thắp bằng bình ắc qui. Do đó căn phòng tối om, người ta dễ va vào nhau, hay nếu không cẩn thận thì rất dễ bị té. Có người nằm ngủ trong túi ngủ để giữa lối đi, có người nằm trên giường và suốt đêm lúc nào cũng có tiếng trẻ con khóc. Cảnh tượng như trong khoang hạng chót trên tàu thủy, hay trong trại tị nạn. Mà đúng như thế thật. Melanie tìm đường đi về phía chỗ nhóm của nàng đang ngủ. Nhóm họ có cả thảy một tá giường ngủ kê thành từng cặp. Giường của Jake gần bên giường nàng.
Nàng ngồi xuống trên mép giường, vỗ vào chiếc vai trần của anh ta đang thòi ra ngoài túi ngủ. Lưng anh ta quay về phía nàng.
- Chào anh yêu, - nàng nói nhỏ trong bóng tối lờ mờ. Căn phòng hết ồn vì đêm đã khuya. Ở đây người ta ngủ sớm. Họ lo sợ, buồn rầu vì mất mát nhiều. Mới đầu Jake không nhúc nhích, cho nên nàng tưởng anh ta đã ngủ. Mẹ nàng không có ở giường, bà đi đâu đó trong phòng. Khi Melanie định về giường mình, thì bỗng ở trong bao ngủ của Jake có ai nhúc nhích, rồi hai cái đầu thòi ra ngoài, vẻ ngạc nhiên và bối rối. Khuôn mặt đầu tiên nhìn nàng là Ashley, và thứ hai là Jake.
- Cô làm gì ở đây? - Anh ta hỏi, vẻ tức giận và ngạc nhiên.
- Tôi ngủ ở đây, - Melanie nói, mới đầu nàng không hiểu gì hết, rồi sau đó nàng hiểu ra. - Tuyệt! - nàng nói với Ashley, người bạn thân của nàng. - Tuyệt đấy. Hai người đã làm một chuyện rất thối tha, - nàng hạ thấp giọng để những người khác trong phòng khỏi nghe thấy. Ashley và Jake ngồi dậy. Nàng thấy họ không mặc áo quần. Ashley làm vài động tác nho nhỏ trong túi rồi chui ra, người cô ta mặc áo thun và đi dép kẹp. Melanie nhận ra cái áo và đôi dép là của nàng. - Anh là đồ tồi, - Melanie nói với Jake và định bỏ đi. Anh ta chụp cánh tay nàng và vùng ra khỏi bao ngủ, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.
- Lạy Chúa, em yêu. Chúng tôi chỉ đùa chơi một chút thôi. Không có gì to tát hết. - Mọi người bắt đầu nhìn họ, hơn nữa là họ nhận ra nàng và mẹ nàng đã thấy hết.
- Đối với tôi thì đây là chuyện to tát,- Melanie đáp. Nàng quay nhìn hai người rồi nói với Ashley. - Tôi không quan tâm đến chuyện cô ăn cắp đồ lót của tôi, Ash à, nhưng tôi nghĩ ăn cắp bạn trai của tôi là hơi quá, phải không?
- Mel, tôi xin lỗi, - Ashley đáp, cô ta cúi đầu và nước mắt chảy xuống má. - Tôi không biết, ở đây quá dễ sợ... tôi nổi điên... hôm nay tôi đã phát bệnh vì quá lo. Jake cố làm cho tôi cảm thấy dịu bớt... tôi... không phải... - Ashley khóc to. Nhìn cô ta, Melanie thấy tởm.
- Không liên quan gì đến tôi. Tôi không làm cho cô lo sợ. Nếu hai người siêng năng một chút, đi làm những công việc gì hữu ích thì có lẽ hai người đã không tìm thú vui trong nhục dục. Cả hai đã làm cho tôi quá ghê tởm. - Melanie nói giọng run run.
- Đừng lên mặt ta đây đạo đức! - Jake đáp. Anh ta muốn biện hộ mình bằng cách xúc phạm nàng. Điều này làm cho nàng điên tiết.
- Đồ điên! - Nàng mắng anh ta. Mẹ nàng chạy đến, bà có vẻ bối rối trước chuyện đang xảy ra. Bà thấy hai người to tiếng mắng nhau nhưng không biết chuyện gì. Bà đang chơi bài với vài người bạn và hai người đàn ông đẹp trai. - Cô mới là đồ điên, không tốt đẹp gì đâu! - Jake mắng lại. Melanie bỏ đi và mẹ nàng chạy theo, vẻ lo âu.
- Chuyện gì thế?
- Con không muốn nói đến chuyện đó, - Melanie đáp, nàng đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành.
- Melanie! Con đi đâu vậy? Mẹ nàng gọi theo, những người ngủ trên đường họ đi đều thức dậy, nhìn theo.
- Ra ngoài! Mẹ đừng lo. Con không về L.A. đâu. - Nàng bước ra khỏi cửa, Janet đành quay lại, thấy Ashley khóc nức nở, còn Jake đang nổi khùng, ném đồ đạc lung tung. Những người ngủ gần đấy bảo anh ta im đi, nếu không họ sẽ nện cho một trận nên thân. Ở đây không ai biết Jake. Anh ta cư xử với mọi người ở đây rất cục cằn thô lỗ, và dù họ biết anh ta là ngôi sao đi nữa, họ cũng không có cảm tình với anh ta. Janet có vẻ lo lắng, bà yêu cầu một nhạc công nói với Jake đừng làm ồn như thế nữa.
- Tôi ghét chỗ này! - Jake nói lớn rồi bỏ ra ngoài, Ashley chạy theo anh ta. Cô ta hiểu họ đã làm một việc ngu ngốc. Cô ta biết Melanie là người như thế nào, nàng rất chung thủy. Ashley sợ Melanie sẽ không tha thứ cho cô ta. Khi Ashley và Jake ngồi với nhau ở ngoài, quấn người trong tấm chăn, để chân trần, cô ta đã nói nhiều với Jake. Ashley nhìn quanh, không thấy Malanie đâu hết.
- Ôi, kệ cô ta, - Jake nói thêm. - Không biết khi nào thì họ đưa chúng ta đi khỏi đây? - Anh ta yêu cầu một phi công lái trực thăng chở họ về L.A. Người phi công nhìn Jake như anh ta là đồ mất trí. Họ lái máy bay cho nhà nước, không phải lái thuê.
- Cô ấy sẽ không tha thứ cho em, - Ashley vừa khóc vừa nói.
- Thì sao? Em sợ cái gì? - Anh ta hít một hơi thật sâu không khí trong lành ban đêm. Đây chỉ là một trò chơi, họ không có việc gì để làm, còn Melanie bận đóng vai trò Con chim Hoạ Mi thành Florence. Anh ta tự nhủ và nói với Ashley rằng, nếu Melanie ở bên anh ta thì chuyện này sẽ không xảy ra. Đây là lỗi của nàng, chứ không phải lỗi của họ. Anh ta nói với Ashley: “Em xinh đẹp gấp hai lần cô ta”. Và Ashley hồ hởi tin lời Jake, cô nép mình vào lòng anh ta.
- Thật anh nghĩ như thế phải không? - Ashley hỏi, vẻ hy vọng chứ không có thái độ tội lỗi như lúc nãy.
- Đương nhiên, anh nghĩ thế, em yêu, - Jake đáp. Một lát sau, họ vào trong. Ashley chui vào túi ngủ của Jake để ngủ, vì Melanie không còn ở đấy nữa. Janet giả vờ không thấy, nhưng bà biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Dù sao bà cũng không thích Jake. Theo bà, anh ta không phải là ngôi sao có tầm cỡ như con gái bà, và còn nghiện ma túy.
Mellanie trở lại bệnh viện của trại, nằm ngủ trên chiếc giường trống để dành cho các bệnh nhân mới vào. Cô y tá bệnh viện nói nàng cứ ngủ đấy tự nhiên khi nàng nói trong phòng nàng ở có sự lộn xộn nên không ngủ được. Nàng hứa nếu có bệnh nhân cần giường, nàng sẽ dậy.
- Đừng lo chuyện ấy, - người y tá tử tế nói. - Cố ngủ một lát. Trông cô quá mệt rồi.
- Đúng vậy, - Melanie đáp. Nhưng nàng nằm mà không ngủ hàng giờ, trong đầu cứ nghĩ đến vẻ mặt của Ashley và Jake khi thòi ra khỏi túi ngủ. Nàng không ngạc nhiên khi thấy Jake đã làm một việc như thế, nhưng nàng vẫn ghét anh ta, nàng nghĩ anh ta quá tệ khi lừa dối nàng để ngủ với người bạn thân của nàng. Nhưng chính sự phản bội của Ashley mới làm cho nàng đau đớn hơn ngàn lần. Hai người họ đều ích kỷ và làm những điều tệ hại mà không biết xấu hổ. Nàng nghĩ chuyện này xảy ra là do hoàn cảnh, nhưng nàng quá thất vọng khi thấy chuyện phản bội nhau thường xảy ra trong giới nghệ sĩ. Nào là tình yêu, lòng trung thực, sự trung thành, tình bạn chân chính... mọi thứ điều vô nghĩa? Nếu không thì tại sao lúc nào người ta cũng có thể phản bội nhau như thế?
Sáng hôm sau, khi Maggie đến bệnh viện, bà thấy Melanie đang ngủ say. Bà nhẹ đắp chăn cho nàng. Bà không biết gì đã xảy ra, nhưng dù chuyện gì đi nữa, bà nghĩ rằng điều đó không tốt đẹp gì cho nàng. Maggie bỏ đi, để yên cho nàng ngủ. Bà lo đi làm công việc của mình bởi có rất nhiều việc phải làm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Trái Tim Vàng
Danielle Steel
Những Trái Tim Vàng - Danielle Steel
https://isach.info/story.php?story=nhung_trai_tim_vang__danielle_steel