Chương 7 - Kết Quả
uổi hội chợ của bà Chester thật trang nhã và được nhiều người ưa chuộng nên các cô gái trong vùng xem như một vinh dự lớn khi được mời phụ trách một bàn. Mọi người đều quan tâm đến buổi hội chợ đó. Amy được mời, nhưng Jo thì không. Thật là may, vì vào thời điểm này, tính tình của cô đặc biệt quàu quạu, và sẽ rất khó có thể dạy cho cô nên làm thế nào để tiếp nhận mọi việc một cách dễ dãi. “Con người kênh kiệu, không ra làm sao” bị bỏ mặc. Nhưng tài nghệ và thẩm mĩ của Amy thì được đền bù vì người ta dành cho em chiếc bàn trưng bày những tác phẩm nghệ thuật. Và em dồn hết tâm trí chuẩn bị và thực hiện những đóng góp giá trị và thích đáng cho nó.
Mọi thứ đều suôn sẻ cho đến hôm trước buổi khai mạc. Lúc bấy giờ đã xảy ra một va chạm nhỏ gần như không thể tránh khỏi khi khoảng hai mươi lăm phụ nữ đủ các lứa tuổi, với sự nhỏ nhen và thành kiến của họ, làm việc với nhau.
May Chester hơi ghen tị với Amy vì em thành công hơn cô. Và chính ngay lúc đó, vài hoàn cảnh hợp lại đã làm trầm trọng thêm cảm xúc ấy. Những bức vẽ bằng bút mực của Amy làm lu mờ hoàn toàn mấy chiếc bình do May trang trí. Hơn nữa, anh chàng Tudor ưa chinh phục kia đã khiêu vũ bốn lần với Amy vào bữa tiệc khuya và chỉ có mỗi một lần với May. Nhưng điểm trầm trọng nhất khiến cô ta nổi xung lên: Có tiếng đồn rằng các cô gái nhà March đã chế giễu cô tại gia đình Lamb. Tất cả những việc này lẽ ra Jo phải gánh chịu: việc bắt chước ngu ngốc của cô giống quá nên không thể không làm người ta nhận ra. Và gia đình Lamb tinh nghịch đã rêu rao chuyện đùa đó.
Kẻ phạm tội không hề hay biết gì. Amy lại càng không. Và ta có thể tưởng tượng sự tuyệt vọng của em khi bà Chester, bực mình vì con gái bà đã bị đem ra làm trò hề, đã đến nói với Amy, giọng khá tử tế, nhưng lạnh lùng:
– Ta nhận thấy giới trẻ hơi phiền lòng vì ta đã giao bàn này cho một người không phải là con gái của ta. Chiếc bàn này được nhiều người quan tâm nhất, nó là trung tâm của buổi lễ, mà các con gái ta là những người tổ chức chính của hoạt động này, có lẽ chúng nó nên phụ trách chỗ này hơn. Ta lấy làm tiếc, nhưng ta biết là cháu thật lòng quan tâm đến mục đích buổi hội chợ nên chẳng bận tâm tới sự thay đổi nho nhỏ này. Nếu cháu muốn, ta sẽ giao cho cháu một bàn khác.
Trước đó bà Chester đã nghĩ rằng sẽ không khó khăn gì khi nói như vậy. Nhưng khi đối diện với cặp mắt ngạc nhiên, lo lắng, không hề ngờ vực của Amy thì thật là khó có thể nói lên điều đó một cách tự nhiên.
Amy cảm thấy cái gì đó phía sau việc này, song không thể đoán ra được, và em chỉ nói bình tĩnh nhưng tỏ rõ ra là em cảm thấy bị xúc phạm:
– Có lẽ bà thích hơn nếu cháu không phụ trách bàn nào.
– Không đâu, cháu à. Ta đề nghị cháu đừng hiểu sai lời nói của ta. Đây chỉ là vấn đề hòa hợp chung mà thôi. Các con gái của ta dĩ nhiên phải được ưu tiên và chiếc bàn này được xem như phải dành cho chúng rồi. Về phần ta, ta nghĩ là nó rất thích hợp với cháu và ta rất cảm ơn cháu đã bài trí thật đẹp, nhưng đôi khi ta cũng phải từ bỏ các ước muốn riêng tư, dĩ nhiên ta sẽ tìm cho cháu một chỗ tốt khác. Thế cháu có thích chiếc bàn bán hoa không? Các bé gái phụ trách bàn đó đang hơi chán nản. Cháu có thể biến nó thành một gian thật hấp dẫn mọi người.
– Nhất là đối với các quý ông. – May thêm vào với một cái nhìn khiến Amy hiểu ngay một trong các lí do em bị thất sủng.
Em đỏ mặt vì giận, nhưng không quan tâm tiếp đến lời mỉa mai châm chọc trẻ con đó, và em đáp lời một cách dễ thương đến kinh ngạc:
– Cháu sẽ làm theo ý bà, thưa bà. Cháu sẽ nhường chỗ ngay lập tức và cháu sẽ phụ trách bàn hoa nếu như bà muốn thế.
– Bạn có thể mang các món đồ của bạn đi và bày lên chiếc bàn của bạn, nếu như bạn muốn. – May nói, hối hận khi nhìn mấy vỏ ốc và mấy chữ trang trí sách mà Amy đã làm rất cẩn thận và bày biện thật đẹp mắt.
Cô ta nói với ý tốt, nhưng Amy đã hiểu sai lời nói đó và trả lời nhát gừng:
– Dĩ nhiên, nếu như các thứ đó làm cho chị khó chịu.
Rồi cho tất cả các tác phẩm dồn vào chiếc tạp dề của mình, em bước đi với cảm giác đã bị lăng nhục một cách không thể tha thứ được.
– Giờ thì cô ấy đã tức giận. Trời ơi, ước gì con đã không nhờ mẹ nói chuyện với cô ấy, mẹ à. – May nói, thất vọng nhìn các chỗ trống trên chiếc bàn.
– Những chuyện cãi cọ giữa các cô gái sẽ sớm qua đi. – Bà mẹ đáp lời, cảm thấy hơi xấu hổ về sự can thiệp của bà trong chuyện này.
Bọn trẻ vui mừng hoan nghênh Amy và các trưng bày đẹp đẽ của em. Sự tiếp đón nồng nhiệt này khiến cho đầu óc căng thẳng của em dịu đi một chút. Em bắt tay vào việc, quyết định là sẽ thành công với mấy đóa hoa thay vì thành công với nghệ thuật. Nhưng có vẻ như tất cả đều chống lại em. Đã khá muộn rồi và em mệt nhoài. Ai cũng bận rộn với việc của mình nên không thể giúp em. Mấy cô bé chỉ làm trở ngại mà thôi, vì các cô chỉ nhắng nhít và chuyện trò không ngớt như mấy con chim ác là, gây ra một sự lộn xộn khủng khiếp. Vòng cung kết lá xanh không chịu đứng vững sau khi em đã đặt đúng chỗ, mà lại nghiêng ngả và xem chừng sẽ đổ xuống đầu em khi mấy chiếc giỏ treo ở đấy được cắm đầy hoa. Chiếc mũ chóp cao đẹp nhất của em bị nước bắn lên và em để rơi một giọt mực màu đen trên má của tượng thần Ái tình. Tay em thâm tím vì dùng búa, và bị lạnh vì làm việc một hơi không ngừng nghỉ, khiến em rất lo ngại cho ngày hôm sau. Nữ độc giả nào đã từng gặp những chuyện khổ sở như vậy sẽ rất thông cảm với Amy đáng thương, và sẽ cầu chúc cho em hoàn thành tốt công việc.
Tối hôm đó mọi người trong gia đình March rất phẫn nộ khi nghe Amy kể lại chuyện này. Mẹ em bảo, thật là đáng tiếc nhưng em đã hành động đúng. Beth tuyên bố, trong hoàn cảnh đó thì em sẽ không đến tham gia buổi lễ. Và Jo hỏi Amy tại sao em không mang đi tất cả những món đồ xinh xinh của em để cho mấy kẻ đáng ghét kia tự xoay sở lấy khi không có em.
– Không phải vì họ xấu xa mà em cũng phải làm như họ. Em rất ghét những chuyện như thế này và em có quyền giận, nhưng em không thể hiện ra. Như vậy sẽ gây ấn tượng mạnh hơn là nói ra thật gay gắt, có đúng thế không mẹ?
– Con hoàn toàn có lí, con yêu. Trả một cú đấm bằng một nụ hôn lúc nào cũng tốt hơn, mặc dù đôi khi rất khó. – Bà mẹ nói với giọng của một người đã từng trải.
Dù rất muốn bùng nổ và trả đũa, nhưng Amy cố gắng thực hiện những gì em đã quyết. Nhất quyết sẽ chinh phục đối thủ bằng sự tử tế của mình. Em bắt đầu thật tốt, nhờ một lời nhắc khéo âm thầm đến với em một cách tình cờ. Sáng hôm đó, khi sắp xếp chiếc bàn, em lấy mấy sản phẩm của mình ra – một quyển sách nhỏ, bìa sách kiểu cổ mà bố em rất thích, và trong đó, trên lớp giấy da bê, em đã trang trí thật đẹp nhiều đoạn văn. Khi lật các trang sách đầy những châm ngôn chọn lọc, với lòng kiêu hãnh đáng yêu, thì mắt em nhìn thấy một câu được đóng khung bằng đường cuộn màu đỏ, xanh, vàng, với gai và hoa, khiến em suy nghĩ: “Ta nên yêu thương đồng loại của ta như chính bản thân ta.”
“Mình nên làm thế, nhưng mình sẽ không làm.” – Amy nghĩ, khi mắt em rời trang sách để nhìn gương mặt không bằng lòng của May phía sau mấy chiếc bình cắm hoa to, những thứ không thể che giấu được sự thiếu vắng các tác phẩm đẹp đẽ của em. Amy đứng im một lúc, lật các trang sách, đọc trên mỗi trang vài lời khiển trách ngọt ngào cho tất cả những bồng bột của con tim và tinh thần thiếu lòng nhân từ. Rất nhiều bài giảng được giảng cho ta mỗi ngày bởi những nhà tu hành vô thức ngoài đường phố, ở trường học, trong các công sở, hoặc ở nhà; cả một chiếc bàn hội chợ cũng trở thành một bục giảng kinh nếu như nó đem lại cho ta những lời lẽ tốt và có ích, những thứ luôn luôn không lỗi thời. Thỉnh thoảng lương tâm của Amy dạy cho em một bài giảng nhỏ từ bài viết đó. Và em làm một việc mà nhiều người trong chúng ta không phải lúc nào cũng làm được: Ngay lập tức đưa bài giảng đó vào thực hành.
Một nhóm cô gái vây quanh chiếc bàn của May, ngắm nghía đầy thán phục các đồ vật đẹp và bàn về việc thay đổi người phụ trách. Họ hạ thấp giọng, nhưng Amy biết là họ đang nói về em, họ đã nghe kể lại theo một chiều kèm theo những lời bình luận. Thật là khó chịu, nhưng một ý tưởng tốt hơn chợt đến với em và ngay lúc đó một cơ may đã cho em có dịp để thực hiện.
Em nghe thấy May nói một cách buồn bã:
– Thật đáng tiếc, nhưng không còn thời gian để làm những đồ vật khác và tôi không muốn lấp chỗ trống bằng những đồ vật không hay. Chiếc bàn trước đó thật là hoàn hảo, giờ đây nó bị hỏng rồi.
– Tớ nghĩ là cô ấy sẽ đặt lại các tác phẩm của cô ấy nếu như bạn yêu cầu. – Có người gợi ý.
– Làm sao tớ có thể làm một việc như thế sau những gì đã xảy ra?
May mới nói đến đó thì có tiếng Amy, từ cuối gian phòng vọng tới, nghe thật dễ thương:
– Chị có thể dùng chúng mà không cần phải hỏi, nếu như chị muốn. Em vừa định đề nghị với chị là sẽ đem đến cho chị, vì chỗ đó hợp với chúng hơn. Đây này, xin chị hãy nhận lấy và hãy tha lỗi cho em vì hôm qua đã mang chúng đi vội vàng quá.
Vừa nói Amy vừa mang các đồ vật lại, miệng cười tươi, rồi rút lui thật nhanh, vì em nghĩ làm những việc thân thiện còn dễ hơn là đứng lại để nhận lấy những lời cám ơn.
– Cô ấy tốt quá! – Một cô thốt lên.
Câu trả lời của May không đến tai Amy.
Nhưng một cô gái khác tính tình đã trở nên chanh chua do pha nhiều nước chanh, đã nói thêm vào và cười nhăn nhở:
– Rất tốt vì cô ta biết là sẽ không thể bán các thứ đó nơi bàn của cô ta.
Thật là tàn nhẫn khi nghe những lời nói như vậy! Bởi khi chúng ta có những hi sinh nho nhỏ, ta rất muốn được người khác đánh giá đúng. Trong vài phút Amy rất đau khổ vì thấy ăn ở tốt không phải lúc nào cũng được bù đắp đúng mực. Nhưng thật ra thì có đấy – như em phát hiện ra ngay sau đó. Vì tinh thần của em lại phấn chấn trở lại và chiếc bàn bắt đầu tỏa sáng dưới bàn tay khéo léo của em. Các cô bé thật tử tế, và công việc nhỏ này có vẻ như đã khiến cho không khí sáng ra một cách ngạc nhiên.
Đó là một ngày thật dài và vất vả đối với Amy, khi em ngồi phía sau chiếc bàn của mình, thường là một mình, vì mấy cô bé bỏ đi rất sớm. Ít người quan tâm đến việc mua hoa vào mùa hè, và các bó hoa của em bắt đầu rũ xuống trước khi trời tối.
Chiếc bàn đặt các tác phẩm nghệ thuật sôi nổi nhất trong số các bàn. Luôn có một đám đông bao quanh đó suốt cả ngày, và những người bán hàng đi tới đi lui không ngừng với dáng vẻ quan trọng, làm cho các hộp tiền của họ kêu leng keng. Amy thường nhìn sang đó đầy nuối tiếc, và ước ao giá mà em được ở đó, thay vì ngồi lặng lẽ trong một góc như thế này. Có thể điều này sẽ không quan trọng đối với vài người trong chúng ta. Nhưng đối với một cô gái xinh đẹp, còn rất trẻ, thì đây là một việc không những chán ngắt mà còn là một thử thách lớn. Và ý nghĩ sẽ bị gia đình, Laurie và các bạn của anh nhìn thấy em ở đó tối nay, khiến em thật khổ sở.
Em chỉ trở về nhà khi trời đã tối. Mặt mày tái xanh và im lặng nên gia đình hiểu ngay. Mặc dù em không hề than vãn về chuyện ngày hôm đó trôi qua không mấy tốt đẹp. Mẹ pha cho em một tách trà để lấy lại sức. Beth giúp em thay quần áo và kết một vòng hoa tuyệt đẹp cho mái tóc của em, còn Jo làm cho mọi người ngạc nhiên khi cô ăn mặc chăm chút một cách khác thường và tuyên bố rằng thành công sẽ chuyển sang bàn hoa.
– Em xin chị, chị Jo, chị hãy nghiêm chỉnh một chút. Em không muốn làm ầm chuyện này lên. – Amy van nài.
– Chị chỉ muốn trở nên hấp dẫn và làm cho thiên hạ chú ý đến em càng lâu càng tốt. Teddy và nhóm bạn của cậu ấy sẽ giúp chúng ta và sau cùng thì chúng ta có thể vui đùa. – Jo nói.
Ngay lúc đó tiếng chân quen thuộc vang lên trong bóng tối và cô chạy ra để đón bạn.
Rồi cô đứng tựa cổng để chờ Laurie đến.
– Chàng trai của tớ đó phải không?
– Đúng như đây là cô gái của tôi vậy! – Laurie đáp, nắm lấy tay Jo và ấp dưới tay mình, vẻ sung sướng.
– Ôi Teddy! Thật là một chuyện rắc rối!
Và cô kể về những khổ tâm của Amy với thái độ hăng hái đầy tình chị em.
– Một lát nữa, các bạn tớ sẽ đến đây và tớ có thể bị treo cổ nếu như không làm cho chúng nó mua hết tất cả hoa của Amy, rồi sau đó cắm trại ngay trước chiếc bàn của em ấy! – Laurie nói, hoàn toàn đứng về phía bạn.
Nhờ những sắp đặt tối hôm đó mà mọi thứ đều thay đổi. Người làm vườn của ông Laurence mang đến đặt vào giữa bàn bao nhiêu là hoa trong một chiếc giỏ thật đẹp. Rồi gia đình March đến thật đông và Jo nổi bật hơn mọi ngày. Khách đến và dừng chân, cười vì những câu pha trò của Jo, thán phục óc thẩm mĩ của Amy và vui đùa thoải mái. Laurie cùng các bạn của cậu cũng có mặt. Họ mua tất cả các bó hoa, đứng trước chiếc bàn và biến góc phòng đó thành nơi náo nhiệt nhất. Amy như cá gặp nước và tràn đầy biết ơn. Em trở nên nhanh nhẹn, duyên dáng hết mức, và nghĩ là thật ra việc ăn ở cho tốt tự bản thân nó đã cho ta phần thưởng rồi.
Jo xử sự thật là gương mẫu. Và trong khi Amy được bao quanh bởi đoàn bảo vệ danh dự của em thì Jo đi tới đi lui trong gian phòng, thu gom những lời xì xầm giúp cô hiểu được sự đổi ý của gia đình Chester. Cô tự trách mình về trách nhiệm này và quyết định sẽ minh oan cho Amy càng sớm càng tốt. Cô cũng được biết sáng hôm đó Amy đã cư xử như thế nào và xem em gái như là một tấm gương về lòng vị tha.
Khi đi qua chiếc bàn với các tác phẩm nghệ thuật, cô đưa mắt tìm các món đồ của em gái, nhưng không thấy món nào cả.
– Chị còn các trang trí sách của Amy không? Tôi muốn mua chúng để tặng bố tôi. – Jo nói vẻ lo lắng vì muốn biết số phận những hình trang trí đó ra sao.
– Tất cả các món đồ của Amy đã được bán hết từ lâu. Tôi đã đặc biệt giới thiệu với những người quan tâm và các trang trí đó đã mang lại cho chúng tôi một số tiền lớn.
Vui mừng, Jo chạy về báo tin cho Amy. Amy vừa ngạc nhiên vừa cảm động về cách cư xử và lời nói của May.
– Giờ thì thưa các anh, em muốn các anh hãy làm bổn phận của mình đối với các bàn khác một cách rộng rãi như đối với bàn của em và đặc biệt là đối với bàn các tác phẩm nghệ thuật. – Em ra lệnh cho “Nhóm Teddy”, như mấy chị em thường gọi các bạn của Laurie.
May thật vui mừng, vì ông Laurence không những mua mấy chiếc bình của cô mà còn đi tới lui trong gian phòng, cặp chúng dưới nách. Các chàng trai khác cũng bỏ tiền ra mua mấy thứ linh tinh và cũng dạo quanh, tay ôm hoa giả, quạt được vẽ trang trí, khung hình có trang trí và đủ thứ đồ vật hữu ích khác.
Bác Carrol nghe kể về câu chuyện, có vẻ thích thú và nói gì đó với bà cô March khiến bà này mỉm cười ngắm nhìn Amy với vẻ mặt hãnh diện pha lẫn lo lắng. Nguyên nhân của tất cả các bí mật đó chỉ được biết vài ngày sau đó.
Buổi lễ thành công. Và khi May chào tạm biệt Amy, cô ôm em thật thân thiết với một cái nhìn như muốn nói: “Hãy tha lỗi và bỏ qua cho tôi.” Amy cảm thấy thế là quá đủ đối với em.
– Em còn độ lượng hơn là chị nghĩ, Amy à. – Jo nói khi cả hai chải tóc tối hôm đó. – Em đã xử sự tuyệt vời và chị thật lòng nể trọng em.
Một tuần sau, Amy nhận được phần thưởng và cô Jo đáng thương khó có thể vui mừng được. Một bức thư của bác Carrol được đưa đến và mặt bà March sáng lên trông thấy khi bà đọc nó, khiến cho Jo và Beth đang ở cạnh nóng lòng muốn biết lí do của niềm vui đó.
– Tháng sau bác Carrol đi du lịch và bác muốn…
– Mang con theo! – Jo vừa hét lên vừa nhảy dựng khỏi chiếc ghế phô tơi.
– Không phải con, con yêu, mà là Amy.
– Ôi, thưa mẹ! Em ấy còn nhỏ quá! Đến lượt con mà. Đã từ lâu con muốn có chuyến đi đó! Sẽ rất có ích cho con và sẽ tuyệt biết bao! Con phải đi!
– Mẹ e rằng không thể được, Jo à. Bác nói muốn đi cùng Amy, và chúng ta không được quyết định khi người ta ưu ái chúng ta như thế.
– Lúc nào cũng vậy! Amy được vui chơi còn con thì làm việc. Không công bằng, không công bằng chút nào hết! – Jo nói to đầy phẫn nộ.
– Mẹ nghĩ, một phần do lỗi của con, con yêu. Khi bác nói chuyện với mẹ hôm nọ, bác rất tiếc về tác phong cục cằn và tính thích độc lập của con. Và trong thư bác viết: “Ban đầu ta có ý định hỏi Jo. Nhưng vì những ưu ái làm nó vướng bận và nó rất ghét tiếng Pháp, nên ta không muốn mời nó. Amy thuần hơn và sẽ là một người bạn cho cháu Flo nhà ta. Hơn nữa, cháu Amy sẽ nhận những gì chuyến du lịch này mang lại cho nó với lòng biết ơn… ”
– Ôi, cái lưỡi của tôi, cái lưỡi ghê tởm của tôi! Tại sao tôi lại không thể tập cho nó ở yên chứ? – Jo than thở khi nhớ lại những lời tai hại kia.
Sau khi nghe từ miệng cô giải thích về những câu nói mà bà đã được nghe kể lại, bà March nói buồn bã:
– Mẹ sẽ rất hạnh phúc nếu như con được đi du lịch, nhưng lần này không thể được. Vậy thì, con hãy cố gắng chịu đựng việc này một cách vui vẻ và đừng làm hỏng niềm vui của Amy bởi những lời trách móc hoặc hối hận của con.
– Con sẽ cố gắng hết sức. – Jo làu bàu. – Con sẽ noi gương em và không những con tỏ ra mừng cho em mà là mừng thật sự. Con sẽ không tị nạnh một giây phút sung sướng nào của em. Nhưng sẽ không dễ dàng, vì đây là một nỗi thất vọng thật lớn.
Và cô Jo tội nghiệp nhỏ vài giọt nước mắt trên chiếc gối ghim kim cô đang cầm trên tay.
– Chị Jo yêu, em thật là ích kỉ, nhưng em không thể thiếu chị được, và em rất vui là chị không đi du lịch. – Beth thì thầm, ôm lấy chị gái cùng cái giỏ đồ khâu vào lòng, với vẻ mặt thật trìu mến làm cho Jo thấy được an ủi.
Và khi Amy về nhà, Jo có thể hòa mình vào niềm vui của gia đình. Không phải với lòng nhẹ nhõm thường ngày, nhưng mà không khóc vì sự may mắn của em gái. Amy nhận được tin với niềm vui khôn tả, đi tới đi lui trong một trạng thái gần như kích động, rồi em bắt đầu lựa chọn màu vẽ và bút chì, để những chuyện vặt như quần áo, tiền bạc và hộ chiếu cho người khác lo, vì họ ít bận bịu với những ảo tưởng nghệ thuật hơn em.
– Đối với con, đây không chỉ là một chuyến vui chơi. – Em nói trong lúc cạo rửa bảng pha màu. – Sự nghiệp của con tuỳ thuộc vào nó. Vì nếu như con có một chút tài năng, con sẽ phát hiện ra ở Rome và sẽ làm những gì cần thiết để chứng minh điều đó.
– Và nếu em không có thì sao? – Jo hỏi, mắt đỏ hoe, đang khâu cổ áo mới cho mấy chiếc váy của Amy.
– Nếu thế thì em sẽ về nhà và sẽ dạy vẽ để kiếm sống. – Người đang khao khát vinh quang nói một cách thẳng thắn.
– Thôi đi. Em rất ghét làm việc nên em sẽ cưới một người đàn ông giàu có và em sẽ trở về để sống suốt đời trong nhung lụa. – Jo nói.
– Đôi khi những lời tiên đoán của chị cũng thành sự thật, nhưng em không nghĩ là lần này cũng vậy. Nếu như bản thân em không thể là một nghệ sĩ, thì em rất thích được giúp đỡ những người nghệ sĩ thật sự. – Amy mỉm cười nói.
– Hừm! – Jo nói và thở dài. – Khi em muốn cái gì thì em được nó. Những ước muốn của em được thỏa mãn, nhưng của chị thì không bao giờ.
– Chị muốn đi à? – Amy hỏi, lơ đãng gõ con dao trên mũi mình.
– Dĩ nhiên!
– Một hay hai năm nữa em sẽ mời chị sang và chúng ta sẽ đi khắp Forum để tìm các phế tích và chúng ta sẽ thực hiện tất cả các dự tính mà chúng ta đã nghĩ ra bao nhiêu lần.
– Cám ơn em. Chị sẽ nhắc lại lời hứa của em khi những ngày tốt đẹp đó đến. – Jo đáp, nhận lấy lời đề nghị mơ hồ nhưng tuyệt vời kia với vẻ biết ơn.
Không còn nhiều thời gian cho việc chuẩn bị, và ngôi nhà lộn tùng phèo lên cho đến khi Amy lên đường. Jo xử sự rất tốt cho đến khi những đuôi ruy băng xanh cuối cùng khuất dạng. Rồi cô lui về căn gác xép của mình và khóc cho thỏa thích. Amy can đảm cho đến khi tàu thủy khởi hành; và ngay lúc người ta định kéo cầu tàu lên, thì em bỗng ý thức được là cả một đại dương sẽ ngăn cách em với những người em yêu thương nhất. Em bám cổ Laurie đang còn đứng đấy và nói trong tiếng nấc:
– Anh hãy chăm sóc mọi người nhé! Và nếu như có chuyện gì xảy ra…
– Được rồi, bé con, dĩ nhiên. Và nếu có gì xảy ra thì anh sẽ đến an ủi em. – Laurie nói khẽ và anh không hề nghĩ là có ngày anh sẽ phải giữ lời.
Amy đáp tàu đi sang cựu thế giới như thế đó, một thế giới lúc nào cũng rất đẹp và mới lạ trong mắt những người trẻ tuổi. Bố em và anh bạn nhìn em từ cầu tàu, hi vọng thật lòng là cô gái sẽ chỉ gặp những điều tốt lành và đưa tay vẫy cho đến khi họ không nhìn thấy gì nữa ngoài mặt trời mùa hè đang chiếu xuống mặt biển.
Những Người Vợ Tốt Những Người Vợ Tốt - Louisa M. Alcott Những Người Vợ Tốt