Chương 7
ưa vẫn bay nhè nhẹ, khu vườn buồn bã ủ rũ dưới hơi mưa lành lạnh. Doanh tỳ tay chống cằm nhìn mưa, Doanh không xôn xao vì tiếng rỉ rả não lòng của từng giọt nước âm thầm trên từng phiến lá, mà cứ lãng đãng, vẩn vơ vì những lời ngọt ngào đắm say Viễn gởi cho cộ Hôm qua, tức là một tuần sễ sau khi mượng đàn, Viễn đã đem trả, anh kẹp một lá thơ màu xanh lợt giữa phiếm và những sợi dây đàn. Anh cố tình úp mặt đàn vào trong vách, dựng trước cửa phòng Doanh. Đi học về cô đem cất nhưng không để ý, đến chiều nay tức là gần một ngày, buồn tay với cây đàn, Doanh mới bàng hoàng phát hiện ra thư nằm ngoan trên bản phiếm.
Cô đang bị chi phối rất nhiều vì lá thư như một lời tỏ tình kín đáo ấy! Trong thơ Viễn gởi kèm một cái hẹn. Nếu Doanh Doanh đúng hẹn, có nghĩ là cô đáp lại tình anh..
Doanh Doanh lắng nghe tiếng mưa rơi chậm chạp và lặng lẽ khác với sự nôn nóng, hối hả của nhịp đận trái tim cộ Nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn trời, Doanh giận dỗi vu vơ:
-Sao cứ mưa mãi thế này! Để bỗng dưng lòng cô th`m một chút hoang... Phải chăng Doanh đang cô đơn tận cùng, đang thiếu mọi nỗi yêu dấu, cô cần tình yêu của một người khác phái, cúa một chàng trai đồng trang lứa với cộ và người đó đã ngỏ lời, đang ngồi nhìn mưa đợi cộ Thế thì còn ngần ngại gì mà chưa đến.
Chạy bay lại tủ áo, cô chọn chiếc áo đỏ, chiếc quần jean bó màu xám và chiếc áo gió bóng loáng màu nâu đen, đây là quà của dì Tu mừng snh nhật thứ 19 của Doanh, tuyệt đẹp và vừa như in.
Hôm nay, bà ngoại, mợ Hai, Ngọc Uyển đi đám giổ ở nhà bà con nào đó bên mợ Hai, ít nhất cũng sẩm tối mới về. Vừa ngắm mình trong gương Doanh vừa thầm khen Viễn biết chọn đúng ngày giờ để hẹn.. Rồi cô chợt so vai thoáng buồn khi nghĩ rằng chắc chắn Viễn biết trước việc đi đám này, vì hôm nay anh được nghỉ dạy.
Bước vội xuống bếp Doanh gọi nhỏ giọng rất tinh:
- Dì Na9m! Doanh tới nhà bạn một chút!
Nhìn Doanh bằng đôi mắt ngắm nghía, nghi ngờ, dì Năm hỏi tới tấp:
-Trời đang mưa mà cũng đi à! Tới nhà bạn bào! Mấy giờ về!
Giả vờ giận dỗi, cô nhăn nhó:
-Rồi, tới phiên dì tra hỏi. Sao con khổ thế này, lỡ lẹn mưa bão gì cũng phải đúng hẹn chớ... Nghe.. Năm.. Con về trước ngoại, và Năm hứa sẽ không nói con đi đâu hết với bất cứ ai?
-Mà con đi tới nhà ai? Lớn rồi không được rong rong. Con gái khôn ba năm...
-Con biết giữ thân mà, khi con về sẽ kể hết, năm chịu không? Đi gần đây thôi.
Nhìn vẻ mặt của dì Năm, Doanh biết cô đã thắng, bao giờ cũng thế, dì Năm sẽ thua khi cô giở giọng vừa lớn lối vưa ngọt ngào "Năm, Năm, con, con.. " Cô tủm tỉm cười khi nghe giọng dì Năm yếu xìu:
-Ờ, đi mau rồi về, áo mưa đâu, coi chừng ướt, bệnh lại khổ thân tôi, đúng là trời đày.
Dì chưa nói hết lời Doanh Doanh đã ngồi trên chiếc Babetta cà tàng nhưng vô cùng thân quen. Mưa ướt đầy con phố nhỏ với hai hàng me rủ lá. Cô chợt thấy lạnh và run một nỗi sợ lạ kỳ.
-Lẽ ra mình không nên tìm đến cái quán cà phê Hạ Trắng. Anh ta sẽ nghĩ mình thế nào khi chỉ vài lời tỏ tình kiểu lấp lửng tron glá thơ đầu tiên mà ta đã tới?
Trái tim lỳ của Doanh bỗng đập loạn xạ, cô đã yêu chưa mà vội vã đến thế! Cô đã yêu chưa mà xao xuyết bồi hồi như vầy!
Xe ngừng trước quán, mưa vẫn còn giăng giăng. Ngồi trên yên xe, chân chống xuống đất, mặt ướt, người bùng thùng trong chiếc áo "poncho" Doanh hoảng loạn không dám nhìn vào xem có Viễn ở trong không. Vừa rồ ra định vọt trở về thì Viễn chạy ra tới. Anh nắm tay cô lại, mưa rơi ướt mái tóc đen rậm của Viễn làm cô chùn lòng.
-Vào đây! Anh đợi em gần hết buổi chiều! Và em đã không phụ lòng anh!
Doanh bối rối đưa xe cho Viễn dẫn vào hiên, cô cảm thấy như mình bé lại khi anh giúp cô cởi chiếc áo mưa ướt sũng ra, rồi dịu dàng dắt tay cô vào trong quán.
Ngồi tựa vào chiếc ghế mây đặg sát tường Doanh sung sướng đọn nhận tia mắt ấm áp và nụ cười có lúm đồng tiền của Viễn, anh âu yếm hỏi nhỏ:
- Doanh Doanh lạnh không?
Vuốt mái tóc dài còn vương vài giọt mưa qua một bên Doanh khe khẽ lắc đầu, cô nhìn lên chiếc bàn nhỏ có một tách cà phê uống dở đã nguội và vô số đầu thuốc lá nằm trên đĩa. Tự trấn an mình bằng cách bóp nhẹ hai bàn tay vào nhau, Doanh quyết định ngay là cô phải trở lại đúng bản chất của Doanh Doanh - cái quay gió xé tan không khí. Và thật là thế! Doanh nghe tiếng mình xé vỡ cái im lặng rất quyến rũ của quán vắng, chiều mưa:
-Cậu Viễn hẹn con có chuyện gì quan trọng không?
Viễn cười. Anh chống cằm nhìn cô:
-Anh có làm gì nên tội để nghe em gọi vậy Doanh Doanh? Anh biết trong thâm tâm em, bao giờ Viễn cũng là anh chứ chẳng phải là cậu đâu.
Nóng bừng đôi má Doanh phụng phịu:
-Nói như thế thì cậu đã biết tại sao con gọi cậu xưng con rồi.
Dứt lời Doanh chợt thấy mình vụng về, cô chẳng giữ vẻ e dè chút nào cả, nói thẳng với người ta như vậy khác nào là ganh ghét với Ngọc Uyển. Mà cô chẳng thích nhắc đến Ngọc Uyển lúc này.
Viễn cất giọng ngọt ngào chải chuốt:
- Đừng nghĩ như đã nghĩ nữa nhé Doanh, anh thích nghe Doanh gọi anh xưng em hơn nghe tất cả mọi cô gái trên thế gian. Chỉ nghe từ môi em thốt ra tiếng " anh" thì anh mới cảm thấy mình là gã đàn ông tốt số đã tìm được linh hồn của thể xác mình.
Doanh Doanh giả vờ ngu ngơ:
-Anh.. Ơ quên cậu nói gì nghe hay ghê!
Viễn hơi chồm người về phía Doanh mắt anh say đắm:
-Và em thích nghe anh nói vậy phải không? Cô bé hay giả vờ bị bắt quả tang.
Doanh thinh lặng nhìn Viễn kéo ly cacao nóng về phía cô.
-Uống đi Doanh Doanh, sẽ ấm người lại ngay!
-Nếu biết cậu Viễn hẹn ra quán để uống ca cao nóng thì con đã rủ thêm vài đứa bạn cho vui rồi.
Nheo mắt tinh quái Viễn thách thức:
-Tiếc nhỉ! Bây giờ ngồi chờ Doanh Doanh đi gọi thêm bạn nhé! Mưa ngơi rồi đó!
-Thật không?
- Dĩ nhiên là không, không thật như câu "biết thế.. thì con đã" của Doanh vừa rồi vậy đấy!
Doanh bật cười thích thú, lần đầu tiên cô ngồi đối diện thật gần với Viễn nghèn nghẹn khi nghĩ tới hình ảnh Viễn thường xuyên kề cận Ngọc Uyển. Chắc anh cũng từng nói với Ngọc Uyển những lời vừa bay bướm vưa thâm trầm vừa dí dỏm như mới nói với cô.
-Nghĩ gì trong đầu thế Doanh Doanh?
-À, con nghĩ không hiểu vì sao ông trời ác thế! Một tháng có bao nhiêu ngày không mưa lại đi mưa đúng chiều nay và mưa dầm mưa dề như trêu chọc người ta.
-Ông trời đang ốm đó, đừng trách ổng tội nghiệp. Gió mưa là bệnh của trời, cững nhờ trời bệnh nên anh mới đo được chiều sâu trái tim em.
Doanh ngậm mội sợi tóc ngang môi:
-Tim em.. à quên tim con là một trái tim bốc, hớ van và có vô số ngăn, cậu đo không chính xác đâu.
Viễn hơi mỉm cười:
-Nếu đo bằng đơn vị đo lường thì hẳn nhiên là không chính xác, anh đâu dùng đơn vị đo lường bình thường.
Tròn mắc rồi tủm tỉm môi đầy vẻ thách thức, Doanh vờ hỏi:
-Vậy "anh" đo bằng đơn vị gì?
Phấn khởi trước tiếng gọi anh ngọt ngào của Doanh, Viễn nheo mắt, trầm giọng:
-Anh đo chiều sau tim em bằng đơn vị "T.Y", và riêng với trái tim em, chỉ duy nhất anh là người biết đo.
Đở mặt Doanh làm thinh. Viễn nói tiếp:
-Chắc Doanh Doanh đang cho rằng lúc nào cậu Viễn cũng nói những lời khó nghe, nhưng lời làm Doanh Doanh nhớ dai, nhớ hoài, nhớ đến suốt đời.
Trề môi Doanh khẽ bảo:
-Không dám nhớ suốt đời đâu.
Viễn lại cất giọng.. dạy khôn:
-Lẽ ra Doanh phải bảo nhớ hay quên tùy người đối diện chớ đừng vội khẳng định không dám.
Thận trọng trước đòn tung hoa? mù của Viễn, Doanh dè dặt:
-Cậu Viễn nói những lời nghe cao siêu quá Doanh chẳng hiểu gì hết.
Viễn nhìn sâu vào mắt Doanh Doanh:
-Em đừng nên hiểu nhiều, chỉ biết rằng anh xin em đừng ọi anh bằng cậu, đừng xưng với anh bằng con, làm như vậy em đùa đầy ác ý.
Nghiêng vai cho tóc xoã che nửa mắt, Doanh vừa ngục ngặc đầu và hỏi rất.. ngây thơ:
-Còn chuyện nhớ.. hay quên tùy người đối diện nữa. Nhỡ đối diện với anh em toàn muốn quên không thì sao?
Cười tự tin. Viễn hơi chồm người về phía trước:
-Làm gì có chuyện ấy! Đối với trái tim. Không thể nói muốn hay không muốn. Bộ Doanh chưa nghe người ta đọc thơ về nhớ và quên à?
Doanh Doanh tròn mắt nhìn Viễn:
-Thơ à. Thơ nói như thế nào hở cậu?
- Doanh Doanh uống ca cao đi, anh mới đọc thơ cho em nghe chứ!
Đưa ly ca cao còn âm ấm lên môi, Doanh nũng nịu:
-Lúc nào cậu cũng dụ con nít hết
Viễn đừa!
-Anh tốt nghiệp trường dạy trẻ kia mà!
Rồi nghiêm nét mặt một cách bất ngờ Viễn nhìn ra mưa bằng đôi mắt mơ màng. Giữa tiếng mưa trầm trầm như tiếng vĩ cầm buồn bã, Doanh nghe giọng Viễn ấm áp:
"Quên làm sao, nhớ làm sao
Muốn nhớ hay quên có được nào
Nhớ lại thêm buồn, quên cũng tội
Quên thì không nỡ, nhớ càng đau. "
Cười khúc khích Doanh phán:
-Tốt nhất là phớt lờ, đừng dính dấp đến chuyện gì để phải nhớ hay quên hết.
Viễn buông thõng hai tay xuống bàn nghiêm mặt, đăm đăm nhìn Doanh, đôi mắt anh mới long lanh nụ cười đó, chợt đằm xuống một nỗi buồn mênh mông, làm buổi chiều có mưa như rét mướt hơn. Doanh hơi bàng hoành trước tia nhìn của Viễn, cô biết nãy giờ mình đùa hơi quá, trái tim gã đàn ông bị xúc phạm rồi. Bối rối cô lấy ngón tay vẽ vu vơ trên bàn tránh đôi mắt nghiêm khắc ấy.
Cô nghe tiếng thở dài rất khẽ:
-Anh nghĩ em không vô tình đến mức phớt lờ như em nói đâu.
Rồi bất chợt bàn tay Viễn nắm lấy tay cô, hoảng hồn nhưng Doanh không rút lại, cô cụp đôi mi cong nhìn tay mình nằm gọn trong tay người dưng, lòng rưng rưng nỗi niềm riêng khó tả.
-Trong ngôi nhà rộng thênh thang ấy em là kẻ cô đơn ương ngạnh, nhưng em làm anh phải bịn rịn, băn khoăn nghĩ đến em, vì anh không biết được em nghĩ gì hay cảm thấy gì về anh.
Giọng cô yếu ớt:
-Thế anh hiểu gì và cảM thấy gì về em?
Núm đồng tiền dễ yêu lại hiện ra rõ sâu trên má Viễn. Anh đã hài lòng trước cách xưng hô và giọng nói của Doanh. Nhè nhẹ bóp bàn tay thon thả nhỏ nhắn của cô anh nói như ru:
-Anh hiểu hoàn cảnh sống với nhiều mặc cảm của em, anh muốn phá vỡ cách nói, cách nhìn đời ngang ngược, ngổ ngáo của em. Tất cả những thứ đó nhằm che đậy con người thật yếu đuối hay tủi thân của em thôi, cô bé hay mơ ạ!
Viễn ngừng lại một chút, giọng anh chợt lạc hẳng đi:
- Doanh! Anh hiểu em và cảm thấy không thể thiếu em trong cuộc sống.
Doanh nóng bừng mặt vì xúc động, nhưng vừa lúc đó một người khác trong cô cũng thức dậy bởi cái đánh động rất nhẹ, nhưng rất sâu của một thứ tình cảm xa lạ, mà người lớn trong gia đìng luôn dặn dò "Phải cảnh giác!" Doanh rụt ray về. Viễn vẫn lỳ lợm giữ lại. Cô nhìn vào mắt anh bứt rứt:
-Anh có nói quá để làm em vui lòng không?
Ngơ ngác tỏ vẻ chưa hiểu. Viễn hỏi:
-Ý em muốn nói gì anh chẳng nghĩ ra.
-Em muốn nói không lẽ chuyện có em trong đời đối với anh quan trọng dữ vậy sao? Em nghĩ chắc không phải vậy đâu. Anh chỉ mới biết em một thời gian rất ngắn so với cả khoảng đời dài anh đã sống.
Viễn hấp tấp ngắt lời Doanh:
-Nhưng đối với tình yêu, bề dày của thời gian là vô nghĩa, chỉ cần tia mắt chạm nhau là đã.. yêu rồi..
Nâng niu bàn tay của Doanh. Viễn lại nói:
-Chắc em cũng nghĩ như anh phải không Doanh?
Nhè nhẹ lắc đầu, Doanh đáp nhỏ:
-Em không biết nữa.
Doanh lại nghe tiếng Viễn thở dài rất khẽ, cô xốn xang khi cho rằng mình đã làm anh buồn, cô muốn rút tay về nhưng không nỡ. Hình như hiểu ý cô, Viễn van lơn:
- Đừng rút tay về Doanh Doanh, không có em anh biết vịn vào đâu.
Tự dưng lòng Doanh chùn xuống một nồi thất vọng. Đàn ông gì mà yếu đên thế? Không lẽ chẳng còn lời.. "tán" nào nghe anh hùng hơn sao? Tất cả những câu văn chương êm ả Viễn nói chiều nay đều làm cô mềm lòng xúc động, nhưng để nói rằng "thật sự yêu" thì hình như còn cái gì đó chưa được.
Doanh buột miệng:
Em phải về. Dì Năm cho phép đi bốn mươi phút thôi!
-Chiều nay bà nội đâu có ở nhà, Doanh đừng lo bị rầy!
Cô khó chịu:
-Bà nội à, bà nội của Ngọc Uyển chớ không phải của Doanh!
Viễn thích thú khi thấy cô cáu:
-Anh xin lỗi, tại quen miệng.
Doanh mỉa mai:
-Mọi thói quen đều tai hại hết. Anh quen miệng với em thì không sao, chớ với người khác là coi chừng đó.
Viễn ngượng ngùng, anh xa xôi bào chữa:
-Với em, anh bao giờ cũng thật lòng thật dạ vì vậy mới để lộ mình ra, với Uyểng anh là thấy giáo, dù chỉ dạy kèm thôi nhưng anh luôn giữ đúng mực quan hệ của mình, do đó nhiều lúc anh như mang một mặt nạ khi gần bên Uyển. Thật sự anh chỉ ao ước được gần kề em, nhưng em tránh mặt anh.
Lòng Doanh Doanh dịu lại, cô gái nào không thích được nghe những lời vuốt ve phỉnh nịnh. Cô cũng thế, nhất là lúc này Doanh đang cô đơn và buồn rầu vì thân phận côi cút của mình, cô đang cần lòng yêu mến của người khác, dầu người ấy có nhiều điểm chưa đủ sức thuyết phục trái tim cộ Tay cô đang được một bàn tay ấm áp, ấp ủ giữa chiều mưa dầm lạnh tê môi. Còn ai trên cõi đời này dành cho cô những phút giây an ủi như vầy không?
Giọng bùi ngùi Doanh nói:
-Em sẽ không trốn tránh anh nữa đâu.
Viễn sáng mắt lên:
-Nhất định như thế nhé?
Cộ gật đầu cười với anh:
-Nhất định!
Hai người ngoéo tay nhau giống như con nít. Doanh chớp mắt liên tục. ngoài phố, mưa vẫn còn bay bay, cô sợ giọt mưa từ mắt cô rơi ra lắm khi cái thùng loa ở góc quán bỗng bật lên lời ca buồn da diết:
"Ừ! Thôi em về, chiêu mưa giông tới
Bây giờ anh vui, hai bàn tay đói"
Doanh Doanh giật mình đẩy vội Viễn ra khi cô nghe tiếng dì Năm vừa gắt gỏng vưa nghiêm khắc vang lên ở bếp. Hoảng hồn cô bước như chạy vô nhà, trái tim đập liên hồi, tựa lưng vào tường Doanh nóng mặt nhớ lại.. Tiếng dì Năm vang lên gấp rút:
- Doanh, xuống dì biểu.
Đưa tay vuốt sơ mái tóc dài hơi rối, Doanh cố giữ vẻ bình thản khi đã đứng trước dì:
-Lặt xà lách hả dì Năm?
-Cám ơn, Dì nhặt rồi, ngồi đó đi.
Nghe giọng cám ơn của dì Năm cô biết ngay có chuyện không ổn. Mỉm cười Doanh tiếp tục:
-Vậy thì làm nước mắm.
-Khỏi cần, đừng làm bộ nữa. Dì nói cho mà biết. Đàn ông như vậy là không tốt đâu.
ngượng cứng người, Doanh giả vờ nhăn nhó để đánh trống lảng:
-Con đói rồi dì Năm ơi
Nghiêm mặt nhìn Doanh, dì Năm thẳng thừng:
- Điều có chẳng ăn nhập gì với điều dì vừa nói cả.
Doanh làm tinh cố nhịn. Cô không muốn ai đề cập đến Viễn cả, trong nhà này ngoài dì Năm là người hay để ý đã đoán mò rằng: Buổi hẹn chiều mưa của cô là buổi hẹn có cột mốc quan trọng với Viễn "ra thì hoành toàn không ai biết giữa hai người đã comối liên hệ mật thiết hơn trước đây, nhất là mới vừa rồi chỉ có cô và Viễn giữa khu vườn trưa râm ran tiếng vẹ Anh đã kéo Doanh vào lòng dịu dàng nâng cằm cô lên. Doanh không bằng lòng lắm cử chỉ bày tỏ tình yêu mà theo cô là vội vã nhưng cô chưa biết né tránh bằng cách nào thì dì Năm đã lên tiếng gọi. Môi Viễn rơi đúng vào má cô khi Doanh vùng ra để chạy. Nụ hôn gì như vết cháy thoắt làm cô bàng hoàng, rúng động.
-Bây giờ còn chối là con và cậu Viễn chẳng có tình ý gì với nhau không? Hừ, Dì nói cho mà biết, với Ngọc Uyển... cũng vậy đó, đồ đàn ông dối trá, loc lừa nếu không muốn nói là sở Khanh.
Đứng bật dậy như bị điện giật, Doanh thảng thốt:
-Năm.. b... ảo s..ao?
Xót xa nhìn vẻ tái xanh trên gương mặt của Doanh, dì Năm bặm môi nói tiếp:
- Dì tin là con đã nghe rất rõ rồi. Điều dì thắc mắc là con đã biết gì nhiều về Viễn chưa, để có thể tin vào anh ta.
-Anh ấy là bạn của cậu Luân mà.
Dì Năm bắt bẻ:
-Hễ bạn của cậu Luân là tốt, là đáng tin hay sao? Con phải biết Viễn xuất hiện ở gia đình mình với tư cách gì chớ?
Doanh im lặng. Cô vẫn chưa kịp bình tĩnh để nhớ dì Năm nói gì. Nhưng rõ là cô hoantoàn chưa biết về Viễn ngoài điều chắc chắn anh ta là bạn cậu Luân, người cậu mà Doanh vô cùng yêu thương để cho rằng bạn của cậu cũng đáng tin như cậu. Lẽ nào, cô đã nhầm lẫn?
Doanh hoang mang nhìn dì Năm:
-Con không tin anh Viễn đối với Ngọc Uyển giống như đối với con. Anh ấy thương hại chị Uyển thì có.
-Thương hại à? sao lại thương hại một cô gái có nhiều điểm hơn người khác? Con khéo tưởng tượng. Chính mắt dì thấy và tai dì nghe nó tán tỉnh con Uyển ra sao, lúc nào và ở đâu. Thằng đó hành động có mục đích rõ rang. Nó muốnm đào mỏ đó.
Doanh cãi lại:
-Con thì có gì để người ta đào mỏ. Dì có ác cảm rồi nói như vậy.
-Nó mà thèm đào mỏ con. Và dĩ nhiên con bé Uyển cũng phải ngốc. Chỉ có con miệng mồm lách chách mà khờ ơi là khờ. Tóm lại dì muốn nói Viễn là người xấu chẳng đáng xách dép cho con, nó đang ve vãn Uyển và dùng con để đùa cợt cho vui, cho Uyển chú ý đến nó hơn nữa.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng