Chương 6
húng tôi nấp ở trên cây cho đến khi Roberto giật giật tay tôi. Nó chỉ, và tôi thấy Manuelo cùng Mèo Bự đang ở rìa bãi trống. Rồi hai người lại biến vào lá rừng.Từ lợi điểm này, tôi thấy rõ người bên mình khi họ tản quanh đám lính đang say ngủ, ngổn ngang quanh đống lửa tàn. Tôi bắt đầu đếm. Chỉ được có mười hai. Rồi tôi hiểu. Chúng đi với đám đàn bà. Không biết Manuelo có để ý đến không.
Tôi thấy Mèo Bự ra hiệu cho ai đó ở bên kia bãi trống. Manuelo ra khỏi vòm lá. Và thấy ánh mờ của con dao rựa rộng bản khi Diego xuất hiện bên anh. Manuelo ra hiệu và cả bọn lặng lẽ chạy qua bãi trống. Những con dao vung lên, bổ xuống và năm tên lính đã chết trước khi những tên khác kịp mở mắt.
Cuộc tấn công hữu hiệu đến man rợ. Hai tên nữa bỏ mạng khi chúng cố lăn đi. Một tên chết ngay khi toan ngồi dậy. Tên kia gần như văng đầu khỏi cổ ngay khi sắp quỳ trước Mèo Bự.
Cho đến lúc này vẫn chẳng hề có tiếng động, chỉ có vận động của những người đàn ông khi họ chém trong sự điên cuồng hấp hối của cái chết. Rồi một trong những tên lính bỗng nhổm lên bò như điên tới một bụi cây để trốn. Tiếng nổ vang của một khẩu súng lục dội qua rừng. Bầy chim ngừng hót. Tên lính đập mặt xuống đất. Hai tên còn lại phủ phục, tay đưa lên đầu la lối xin tha. Giọng chúng lảnh lói trong nắng sớm vừa xuyên qua kẽ lá xuống bãi đất trống. Nhưng chẳng có thoáng phân vân nào trước sự khẩn cầu khoan hồng của chúng.
Một giây ắng lặng trong khi người của chúng tôi lấy lại hơi, rồi Manuelo đứng lên "Chúng chết cả rồi chứ?"
"Ừ", Mèo Bự trả lời.
"Tất cả chứ?" Manuelo hỏi.
Họ lặng lẽ đi kiểm tra các xác chết. Dieto ngẩng lên từ một tên hắn vừa lấy chân lật lại. "Tớ cho là thằng này vẫn còn sống".
"Thế thì cậu còn chờ cái quái gì?" Manuelo hỏi.
Con dao rựa của Diego ánh lên trong nắng sớm và cái đầu lăn khỏi thân tới hai bộ. Diego thậm chí không dừng lại xem kết quả nhát chém. Hắn thúc chân vào một thi thể khác rồi bước đến đứng sau Manuelo và Mèo Bự. "Tớ chỉ đếm được mười hai".
"Tớ cũng vậy", Manuelo xác nhận điều Mèo Bự vừa nói. "Thằng bé bảo có mười bốn cơ mà".
"Và ba phụ nữ" Diego nói thêm.
"Nó có thể nhầm", Mèo Bự nói. "Nó chỉ là một đứa trẻ".
"Tớ không cho như thế", Manuelo nói. "Hai tên nữa ắt phải đi cùng đám đàn bà".
"Chúng không thể đi xa được. Chúng ta lùng chứ?"
"Không" Manuelo nói. "Lúc này thì chúng hẳn đã biết. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ thấy chúng trong khu rừng này đâu. Thu hết súng ống đạn dược đi". Hắn châm một điếu xì gà nhỏ rồi đứng tựa vào thân cây.
Họ vừa bắt đầu thu lượm súng ống thì tôi nghe có tiếng động gần như ngay dưới gốc cây tôi đang nấp. Nhìn xuống, tôi thấy tên tiểu đội trưởng địch, khẩu tiểu liên kẹp nách đang nâng lên để quét bãi trống. Giờ thì nó đang nhắm thẳng Mèo Bự.
Không suy nghĩ, tôi quát "Gata Gordo, cẩn thận!"
Phản ứng của Mèo Bự thật chuẩn. Hắn nhào vào bụi cây hệt như con vật mà hắn đã được đặt tên. Nhưng Diego thì không. Hắn nhìn chăm chăm lên cây tôi đang ẩn, với vẻ ngạc nhiên thực ngu xuẩn trên mặt. Rồi một loạt đạn như nhấc bổng hắn lên không, hất ngược hắn lộn vòng ra phía sau.
Nòng súng chĩa về phía chúng tôi. "Lùi lại! Roberto! Lùi lại!" Tôi hét lên, nhảy sang một cành khác.
Tôi nghe tiếng súng nổ, nhưng rồi câm bặt gần như ngay khi phát hoả. Tôi nhìn xuống. Tên kia đang giật quy lát như điên. Súng tắc. Tôi không đợi nhìn thêm.
Roberto ré lên phía sau tôi. Tôi liếc lại qua vai. Mặc dù thấp hơn, nhưng nó nặng hơn tôi nhiều, và cành cây nó bám đã gãy. Nó lộn qua đám lá cạnh lăn xuống đất, gần như ngay dưới chân tên tiểu đội trưởng.
Tên đội quăng súng đi, bổ nhào vào Roberto. Hắn lộn vòng rồi đứng lên, tóm lấy Roberto, với một con dao kề cổ. Qua đầu Roberto, hắn nhìn chằm chằm người bên chúng tôi. Họ chằm chằm nhìn lại. Khẩu súng của Manuelo đang chĩa vào hắn, và Mèo Bự thì đứng sững với con dao rựa buông thõng bên hông. Hai người khác chậm chạp dịch chuyển phía sau họ.
Chẳng ai phải bảo là tên đội đang nắm chủ bài. Một cái nhìn đã là đủ. "Đứng yên hay là thằng bé chết!".
Manuelo và Mèo Bự trao đổi một cái nhìn đầy bối rối. Tôi không cần nghe cũng biết họ đang nghĩ gì. Tướng quân chẳng hề thích. Nếu như có chuyện gì xảy ra cho Roberto thì có nghĩa là họ không nên trở về. Chết ở trong rừng còn khả dĩ hơn nhiều so với điều mà tướng quân sẽ dành cho họ. Họ đứng lặng.
Mèo Bự là người nói đầu tiên. Hắn chúc mũi dao xuống đất. "Thả thằng bé ra", hắn nói thật trơn tru. "Chúng tôi sẽ để anh yên ổn vào rừng".
Tên đội cười gằn rồi nhổ bọt. "Mày tưởng tao là một thằng ngu à? Tao đã thấy lòng khoan dung của chúng mày trước sự lạy van của chiến hữu tao".
"Đây là chuyện khác", Mèo Bự trả lời.
Manuelo nhích dần sang một bên, và lưỡi dao của tên đội ánh lên. Một vệt máu đỏ xuất hiện trên má Roberto.
"Đứng im!" hắn quát. Manuelo đứng như tượng. "Vứt súng xuống!" Manuelo lưỡng lự nhìn Mèo Bự. Cái gật đầu của Mèo Bự hầu như không nhận biết nổi, và khẩu súng của Manuelo rơi xuống đất.
"Cả những đứa khác nữa!" tên kia ra lệnh tiếp.
Mèo Bự buông con dao rựa xuống và hai người khác buông súng. Tên đội nhìn đống vũ khí một lát rồi quyết định chống lại ý đồ tự mình thu hồi vũ khí. "Varga! Đây, lại đây!"
Giọng hắn dội qua rừng. Không ai trả lời. Hắn quát lên. "Varga! Đây!"
Vẫn không có ai trả lời.
"Đồng bọn của anh chuồn rồi" Mèo Bự nói nhỏ. "Tốt hơn là anh làm như chúng tôi nói".
"Không!" tên đội bắt đầu nhích dần đến đống súng, cẩn thận đẩy Roberto ra phía trước hắn. "Lùi lại!" hắn cảnh cáo. "Lùi xa đống súng ra".
Từ từ, họ lùi lại. Tên đội chắc chắn lần từng phân tới phía họ. Khi hắn đến đúng dưới gốc cây tôi đang nấp thì một cơn phẫn nộ lạnh lẽo và lạ lùng giần giật trong tôi. Cứ như thể tôi đã biết từ lâu điều phải làm. Cứ như thể ma quỷ đã hớp hồn tôi.
Tôi cảm nhận - hơn là biết - rằng tôi đã rút dao khỏi dây lưng. Cán dao nằm trong nắm tay siết chặt của tôi, lưỡi dao giương ra như một mũi kiếm. Một tiếng thét man rợ bật khỏi cổ họng khi tôi lao từ trên cây xuống. "Ta giết!".
Tôi thoáng thấy bộ mặt trắng nhợt ngẩng lên khi tôi xô xuống hắn. Tôi thấy đau nhói nơi cánh tay khi cả hai chúng tôi lăn trên đất. Rồi có hai bàn tay tóm lấy tôi, lăn đi. Tôi lăn, và khi đứng lên được thì tôi thấy Mèo Bự đang đứng trên tên đội.
Có một nét ngỡ ngàng trên mặt hắn khi hắn đứng đấy, nhìn xuống, con dao rựa vẫn buông thõng. "Nó giết rồi!" hắn nói. Hắn nhìn tôi. "Hắn chết rồi. Thằng nhóc bọ đã giết hắn rồi".
Tôi chằm chằm nhìn xuống tên đội. Mồm hắn há hốc, hai mắt hắn trừng trừng, vô cảm chĩa lên trời. Ngay dưới cằm hắn, phần nửa cán dao của tôi chổng ngược.
Tôi nhìn Roberto. Nó đang nằm trên đất mà thở. Tôi thấy một rạch máu trên má nó. "Cậu không việc gì chứ?" tôi hỏi.
Nó gật đầu, chẳng nói chẳng rằng. Có một ánh nhìn kỳ lạ trong cặp mắt nó, gần như là nó cáu.
Bỗng một tiếng rú bật lên phía sau, rồi tôi thấy đau nhói ở gáy, và khi quay người lại thì chỉ để nhận những vệt móng tay cày trên hai má. Tôi ngã ngửa ra, thấy một con mụ đang giẫy giụa trong tay Mèo Bự. Thị nhổ vào mặt tôi. "Mày đã giết anh ấy! Mày không phải là một đứa trẻ, mày là một con quái vật! Một cái ung nhọt đẻ ra từ bụng mẹ mày!".
Có tiếng cốp lạnh tanh khi chuôi con dao rựa của Mèo Bự đánh vào thị và thị lặng lẽ chuồi xuống đất. Trong giọng của Mèo Bự có ngữ điệu thoả mãn khi hắn nhìn quanh và thấy hai người đàn bà kia đang bất động trước mũi súng của Manuelo.
"À", hắn nói, "đã tìm được hai con phò rồi à?"
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu