Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Như Là Nỗi Nhớ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
G
iáng Hương nhìn đồng hồ, đã hơn 5h, cô đứng lên dẹp nhanh sổ sách rồi xuống lầu. Cô chạm trán với Thế Minh ở cầu thang, anh đứng dựa tường như chờ cô.
- Cô chỉ còn một tiếng rưỡi để chuẩn bị thôi đấy, để tôi đưa về.
- Không cần đâu anh Minh à! Thật ra tôi cũng không có gì để chuẩn bị cả.
Thế Minh nhướng mắt:
- Một tối quan trọng thế này mà cô không trang điểm gì a?
Giáng Hương phì cười:
- Nhưng trang điểm gì đến một tiếng, anh làm gì ngiêm trọng thế.
Thế Minh lẩm bẩm:
- Diễm Thúy nó phải chuẩn bị suốt ngày sợ không xong nữa, cô đừng lôi thôi quá, coi chừng người ta thất vọng.
Giáng Hương hỉnh mũi:
- Thế từ dó giờ anh đã thấy tôi bê bối lần nào chưa?
Anh nhún vai:
- Nhưng dù sao tối nay là giờ đăng quang của cô, đừng có xem thường quá.
Cô nhìn đồng hồ:
- Gần tới giờ, tôi về được chứ?
- Không chi tôi đưa về a?
Chợt nhớ ra lát nữa sẽ gặp Diễm Thúy, Giáng Hương không muốn anh đi kèm bên cạnh cô, cô nghiêm nghị:
- Anh Thy sẽ đến nhà đón tôi, chỉ sợ thấy tôi đi với anh, anh ấy sẽ hiểu lầm.
Thấy vẻ mặt biến đổi của Thế Minh, cô nói thêm:
- Chúng tôi đang tìm hiểu nhau, tôi không muốn anh ấy nghi ngờ gì tôi, anh đừng nghĩ tôi làm cao nha.
Anh im lặng, lách người cho cô đi qua. Giáng Hương nhìn thoáng Thế Minh cử chỉ của anh làm cô ngạc nhiên. Sao anh chịu thua dễ dàng vậy nhỉ? Nhưng cô không có thời giờ băn khoăn chuyện ấy nữa.
Tối nay là đêm tổng kết cuộc thi, cô được xếp hạng đầu trong một0 người đẹp thời trang trong nước, Diễm Thùy đứng hạng thứ 8, cô không thích cuộc gặp mặt miễn cưỡng này, nhưng cũng hồi hộp khi bước vào vị trí một ngôi sao mà bao người mơ ước.
Vào dựng xe trước sân, Giáng Hương đã thấy Lâm Thủy ở phòng khách, chị có vẻ sốt ruột cho cô:
- Sao về trễ thế, bộ em không sợ đến trễ sao?
Giáng Hương khoác chiếc giỏ lên vai, bước vào nhà:
- Chị chờ em có lâu không?
- Gần một tiếng, chị nghĩ chiều nay Hương về sớm hơn chứ.
Lam Thủy đi theo cô vào phòng:
- Ăn chút gì đi Hương.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, thừ người:
- Lạ quá chị Thủy, tự nhiên bây giờ em hồi hộp ghê.
Lam Thủy ngồi xuống cạnh Giáng Hương ngắm cô trong gương:
- Nhưng em phải ráng ăn chút gì đi, rồi chị làm đầu cho.
Giáng Hương đứng dậy đi ra ngoài, cô trở vào với một ly sữa lạnh trên tay, cô đặt xuống bàn, ngồi vào bàn trang điểm.
- Kiểu gì đơn giản nha chị Thủy.
- Ừ, nhưng em phải để chị bới tóc cao lên, em còn phải đội vương miện nữa mà.
Giáng Hương hớp một ngụm sữa:
- Chị có định cài hoa gì không?
- Không, nhưng chị sẽ đánh những con bím tóc rồi buông về một bên, kiểu này chị mới nghĩ để làm đầu cho Hương đó.
- Da.
Cô xoay xoay ly sữa trên tay, nhìn Lam Thủy trong gương, chị cau trán, vẻ mặt chăm chú và thận trọng, như đang làm đầu cho nữ hoàng trong ngày đăng quang. Bất giác Giáng Hương cười mỉm:
- Sao chị căng thẳng vậy chị Thủy, nhìn chị kìa.
Lam Thủy ngước lên, khuôn mặt giãn ra:
- Ừ, tại chị lo quá, tối nay Hương phải thật đẹp mới được, trang điểm mà tệ quá người ta thất vọng lắm đó. Hương có tưởng tượng hàng triệu người chiêm ngưỡng em không? Rồi quay phim rồi chụp ảnh búa xua, đủ thứ thế mà em không chịu lo trước gì hết.
Giáng Hương im lặng nghe Lam Thủy trách móc, bất giác cô nghĩ đến Viễn Phương, anh sẽ nghĩ gì khi biết Giáng Hương được giải nhất và có thất vọng cho cô người yêu của mình không, dù sao thì Diễm Thúy cũng lọt vào một0 người đẹp đó chứ, có lẽ anh sẽ được an ủi. Giáng Hương nghĩ ngợi miên man, tự nhiên cô thấy buồn, vinh quang đến với cô dễ dàng làm sao, nhưng còn tình yêu thì không tìm đâu cho thấy, dù xung quanh cô là những chàng trai bu quanh. Tình yêu có phải là thiên đường hay không, mà sao cô tìm hoài không thấy?
- Được chưa Hương?
Tiếng của Lam Thủy đưa cô trở lại thức tại. Giáng Hương nhìn vào gương mở lớn mắt nhìn chính mình. Trong kiểu tóc mới nhìn cô vừa quí phái vừa sang trọng, cô buông miệng:
- Đẹp quá chị Thủy.
Lam Thủy hài hòng:
- Phải như vậy chứ. Đội vương miện lên là Hương sẽ đẹp hơn nữa.
Chị lại nhìn đồng hồ, sốt ruột:
- Nhanh lên Hương, đừng có đến trễ quá.
Giáng Hương đứng dậy vội vã thay đồ. Lam Thủy nhìn Giáng Hương yểu điệu trong bộ áo dài truyền thống màu hồng, gật đầu hài lòng.
- Đẹp lắm. Em nghĩ ra bộ này hay quá.
Họ đi xuống đường, người tài xế chồm tới mở cửa, nhìn Giáng Hương rồi buông miệng:
- Cô Hương đẹp quá.
Giáng Hương cười nhẹ, không trả lời ông. Lam Thủy sốt ruột:
- Nhanh lên giùm bác Tư, trễ giờ rồi.
Chị nhìn Giáng Hương:
- Tại em đó, không lo gì hết. Còn chị thì sốt cả ruột.
Trên suốt đoạn đường, Lam Thủy cứ chồm người tới trước thỉnh thoảng trách móc Giáng Hương. Cô chỉ cười, đầu óc nghĩ miên man. Cô cứ mang tâm trạng như vậy đến lúc đứng trước sân khấu mơ hồ nhìn xuống rạp hát chật kín người rồi sửng sốt nhận ra Viễn Phương ngồi ở hàng ghế đầu, điềm đạm và hơi lạnh lùng trong bộ veston màu nhạt. Cô chợt nhớ ra, anh đến đây vì Diễm Thúy, nãy giờ cô không thấy và cũng quên bẵng cô ta, sự có mặt của Viễn Phương như một sự nhắc nhở. Cô quay đi, tránh nhìn anh.
Quên những ống kính Giáng Hươngi hình và những nhà quay phim, những nhà nhiếp ảnh phía ngay dưới sâu khấu, gương mặt cô phảng phất nét buồn. Cô cũng không thấy Lam Thủy đứng ngay dưới chân đèn, cố ra hiệu cho cô cười lên. Nhưng điều làm cho cô bàng hoàng nhất là chính Viễn Phương chứ không phải ai khác là người đội cho cô vương miện. Cô cứ ngó sững anh vì kinh ngạc, cho đến lúc anh đặt bó hoa vào tay cô, mắt họ gặp nhau anh nói nhanh:
- Đừng buồn như vậy, bao người đang nhìn cô kìa, cười tươi lên.
Giữa tấp nập người và rung rinh những bó hoa rực rỡ, không ai nghe, ai biết được những gì diễn ra giữa đó. Giáng Hương hơi ngẩng đầu lên, như cố hiểu những lời nói của Viễn Phương, anh nhắc lại:
- Cười lên đi.
Những ánh sáng lóe lên, những tràng vỗ tay nhiệt liệt, Giáng Hương mỉm cười nhìn không khí tưng bừng rộn rịpx ung quanh, cô thấy vui thật sự.
Khi cô rời nhà hát, bạn bè vây quanh chúc mừng cô. Giáng Hương cảm thấy choáng người giữa những cái bắt tay, cả đến những cô bé học trò cũng đến xin chữ ký. Khi cô thoát được đám đông, Hoài Thy chợt xuất hiện trước mặt cô, chiếc máy ảnh trước ngực. Có lẽ lúc nãy anh bận chụp ảnh nên không đến với cô. Hoài Thy trao Giáng Hương bó hoa, cười vui vẻ.
- Nãy giờ anh ở đâu vậy?
- Tôi dám chắc bây giờ Hương mới nhớ ra tôi, đúng không? Nếu bây giờ tôi không đến thì Hương cũng quên bẵng tôi luôn.
Cô chỉ biết cười như xin lỗi, bao giờ anh cũng nói đúng ý nghĩ của cô cả, Hoài Thy nhún vai:
- Cứ yên chí đi, tôi không giận Hương đâu, chẳng có gì phải ngại với tôi cả.
Lam Thủy nhìn Hoài Thy:
- 2 người quen nhau từ lúc nào vậy?
Anh nháy mắt:
- Nhờ chị Thủy mà tôi quen được Giáng Hương đó.
Lam Thủy cau trán nhớ nhớ, rồi bật cười:
- A, nhớ rồi, cậu này ghê thật, nhưng làm quen cách nào mà hay vậy?
- - Bí mật, còn chị?
Lam Thủy choàng tay ngang lưng Giáng Hương:
- Chắc cũng như cậu quá.
Cả 3 bật cười, họ đi về phía bãi đậu xe. Lam Thủy rủ:
- Bây giờ cậu còn bận gì không?
- Chị sợ có tôi làm hỏng cuộc vui của 2 người?
- Không, trái lại đấy chứ.
Giáng Hương nhìn Lam Thủy:
- Chị Thủy định đi đâu vậy?
- Tối nay chị sẽ chiêu đãi Hương ở nhà hàng Mỹ Lệ, đồng ýchứ?
Cô không trả lời, quay qua Hoài Thy:
- Nếu không có anh tôi cũng không vui đâu. Tôi nói thật đó.
- Một câu nói đáng giá nghìn vàng.
Lam Thủy khẽ nguýt Hoài Thy:
- Cậu miệng lưỡi ghê quá, chắc tán tỉnh giỏi lắm há.
Hoài Thy nheo mắt:
- Tán tỉnh thì có giỏi, nhưng không ép phê, với Giáng Hương đành chịu làm bạn đây, chị thấy tôi kiên nhẫn không?
Thuỷ lắc dầu:
- Chịu thua cậu đấy.
Giáng Hương quay lại nhìn Hoài Thy, cô thấy buồn cười vì tính thẳng thắn của anh. Tối nay có anh, cô thấy dễ chịu hơn, một vài tiếng cười cũng khỏa lấp phần nào đó nỗi buồn dai dẳng, đâu có ai biết được điều bí mật đó, ngoài cô.
Nhà hàng buổi tối thật huy hoàng với ánh đèn màu, với những sinh hoạt vương giả, hầu như không còn bàn trong cho những ai muốn ngồi nơi khuất người. Họ đành chọn một bàn nơi giữa lối đi. Giáng Hương và Lam Thủy chụm đầu đọc thực đơn, chợt một giọng nói kiêm quyết với chút thách thức vang lên:
- Cho phép được nhập bọn chứ, Giáng Hương?
Cả 2 ngẩng đầu lên, Thế Minh đang kéo ghế ngồi trước mặt họ. Viễn Phương và Diễm Thúy ngần ngừ chưa biết phải làm gì, họ muốn chọn một bàn khác, nhưng thái độ dứt khoác của Thế Minh làm 2 người đâm khó xử. Thế Minh nhìn Hoài Thy một chút, rồi nói với Giáng Hương:
- Tôi và Hoài Thy cũng đâu có xa lạ gì nhau, Diễm Thúy và cô cũng vậy, có đủ lý do để chúng ta ngồi chung bàn, đúng không?
Lam Thủy ngạc nhiên nhìn Thế Minh, rồi nhìn Giáng Hương, chờ phản ứng của cô. Giáng Hương không thể bất lịch sự được, cô đành nhỏ nhẹ:
- Mời anh Phương và Diễm Thúy ngồi cùng bàn cho vui.
Thế Minh gục gặc đầu như muốn nói: có thế chứ, thái độ của anh đầy vẻ khiêu khích, anh gọi người bồi bàn:
- Mang champagne ra đây.
Hoài Thy và Lam Thủy cũng lặng thinh, Giáng Hương giới thiệu mọi người với nhau. Lam Thủy xởi lởi:
- Hình như lúc nãy Diễm Thúy cũng lãnh thưởng nữa phải không?
Cô gật đầu, Lam Thủy hơi khó chịu về thái độ của cô, nhưng cũng xã giao:
- Thúy chắc trình diễn thường lắm nhỉ?
- Tôi bận nhiều hợp đồng nên ít rãnh lắm.
Lam Thủy không thèm bắt chuyện nữa, chị cũng ngồi im. Rượu được mang ra, Thế Minh đứng dậy rót cho mọi người rồi giơ cao ly lên:
- Buổi tiệc tối nay xem như để chúc mừng 2 người được đăng quang. Xin mời.
Mọi người nâng ly, chỉ trừ Diễm Thúy, cô vẫn ngồi yên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lãnh đạm. Thế Minh quay qua cô:
- Con nhỏ này, tối nay mọi người uống để chúc mừng em, sao không uống?
Diễm Thúy cầm ly, nhấp môi lấy lệ, rồi đặt xuống. Lam Thủy nhìn Giáng Hương đầy ngụ ý, chị hơi nhún vai khó chịu. Thế Minh rót đầy ly cho mình, rồi đến Hoài Thy, anh nâng ly lên:
- Bây giờ tôi với anh uống riêng với nhau được chứ? Xin mời.
Hoài Thy hơi ngạc nhiên về thái độ chiếu cố đặc biệt này, nhưng anh nhanh chóng cảm nhận được ý nghĩ của Thế Minh, anh cười mỉm:
- Xin mời.
Họ uống cạn ly, lần này Hoài Thy không còn thụ động nữa, anh với tay lấy chai rót đầy cho 2 người:
- Bây giờ tới phiên tôi mời anh.
Thấy vẻ mặt lầm lì của Thế Minh, anh bóng bẩy:
- Thử xem ai rồi nha anh Minh.
Thế Minh nóng mũi, đứng phắt dậy rót rượu tràn cả ly, rồi quay qua Giáng Hương:
- Cô có muốn uống với chúng tôi không? Không à, đúng rồi, cô phải đứng ở ngoài mà nhìn chứ.
Giáng Hương không nói gì, cô làm gì được với thái độ khiếm nhã như thế, cô chỉ ngồi im. Lam Thủy có vẻ hiểu ra, chị thích thú theo dõi 2 đối thủ trên một bàn tiệc. Vẻ mặt Diễm Thúy mỗi lúc một cau có, chỉ có Viễn Phương là không tỏ thái độ gì cả. Thức ăn được mang ra, nhưng chẳng ai nhìn tới, cả bàn tiệc có 2 người độc thoại bằng ngôn ngữ riêng. Cuối cùng chai Champagne cũng cạn. Thế Minh định gọi thêm thì Viễn Phương chợt lên tiếng:
- Uống như vậy là được rồi Minh.
- Không, chưa đủ, tụi tao còn
Viễn Phương ngắt lời, giọng thản nhiên nhưng cứng rắn:
- Buổi tiệc tối nay là để chúc mừng Giáng Hương và Diễm Thúy, vậy xin nâng ly chúc mừng 2 cô.
Mọi người lại cụng ly. Như sợ Thế Minh sẽ có thái độ gay gắt khác, Viễn Phương điềm đạm gắp thức ăn cho mọi người, cử chỉ đỉnh đạc pha chút uy quyền của anh truyền vào mọi người chút cảm mến, kính trọng. Bàn tiệc nhuộm lên không khí vui vẻ, cởi mở. Viễn Phương nói chuyện với tất cả, và rất ít nhìn đến Giáng Hương, dần dần anh trở thành nhân vật trung tâm của buổi tiệc. Giáng Hương thầm cảm ơn thái độ tế nhị của anh, vì với Thế Minh, không có gì quan trọng hơn là ý thích của anh, và ai biết được anh sẽ còn ngông nghênh gì nữa.
Mọi người chia tay khi trời thật khuya. Lam Thủy như không im lặng được nữa, bắt đầu phê phán:
- Không hiểu mắt mũi cậu Phương để đâu mà thương được con nhỏ dễ ghét đến như vậy. Chị chưa thấy ai kênh kiệu như nó cả.
Hoài Thy quay xuống:
- Hoa hậu hụt đó.
- Sao cậu biết?
Giáng Hương che miệng cười:
- Chị quên à, anh Thy là trung tâm nghe nhìn và phát tin.
Anh liếc cô một cái, như đe dọa, rồi nói nghiêm chỉnh:
- Cô ta đạt điểm cao ở các vòng thi, nhưng điểm ứng xử thì quá thấp.
Anh bật cười:
- Cô ấy bóc nhằm câu hỏi khá hay, nếu biết trả lời thì thú vị lắm, nhưng tiếc là
Lam Thủy ngắt lời:
- Câu gì?
- Đại khái thế này: bạn có tự thấy mình là người đẹp không?
- - Rồi nhỏ ấy trả lời sao?
- Cô ta trả lời tức cười lắm, sau khi liệt kê một loạt những bí quyết làm đẹp, cô ta kết luận mình đã đạt kết quả tốt, khi cô ta trả lời xong thì ban giám khảo đã lăn ra ngủ khò, khán giả phải gọi dậy yêu cầu cho điểm.
Lam Thủy và Giáng Hương cười ngặt nghẽo. Hoài Thy tỉnh bơ nhìn 2 người. Rồi chị nín cười, hoài nghi:
- Thật không đó? Cậu hay tếu lắm dấy.
- Thật trăm phần trăm. Bộ nãy giờ chị nói tôi đùa hả?
Lam Thủy nghĩ nghĩ một lúc rồi lại bật cười:
- Ồ, cũng đáng tin lắm chứ, ai chứ nhỏ đó thì có thể tin được.
Chị chép miệng:
- Kể cũng tiếc giùm cậu Phương, yêu nhằm con nhỏ có sắc mà không hương. Cậu ấy hay đó chứ, cư xử rất tế nhị.
Giáng Hương ngồi im nhớ lại những thái độ của Diễm Thúy. HÌnh như cô ta có gì thay đổi. Diễm Thúy không còn vẻ đỏng đảnh hay cợt nhã như trước. Cô ta khô lạnh, khó chịu và kiêu căng, thật khó mà gần mọi người.
Lam Thủy chép miệng:
- Nhỏ đó mà được giải nhất chắc nó xem người ta như con kiến. May quá!
Hoài Thy quay xuống:
- Xem như con kiến còn đỡ, sợ như số 0 ấy chứ, cô ta nổi tiếng là tự phụ mà.
- Sao ai cậu cũng biết hết vậy?
- Chị quên tôi là phóng viên rồi sao?
- Bộ phóng viên là cái gì cũng biết hết ha?
- Người ta thì khác, còn tôi thì thích biết tất cả những gì cần biết.
Lam Thủy buông thỏng:
- Cậu nói chuyện như 2 với 2 là 4 ấy, có cãi cũng không qua nổi cậu.
Giáng Hương ngồi tựa vào thành xe, lờ mờ nghe 2 người nói chuyện, lát sau cô ngủ ngon lành.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Như Là Nỗi Nhớ
Hoàng Thu Dung
Như Là Nỗi Nhớ - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=nhu_la_noi_nho__hoang_thu_dung