Chương 7
ai ngày, hai ngày trôi qua, Đinh Bằng không sao gặp được Thục Linh. Nỗi nhớ dâng cao cuồn cuộn, gọi điện thoại chỉ nghe tiếng tít tít. Đến công ty thì bảo vệ ngăn lại, tức mình Đinh Bằng quyết đứng ngoài hàng rào công ty nấp vào 1 chỗ thử xem Thục Linh có trốn được mãi hay không. Cuối cùng kiên nhẫn của Đinh Bằng không hoài công, từ trong công ty Thục Linh chạy xe ra. Đinh Bằng băng mình ra hét to:
- Thục Linh.
Nhận ra Đinh Bằng, Thục Linh thắng xe lại. Đinh Bằng ngớ người ra, chỉ mấy hôm không gặp mà Thục Linh hốc hác xanh xao, Đinh Bằng nghẹn ngào:
- Em bệnh hả Linh?
- Không, anh gặp em có chuyện gì không?
Đinh Bằng kêu lên:
- Em có thể hỏi anh như vậy sao? Dĩ nhiên là phải có, hai ngày nay anh gọi điện sao em không bắt máy.
- Chúng ta tìm nơi nào nói chuyện đi.
Thục Linh cho xe chạy trước, Đinh Bằng vội vàng cho xe chạy theo sau, cả hai tấp vào 1 quán cà phê.
- Em uống gì?
- Gọi cho em 1 ly nước yến.
- Ở đây không có nước yến thưa cô.
Thục Linh lạnh nhạt:
- Cho tôi 1 chai coca.
Đinh Bằng nắm lấy tay bàn tay Thục Linh:
- Thục Linh, anh có cảm tưởng em là người khác chứ không phải là em.
Thục Linh rụt tay về:
- Vậy sao? Em không nhận thấy như thế.
- Thục Linh, anh biết là em giận anh đã nói với mẹ...nhưng thật tình anh rất yêu em, anh muốn sống với em.
Thục Linh lơ đãng nhìn ra xa:
- Thực ra, trước khi hồi hôn Hiếu Liêm, em phải nhận ra anh còn lệ thuộc mẹ anh, còn 1 hôn ước với Hạnh Dung, nhưng em đã bất chấp để đến với anh, cuối cùng em nhận sỉ nhục của mẹ anh, anh bảo em phải làm sao đây?
- Anh biêt em buồn, anh còn buồn hơn em, mẹ bắt anh cưới Hạnh Dung.
Thục Linh biến sắc:
- Rồi sao?
- Xin lỗi em, anh...không thể không nghe theo.
Thục Linh đau đớn nhìn Đinh Bằng, người đàn ông trước cô thật toàn mỹ về hình dáng, đẹp trai, hào hoa, có thân hình lý tưởng, 1 người đàn ông hoàn toàn, tiếc rằng tính cách của anh không như cô mong muốn. Tình cảm trong lòng Thục Linh bỗng vơi đi.
- Thục Linh, anh cưới Hạnh Dung, nhưng mối quan hệ của chúng mình vẫn tiếp tục được không?
Thục Linh há hốc mồm:
- Nghĩa là anh muốn em vẫn là người tình của anh?
- Anh...bị bắt buộc thôi, anh yêu em Linh ạ.
- Yêu em? Lẽ ra anh phải biết tranh đấu giữa người yêu và mẹ chứ. Đinh Bằng, lý lẽ của anh thật khó làm em nghe theo, tuy nhiên, em có thể đợi khi anh không cưới Hạnh Dung.
- Không cưới Hạnh Dung, không thể được.
Thục Linh cười khẩy:
- Sao anh có thể tham làm như vậy Đinh Bằng, vừa muốn Hạnh Dung vừa muốn có em. Hạnh dung bằng lòng như vậy sao? Có thể Hạnh Dung quá hiền lành chấp nhận, nhưng em thì không.
Đinh Bằng khổ sở:
- Không lẽ em không còn yêu anh sao Linh?
Thục Linh lắc đầu:
- Anh hỏi em như vậy được sao? Giữa anh và Hiểu Liêm, em đã chọn anh, nhưng đáng tiếcthay....Đinh Bằng, anh nên hiểu rằng em chỉ đến với anh khi anh không cưới Hạnh Dung.
- Anh phải làm sao đây Linh?
- Em không thể giúp gì cho anh, điều mà có thể giúp anh là Hạnh Dung từ chối anh.
Đinh Bằng thừ người ra, thuyết phục Hạnh Dung ư? hơn 1 lần rồi còn gì nữa.
- Em muốn về nhà nghỉ, em đang mệt lắm.
Đinh Bằng đứng lên:
- Anh đưa em về.
- Em muốn về 1e mình.
Đinh Bằng tha thiết:
- Em hiểu cho anh đi Linh, bao giờ anh cũng yêu em.
Có nghĩa lý gì đâu khi anh sắp cưới vợ, Thục Linh thẫn thờ ra xe, tình cảm của cô đã bị Đinh Bằng xúc phạm, cô vừa giận vừa yêu anh..
- Chị Hai, sao đi làm về trễ?
Trung Sơn vừa lọt vỏ trái quýt vừa chăm chú quan sát Thục Linh, Thục Linh cúi mặt:
- Chị đi gặp anh Bằng.
- Sao rồi, bao giờ anh Bằng và chị cưới nhau?
Thục Linh ứa nước mắt, chỉ có trút tâm vào đứa em trai cô mới thấy lòng mình nhẹ nhàng đôi chút:
- Anh Bằng phải cưới Hạnh Dung.
- Tại sao vậy?
Cơn giận của Trung Sơn bùng lên tức thì, Trung Sơn tức mình ném trái quýt xuống đất:
- Hắn làm cho chị từ hôn với anh Liêm để cuối cùng đi cưới vợ à?
- Anh ấy cũng không muốn đâu, chẳng qua mẹ anh ấy buộc thôi.
Trung Sơn giận dữ:
- Em không hiểu sao chị có thể yêu người như anh Bằng được nữa, tỉnh lại đi chị Hai, anh Liêm tốt với chị biết bao nhiêu.
Thục Linh thở dài:
- Chị thật ngốc, lại chỉ xem anh Liêm như anh trai của mình.
- Em phải đi gặp Đinh Bằng.
- Để làm gì? Em không thể giúp gì được hết, đừng làm cho rối, tốt hơn nên để anh ấy cưới vợ, còn chị...ở một mình cũng đâu chết phải không?
Trung Sơn nhìn chị gái rồi cười vang:
- Đúng, không tình yêu cũng đâu sao, cứ như em không yêu ai là không phải bận tâm.
Thục Linh cũng cười theo:
- Chị nghĩ em nên chọn Uyên.
Trung Sơn giãy nảy:
- Trời ơi, cái thùng Tono đó mà chị biểu em thương, can chị đi chị Hai, người vợ của em phải xinh đẹp, mạnh khoẻ, không mập mà cũng không ốm, có mái tóc dài và...cái giọng Huế thật tuyệt.
Thục Linh ngẩn người ra:
- À, nhà ngươi có người yêu rồi mà giấu chị.
- Đâu có, em mới gặp người ta 1 lần thôi mà.
- Gặp 1 lần mà đã muốn như vậy, vậy thì đừng có cười hay hỏi chị vì sao biết khổ mà vẫn yêu Đinh Bằng.
Hai chị em nhìn nhau cười, Thục Linh béo tai em:
- Sao, cô ấy ở đâu?
- Em biết nhà nhưng không biết tên.
- Mong rằng em cưới vợ trước chị.
Trung Sơn ngã người ra ghế:
- Chưa đâu chị Hai.
Gối đầu trên vai em trai, Thục Linh nhắm mắt lại:
- Cô gái nào lấy em sẽ có phước.
- Vô phước thì có.
- Ai vô phước?
Hiếu Liêm bước vào với cái túi trái cây.
Trung Sơn trêu:
- Em nói anh đó, còn em thì có phước, ăn chưa hết trái cây đã có anh mang tới cho.
Thục Linh bối rối ngồi ngay lại, từ hôm từ hôn cô không sao tự nhiên trước Hiếu Liêm, riêng Hiếu Liêm thì tỉnh bơ như không.
- Không sao, cay nhà lá vườn, anh cung cấp tới khi nào cậu cưới vợ mới thôi.
Trung Sơn đùa dai:
- Sao lại tới em cưới vợ thì thôi, phải tới đời Sơn con nữa chứ anh Liêm.
- A, cậu quả tham, đời cha ăn còn muốn kéo dài tới đời con. Được thôi, anh đâu có sợ, kéo dài tới đời con của con cậu nữa, nghĩa là tới khi cậu có cháu gọi bằng ông cố.
Trung Sơn xua tay:
- Không tin được đâu, khi ấy trái nhà anh sẽ hết có khi còn đốn cả cây làm củi.
Cả 2 cười khanh khách tỏ vẻ thú vị vì câu chuyện của họ, Thục Linh rùn vai:
- Tôi sợ anh em hai người.
Trung Sơn trợn mắt:
- Sao lại sợ chứ?
Thục Linh đã bỏ đi vào trong, Hiếu Liêm ngạc nhiên:
- Sao chị Hai cậu không vui vậy?
Trung Sơn bĩu môi:
- Tự bà ấy thôi, Đinh Bằng sắp cưới vợ.
Hiếu Liêm sững người:
- Sao lại như thế?
- Thì mới nói anh cũng thật là ngốc, khi không chịu cho chị Linh hồi hôn.
Hiếu Liêm xịu mặt:
- Cậu biểu anh làm sao đây khi chị Hai cậu bảo chỉ xem anh như anh trai, là đàn ông cậu cũng phải có tự ái chứ?
- Nhưng anh có buồn không đã?
- Dĩ nhiên là buồn.
- Giấu nỗi đau của mình là dại anh biết không? Nếu như anh tỏ ra đau khổ hay uống rượu bê tha, chị Linh sẽ khổ tâm mà không nhẫn tâm bỏ anh.
Hiếu Liêm cau mày:
- Anh không muốn dồn chị cậu vô thế khó xử đâu, tình yêu là phải tự nguyện, ép buộc cũng không có hạnh phúc đâu.
Trung Sơn lắc đầu:
- Chị Linh đúng là ngốc khi chia tay với anh.
Hiếu Liêm cười buồn:
- Cậu không nghe người ta nói yêu là mù quáng hay sao, khi đã yêu ai nói gì cũng không nghe ngoại trừ một khi vỡ mộng.
Vỡ mộng, Trung Sơn gật gù, biết đâu chị của mình sẽ vỡ mộng bởi 1 Đinh Bằng quá nhu nhược.
Hình như....Trung Sơn bật ngay người lại rồi như cái máy bỏ mặc chiếc xe nằm trên vỉa hè, băng qua đường.
- Cô...
Trung Sơn mỉm cười dơ cao tay chào, Hạnh Dung cũng kịp nhận ra anh chàng kỳ khôi dám cho cô có ý định tự tử.
- Không ngờ gặp anh ở đây, anh đi phố?
- À không, tôi đưa chị Hai tôi vào trong kia, còn cô?
- Tôi...
- Hạnh Dung vào đây.
Đinh Bằng dừng trên bậc cửa của cửa hiệu may thời trang vẫy tay với Hạnh Dung. Hạnh Dung quay lại không vui:
- Anh vào trước đi.
- Cô quen với anh Bằng?
- Anh ấy là vị hôn phu của tôi.
Trung Sơn buộc miệng:
- Hóa ra cô là Hạnh Dung?
- Sao anh biết tên tôi?
- Vì người làm cho anh Bằng không muốn cưới cô chính là chị Hai của tôi.
Hạnh Dung cười gượng:
- Không ngờ trái đất rộng nhưng lại có thể gặp nhau.
- Hạnh Dung, cô cam tâm làm vợ 1 kẻ không yêu mình?
Hạnh Dung quay đi ấp úng:
- Anh bảo tôi làm sao đây, chúng tôi đã hứa hôn với nhau từ nhỏ.
Trung Sơn mai mỉa:
- Tôi không ngờ trông cô văn minh thế kia lại để cha mẹ áp đặt hôn nhân cho mình, ngoại trừ trường hợp cô có yêu Đinh Bằng, nếu không lại ngốc nghếch đến để bị đặt để, để rồi sau này đau khổ vì hôn nhân thất bại. Hạnh Dug, tôi thật thất vọng về cô, khi vừa gặp cô tôi rất có cảm tình, nhưng ý nghĩ của tôi về cô thật hoàn toàn sai lệch.
Trung Sơn bỏ đi 1 nước, mặc cho Hạnh Dung sững sờ nhìn theo. Những lời của Trung Sơn như mở ra cho cô chân trời mới, là 1 thanh niên mới sao lại tình nguyện chui vào cái thòng lọng đau khổ, biết là u ám mà nhắm mắt lao vào.
- Em quen với Trung Sơn à?
Đinh Bằng bước ra nhìn theo Trung Sơn, anh kéo tay Hạnh Dung:
- Vào thôi.
Hạnh Dung ghìm lại:
- Anh Bằng, nếu như chúng ta không cưới nhau được không?
Đinh Bằng ngỡ ngàng:
- Là sao?
- Em nghĩ rằng chúng ta không thể yêu nhau, những tình cảm mà em ngộ nhận trước đây không phải là tình yêu, chẳng qua chúng ta luôn bên nhau, cho nên khi anh yêu Thục Linh, em thấy hụt hẫng vậy thôi.
Đinh Bằng vui mừng:
- Trời ơi, sao em không nói sớm Hạnh Dung, như thế chúng ta không cần may áo cưới, không cần gì hết, điều quan trọng em nói với mẹ anh, em không ưng anh là được.
Rõ ràng Đinh Bằng mừng rỡ, suy nghĩ của Hạnh Dung đúng, nếu anh lấy cô vì ép buộc, hôn nhân là điều đáng sợ.
- Chúng ta về thôi.
- Hạnh dung này, em nên ra mặt nói giúp anh.
- Anh sợ bác à?
- Anh phải sợ chứ, xưa nay anh chưa từng cãi lời mẹ anh.
Hạnh Dung rùng mình, nếu như cô ưng Đinh Bằng, nhất nhất anh đều chìu theo sự điều khiển của mẹ mình, liệu cuộc hôn nhân sẽ đi đến đâu đây?
Hạnh Dung thầm cám ơn Trung Sơn đã khiến cô có nhận định đúng đắn
- Anh biết Trung Sơn làm ở đâu không?
- Công ty vận chuyển đường thủy Hải Nam, em và Trung Sơn thế nào?
- Mới quen thôi.
- Trung Sơn rất tốt, tuy rằng hơi nóng tính, có điều anh chàng ấy không ưa anh, có lẽ vì Hiều Liêm.
- Em từ hôn, anh có cưới Thục Linh không?
- Không biết mẹ anh châp nhận không, có 1 lần mẹ anh đã làm tổn thương đến Thục Linh.
- Nhưng nếu yêu anh, Thục Linh sẽ tha thứ.
- Anh cũng mong như vậy.
Đinh Bằng nhẹ nhõm, dù sao không có cuộc hôn nhân với Hạnh Dung, anh không sợ phải mất Thục Linh, đợi chờ chỉ còn là vấn đề thời gian.
- Chào
Trung Sơn đứng lại trước mặt Hạnh Dung làm cô gái lúng túng nuốt vội miếng cơm trong miệng.
- Chào anh
- Trưa không về nhà sao?
- Không, trưa nay tôi phải ở lại công ty để làm cho xong bản báo cáo. Còn anh sao giờ này ở đây?
Trung Sơn nhún vai:
- Tôi cũng đến đây ăn cơm, công ty của tôi gần công ty của cô mà và cái quán cơm này không ai từ chối nó phải không?
Hạnh Dung cười khẽ:
- Không phải là không từ chối mà là thức ăn ở đây ngon và giá cả phải chăng, vừa túi tiền mọi người. Gọi cơm chưa?
- Gọi rồi nhưng phải xin phép ngồi chung, nếu không ăn cơm sẽ mắc nghẹn.
- Anh thiệt, không ngờ trông anh như thế mà cũng có đầu óc hài hước.
- Cười là liều thuốc bổ mà.
Người phục vụ mang cơm ra, Trung Sơn đón lấy phần ăn của mình. Một con tôm rim đỏ tươi ngon lành trên phần cơm trắng tinh. Hạnh Dung cười suýt soa:
- Không ngờ anh gọi món ăn như vậy, tôi ăn sắp no mà cũng phát thèm.
- Tặng cô con tôm này đó.
Hạnh dung tỉnh bơ:
- Cho thì tôi nhận, nhưng anh ăn cơm với thứ gì đây?
- Gọi thêm 1 con tôm nữa.
Cắn 1 miếng thịt tôm, Hạnh Dung gât gù:
- Ngon thiệt đó.
- Người như cô nên ăn nhiều cho mập.
- Tôi gầy lắm sao?
- chút chút.
- À, tôi phải cám ơn anh mới được.
Trung Sơn vừa nhai cơm lúng búng vừa hỏi:
- Cám ơn chuyện gì?
- Chuyện anh cảnh tình tôi không ưng anh Bằng.
- Người cám ơn Hạnh Dung là chị tôi và anh Bằng mới đúng, không cần cám ơn tôi đâu.
- Nhưng tôi vẫn thấy cần cám ơn anh.
- Vậy thì tôi nhận
Hạnh Dung cười lớn, cách nói chuyện của Trung Sơn làm cô không ngăn được tiếng cười:
- Anh biết không, khi gặp anh tôi có cảm giác trong lòng mình rất vui.
- Tôi cũng vậy, khi gặp Dung tôi nghe mình nhẹ nhàng, mệt nhọc bao nhiều mất tiêu.
Câu thổ lộ chân thật đưa cả hai vào cảm giác thân thiết nhau, Trung Sơn ngập ngừng:
- Chiều nay hết giờ làm việc, Dung rảnh không?
- Có chuyện gì?
- Muốn mời Dung đi uống nước, có 1 chõ bán nước thạch dừa rất ngon.
Hạnh Dung reo lên:
- Sao anh biết tôi thích ăn thạch dừa, Anh Bằng nói phải không?
- bí mật
- Anh Sơn, anh sơn - tiếng kêu vang lên như còi xe lửa
- Ai kêu anh kìa
Trung Sơn xám mặt:
- Cái thùng tono của công ty Hải Nam.
Hạnh Dung bưng miệng cười:
- Cái thùng tono?
Uyên chạy phục phịch tới, mặt cô sa sầm 1 đống liếc nhìn Hạnh Dung, tay bưng khay thức ăn của mình:
- Em ngồi đây được không anh Sơn?
- Tự nhiên.
Trung Sơn đứng lên:
- Chúng ta ra ngoài kia đi Dung.
Nắm đại tay Hạnh Dung, Trung Sơn kéo đi. Sau lưng Trung Sơn, Nhã Uyên trợn tròn con mắt, khay thức ăn trên tay cô nghiêng rồi đổ tung tóe.
- Trung Sơn.
Nhã Uyên rít lên giữa 2 hàm răng cắn chặt, anh chàng đẹp trai quá đáng, vừa trông thấy cô đã vội bỏ đi, còn đi với 1 cô gái gầy nhom. Bất giác Nhã Uyên khóc ồ lên:
- Anh Sơn, lẽ ra không nên làm như vậy
Trung Sơn lắc đầu:
- Đối với cô ấy cần phải làm như vậy thôi.
Hạnh Dung mỉm cười:
- Bây giờ thì tôi hiểu rồi, khi không yêu người ta có thể tàn nhẫn đến như vậy.
- Tôi không hề tàn nhẫn.
- Còn không nữa, anh nghe cô ấy khóc không?
- Đặt trường hợp cô, nếu bảo cô yêu cái thùng tono đó, cô có yêu không?
Dừng lại bên đường, Trung Sơn trở nên dịu dàng:
- Chiều tôi sẽ đón Dung ở đây.
Ánh mắt của Trung Sơn làm Hạnh Dung bối rối, chưa ai nhìn cô như vậy. Thì ra tình cảm mà cô ngỡ yêu cho Đinh Bằng, không phải là tình yêu, không có xôn xao và rung động.
Bước vào văn phòng, Trung Sơn chạm ngay tia mắt dữ tợn của Nhã Uyên. Anh mỉm cười nheo mắt với cô:
- Sao Nhã Uyên, lúc này cô làm sao vậy?
Nhã Uyên vùng vằng:
- Không biết.
- Cô nên tập nhịn ăn cho ốm bớt, còn nữa ăn cho nhiều đường vào cho giọng nói ngọt ngào 1 chút.
Nhã Uyên run giọng:
- Đó là những khuyết điểm anh nhìn thấy ở em phải không? Được, nhất định em sẽ khắc phục.
Búng tay 1 cái, nheo mắt lần nữa Trung Sơn bỏ đi trong lúc Nhã Uyên đưa hai tay lên ngực sung sướng.
- cậu thật hết biết, cậu vừa giỡn với lửa biết không Trung Sơn?
Nãy giờ đứng theo dõi cả 2 bây giờ Hiếu Liêm mới bước tới phát mạnh vào vai Trung Sơn. Trung Sơn quay lại cười hì hì:
- Em nói thật ai biểu cô ấy nghĩ méo mó.
- Nhưng người ta yêu cậu.
- Anh có yêu được cái thùng tono đó không, không chứ gì? Em cũng đầu.
Trung Sơn vui ra mặt, chiều nay anh có cái hẹn. Tuyệt, niềm vui ấy không qua khỏi mắt Hiếu Liêm, Hiếu Liêm nghiêng tai thì thào:
- Có chuyện vui phải không?
- Anh đoán y như thầy bói.
- Có hẹn với bạn gái chứ gì?
- Anh biết rồi còn hỏi.
- Ai vậy?
- Bí mật, chưa nói được.
Hiếu Liêm bật cười:
- Cậu không nói anh cũng biết, cô nàng nói tiếng Huế chứ gì?
- Anh biết rồi còn hỏi.
- Tiến triển chưa?
- Đang, nè, em nghĩ anh cũng nên mau sớm mà quên chị Thục Linh.
Hiếu Liêm sầm mặt:
- Ai kêu cậu nhắc vậy, cậu đúng là...tầm phào mà.
- Em biết anh buồn, hay thử rủ cái thùng tono đi chơi xem sao?
Hiếu Liêm trợn mắt, đúng là thằng quỷ mà, chưa bao giờ nói nghiêm chỉnh.
- Nè, em hẹn giùm cho.
Trung Sơn đi nhanh ra ngoài không kịp cho Hiếu Liêm ngăn lại, Hiếu Liêm nhăn nhó:
- Trung Sơn ơi, cậu muốn giết anh hay sao vậy?
Đàng kia mặt Nhã Uyên sáng lên, cô gái cười hết cỡ, xấu ơi là xấu.
Như Giấc Chiêm Bao Như Giấc Chiêm Bao - Thảo Nhi Như Giấc Chiêm Bao