Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhện Tuyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7: Con Thuyền Bạc (2)
C
ái đồng hồ đen của Gwyn cho cậu biết đã 4 giờ sáng, vẫn chưa đến bình minh. Cậu thay đồ và mở ngăn tủ trên ra. Đã đến lúc dùng miếng tảo biển, tuy nhiên cậu lại rút ra chiếc khăn choàng của chị Bethan và, không biết tại sao, từ từ quấn nó quanh cổ. Cậu áp nó vào mặt và một lần nữa hít dài mùi hương hoa hồng. Cậu nhắm mắt lại và trong một giây, cậu gần như nghĩ rằng mình sắp tìm ra câu trả lời. Nhưng cậu đã quên đi câu hỏi. Đó là chuyện mà bà cậu đã nói, việc gì đó về chuyện dùng cái khăn choàng. Dù cố gắng hết sức, Gwyn vẫn cảm thấy cả câu hỏi và câu trả lời đều dần trôi tuột khỏi tâm trí cậu, cho đến khi những gì còn lại trong tâm trí cậu là cái khăn choàng và miếng tảo biển khô bụi bặm.
Nhét miếng tảo biển vào trong túi áo khoác, Gwyn xuống lầu và đi ra sân thông qua lối cửa sau.
Đã có ánh sáng nhạt xuất hiện trên bầu trời, tuy nhiên những con chim vẫn còn ngủ vùi. Tiếng động duy nhất lúc này là tiếng những con cừu di chuyển trên bề mặt đất núi thô cứng, và tiếng hàng rào bằng cây phủ đầy sương giá run rẩy trong không khí lạnh lẽo.
Hôm nay Gwyn không đi lên núi mà lang thang về phía Bắc, xuyên qua những dốc thấp và tìm kiếm ngọn gió đến từ phía biển. Ở đây dốc đứng và cằn cỗi hơn. Chỉ có một vài con cừu, không cây cối, cũng chẳng có trang trại nào. Những vách đá khổng lồ đâm mình ra khỏi bề mặt dất và những dòng nước lãnh giá chảy xiết cuốn mình qua những tảng đá. Gwyn ước gì có được một bức tường để cậu có thể an tâm nép vào. Khoảng trống rộng lớn giữa mặt đất trống trải và bầu trời tối đen trước mắt cậu đe dọa sẽ cuốn và nuốt trọn cậu vào trong. Gwyn có cảm giác, chỉ cần lỡ chân một bước, cậu sẽ rơi vào thinh không.
Và rồi Gwyn ngửi thấy mùi biển. Ánh trăng dần thay thế bởi ánh bình minh và màu sắc bắt đầu xuất hiện trên những ngọn núi. Gwyn đang tiến đến phần sườn dốc phía Tây bằng phẳng hơn. Cậu bắt đầu leo lên, chầm chậm từng bước một, từ cánh đồng này sang cánh đồng khác, đi sát bên bức tường đá để những cơn gió hú Đông Bắc không làm cậu lạc lối.
Gwyn đã vượt qua những cánh đồng và đang đứng giữa một sườn dốc đầy dương xỉ diều hâu trải dài, khi một thứ gì đó trong túi cậu bắt đầu di chuyển và trượt qua những ngón tay. Rút tay ra khỏi túi, Gwyn nhìn chằm chằm vào phiến lá tím mềm mại mà mấy giây trước còn là một miếng tảo biển khô. Sự chuyển đổi thật nhanh chóng và kỳ lạ. Cậu đưa miếng tảo biển lên phía trước và im lặng nhìn những miếng lá nhỏ trơn tuột hình cánh hoa bay phấp phới trong gió như cánh chim. Rồi nó thoắt biến mất; cơn gió đã giật nó khỏi tay Gwyn và cuốn ra biển. Rồi ( đột nhiên) tất cả những con chim ở bên trên và bên dưới cậu thức dậy và đồng loạt kêu lên, trong khi bầu trời xám xịt bắt đầu lấp lánh ánh sáng. Trong giây phút đó, Gwyn biết cậu phải làm gì.
Cậu tháo cái khăn choàng ra và ném nó về phía bầu trời. Cậu gọi tên chị, gọi mãi, gọi mãi, vang vọng trên những con gió, trên cả vùng đất đang bừng sáng, và trên những khuôn mặt hốt hoảng ngước nhìn của lũ cừu.
Rồi, từ hướng Tây, nơi bóng đêm vẫn còn ngự trị bầu trời, nơi mặt nước vẫn còn đen ngòm bên dưới những đám mây nặng nề, một ánh sáng xuất hiện, ban đầu nhỏ xíu, nhưng nó ngày càng lớn dần khi nó rọi về phía biển. Đó là một ánh sáng ấm áp, dịu nhẹ và mang màu bạc. Khi nó đến gần hơn, Gwyn có thể nhận ra hình dáng của một cánh buồm căng gió và mũi tàu của một con thuyền to lớn. Nhưng con thuyền không chạy trên nước. Nó lướt trên không trung ngay phía trên mặt biển, tiếp tục tiến lên cho đến khi nó đã ở đối diện với Gwyn và đang hướng về phía núi.
Một luồng không khí lạnh giá thình lình hất cậu thẳng vào một cây dương xỉ. Và khi Gwyn nằm đó, sốc và nhìn lên trên, thân hình đồ sộ của con thuyền bạc lướt qua ngay trên đầu cậu. Gwyn có thể thấy những miếng băng nhỏ lấp lánh như tia lửa rơi ra từ con thuyền. Cậu có thể thấy những họa tiết kỳ lạ hình hoa lá và sinh vật khắc trên vỏ tàu. Rồi những miếng băng rơi vào mắt khiến cậu phải nhắm mắt và cuộn tròn người lại, run rẩy trong cái lạnh giá buốt bao phủ quanh thân.
Một tiếng thịch vang lên, và mặt đất rung chuyển: một cái gì đó đã va quệt vào vách đá và phủ đầy không gian với tiếng thở dài.
Giấu mình sau rặng dương xỉ, Gwyn nằm im một lúc lâu trong cái lạnh, thân mình cuộn tròn, mắt nhắm chặt, quá sợ hãi và ngạc nhiên để có thể di chuyển. Cuối cùng, khi cậu đứng dậy, không khí lạnh ngắt đã biến mất. Gwyn nhìn đằng sau, xung quanh và phía trên đầu, nhưng không có gì trên ngọn núi. Có tuyết trên những cây dương xỉ và trong một cánh đồng bằng phẳng bên dưới, nhưng không hề có dấu hiệu của một con thuyền nào. Nhưng cậu đã thấy, nghe và cảm thấy cái lạnh giá buốt của nó trong không khí.
Gwyn bắt đầu chạy. Bây giờ trời đã sáng, nên cậu không gặp khó khăn gì để tìm đường về dọc theo những sườn dốc phía bắc. Chẳng mấy chốc, cậu đã trở lại những cánh đồng quen thuộc. Nhưng khi đã về đến Ty Bryn, Gwyn ngừng lại trong giây lát rồi tiếp tục chạy xuống con đường, băng qua cánh cổng nhà cậu, băng qua nhà của Nain, cho đến khi cậu đến được cửa nhà của Lloyd. Cậu đẩy tung cánh cổng, chạy về phía căn nhà, và không để tâm gì đến chuông cửa, Gwyn dùng nắm tay mình đập cửa liên hồi. Cậu hét lên:
- Alun! Alun! Ra đây nhanh lên! Tớ có chuyện muốn nói với cậu! Ngay bây giờ! Nhanh lên! Nhanh lên!
Bên trong nhà, ai đó la lên giận dữ, hình như là ông Lloyd. Rồi cậu nghe thấy tiếng chân hối hả bước xuống cầu thang và tiến về phía cửa.
Cánh cửa trước mở ra. Bà Lloyd đứng đó trong bộ váy ngủ màu hồng với những ống cuộn tóc trên đầu, và khuôn mặt còn ngái ngủ. Bà hỏi:
- Chuyện gì vậy, Gwyn Griffiths? Có tai nạn à? Hay có hỏa hoạn?
- Không có hỏa hoạn đâu cô Lloyd. Cháu cần gặp Alun. Cháu phải nói với cậu ấy cái này. Chuyện khẩn cấp!
Bà Lloyd bực tức:
- Không hỏa hoạn, cũng không tai nạn? Vậy cháu làm gì ở đây thế? Nhà cô còn chưa ăn sáng. Sao cháu không đợi đến khi đi học?
Gwyn sốt ruột dậm chân:
- Vì có chuyện mà cô! Cháu phải gặp Alun.
Bà Lloyd tức giận định xua Gwyn đi về. Tuy nhiên, có gì đó về cậu bé đang căng thẳng đứng trong ánh bình minh làm bà ngần ngừ. Bà đành gọi:
- Alun! Con xuống đây đi. Bạn Gwyn Griffiths muốn gặp con. Mẹ không biết có chuyện gì, nhưng con nên xuống đây đi.
Tiếng ông Lloyd vọng xuống từ trên lầu:
- Đóng cửa lại cái coi. Khí lạnh tràn lên cả trên này nè!
Bà Lloyd kéo Gwyn vào trong nhà và đóng cửa lại.
- Vào trong đợi đi. Mấy đứa con trai tụi bây dạo này táo tơn quá đó!
Rồi bà lúi cúi đi vào bếp, để lại Gwyn một mình trong bóng tối bên cạnh cánh cửa. Bên trong nhà Lloyd, không khí vẫn lạnh. Cái hành lang hẹp chất đầy xe đạp và giày dép. Mấy cái áo khoác treo lộn xộn trên mắc. Sàn nhà la liệt găng tay, bút nỉ, truyện tranh và đồ chơi hư. Có cả hai cái quần Jeans đầy bùn đất vắt trên thành cầu thang.
Alun hiện ra trên đầu cầu thang trong một bộ pyjama quá nhỏ so với khổ người. Với tay kéo áo che lại khoảng hở trước bụng cho đỡ lạnh, cậu dụi mắt bằng tay còn lại. Alun hỏi trong ngái ngủ:
- Chuyện gì thế?
Gwyn thì thầm:
- Cậu xuống đây. Đến gần tớ đi.
Alun miễn cưỡng lê bước xuống cầu thang và tiến lại gần Gwyn. Cậu bảo:
- Rồi đó, cậu nói đi.
Gwyn hít một hơi dài. Cậu cố gắng chọn lựa những từ đúng để Alun có thể tin cậu:
- Tớ vừa ở trên núi về. Tớ không ngủ được, nên tớ đã đi ra biển...
Alun kinh ngạc hỏi:
- Trong bóng tối à? Cậu dũng cảm thiệt đó. đến tớ còn không dám làm thế.
- Có mặt trăng, nên trời cũng khá sáng...
Gwyn khựng lại một chút:
- Chuyện là, khi tớ ở đó, tớ...tớ...
- Cậu nói tiếp đi!
Alun vừa ngáp dài vừa xoa bụng và nghĩ về món cháo yến mạch nóng.
Gwyn cố tình ngập ngừng để tạo kịch tính:
- Cậu phải tin tớ... tớ đã thấy một con tàu vũ trụ.
Cậu chờ đợi một câu trả lời, nhưng Alun không nói gì.
Một lúc sau, Alun hỏi:
- Cái gì?
- Tớ thấy một con thuyền – nó hiện ra từ không trung – nó bay ngay trên mặt biển – nó màu bạc và có cánh buồm lớn – và nó rất lạnh, lạnh đến nỗi tớ không thở được. Tớ phải nằm cuộn người lại vì nó rất cấn. Và khi tớ đứng lên, nó... nó biến mất.
Alun tiếp tục im lặng. Cậu nhìn xuống bàn chân trần của mình và gãi đầu.
Gwyn yêu cầu:
- Cậu có tin tớ không? Trả lời tớ đi!
Không có câu trả lời.
Gwyn cảm thấy như muốn khóc.
- Cậu không tin tớ phải không? Tại sao? Tai sao chứ?
Alun nói:
- Suỵt! Mọi người nghe thấy bây giờ!
- Thì đã sao?
- Họ sẽ nghĩ cậu bị điên.
- Còn cậu? Cậu cũng nghĩ tớ điên chứ gì? Thật sự tớ đã thấy một con thuyền mà. Tại sao cậu không tin tớ?
- Tớ không biết. Câu chuyện của cậu nghe vô lý quá. Cái gì mà cánh buồm, rồi lạnh, rồi cả bay? Nghe ngớ ngẩn lắm. Tàu vũ trụ đâu phải thế.
Gwyn cảm thấy thất bại ê chề. Có vẻ như cậu lại sử dụng từ không đúng. Cậu sẽ không thể nào làm Alun tin được, không phải thế này, khi cả hai đang đứng trên một hành lang lạnh lẽo trước bữa ăn sáng. Cậu nói:
- Được thôi, vậy thì khỏi cần tin tớ. Nhưng đừng nói với ai, được không? Đừng nói với bất cứ người nào khác.
Alun trả lời:
- OK! OK! Cậu nên về đi. Mẹ cậu sẽ lo đó.
Gwyn mở cửa và bước ra ngoài, nhưng trước khi Alun đóng cửa, cậu lại dặn:
- Nhớ đừng nói với ai nhé!
Quá mừng rỡ vì thoát được Gwyn, Alun không nhận ra sự nghiêm trọng trong giọng nói của bạn. Cậu hứa đại:
- OK! Tớ phải đóng cửa đây! Tớ lạnh cóng rồi!
Cậu sẽ nhớ lại lời của Gwyn sau này – chỉ tiếc là quá trễ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhện Tuyết
Jenny Nimmo
Nhện Tuyết - Jenny Nimmo
https://isach.info/story.php?story=nhen_tuyet__jenny_nimmo