H
ọ - hai thanh niên người chèo đò nhìn thấy trên con đường mòn đằng sau trang trại Teliranta - rời trang trại đi dạo vào đầu giờ chiều. Thiếu nữ đó có họ với chủ điền trang Teliranta, còn người kia là bạn của cô - họ quen nhau từ mùa đông trước ở một thành phố xa xôi - và anh đã lái xe về đây trong kỳ nghỉ hè của mình, vì anh biết cô đang ở đây. Chuyến thăm này chính ra cũng đã được thỏa thuận từ mùa xuân, chỉ với mấy từ, một cách thật tình cờ. Suốt cả mùa hè dài lời nói thoảng qua như thế dễ đi vào quên lãng. Helka đã quên, hay cứ làm như đã quên, nhưng Arvid thì không. Nhưng chắc chắn Helka vẫn còn nhớ, cô chỉ giấu kín sự chờ đợi ở thẳm sâu trong lòng, bởi cô đã không vờ đưa mắt nhìn sang chỗ khác, không che giấu ánh mắt lấp lánh rạng ngời niềm vui - không! Mắt cô bừng lên - lúc đó đúng thật là vì ngạc nhiên, khi cô - người đầu tiên trong cả nhà - nhìn thấy chiếc xe quen thuộc rẽ từ đường cái vào sân, vào đây, sân của trang trại Teliranta. Với Helka mùa hè này tốt đẹp và rạng rỡ làm sao. Cô sống ở đây như mọi người vẫn sống, làm việc cho vui, những công việc không làm căng thẳng tâm hồn, có chăng đôi lúc làm cơ thể mệt mỏi. Những công việc tăng thêm sức mạnh vô hình cho tâm hồn và thể xác, ngoài ra không là gì khác. Khi đó và cả sau này cô không nghĩ ngợi gì lâu, nhưng vào giây phút cô nhận ra mái đầu quen thuộc đang ngẩng cao, làn môi cùng ánh mắt của người ngồi trong ô tô, bản năng của cô như được đón nhận phần thưởng xứng đáng. Cứ như ở đây, vào lúc này, tất cả những gì mặt trời đưa đến - màu sắc, hương thơm và cảm xúc - đều òa ra chan hòa, đem đến một vẻ tinh khôi cho diện mạo tuyệt vời của con người, qua làn da và giác quan.
Mọi cảm xúc đều bị kìm nén trong suốt tối thứ Bảy, chỉ có thể thấy niềm vui thầm lặng tỏa ra từ ánh mắt và trên sắc mặt. Những ai muốn nhìn, sẽ nhận thấy điều đó. Bạn của Helka ở đây, nhất là Selma trẻ trung, vì thế mà cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Cả cha mẹ của Selma - ông bà chủ đầy quyền lực của trang trại Teliranta cũng nhận ra điều đó. Họ vẫn tràn đầy sức sống mãnh liệt của tuổi trung niên, từ xa ta cũng có thể nhận thấy thế, cho dù con gái họ đã gần hai mươi tuổi, người ở đây còn kiệm lời hơn cả họ. Tất nhiên là họ thấy, nhưng cứ làm như chẳng thấy… Helka đối với họ quá đỗi thân yêu.
Buổi tối thứ Bảy lần lữa mãi không muốn trôi qua - khi màn đêm vẫn chưa đến ngự nơi này. Vẫn có thể thấy và quan sát kỹ càng mọi việc như ban ngày bên bậc cầu thang, nơi đu quay ngoài sân, trên bậu của những cái thang cao lênh khênh. Cả bà chủ già của trang trại cũng ngồi lại trên bậc cầu thang dẫn vào nhà ở của bà trong buổi tối sum họp này. Bà bảo với Helka, khi cô khuyên bà mình đi nghỉ: “Ừ có lẽ bà đi đây và rồi cháu lịch kịch đi đến đúng khi bà vừa thiếp đi chứ gì.” Trong thời gian đến thăm Teliranta, Helka ở bên khu của bà chủ già và cùng ăn với bà là chính, cho dù vào mùa hè như thế này mọi người ăn khi nào nhớ đến, lúc tất cả tập trung bên nhà bà, lúc lại bên nhà chính.
Cuối cùng chủ trang trại buộc phải cậy đến quyền chủ nhà của mình, lệnh cho mọi người ai về nơi ngủ được phép và được xếp vào, rồi ông nắm cánh tay của vợ. Những người khác im lặng nhìn theo, chiêm ngưỡng phong thái của họ… Tất nhiên bà chủ già không để ai ra lệnh cho mình và ngồi lại trên bậc cầu thang, thấy thế cả đám thanh niên cũng làm theo. Ngay cả khi rời bậu thang bà cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều. Bà chỉ nhẹ nhàng khuyên cô cháu ngoại hãy làm theo mình. Lời khuyên đó được nói với giọng cáu kỉnh rất đáng yêu và bằng phương ngữ thân thương của vùng quê. Nghe lời bà nói bằng thổ ngữ như được nghe cả sự tích của dòng họ.
Nhưng đôi bạn trẻ vẫn ngồi ở ngoài thật lâu tới khi họ cho đó là thích hợp, tới khi họ nhớ đến bà.