Chương 6
ô không thể làm được.
Tối hôm đó, khi đang ngồi trong chiếc Chrysler PT Cruiser màu bạc cô thuê cho thời gian ở L.A., đậu trước cửa bar Reilly's Tavern, Taylor cố tìm xem có mánh khóe nào giúp cô thoát khỏi tình thế hiện nay không. Nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị của Sam, cô nghi chuyện đó là không thể.
Từ giây phút cô bước vô văn phòng của Sam trưa nay, cô biết ngay họ sẽ không bàn về một vụ xin lệnh TRO khẩn cấp. Luật sư Đoàn thường cho đi những vụ như vậy một cách vui vẻ như những chú lùn tí hon của ông già Noel trao kẹo que, nhưng Sam thì ngược lại, trông chẳng vui vẻ tí nào khi Taylor ngồi xuống trước bàn của ông.
"Hôm nay tôi có một cú điện thoại," ông nghiêm giọng bắt đầu. "Cô có thể vui lòng cho tôi biết có chuyện gì với dự án Andrews vậy?" Sam nhìn xuống cô từ trong chiếc ghế cao của ông.
Trời ạ, làm ơn đi mà, Taylor muốn la lên. Anh ta chỉ là một diễn viên.
Nhưng thấy vẻ mặt của Sam, cô đành cố làm êm chuyện.
"Sam, tôi không nghĩ tôi phù hợp với loại dự án này. Tôi chắc rằng người nào ông chỉ định làm sắp tới sẽ hơn..."
Sam lập tức ngắt lời cô.
"Jason Andrews không muốn ai khác. Người của anh ta nói rằng anh ta đặc biệt chỉ định muốn làm việc với cô."
Taylor thấy cô thêm bực bội khi nghe vậy. "Người" của anh ta? Chao ôi, vậy tên diễn viên đó cũng biết tự bắt điện thoại. Lười lĩnh, cô tự nghĩ, kiêu căng, ích kỷ, khinh người, ta đây...
Cô để ý thấy Sam đang lom lom nhìn cô, và chợt tự hỏi hay là cô đã lớn tiếng kể tội anh ta.
Tập trung lại, cô chắc chắn có thể làm Sam hiểu vị thế của cô trong chuyện này.
"Coi nào, nó chỉ là chuyện kiêu hãnh vớ vẩn với anh ta thôi mà. Tin tôi đi, Jason Andrews sẽ quên ngay à. Hơn nữa, tôi đang vướng vụ ra tòa sơ thẩm. Tôi biết tôi không cần nhắc ông tính sống còn của vụ kiện với UBBQ. Đơn giản là nó không tiện cho tôi..."
Sam lại ngắt lời cô. "Taylor, tôi rất tôn trọng cô. Tôi tin cô là luật sư trẻ tài giỏi nhất công ty này tôi từng biết. Do đó, đừng hiểu sai khi tôi nói rằng tôi không quan tâm đến vấn đề của cô là gì."
Ông giơ tay lên khi thấy cô định nói. "Jason Andrews là một thân chủ quan trọng của công ty này. Chúng ta lo việc thuế của anh ta, và chúng ta đã nhiều năm nay cố gắng trở thành luật sư đại diện của anh ta. Anh ta kiện mọi người và bất cứ ai in bậy bạ về mình."
Taylor nhìn lên trần nhà, cố giữ im lặng. Từ những điều cô biết, chẳng có chuyện nào là không bậy.
Rồi Sam chồm tới nhìn xuống cô với một vẻ nghiêm trọng và nói những từ làm cô ớn lạnh.
"Quay lại tìm Jason Andrews. Và làm cho mọi chuyện ổn thỏa."
Và đây 5 tiếng sau, ngồi trong xe đậu đại ở một đường khu West Hollywood, Taylor nhìn qua cửa kính để xem cái bar như thế nào và tự hỏi một chỗ với cái tên Reilly's Tavern lại là điểm tụ tập của các sao ăn khách. Cô kiểm tra lại địa chỉ trên tờ ghi chú mà Linda đưa cô để chắc chắn là cô đến đúng chỗ.
Taylor hồi hộp gõ gõ tay lái xe. Nghĩ đến chuyện quay lại tìm Jason Andrews làm cô bẽ mặt. Nó làm cho cô giận dữ, chỉ vì "vị thế" của anh ta (điều mà cô tin anh ta có được chủ yếu là do vẻ bề ngoài và may mắn gặp thời), mọi người tự nhiên phải tuân phục anh ta, với chỉ một cái búng tay, côbắt buộc phải mỉm cười lịch sự và xin lỗi anh ta.
Hi vọng là Jason biết cứu người bị mắc nghẹn, Taylor nghĩ thầm. Vì chắc chắn cô sẽ bị nghẹn với các ý nghĩ của cô.
Thấy cô không thể ngồi ngoài cửa quán bar suốt đêm, cô đành ra khỏi xe và bước vội với đôi giầy cao gót về phía cửa quán. Nhìn lẹ qua cửa sổ, cô biết cô đã sai - quán tuyệt nhiên không phải là chỗ tụ tập của các sao.
Khi Taylor mở cửa bước vô, cô cảm thấy nhu cô vừa được đưa về khu phía nam Chicago, trở lại một trong các điểm mà các bạn cảnh sát của bố cô hay đến khi không làm nhiệm vụ.
Quán là một bar nửa thể thao, nửa phong cách Ai-len, với chỗ chơi phóng tên, bàn bi-da, và 2 ti-vi nhỏ treo trên tường đang cùng chiếu một đấu bóng rổ. Một đám đông tan sở gồm các ông trung niên, nhiều người vẫn còn mặc đồng phục ngồi trong quán.
Hiển nhiên đây là những người không để ý thấy có một sao đang ngồi trong quán của họ, Taylor nghĩ, và cũng chẳng quan tâm nếu họ thấy. Có lẽ đó là lý do Jason đã chọn quán này.
Cô đứng do dự ở cửa quán, nhìn lướt qua các khuôn mặt đàn ông ngồi trong quán, lúc này tất cả đang quay lại nhìn cô. Rõ ràng, cánh phụ nữ không thường đến đây.
Và khi Taylor nghĩ cô không thể cảm thấy lúng túng hơn nữa, cô nghe một tiếng lấy hơi thật lớn đầy giả dối rồi một tiếng kêu tên cô đầy sung sướng.
"Cô Donovan".
Cô quay sang và thấy Jason Andrews đang đứng gần bàn bi-da ở cuối quán. Anh bước về phía cô, giả vờ sửng sốt.
"Trời, tưởng tượng thấy cô ở đây!"
Nhìn thấy nụ cười tự đắc, kiêu ngạo của anh, Taylor lảo đảo lùi lại và đụng lưng vào cửa. Trời ạ, cô không thể làm được.
Cảm thấy chút choáng váng với ý nghĩ phải tiếp tục, cô nhắm mắt lại và thầm niệm mấy câu kinh chú cô còn nhớ từ lớp yoga thuở Đại học.
Khoanh tay trước ngực, - đã đoán trước chuyện gì sẽ đến - Jason cười toét miệng khi thấy phản ứng của Taylor với lời chào của anh. Cô nàng này làm anh chết vì cười mất. Nhìn vẻ choáng váng của cô, anh đã nửa lo là cô sẽ quay lưng và bỏ đi mất không một tiếng vọng lại.
Nhưng không, cô hít một hơi thật sâu. Jason ngắm cô thẳng lưng lên hết chiều cao 1.65 của cô và kiên quyết bước về phía anh.
"Đừng có láu cá, Ngài Andrews", cô nói giọng bình thản. "Tôi biết trợ lý của anh đã báo anh là tôi sẽ đến."
Jason tròn mắt ngây thơ. Cái kiểu cô duyệt binh qua chỗ anh làm anh không cưỡng lại được mà trêu tới.
"Cô đang tìm tôi? Tôi có thể làm gì cho cô, cô Donovan?"
Taylor đứng đó, chăm chú nhìn Jason như cô không muốn gì khác hơn là nắm cổ áo anh và kéo lên anh che kín tới chân mày.
Nhưng cô lại hít thêm một hơi sâu.
"Có vẻ tôi đã hơi... vội vã khi bỏ ra khỏi tòa hôm đó," cô nói với anh. "Công ty của tôi rất hi vọng có thể được làm việc với dự án... nhỏ của anh."
Jason phớt lờ lời mỉa mai không chút tế nhị của cô đối với dự án phim của anh. "Còn cô thì sao?"
Cô thẳng thắn trả lời "Tôi sẵn sàng dẹp những sở thích cá nhân của tôi về chuyện này qua một bên."
Jason nhìn chằm chằm xuống cô. Cô thật sự chẳng bị anh tác động tí nào."
Anh cảm thấy điều này thú vị.
"Vậy tôi đúng không khi hiểu rằng cô không thích tôi, cô Donovan?" anh ranh mãnh hỏi trong khi đi vòng vòng quanh cô một cách thích thú.
Taylor nhìn theo anh, giọng cô đều đều. "Tôi sẽ không để cảm giác của tôi về anh làm ảnh hưởng đến nghề nghiệp của tôi, Ngài Andrews. Anh nên biết là anh đã gây cho tôi nhiều khó khăn ở chỗ làm."
Jason khựng lại, ngạc nhiên khi thấy anh không cảm thấy dễ chịu với chuyện này. "Nói cô nghe," anh hào hiệp nói, "để tôi mời cô uống nước. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu - làm quen với nhau đúng cách." Anh cười với cô nụ cười đã làm nhiều con tim trên thế giới rung động. Năm tỉ rưỡi đô la vốn đầu tư cho "dự án nhỏ" của anh. Chờ đấy.
Taylor nghiêng đầu có vẻ như đang cân nhắc lời mời của anh. Rồi khoanh tay trước ngực, cô tiến vài bước về phía anh. Khi cô đủ gần để họ gần như chạm vô nhau, cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt xanh nhìn sâu vào mắt anh. Jason có thể cảm thấy hơi ấm từ cơ thể cô và anh tự hỏi cô có biết lúc đó anh đang nghĩ gì không.
Đương nhiên, cô biết.
"Hãy làm mọi việc rõ ràng nào, Ngài Andrews", cô nói giọng cương quyết. "Đây là công việc. Không có gì khác nữa."
Trước khi Jason nói được một từ về vấn đề này, Taylor lùi lại và quay lưng bỏ đi. "Tôi chờ anh tại văn phòng sáng ngày mai. Cố đừng để bị trễ."
Rồi cô hất tóc qua vai và với điệu bộ bắt chước không-tệ-chút-nào, cô dài giọng ném lại cho anh những gì anh đã nói với cô trước đây. "Chắc chắn anh hiểu rằng... tôi là người phụ nữ rất bận rôn, Ngài Andrews".
Và cô quay lưng bước ra khỏi bar.
Jason đứng đó, một lần nữa nhìn sau lưng cô. Làm cái quái nào mà cô nàng luôn là người nói lời cuối cùng, anh không hiểu nữa.
Trong khi anh đang nhìn Taylor đi ngang bên ngoài cửa sổ, Jeremy tiến lại gần anh. Trong một thoáng, thậm chí hắn cũng có vẻ lưỡng lự không biết nói gì.
"À," cuối cùng Jeremy cũng lên tiếng, "nàng khá dễ thương." Trông hắn có vẻ đã rất thưởng thức cuộc trò chuyện giữa anh và Taylor. "Rất "nồng nhiệt"".
"Mày nói đúng vụ này." Jason bắn cho hắn một cái nhìn quỷ quái. "Bây giờ tao chỉ cần hướng sự "nồng nhiệt" đó vào một đường thoát thú vị hơn."
Jeremy lắc đầu không tin. "Tao không biết. Tao nghĩ mày đã gặp đối thủ của mày rồi đó."
Jason cười khẩy. "Làm gì có chuyện như thế."
"Ừ, thì từ những gì tao thấy và nghe được, cô nàng luật sư đã thắng 2-0."
Jason cân nhắc điều này. Anh có thể không thích bị thua nhưng anh lại thích cảm giác hồi hộp của trận đấu.
"Để coi nó sẽ tồn tại được bao lâu..." anh trầm ngâm thành tiếng. Rồi anh theo Jeremy trở lại bàn bi-da và khẳng định rằng cú đánh kế là của anh. Anh nghiên cứu bàn bi-da, bỗng nhiên cảm thấy thư thái hơn, phấn chấn hơn anh từng cảm thấy trong một thời gian dài. Đúng sự thật thì anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng một cái gì đó đã làm anh hứng thú như cô nàng luật sư.
Jason nghiêng người và nhắm. Anh thục và điệu nghệ bắn quả bi trúng góc của quả bi chủ làm nó quay vòng và lăn gọn vào túi hứng bi bên trái. Anh đứng thẳng người lên cười tự tin với Jeremy.
Trận đấu bắt đầu.
Sáng hôm sau, Taylor có thể cảm thấy tiếng rì rào ngay khi cô vừa bước ra khỏi thang máy. Có lẽ vì mọi người đều ngừng lại và nhìn cô chăm chú khi cô bước qua hành lang để đến văn phòng của cô. Hoặc có lẽ vì những tiếng khúc khích của các cô thư ký đang túm tụm quanh bàn Linda, truyền nhau chiếc gương nhỏ để tô lại son và làm bồng tóc lại. Chỉ có một lý do giải thích chuyện này.
Jason Andrews đang ở trong văn phòng của cô.
Taylor tiến về bàn Linda. Cô vừa đến đó thì Linda đã chỉ ngay vô phòng, giơ một ngón tay lên ra hiệu họ nên im lặng.
Linda trông như sắp sửa nổ tung ra từng mảnh nhỏ hạnh phúc khi cô tiếp tục huyên thuyên. "Tôi đưa anh ấy vô văn phòng ngay - tôi không thể nhớ tôi đã nói gì sau khi nói "chào" - ôi Chúa ơi, ngoài đời anh ấy còn hấp dẫn hơn trên màn ảnh - và tôi đã đóng cửa lại bởi vì mọi người bắt đầu nhìn chòng chọc vào anh." Rồi Linda nhanh chóng nói thêm cho Taylor hiểu rõ. "Tôi không có làm như vậy đâu nha."
Taylor gật đầu. Cô nhận ra rằng cô đã không nghĩ là anh sẽ thực sự xuất hiện ở đây. Nếu có, cô đã mong đợi một cuộc gọi giận dữ từ Sam sáng nay, hỏi cô có kiểu xin lỗi gì mà kèm với việc giả làm Jason Andrews ngay trước mặt anh ta như vậy.
Cô quay nhìn cánh của đóng kín của văn phòng của cô. Đã đến lúc đương đầu với địch rồi. Cô liếc Linda, cố câu thêm một vài phút. "À, Linda này, cô có thể giúp chúng tôi đặt một phòng để làm tòa án giả? Có thể..."
"Chuyện đó đã được lo xong. Cô sẽ dùng phòng họp A."
"Ồ. Tốt. Được."
Taylor vẫn thấy cô trì hoãn. Và cả công ty đang nhìn cô.
Linda chỉ về phía cửa và nói với một cái đá lông nheo. "Nào, đi đi. Anh ta hoàn toàn là của cô đấy."
Các thư ký khác cười khúc khích.
Không muốn có thêm sự chú ý đến tình thế của cô, Taylor nắm quả đấm cửa và quả quyết bước vào phòng.
"Ngài And..."
Lời nói của cô thoảng đi vì Jason, lúc đó đang đứng trước cửa sổ văn phòng nhìn xuống cảnh bên dưới, quay lại. Như một cảnh trong phim, ánh bình minh chiếu rực rỡ quanh anh như một vị thần - mái tóc sẫm của anh ánh lên ấm áp trong tia nắng và mắt anh lấp lánh một màu xanh thẫm hơn cả nước biển Thái Bình Dương.
Đầu óc Taylor trở nên rỗng không. Bất thình lình, cô chẳng nhớ lý do tại sao cô nổi giận với Jason Andrews.
Nhưng rồi anh lên tiếng.
"Sáng nay ngủ quên hả, cô Donovan?" anh dài giọng.
"Khoảnh khắc" kết thúc.
"Thật vui gặp lại anh, Ngài Andrews," Taylor trả lời một cách mỉa mai". Ít ra lần này anh cũng mặc com-lê. Miễn nhận xét về cách anh ta trông thế nào khi mặc com-lê.
Từ sau lưng, Jason rút ra một hộp nhỏ có dây ruy-băng xanh buộc quanh nó.
"Tôi đem đến cho cô một món quà cầu hòa."
Anh đưa cái hộp ra.
Taylor nhìn anh, bất ngờ. Sau khi do dự một lúc, cô cầm lấy cái hộp và ngồi xuống bàn. Jason ngồi xuống một trong mấy cái ghế đối diện cô.
"Tôi đoán cô không phải là người thích hoa," anh nói. Taylor liếc nhanh lên anh, tự hỏi sao anh biết điều này khi hai ngưởi chỉ mới quen biết một thời gian ngắn.
"Cái này có vẻ hợp với cô hơn. Tôi nghĩ cô có thể mặc nó khi ra tòa lần tới."
Cô nhướng mày nghi ngờ. Vậy sao? Nhưng vẻ mặt Jason không để lộ điều gì.
Tò mò không chịu nổi, Taylor mở cái hộp. Cô lục trong lớp giấy bọc đến khi cô thấy cái áo thung. Khi rũ nó ra, cô thấy có hai từ in trên áo đề cập đến cuộc tranh cãi nổi tiếng của cô ở tòa lần trước: SHIT HAPPENS.
Taylor phá ra cười.
Cô nhìn lên Jason, miễn cưỡng lộ vẻ thích thú với câu đùa và mỉm cười.
"Được rồi, Ngài Andrews," cô xuống nước. "Bắt đầu thôi."
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại