Chương 7
a khỏi cuộc triển lãm, Perry Mackay Kilkullen lờ mờ tính đến việc gọi một chiếc tắc xi. Nhưng nghĩ đến cảnh phải ngồi bó mình trong chiếc xe vào một buổi chiều tháng Mười êm ái này thì chẳng có nghĩa lý gì, nên ông quyết định đi bộ về khách sạn Ritz.
Ông đi qua sông Seine trên chiếc cầu Carrousel và lơ đãng nhìn về phía đảo Kite. Chiều nay đầu óc ông hoàn toàn bị chiếm cứ bởi một cô gái, một cô gái cao lớn với dáng đi như bà hòang, với mái tóc hung, với cái miệng tuyệt vời và một cơ thể mà ông hết sức thèm đựơc ôm lấy hoặc chỉ đụng chạm vào...
Perry Kilkullen bốn mươi hai tuổi. Đó là một bông hoa của giới quý tộc Thiên chúa giáo Mỹ-Ailen. Có quan hệ bà con với gia đình giầu có Macky, ông đã lấy vợ hồi còn rất trẻ, con gái của một gia đình không kém giàu có Mac Donne, một cô gái trẻ, yểu điệu và ngoan đạo, dòng giống của chính Donnel ở thế kỷ thứ 13 như nói tới những người anhem chú bác của mình.
Năm tháng qua đi, sự quan tâm của Mary Jane Kilkullen về phả hệ học trở thành nỗi ám ảnh, một sự bù lại cho việc không người nối dõi vì Perry và nàng không có con. Như số đông bạn bè của mình, họ chơi gôn ở Pinchurst về mùa xuân, chơi thuyền ở Sourthampton về mùa hè và trượt tuyết ở hồ Placid về mùa đông. Nhưng sự hiếm con ấy đã gặm nhấm dần dần cặp vợ chồng như một thứ axít ăn mòn. Họ chán nhau và quay sang say mê những hoạt động điên khùng để quên thất bại trong quan hệ vợ chồng của họ.
Mary Jane Kilkullen say mê những việc từ thiện và Perry làm việc không mệt mỏi trong ngân hàng quốc tế. Năm 1926, ông ở Paris nhiều hơn là ở trong ngôi nhà đồ sộ 1008, đại lộ Công viên New York của họ.
Paris trở thành niềm say mê của ông và an ủi ông khỏi sự khô cằn của đời sống riêng tư. Ở đây, ông cảm thấy có một trái tim mới, ông trẻ ra.
Perry Kilkullen sống trong một dãy ba phòng liền nhau trông ra vườn bên trong của khách sạn Ritz và, mặc dầu cuộc sống của ông ở Paris là một chuỗi những điện báo, những hội nghị và những tiệc tùng vì công việc, ông thường cho lái xe của mình nghỉ sớm để đi bộ và la cà trên đường về khách sạn.
Tới quảng trường Venđôme, ông gặp mấy người đàn bà nhìn ông không rời, lạ lùng vì bước đi kiên quyết và dáng vẻ của ông.
Nhưng ông không trông thấy họ, ông vội trèo lên cầu thang khách sạn, lúc bấy giờ đã đông đặc người đàn ông mặc lễ phục và những người đàn bà mặc áo dài buổi tối, sải những bứơc dài trong căn đại sảnh xám và vàng, quên cả chào nguời canh cửa và người giữ thang máy đeo găng tay trắng, đi qua không một lời trước người hầu buồng và không đụng gì đến tập thư đợi ông ở lối vào. Ông nhanh chóng thay quần áo. Một cái tên điền cuồng vang lên trong đầu ông: Maggy Lunel, Maggy Lunel.
Sáng hôm sau, ông đã không cần đến quá nửa giờ điều tra để khám phá ra bà Paula Deslandes là chủ nhân tiệm ăn Quả Táo Vàng. Bà ta đã cho ông biết mình là người bảo trợ cho Maggy Lunel. Bà đã muốn nói gì qua điều này.
Ông bảo cô thư ký giữ riêng cho một chiếc bàn ở tiệm ăn Quả Táo Vàng ngay tối hôm ấy và ăn ở đấy một mình mà không để ý đến chất lượng của món đùi gà cũng như chất đắng tuyệt vời của món phó mát bri, chỉ ngong ngóng đợi lúc bà Deslandes vui lòng dừng lại ở bàn của ông. Bà đã đón ông niềm nở nhưng tiệm ăn đông khách và hình như bà đang bận. Paula liếc mắt nhìn thấy ông chẳng mấy đụng đến thức ăn. Hãy cứ để ông ta đợi, do một chút tự ái còn sót lại bị tổn thương, ả tự bảo mình. Khi ông uống đến tách cà phê thứ hai, Paula mới đến gần và gật đầu chào.Perry lập tức đứng dậy:
- Tôi có thể mời bà một ly cô nhắc chứ ạ.
- Sẵn lòng.
Paula ngồi xuống trước ông, đôi khủyu tay mũm mỉm tì lên bàn, cầm ở trong bàn tay. Để xem ông ta vào đề như thế nào, ả tự bảo, vui thích.
- Tôi cần được gặp cô ấy, bà ạ.
Paula nhếch một bên lông mày, thán phục. Tấn công trực tiếp. Đúng là người Mỹ.
- Bà có thể giúp tôi không?
Ẳ nhếch nốt bên lông mày còn lại, những nét đẹp đẽ của ả ngập ngừng giữa sự thông cảm và sự lưỡng lự.
- Tôi mê cô ấy, thưa bà.
Ẳ búng ngón tay, vẻ mỉa mai.
- Như thế cơ à, đùng một cái? Không thể thế được
- Bà hãy nghe tôi, tôi thề với bà tôi là một người đứng đắn. Tôi không kỳ quặc, cũng không dễ bị huyễn hoặc. Đây là lần đầu tiên một sự việc như thế xảy đến với tôi. Tôi là chủ ngân hàng...
- Một ông chủ ngân hàng? Này, quả là việc ngày càng lạ lùng.
- Tôi bảo đảm với bà điều ấy, xin bà đừng cười. Tôi là một trong những thành viên của ngân hàng quốc tế Kilkullen. Danh thiếp của tôi đây. Tất cả điều mà tôi yêu cầu bà, là giúp cho tôi được gặp cô ấy.
Paula nhìn tấm danh thiếp mãi, như để đọc xem tương lai trong ấy. Maggy tối qua ở nhà ả, và hai người đã trò chuyện rất khuya. Maggy đã bỏ Mercuès. Nàng không biết Kate và chàng đã ngủ với nhau chưa, nhưng nàng bất cần điều đó, nàng đã bảo đảm như thế với Paula và qua giọng nói của nàng, ả hiểu rằng nàng đã nói thực, bởi lòng tự kiêu của nàng bị thử thách ghê gớm. Mercuès đã đối xử với nàng một cách thô bạo quá trớn, không thể chấp nhận được. Nàng đã, trong một thời gian dài không chịu nhìn thẳng vào sự thật, nhưng bây giờ thì không còn phải nghi ngờ gì nữa: Mercuès thích cô gái Mỹ hơn nàng. Paula đã im lặng nghe nàng nói. Ẳ biết rằng không nên xen vào chuyện bất hòa của những đôi tình nhân. Nhỡ ra Maggy lại giải hòa với Mercuès, những lời Paula nói sẽ trở ngược lại chống ả.
Nhưng ả hiểu rằng Maggy sẽ giữ nguyên quyết định. Những sự việc xảy ra trong những tuần vừa qua đã rọi vào bản chất của Mercuès một luồng sáng không lấy gì làm cao quý lắm và đã xóa nhòa đi mọi ảo tưởng của Maggy.
Paula không nghi ngờ gì là Maggy vẫn còn yêu Mercuès. Một sự đắm say như vậy sẽ để lại dấu ấn trong người đàn bà suốt đời. Người ta khó bình phục hẳn sau một tình yêu như thế. Nhưng câu chuyện bức tranh đã làm lộ ra thực chất của Mercuès và cung cấp cho nàng chứng cớ là chàng không thiết tha gì cô người mẫu của mình. Nàng đã mất hết tin tưởng vào chàng và không bao giờ có thể yêu chàng như trước kia.
Sự bực tức của Maggy cuối cùng cũng nguôi đi. Nàng thừa nhận là chưa bao giờ Mercuès nói là chàng yêu nàng. Nhưng nàng đã tin như thế. Mắt ráo hoảnh, nàng tỏ ra vững vàng và kiên quyết. Chỉ có bằng cách ấy nàng mới đương đầu được với hoàn cảnh của mình. Khóa lóc sẽ làm cho mình đau khổ. Nàng đã nhờ một người bạn đến nhà Mercuès lấy lại những đồ đạc mà nàng đã để đấy và trở về sống tiếp trong căn buồng nhỏ của mình.
- Thưa bà...
Paula ngước mắt lên. Người đàn ông này tốt và nhân hậu, chỉ cần nhìn qua cũng thấy rõ. Và giầu, có thể đoán điều ấy qua chất lượng quần áo ông ta mặc. Ông ta cũng thành thực. Việc ông ta mê Maggy mà chưa một lần nói chuyện với nàng, ả chỉ tin một nửa, nhưng ông ta thì lại tin chắc như vậy. Ông ta thèm muốn Maggy, điều ấy thì chắc chắn. Còn tình yêu, thì sẽ xét sau. Có thể ông ta đã có vợ, song có quan hệ gì nào? Những vết thương của Maggy cần được hàn gắn và cái ông người Mỹ giầu có và hấp dẫn này sẽ giúp nàng trong việc đó dẫu ông ta có kỳ lạ một chút chăng nữa.
- Ông Kilkullen, ông có thể mời chúng tôi đi ăn tối mai không?- Ẳ trịnh trọng hỏi:
- A, ý kiến mới tuyệt làm sao chứ? - Ông ta nói với một tiếng thở dài khoan khoái.
Giá mà bà ta từ chối, chắc là ông sẽ nhờ Avigdor làm giúp việc ấy, nhưng ông thấy qua Paula tiện hơn. Ông tự cảm thấy mình đỡ lố bịch hơn.
- Ở hiệu Marius và Jeannette, vì bây giờ đang mùa sò tuyết, -Paula nói tiếp và nghĩ rằng dù sao Maggy cũng không thể đến ăn tối ở hiệu Maxim với những chiếc áo dài do bà Poulard may.
- Tôi biết trả lời bà như thế nào?
- Đừng có nhăn nhó khó chịu khi tôi gọi món ấy đến lần thứ hai mà hãy tha thiết yêu cầu tôi gọi lần thứ ba nữa. Và xin đừng ngăn tôi gọi món tráng miệng. Tôi không phải là một phụ nữ khó tính. Tôi thích những thú vui giản dị.
o O o
Trong bữa ăn tối đầu tiên ấy, trong khi Paula ngốn những con sò, Perry Kilkullen hiểu là một nỗi buồn đang gặm nhấm Maggy. Nàng có vẻ căng thẳng và ủ dột. Điều đó lại khuyến khích ông hơn là nếu nàng vui vẻ. Ông tự hứa là sẽ giúp nàng giải thoát nỗi sầu muộn của nàng, dẫu vì lý do gì chăng nữa.
Trong những tuần lễ tiếp theo, ông theo đuổi nàng đều đặn như nhưng người đàn ông vẫn làm thế trong thời trẻ của mình. Mặc dầu đã ở tuổi bốn mươi hai, cách xử sự của Perry Kilkullen vẫn còn mang dấu ấn của một cái đẹp kiểu Edouart, cái đẹp của một thời đại mà người ta biết chờ đợi.
Ngày nào ông cũng gửi hoa đặt ở hiệu Lachaume đến tặng nàng, nhưng ông không tự cho phép tặng nàng bất cứ thứ gì khác. Buổi sáng, khi ngược thành phố Hòa Bình, ông đứng lại trước tủ kính cửa hiệu Cartier. Ông rất muốn vào và mua cho nàng bất cứ thứ gì. Nhưng ông biết rằng như thế sẽ là bất nhã. Mỗi khi được nàng cho phép, ông mời nàng đi ăn. Theo yêu cầu của Maggy, họ đến những cửa hiệu bình thường, nơi nàng không bị lúng túng vì quần áo. Dịu nhẹ như dụ một con chim, ông để cho nàng nói về tuổi nhỏ của nàng và về bà nàng. Đổi lại, Perry kể về ông tổ của chàng, cụ Ned Kilkullen đáng kính, cuối cùng đã trở thành người hùng của Tammany Hall và giải thích cho nàng về sự khác nhau giữa người Ailen và những người nhập cư khác.
Bỗng nhiên, Perry nghĩ đến vợ ông. Ở bà, tính chất mê say của người phụ nữ Ailen chỉ còn là một kỷ niệm xa xôi. Mary Jane Kilkullen đã trở thành một người đàn bà khô khan chuyên tâm vào những việc từ thiện và chỉ còn gợi cho ông một căn hộ đầy những đồ cổ và những bộ đồ bằng bạc bóng loáng. Ông đã quên mất vị ngọt của môi và cảm giác khi chạm vào da thịt bà. Hình ảnh bà biến đi nhanh chóng cũng như khi nó hiện ra. Thực tế, là đôi vai tròn của Maggy, ánh mắt nàng mở to, vẻ đẹp kì lạ của nàng.
Sau hai tuần lễ theo đuổi đều đặn, Perry Kilkullen, đã từng trực tiếp với Paula bao nhiêu thì nay lại tự nguyền rủa bấy nhiêu vì đã không có khả năng đi đến những mục đích của mình. Ông đã bị tình yêu làm cho tê liệt. Ông có cảm tưởng lại trở lại là một thanh niên nhút nhát, ngập ngừng không dám cầm tay người mình yêu mến vì sợ bị từ chối. Làm sao, ông tự hỏi, không để ý đến tập thư tín và quên cả nhắc những thôn tín viên của mình, làm sao mà ông đã để một tình trạng như vậy phát triển giữa hai người?
Một tuần lễ nữa trôi qua trước khi Maggy, ý thức được những tình cảm của Perry đối với mình, bắt đầu tự hỏi về những "ý đồ" của ông, như bà gác cổng già của Paula nói. Nàng chưa hề biết một người đàn ông nào phong nhã đến thế mà cũng nhút nhát đến thế. Một buổi tối, khi họ đến ăn ở hiệu Grand Vérour, Maggy tuyên bố với ông là nàng muốn khiêu vũ. Không những là một ý thích, mà còn là một nhu cầu của cơ thể, nàng trang trọng giải thích.
- Cô muốn đến đâu?- Ông hỏi, sung sướng vì ý kiến ấy.
- Jockey,- nàng trả lời. Maggy, từ cái hôm khai mại triển lãm nổi tiếng ấy, đã không trở lại những tiệm nhảy và quán rượu ở Montparnasse nữa.
Ở bên bờ phải, nàng đã không còn lo bất chợt gặp Mercuès. Nhưng tối nay nàng quyết định đến tiệm Jockey, tiệm mà các nghệ sĩ ưa thích, để chứng tỏ rằng nàng không còn sợ gặp chàng ở đấy nữa.
Maggy và Perry chẳng mấy chốc là len lách trong căn phòng tối tăm chật hẹp, có thể là nơi ồn ĩ nhất ở Paris. Chủ tiệm là hai người đàn ông, một nghệ sĩ và một cựu chiêu đãi trưởng trên tàu biển. Cái hộp đêm nổi tiếng nhất ở Montparnasse này được trang trí như một phòng khách: tường treo đầy những tranh cổ động, và những tấm bảng đen trên đó chép những bài thơ phi lý bằng tiếng Mỹ lóng. Lee Copeland, một cựu cao bồi, chơi dương cầm có hai cây Guitare Hawai đệm. Khi họ mệt, thì một chiếc máy hát thế chân, gào lên những điệu jazz mới nhất đang thịnh hành ở Mỹ. Lúc ấy đang là bản Black Bottom của Geogre White. Maggy và Perry ngồi xuống. Trên sàn nhảy bé nhỏ, những đôi nhảy đang quay cuồng như những con quỷ.
Rồi Lee Copeland chơi bài someone to watch over me, và Perry mỉm cười thoải mái:
- Bài này hợp với sở trường của tôi hơn. Cô nhảy không Maggy?
Nàng đứng lên và, bằng một cử động máy móc, tụt dép ra. Đây là lần đầu tiên ông ôm nàng trong tay, và ông hết sức cảm động
Trong lúc những chiếc ghi ta cất lên những tác phẩm quen thuộc của Gershwin, Maggy bỗng trở thành gần gũi với Perry một cách dường như kỳ diệu. Sự nhút nhát đã làm tê liệt ông từ mấy tuần nay bỗng tan biến theo điệu nhạc.
I'm a little Jamb that's lost in the wood
Oh! how I would try to be good.
Perry nghĩ rằng ông sẽ không bao giờ quên cái giai điệu và những lời bài hát nhạt nhẽo ấy. Họ ôm nhau như thế, mắt nhìn trong mắt, cho tới hết bản nhạc.
- Tôi sẽ bảo họ chơi lại cho chúng ta bài này,- Perry thì thầm vào tai nàng.
- Hay ông có thể đưa tôi về nhà,- Maggy trả lời.
Không bỏ tay nàng ra, Perry ném ít đồng tiền lên mặt bàn. Maggy xỏ dép vào và họ ra khỏi tiệm Jockey. Khi dừng lại trước ngôi nhà hẹp bên cạnh tiệm Quả Táo Vàng. Maggy hãy còn ngân nga cái giai điệu ấy. Lặng lẽ, tay trong tay, họ trèo lên tận tầng năm. Tới tầng ba, họ phải chú ý để khỏi vấp phải những lẵng hoa xếp rất cẩn thận trên thềm nghỉ, và khi nàng mở cửa phòng ra, Perry giật mình: chiếc giường lớn bị vây trong một biển hoa hồng.
- Tôi nghĩ là tôi đã hơi quá đáng, -ông thầm thì
- Với một người đàn bà thì bao nhiêu hoa cũng không thừa.
- Nhưng chẳng còn chỗ nào để ngồi cả, -ông kêu lên, sợ hãi.
- Và tôi không cả pha được cho ông một tách cà phê. Tôi không len chân được tới bếp lò.
- Không đến được cả lò sưởi.
- Và tôi không thể mở được cửa tủ để treo áo măng tô của ông.
- Không hề gì, vì tôi không có áo măng tô.
- Như thế lại tiện, phải không? Chúng ta không còn phải chọn lựa gì nữa.
- Không, à mà có. Chúng ta phải chọn xem đứng suốt đêm hay nằm trên giường.
- Tôi đau chân quá.-nàng suýt xoa.
- Thế là chúng ta không còn phải lựa chọn nữa rồi.
Ông có cảm tưởng như đã đợi chờ giây phút ấy suốt đời ông. Khi cúi xuống để tìm môi nàng và cảm thấy hơi ấm ấm áp của nàng hòa trộn với hơi thở của mình, một niềm hạnh phúc điên dại xâm chiếm người ông. Họ nằm dài trên giường. Vừa ôm hôn và vuốt ve nàng. Perry vừa cởi quần áo. Maggy nhìn ông trong căn phòng lờ mờ ánh trăng. Không có quần áo, ông trẻ lạ lùng với mái tóc vàng, dày và những bắp gọn ghẽ của vận động viên thể thao.
Ông tụt những dải đeo áo dài thanh mảnh của nàng xuống. Đôi tay ấm áp của ông chiếm lấy cơ thể nàng rồi ông cởi trần chiếc áo dài và ném nó lên một lẵng hoa tím. Nàng lộ toàn thân, thanh thản, thụ động một cách tự giác,tuyệt vời. Ông nhìn cơ thể tuyệt mỹ của nàng một lúc lâu rồi nằm dài trên nàng, ngực áp vào ngực, môi áp môi.
- Maggy, anh yêu em... cho anh yêu em...
- Vâng, yêu em đi, Perry... thân yêu, yêu em đi và đừng đòi hỏi em gì thêm nữa.
Lúc đầu, nhịp điệu của họ khác nhau. Quen với tác phong mãnh liệt và nhanh chóng của Mercuès, Maggy dướn thân mình và ông hổn hển. Nhưng Perry không quá vội vàng, vuốt ve và hôn nàng mê mải. Cuối cùng ông nhập một với nàng, mạnh mẽ và tin chắc ở mình. Và làm tình với nàng rất lâu, say đắm.
Hai lần trong cái đêm hoàn hảo ấy, họ đã quay về nhau để hiểu kỹ hơn về nhau, và cả về mình.
Khi Maggy tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh và Perry hãy còn ngủ kỹ. Trườn ra khỏi giường, nàng xỏ đôi dép ánh bạc và trần truồng trong tấm áo choàng, nàng bước xuống thang. Ở hiệu bánh góc phố, nàng mua sáu cái bánh hình liềm, nóng hổi. Perry hãy còn ngủ khi nàng trở về. Nàng lách một lối đi giữa những lẵng hoa để tới cái bếp ga và pha cà phê. Nàng rót đầy hai tách lớn, đặt chúng trên một khay trên cùng một bình sữa, một bình đường và những chiếc bánh rồi gạt những lẵng hoa ra và đặt khay lên sàn nhà.
Nằm sấp, Perry ngủ vùi trong đống chăn. Chỉ thò cái đầu và một bàn tay. Mình có nên vò tóc anh ấy không, hay... nàng cúi xuống và khẽ liếm ngón tay út của ông. Ông làu bàu và lại ngủ. Nàng lia lưỡi giữa khe những ngón tay ông. Ông rút tay lại, nhưng nàng giữ chặt lấy và mút đầu ngón tay trỏ của ông. Ông vùng dậy đột ngột tưởng như chuông đồng hồ báo thức kêu vang.
- Có gì xảy ra thế? Ồ, Maggy... -Ông ôm chầm lấy nàng và ném nàng lên giường.- Tại sao em lại mặc áo khoác? Bỏ ra đi! Hôn anh đi! Hôn anh đi!
Ông ghì nàng trong đôi cánh tay và đặt đầu nàng lên gối. Những làn tóc của Maggy xõa trên gối trắng, tỏa thành một khoảng màu da cam đẹp tuyệt. Khi chiếm lấy môi nàng, ông có cảm tưởng như trở lại là một chú bé có trước mình những giờ phong phú và đầy hứa hẹn.
- Cà phê... nàng thì thầm giữa hai cái hôn.-Nó nguội mất.
Maggy lăn mình trên giường, cúi xuống và bưng chiếc khay lên đặt giữa họ mà không bị đổ.
- Trời ơi, em lấy cà phê ở đâu ra thế này? -Ông hỏi trong khi nàng đổ sữa. -Hôm qua em bảo là không thể pha... nhưng đây là một bữa tiệc mà em đã sửa soạn cho chúng mình.
- Buổi sáng, không uống cà phê được sao? Em đã phải cố gắng. Này, anh cầm lấy chiếc bánh.
- Bánh ngon tuyệt. Đây là chiếc ngon nhất mà anh ăn trong đời. Em mua ở đâu thế?
- Ở hiệu bánh góc phố...trong khi anh đang ngủ.
Khi không còn gì trên tay, Perry lại nằm xuống và vươn vai. Ông nhìn chung quanh và lần đầu tiên thấy những vật bao quanh mình. Vật duy nhất đẹp trong phòng là những bông hoa. Một lọai giấy phai màu và có vết ở nhiều chỗ phủ lên các bức tường, cái tủ cũ của Maggy thì khập khiễng và trần nhà thấp đè trĩu xuống càng làm cho căn phòng hẹp thêm mặc dầu ánh nắng qua vào hai chiếc cửa sổ.
- Ở đây có phòng vệ sinh riêng không?-Ông hỏi
- Ở hành lang, cửa thứ hai, bên trái.
- Phòng em không có à?
- Không, nhưng mỗi tầng có một chỗ. Em có chậu rửa mặt, và chậu vệ sinh, nước lạnh. Khi muốn tắm, em phải sang chị Paula.
- Em có biết quần anh ở đâu không?- Ông hỏi sau khi liếc nhìn xung quanh.
- Chỉ ở đâu đấy thôi.
- Nếu không thấy nó, anh chỉ còn cách đi tiểu vào cái chậu vệ sinh của em - Ông dạo. Và nhớ lại là trong hai mươi năm cưới nhau, chưa bao giờ ông đã nói với vợ một cách tự do như thế.
- A, em thấy rồi.. Kia, trên lẵng hoa hồng. -Maggy nói.
Trong khi Perry ra ngoài, Maggy đánh răng rửa mặt. Rồi nàng thu các thứ quần áo của Perry lên giường và cũng ngồi xuống giường, lúc này nàng mặc một chiếc áo khoác trong nhà màu hoa cà.
- Maggy,- Perry nói khi mở cửa. Ông ngồi xuống gần nàng như sắp sửa đưa ra một lời tuyên bố quan trọng,- Em nghe nhé, em yêu quý, em không thể ở đây nữa đâu.
- Nhưng tại sao? Ở đây trông ra cảnh đẹp nhất của Paris.
_Vì chúng mình không thể sống bằng cà phê và bánh hình lưỡi liềm. Vì anh không thể chịu được là em không có buồng tắm. Vì có nhiều cái mà anh muốn cho em. Vì anh không thể ngủ ở đây tất cả các buổi tối mà sáng ra không qua khách sạn Ritz để tắm hay thay quần áo. Và vì không có đủ chỗ cho các lẵng hoa của em.
- Ngủ ở đây tất cả các buổi tối?- Nàng hỏi, chỉ nhớ được có mấy từ ấy.
- Em không muốn thế à?
- Ồ, có chứ. Tất nhiên là có... tất nhiên các buổi tối... em không biết... - Nàng ngồi lên đầu gối ông và nhìn ngắm những chiếc lông vàng phủ trên ngực ông. -Những tối nay, tối mai và cả tối ngày kia nữa...
- Như vậy là em thấy rõ, cô vợ xinh đẹp của anh ạ, là em phải chuyển đi thôi. Trong cái buồng nhỏ tí này thì anh biết để các thứ của anh vào đâu?
- Chưa kể cả người hầu buồng của anh nữa.
- Em có thích ở khách sạn Ritz không? Không, hãy quên khách sạn đi. Chỉ trong năm phút là tất cả nhân viên khách sạn sẽ chỉ nói đến chúng mình và anh rất ghét chuyện mọi người chõ mũi vào tình yêu của anh, Maggy, anh sẽ tìm cho em một căn nhà.
- Không phải là vấn đề em sẽ ở nhà một người đàn ông hay cùng một đoàn tùy tùng. Em vẫn thích giữ căn buồng nhỏ của em. Vả lại, em ở đây rất tốt, nhưng nếu là một chỗ ở cho em, mà em là người duy nhất có chìa khóa, như ở đây, thì có lẽ lúc ấy sẽ đồng ý xem lại vấn đề.
- Anh hứa với em. Sẽ là căn hộ của em. Sẽ chỉ có một chiếc chìa khóa. Anh sẽ gọi điện cho em để hẹn gặp. Tối nay cô có rảnh không ạ? Cô có muốn tiếp ông Kilkullen không? Cô có muốn được hôn vào cổ không? Cô có muốn được vuốt ve giữa...
- Thôi... -Maggy nói và đẩy tay ông ra- Cô ấy đã đủ lắm tối qua rồi. Cô không còn muốn gì nữa sáng nay.
- Em hứa với anh là sẽ đổi nhà nhé, Maggy. Em còn chưa nói với anh là em đồng ý đấy.
Ông nhìn nàng, lo lắng. Nàng là người khó lường trước đến thế, ông nghĩ, có thể nàng thích một lối sống mà nàng có đầy đủ tự do của mình.
- Perry, điều anh muốn, tức là nhốt em vào lồng. Việc em có chìa khóa duy nhất cũng sẽ chẳng thay đổi gì. Em vẫn sẽ là người tù.
- Cái từ sao mà ghê gớm thế?- Ông thốt lên bất nhẫn - Sao em có thể nghĩ như thế được?
- Vì đúng là như thế. Dù sao mọi người cũng sẽ nói như vậy. Em sẽ chẳng là gì khác ngoài một người đàn bà được bao.
- Ôi, Maggy, em thật khó tính, - ông thở dài.
- Và anh sẽ bắt em phải đặt may quần áo ở những cửa hiệu may lớn, anh sẽ thấy là tủ quần áo của em chưa đầy đủ và anh sẽ muốn mua cho em những đồ trang sức, những áo choàng lông.
- Đúng, đúng, anh thích những cái đó. Cái đó chẳng có gì là khác thường.
Maggy nhảy lên trên giường với một nụ cười rộng mở.
- Những chiếc vòng tay bằng kim cương cho tới tận vai? Bộ da lông tóc đen dài xuống đất? Những ngày cuối tuần ở Deauville? Chiếc xe riêng?
Perry nhìn bộ mặt tinh nghịch của nàng.
- Đúng thế, em yêu ạ. Những chiếc vòng ở hai cổ tay em,và cho tới tận vai nếu có thể được. Những chiếc áo khoác lông. Tất cả những chiếc áo dài ở Chanel. Một chiếc xe... và đấy chỉ mới là bắt đầu!
- Ôi!Ôi!
Nàng bắt đầu quay như một ông thầy tu Hồi giáo ở trên giường và ngã sập xuống ông.
- Em vẫn thường mơ ước là một người đàn bà được bao. Đó là giấc mơ của tuổi trẻ hư hỏng của em. Hoang tưởng. Là tù nhân, như trong thời đại Đẹp Tươi! - Nàng rùng mình sung sướng - Anh nghe đây này, anh yêu quý, bao giờ thì anh định nhốt em vào lồng? Em phải nói thực với anh, là em muốn rời bỏ Montparnasse, không bao giờ trở lại đây nữa. Em đã kết thúc quãng đời sống ở đây. Đó là một chương sách đóng lại. Em không muốn gặp lại ai ở đấy... trừ Paula.
- Hôm nay... sáng nay. Anh sẽ giữ một phòng cho em ở Lotti-chỉ cách khách sạn Ritz mấy bước, và sẽ tìm ngay cho em một căn hộ.
- Ôi, vâng... Em đã biết một người đàn bà được bao thì tuyệt như thế nào. Nhưng còn một người Mỹ giầu có, cao lớn, quyến rũ và điên?
Maggy hôn lên mặt ông tới tấp
- Thế đấy, thế mới là cuộc sống, anh thân yêu ạ, cuộc sống tốt đẹp
- Đúng, cuộc sống tốt đẹp -Perry nhắc lại - đúng, em yêu ạ, anh hứa với em như thế.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió