Chương 7: Trò Đùa Quái Đản Của Hoàng Đế (Hạ)
HƯƠNG 9 TRÒ ĐÙA QUÁI ĐẢN CỦA HOÀNG ĐẾ (HẠ)
Thế là mất toi bữa trưa,cô hai tay ôm bụng ngồi xuống cửa phòng.Cô muốn về nhà!!!! Nơi quái quỷ này ai ai cũng khi dễ cô,cô không chịu đựng được nữa.Nhược Linh ơi,mau đến cứu cô đi.Đói chết mất,cô phải làm sao đây?
- Thế nào? Ngươi đã biết hậu quả của việc dám động tới ta rồi chứ? - Anh bước đến nhìn cô cười nhạo,có trách thì cô nên tự trách bản thân đi.
- Là ngươi? Ngươi đến đây là gì? Ở đây không ai hoan nghênh ngươi đâu,cút về mà làm cẩu nô tài của ngươi đi - Cô bực tức đứng dậy hét
- Cẩu nô tài? - Anh ngạc nhiên,nha đầu này dùng từ thật là hay.Không lẽ nàng không biết anh là vua? Vậy thì càng thú vị.Không biết sau khi cô biết tin động trời này thì sẽ phản ứng ra sao? Quỳ gối xin tha thứ? Anh rất muốn xem tình cảnh đó của cô.
- Vậy không lẽ........ngươi là thái giám?
- Sau này ngươi sẽ biết,rồi ngươi sẽ phải hối hận
- Hối hận? Trong từ điển của ta không bao giờ có hai chữ "hối hận" - Cô xoay người vào phòng đóng sầm cửa lại
- Con người này rốt cuộc là sao? - Anh đưa tay lên cằm làm bộ dáng nghĩ ngợi.Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ tin tưởng bất cứ ai trong hậu cung này.Cho dù anh luôn cảm thấy cô rất đặc biệt nhưng anh vẫn không dám tin,có thể cô chỉ là muốn thu hút anh và cuối cùng,anh kết lại một câu:
"Nhất định cô chỉ là đang diễn tuồng trước mặt anh".
Xui xẻo lại đến với cô rồi,lần này thì cô hoàn toàn chết chắc rồi!!! Tại sao hả? Lí do chính là tên cẩu hoàng đế muốn cô làm nha hoàn bên cạnh hắn.Thực ra hắn là ai a~.Haizzzz.Điên cái đầu.
Đi theo sau đám thái giám,cô âm thầm than vãn.Thôi kệ đi,sự việc tới đâu thì tới.Có khi cuộc sống sẽ tốt hơn ở Tân Giả Khố này.Bước vào cung điện nguy nga,tráng lệ,cô "Ồ" lên một tiếng,trang hoàng thật lộng lẫy a~.
Cô đi xung quanh cung điện cười tít mắt,thật không ngờ lại đẹp đến như vậy nhưng khi bắt gặp cái bóng dáng không mong đợi ấy,nụ cười của cô vụt tắt.
- Còn không mau hành lễ với hoàng thượng? - Tiểu Nghịch Tử cất giọng ái nam ái nữ của mình lên
Cô để lời nói của hắn như gió thoảng qua tai,mặc kệ coi như không nghe thấy,quay mặt nhìn đi chỗ khác.Thì ra hắn là hoàng đế? Hèn gì liên tục khi dễ cô như vậy (>.- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi đây là có ý gì? - Anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô - Cái tên nghe thì hay nhưng con người thì lại khó ưa.
Cô vẫn không nói lời nào,trực tiếp đi thẳng đến chiếc bàn,ngồi xuống rót một tách trà đưa lên miệng uống.
-Vô lễ,bàn của hoàng thượng ngươi có thể tùy tiện ngồi vào sao?Không được phép đụng tới nó-Tiểu Nghịch Tử giật lại tách trà
- Ngươi cũng đang đụng tới nó đấy - Cô thản nhiên trả lời,cả ngày trời cô chưa ăn gì,không uống nước trừ thì còn cách nào khác chứ?
- Ta chỉ là cản ngươi
- Vậy sao?
Người ở giữa thì vẫn đứng nhìn cô chăm chăm,biết anh là hoàng đế mà cô vẫn có thể thản nhiên như không? Chắc chắn là cô đã sớm biết.
- Ngươi quá to gan rồi đấy - Anh trầm giọng
- Ta vốn đã như thế,ta đã nói rồi,ta sẽ không bao giờ hối hận,ngươi là hoàng đế thì sao? Ta không sợ - Cô gác hai chân lên bàn,tự ý cầm lấy một quả táo trên đĩa nhai nhồm nhoàm - Rất ngon đấy!
- Không sao cả,cứ ăn no đi rồi làm việc cho ta,không hối hận thì ta sẽ khiến ngươi phải hối hận
Tiểu Nghịch Tử ngạc nhiên nhìn anh,đây là lần đầu tiên anh dễ dãi với một nữ tử như vậy,đám phi tử của anh còn chưa được đặt một bước chân vào cung Thừa Càn,thế mà nữ nử kia chỉ là một nha hoàn nhỏ bé lại có thể làm được hơn thế,thật là đáng khâm phục.
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương